Chương 1: Mở đầu
Khi điện thoại vang lên, Hạng Minh Qua đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính hai lớp, bông tuyết rơi dọc xuống chân trời, bay phấp phới bốn phía theo cơn gió nhẹ. Hạng Minh Qua đã đứng trước cửa sổ được một thời gian, nếu điện thoại không vang lên, có lẽ anh vẫn muốn đứng thêm một lúc.
Cuộc gọi đến là một dãy số lạ, khoảng thời gian trước Hạng Minh Qua làm mất điện thoại, đúng lúc muốn đổi sim cũ nên anh không làm lại mà bỏ luôn rồi đổi sang số mới. Sau khi đổi số anh chỉ thông báo cho người nhà, mấy người bạn có quan hệ khá tốt và đồng nghiệp, sau đó đăng số điện thoại mới lên Khoảnh khắc Wechat một lần, đợi người khác chủ động cho biết số.
Cho nên đây có thể là cuộc gọi của người nào đó đã xem Khoảnh khắc, Hạng Minh Qua nhíu mày, thiếu kiên nhẫn nghe điện thoại: “Xin chào.”
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát mới nhỏ giọng nói chào anh, là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Hạng Minh Qua nhìn dãy số, là số địa phương, anh bèn thu lại bực bội lịch sự hỏi: “Xin hỏi cậu là?”. ngôn tình sủng
Người kia vừa chần chờ vừa mất tự nhiên hỏi: “Anh là Hạng Minh Qua đúng không?” Sau khi đợi Hạng Minh Qua xác nhận, cậu trả lời: “Em là em trai của Trịnh Tri Quân.” Tiếp đó như thể sợ bị hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích với tốc độ nói rất nhanh: “Anh trai em đã qua đời vì tai nạn xe năm ngoái… Năm nay lúc em thu dọn đồ đạc của anh ấy thì phát hiện mấy lá thư viết địa chỉ trường cũ của các anh và tên anh.”
Cậu cầu xin: “Em nghĩ đây hẳn là thư anh em muốn gửi cho anh, nhưng không biết tại sao không gửi đi. Em biết có lẽ sẽ khiến anh rất khó xử, nhưng anh có thể bớt thời gian đến gặp em không? Em nghĩ nên đưa những lá thư này cho anh.”
Có điều Hạng Minh Qua không hề có ấn tượng gì với cái tên Trịnh Tri Quân này, nên anh từ chối: “Tôi cảm thấy rất tiếc với chuyện của anh cậu. Nhưng rất xin lỗi, có phải cậu đã nhận lầm người không? Tôi cũng không biết ai tên là Trịnh Tri Quân.”
Em trai Trịnh Tri Quân nghe vậy quýnh lên, cậu nói: “Người anh em viết là anh! Anh tốt nghiệp kinh tế học ở đại học S đúng không? Em đã hỏi rồi, khóa các anh cũng chỉ có mình anh có tên này, hơn nữa,” Có vẻ như cậu muốn chứng minh, “Anh và anh em đều cùng trường cấp ba và đại học! Anh em cũng tốt nghiệp trường trung học phổ thông Y, anh ấy có một tấm ảnh tốt nghiệp của lớp anh… Anh ở lớp 12-7, anh em ở lớp 6!” Nói xong, cậu căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, chờ câu trả lời.
Hạng Minh Qua lại rơi vào kinh ngạc, sau khi im lặng một lát, anh trả lời: “Đúng là tôi, nhưng tôi thực sự không quen biết anh cậu.” Anh không chờ em trai Trịnh Tri Quân nói chuyện, đã nói tiếp: “Nhưng nếu cậu chắc chắn là đưa cho tôi, vậy chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó lại nói, được không?” Em trai Trịnh Tri Quân vội vàng đồng ý, lại bàn bạc với anh thời gian và địa điểm gặp mặt qua điện thoại.
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, em trai Trịnh Tri Quân thở phào nhẹ nhõm rồi nói mấy tiếng cảm ơn, trong giọng nói đã có cảm giác nghẹn ngào.
Trước khi cúp điện thoại Hạng Minh Qua hỏi tên cậu, cậu nói mình tên là Tri Lễ, Trịnh Tri Lễ.
Cuộc gọi đến là một dãy số lạ, khoảng thời gian trước Hạng Minh Qua làm mất điện thoại, đúng lúc muốn đổi sim cũ nên anh không làm lại mà bỏ luôn rồi đổi sang số mới. Sau khi đổi số anh chỉ thông báo cho người nhà, mấy người bạn có quan hệ khá tốt và đồng nghiệp, sau đó đăng số điện thoại mới lên Khoảnh khắc Wechat một lần, đợi người khác chủ động cho biết số.
Cho nên đây có thể là cuộc gọi của người nào đó đã xem Khoảnh khắc, Hạng Minh Qua nhíu mày, thiếu kiên nhẫn nghe điện thoại: “Xin chào.”
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát mới nhỏ giọng nói chào anh, là một giọng nói hoàn toàn xa lạ. Hạng Minh Qua nhìn dãy số, là số địa phương, anh bèn thu lại bực bội lịch sự hỏi: “Xin hỏi cậu là?”. ngôn tình sủng
Người kia vừa chần chờ vừa mất tự nhiên hỏi: “Anh là Hạng Minh Qua đúng không?” Sau khi đợi Hạng Minh Qua xác nhận, cậu trả lời: “Em là em trai của Trịnh Tri Quân.” Tiếp đó như thể sợ bị hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích với tốc độ nói rất nhanh: “Anh trai em đã qua đời vì tai nạn xe năm ngoái… Năm nay lúc em thu dọn đồ đạc của anh ấy thì phát hiện mấy lá thư viết địa chỉ trường cũ của các anh và tên anh.”
Cậu cầu xin: “Em nghĩ đây hẳn là thư anh em muốn gửi cho anh, nhưng không biết tại sao không gửi đi. Em biết có lẽ sẽ khiến anh rất khó xử, nhưng anh có thể bớt thời gian đến gặp em không? Em nghĩ nên đưa những lá thư này cho anh.”
Có điều Hạng Minh Qua không hề có ấn tượng gì với cái tên Trịnh Tri Quân này, nên anh từ chối: “Tôi cảm thấy rất tiếc với chuyện của anh cậu. Nhưng rất xin lỗi, có phải cậu đã nhận lầm người không? Tôi cũng không biết ai tên là Trịnh Tri Quân.”
Em trai Trịnh Tri Quân nghe vậy quýnh lên, cậu nói: “Người anh em viết là anh! Anh tốt nghiệp kinh tế học ở đại học S đúng không? Em đã hỏi rồi, khóa các anh cũng chỉ có mình anh có tên này, hơn nữa,” Có vẻ như cậu muốn chứng minh, “Anh và anh em đều cùng trường cấp ba và đại học! Anh em cũng tốt nghiệp trường trung học phổ thông Y, anh ấy có một tấm ảnh tốt nghiệp của lớp anh… Anh ở lớp 12-7, anh em ở lớp 6!” Nói xong, cậu căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, chờ câu trả lời.
Hạng Minh Qua lại rơi vào kinh ngạc, sau khi im lặng một lát, anh trả lời: “Đúng là tôi, nhưng tôi thực sự không quen biết anh cậu.” Anh không chờ em trai Trịnh Tri Quân nói chuyện, đã nói tiếp: “Nhưng nếu cậu chắc chắn là đưa cho tôi, vậy chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó lại nói, được không?” Em trai Trịnh Tri Quân vội vàng đồng ý, lại bàn bạc với anh thời gian và địa điểm gặp mặt qua điện thoại.
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, em trai Trịnh Tri Quân thở phào nhẹ nhõm rồi nói mấy tiếng cảm ơn, trong giọng nói đã có cảm giác nghẹn ngào.
Trước khi cúp điện thoại Hạng Minh Qua hỏi tên cậu, cậu nói mình tên là Tri Lễ, Trịnh Tri Lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất