Chương 8: Bữa tối
g mối tình trước đây, cũng bỏ qua mối quan hệ của hai người để trao đổi thẳng thắn với nhau. Mục Hoài Chương nghĩ, nếu mỗi khách hàng của mình lý trí và thẳng thắn như vậy có thể hắn sẽ sống được càng lâu hơn.
Theo lời Sài Phi nói, cậu đã đặt trước chỗ ngồi, sau khi đến nơi Mục Hoài Chương mới hiểu tại sao cậu lại thích nơi này. Nếu chính hắn tự tìm thấy nơi này nhất định cũng sẽ thích nó.
Đây cũng không phải một nhà hàng chuyên phục vụ thực khách như các nhà hàng khác, nó trông giống một phòng bếp tư nhân. Đồ ăn không thể tùy ý lựa chọn, đầu bếp kiêm chủ quán có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn, thực khách chỉ có thể ăn cái đó. Mà khách của quán cũng chỉ là một vài người bạn hoặc bạn bè của người quen với ông chủ.
Đúng lúc đêm nay khi hai người bọn họ đến, ông chủ làm một bữa ăn kiểu Bồ Đào Nha. Cá cờ và các loại nghêu sò được bày ở trên bàn, ông chủ tự mình mang món ăn đặc biệt lên đó là xúc xích thịt heo đen do chính ông làm. Không thể không nói, tuy rằng hình thức này khác xa thói quen đã dưỡng thành hơn ba mươi năm của Mục Hoài Chương, nhưng phải công nhận rằng món ăn ở đây có hương vị thực sự ngon. Đây cũng là một điều bất ngờ ngoài mong đợi, cũng giống như Sài Phi vậy.
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi, ông ta giống như hầu hết những người làm đầu bếp khác đều có bụng phệ. Nhìn thấy Sài Phi, ông ta nhe răng cười đến nỗi không thấy mắt, Nói rằng lâu lắm rồi không thấy cậu, thật là nhớ cậu.
Lúc này Sài Phi cũng cười nói, mới có mấy ngày vòng eo của anh đã lại tăng thêm nửa thước.
Mục Hoài Chương có thể nhìn ra được Sài Phi cùng ông chủ khi ở chung rất thoải mái, cũng không hề né tránh mối quan hệ của hai người bọn họ, tuy cậu chỉ giới thiệu hắn như một người bạn. Mục Hoài Chương cảm thấy mình đến đây không phải với tư cách một người khách xa lạ, mà giống như là một kẻ lang thang trở về nghỉ ngơi sau một thời gian dài vắng nhà và chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Dù hắn vẫn rời đi nhưng cũng sẽ quay trở lại.
Ông chủ mang rượu tới muốn uống với hắn một ly, nhưng bị Sài Phi nhẹ nhàng ngăn lại "Anh ấy còn phải lái xe, chỉ cần đưa cho anh ấy Calpis là được rồi". Nói xong còn lén nháy mắt phải với Mục Hoài Chương, cười tinh nghịch.
Mục Hoài Chương cũng cười, ngoại trừ lúc ở trên giường, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Sài Phi biểu cảm sinh động như vậy.
Ông chủ nghĩ hai người họ đang chơi trò mờ ám, liên tục hỏi họ liệu Calpis có ẩn ý gì không?
Mục Hoài Chương cười nói: "Đúng vậy, minh tinh làm người phát ngôn cho hãng sữa chua, muốn có người tuyên truyền sữa chua hộ nên dĩ nhiên là phải tiếp xúc nhiều hơn."
Sài Phi cười mắng hắn, nhưng ông chủ là một người đàn ông to béo hơn 180 cân lại che mặt xấu hổ và lên giọng nói: "Ôi, cái mùi thối của tình yêu này." Thẳng đến khi Sài Phi bưng má phải và chua xót hét lên rằng răng mình muốn rụng mới thôi.
Sau bữa ăn, hai người nói lời tạm biệt với ông chủ. Vì đây là lần đầu tiên Sài Phi đưa người đến đây, nên ông chủ nhất quyết không muốn nhận tiền. Mục Hoài Chương nhớ trên xe của mình còn có một chai rượu vang đỏ mà lần trước bị tài xế của ông chủ nào đó cứng rắn để vào xe của hắn, vì vậy hắn liền lấy nó ra. Khi ông chủ nhìn thấy rượu vang đỏ, hai mắt ông ta sáng lên, đã nhận biết là bạn bè thì không còn cần khách sáo nữa, ông ta nhận lấy rượu vang đỏ rồi chào tạm biệt hai người bọn họ, còn nói lần sau tới nhớ nói trước một tiếng, anh ta còn một vài bảo bối chưa lấy ra.
Trên đường về, Sài Phi vẫn không ngừng than thở, nói rằng dù đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta đòi tiền dù chỉ một lần, cũng chưa bao giờ nói rằng anh ta còn giấu giếm bí mật. Tại sao chỉ vừa mới lần đầu tiên gặp Mục Hoài Chương mà anh ta lại hoàn toàn đầu quân cho hắn.
"Anh nghĩ không phải là ông ta làm phản đâu, dù sao thì anh cũng thuộc phe em."
Sài Phi như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới gật đầu: "Đúng vậy!"
"Trở về cửa hàng hay đi đâu?" Mục Hoài Chương nhìn thời gian, mới hơn chín rưỡi một chút, lúc này chính là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm của người trưởng thành. Nhưng hắn không chắc cuộc sống về đêm của Sài Phi có giống với của mình không. Khi trở về nhà, hắn thường sẽ xem tài liệu và đọc sách.
Sài Phi có vẻ hơi buồn ngủ, cậu không trả lời ngay, nhưng lúc này điện thoại của Mục Hoài Chương lại reo lên. Hắn đã chuyển sang chế độ rung từ lâu, nhưng sợ cấp dưới có chuyện khẩn cấp không thể tìm thấy hắn nên không tắt máy, lúc này hắn có chút hối hận.
"Xin lỗi." Mục Hoài Chương lấy điện thoại ra, nếu là cấp dưới hắn sẽ không ngại mà trực tiếp cúp máy, nhưng đáng tiếc đó lại là Toái Thôi, đối tác của hắn.
Nói đến cũng kỳ lạ, Mục Hoài Chương có thể được coi là một người thích yên lặng và không thích nói chuyện, nhưng những người xuất hiện bên cạnh hắn từ khi còn nhỏ đến lớn, từ giáo viên đến bạn học cho đến bạn bè và đối tác kinh doanh đều là những người thích nói linh tinh. Đây cũng có thể là một trong những lý do khiến cho Mục tổng đến nay vẫn còn độc thân, môi trường xung quanh quá ồn ào, anh ấy cũng không thể chấp nhận rằng cuộc sống cá nhân của mình ngoài công việc ra còn phải bị ảnh hưởng bởi những chuyện không liên quan khác.
"Mục tổng, cứu mạng!" Vừa kết nối điện thoại đã phát ra tiếng động lớn dù không bật loa ngoài cũng nghe rõ khi ở trong xe. Đến nỗi mà Mục Hoài Chương chú ý thấy Sài Phi hơi cau mày. Hắn dùng sức áp điện thoại vào tai, cố gắng che đi giọng nói chói tai của Toái Thôi, đồng thời lấy tai nghe bluetooth trong tủ để đồ ở trước ghế phụ.
"Vợ tôi cãi nhau với tôi, bỏ hai chúng tôi ở nhà để đi du lịch. Tôi không thể làm được nữa, Mục tổng, cứu mạng! Tôi sắp bị con gái của cậu xé nát rồi, ah ah ah, bảo bối của baba đừng cắn baba nữa, con không thể xem TV nữa!"
"Là con gái của anh, con gái nuôi của tôi, anh có thể mang Hoa Hoa đuổi theo." Tai nghe cách hơi xa một chút, Mục Hoài Chương vẫn đang thắt dây an toàn nên không thể với tay tới. Sài Phi nhanh chóng giúp hắn tìm nó, tay hai người chạm vào nhau trong tủ đựng đồ tối om, Mục Hoài Chương nắm chặt lòng bàn tay cậu, không tiếp tục tìm kiếm tai nghe cũng không lấy tay ra, mà siết chặt hơn.
Để đối phó với Toái Thôi, Mục Hoài Chương đã tổng hợp được một số cách từ kinh nghiệm sống nhiều năm của mình. Cố gắng giảm thiểu các câu hỏi, chẳng hạn như không hỏi tại sao anh ta lại cãi nhau, mà là đưa ra lời khuyên của mình là được. Nếu không sẽ lại là hơn hai mươi phút than thở dài dòng, tranh luận và tìm kiếm sự an ủi, điều mà Mục Hoài Chương không muốn nghe.
Hơn nữa nếu lời khuyên của mình không được chấp nhận, vậy Toái Thôi nhất định còn có yêu cầu khác, lúc này không cần nói gì nữa, chỉ cần chờ anh ta đưa ra yêu cầu của mình.
Xe tấp sang bên lề, Sài Phi lặng lẽ không nói gì, còn Mục Hoài Chương thì nắm chặt tay cậu trong khi trả lời điện thoại. Mặc dù người bạn bên kia điện thoại hiện tại sống trong tình cảnh hỗn loạn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác bình yên và tĩnh lặng đột nhiên nảy sinh trong lòng Mục Hoài Chương.
"Hoa Hoa không muốn đi, nó muốn gặp cậu, tôi lại không yên tâm mẹ con bé, dù sao cậu ở nhà cũng không có việc gì, tôi sẽ gửi con bé đến cho cậu. Được rồi, Hoa Hoa, cha sẽ đưa con đến đó ngay bây giờ, con không cần ầm ĩ, nếu con ầm ĩ, cha nuôi con sẽ không cho con qua đó nữa."
"Tôi đang..."
Sau khi Toái Thôi nói xong, giọng nói mang mùi sữa của bé gái nhỏ vang lên buộc tội cha của mình: "Không phải, là cha nuôi thích Hoa Hoa nhất, Hoa Hoa cũng thích cha nuôi nhất, baba là một người ba thối, hừ!"
Một nhược điểm khác của Toái Thôi là anh ta không coi mình là người ngoài, anh ta cũng không hỏi liệu Mục Hoài Chương có thời gian để chăm sóc một đứa trẻ bốn tuổi hay không, liền cúp điện thoại. Trong vòng hai đến ba phút từ việc trả lời điện thoại tới cúp máy Mục Hoài Chương chỉ có thời gian để nói một câu, liền thuận tiện nhận được quyền giám hộ con gái nuôi, người không thể từ chối trong vài ngày tới...
Có lẽ đây là lần đầu tiên Sài Phi thấy một khía cạnh khác của Mục Hoài Chương dưới bộ tây trang thẳng tắp nhưng hơi lạnh lùng, ngồi một bên nhìn thấy rất thú vị. Mãi cho đến khi Mục Hoài Chương cất điện thoại đi, cân nhắc xem làm thế nào để xin lỗi cậu cũng như giải quyết ổn thỏa cuộc hẹn hò đã bị gián đoạn, chỉ thấy Sài Phi dịu dàng nhìn anh ta với biểu cảm cười như không cười, ánh mắt cậu lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ xe.
Mục Hoài Chương tháo dây an toàn rồi cúi xuống hôn lên mắt Sài Phi, lông mi của cậu khẽ run lên quét vào môi hắn.
"Còn muốn đi nơi nào nữa?" Mục Hoài Chương thực sự không muốn cùng cậu tách ra vào lúc này.
"A? Anh không phải muốn đi đón đứa nhỏ sao?" Sài Phi có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại thay đổi nhìn hắn.
Mục Hoài Chương mỉm cười, hắn chưa bao giờ thấy cảm xúc của ai lại được viết trực tiếp và tự nhiên trong mắt của mình như vậy, duy chỉ có Sài Phi.
"Anh có thể để thư ký chăm sóc con bé một lúc, trở về trễ một chút cũng không sao."
"Không được, tôi cùng anh đi đón cô bé." Nói xong Sài Phi có vẻ sợ mình có hơi đường đột nên nói thêm: "Hoặc nếu bất tiện thì tôi sẽ quay về cửa hàng trước."
Mục Hoài Chương phát hiện ra dường như mình cười nhiều hơn mỗi khi đối mặt với cậu: "Nếu em có thể đi cùng anh, anh và Hoa Hoa sẽ rất vui vẻ."
*Calpis là một loại nước ngọt không có ga của Nhật Bản, loại đồ uống này có hương vị nhẹ, hơi sữa và hơi chua, tương tự như sữa chua hoặc Yakult có hương vani.
Theo lời Sài Phi nói, cậu đã đặt trước chỗ ngồi, sau khi đến nơi Mục Hoài Chương mới hiểu tại sao cậu lại thích nơi này. Nếu chính hắn tự tìm thấy nơi này nhất định cũng sẽ thích nó.
Đây cũng không phải một nhà hàng chuyên phục vụ thực khách như các nhà hàng khác, nó trông giống một phòng bếp tư nhân. Đồ ăn không thể tùy ý lựa chọn, đầu bếp kiêm chủ quán có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn, thực khách chỉ có thể ăn cái đó. Mà khách của quán cũng chỉ là một vài người bạn hoặc bạn bè của người quen với ông chủ.
Đúng lúc đêm nay khi hai người bọn họ đến, ông chủ làm một bữa ăn kiểu Bồ Đào Nha. Cá cờ và các loại nghêu sò được bày ở trên bàn, ông chủ tự mình mang món ăn đặc biệt lên đó là xúc xích thịt heo đen do chính ông làm. Không thể không nói, tuy rằng hình thức này khác xa thói quen đã dưỡng thành hơn ba mươi năm của Mục Hoài Chương, nhưng phải công nhận rằng món ăn ở đây có hương vị thực sự ngon. Đây cũng là một điều bất ngờ ngoài mong đợi, cũng giống như Sài Phi vậy.
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi, ông ta giống như hầu hết những người làm đầu bếp khác đều có bụng phệ. Nhìn thấy Sài Phi, ông ta nhe răng cười đến nỗi không thấy mắt, Nói rằng lâu lắm rồi không thấy cậu, thật là nhớ cậu.
Lúc này Sài Phi cũng cười nói, mới có mấy ngày vòng eo của anh đã lại tăng thêm nửa thước.
Mục Hoài Chương có thể nhìn ra được Sài Phi cùng ông chủ khi ở chung rất thoải mái, cũng không hề né tránh mối quan hệ của hai người bọn họ, tuy cậu chỉ giới thiệu hắn như một người bạn. Mục Hoài Chương cảm thấy mình đến đây không phải với tư cách một người khách xa lạ, mà giống như là một kẻ lang thang trở về nghỉ ngơi sau một thời gian dài vắng nhà và chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Dù hắn vẫn rời đi nhưng cũng sẽ quay trở lại.
Ông chủ mang rượu tới muốn uống với hắn một ly, nhưng bị Sài Phi nhẹ nhàng ngăn lại "Anh ấy còn phải lái xe, chỉ cần đưa cho anh ấy Calpis là được rồi". Nói xong còn lén nháy mắt phải với Mục Hoài Chương, cười tinh nghịch.
Mục Hoài Chương cũng cười, ngoại trừ lúc ở trên giường, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Sài Phi biểu cảm sinh động như vậy.
Ông chủ nghĩ hai người họ đang chơi trò mờ ám, liên tục hỏi họ liệu Calpis có ẩn ý gì không?
Mục Hoài Chương cười nói: "Đúng vậy, minh tinh làm người phát ngôn cho hãng sữa chua, muốn có người tuyên truyền sữa chua hộ nên dĩ nhiên là phải tiếp xúc nhiều hơn."
Sài Phi cười mắng hắn, nhưng ông chủ là một người đàn ông to béo hơn 180 cân lại che mặt xấu hổ và lên giọng nói: "Ôi, cái mùi thối của tình yêu này." Thẳng đến khi Sài Phi bưng má phải và chua xót hét lên rằng răng mình muốn rụng mới thôi.
Sau bữa ăn, hai người nói lời tạm biệt với ông chủ. Vì đây là lần đầu tiên Sài Phi đưa người đến đây, nên ông chủ nhất quyết không muốn nhận tiền. Mục Hoài Chương nhớ trên xe của mình còn có một chai rượu vang đỏ mà lần trước bị tài xế của ông chủ nào đó cứng rắn để vào xe của hắn, vì vậy hắn liền lấy nó ra. Khi ông chủ nhìn thấy rượu vang đỏ, hai mắt ông ta sáng lên, đã nhận biết là bạn bè thì không còn cần khách sáo nữa, ông ta nhận lấy rượu vang đỏ rồi chào tạm biệt hai người bọn họ, còn nói lần sau tới nhớ nói trước một tiếng, anh ta còn một vài bảo bối chưa lấy ra.
Trên đường về, Sài Phi vẫn không ngừng than thở, nói rằng dù đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta đòi tiền dù chỉ một lần, cũng chưa bao giờ nói rằng anh ta còn giấu giếm bí mật. Tại sao chỉ vừa mới lần đầu tiên gặp Mục Hoài Chương mà anh ta lại hoàn toàn đầu quân cho hắn.
"Anh nghĩ không phải là ông ta làm phản đâu, dù sao thì anh cũng thuộc phe em."
Sài Phi như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới gật đầu: "Đúng vậy!"
"Trở về cửa hàng hay đi đâu?" Mục Hoài Chương nhìn thời gian, mới hơn chín rưỡi một chút, lúc này chính là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm của người trưởng thành. Nhưng hắn không chắc cuộc sống về đêm của Sài Phi có giống với của mình không. Khi trở về nhà, hắn thường sẽ xem tài liệu và đọc sách.
Sài Phi có vẻ hơi buồn ngủ, cậu không trả lời ngay, nhưng lúc này điện thoại của Mục Hoài Chương lại reo lên. Hắn đã chuyển sang chế độ rung từ lâu, nhưng sợ cấp dưới có chuyện khẩn cấp không thể tìm thấy hắn nên không tắt máy, lúc này hắn có chút hối hận.
"Xin lỗi." Mục Hoài Chương lấy điện thoại ra, nếu là cấp dưới hắn sẽ không ngại mà trực tiếp cúp máy, nhưng đáng tiếc đó lại là Toái Thôi, đối tác của hắn.
Nói đến cũng kỳ lạ, Mục Hoài Chương có thể được coi là một người thích yên lặng và không thích nói chuyện, nhưng những người xuất hiện bên cạnh hắn từ khi còn nhỏ đến lớn, từ giáo viên đến bạn học cho đến bạn bè và đối tác kinh doanh đều là những người thích nói linh tinh. Đây cũng có thể là một trong những lý do khiến cho Mục tổng đến nay vẫn còn độc thân, môi trường xung quanh quá ồn ào, anh ấy cũng không thể chấp nhận rằng cuộc sống cá nhân của mình ngoài công việc ra còn phải bị ảnh hưởng bởi những chuyện không liên quan khác.
"Mục tổng, cứu mạng!" Vừa kết nối điện thoại đã phát ra tiếng động lớn dù không bật loa ngoài cũng nghe rõ khi ở trong xe. Đến nỗi mà Mục Hoài Chương chú ý thấy Sài Phi hơi cau mày. Hắn dùng sức áp điện thoại vào tai, cố gắng che đi giọng nói chói tai của Toái Thôi, đồng thời lấy tai nghe bluetooth trong tủ để đồ ở trước ghế phụ.
"Vợ tôi cãi nhau với tôi, bỏ hai chúng tôi ở nhà để đi du lịch. Tôi không thể làm được nữa, Mục tổng, cứu mạng! Tôi sắp bị con gái của cậu xé nát rồi, ah ah ah, bảo bối của baba đừng cắn baba nữa, con không thể xem TV nữa!"
"Là con gái của anh, con gái nuôi của tôi, anh có thể mang Hoa Hoa đuổi theo." Tai nghe cách hơi xa một chút, Mục Hoài Chương vẫn đang thắt dây an toàn nên không thể với tay tới. Sài Phi nhanh chóng giúp hắn tìm nó, tay hai người chạm vào nhau trong tủ đựng đồ tối om, Mục Hoài Chương nắm chặt lòng bàn tay cậu, không tiếp tục tìm kiếm tai nghe cũng không lấy tay ra, mà siết chặt hơn.
Để đối phó với Toái Thôi, Mục Hoài Chương đã tổng hợp được một số cách từ kinh nghiệm sống nhiều năm của mình. Cố gắng giảm thiểu các câu hỏi, chẳng hạn như không hỏi tại sao anh ta lại cãi nhau, mà là đưa ra lời khuyên của mình là được. Nếu không sẽ lại là hơn hai mươi phút than thở dài dòng, tranh luận và tìm kiếm sự an ủi, điều mà Mục Hoài Chương không muốn nghe.
Hơn nữa nếu lời khuyên của mình không được chấp nhận, vậy Toái Thôi nhất định còn có yêu cầu khác, lúc này không cần nói gì nữa, chỉ cần chờ anh ta đưa ra yêu cầu của mình.
Xe tấp sang bên lề, Sài Phi lặng lẽ không nói gì, còn Mục Hoài Chương thì nắm chặt tay cậu trong khi trả lời điện thoại. Mặc dù người bạn bên kia điện thoại hiện tại sống trong tình cảnh hỗn loạn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác bình yên và tĩnh lặng đột nhiên nảy sinh trong lòng Mục Hoài Chương.
"Hoa Hoa không muốn đi, nó muốn gặp cậu, tôi lại không yên tâm mẹ con bé, dù sao cậu ở nhà cũng không có việc gì, tôi sẽ gửi con bé đến cho cậu. Được rồi, Hoa Hoa, cha sẽ đưa con đến đó ngay bây giờ, con không cần ầm ĩ, nếu con ầm ĩ, cha nuôi con sẽ không cho con qua đó nữa."
"Tôi đang..."
Sau khi Toái Thôi nói xong, giọng nói mang mùi sữa của bé gái nhỏ vang lên buộc tội cha của mình: "Không phải, là cha nuôi thích Hoa Hoa nhất, Hoa Hoa cũng thích cha nuôi nhất, baba là một người ba thối, hừ!"
Một nhược điểm khác của Toái Thôi là anh ta không coi mình là người ngoài, anh ta cũng không hỏi liệu Mục Hoài Chương có thời gian để chăm sóc một đứa trẻ bốn tuổi hay không, liền cúp điện thoại. Trong vòng hai đến ba phút từ việc trả lời điện thoại tới cúp máy Mục Hoài Chương chỉ có thời gian để nói một câu, liền thuận tiện nhận được quyền giám hộ con gái nuôi, người không thể từ chối trong vài ngày tới...
Có lẽ đây là lần đầu tiên Sài Phi thấy một khía cạnh khác của Mục Hoài Chương dưới bộ tây trang thẳng tắp nhưng hơi lạnh lùng, ngồi một bên nhìn thấy rất thú vị. Mãi cho đến khi Mục Hoài Chương cất điện thoại đi, cân nhắc xem làm thế nào để xin lỗi cậu cũng như giải quyết ổn thỏa cuộc hẹn hò đã bị gián đoạn, chỉ thấy Sài Phi dịu dàng nhìn anh ta với biểu cảm cười như không cười, ánh mắt cậu lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ xe.
Mục Hoài Chương tháo dây an toàn rồi cúi xuống hôn lên mắt Sài Phi, lông mi của cậu khẽ run lên quét vào môi hắn.
"Còn muốn đi nơi nào nữa?" Mục Hoài Chương thực sự không muốn cùng cậu tách ra vào lúc này.
"A? Anh không phải muốn đi đón đứa nhỏ sao?" Sài Phi có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại thay đổi nhìn hắn.
Mục Hoài Chương mỉm cười, hắn chưa bao giờ thấy cảm xúc của ai lại được viết trực tiếp và tự nhiên trong mắt của mình như vậy, duy chỉ có Sài Phi.
"Anh có thể để thư ký chăm sóc con bé một lúc, trở về trễ một chút cũng không sao."
"Không được, tôi cùng anh đi đón cô bé." Nói xong Sài Phi có vẻ sợ mình có hơi đường đột nên nói thêm: "Hoặc nếu bất tiện thì tôi sẽ quay về cửa hàng trước."
Mục Hoài Chương phát hiện ra dường như mình cười nhiều hơn mỗi khi đối mặt với cậu: "Nếu em có thể đi cùng anh, anh và Hoa Hoa sẽ rất vui vẻ."
*Calpis là một loại nước ngọt không có ga của Nhật Bản, loại đồ uống này có hương vị nhẹ, hơi sữa và hơi chua, tương tự như sữa chua hoặc Yakult có hương vani.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất