Mười Đêm (H)

Chương 11: Đêm Thứ Hai (1)

Trước Sau
Thập Dạ tỉnh dậy vì đói.

Cô bị anh giày vò quá sức, vừa đói vừa mệt. Đến khi cô thức dậy, cô mới phát hiện ra váy của mình đã bị anh xé nát, còn đồ lót thì bẩn thỉu.

Lúc này, anh đã không còn ở bên cô. Cô không có quần áo để mặc, xấu hổ vô cùng.

Bỗng nhiên, cửa trượt của phòng ngủ mở ra, anh bước vào.

Thập Dạ nhận ra anh đang mặc một bộ kimono.

Minh Thập mặc kimono trông thật tao nhã và kín đáo, mang vẻ đẹp cổ điển Nhật Bản, khiến cô liên tưởng đến chàng hoàng tử điển trai và phong lưu Hikaru Genji.

Cô thực sự ngạc nhiên, hỏi anh: "Anh là người Nhật Bản à?"

Minh Thập lắc đầu: "Anh là người Trung Quốc, ba anh cũng là người Trung Quốc, nhưng gia đình mẹ anh là người Bỉ, còn mẹ anh là con lai ba dòng máu Trung Quốc, Nhật Bản và Bỉ. Anh sống ở Trung Quốc. Vì bên này có công việc làm ăn nên anh thường sang đây ở một thời gian ngắn mỗi năm." Anh chỉ vào chiếc tay áo rộng thùng thình: "Nhập gia tùy tục thôi."

Cô còn thấy anh đặt một bộ kimono nữ và một bộ đồ lót mới lên giường. Mặt cô lại đỏ ửng.

"Anh đã nấu đồ ăn cho em, dậy đi." Anh nói.

Thập Dạ mặt đỏ ửng, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tránh đi.



Minh Thập nhìn cô, đột nhiên tiến lại gần, nắm lấy một bên ngực cô xoa bóp cẩn thận, rồi véo nhẹ núm vú đang cương cứng: "Cơ thể em, còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy chứ."

Cô cắn môi, cố không phát ra tiếng, lúc này cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cô vùng vẫy, một tay kéo chăn che thân.

Anh nhìn cô, mạnh mẽ giữ chặt cô lại. Sức anh quá lớn, cô không thể cử động được. Anh nói: "Cơ thể em rất đẹp, không cần phải che giấu." Sau đó, anh lấy đồ lót mặc vào cho cô từng cái một, rồi đến kimono.

Cuối cùng, anh còn chải tóc cho cô. Đó là kiểu tóc Nhật Bản.

Tóc cô dài và dày, thường chỉ buộc đuôi ngựa thấp, nhưng lúc này, được đôi bàn tay dịu dàng của anh nâng niu, mái tóc đen mượt quấn quanh tay và kẽ tay anh. Cô nhìn đôi tay đẹp đẽ của anh, đột nhiên nhớ lại đêm qua, đôi tay đó đã vuốt ve từng tấc cơ thể cô như thế nào.

Xương quai xanh của cô đỏ ửng, làn da trên người cô đỏ bừng, không thể che giấu được.

Nhưng lúc này, cô thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, rất nhạt, nếu không cẩn thận sẽ không nhận ra, có vẻ như mùi đó thấm ra từ đầu ngón tay anh. Cô vốn rất nhạy cảm với mùi máu tanh.

Minh Thập cắm một chiếc lược gỗ mun vào mái tóc dày của cô để cố định, nhìn cô qua gương, gật đầu: "Quả là một mỹ nhân."

Cô đi dép guốc theo anh chạy từng bước nhỏ, đến phòng ăn.

Anh vừa quay đầu lại, đã thấy dáng vẻ yêu kiều của cô, quả là một người phụ nữ quyến rũ và động lòng người. Anh nói: "Phụ nữ Nhật Bản không cao lắm, mặc kimono không tôn dáng. Em mặc đẹp lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau