Chương 2: Đêm Đầu Tiên
Nhóm Dịch: 1 0 2
Tiêu Điềm Lê đập ly rượu xuống bàn, mắng: "Cũng không nhìn lại mình ra sao, mà dám đến tán tỉnh gái."
Chuyện làm tình này là chuyện nam ân nữ ái, miễn cưỡng thì chẳng có ý nghĩa gì. Hắn ta cười cười, không dây dưa nữa, bỏ đi.
Tiêu Điềm Lê quay người sang chỗ khác, tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Minh Thập ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ gợi cảm của cô. Minh Thập chỉ nhìn một cái, sau đó liền dời mắt đi.
Anh ta lấy ra từ túi áo sơ mi một chiếc túi nhung đen, một chiếc túi nhỏ nhắn xinh xắn.
Tiêu Điềm Lê thấy thú vị, đoán xem anh ta sẽ lấy ra thứ gì. Kết quả là, anh ta lấy ra từ chiếc túi nhung đen năm viên sô cô la, đặt từng viên lên quầy bar. Bàn tay anh ta rất đẹp, thon dài, xương ngón rõ ràng, tỏa ra ánh sáng ngọc trắng lạnh lẽo. Đầu ngón tay anh ta vuốt ve năm viên sô cô la có hình dạng và màu sắc khác nhau.
Tiêu Điềm Lê: "..." Đây là sở thích kỳ quái gì thế?
Một giọng trẻ con rất non nớt yếu ớt vang lên: "Anh Thập, chị gái xinh đẹp kia thật đáng sợ, trong lòng chị ấy đang nghĩ muốn nuốt chửng em!"
Minh Thập nhìn lại, trên bàn có một cậu bé bảy tuổi bằng ngón tay cái, cậu bé có vẻ ngoài rất thanh tú đáng yêu, có hai lúm đồng tiền nhỏ, giống như người phụ nữ kia, trông rất ngọt ngào.
"Ôi trời ơi," một giọng nữ yêu dị vang lên, "Chẳng phải người phụ nữ kia muốn ăn chủ nhân chúng ta hơn sao? Anh nhìn xem, cô ta nhìn chằm chằm vào chủ nhân chúng ta, sắp nhìn ra hoa rồi kìa."
Người phụ nữ ngực to yêu mị nhảy lên quầy bar, ngồi trước mặt Minh Thập, dang rộng đôi chân trắng nõn, để lộ phần gợi cảm bên trong. Cô ta có dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường, cao 1m67, trước cong sau vểnh.
"Chị gái xinh đẹp chỉ muốn ăn chúng ta thôi! Hóa ra chị ấy thích đồ ngọt... Ôi, chủ nhân chúng ta quyến rũ đến vậy, vậy mà cũng không bằng chúng ta à!" Một cô bé mười hai tuổi đứng bên quầy bar nói ngọt ngào.
Còn một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, nằm ngủ trên quầy bar như một con chó lười, đầu đã vươn đến trước mặt Tiêu Điềm Lê, nhưng Tiêu Điềm Lê không nhìn thấy nó. Thanh niên mở đôi mắt đẹp, nhìn người đẹp, thè lưỡi liếm môi: "Ừm, ngọt thật."
Một cậu bé mười tuổi khác quá béo, béo đến mức thành quả bóng, ngủ thiếp đi ngay, còn phát ra tiếng ngáy.
"Ồn ào quá!" Minh Thập cầm một viên sô cô la hình trụ, bóc lớp giấy gói màu vàng đẹp mắt, cho vào miệng.
Tiếng ngáy biến mất.
Chậc, một người đàn ông, đẹp như vậy, còn kìm nén, vậy mà ăn sô cô la lại đáng yêu đến thế! Khóe miệng Tiêu Điềm Lê cong lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: "Người đàn ông này hơi dễ thương đấy..."
"Chủ nhân, chị gái xinh đẹp nói anh ăn sô cô la rất dễ thương! Chủ nhân, em có thể để anh ăn em cuối cùng không? Để em cảm nhận thế giới này thêm một chút..." Cậu bé bằng ngón tay cái nhẹ nhàng cầu xin.
Tiêu Điềm Lê đập ly rượu xuống bàn, mắng: "Cũng không nhìn lại mình ra sao, mà dám đến tán tỉnh gái."
Chuyện làm tình này là chuyện nam ân nữ ái, miễn cưỡng thì chẳng có ý nghĩa gì. Hắn ta cười cười, không dây dưa nữa, bỏ đi.
Tiêu Điềm Lê quay người sang chỗ khác, tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Minh Thập ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ gợi cảm của cô. Minh Thập chỉ nhìn một cái, sau đó liền dời mắt đi.
Anh ta lấy ra từ túi áo sơ mi một chiếc túi nhung đen, một chiếc túi nhỏ nhắn xinh xắn.
Tiêu Điềm Lê thấy thú vị, đoán xem anh ta sẽ lấy ra thứ gì. Kết quả là, anh ta lấy ra từ chiếc túi nhung đen năm viên sô cô la, đặt từng viên lên quầy bar. Bàn tay anh ta rất đẹp, thon dài, xương ngón rõ ràng, tỏa ra ánh sáng ngọc trắng lạnh lẽo. Đầu ngón tay anh ta vuốt ve năm viên sô cô la có hình dạng và màu sắc khác nhau.
Tiêu Điềm Lê: "..." Đây là sở thích kỳ quái gì thế?
Một giọng trẻ con rất non nớt yếu ớt vang lên: "Anh Thập, chị gái xinh đẹp kia thật đáng sợ, trong lòng chị ấy đang nghĩ muốn nuốt chửng em!"
Minh Thập nhìn lại, trên bàn có một cậu bé bảy tuổi bằng ngón tay cái, cậu bé có vẻ ngoài rất thanh tú đáng yêu, có hai lúm đồng tiền nhỏ, giống như người phụ nữ kia, trông rất ngọt ngào.
"Ôi trời ơi," một giọng nữ yêu dị vang lên, "Chẳng phải người phụ nữ kia muốn ăn chủ nhân chúng ta hơn sao? Anh nhìn xem, cô ta nhìn chằm chằm vào chủ nhân chúng ta, sắp nhìn ra hoa rồi kìa."
Người phụ nữ ngực to yêu mị nhảy lên quầy bar, ngồi trước mặt Minh Thập, dang rộng đôi chân trắng nõn, để lộ phần gợi cảm bên trong. Cô ta có dáng vẻ của một người phụ nữ bình thường, cao 1m67, trước cong sau vểnh.
"Chị gái xinh đẹp chỉ muốn ăn chúng ta thôi! Hóa ra chị ấy thích đồ ngọt... Ôi, chủ nhân chúng ta quyến rũ đến vậy, vậy mà cũng không bằng chúng ta à!" Một cô bé mười hai tuổi đứng bên quầy bar nói ngọt ngào.
Còn một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, nằm ngủ trên quầy bar như một con chó lười, đầu đã vươn đến trước mặt Tiêu Điềm Lê, nhưng Tiêu Điềm Lê không nhìn thấy nó. Thanh niên mở đôi mắt đẹp, nhìn người đẹp, thè lưỡi liếm môi: "Ừm, ngọt thật."
Một cậu bé mười tuổi khác quá béo, béo đến mức thành quả bóng, ngủ thiếp đi ngay, còn phát ra tiếng ngáy.
"Ồn ào quá!" Minh Thập cầm một viên sô cô la hình trụ, bóc lớp giấy gói màu vàng đẹp mắt, cho vào miệng.
Tiếng ngáy biến mất.
Chậc, một người đàn ông, đẹp như vậy, còn kìm nén, vậy mà ăn sô cô la lại đáng yêu đến thế! Khóe miệng Tiêu Điềm Lê cong lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: "Người đàn ông này hơi dễ thương đấy..."
"Chủ nhân, chị gái xinh đẹp nói anh ăn sô cô la rất dễ thương! Chủ nhân, em có thể để anh ăn em cuối cùng không? Để em cảm nhận thế giới này thêm một chút..." Cậu bé bằng ngón tay cái nhẹ nhàng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất