Chương 4
Gần cuối tháng, Lục Trường Đình mới đi với Lục Trường Tự đến “Cô Tửu” lần nữa.
Sau khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi ở “Cô Tửu” đêm ấy, hắn lại về với chuỗi ngày cuốn trong guồng quay công việc, bận đến mức quên tiệt chuyện bộ quần áo của mình vẫn “lưu lạc” chỗ Thẩm Lệ. Thế nên lúc vừa chọn chỗ ngồi xuống xong, Thẩm Lệ đưa cái túi giấy cho hắn, hắn còn nghệt ra đấy.
“Quần áo đó.” Thẩm Lệ giải thích, “Mãi chẳng tìm được dịp trả anh.”
Sự thật không phải y không có dịp nào, chỉ là y cố tình canh sẵn, muốn đợi Lục Trường Đình tự đến hỏi mình lấy đồ.
Lục Trường Đình nhận túi giấy, giờ mới nhớ ra chuyện quần áo: “Tôi cũng bận quá nên quên mất.”
Lục Trường Tự đang rót rượu chợt ngẩng đầu, liếc nhẹ thấy quần áo xếp gọn trong túi giấy, nhướng mày: “Trường Đình, quần áo chú em bay từ đâu qua chỗ ông chủ Thẩm thế?”
“Bữa trước uống quá chén, ông chủ Thẩm đưa em về nhà, muộn quá nên ngủ nhờ một đêm.”
Lục Trường Tự “À” một tiếng đầy hàm súc, giương cao giọng có ý trêu ghẹo.
Anh vốn muốn tạo quan hệ tốt cho Lục Trường Đình với Thẩm Lệ, không ngờ phát triển thuận lợi hết nước hết cái. Lục Trường Tự đưa thực đơn đồ uống cho phục vụ, chợt nghĩ: “Cuối tuần này ông chủ Thẩm rảnh không, sinh nhật Trường Đình ấy mà. Tôi bao một khu nghỉ dưỡng trên núi để lên chơi. Càng đông càng vui.”
Thẩm Lệ không ngờ rằng Lục Trường Tự sẽ mời mình. Y nhớ sinh nhật Lục Trường Đình chứ, hồi xưa còn lén tặng quà kìa, nhưng ngày này đâu liên quan gì tới y… Giờ đột nhiên Lục Trường Đình mời đi chơi cùng, đầu óc y bỗng chẳng nghĩ được gì nữa. Giây phút kế tiếp, sự hân hoan và vui mừng như bùng nổ. Y khó kìm nổi bản thân, đành phải tự véo mình một cái. Véo đến điếng người, lòng bàn tay hằn rõ vết móng tay cong cong và cả cảm giác đau đớn kia đang cùng nhắc nhở y, đây là thực, không phải đang mơ.
“Rảnh chứ.” Y nghe bản thân cất lời, “Tôi có thời gian rảnh.”
Cuối câu, giọng nói còn hơi run run.
May là, Lục Trường Tự lẫn Lục Trường Đình nghe xong đều không cảm thấy khác.
Có điều, Lục Trường Đình hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng Thẩm Lệ đồng ý thẳng thừng như vậy. Những ai cùng tham gia thì chưa hỏi, đi bao nhiêu ngày cũng chẳng thắc mắc, cứ nhận lời gần như trong mù quáng.
Hắn vẫn nhớ dịp trước gặp Thẩm Lệ, nghe mẹ y hỏi muốn cùng qua thành phố H chơi không, Thẩm Lệ còn từ chối cơ mà.
Rảnh tức là nhập cuộc. Lục Trường Tự cười, bổ dung thêm mấy vấn đề nhỏ: “Cũng chẳng mấy ngày đâu, hai ngày hai đêm thôi. Chiều 29 đi, chiều ngày 31 về, chỗ núi Phủ Tiên, ngồi xe mất tầm ba tiếng.”
“Sở Kinh Hồng đi công tác bên nước Y không về kịp, hẹn mỗi mấy đứa Phó Gia Thụ, Trần Tinh Dã, Tiêu Diêu, cậu cũng quen mặt. Thêm cả đám út ít trong nhà nữa.” Lục Trường Tự vừa nói vừa mở Weixin, “Tôi kéo cậu vào nhóm nhé, muốn ăn gì hay chơi chỗ nào cứ đề nghị. Cả nhà thống nhất ba giờ xuất phát, đến lúc đấy qua đón cậu, liên hệ cũng tiện.”
Lời vẫn đang nói, Lục Trường Tự đã thêm Thẩm Lệ vào nhóm tạm thời. Thẩm Lệ mở di động nhìn thử, tên nhóm cũng gì và này nọ ghê, gọi là “Hôm nay ông thừa kế gia sản chưa?”
Bọn họ quen nhau đều xuất phát từ chuyện làm ăn trong nhà. Người cùng một giới, tuổi tác cũng sêm sêm, chơi với nhau hồi nhỏ đến giờ nên quan hệ thân thiết. Giờ cả đám tụ lại, càng làm bật cái mác “người ngoài” của Thẩm Lệ.
Thế nên Thẩm Lệ thấy lạ, rằng tại sao Lục Trường Tự muốn mời y đi cùng.
Ngược lại, Lục Trường Tự nghĩ đơn giản hơn nhiều. Mấy năm qua Lục Trường Đình ở nước ngoài, sinh nhật toàn làm qua loa. Giờ về nước, phải tổ chức to lên, náo nhiệt lên mới được. Hơn nữa Lục Trường Đình mới về, vừa cần nhóm lại tình cảm với đám bạn quen, vừa nên kết thêm bạn mới mở rộng vòng quan hệ. Anh thấy Lục Trường Đình có vẻ quan tâm đến Thẩm Lệ, đã vậy mình cứ thuận tay đẩy một cái.
Phục vụ bưng rượu với đồ nhắm qua, Lục Trường Tự ném miếng mứt mơ vô miệng, nhắn một câu trong nhóm: [Tôi thêm ông chủ Thẩm vào rồi nhé]. Trần Tinh Dã đọc tin, gửi cái biểu cảm [Ông lớn đến chơi đấy à.jpg], tỏ vẻ chào mừng.
Thẩm Lệ hơi buồn cười, đáp lại [Em giai xin bái đỉnh núi.jpg]. Lúc gửi tin xong chuẩn bị cất điện thoại đi thì có ai đó đâm sầm vào lồng ngực y. Cậu bé nọ chạy khá nhanh, y giơ tay ôm lại theo bản năng, giữ cậu bé đứng vững.
“Anh Lệ ơi!”
Lục Trường Tự nghe cái giọng nhão nhoẹt kia, nhìn người đến, cười: “Nhạc (lè) Ý bé nhỏ, sao lại chạy đến quán bar? Hôm nay mới thứ ba, không đi học à?”
“Nói với anh bao lần rồi, Nhạc (yuè) Ý nhé, không phải Nhạc (lè) Ý!” Anh bạn nhỏ lao như tên vào ngực Thẩm Lệ ngẩng đầu dậy, để lộ khuôn mặt thoáng nét trẻ con phúng phính, ưa nhìn và cực kỳ lanh lợi.
“Nhạc (lè) Ý nè.” Thẩm Lệ đỡ vai cho cậu bé đứng thẳng dậy, cất giọng với vẻ khá bất lực, “Lần sau đừng có phi nước đại thế.”
Quán bar đông người dễ bị chú ý, lại còn nhiều thể loại cậu ấm quần áo lụa là, tính tình kiêu ngạo. Nhạc Ý cứ hấp tấp như vậy, sớm muộn cũng va phải khách khứa, chỉ tổ rước lấy phiền toái.
“Ầy!” Nhạc Ý ôm cánh tay anh, đáp một tiếng, gật nhẹ cái đầu đang cúi, “Nhớ rồi ạ.”
Nhạc Ý là em trai bartender Nhạc An, năm nay mới lên đại học, tuổi còn nhỏ. Khách quen quán bar gặp cậu bé ai nấy đều thích đùa chuyện cái tên đa nghĩa của cậu. Lục Trường Tự khó lắm mới có dịp gặp, đương nhiên không để vuột mất cơ hội trêu chọc đưa đến tận cửa: “Sao ông chủ Thẩm gọi Nhạc (lè) Ý thì nhóc đáp lời, anh gọi Nhạc (lè) Ý thì nhóc bơ?”
“Em thích đấy.” Thằng nhóc Nhạc Ý nhìn anh, làm cái mặt quỷ ngốc ngếch. Trừ anh trai cậu bé với Thẩm Lệ, ai gọi cậu bé là Nhạc (lè) Ý cậu cũng mặc kệ. Thế mà mấy người này cứ suốt ngày gọi Nhạc (lè) Ý, Nhạc (lè) Ý, phiền chết đi được.
Thẩm Lệ cắt ngang trận đấu võ mồm của cậu nhóc với Lục Trường Tự rất đúng lúc: “Qua chào anh trai nhóc chưa?”
“Vẫn chưa ạ… Em qua tìm anh trước.” Cậu nhóc to xác cười ngượng. Vốn thấp hơn Thẩm Lệ nửa cái đầu nên lúc đứng cạnh Thẩm Lệ ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu bé đong đầy ánh đèn, lấp la lấp lánh.
Lục Trường Đình rất quen ánh mắt này, ánh mắt sóng sánh mến mộ và ngưỡng vọng. Rất nhiều người cũng từng nhìn hắn bằng ánh mắt ấy; chẳng qua, hắn luôn làm ra vẻ mình không biết mà thôi.
Trông tư thế và giọng điệu trò chuyện giữa hai người rất thân mật, lòng Lục Trường Đình lại thầm nghĩ, lần thứ ba rồi, tuy rằng hai lần trước chỉ là hiểu lầm… Nhưng người “đầu ấp vai kề” bên Thẩm Lệ nhiều thật nhỉ, trông ai cũng vừa lập lờ, vừa như không có gì với y…
Hắn nhìn Thẩm Lệ, chăm chú vào cặp mày tuấn tú và đôi mắt lúng liếng tình của chàng trai trẻ tuổi. Khi ôn tồn nói chuyện với người khác, chàng trai luôn vương nét cười trên môi. Hắn lại nghĩ, đúng là Thẩm Lệ có cái vốn để người ta thích.
“Qua tìm anh nhóc đi, anh đang tiếp khách bên này.”
Nhạc Ý buông tay, giọng rõ ngoan, đáp, “Vâng ạ.”
Ngóng Nhạc Ý đi về phía quầy bar phía kia xong, Lục Trường Tự mới lấy bao thuốc trong túi, rút một điếu, châm lửa, từ tốn rít một hơi: “Thằng nhóc Nhạc Ý này, cũng chỉ ngoan trước mặt mình Nhạc An với cậu.”
Thẩm Lệ cười cười, không tiếp lời.
Lục Trường Đình luôn im lặng. Tận đến lúc Thẩm Lệ ngồi xuống cạn một ly, hắn mới như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi Thẩm Lệ một câu: “Ông chủ Thẩm, chocolate lần trước cậu còn không?”
“Anh thích ăn hả?” Thẩm Lệ cười, lấy một viên trong túi ra, đưa cho hắn.
Lục Trường Đình nhận, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn nhé, trước đây hình như tôi từng ăn của nhãn hiệu này, nhưng về sau chưa mua được lần nữa ở đâu cả. Thời gian cũng qua lâu lắm rồi, có lẽ nhớ nhầm, nên mới muồn tìm thử.”
Hắn rất ít khi nói một đoạn dài và giải thích cặn kẽ đến vậy. Lục Trường Tự liếc em trai, lại nhìn Thẩm Lệ, như thể phát hiện chuyện thú vị gì: “Chocolate hãng nào mà khiến Trường Đình nhớ mãi không quên thế này?”
“Chẳng phải hãng có danh tiếng đâu.” Thẩm Lệ hạ mi, giấu tiệt cảm xúc trong mắt, giọng nói vẫn rất thản nhiên. Nói câu này xong, y dừng lại, không thêm lời nào.
Cũng còn gì để nói nữa đâu.
Lục Trường Đình ngắm viên chocolate trong tay, vỏ bọc chỉ là giấy gói kẹo đơn giản không có nhãn, chẳng cách nào nhận biết được hãng sản xuất.
Hắn cũng không hỏi thêm, cất chocolate và đứng dậy.
Đêm nay Lục Trường Đình không uống nhiều, nhưng do hơi rượu sộc lên nên hơi váng đầu, thậm chí khá hưng phấn. Lên xe, trên đường về nhà, “máy hát” nọ mở một cái là nói liến thoắng không ngừng.
“Chắc ban nãy chú cũng thấy, đừng bảo người làm anh này không nhắc trước nhá. Nhạc Ý thích Thẩm Lệ, anh thằng nhóc còn là bartender ở đấy, tránh sao được ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’…”
“Anh bảo cái gì với cái gì cơ?” Lục Trường Đình lơ mơ.
“Chú cho ông chủ Thẩm ngủ nhờ một đêm, giờ lại không thừa nhận có ý với người ta?” Lục Trường Tự cười phớ lớ, nhấm nháy tiếp: “Còn hỏi người ta chocolate, chú thì nhớ chocolate nào, rõ ràng là tương tư sếp Thẩm kia kìa.”
Anh vẫn chưa ngừng: “Chú yên tâm, anh không kỳ thị mấy đứa. Tình yêu dị tính hay tình yêu đồng tính đều là tình yêu cả.”
Lục Trường Tự nâng tông giọng: “Tình yêu là điều xứng đáng được ngợi ca nhất.”
Lục Trường Đình nhìn anh trai như nhìn tên gàn dở: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Anh không nghe, chú im ngay.” Lục Trường Tự vỗ bôm bốp bả vai hắn, giọng điêu đúng kiểu chú đừng có mà láo nháo anh nhìn phát biết thừa, “Dù sao thì, người cũng hẹn hộ chú rồi, em mình tự bắt chặt nhé.”
Lục Trường Đình im bặt, từ bỏ chuyện nói lý với tên ma men. Hắn giải thích Lục Trường Tự cũng chẳng thèm nghe.
“Ông chủ Thẩm, ờm… Người có năng lực, tính cách tốt!” Lục Trường Tự tự lải nhải, rất chi là nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự của ông em, “Xứng đôi, vừa lứa!”
Lục Trường Đình day day ấn đường, đau đầu thật ấy.
Hồi cấp ba hắn giấu người thân yêu sớm, sau đó chia tay, tốt nghiệp rồi đi du học, độc thân từ đó đến nay. Chẳng phải không có người theo đuổi hay tỏ tình, nhưng hắn từ chối hết. Hắn thà thiếu chứ nhất quyết không ẩu tả, nên từ chối cực kỳ dứt khoát; đến cả quan hệ mập mờ với người nào đó cũng không. Trong mắt người thân, hắn chưa yêu đương bao giờ, khó trách Lục Trường Tự hiểu lầm hắn thích nam…
Hắn thực sự chưa yêu đương lâu lắm rồi ư?
Lâu đến mức hắn sắp quên hẳn mình từng rung động với Đường Yểu ra sao, cũng chẳng nhớ lắm rốt cuộc cảm giác rung động là gì.
Hắn chỉ khắc ghi hương vị viên chocolate ấy, ngọt mãi cả mùa hè.
Hết chương 4.
Lời tác giả
Phần ăn rung động của quý ngài đang trong quá trình vận chuyển, xin chú ý nhận hàng và kiểm tra.
Sau khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi ở “Cô Tửu” đêm ấy, hắn lại về với chuỗi ngày cuốn trong guồng quay công việc, bận đến mức quên tiệt chuyện bộ quần áo của mình vẫn “lưu lạc” chỗ Thẩm Lệ. Thế nên lúc vừa chọn chỗ ngồi xuống xong, Thẩm Lệ đưa cái túi giấy cho hắn, hắn còn nghệt ra đấy.
“Quần áo đó.” Thẩm Lệ giải thích, “Mãi chẳng tìm được dịp trả anh.”
Sự thật không phải y không có dịp nào, chỉ là y cố tình canh sẵn, muốn đợi Lục Trường Đình tự đến hỏi mình lấy đồ.
Lục Trường Đình nhận túi giấy, giờ mới nhớ ra chuyện quần áo: “Tôi cũng bận quá nên quên mất.”
Lục Trường Tự đang rót rượu chợt ngẩng đầu, liếc nhẹ thấy quần áo xếp gọn trong túi giấy, nhướng mày: “Trường Đình, quần áo chú em bay từ đâu qua chỗ ông chủ Thẩm thế?”
“Bữa trước uống quá chén, ông chủ Thẩm đưa em về nhà, muộn quá nên ngủ nhờ một đêm.”
Lục Trường Tự “À” một tiếng đầy hàm súc, giương cao giọng có ý trêu ghẹo.
Anh vốn muốn tạo quan hệ tốt cho Lục Trường Đình với Thẩm Lệ, không ngờ phát triển thuận lợi hết nước hết cái. Lục Trường Tự đưa thực đơn đồ uống cho phục vụ, chợt nghĩ: “Cuối tuần này ông chủ Thẩm rảnh không, sinh nhật Trường Đình ấy mà. Tôi bao một khu nghỉ dưỡng trên núi để lên chơi. Càng đông càng vui.”
Thẩm Lệ không ngờ rằng Lục Trường Tự sẽ mời mình. Y nhớ sinh nhật Lục Trường Đình chứ, hồi xưa còn lén tặng quà kìa, nhưng ngày này đâu liên quan gì tới y… Giờ đột nhiên Lục Trường Đình mời đi chơi cùng, đầu óc y bỗng chẳng nghĩ được gì nữa. Giây phút kế tiếp, sự hân hoan và vui mừng như bùng nổ. Y khó kìm nổi bản thân, đành phải tự véo mình một cái. Véo đến điếng người, lòng bàn tay hằn rõ vết móng tay cong cong và cả cảm giác đau đớn kia đang cùng nhắc nhở y, đây là thực, không phải đang mơ.
“Rảnh chứ.” Y nghe bản thân cất lời, “Tôi có thời gian rảnh.”
Cuối câu, giọng nói còn hơi run run.
May là, Lục Trường Tự lẫn Lục Trường Đình nghe xong đều không cảm thấy khác.
Có điều, Lục Trường Đình hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng Thẩm Lệ đồng ý thẳng thừng như vậy. Những ai cùng tham gia thì chưa hỏi, đi bao nhiêu ngày cũng chẳng thắc mắc, cứ nhận lời gần như trong mù quáng.
Hắn vẫn nhớ dịp trước gặp Thẩm Lệ, nghe mẹ y hỏi muốn cùng qua thành phố H chơi không, Thẩm Lệ còn từ chối cơ mà.
Rảnh tức là nhập cuộc. Lục Trường Tự cười, bổ dung thêm mấy vấn đề nhỏ: “Cũng chẳng mấy ngày đâu, hai ngày hai đêm thôi. Chiều 29 đi, chiều ngày 31 về, chỗ núi Phủ Tiên, ngồi xe mất tầm ba tiếng.”
“Sở Kinh Hồng đi công tác bên nước Y không về kịp, hẹn mỗi mấy đứa Phó Gia Thụ, Trần Tinh Dã, Tiêu Diêu, cậu cũng quen mặt. Thêm cả đám út ít trong nhà nữa.” Lục Trường Tự vừa nói vừa mở Weixin, “Tôi kéo cậu vào nhóm nhé, muốn ăn gì hay chơi chỗ nào cứ đề nghị. Cả nhà thống nhất ba giờ xuất phát, đến lúc đấy qua đón cậu, liên hệ cũng tiện.”
Lời vẫn đang nói, Lục Trường Tự đã thêm Thẩm Lệ vào nhóm tạm thời. Thẩm Lệ mở di động nhìn thử, tên nhóm cũng gì và này nọ ghê, gọi là “Hôm nay ông thừa kế gia sản chưa?”
Bọn họ quen nhau đều xuất phát từ chuyện làm ăn trong nhà. Người cùng một giới, tuổi tác cũng sêm sêm, chơi với nhau hồi nhỏ đến giờ nên quan hệ thân thiết. Giờ cả đám tụ lại, càng làm bật cái mác “người ngoài” của Thẩm Lệ.
Thế nên Thẩm Lệ thấy lạ, rằng tại sao Lục Trường Tự muốn mời y đi cùng.
Ngược lại, Lục Trường Tự nghĩ đơn giản hơn nhiều. Mấy năm qua Lục Trường Đình ở nước ngoài, sinh nhật toàn làm qua loa. Giờ về nước, phải tổ chức to lên, náo nhiệt lên mới được. Hơn nữa Lục Trường Đình mới về, vừa cần nhóm lại tình cảm với đám bạn quen, vừa nên kết thêm bạn mới mở rộng vòng quan hệ. Anh thấy Lục Trường Đình có vẻ quan tâm đến Thẩm Lệ, đã vậy mình cứ thuận tay đẩy một cái.
Phục vụ bưng rượu với đồ nhắm qua, Lục Trường Tự ném miếng mứt mơ vô miệng, nhắn một câu trong nhóm: [Tôi thêm ông chủ Thẩm vào rồi nhé]. Trần Tinh Dã đọc tin, gửi cái biểu cảm [Ông lớn đến chơi đấy à.jpg], tỏ vẻ chào mừng.
Thẩm Lệ hơi buồn cười, đáp lại [Em giai xin bái đỉnh núi.jpg]. Lúc gửi tin xong chuẩn bị cất điện thoại đi thì có ai đó đâm sầm vào lồng ngực y. Cậu bé nọ chạy khá nhanh, y giơ tay ôm lại theo bản năng, giữ cậu bé đứng vững.
“Anh Lệ ơi!”
Lục Trường Tự nghe cái giọng nhão nhoẹt kia, nhìn người đến, cười: “Nhạc (lè) Ý bé nhỏ, sao lại chạy đến quán bar? Hôm nay mới thứ ba, không đi học à?”
“Nói với anh bao lần rồi, Nhạc (yuè) Ý nhé, không phải Nhạc (lè) Ý!” Anh bạn nhỏ lao như tên vào ngực Thẩm Lệ ngẩng đầu dậy, để lộ khuôn mặt thoáng nét trẻ con phúng phính, ưa nhìn và cực kỳ lanh lợi.
“Nhạc (lè) Ý nè.” Thẩm Lệ đỡ vai cho cậu bé đứng thẳng dậy, cất giọng với vẻ khá bất lực, “Lần sau đừng có phi nước đại thế.”
Quán bar đông người dễ bị chú ý, lại còn nhiều thể loại cậu ấm quần áo lụa là, tính tình kiêu ngạo. Nhạc Ý cứ hấp tấp như vậy, sớm muộn cũng va phải khách khứa, chỉ tổ rước lấy phiền toái.
“Ầy!” Nhạc Ý ôm cánh tay anh, đáp một tiếng, gật nhẹ cái đầu đang cúi, “Nhớ rồi ạ.”
Nhạc Ý là em trai bartender Nhạc An, năm nay mới lên đại học, tuổi còn nhỏ. Khách quen quán bar gặp cậu bé ai nấy đều thích đùa chuyện cái tên đa nghĩa của cậu. Lục Trường Tự khó lắm mới có dịp gặp, đương nhiên không để vuột mất cơ hội trêu chọc đưa đến tận cửa: “Sao ông chủ Thẩm gọi Nhạc (lè) Ý thì nhóc đáp lời, anh gọi Nhạc (lè) Ý thì nhóc bơ?”
“Em thích đấy.” Thằng nhóc Nhạc Ý nhìn anh, làm cái mặt quỷ ngốc ngếch. Trừ anh trai cậu bé với Thẩm Lệ, ai gọi cậu bé là Nhạc (lè) Ý cậu cũng mặc kệ. Thế mà mấy người này cứ suốt ngày gọi Nhạc (lè) Ý, Nhạc (lè) Ý, phiền chết đi được.
Thẩm Lệ cắt ngang trận đấu võ mồm của cậu nhóc với Lục Trường Tự rất đúng lúc: “Qua chào anh trai nhóc chưa?”
“Vẫn chưa ạ… Em qua tìm anh trước.” Cậu nhóc to xác cười ngượng. Vốn thấp hơn Thẩm Lệ nửa cái đầu nên lúc đứng cạnh Thẩm Lệ ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu bé đong đầy ánh đèn, lấp la lấp lánh.
Lục Trường Đình rất quen ánh mắt này, ánh mắt sóng sánh mến mộ và ngưỡng vọng. Rất nhiều người cũng từng nhìn hắn bằng ánh mắt ấy; chẳng qua, hắn luôn làm ra vẻ mình không biết mà thôi.
Trông tư thế và giọng điệu trò chuyện giữa hai người rất thân mật, lòng Lục Trường Đình lại thầm nghĩ, lần thứ ba rồi, tuy rằng hai lần trước chỉ là hiểu lầm… Nhưng người “đầu ấp vai kề” bên Thẩm Lệ nhiều thật nhỉ, trông ai cũng vừa lập lờ, vừa như không có gì với y…
Hắn nhìn Thẩm Lệ, chăm chú vào cặp mày tuấn tú và đôi mắt lúng liếng tình của chàng trai trẻ tuổi. Khi ôn tồn nói chuyện với người khác, chàng trai luôn vương nét cười trên môi. Hắn lại nghĩ, đúng là Thẩm Lệ có cái vốn để người ta thích.
“Qua tìm anh nhóc đi, anh đang tiếp khách bên này.”
Nhạc Ý buông tay, giọng rõ ngoan, đáp, “Vâng ạ.”
Ngóng Nhạc Ý đi về phía quầy bar phía kia xong, Lục Trường Tự mới lấy bao thuốc trong túi, rút một điếu, châm lửa, từ tốn rít một hơi: “Thằng nhóc Nhạc Ý này, cũng chỉ ngoan trước mặt mình Nhạc An với cậu.”
Thẩm Lệ cười cười, không tiếp lời.
Lục Trường Đình luôn im lặng. Tận đến lúc Thẩm Lệ ngồi xuống cạn một ly, hắn mới như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi Thẩm Lệ một câu: “Ông chủ Thẩm, chocolate lần trước cậu còn không?”
“Anh thích ăn hả?” Thẩm Lệ cười, lấy một viên trong túi ra, đưa cho hắn.
Lục Trường Đình nhận, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn nhé, trước đây hình như tôi từng ăn của nhãn hiệu này, nhưng về sau chưa mua được lần nữa ở đâu cả. Thời gian cũng qua lâu lắm rồi, có lẽ nhớ nhầm, nên mới muồn tìm thử.”
Hắn rất ít khi nói một đoạn dài và giải thích cặn kẽ đến vậy. Lục Trường Tự liếc em trai, lại nhìn Thẩm Lệ, như thể phát hiện chuyện thú vị gì: “Chocolate hãng nào mà khiến Trường Đình nhớ mãi không quên thế này?”
“Chẳng phải hãng có danh tiếng đâu.” Thẩm Lệ hạ mi, giấu tiệt cảm xúc trong mắt, giọng nói vẫn rất thản nhiên. Nói câu này xong, y dừng lại, không thêm lời nào.
Cũng còn gì để nói nữa đâu.
Lục Trường Đình ngắm viên chocolate trong tay, vỏ bọc chỉ là giấy gói kẹo đơn giản không có nhãn, chẳng cách nào nhận biết được hãng sản xuất.
Hắn cũng không hỏi thêm, cất chocolate và đứng dậy.
Đêm nay Lục Trường Đình không uống nhiều, nhưng do hơi rượu sộc lên nên hơi váng đầu, thậm chí khá hưng phấn. Lên xe, trên đường về nhà, “máy hát” nọ mở một cái là nói liến thoắng không ngừng.
“Chắc ban nãy chú cũng thấy, đừng bảo người làm anh này không nhắc trước nhá. Nhạc Ý thích Thẩm Lệ, anh thằng nhóc còn là bartender ở đấy, tránh sao được ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’…”
“Anh bảo cái gì với cái gì cơ?” Lục Trường Đình lơ mơ.
“Chú cho ông chủ Thẩm ngủ nhờ một đêm, giờ lại không thừa nhận có ý với người ta?” Lục Trường Tự cười phớ lớ, nhấm nháy tiếp: “Còn hỏi người ta chocolate, chú thì nhớ chocolate nào, rõ ràng là tương tư sếp Thẩm kia kìa.”
Anh vẫn chưa ngừng: “Chú yên tâm, anh không kỳ thị mấy đứa. Tình yêu dị tính hay tình yêu đồng tính đều là tình yêu cả.”
Lục Trường Tự nâng tông giọng: “Tình yêu là điều xứng đáng được ngợi ca nhất.”
Lục Trường Đình nhìn anh trai như nhìn tên gàn dở: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Anh không nghe, chú im ngay.” Lục Trường Tự vỗ bôm bốp bả vai hắn, giọng điêu đúng kiểu chú đừng có mà láo nháo anh nhìn phát biết thừa, “Dù sao thì, người cũng hẹn hộ chú rồi, em mình tự bắt chặt nhé.”
Lục Trường Đình im bặt, từ bỏ chuyện nói lý với tên ma men. Hắn giải thích Lục Trường Tự cũng chẳng thèm nghe.
“Ông chủ Thẩm, ờm… Người có năng lực, tính cách tốt!” Lục Trường Tự tự lải nhải, rất chi là nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự của ông em, “Xứng đôi, vừa lứa!”
Lục Trường Đình day day ấn đường, đau đầu thật ấy.
Hồi cấp ba hắn giấu người thân yêu sớm, sau đó chia tay, tốt nghiệp rồi đi du học, độc thân từ đó đến nay. Chẳng phải không có người theo đuổi hay tỏ tình, nhưng hắn từ chối hết. Hắn thà thiếu chứ nhất quyết không ẩu tả, nên từ chối cực kỳ dứt khoát; đến cả quan hệ mập mờ với người nào đó cũng không. Trong mắt người thân, hắn chưa yêu đương bao giờ, khó trách Lục Trường Tự hiểu lầm hắn thích nam…
Hắn thực sự chưa yêu đương lâu lắm rồi ư?
Lâu đến mức hắn sắp quên hẳn mình từng rung động với Đường Yểu ra sao, cũng chẳng nhớ lắm rốt cuộc cảm giác rung động là gì.
Hắn chỉ khắc ghi hương vị viên chocolate ấy, ngọt mãi cả mùa hè.
Hết chương 4.
Lời tác giả
Phần ăn rung động của quý ngài đang trong quá trình vận chuyển, xin chú ý nhận hàng và kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất