Chương 7: Ta đánh ngươi đấy
Mục Vỹ không hề lạ lẫm với tiếng gọi ở phía sau đó.
Mục Tiền, cũng chính là quản gia của chi phụ gia tộc họ Mục ở thành Bắc Vân.
Lão già này quả đúng tên sao người vậy, trong mắt lão ta chỉ có tiền, là kiểu người coi trọng thế lực điển hình.
Mục Vỹ biết dù mình bị tách đến chi phụ ở thành Bắc Vân, nhưng tháng nào cũng được gia tộc cho tiền để chi tiêu hàng ngày.
Ban đầu, lão già Mục Tiền này thường cắt xén tiền sinh hoạt của hắn, nhưng về sau thì lão ta nuốt trọn số tiền luôn.
Trước kia Mục Vỹ có bản chất hiền lành, thân phận thấp kém, nên không dám lên tiếng. Nhưng bây giờ Mục Vỹ đã trở thành một người khác rồi.
"Có chuyện gì?", Mục Vỹ lạnh mặt, mất kiên nhẫn hỏi.
"Có chuyện gì?", Mục Tiền chắp tay sau lưng, ưỡn cái bụng phệ ra, tỏ vẻ như nhìn kẻ dưới nói: "Cái tên đần độn này, còn hỏi ta có chuyện gì ư? Gia tộc và các trưởng lão đã sắp xếp hôn sự cho ngươi, bảo ngươi đi gặp để chọn ngày còn tổ chức hôn lễ. Chuyện nhỏ nhặt này cũng bắt ta phải đích thân đi, đúng là phiền phức".
Năm nay, Mục Vỹ đã mười chín tuổi, đúng là đã đến tuổi thành thân.
Nhưng gia tộc sắp xếp hôn sự cho hắn, chuyện này khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Bởi hắn biết rõ trước kia Mục Vỹ có địa vị thế nào ở trong chi phụ của nhà họ Mục.
"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi đi! Đúng là đồ ăn hại, sao? Được gia tộc sắp xếp hôn sự cho nên mừng tới mức quên hết mọi sự rồi hả?"
Thấy Mục Vỹ đứng im tại chỗ, Mục Tiền không nhịn được quát mắng.
Hôm nay, lão ta cứ thấy tên này là lạ. Trước kia, hễ lão ta bảo gì là hắn chỉ gật đầu rồi đi làm ngay, nhưng nay thì lại khang khác.
Nghe thấy tiếng quát tháo của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn đứng sau Mục Vỹ không nhịn được cau mày.
Nói sao đi nữa thì Mục Vỹ cũng là một thiếu gia, bị kẻ dưới quát mắng sai khiến thế này đúng là chẳng ra làm sao cả.
Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười chua chát, tiến lên một bước, quan sát Mục Tiền.
Cảnh giới Tôi Thể, tầng thứ nhất của thân xác!
Cấp bậc này mà cũng dám nói năng lỗ mãng với hắn.
Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước, sau đó xoa tay.
Bốp...
Đột nhiên Mục Vỹ tát một phát lên mặt Mục Tiền, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, không gian lập tức im bặt.
Mục Vỹ hạ tay xuống, trên mặt Mục Tiền in một dấu tay đỏ au, má dần sưng lên.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
Bốp...
Lại một dấu bàn tay rõ nét khác xuất hiện ở má bên kia của Mục Tiền, khiến gương mặt lão ta sưng vù.
"Ta đánh ngươi đấy. Nhớ cho kỹ, ta là thiếu gia của nhà họ Mục. Còn ngươi là người hầu kẻ hạ của nhà ta, sau này mà còn dám mắng nhiếc ta như thế nữa thì không chỉ là hai cái bạt tai đâu!"
Mục Vỹ quẳng lại mấy câu rồi quay người bỏ đi.
Đúng là hổ xuống đồng bằng không bằng chó.
Một lão quản gia nhỏ bé mà dám mắng hắn là đồ ăn hại, ngu dốt. Mục Vỹ biết rõ việc cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực của mình.
Nhưng tố chất cơ thể này của hắn đúng là cực kém.
Chỉ tát mạnh hai phát lên mặt Mục Tiền mà tay hắn như bị gãy và có cảm giác tê rần.
Xem ra hắn phải nâng cao thực lực ngay thôi.
Trông thấy Mục Vỹ oai phong lẫm liệt, hai cái tát khiến Mục Tiền như đần người ra, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn ở phía sau đều có những suy nghĩ khác nhau.
Lục Khiếu Thiên biết rõ Mục Vỹ có bản tính hèn nhát, nên luôn nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng hôm nay, hắn như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Trước kia, ông ấy tuyệt đối không tin Mục Vỹ dám quát Mục Tiền lấy một tiếng.
Nhưng trong mắt của Mạt Vấn thì cảnh tưởng này lại có một cách giải thích khác.
Mục Tiền, cũng chính là quản gia của chi phụ gia tộc họ Mục ở thành Bắc Vân.
Lão già này quả đúng tên sao người vậy, trong mắt lão ta chỉ có tiền, là kiểu người coi trọng thế lực điển hình.
Mục Vỹ biết dù mình bị tách đến chi phụ ở thành Bắc Vân, nhưng tháng nào cũng được gia tộc cho tiền để chi tiêu hàng ngày.
Ban đầu, lão già Mục Tiền này thường cắt xén tiền sinh hoạt của hắn, nhưng về sau thì lão ta nuốt trọn số tiền luôn.
Trước kia Mục Vỹ có bản chất hiền lành, thân phận thấp kém, nên không dám lên tiếng. Nhưng bây giờ Mục Vỹ đã trở thành một người khác rồi.
"Có chuyện gì?", Mục Vỹ lạnh mặt, mất kiên nhẫn hỏi.
"Có chuyện gì?", Mục Tiền chắp tay sau lưng, ưỡn cái bụng phệ ra, tỏ vẻ như nhìn kẻ dưới nói: "Cái tên đần độn này, còn hỏi ta có chuyện gì ư? Gia tộc và các trưởng lão đã sắp xếp hôn sự cho ngươi, bảo ngươi đi gặp để chọn ngày còn tổ chức hôn lễ. Chuyện nhỏ nhặt này cũng bắt ta phải đích thân đi, đúng là phiền phức".
Năm nay, Mục Vỹ đã mười chín tuổi, đúng là đã đến tuổi thành thân.
Nhưng gia tộc sắp xếp hôn sự cho hắn, chuyện này khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Bởi hắn biết rõ trước kia Mục Vỹ có địa vị thế nào ở trong chi phụ của nhà họ Mục.
"Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi đi! Đúng là đồ ăn hại, sao? Được gia tộc sắp xếp hôn sự cho nên mừng tới mức quên hết mọi sự rồi hả?"
Thấy Mục Vỹ đứng im tại chỗ, Mục Tiền không nhịn được quát mắng.
Hôm nay, lão ta cứ thấy tên này là lạ. Trước kia, hễ lão ta bảo gì là hắn chỉ gật đầu rồi đi làm ngay, nhưng nay thì lại khang khác.
Nghe thấy tiếng quát tháo của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn đứng sau Mục Vỹ không nhịn được cau mày.
Nói sao đi nữa thì Mục Vỹ cũng là một thiếu gia, bị kẻ dưới quát mắng sai khiến thế này đúng là chẳng ra làm sao cả.
Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười chua chát, tiến lên một bước, quan sát Mục Tiền.
Cảnh giới Tôi Thể, tầng thứ nhất của thân xác!
Cấp bậc này mà cũng dám nói năng lỗ mãng với hắn.
Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước, sau đó xoa tay.
Bốp...
Đột nhiên Mục Vỹ tát một phát lên mặt Mục Tiền, tiếng bạt tai giòn giã vang lên, không gian lập tức im bặt.
Mục Vỹ hạ tay xuống, trên mặt Mục Tiền in một dấu tay đỏ au, má dần sưng lên.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
Bốp...
Lại một dấu bàn tay rõ nét khác xuất hiện ở má bên kia của Mục Tiền, khiến gương mặt lão ta sưng vù.
"Ta đánh ngươi đấy. Nhớ cho kỹ, ta là thiếu gia của nhà họ Mục. Còn ngươi là người hầu kẻ hạ của nhà ta, sau này mà còn dám mắng nhiếc ta như thế nữa thì không chỉ là hai cái bạt tai đâu!"
Mục Vỹ quẳng lại mấy câu rồi quay người bỏ đi.
Đúng là hổ xuống đồng bằng không bằng chó.
Một lão quản gia nhỏ bé mà dám mắng hắn là đồ ăn hại, ngu dốt. Mục Vỹ biết rõ việc cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực của mình.
Nhưng tố chất cơ thể này của hắn đúng là cực kém.
Chỉ tát mạnh hai phát lên mặt Mục Tiền mà tay hắn như bị gãy và có cảm giác tê rần.
Xem ra hắn phải nâng cao thực lực ngay thôi.
Trông thấy Mục Vỹ oai phong lẫm liệt, hai cái tát khiến Mục Tiền như đần người ra, Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn ở phía sau đều có những suy nghĩ khác nhau.
Lục Khiếu Thiên biết rõ Mục Vỹ có bản tính hèn nhát, nên luôn nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng hôm nay, hắn như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Trước kia, ông ấy tuyệt đối không tin Mục Vỹ dám quát Mục Tiền lấy một tiếng.
Nhưng trong mắt của Mạt Vấn thì cảnh tưởng này lại có một cách giải thích khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất