Chương 3: Ngày càng hòa hợp
Thuốc Liên Cẩn Xuân đưa cho Kha Lang Sinh trị thương đều là loại cực tốt, trước đó là do hắn không chịu hợp tác chữa trị nên vết thương mới ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ hai người ở chung tuy rằng quan hệ có hơi xa lạ. Nhưng Kha Lang Sinh lại chịu ngoan ngoãn uống thuốc, ngủ một giấc, tâm tình cũng chuyển biến tốt, trong lòng Liên Cẩn Xuân cũng nhẹ nhõm hơn phân nửa.
Gió xuân phất qua lá liễu, hương hoa tràn ngập, cảnh vật trên núi đẹp như tiên cảnh.
Vì thể chất của Kha lang Sinh quá tốt nên hồi phục nhanh hơn mong đợi. Dù nơi này có tốt thế nào, hắn cũng chán sắp không chịu nổi nữa rồi. Liên Cẩn Xuân ngày thường rảnh rỗi không luyện kiếm thì là cả ngày nhốt mình ở trong phòng không thấy bóng người, Đạo Phong Sơn lớn đến thế mà chút hơi người cũng không có, hắn đúng là muốn mắc bệnh lại tới nơi rồi.
Sau bữa trưa, Liên Cẩn Xuân im lặng thu dọn bát đĩa rồi mang vào bếp, hắn cũng làm theo, một nam nhân cao lớn cứ như vậy đứng ở cửa chắn gần hết ánh sáng mặt trời.
Liên Cẩn Xuân theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn, ngay khi ánh mắt của họ giao nhau, Kha Lang Sinh cười rộ lên: "Ta giúp ngươi."
“Không cần.”
Hắn lạnh lùng nhẹ giọng nói, sắc mặt không chút gợn sóng nhưng lại tuấn mỹ cô cùng, ánh mắt ôn nhu như nước.
Kha Lang Sinh thu lại bàn tay đang vươn ra của mình và nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không biết phải nói gì, chân không tự chủ được đứng yên tại chỗ.
"Thân thể của ngươi chỉ vừa mới khá hơn. Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức."
Liên Cẩn Xuân không nhìn hắn nữa, nhưng có một nam nhân cao lớn như vậy đứng bên cạnh, muốn không để ý tới cũng khó. Hắn vừa nghĩ ra một cái cớ để y đi chỗ khác, thì nghe Kha Lang Sinh cười nói, "Không sao, ta đã khá hơn nhiều rồi. Ở nhà một mình cũng chán lắm... Này, ngươi đi đâu vậy? "
"Ta đi luyện kiếm."
"Chờ đã, ta đi nữa..."
Hắn giống như thạch cao bôi trên da chó vậy, muốn tách ra cũng không được. Liên Cẩn Xuân rút kiếm ra rồi nhàn nhạt liếc hắn.
Kha Lang Sinh đặt hai tay lên chuôi kiếm rồi dựa cằm cười toe toét nhìn Liên Cẩn Xuân.
... Dường như lâu lắm rồi y mới thấy hắn cười vui vẻ như vậy, mặc dù trông hắn hơi giống một ngốc tử....
Nghĩ đến đây, khóe môi giương lên một nụ cười nhẹ.
Ở chung mấy ngày nay, Kha Lang Sinh cảm thấy y làm chuyện gì cũng rất tốt, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, làm hắn trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
"Ngươi có mệt không? Đã luyện tập hơn nửa canh giờ rồi. Nghỉ ngơi một chút đi."
Nửa canh giờ căn bản chả là gì với Liên Cẩn Xuân, nhưng hắn do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ngừng lại. Kha Lang Sinh đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà, Liên Cẩn Xuân không biết hắn định làm cái gì, vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy hắn mang theo một bát nước bước nhanh tới, cười nói: "Đây, uống một chút đi"
Liên Cẩn Xuân trong lòng không khỏi ngạc nhiên hắn không khỏi nở nụ cười: "Cảm ơn"
"Ta thấy kiếm pháp của ngươi đã thay đổi rất nhiều, tư thế thì uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng lúc xuống tay thì lại rất vững chắc và dứt khoát. Ngươi khinh công lợi hại, kiếm pháp cũng không tồi. Sao ngươi không đi ngao du thiên hạ, ngược lại tị thế ở đây? "
"Ai nói ta tị thế?"
"Nhưng mấy ngày nay ngươi..."
Nếu không phải ngươi bị thương và cần một nơi an toàn để tĩnh dưỡng và hồi phục, ta e sợ là cả đời cũng sẽ không bao giờ thèm quay lại nơi này. Liên Cẩn Xuân mím môi, trầm mặc nói: "Trên đời này nhiều đường đi như vậy, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi cần gì phải quản ta đi con đường nào?"
"Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại..."
"Không có gì," Liên Cẩn Xuân xoay người trở về phòng, "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hai ngày này ngươi không cần tìm ta. Nếu không có việc gì, ngươi tốt hơn hết đừng đi ra ngoài. Trong núi này có thiết lập trận pháp, người ngoài không biết môn đạo,e rằng đi ra tất khó có đường lui để quay về”.
Ngọn nến lờ mờ thắp sáng trong phòng tối, gió lạnh như từ dưới chân đi lên, thấm vào xương cốt tựa như ngàn mũi kim châm.
Nam nhân phía sau bình phong im lặng không nói gì, bưng chén trà nhàn nhã uống cạn.
Khi Tiêu Vũ đi vào, Liên Cẩn Xuân đã quỳ được một canh giờ, hắn cau mày, lúc quỳ xuống thoáng nhìn thấy sắc mặt y không tốt, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
"Chủ công, mọi việc đã được hoàn thành."
Chủ công kia đặt chén trà xuống, nhưng không đi ra, trầm mặc một lát rồi nói: "Ta biết rồi, ngươi đi đi"
Thanh âm khàn khàn, âm trầm đến cực điểm.
Liên Cẩn Xuân mím chặt môi hơn, cơ thể hắn khẽ run lên.
Tiêu Vũ do dự trong chốc lát, sau đó cúi đầu, khẩn thiết nói: "Chủ công, sự việc vừa rồi Cẩn Xuân làm chưa ổn, đáng lẽ phải bị trừng phạt, thuộc hạ cũng không dám nói thêm gì nữa. Yến Trầm Hải lần này tuy rằng đã may mắn trốn thoát, nhưng hắn đã lấy được thứ mà người yêu cầu, hơn nữa chủ công là người rất quý trọng nhân tài, vậy tại sao không cho hắn thêm một cơ hội để bù đắp lỗi lầm của mình? "
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi trong phòng tối dường như không có một âm thanh nào, người nọ mới biếng nhác mở miệng: "Nghe đây, tuy không hoàn thành tốt nhiệm vụ nhưng xét đến thân phận ngươi ta cũng đành cho qua nhưng duy chỉ có lần này là không thể"
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Liên Cẩn Xuân nhịn đau thấp giọng nói: "Thuộc hạ lần này làm không tốt, vẫn nên bị trừng phạt!"
"Ồ? Có phải vì việc này không?" Nam nhân kia cười khẽ.
Thần kinh của Liên Cẩn Xuân đột nhiên căng thẳng, ngay cả sống lưng của Tiêu Vũ cũng bất giác thẳng lên.
“... Quên đi ”
Người nọ thở dài:“Chỉ cần trong lòng ngươi vẫn còn nhận ta là chủ tử, ngày sau còn biết chuyện gì nên làm và không nên làm, thì ngươi sẽ không phải khổ sở như thế này nữa. Có một số việc, cho dù ta không nhìn thấy cũng không phải không có cách biết được... "
"Thuộc hạ đã hiểu!"
"Được rồi! Uống thuốc giải đi, sau đó ra hình đường phạt hai mươi roi, thì ngươi trở về nghỉ ngơi được rồi."
Liên Cẩn Xuân đứng dậy đi ngay, Kha Lang Sinh thức dậy vào sáng hôm sau đã không thấy y đâu nữa. Lần này không có ai để nói chuyện, Kha Lang Sinh nghĩ tới nghĩ lui rồi để lại một lá thư, nhưng hắn bước ra cửa nhiều lần, vừa muốn vào cánh rừng thì lại nhớ tới lời dặn dò của Liên Cẩn Xuân trước khi đi. Quanh quẩn một hồi rốt cuộc lại không đi nữa.
“Thật nhàm chán” Kha Lang Sinh uống một ngụm rượu rồi ngã xuống giường lăn qua lăn lại.
Đã hai ngày trôi qua nhưng Liên Cẩn Xuân vẫn chưa về, hắn buồn bực không ngủ được, chỉ chậm rãi bước đến cửa phòng Liên Cẩn Xuân, bên trong tối om.
Hắn nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ngồi xổm trước cửa, ngắm các vì sao trên trời.
Khi Liên Cẩn Xuân trở lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là dáng vẻ ngốc nghếch của y, hắn nghiến răng kìm lại cơn đau, cau mày nói: "Ngươi không ngủ mà ở trước cửa phòng ta làm gì?"
Kha Lang Sinh sững sờ khi nghe thấy giọng nói kia, sau đó giật mình bật dậy nói: "Ngươi về rồi!"
"Ừm, ngươi tìm ta có việc gì không?"
Xung quanh tối đen như mực, Kha Lang Sinh nhất thời không nhận ra biểu hiện khác lạ trên gương mặt hắn, ngược lại y lao vào cửa, thắp đèn lên, quay lại mới thấy khuôn mặt tái nhọt không chút huyết sắc của hắn.
"Ngươi sao vậy? Bị thương à?" Kha Lang Sinh vội vàng đi tới, cởi xiêm y của hắn ra "Cho ta xem"
“Ta không sao, ngươi đi ngủ đi” Liên Cẩn Xuân chết cũng không chịu để y xem, thái độ kiên quyết, nổi giận nói: “Ngươi cũng không phải là đại phu, xem để làm gì?! Buông tay!”
“Ta…” Kha Lang Sinh có phần ủy khuất nhưng hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, cứ như vậy trừng mắt nhau.
Liên Cẩn Xuân mới vừa bị tra tấn bằng độc dược, sau đó lại đi hình đường lãnh phạt, có thể đi về nhà đã tốt lắm rồi. Vậy mà người này cứ nhất quyết ở đây quấy rối, dưới cơn đau dữ dội sức lực của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Kha Lang Sinh chạy qua hất tay hắn ra, vài động tác đã lột xong quần áo của hắn.
Đừng nói đến áo ngoài bị quất đến tả tơi như nào, ngay cả áo trong cũng toàn là máu với mồ hôi sền sệt dán trên lưng hắn.
Liên Cẩn Xuân không muốn hắn xem, khuôn mặt đã trắng bệch mà vẫn tìm cách trốn. Kha Lang Sinh lại một tay đè hắn lại, gương mặt tươi cười từ trước tới nay vẫn luôn sáng lạn như dương quang nháy mắt liền thay đổi, giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Ai đánh?”
Gió xuân phất qua lá liễu, hương hoa tràn ngập, cảnh vật trên núi đẹp như tiên cảnh.
Vì thể chất của Kha lang Sinh quá tốt nên hồi phục nhanh hơn mong đợi. Dù nơi này có tốt thế nào, hắn cũng chán sắp không chịu nổi nữa rồi. Liên Cẩn Xuân ngày thường rảnh rỗi không luyện kiếm thì là cả ngày nhốt mình ở trong phòng không thấy bóng người, Đạo Phong Sơn lớn đến thế mà chút hơi người cũng không có, hắn đúng là muốn mắc bệnh lại tới nơi rồi.
Sau bữa trưa, Liên Cẩn Xuân im lặng thu dọn bát đĩa rồi mang vào bếp, hắn cũng làm theo, một nam nhân cao lớn cứ như vậy đứng ở cửa chắn gần hết ánh sáng mặt trời.
Liên Cẩn Xuân theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn, ngay khi ánh mắt của họ giao nhau, Kha Lang Sinh cười rộ lên: "Ta giúp ngươi."
“Không cần.”
Hắn lạnh lùng nhẹ giọng nói, sắc mặt không chút gợn sóng nhưng lại tuấn mỹ cô cùng, ánh mắt ôn nhu như nước.
Kha Lang Sinh thu lại bàn tay đang vươn ra của mình và nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không biết phải nói gì, chân không tự chủ được đứng yên tại chỗ.
"Thân thể của ngươi chỉ vừa mới khá hơn. Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức."
Liên Cẩn Xuân không nhìn hắn nữa, nhưng có một nam nhân cao lớn như vậy đứng bên cạnh, muốn không để ý tới cũng khó. Hắn vừa nghĩ ra một cái cớ để y đi chỗ khác, thì nghe Kha Lang Sinh cười nói, "Không sao, ta đã khá hơn nhiều rồi. Ở nhà một mình cũng chán lắm... Này, ngươi đi đâu vậy? "
"Ta đi luyện kiếm."
"Chờ đã, ta đi nữa..."
Hắn giống như thạch cao bôi trên da chó vậy, muốn tách ra cũng không được. Liên Cẩn Xuân rút kiếm ra rồi nhàn nhạt liếc hắn.
Kha Lang Sinh đặt hai tay lên chuôi kiếm rồi dựa cằm cười toe toét nhìn Liên Cẩn Xuân.
... Dường như lâu lắm rồi y mới thấy hắn cười vui vẻ như vậy, mặc dù trông hắn hơi giống một ngốc tử....
Nghĩ đến đây, khóe môi giương lên một nụ cười nhẹ.
Ở chung mấy ngày nay, Kha Lang Sinh cảm thấy y làm chuyện gì cũng rất tốt, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, lúc này lại đột nhiên nở nụ cười, làm hắn trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
"Ngươi có mệt không? Đã luyện tập hơn nửa canh giờ rồi. Nghỉ ngơi một chút đi."
Nửa canh giờ căn bản chả là gì với Liên Cẩn Xuân, nhưng hắn do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn ngừng lại. Kha Lang Sinh đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà, Liên Cẩn Xuân không biết hắn định làm cái gì, vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy hắn mang theo một bát nước bước nhanh tới, cười nói: "Đây, uống một chút đi"
Liên Cẩn Xuân trong lòng không khỏi ngạc nhiên hắn không khỏi nở nụ cười: "Cảm ơn"
"Ta thấy kiếm pháp của ngươi đã thay đổi rất nhiều, tư thế thì uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng lúc xuống tay thì lại rất vững chắc và dứt khoát. Ngươi khinh công lợi hại, kiếm pháp cũng không tồi. Sao ngươi không đi ngao du thiên hạ, ngược lại tị thế ở đây? "
"Ai nói ta tị thế?"
"Nhưng mấy ngày nay ngươi..."
Nếu không phải ngươi bị thương và cần một nơi an toàn để tĩnh dưỡng và hồi phục, ta e sợ là cả đời cũng sẽ không bao giờ thèm quay lại nơi này. Liên Cẩn Xuân mím môi, trầm mặc nói: "Trên đời này nhiều đường đi như vậy, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi cần gì phải quản ta đi con đường nào?"
"Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại..."
"Không có gì," Liên Cẩn Xuân xoay người trở về phòng, "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hai ngày này ngươi không cần tìm ta. Nếu không có việc gì, ngươi tốt hơn hết đừng đi ra ngoài. Trong núi này có thiết lập trận pháp, người ngoài không biết môn đạo,e rằng đi ra tất khó có đường lui để quay về”.
Ngọn nến lờ mờ thắp sáng trong phòng tối, gió lạnh như từ dưới chân đi lên, thấm vào xương cốt tựa như ngàn mũi kim châm.
Nam nhân phía sau bình phong im lặng không nói gì, bưng chén trà nhàn nhã uống cạn.
Khi Tiêu Vũ đi vào, Liên Cẩn Xuân đã quỳ được một canh giờ, hắn cau mày, lúc quỳ xuống thoáng nhìn thấy sắc mặt y không tốt, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
"Chủ công, mọi việc đã được hoàn thành."
Chủ công kia đặt chén trà xuống, nhưng không đi ra, trầm mặc một lát rồi nói: "Ta biết rồi, ngươi đi đi"
Thanh âm khàn khàn, âm trầm đến cực điểm.
Liên Cẩn Xuân mím chặt môi hơn, cơ thể hắn khẽ run lên.
Tiêu Vũ do dự trong chốc lát, sau đó cúi đầu, khẩn thiết nói: "Chủ công, sự việc vừa rồi Cẩn Xuân làm chưa ổn, đáng lẽ phải bị trừng phạt, thuộc hạ cũng không dám nói thêm gì nữa. Yến Trầm Hải lần này tuy rằng đã may mắn trốn thoát, nhưng hắn đã lấy được thứ mà người yêu cầu, hơn nữa chủ công là người rất quý trọng nhân tài, vậy tại sao không cho hắn thêm một cơ hội để bù đắp lỗi lầm của mình? "
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi trong phòng tối dường như không có một âm thanh nào, người nọ mới biếng nhác mở miệng: "Nghe đây, tuy không hoàn thành tốt nhiệm vụ nhưng xét đến thân phận ngươi ta cũng đành cho qua nhưng duy chỉ có lần này là không thể"
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Liên Cẩn Xuân nhịn đau thấp giọng nói: "Thuộc hạ lần này làm không tốt, vẫn nên bị trừng phạt!"
"Ồ? Có phải vì việc này không?" Nam nhân kia cười khẽ.
Thần kinh của Liên Cẩn Xuân đột nhiên căng thẳng, ngay cả sống lưng của Tiêu Vũ cũng bất giác thẳng lên.
“... Quên đi ”
Người nọ thở dài:“Chỉ cần trong lòng ngươi vẫn còn nhận ta là chủ tử, ngày sau còn biết chuyện gì nên làm và không nên làm, thì ngươi sẽ không phải khổ sở như thế này nữa. Có một số việc, cho dù ta không nhìn thấy cũng không phải không có cách biết được... "
"Thuộc hạ đã hiểu!"
"Được rồi! Uống thuốc giải đi, sau đó ra hình đường phạt hai mươi roi, thì ngươi trở về nghỉ ngơi được rồi."
Liên Cẩn Xuân đứng dậy đi ngay, Kha Lang Sinh thức dậy vào sáng hôm sau đã không thấy y đâu nữa. Lần này không có ai để nói chuyện, Kha Lang Sinh nghĩ tới nghĩ lui rồi để lại một lá thư, nhưng hắn bước ra cửa nhiều lần, vừa muốn vào cánh rừng thì lại nhớ tới lời dặn dò của Liên Cẩn Xuân trước khi đi. Quanh quẩn một hồi rốt cuộc lại không đi nữa.
“Thật nhàm chán” Kha Lang Sinh uống một ngụm rượu rồi ngã xuống giường lăn qua lăn lại.
Đã hai ngày trôi qua nhưng Liên Cẩn Xuân vẫn chưa về, hắn buồn bực không ngủ được, chỉ chậm rãi bước đến cửa phòng Liên Cẩn Xuân, bên trong tối om.
Hắn nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ngồi xổm trước cửa, ngắm các vì sao trên trời.
Khi Liên Cẩn Xuân trở lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là dáng vẻ ngốc nghếch của y, hắn nghiến răng kìm lại cơn đau, cau mày nói: "Ngươi không ngủ mà ở trước cửa phòng ta làm gì?"
Kha Lang Sinh sững sờ khi nghe thấy giọng nói kia, sau đó giật mình bật dậy nói: "Ngươi về rồi!"
"Ừm, ngươi tìm ta có việc gì không?"
Xung quanh tối đen như mực, Kha Lang Sinh nhất thời không nhận ra biểu hiện khác lạ trên gương mặt hắn, ngược lại y lao vào cửa, thắp đèn lên, quay lại mới thấy khuôn mặt tái nhọt không chút huyết sắc của hắn.
"Ngươi sao vậy? Bị thương à?" Kha Lang Sinh vội vàng đi tới, cởi xiêm y của hắn ra "Cho ta xem"
“Ta không sao, ngươi đi ngủ đi” Liên Cẩn Xuân chết cũng không chịu để y xem, thái độ kiên quyết, nổi giận nói: “Ngươi cũng không phải là đại phu, xem để làm gì?! Buông tay!”
“Ta…” Kha Lang Sinh có phần ủy khuất nhưng hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, cứ như vậy trừng mắt nhau.
Liên Cẩn Xuân mới vừa bị tra tấn bằng độc dược, sau đó lại đi hình đường lãnh phạt, có thể đi về nhà đã tốt lắm rồi. Vậy mà người này cứ nhất quyết ở đây quấy rối, dưới cơn đau dữ dội sức lực của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Kha Lang Sinh chạy qua hất tay hắn ra, vài động tác đã lột xong quần áo của hắn.
Đừng nói đến áo ngoài bị quất đến tả tơi như nào, ngay cả áo trong cũng toàn là máu với mồ hôi sền sệt dán trên lưng hắn.
Liên Cẩn Xuân không muốn hắn xem, khuôn mặt đã trắng bệch mà vẫn tìm cách trốn. Kha Lang Sinh lại một tay đè hắn lại, gương mặt tươi cười từ trước tới nay vẫn luôn sáng lạn như dương quang nháy mắt liền thay đổi, giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Ai đánh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất