Chương 47: Ai cũng đau khổ
Lại thêm một tuần nữa trôi qua...
Phi Khiêm vẫn đến trường, nhưng anh vĩnh viễn không bước xuống nơi quen thuộc kia nữa. Ngay cả Mẫn Nhi anh cũng không muốn nói chuyện. Ngày đi học, đêm anh lại lao đầu vào rượu bia, học tập cũng vì vậy mà bắt đầu tuột dốc.
Phi Khiêm cố tình quen một cô gái khác, anh dẫn cô ấy đứng ở trước lớp của Vũ Thiên. Bạn của Vũ Thiên là Dĩ Linh vỗ vai cậu và chỉ tay về phía hai người.
- Phi Khiêm đang quen cô nào vậy nhỉ? Trông cũng hấp dẫn.
Dĩ Linh đâu biết được, điều đó đã làm cho Vũ Thiên đau lại càng đau.
Sức khỏe của Vũ Thiên trở nên yếu lại như trước, căn bệnh phổi cũng bắt đầu tái phát. Cậu yếu ớt bước vào lớp học trông thật thảm hại. Đội bóng rổ sau đó, không những Phi Khiêm mà cả Vũ Thiên đều rút ra khỏi đội, làm cho mọi người cảm thấy rất kì lạ.
...
Tại quán rượu, Mẫn Nhi đến tìm Phi Khiêm. Anh đang nhảy nhót cùng cô gái mới quen.
- Xin lỗi, tôi có thể gặp cậu một chút không?
- Tôi không rảnh.
- Tôi xin cậu, Phi Khiêm. Năm phút thôi cũng được.
Phi Khiêm bực dọc, anh nói với cô gái kia đứng chờ anh một lát. Qua một góc, Phi Khiêm gằng giọng hỏi:
- Có chuyện gì? Nói mau đi!
- Phi Khiêm, tôi biết hiện giờ cậu rất hận Vũ Thiên. Nhưng tôi xin cậu, hãy buông tha cho em ấy đi, đừng hành hạ Vũ Thiên nữa.
- Hứ! Như vậy là còn nhẹ đó. Mà tên điếm như cậu ta thì biết xấu hổ sao? Tôi tưởng cậu ta mặt dày lắm chứ.
Mẫn Nhi cúi đầu, Phi Khiêm tiếp tục lăng mạ:
- Chị em cô thì đúng là không khác gì nhau. Một người vừa toan tính, một người thì chuyên câu dẫn đàn ông. Hai người đúng là những kẻ đáng khinh!
Mẫn Nhi cũng mất hết vẻ kiên cường hằng ngày, cô nhẹ nhàng nói:
- Phi Khiêm, anh nói đúng. Bây giờ ngay cả tôi cũng hận chính bản thân mình. Nhưng anh không biết Vũ Thiên bị trừng phạt như thế nào đâu, mấy hôm nay nó không đi học nữa. Vũ Thiên...bệnh phổi lại tái phát rồi...
Phi Khiêm hạ bớt cơn giận, anh hỏi:
- Bệnh phổi? Có nặng lắm không?. Đam Mỹ Trọng Sinh
- Nó không còn đủ sức đi học nữa. Ba tôi vì lo lắng mà mấy đêm không ngủ. Anh không biết đâu...Vũ Thiên còn có...
Mẫn Nhi quay mặt đi không nói tiếp được. Chuyện Vũ Thiên có thai được hơn một tháng chỉ có một mình cô biết. Cô đã cầu xin bác sĩ giấu chuyện này với Cố Mộc Hoàn. Bây giờ nói ra với Phi Khiêm, liệu có giúp ích gì hay không?
- Có gì? Mẫn Nhi! Sao cô không nói? Sao cô không trả lời tôi?
- Có gì thì tôi nói ra, cậu cũng không tin, vì cậu đã xem em ấy là một tên điếm rồi kia mà. Tôi chỉ nói với cậu bao nhiêu đó thôi, muốn nghe hay không thì tùy. Từ nay chúng tôi không bao giờ làm phiền cậu nữa, vĩnh biệt.
Mẫn Nhi đi nhanh ra khỏi quán rượu. Cả tối đó, Phi Khiêm không sao ngủ được. Trong cơn say, người anh nhớ thương vẫn chỉ có Vũ Thiên. Nhưng cậu làm gì có ở nơi này...
- Phi Khiêm, ba biết con rất đau khổ, nhưng tốt nhất là hãy quên nó đi. Sắp tới ba sẽ tìm những cô gái thật xinh đẹp cho con.
Phi Khiêm đập chai rượu vào tường vỡ tan tành.
- Biến hết đi! Tất cả các người là một lũ dối trá! Biến hết đi! Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa!
- Cái thằng điên này! Mày định giết ba à?
Phi Khiêm gục xuống nôn ra sàn nhà, Nhan Trạch Minh lắc đầu ngán ngẩm. Xem ra chắc phải rất lâu mới làm cho anh quên Vũ Thiên được.
...
Vũ Thiên nằm trên giường, mặt xanh xao không còn một chút sức sống. Lục Hy Quân túc trực bên giường, mấy ngày nay anh đã thức thâu đêm để chăm sóc cho Vũ Thiên, nhưng tình hình bệnh tật vẫn không có tiến triển, thậm chí là tệ hơn.
Mẫn Nhi bước vào, trên tay là cháo và thuốc.
- Chú cứ để cháu chăm sóc cho Vũ Thiên, chú nghỉ ngơi một lát đi.
- Không sao đâu, cứ để chú.
Lan Vy mở cửa bước vào.
- Ngài Lục, có điện thoại muốn gặp người ạ.
- Vậy à? Tôi xuống ngay.
Khi Lục Hy Quân xuống lầu. Mẫn Nhi ngồi xuống bên cạnh Vũ Thiên.
- Chị...chị có gặp Phi Khiêm không?
- Có. Cậu ta bây giờ cứ suốt ngày rượu rồi gái. Nghe em bị bệnh, Phi Khiêm cũng có để tâm một chút.
Vũ Thiên thở dài, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
- Lẽ nào...em sắp chết rồi sao?
- Em nói bậy bạ gì vậy? Bệnh của em sẽ chữa được mà...em cố gắng ăn cháo, uống thuốc là khỏi thôi.
- Không còn hy vọng nữa...ngay cả sắp chết...em cũng không được gặp Phi Khiêm lần cuối...
Mẫn Nhi đau lòng, cô cố gắng:
- Em không thương đứa con trong bụng sao? Chị sẽ tìm cách nói với ba, hay là nói với chú Hy Quân? Chú ấy rất tốt, chắc chắn sẽ nghĩ cách mà.
- Đừng...chị mà nói ra...em chết cho chị xem.
- Được rồi, được rồi, chị không nói, chị không nói được chưa?
Vũ Thiên ngồi dậy, cậu thều thào nói:
- Chị giúp em...một điều này được không?
- Được mà, em nói đi.
- Giúp em...đến gặp Phi Khiêm...em muốn gặp...
- Em điên rồi sao? Em muốn chết à? Mà cậu ta nhất định không chịu gặp em đâu.
Vũ Thiên nài nỉ:
- Em đã khỏe hơn một chút rồi...em xin chị mà...
Mẫn Nhi đắn đo suy nghĩ, hay là cứ để Vũ Thiên gặp Phi Khiêm một lần. Biết đâu thấy cậu đang bệnh như vậy, anh sẽ động lòng thì sao? Nhưng Lục Hy Quân tất nhiên sẽ không đồng ý.
- Được rồi, chị sẽ đưa em đi gặp Phi Khiêm. Nhưng để chị tìm cách, chị hứa. Bây giờ em ăn cháo và uống thuốc đi, lấy lại sức trước đã.
- Vâng...em ăn ngay...
Phi Khiêm vẫn đến trường, nhưng anh vĩnh viễn không bước xuống nơi quen thuộc kia nữa. Ngay cả Mẫn Nhi anh cũng không muốn nói chuyện. Ngày đi học, đêm anh lại lao đầu vào rượu bia, học tập cũng vì vậy mà bắt đầu tuột dốc.
Phi Khiêm cố tình quen một cô gái khác, anh dẫn cô ấy đứng ở trước lớp của Vũ Thiên. Bạn của Vũ Thiên là Dĩ Linh vỗ vai cậu và chỉ tay về phía hai người.
- Phi Khiêm đang quen cô nào vậy nhỉ? Trông cũng hấp dẫn.
Dĩ Linh đâu biết được, điều đó đã làm cho Vũ Thiên đau lại càng đau.
Sức khỏe của Vũ Thiên trở nên yếu lại như trước, căn bệnh phổi cũng bắt đầu tái phát. Cậu yếu ớt bước vào lớp học trông thật thảm hại. Đội bóng rổ sau đó, không những Phi Khiêm mà cả Vũ Thiên đều rút ra khỏi đội, làm cho mọi người cảm thấy rất kì lạ.
...
Tại quán rượu, Mẫn Nhi đến tìm Phi Khiêm. Anh đang nhảy nhót cùng cô gái mới quen.
- Xin lỗi, tôi có thể gặp cậu một chút không?
- Tôi không rảnh.
- Tôi xin cậu, Phi Khiêm. Năm phút thôi cũng được.
Phi Khiêm bực dọc, anh nói với cô gái kia đứng chờ anh một lát. Qua một góc, Phi Khiêm gằng giọng hỏi:
- Có chuyện gì? Nói mau đi!
- Phi Khiêm, tôi biết hiện giờ cậu rất hận Vũ Thiên. Nhưng tôi xin cậu, hãy buông tha cho em ấy đi, đừng hành hạ Vũ Thiên nữa.
- Hứ! Như vậy là còn nhẹ đó. Mà tên điếm như cậu ta thì biết xấu hổ sao? Tôi tưởng cậu ta mặt dày lắm chứ.
Mẫn Nhi cúi đầu, Phi Khiêm tiếp tục lăng mạ:
- Chị em cô thì đúng là không khác gì nhau. Một người vừa toan tính, một người thì chuyên câu dẫn đàn ông. Hai người đúng là những kẻ đáng khinh!
Mẫn Nhi cũng mất hết vẻ kiên cường hằng ngày, cô nhẹ nhàng nói:
- Phi Khiêm, anh nói đúng. Bây giờ ngay cả tôi cũng hận chính bản thân mình. Nhưng anh không biết Vũ Thiên bị trừng phạt như thế nào đâu, mấy hôm nay nó không đi học nữa. Vũ Thiên...bệnh phổi lại tái phát rồi...
Phi Khiêm hạ bớt cơn giận, anh hỏi:
- Bệnh phổi? Có nặng lắm không?. Đam Mỹ Trọng Sinh
- Nó không còn đủ sức đi học nữa. Ba tôi vì lo lắng mà mấy đêm không ngủ. Anh không biết đâu...Vũ Thiên còn có...
Mẫn Nhi quay mặt đi không nói tiếp được. Chuyện Vũ Thiên có thai được hơn một tháng chỉ có một mình cô biết. Cô đã cầu xin bác sĩ giấu chuyện này với Cố Mộc Hoàn. Bây giờ nói ra với Phi Khiêm, liệu có giúp ích gì hay không?
- Có gì? Mẫn Nhi! Sao cô không nói? Sao cô không trả lời tôi?
- Có gì thì tôi nói ra, cậu cũng không tin, vì cậu đã xem em ấy là một tên điếm rồi kia mà. Tôi chỉ nói với cậu bao nhiêu đó thôi, muốn nghe hay không thì tùy. Từ nay chúng tôi không bao giờ làm phiền cậu nữa, vĩnh biệt.
Mẫn Nhi đi nhanh ra khỏi quán rượu. Cả tối đó, Phi Khiêm không sao ngủ được. Trong cơn say, người anh nhớ thương vẫn chỉ có Vũ Thiên. Nhưng cậu làm gì có ở nơi này...
- Phi Khiêm, ba biết con rất đau khổ, nhưng tốt nhất là hãy quên nó đi. Sắp tới ba sẽ tìm những cô gái thật xinh đẹp cho con.
Phi Khiêm đập chai rượu vào tường vỡ tan tành.
- Biến hết đi! Tất cả các người là một lũ dối trá! Biến hết đi! Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa!
- Cái thằng điên này! Mày định giết ba à?
Phi Khiêm gục xuống nôn ra sàn nhà, Nhan Trạch Minh lắc đầu ngán ngẩm. Xem ra chắc phải rất lâu mới làm cho anh quên Vũ Thiên được.
...
Vũ Thiên nằm trên giường, mặt xanh xao không còn một chút sức sống. Lục Hy Quân túc trực bên giường, mấy ngày nay anh đã thức thâu đêm để chăm sóc cho Vũ Thiên, nhưng tình hình bệnh tật vẫn không có tiến triển, thậm chí là tệ hơn.
Mẫn Nhi bước vào, trên tay là cháo và thuốc.
- Chú cứ để cháu chăm sóc cho Vũ Thiên, chú nghỉ ngơi một lát đi.
- Không sao đâu, cứ để chú.
Lan Vy mở cửa bước vào.
- Ngài Lục, có điện thoại muốn gặp người ạ.
- Vậy à? Tôi xuống ngay.
Khi Lục Hy Quân xuống lầu. Mẫn Nhi ngồi xuống bên cạnh Vũ Thiên.
- Chị...chị có gặp Phi Khiêm không?
- Có. Cậu ta bây giờ cứ suốt ngày rượu rồi gái. Nghe em bị bệnh, Phi Khiêm cũng có để tâm một chút.
Vũ Thiên thở dài, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
- Lẽ nào...em sắp chết rồi sao?
- Em nói bậy bạ gì vậy? Bệnh của em sẽ chữa được mà...em cố gắng ăn cháo, uống thuốc là khỏi thôi.
- Không còn hy vọng nữa...ngay cả sắp chết...em cũng không được gặp Phi Khiêm lần cuối...
Mẫn Nhi đau lòng, cô cố gắng:
- Em không thương đứa con trong bụng sao? Chị sẽ tìm cách nói với ba, hay là nói với chú Hy Quân? Chú ấy rất tốt, chắc chắn sẽ nghĩ cách mà.
- Đừng...chị mà nói ra...em chết cho chị xem.
- Được rồi, được rồi, chị không nói, chị không nói được chưa?
Vũ Thiên ngồi dậy, cậu thều thào nói:
- Chị giúp em...một điều này được không?
- Được mà, em nói đi.
- Giúp em...đến gặp Phi Khiêm...em muốn gặp...
- Em điên rồi sao? Em muốn chết à? Mà cậu ta nhất định không chịu gặp em đâu.
Vũ Thiên nài nỉ:
- Em đã khỏe hơn một chút rồi...em xin chị mà...
Mẫn Nhi đắn đo suy nghĩ, hay là cứ để Vũ Thiên gặp Phi Khiêm một lần. Biết đâu thấy cậu đang bệnh như vậy, anh sẽ động lòng thì sao? Nhưng Lục Hy Quân tất nhiên sẽ không đồng ý.
- Được rồi, chị sẽ đưa em đi gặp Phi Khiêm. Nhưng để chị tìm cách, chị hứa. Bây giờ em ăn cháo và uống thuốc đi, lấy lại sức trước đã.
- Vâng...em ăn ngay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất