Chương 3
Khi Nguyên Tiềm tỉnh lại đã là ba ngày sau đó.
Toàn cung đóng cửa, đốt giấy để tang.
Chuyện đầu tiên nhóc làm sau khi tỉnh dậy là chạy chân trần đến Khôn cung mặc cho Tiểu Lý Tử ngăn cản, nhóc muốn biết A nương đã biến mất thế nào.
Nhưng khi đến Khôn cung, cung nhân đều giữ kín như bưng, người thì tránh nhắc đến, người thì vòng qua nhóc mà đi.
– Các ngươi không nói, thì sẽ có người nói cho ta.
Nguyên Tiềm cung kính khấu đầu lạy ba cái trước Hoàng hậu rồi đứng lên, chạy về phía điện Kim Loan – y biết Nguyên Tung đang ở đâu.
–
Trong điện Kim Loan, các vị quan lại đang thảo luận rất gay gắt.
Nguyên Tung bình tĩnh đứng bên cạnh, không nói lời nào, yên lặng chờ người trên ngai vàng đưa ra quyết định cuối cùng.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm nặng sâu. Hoàng hậu lưu lại huyết thư xin chiến rồi tự vẫn, có thể coi là đã lấy cái chết để xin chiến.
Sở dĩ hoàng thượng cũng không muốn cầu hòa, mà cái chết xin chiến của hoàng hậu lại như phương thuốc trợ tim cho hắn.
Mà ngay cả như vậy, dù hoàng thượng có tâm cầu hòa, hành động này của hoàng hậu cũng kéo đàng ngoại – phủ Nhạc vương liên lụy. Đương kim hoàng thượng có thể lên ngôi, phân nửa là công lao của Nhạc vương.
Năm đó Nhạc vương là vương gia khác họ được tiên đế lưu lại khi tiến hành tước binh quyền năm ấy, có thể rõ thấy hắn có đủ lòng trung quân.
Lão Nhạc vương vô cùng thông minh, yên ổn sống ở Tây Nam, không màng tranh chấp vương quyền, cũng không tham gia thảo luận chính sự trên triều.
Sở dĩ Nhạc vương Viên Kha hiện tại nhúng tay vào vương quyền vì khi đứa con trai thứ năm tranh chức con trưởng, Tam vương gia ra tay tuyệt tình đến mức trói cả hoàng hậu khi ấy vẫn còn là Hợp Vương phi.
Nhạc vương yêu con gái như mạng, năm đó nổi cơn thịnh nộ tam bành vì con gái yêu, vậy cớ gì giờ lại dễ dàng chấp nhận chuyện con gái mình uổng mạng.
Với Nguyên Tung mà nói, chuyện quan trọng là đất phong của Nhạc vương tại đất Thục miền trời, nói tóm lại là rất có tiền.
Nhạc vương có tiền, y có binh, lần hợp tác này không thể nói là do quan hệ thân thiết, mà nhất định có gấp rưỡi phần mưu toán gì trong đó.
“Ý trẫm đã quyết,” Hoàng thượng thở dài, nội quan đứng bên vội vàng đưa tay qua, đỡ Hoàng thượng đứng lên, “Từ chối yêu cầu của mười nước phương Bắc, Trấn Bắc hầu Nguyên Tung đảm nhiệm chủ tướng, lần này trẫm muốn ngự giá thân chinh, không cần bàn lại.”
Nguyên Tung giật mình – Khá lắm, còn nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
Trần Cối cùng đoàn người hành lễ, nhưng lại hung hăng chăm chăm nhìn Nguyên Tung – Chẳng dễ gì mới kéo được cái đinh nhức đầu này từ Bắc Cương đến biên giới phía Tây, giờ y lại tự mình chui về.
Năm nay Nguyên Tung bao nhiêu tuổi?
Hình như còn chưa đến hai mươi.
“Có chút thông minh hơn ông cha chính trực mà hay phát cáu của y.”
Nguyên Tung ôm bầu tâm sự nặng nề bước ra ngoài, một giọng nam nói non nớt chợt truyền đến từ phía sau lưng: “Trấn Bắc hầu!”
Nguyên Tung quay người cúi xuống, nhìn thấy Nguyên Tiềm với chóp mũi lạnh cóng đỏ ửng của nhóc. Thái tử nhỏ khoác một kiện ngoại bào, chóp mũi đỏ bừng, đôi chân chưa mang vớ cùng giày đang cọ cọ vào nhau để sưởi ấm. Nếu không phải thấy được dáng vẻ này ở trong hoàng cung, Nguyên Tung cũng không thể nào nghĩ rằng Thái tử lại nhếch nhác đến thế.
“Thần Nguyên Tung, tham kiến điện hạ,” Nguyên Tung nén xuống khóe miệng đang giương lên, cung kính xoay người thi lễ, “Điện hạ ở đây là đang chờ Hoàng thượng hay sao?”
“Không phải,” Nguyên Tiềm lắc đầu, tiến về trước một bước, đối diện với đôi mắt đen tựa hồ sâu của Nguyên Tung, gằn từng chữ, “Bản cung đang chờ ngươi.”
“Ta…” Một tiếng “Ta” của Nguyên Tung chưa nói hết, y đã vội vã sửa lời, “Không biết điện hạ đang chờ thần là vì chuyện gì?”
“Hoàng hậu, nhảy tường mà chết sao?”
Nguyên Tung khẽ giật mình – Giữa ngày giá lạnh, Thái tử không mang vớ cùng giày đứng ngoài điện Kim Loan chờ mình là vì chuyện này ư?
Nguyên Tung bật cười, nghĩ thầm: Đúng là tính tình trẻ con.
“Nếu điện hạ muốn biết thì có thể đến hỏi cung nhân…”
“Bản cung đã hỏi, nhưng họ không nói cho bản cung biết.” Nguyên Tiềm chăm chú nhìn Nguyên Tung, trong vẻ cố chấp mang theo sự chấp nhất có riêng ở con trẻ cùng nét buồn tủi.
“Điện hạ, ngoài trời giá rét, thần đưa người về nhé.”
Vừa dứt lời, chưa đợi Nguyên Tiềm đáp lại, Nguyên Tung đã cõng Nguyên Tiềm lên: “Thả ta xuống!”
Nguyên Tung khẽ cười, nói: “Thái tử Điện hạ thông minh, chắc hẳn đã biết được lý do cung nhân không nói với người. Nơi này là bên ngoài điện Kim Loan, Điện hạ nhân hậu, không làm khó dễ cung nhân, vậy cũng xin người thương xót cho ta đây.”
“Cơn thịnh nộ của thiên tử có thể khiến trăm vạn người ngã xuống, máu chảy ngàn dặm xa.”
Giọng điệu y nhẹ nhõm, không có chút e ngại lắng lo nào. Nguyên Tiềm không nói lại được, bèn đàng hoàng nằm sấp trên lưng y.
Thấy người sau lưng thành thật nằm xuống, ý cười trên khóe miệng Nguyên Tung càng rõ nét hơn, y ngâm nga điệu dân ca: “Con mẻo con meo, mùng hai triều Minh, mua cân mã thầy, đem tặng cô dì, dì ơi dì à, dì đội cái bát, bát đựng cải ngâm, ăn mãi chưa vơi…”
Chưa cất xong âm cuối, Nguyên Tung chợt cảm giác người trên lưng mình ngừng động đậy một lát, bèn cướp lời nhóc cất tiếng trước: “Mẹ thần là người Giang Nam, bài dân ca này là do bà dạy cho thần. Điện hạ có muốn học không?”
“Ừm,” Nguyên Tiềm gật đầu, hỏi, “Trấn Bắc hầu, mẹ của ngươi còn khỏe không?”
“Bà ấy à,” Nguyên Tung khẽ thở dài, ung dung nói, “Khi thần sáu tuổi, mẹ thần qua đời. Thần cũng không hay giờ bà còn khỏe hay không.”
“Ta cũng sáu tuổi.”
– Chúng ta giống nhau, ngươi đừng đau lòng.
Nguyên Tung bật cười – Thái tử nhỏ đang an ủi y hay sao?
Rõ ràng nhóc mới là người cần an ủi kia kìa.
“Đúng vậy, điện hạ đã sáu tuổi rồi.”
Trời đổ tuyết từ bao giờ chẳng hay, tuyết trắng lẳng lặng đậu lên đầu hai người, Nguyên Tiềm nhìn vụn tuyết trắng bám trên đỉnh dầu Nguyên Tung, não nặng trĩu, lầm bầm nói: “Trấn Bắc hầu, đầu ngươi hóa trắng rồi.”
Nguyên Tung không trả lời, tăng nhanh cước bộ.
Quả nhiên, Thái tử nhỏ thân thể yếu ớt lại đổ bệnh.
Nguyên Tung đã lăn lộn trong quân đội từ khi sinh ra, khó có thể hiểu được tại sao lại có người chỉ vì gió thổi tuyết rơi mà lại đổ bệnh, dù người kia chỉ là đứa trẻ mới lên sáu.
Nhớ lúc y sáu tuổi, khoác kiện áo mỏng nô đùa trong biển cát vàng nơi Bắc Cương cả một ngày, về vẫn ăn hai bát ngon lành như thường.
“Trước khi sinh điện hạ, Hoàng hậu nương nương từng đẻ non ba lần, thái tử điện hạ cũng sinh ra khi chưa đủ tháng, nên thân thể yếu kém hơn các hoàng tử khác một chút.” Thái y xem mạch Nguyên Tiềm rồi giải thích với Nguyên Tung đang khó hiểu bên cạnh.
Tất nhiên lý do này không thuyết phục được Nguyên Tung. Hắn thấy đây là được nuông chiều mà lớn, cứ thả trong quân doanh một tháng xem, chắc chắn chẳng có bệnh tật gì.
Nhưng dù sao đối phương cũng là thái tử, lời thật lòng chỉ có thể cất trong lòng, Nguyên Tung vẫn cung kính nói một câu: “Thái y cực khổ rồi.”
Tiễn thái y đi, Nguyên Tung thở dài – y không quen cuộc sống ngày nào cũng phải mặc quan phục như này.
Sau binh biến Hoàng Kiều, tiên đế dựng lên Đại Nguyên. Năm sau đó, người thả binh quyền, trong mười vị tướng quân theo người giành thiên hạ, năm vị giãi ngũ về quê, ba vị tự vẫn bày tỏ ý chí.
Còn lại hai vị, một là lão Nhạc vương, hai là lão Trấn Bắc hầu.
Hai người đều là vương hầu khác họ, tiên đế cảm niệm Trấn Bắc hầu khổ cực nên ban thưởng quốc tính “Nguyên”.
Trông như vinh sủng, thực ra lại là cầm tù.
Năm đó có hai ông lão cùng vua giành thiên hạ, lão Nhac vương là người quan ngoại, về sau mất tại đất Thục; lão Trấn Bắc hầu sinh tại Kỳ Sơn, an nghỉ nơi Bắc Cương.
Năm sau khi hai ông lão bị bệnh mà qua đời, vua Hiếu Văn đăng cơ. Toàn quốc trọng văn khinh võ, kiêng kị võ tướng, thu lại binh quyền, khiến cho võ tướng bị quản chế dưới sự giám sát của các văn thần.
Vì Bắc Cương giáp với mười nước phương Bắc, có địa phận đặc thù, con trưởng lão Trấn Bắc hầu chịu tang vào kinh, lập lời thề đời này sẽ không trở lại kinh thành trừ khi được triệu kiến, mới giữ được binh quyền.
Nguyên Tung nhìn Thái tử nhỏ trên giường, ngũ quan đoan chính tuấn tú, tuy sinh ra ở phương Bắc nhưng dung mạo lại phảng phất nét ôn hòa vùng sông nước Giang Nam, hai cánh môi mỏng trắng bệch khẽ nhếch, vầng trán nóng hổi.
Y dời mắt, thở hắt rồi chuẩn bị dời đi, ống tay áo lại bị kéo lại. Thái tử nhỏ khàn giọng nói: “Vừa rồi Trấn Bắc hầu nhìn bản cung lâu như thế, không thể phí công nhìn được.”
Nguyên Tung bật cười – Nghe được những lời này từ đâu vậy?
“Điện hạ không cho thì thần cũng đã nhìn cả rồi. Cũng đâu thể giữ lại hai con mắt đưa cho điện hạ được?”
Nguyên Tiềm rủ mắt, hàng mi dài mà rậm tạo thành bóng mờ dưới đôi mắt. Nhóc không nói chuyện, cũng không buông tay mình ra.
Nguyên Tung không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng đạo lý với Thái tử nhỏ: “Điện hạ, có một số chuyện không thể để người biết là vì muốn tốt cho người. Hiện tại người không biết, không có nghĩa là người sẽ không biết mãi. Cần gì phải nóng lòng chốc lát.”
“Nhưng bản cung,” Nguyên Tiềm hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nén từng chữ: “Bản cung chỉ muốn biết, liệu mẹ có đau hay không thôi.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Tung cứng lại.
Cung điện rộng lớn đến thế, chỉ còn độc tiếng thở của hai người.
Rất lâu sau, Nguyên Tung cất lời: “Cơ thể điện hạ khỏe mạnh, nương nương sẽ không đau.”
Nguyên Tiềm không nói gì, bàn tay nắm lấy ống tay áo Nguyên Tung dần buông ra.
Nguyên Tung cụp mắt, hành lễ cáo lui, lúc quay người lại thì nghe thấy tiếng Thái tử nhỏ hỏi sau lưng mình: “Trấn Bắc hầu, bản cung vẫn chưa biết tên của ngươi.”
“Bẩm điện hạ, thần tên là Nguyên Tung.”
Nguyên Tiềm khẽ giật mình: “Nguyên Tung?”
Nguyên Tung trông thấy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt Nguyên Tiềm, trong lòng bỗng thấy vui vẻ. Y nhìn bốn phía xung quanh một lượt, xác nhận sau vách ngăn không có người nào, cười nhạt nói: “Tính ra, điện hạ nên gọi thần một tiếng “Hoàng thúc”.”
“Á?”
“Thần cáo lui.” Nguyên Tung càng cười sâu hơn.
“Hoàng thúc.”
Nguyên Tung dừng lại.
Chỉ nghe thấy tiếng Thái tử nhỏ khàn khàn mà lại vô cùng nghiêm túc vang lên: “A Tiềm chúc Hoàng thúc chiến thắng trở về, dẹp yên mười nước Phương Bắc, bảo vệ hạnh phúc con dân Đại Nguyên ta.”
Nguyên Tung quay người, quỳ một gối xuống đất, ngữ khí kiên định: “Thần nhất định sẽ không phụ niềm hy vọng của điện hạ.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Bài đồng dao lấy trên Internet vạn năng.
Toàn cung đóng cửa, đốt giấy để tang.
Chuyện đầu tiên nhóc làm sau khi tỉnh dậy là chạy chân trần đến Khôn cung mặc cho Tiểu Lý Tử ngăn cản, nhóc muốn biết A nương đã biến mất thế nào.
Nhưng khi đến Khôn cung, cung nhân đều giữ kín như bưng, người thì tránh nhắc đến, người thì vòng qua nhóc mà đi.
– Các ngươi không nói, thì sẽ có người nói cho ta.
Nguyên Tiềm cung kính khấu đầu lạy ba cái trước Hoàng hậu rồi đứng lên, chạy về phía điện Kim Loan – y biết Nguyên Tung đang ở đâu.
–
Trong điện Kim Loan, các vị quan lại đang thảo luận rất gay gắt.
Nguyên Tung bình tĩnh đứng bên cạnh, không nói lời nào, yên lặng chờ người trên ngai vàng đưa ra quyết định cuối cùng.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm nặng sâu. Hoàng hậu lưu lại huyết thư xin chiến rồi tự vẫn, có thể coi là đã lấy cái chết để xin chiến.
Sở dĩ hoàng thượng cũng không muốn cầu hòa, mà cái chết xin chiến của hoàng hậu lại như phương thuốc trợ tim cho hắn.
Mà ngay cả như vậy, dù hoàng thượng có tâm cầu hòa, hành động này của hoàng hậu cũng kéo đàng ngoại – phủ Nhạc vương liên lụy. Đương kim hoàng thượng có thể lên ngôi, phân nửa là công lao của Nhạc vương.
Năm đó Nhạc vương là vương gia khác họ được tiên đế lưu lại khi tiến hành tước binh quyền năm ấy, có thể rõ thấy hắn có đủ lòng trung quân.
Lão Nhạc vương vô cùng thông minh, yên ổn sống ở Tây Nam, không màng tranh chấp vương quyền, cũng không tham gia thảo luận chính sự trên triều.
Sở dĩ Nhạc vương Viên Kha hiện tại nhúng tay vào vương quyền vì khi đứa con trai thứ năm tranh chức con trưởng, Tam vương gia ra tay tuyệt tình đến mức trói cả hoàng hậu khi ấy vẫn còn là Hợp Vương phi.
Nhạc vương yêu con gái như mạng, năm đó nổi cơn thịnh nộ tam bành vì con gái yêu, vậy cớ gì giờ lại dễ dàng chấp nhận chuyện con gái mình uổng mạng.
Với Nguyên Tung mà nói, chuyện quan trọng là đất phong của Nhạc vương tại đất Thục miền trời, nói tóm lại là rất có tiền.
Nhạc vương có tiền, y có binh, lần hợp tác này không thể nói là do quan hệ thân thiết, mà nhất định có gấp rưỡi phần mưu toán gì trong đó.
“Ý trẫm đã quyết,” Hoàng thượng thở dài, nội quan đứng bên vội vàng đưa tay qua, đỡ Hoàng thượng đứng lên, “Từ chối yêu cầu của mười nước phương Bắc, Trấn Bắc hầu Nguyên Tung đảm nhiệm chủ tướng, lần này trẫm muốn ngự giá thân chinh, không cần bàn lại.”
Nguyên Tung giật mình – Khá lắm, còn nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
Trần Cối cùng đoàn người hành lễ, nhưng lại hung hăng chăm chăm nhìn Nguyên Tung – Chẳng dễ gì mới kéo được cái đinh nhức đầu này từ Bắc Cương đến biên giới phía Tây, giờ y lại tự mình chui về.
Năm nay Nguyên Tung bao nhiêu tuổi?
Hình như còn chưa đến hai mươi.
“Có chút thông minh hơn ông cha chính trực mà hay phát cáu của y.”
Nguyên Tung ôm bầu tâm sự nặng nề bước ra ngoài, một giọng nam nói non nớt chợt truyền đến từ phía sau lưng: “Trấn Bắc hầu!”
Nguyên Tung quay người cúi xuống, nhìn thấy Nguyên Tiềm với chóp mũi lạnh cóng đỏ ửng của nhóc. Thái tử nhỏ khoác một kiện ngoại bào, chóp mũi đỏ bừng, đôi chân chưa mang vớ cùng giày đang cọ cọ vào nhau để sưởi ấm. Nếu không phải thấy được dáng vẻ này ở trong hoàng cung, Nguyên Tung cũng không thể nào nghĩ rằng Thái tử lại nhếch nhác đến thế.
“Thần Nguyên Tung, tham kiến điện hạ,” Nguyên Tung nén xuống khóe miệng đang giương lên, cung kính xoay người thi lễ, “Điện hạ ở đây là đang chờ Hoàng thượng hay sao?”
“Không phải,” Nguyên Tiềm lắc đầu, tiến về trước một bước, đối diện với đôi mắt đen tựa hồ sâu của Nguyên Tung, gằn từng chữ, “Bản cung đang chờ ngươi.”
“Ta…” Một tiếng “Ta” của Nguyên Tung chưa nói hết, y đã vội vã sửa lời, “Không biết điện hạ đang chờ thần là vì chuyện gì?”
“Hoàng hậu, nhảy tường mà chết sao?”
Nguyên Tung khẽ giật mình – Giữa ngày giá lạnh, Thái tử không mang vớ cùng giày đứng ngoài điện Kim Loan chờ mình là vì chuyện này ư?
Nguyên Tung bật cười, nghĩ thầm: Đúng là tính tình trẻ con.
“Nếu điện hạ muốn biết thì có thể đến hỏi cung nhân…”
“Bản cung đã hỏi, nhưng họ không nói cho bản cung biết.” Nguyên Tiềm chăm chú nhìn Nguyên Tung, trong vẻ cố chấp mang theo sự chấp nhất có riêng ở con trẻ cùng nét buồn tủi.
“Điện hạ, ngoài trời giá rét, thần đưa người về nhé.”
Vừa dứt lời, chưa đợi Nguyên Tiềm đáp lại, Nguyên Tung đã cõng Nguyên Tiềm lên: “Thả ta xuống!”
Nguyên Tung khẽ cười, nói: “Thái tử Điện hạ thông minh, chắc hẳn đã biết được lý do cung nhân không nói với người. Nơi này là bên ngoài điện Kim Loan, Điện hạ nhân hậu, không làm khó dễ cung nhân, vậy cũng xin người thương xót cho ta đây.”
“Cơn thịnh nộ của thiên tử có thể khiến trăm vạn người ngã xuống, máu chảy ngàn dặm xa.”
Giọng điệu y nhẹ nhõm, không có chút e ngại lắng lo nào. Nguyên Tiềm không nói lại được, bèn đàng hoàng nằm sấp trên lưng y.
Thấy người sau lưng thành thật nằm xuống, ý cười trên khóe miệng Nguyên Tung càng rõ nét hơn, y ngâm nga điệu dân ca: “Con mẻo con meo, mùng hai triều Minh, mua cân mã thầy, đem tặng cô dì, dì ơi dì à, dì đội cái bát, bát đựng cải ngâm, ăn mãi chưa vơi…”
Chưa cất xong âm cuối, Nguyên Tung chợt cảm giác người trên lưng mình ngừng động đậy một lát, bèn cướp lời nhóc cất tiếng trước: “Mẹ thần là người Giang Nam, bài dân ca này là do bà dạy cho thần. Điện hạ có muốn học không?”
“Ừm,” Nguyên Tiềm gật đầu, hỏi, “Trấn Bắc hầu, mẹ của ngươi còn khỏe không?”
“Bà ấy à,” Nguyên Tung khẽ thở dài, ung dung nói, “Khi thần sáu tuổi, mẹ thần qua đời. Thần cũng không hay giờ bà còn khỏe hay không.”
“Ta cũng sáu tuổi.”
– Chúng ta giống nhau, ngươi đừng đau lòng.
Nguyên Tung bật cười – Thái tử nhỏ đang an ủi y hay sao?
Rõ ràng nhóc mới là người cần an ủi kia kìa.
“Đúng vậy, điện hạ đã sáu tuổi rồi.”
Trời đổ tuyết từ bao giờ chẳng hay, tuyết trắng lẳng lặng đậu lên đầu hai người, Nguyên Tiềm nhìn vụn tuyết trắng bám trên đỉnh dầu Nguyên Tung, não nặng trĩu, lầm bầm nói: “Trấn Bắc hầu, đầu ngươi hóa trắng rồi.”
Nguyên Tung không trả lời, tăng nhanh cước bộ.
Quả nhiên, Thái tử nhỏ thân thể yếu ớt lại đổ bệnh.
Nguyên Tung đã lăn lộn trong quân đội từ khi sinh ra, khó có thể hiểu được tại sao lại có người chỉ vì gió thổi tuyết rơi mà lại đổ bệnh, dù người kia chỉ là đứa trẻ mới lên sáu.
Nhớ lúc y sáu tuổi, khoác kiện áo mỏng nô đùa trong biển cát vàng nơi Bắc Cương cả một ngày, về vẫn ăn hai bát ngon lành như thường.
“Trước khi sinh điện hạ, Hoàng hậu nương nương từng đẻ non ba lần, thái tử điện hạ cũng sinh ra khi chưa đủ tháng, nên thân thể yếu kém hơn các hoàng tử khác một chút.” Thái y xem mạch Nguyên Tiềm rồi giải thích với Nguyên Tung đang khó hiểu bên cạnh.
Tất nhiên lý do này không thuyết phục được Nguyên Tung. Hắn thấy đây là được nuông chiều mà lớn, cứ thả trong quân doanh một tháng xem, chắc chắn chẳng có bệnh tật gì.
Nhưng dù sao đối phương cũng là thái tử, lời thật lòng chỉ có thể cất trong lòng, Nguyên Tung vẫn cung kính nói một câu: “Thái y cực khổ rồi.”
Tiễn thái y đi, Nguyên Tung thở dài – y không quen cuộc sống ngày nào cũng phải mặc quan phục như này.
Sau binh biến Hoàng Kiều, tiên đế dựng lên Đại Nguyên. Năm sau đó, người thả binh quyền, trong mười vị tướng quân theo người giành thiên hạ, năm vị giãi ngũ về quê, ba vị tự vẫn bày tỏ ý chí.
Còn lại hai vị, một là lão Nhạc vương, hai là lão Trấn Bắc hầu.
Hai người đều là vương hầu khác họ, tiên đế cảm niệm Trấn Bắc hầu khổ cực nên ban thưởng quốc tính “Nguyên”.
Trông như vinh sủng, thực ra lại là cầm tù.
Năm đó có hai ông lão cùng vua giành thiên hạ, lão Nhac vương là người quan ngoại, về sau mất tại đất Thục; lão Trấn Bắc hầu sinh tại Kỳ Sơn, an nghỉ nơi Bắc Cương.
Năm sau khi hai ông lão bị bệnh mà qua đời, vua Hiếu Văn đăng cơ. Toàn quốc trọng văn khinh võ, kiêng kị võ tướng, thu lại binh quyền, khiến cho võ tướng bị quản chế dưới sự giám sát của các văn thần.
Vì Bắc Cương giáp với mười nước phương Bắc, có địa phận đặc thù, con trưởng lão Trấn Bắc hầu chịu tang vào kinh, lập lời thề đời này sẽ không trở lại kinh thành trừ khi được triệu kiến, mới giữ được binh quyền.
Nguyên Tung nhìn Thái tử nhỏ trên giường, ngũ quan đoan chính tuấn tú, tuy sinh ra ở phương Bắc nhưng dung mạo lại phảng phất nét ôn hòa vùng sông nước Giang Nam, hai cánh môi mỏng trắng bệch khẽ nhếch, vầng trán nóng hổi.
Y dời mắt, thở hắt rồi chuẩn bị dời đi, ống tay áo lại bị kéo lại. Thái tử nhỏ khàn giọng nói: “Vừa rồi Trấn Bắc hầu nhìn bản cung lâu như thế, không thể phí công nhìn được.”
Nguyên Tung bật cười – Nghe được những lời này từ đâu vậy?
“Điện hạ không cho thì thần cũng đã nhìn cả rồi. Cũng đâu thể giữ lại hai con mắt đưa cho điện hạ được?”
Nguyên Tiềm rủ mắt, hàng mi dài mà rậm tạo thành bóng mờ dưới đôi mắt. Nhóc không nói chuyện, cũng không buông tay mình ra.
Nguyên Tung không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng đạo lý với Thái tử nhỏ: “Điện hạ, có một số chuyện không thể để người biết là vì muốn tốt cho người. Hiện tại người không biết, không có nghĩa là người sẽ không biết mãi. Cần gì phải nóng lòng chốc lát.”
“Nhưng bản cung,” Nguyên Tiềm hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nén từng chữ: “Bản cung chỉ muốn biết, liệu mẹ có đau hay không thôi.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Tung cứng lại.
Cung điện rộng lớn đến thế, chỉ còn độc tiếng thở của hai người.
Rất lâu sau, Nguyên Tung cất lời: “Cơ thể điện hạ khỏe mạnh, nương nương sẽ không đau.”
Nguyên Tiềm không nói gì, bàn tay nắm lấy ống tay áo Nguyên Tung dần buông ra.
Nguyên Tung cụp mắt, hành lễ cáo lui, lúc quay người lại thì nghe thấy tiếng Thái tử nhỏ hỏi sau lưng mình: “Trấn Bắc hầu, bản cung vẫn chưa biết tên của ngươi.”
“Bẩm điện hạ, thần tên là Nguyên Tung.”
Nguyên Tiềm khẽ giật mình: “Nguyên Tung?”
Nguyên Tung trông thấy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt Nguyên Tiềm, trong lòng bỗng thấy vui vẻ. Y nhìn bốn phía xung quanh một lượt, xác nhận sau vách ngăn không có người nào, cười nhạt nói: “Tính ra, điện hạ nên gọi thần một tiếng “Hoàng thúc”.”
“Á?”
“Thần cáo lui.” Nguyên Tung càng cười sâu hơn.
“Hoàng thúc.”
Nguyên Tung dừng lại.
Chỉ nghe thấy tiếng Thái tử nhỏ khàn khàn mà lại vô cùng nghiêm túc vang lên: “A Tiềm chúc Hoàng thúc chiến thắng trở về, dẹp yên mười nước Phương Bắc, bảo vệ hạnh phúc con dân Đại Nguyên ta.”
Nguyên Tung quay người, quỳ một gối xuống đất, ngữ khí kiên định: “Thần nhất định sẽ không phụ niềm hy vọng của điện hạ.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Bài đồng dao lấy trên Internet vạn năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất