Mười Lăm Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Đời

Chương 5

Trước
Dịch: Duật Lam

13.

Tính ra thì, Thiếu Ninh nghĩ, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.

Người trong gương trên mặt dường như chẳng còn chút thịt nào, cằm trơ xương, hốc mắt cũng càng lộ sâu, cả gương mặt chẳng còn huyết sắc.

Thiếu Ninh xánh vali, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Thiếu Ninh từng nghĩ phải nói với ai một tiếng: Tôi đi đây.

Muốn đến muốn đi, vậy mà chẳng có ai để thông báo, người thân thì đã quay lưng, còn bạn bè?

Suốt bốn năm nay cuộc sống chỉ xoay quanh một mình Hà Cảnh Dung, không gian của riêng mình bị dồn ép đến cực độ, thời gian dài không liên lạc, tình bạn có tốt đẹp có thân thiết đến đâu cũng chẳng thể bền lâu được.

Cậu tự tin rằng có một ngày trong lòng Hà Cảnh Dung chỉ có một mình cậu, cho đến hôm nay, cậu mới hiểu sự ngây thơ khi ấy thật nực cười.

Hà Cảnh Dung có lẽ có cảm tình với mình, nhưng đến lúc quan trọng thì một câu cũng chẳng nói, trực tiếp đi chăm sóc Tiêu Duyên.

Suy cho cùng là so cậu quá ngu dốt, tin tưởng thứ tình yêu không phải anh thì không thể, trên cái thế giới này có ai thật sự không có người nào là không được đâu?

Cả một đời này, ngoại trừ cảm giác ái muội thời niên thiếu, người thật lòng yêu thương chỉ có mình Hà Cảnh Dung.

Thiếu Ninh tự cười châm chọc, mình thế này có được xem là người có đầu có cuối hay không?

Có điều dáng vẻ này của mình chắc cũng đủ để ngồi hết thời gian trên máy bay nhỉ.

Sân bay người đến kẻ đi, một mình Thiếu Ninh lẻ loi ngồi trên ghế, chỉ thấy rất mệt mỏi, đau đớn trong người lại nhắc nhở Thiếu Ninh phải giữ lấy tỉnh táo.

Viên thuốc con nhộng được nuốt xuống cổ họng, đau đớn hình như không ngưng lại được, nắm chặt lấy lọ thuốc, Thiếu Ninh gập bụng lại.

Thế giới trước mắt bị một màn đen ập đến.

14.

Bác sĩ mặt không cảm xúc đẩy gọng kính: “Cậu cho rằng lời tôi nói là lừa người à?”

Mặt nạ oxy trên mũi Thiếu Ninh còn chưa gỡ xuống, nói chuyện chỉ có thể phả ra hơi nóng.

Bên ngoài phòng bên toàn tiếng ôn ào, bác sĩ kẹp lấy sổ khám bệnh, bước ra ngoài: “Có chuyện thì cút ra ngoài mà làm ồn!”

Nói xong bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc bác sĩ trở lại cả mặt đều tỏ vẻ không vui.

“Cả ngày đòi tự sát, người khác muốn sống còn không được.”

Thiếu Ninh cười một tiếng, cũng nhớ đến một người thích tự sát như thế.



Thiếu Ninh và bác sĩ cũng xem như người quen, từ lúc ban đầu kiểm tra, đến sau này đổi thuốc, đều là bác sĩ một tay phụ trách.

Nhìn vẻ hận đời của người bác sĩ lạnh như băng kia, lúc ban đầu cũng chẳng nói năng nhiều gì đến chuyện Thiếu Ninh đối xử với bệnh tình của mình, chắc cũng biết rõ cậu có trị liệu cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.

“Thông báo cho người nhà đi.” Bác sĩ lên tiếng.

Thiếu Ninh lắc đầu, đoạn đường cuối cùng tuy rằng gian nan, nhưng cậu quyết không quay đầu cầu xin.

“Bác sĩ, tôi muốn ra viện.” Thiếu Ninh nhìn anh ta.

Bác sĩ muốn nói gì đó, môi mấp máy, cuối cùng lại thành: “Tuy rằng tôi không kiến nghị, nhưng nếu cậu thật sự muốn đi cũng phải đến chiều hôm nay.”

Thiếu Ninh không muốn ngày cuối cùng cậu cũng phải trải qua trong bệnh viện, tuy rằng những thứ trị liệu này có thể kéo thêm mấy ngày, đối với Thiếu Ninh lại chẳng có chỗ tốt nào cả.

Trên đường Thiếu Ninh đóng viện phí chuẩn bị về nhà, gặp phải hai người không ngờ sẽ đụng phải.

Sắc mặt Tiêu Duyên trắng nhợt, Triệu Tiếu Ngôn bên cạnh dáng vẻ y hệt con chó trung thành.

Lần đầu tiên gặp được Triệu Tiếu Ngôn, hắn ta vẫn còn là thằng bé lưu manh lang thang đầu đường, không ngờ hiện tại lại có dáng vẻ đàn ông thành đạt thế này.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cậu cũng đã bước đến điểm cuối của cuộc đời.

Tiêu Duyên nhìn thấy Thiếu Ninh, sắc mặt càng thêm trắng, bàn tay nắm lấy Triệu Tiếu Ngôn cũng thêm chặt, lạnh lùng nói: “Không phải anh đi rồi sao?”

Thiếu Ninh cảm thấy hơi buồn cười, dựa vào đâu mà chuyện cậu rời đi lại là một lẽ đương nhiên?

Thiếu Ninh đút tay vào túi, không để ý đến cậu ta.

Tiêu Duyên bày ra dáng vẻ như bị vứt bỏ: “Chắc chắn anh đã tính toán từ sớm rồi, đến giờ vẫn còn lượn lờ trước mặt Cảnh Dung, mượn thời cơ để làm gợi lên sự đồng tình của anh ấy!”

Thiếu Ninh quay đầu nhìn cậu ta: “Thật ra, có lúc cậu cũng nên nhìn vào người luôn đứng bên cạnh mình.”

Triệu Tiếu Ngôn ngây người.

Đối với Tiêu Duyên, Hà Cảnh Dung có lẽ không còn là bạn hiền, nhưng Triệu Tiếu Ngôn lại không giống thế.

Cho đến khi Thiếu Ninh đã đi xa, vẫn còn cảm nhận được cái nhìn vô cùng căm phẫn của Tiêu Duyên.

Thiếu Ninh chỉ là nói mà thôi, Tiêu Duyên nghe không vào cũng là chuyện thường.

Gần tối, Thiếu Ninh ra ngân hàng một chuyến, vốn là muốn gửi số tiền còn lại vào thẻ cho bố mẹ, nhưng nghĩ đến năng lực kinh tế của họ, đây căn bản không tính là gì, sau khi biết chuyện mình chết nhìn thấy chỗ tiền này khéo lại còn thấy không thoải mái.

Sau cùng Thiếu Ninh gửi tiền vào thẻ của Hà Cảnh Dung, để cái người khiến mình đau lòng này không thoải mái chút cũng chẳng sao, Thiếu Ninh nghĩ, mình như vậy đúng là tồi tệ nhỉ.

15.

Đã đến đêm khuya, Thiếu Ninh cất bước trên đường lớn, nhớ đến căn nhà mình thuê đã đem đi trả phòng, tiền cũng gửi đến thẻ Hà Cảnh Dung, bản thân đúng là không chẳng còn thứ gì.

Bước chân ngừng lại, Thiếu Ninh phát hiện đi lòng vòng vậy mà lại trở về nơi này, đèn trong nhà Hà Cảnh Dung vẫn sáng.



Thiếu Ninh nhìn đến xuất thần, có người sau lưng cũng không phát hiện.

“Thiếu Ninh?” Giọng nói của Hà Cảnh Dung vẫn dịu dàng như thế, có lẽ thêm một phần kích động khó nhận ra.

Người Thiếu Ninh đột nhiên cứng lại, Hà Cảnh Dung ôm lấy Thiếu Ninh: “Anh biết mà, em vẫn sẽ trở về.”

Khi Thiếu Ninh ý thức được, tay đã nằm trong tay Hà Cảnh Dung. Bật lên đèn, bày trí trong phòng cũng chưa từng thay đổi.

Hà Cảnh Dung rót nước, đưa cho Thiếu Ninh, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, nhưng nhìn kĩ mặt Thiếu Ninh thì nhăn mày: “Sao lại gầy đến thế này chứ?”

Thiếu Ninh quay đầu, nhẹ giọng nói: “Tiêu Duyên cậu ấy…”

Hà Cảnh Dung ngừng lại, nhẹ giọng đáp: “Anh đề cao chính mình.”

“Anh cho rằng anh có thể bầu bạn cùng cậu ấy đến khi thoát khỏi ám ảnh, nhưng mà… anh không làm được.”

Thiếu Ninh buông mi mắt: “Anh sẽ không hối hận lần nữa?”

Hà Cảnh Dung không nói chuyện, chỉ ôm lấy eo Thiếu Ninh, hôn lấy vành tai cậu: “Ừ… Anh sợ em thật sự đi mất.”

Thiếu Ninh nhìn Hà Cảnh Dung, mí mắt ngày một díp lại, cổ họng khô khốc lại phát ra âm thanh: “Vậy sao?”

Hà Cảnh Dung sờ đầu Thiếu Ninh: “Nhìn em mệt quá, đi ngủ một giấc đi.”

Thiếu Ninh bị hắn nói thế, mới phát hiện đúng là rất buồn ngủ, nặng nề nhắm mắt lại.

Nửa đêm, tiếng đập cửa lớn dần, kèm theo giọng nói của Tiêu Duyên.

Hà Cảnh Dung và Thiếu Ninh đều tỉnh dậy, Hà Cảnh Dung muốn xuống giường mở cửa, Thiếu Ninh nắm lấy vạt áo hắn, sắc mặt có chút không tốt: “Em vẫn nên trốn một lát.”

Hà Cảnh Dung nghĩ đến khoảng thời gian này tính cách Tiêu Duyên càng ngày càng cực đoan, không nói gì, hôn lên khóe miệng Thiếu Ninh: “Sẽ xử lí xong nhanh thôi, ngày mai là sinh nhật em, đến lúc đó tặng em điều bất ngờ.”

Thiếu Ninh mỉm cười, đứng lên, đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cười nói: “Em ra ngoài hít thở không khí trước.”

Hà Cảnh Dung đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, nhìn bóng lưng Thiếu Ninh dần dần chìm vào bóng đêm.

Đóng cửa sát đất lại, Thiếu Ninh ngả người trên xích đu.

Ban đầu lúc mua thứ này, Hà Cảnh Dung còn nói cậu giống một người già vậy.

Bây giờ ngồi trên đây lắc qua lại, thật thoải mái.

Bầu trời dần phủ kín một màu đen, sao trời cũng hoàn toàn biến mất.

Mà đôi mắt của Thiếu Ninh, cũng mất đi tiêu điểm, âm thanh bên tai cũng xa dần, chỉ còn lại tiếng xích đu đang đung đưa…

[ Hoàn chính truyện ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước