Chương 41: Đưa ô
Diêu Lương là người chậm nhiệt, không giỏi chủ động. Như Trương Dịch Văn đã nói, Diêu Lương giống như một chú mèo sơ sinh, người ta chạm vào Diêu Lương một chút, anh đã có thể cào bị thương người ta, cự tuyệt người khác lại gần.
Trương Dịch Văn may mắn là một trong số ít những người không bị Diêu Lương đề phòng. Nguyên nhân là vì Trương Dịch Văn biết giới hạn của Diêu Lương ở đâu, biết khi nào Diêu Lương có hứng thú nghe người ta nói chuyện, và biết khi nào anh không muốn nghe.
Cũng như bây giờ, Trương Dịch Văn nói xong cũng không ép Diêu Lương phải trả lời, thấy đối phương im lặng thì không tiếp tục nói. Vì vậy, Diêu Lương luôn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Trương Dịch Văn.
Sau khi cùng Diêu Lương rửa bát xong, Trương Dịch Văn chuẩn bị đi làm. Khi sắp ra đến cửa, hắn dừng lại rồi quay người về sau:
"Đêm nay có lẽ tôi sẽ về sớm."
Diêu Lương ngẩn ra. Ngày xưa đã quen nghe mấy lời này mỗi buổi sáng, nay không hiểu sao lại có chút xa lạ, giống như đã cách xa mấy đời. Nhưng tính toán kỹ lưỡng, thời gian hai người tách ra chỉ vỏn vẹn một tháng.
Trương Dịch Văn không định nghe bất kỳ phản hồi nào từ Diêu Lương, nói cho hết lời rồi bước ra ngoài.
"Được, về sớm..."
Diêu Lương nói xong, cả hai đều sửng sốt. Có lẽ là do thói quen trước đây, Diêu Lương trong tiềm thức nói ra những lời như vậy, sau đó mới nhận ra thân phận hiện tại của hai người không thích hợp với chúng. Trương Dịch Văn từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt khó lòng tin được.
Cuối cùng Diêu Lương trấn tĩnh lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi, ánh mắt đảo quanh:
"Đi làm đi, sắp muộn rồi."
Trương Dịch Văn nở nụ cười, đáp lại rồi ra cửa.
Nhìn theo bóng dáng Trương Dịch Văn ra khỏi cửa, Diêu Lương vẫn đứng trên hành lang nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của Trương Dịch Văn, anh biết tại sao Trương Dịch Văn lại cười miễn cưỡng như vậy.
Một cặp tình nhân đã từng gắn bó như keo sơn, giờ đây, ngay cả những lời chào hỏi khi ra ngoài của đối phương cũng cảm thấy lạ lẫm và bất ngờ, có lẽ khó ai thích ứng được.
Diêu Lương hiếm khi được nghỉ, anh nằm trên giường gần như cả buổi chiều, lãng phí thời gian. Diêu Lương xem đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, tự hỏi tại sao Trương Dịch Văn vẫn chưa về. Diêu Lương đi đến bên cửa sổ vén rèm lên nhìn, hóa ra bên ngoài trời đang mưa rất to, trên đường đâu đâu cũng là ô.
Diêu Lương đoán rằng Trương Dịch Văn có lẽ không cầm ô, nhưng không sao cả. Trợ lý của Trương Dịch Văn sẽ luôn đưa hắn về, có ô hay không cũng không quan trọng mấy. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Diêu Lương lại nhìn thấy một nam sinh trên phố vội vàng cầm ô chạy đến chỗ nữ sinh đang đứng ở bến xe, nam sinh kia có lẽ hơi nóng vội, muốn đưa ngay chiếc ô cho nữ sinh, không ngờ chiếc ô đột ngột gấp lại, cả hai người đều ướt sũng. Diêu Lương cũng sắp ba mươi, vốn không nên xúc động trước cảnh tượng như vậy, nhưng cố tình anh lại xúc động.
Có lẽ là do nằm trên giường quá lâu, não không hoạt động, cảm tính khống chế, Diêu Lương liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của Trương Dịch Văn, xác định người đó tạm thời còn chưa trở lại, nên vội vàng cầm ô đi ra ngoài. Ban đầu, Diêu Lương cầm theo một chiếc ô ngắn và một chiếc ô dài, do dự một lúc rồi đặt lại chiếc ô ngắn.
Trên xe taxi, nhìn mưa tạt vào cửa sổ như trút nước, cảnh tượng bên ngoài chỉ có thể nhìn đại khái, Diêu Lương bắt đầu hối hận vì chỉ mang theo một chiếc ô.
Theo lý mà nói thì Diêu Lương đi đưa ô cũng nên mang theo một cái khác. Hai người đàn ông cao lớn cùng nép vào một chiếc ô, không thấy buồn cười à. Càng nghĩ lại càng thấy hối hận, đang lo lắng định bảo tài xế quay lại chỗ cũ, tài xế đã lên tiếng.
"Tên nhóc, đưa ô cho người trong lòng chứ gì."
Diêu Lương xấu hổ cười.
"Nhớ năm đó, tôi cũng cầm một chiếc ô che lấy hai người mới theo đuổi được vợ mình."
Tiếng cười hào sảng của anh tài xế làm Diêu Lương bớt ngượng ngùng một chút.
Dọc đường, tài xế lôi kéo Diêu Lương nói ra kinh nghiệm tình yêu. Lúc Diêu Lương xuống xe còn không quên nói thêm một câu, khiến Diêu Lương dở khóc dở cười.
Nhưng cũng nhờ tài xế, Diêu Lương đã không đổi ý quay trở về.
Diêu Lương nhìn chiếc ô trong tay rồi mỉm cười. Lúc định đi lên tìm Trương Dịch Văn thì quay đầu lại đã thấy Trương Dịch Văn đứng phía sau, dọa Diêu Lương suýt chút nữa lên cơn đau tim.
"Đến đưa ô cho tôi?"
Trương Dịch Văn cũng sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của Diêu Lương, nhưng hắn nhanh chóng ổn định tinh thần. Nhìn thấy chiếc ô trên tay Diêu Lương, khóe miệng Trương Dịch Văn không nhịn được nhếch lên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ừ."
Một tiếng ừ của Diêu Lương khiến tâm trạng Trương Dịch Văn nở hoa, nếu cấp dưới của hắn nhìn thấy bộ dạng này, có lẽ họ sẽ cho rằng sếp mình phát điên rồi.
Không chờ hai người tiếp tục nói chuyện, trợ lý của Trương Dịch Văn đã lái xe tới, dừng lại trước mặt hai người họ.
"Vậy hẳn là không cần ô."
Diêu Lương ý thức được mình làm chuyện vô ích, nhất thời xấu hổ đến hoảng hốt. Diêu Lương cầm chặt cán ô bắt đầu cất bước, Trương Dịch Văn lập tức nắm lấy cánh tay anh, không cho người đi.
Trợ lý cũng là người biết nhìn, phóng xe đi không nói lời nào, bỏ mặc hai người ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Nhìn phương hướng chiếc xe chạy đi, từ xa chỉ có thể nhìn thấy phía sau xe, Diêu Lương hoàn toàn choáng váng.
"Đi, về thôi."
Trương Dịch Văn cầm ô vừa nói vừa tiến lên một bước. Thấy Diêu Lương còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ liền giục anh đi, Diêu Lương lúc này mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Trương Dịch Văn.
"Xe đi rồi, chúng ta trở về như thế nào?"
Trương Dịch Văn may mắn là một trong số ít những người không bị Diêu Lương đề phòng. Nguyên nhân là vì Trương Dịch Văn biết giới hạn của Diêu Lương ở đâu, biết khi nào Diêu Lương có hứng thú nghe người ta nói chuyện, và biết khi nào anh không muốn nghe.
Cũng như bây giờ, Trương Dịch Văn nói xong cũng không ép Diêu Lương phải trả lời, thấy đối phương im lặng thì không tiếp tục nói. Vì vậy, Diêu Lương luôn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Trương Dịch Văn.
Sau khi cùng Diêu Lương rửa bát xong, Trương Dịch Văn chuẩn bị đi làm. Khi sắp ra đến cửa, hắn dừng lại rồi quay người về sau:
"Đêm nay có lẽ tôi sẽ về sớm."
Diêu Lương ngẩn ra. Ngày xưa đã quen nghe mấy lời này mỗi buổi sáng, nay không hiểu sao lại có chút xa lạ, giống như đã cách xa mấy đời. Nhưng tính toán kỹ lưỡng, thời gian hai người tách ra chỉ vỏn vẹn một tháng.
Trương Dịch Văn không định nghe bất kỳ phản hồi nào từ Diêu Lương, nói cho hết lời rồi bước ra ngoài.
"Được, về sớm..."
Diêu Lương nói xong, cả hai đều sửng sốt. Có lẽ là do thói quen trước đây, Diêu Lương trong tiềm thức nói ra những lời như vậy, sau đó mới nhận ra thân phận hiện tại của hai người không thích hợp với chúng. Trương Dịch Văn từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt khó lòng tin được.
Cuối cùng Diêu Lương trấn tĩnh lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi, ánh mắt đảo quanh:
"Đi làm đi, sắp muộn rồi."
Trương Dịch Văn nở nụ cười, đáp lại rồi ra cửa.
Nhìn theo bóng dáng Trương Dịch Văn ra khỏi cửa, Diêu Lương vẫn đứng trên hành lang nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của Trương Dịch Văn, anh biết tại sao Trương Dịch Văn lại cười miễn cưỡng như vậy.
Một cặp tình nhân đã từng gắn bó như keo sơn, giờ đây, ngay cả những lời chào hỏi khi ra ngoài của đối phương cũng cảm thấy lạ lẫm và bất ngờ, có lẽ khó ai thích ứng được.
Diêu Lương hiếm khi được nghỉ, anh nằm trên giường gần như cả buổi chiều, lãng phí thời gian. Diêu Lương xem đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, tự hỏi tại sao Trương Dịch Văn vẫn chưa về. Diêu Lương đi đến bên cửa sổ vén rèm lên nhìn, hóa ra bên ngoài trời đang mưa rất to, trên đường đâu đâu cũng là ô.
Diêu Lương đoán rằng Trương Dịch Văn có lẽ không cầm ô, nhưng không sao cả. Trợ lý của Trương Dịch Văn sẽ luôn đưa hắn về, có ô hay không cũng không quan trọng mấy. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Diêu Lương lại nhìn thấy một nam sinh trên phố vội vàng cầm ô chạy đến chỗ nữ sinh đang đứng ở bến xe, nam sinh kia có lẽ hơi nóng vội, muốn đưa ngay chiếc ô cho nữ sinh, không ngờ chiếc ô đột ngột gấp lại, cả hai người đều ướt sũng. Diêu Lương cũng sắp ba mươi, vốn không nên xúc động trước cảnh tượng như vậy, nhưng cố tình anh lại xúc động.
Có lẽ là do nằm trên giường quá lâu, não không hoạt động, cảm tính khống chế, Diêu Lương liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của Trương Dịch Văn, xác định người đó tạm thời còn chưa trở lại, nên vội vàng cầm ô đi ra ngoài. Ban đầu, Diêu Lương cầm theo một chiếc ô ngắn và một chiếc ô dài, do dự một lúc rồi đặt lại chiếc ô ngắn.
Trên xe taxi, nhìn mưa tạt vào cửa sổ như trút nước, cảnh tượng bên ngoài chỉ có thể nhìn đại khái, Diêu Lương bắt đầu hối hận vì chỉ mang theo một chiếc ô.
Theo lý mà nói thì Diêu Lương đi đưa ô cũng nên mang theo một cái khác. Hai người đàn ông cao lớn cùng nép vào một chiếc ô, không thấy buồn cười à. Càng nghĩ lại càng thấy hối hận, đang lo lắng định bảo tài xế quay lại chỗ cũ, tài xế đã lên tiếng.
"Tên nhóc, đưa ô cho người trong lòng chứ gì."
Diêu Lương xấu hổ cười.
"Nhớ năm đó, tôi cũng cầm một chiếc ô che lấy hai người mới theo đuổi được vợ mình."
Tiếng cười hào sảng của anh tài xế làm Diêu Lương bớt ngượng ngùng một chút.
Dọc đường, tài xế lôi kéo Diêu Lương nói ra kinh nghiệm tình yêu. Lúc Diêu Lương xuống xe còn không quên nói thêm một câu, khiến Diêu Lương dở khóc dở cười.
Nhưng cũng nhờ tài xế, Diêu Lương đã không đổi ý quay trở về.
Diêu Lương nhìn chiếc ô trong tay rồi mỉm cười. Lúc định đi lên tìm Trương Dịch Văn thì quay đầu lại đã thấy Trương Dịch Văn đứng phía sau, dọa Diêu Lương suýt chút nữa lên cơn đau tim.
"Đến đưa ô cho tôi?"
Trương Dịch Văn cũng sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của Diêu Lương, nhưng hắn nhanh chóng ổn định tinh thần. Nhìn thấy chiếc ô trên tay Diêu Lương, khóe miệng Trương Dịch Văn không nhịn được nhếch lên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ừ."
Một tiếng ừ của Diêu Lương khiến tâm trạng Trương Dịch Văn nở hoa, nếu cấp dưới của hắn nhìn thấy bộ dạng này, có lẽ họ sẽ cho rằng sếp mình phát điên rồi.
Không chờ hai người tiếp tục nói chuyện, trợ lý của Trương Dịch Văn đã lái xe tới, dừng lại trước mặt hai người họ.
"Vậy hẳn là không cần ô."
Diêu Lương ý thức được mình làm chuyện vô ích, nhất thời xấu hổ đến hoảng hốt. Diêu Lương cầm chặt cán ô bắt đầu cất bước, Trương Dịch Văn lập tức nắm lấy cánh tay anh, không cho người đi.
Trợ lý cũng là người biết nhìn, phóng xe đi không nói lời nào, bỏ mặc hai người ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Nhìn phương hướng chiếc xe chạy đi, từ xa chỉ có thể nhìn thấy phía sau xe, Diêu Lương hoàn toàn choáng váng.
"Đi, về thôi."
Trương Dịch Văn cầm ô vừa nói vừa tiến lên một bước. Thấy Diêu Lương còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ liền giục anh đi, Diêu Lương lúc này mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Trương Dịch Văn.
"Xe đi rồi, chúng ta trở về như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất