Chương 11
May mà rách trực tràng chỉ là vết thương nhỏ, không bao lâu sau thì máu ngừng chảy. Cậu nằm một hồi lâu mới có sức đi tắm rửa cơ thể ô uế. Lúc Hạ Tri Thư bước ra khỏi buồng tắm, Tưởng Văn Húc đã ngủ say.
Người đàn ông cậu yêu lâu như vậy có vẻ ngoài thật đẹp. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm. Hạ Tri Thư nương theo ánh đèn ngủ mờ nhạt ngắm Tưởng Văn Húc, tướng mạo thế này nhất định hắn sẽ là kiểu đàn ông càng lớn tuổi càng có mị lực. Chỉ có điều Hạ Tri Thư rất khó để nhìn được bộ dáng của hắn sau mấy năm nữa.
“… Em sắp phải đi rồi, sao anh còn không đối xử tốt với em chứ…” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Tưởng Văn Húc, ôm eo hắn, giọng nói không kìm được hơi nghẹn ngào: “Sau này ở với ai phải tốt với người ta một chút nhé… Nói cho cùng thì người dễ dụ như em cũng quá ít. Chọn một người có phúc tướng…. có thể ở bên anh thật lâu…” Sau một lúc lâu Hạ Tri Thư không kìm nén được bật khóc nói: “Anh nói xem nếu em đi rồi, anh có khổ sở chút nào không?”
Đêm đó Tưởng Văn Húc ngủ rất mệt mỏi, không an ổn như bình thường. Sau nửa đêm ngủ mơ màng hắn bèn nằm mơ một giấc mơ rất thật, hắn và Hạ Tri Thư lúc trẻ cùng nhau chờ xe đường dài, xe đến, Hạ Tri Thư cười từ biệt với hắn rồi lên xe. Trong nháy mắt Tưởng Văn Húc rất hoảng hốt, hắn gào khóc cầu xin chạy đuổi theo xe, nhưng hoàn toàn vô vọng. Hạ Tri Thư ngồi trên đó, vĩnh viễn không quay đầu lại, càng đi càng xa…
Mỗi người đều từng mơ một giấc mơ như vậy, mơ thấy người thân người yêu hoặc bạn bè rời xa mình, trong mộng mình rất yếu đuối, khóc đến hết hơi, rồi thường sẽ bật dậy. Loại cô độc lúc tỉnh dậy này, khi nhớ lại sẽ đau lòng khôn kể. Không nói đến sau đó, chí ít lúc đó là vậy.
Tưởng Văn Húc tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh, đưa tay sờ soạng chung quanh liền chạm đến thân thể ấm áp của Hạ Tri Thư. Hắn yên lòng ôm chặt Hạ Tri Thư vào trong ngực.
Lúc này mới sáu rưỡi, Hạ Tri Thư bị Tưởng Văn Húc làm phiền, cặp mi dài run rẩy hai lần mới lặng lẽ mở mắt. Trên người cậu không thoải mái, chỗ khó nói phía sau đau đớn từng cơn.
“Tri Thư…” Tưởng Văn Húc giống như một chú chó lớn thân mật cọ cọ cổ Hạ Tri Thư: “Thật đáng sợ, anh mơ thấy em đi mất.”
Hạ Tri Thư không được nghỉ ngơi, mơ màng đáp lại: “Em đi đâu vậy?”
“Không biết, nhưng chỗ nào em cũng không được đi.”
“…” Hạ Tri Thư đã rất lâu không được ngủ ngon, mê man thiếp đi trong ngực Tưởng Văn Húc, hoặc là nghe thấy mà không có cách nào trả lời.
Hôm nay Tưởng Văn Húc ngoan đến lạ, tắt chuông di động, không quan tâm những hoa dại bướm hoang bên ngoài của mình. Hơn bảy giờ thấy Hạ Tri Thư còn chưa dậy bèn rón rén ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng.
Lúc đi ra Hạ Tri Thư thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Đã lâu rồi anh không xuống bếp làm cơm cho em.”
Hạ Tri Thư cũng không để ý Tưởng Văn Húc thỉnh thoảng lại tát một cái rồi cho một quả táo, chí ít thì người đàn ông này còn biết chột dạ, cũng biết bỏ hết sức để giữ gìn sự đẹp đẽ bên ngoài như mình.
Tưởng Văn Húc suy nghĩ một hồi lâu mới đáp: “Năm ngoái ấy, em sốt nhẹ một đêm, mệt mỏi cái gì cũng không muốn ăn, anh hầm cho em một nồi cháo nhỏ đó.”
Hạ Tri Thư cũng không phải thật sự muốn thảo luận về đề tài này, cậu đi vào thư phòng uống thuốc rồi đi ra. Tưởng Văn Húc múc một bát cháo đặt trước mặt Hạ Tri Thư, bày thêm hai đĩa dưa muối nhỏ: “Tối hôm qua làm em bị thương phải không?”
Hạ Tri Thư nhẹ nhàng lắc đầu, cậu không muốn nhớ lại bất cứ cái gì liên quan đến cả ngày hôm qua. Bát cháo kia cậu chỉ uống có nửa bát, thật ra cậu rất muốn ăn đồ ăn Tưởng Văn Húc làm vì mình nhiều thêm một chút, tranh thủ lúc này cậu còn có thể nuốt được thức ăn. Nhưng mà rất khó làm được – Một liều thuốc cũng đã lửng dạ rồi, sao còn có thể ăn thêm thứ khác?
“Bảo sao… Em cứ ăn như mèo thế này không gầy mới là lạ.” Tưởng Văn Húc cau mày: “Em mà gầy nữa ôm cấn tay lắm.”
Hạ Tri Thư cố gắng ăn nhiều thêm một chút, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tưởng Văn Húc cười cười: “Em ăn ít một chút, chờ đến trưa anh làm tiệc lớn cho em.”
Người đàn ông cậu yêu lâu như vậy có vẻ ngoài thật đẹp. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm. Hạ Tri Thư nương theo ánh đèn ngủ mờ nhạt ngắm Tưởng Văn Húc, tướng mạo thế này nhất định hắn sẽ là kiểu đàn ông càng lớn tuổi càng có mị lực. Chỉ có điều Hạ Tri Thư rất khó để nhìn được bộ dáng của hắn sau mấy năm nữa.
“… Em sắp phải đi rồi, sao anh còn không đối xử tốt với em chứ…” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Tưởng Văn Húc, ôm eo hắn, giọng nói không kìm được hơi nghẹn ngào: “Sau này ở với ai phải tốt với người ta một chút nhé… Nói cho cùng thì người dễ dụ như em cũng quá ít. Chọn một người có phúc tướng…. có thể ở bên anh thật lâu…” Sau một lúc lâu Hạ Tri Thư không kìm nén được bật khóc nói: “Anh nói xem nếu em đi rồi, anh có khổ sở chút nào không?”
Đêm đó Tưởng Văn Húc ngủ rất mệt mỏi, không an ổn như bình thường. Sau nửa đêm ngủ mơ màng hắn bèn nằm mơ một giấc mơ rất thật, hắn và Hạ Tri Thư lúc trẻ cùng nhau chờ xe đường dài, xe đến, Hạ Tri Thư cười từ biệt với hắn rồi lên xe. Trong nháy mắt Tưởng Văn Húc rất hoảng hốt, hắn gào khóc cầu xin chạy đuổi theo xe, nhưng hoàn toàn vô vọng. Hạ Tri Thư ngồi trên đó, vĩnh viễn không quay đầu lại, càng đi càng xa…
Mỗi người đều từng mơ một giấc mơ như vậy, mơ thấy người thân người yêu hoặc bạn bè rời xa mình, trong mộng mình rất yếu đuối, khóc đến hết hơi, rồi thường sẽ bật dậy. Loại cô độc lúc tỉnh dậy này, khi nhớ lại sẽ đau lòng khôn kể. Không nói đến sau đó, chí ít lúc đó là vậy.
Tưởng Văn Húc tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh, đưa tay sờ soạng chung quanh liền chạm đến thân thể ấm áp của Hạ Tri Thư. Hắn yên lòng ôm chặt Hạ Tri Thư vào trong ngực.
Lúc này mới sáu rưỡi, Hạ Tri Thư bị Tưởng Văn Húc làm phiền, cặp mi dài run rẩy hai lần mới lặng lẽ mở mắt. Trên người cậu không thoải mái, chỗ khó nói phía sau đau đớn từng cơn.
“Tri Thư…” Tưởng Văn Húc giống như một chú chó lớn thân mật cọ cọ cổ Hạ Tri Thư: “Thật đáng sợ, anh mơ thấy em đi mất.”
Hạ Tri Thư không được nghỉ ngơi, mơ màng đáp lại: “Em đi đâu vậy?”
“Không biết, nhưng chỗ nào em cũng không được đi.”
“…” Hạ Tri Thư đã rất lâu không được ngủ ngon, mê man thiếp đi trong ngực Tưởng Văn Húc, hoặc là nghe thấy mà không có cách nào trả lời.
Hôm nay Tưởng Văn Húc ngoan đến lạ, tắt chuông di động, không quan tâm những hoa dại bướm hoang bên ngoài của mình. Hơn bảy giờ thấy Hạ Tri Thư còn chưa dậy bèn rón rén ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng.
Lúc đi ra Hạ Tri Thư thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Đã lâu rồi anh không xuống bếp làm cơm cho em.”
Hạ Tri Thư cũng không để ý Tưởng Văn Húc thỉnh thoảng lại tát một cái rồi cho một quả táo, chí ít thì người đàn ông này còn biết chột dạ, cũng biết bỏ hết sức để giữ gìn sự đẹp đẽ bên ngoài như mình.
Tưởng Văn Húc suy nghĩ một hồi lâu mới đáp: “Năm ngoái ấy, em sốt nhẹ một đêm, mệt mỏi cái gì cũng không muốn ăn, anh hầm cho em một nồi cháo nhỏ đó.”
Hạ Tri Thư cũng không phải thật sự muốn thảo luận về đề tài này, cậu đi vào thư phòng uống thuốc rồi đi ra. Tưởng Văn Húc múc một bát cháo đặt trước mặt Hạ Tri Thư, bày thêm hai đĩa dưa muối nhỏ: “Tối hôm qua làm em bị thương phải không?”
Hạ Tri Thư nhẹ nhàng lắc đầu, cậu không muốn nhớ lại bất cứ cái gì liên quan đến cả ngày hôm qua. Bát cháo kia cậu chỉ uống có nửa bát, thật ra cậu rất muốn ăn đồ ăn Tưởng Văn Húc làm vì mình nhiều thêm một chút, tranh thủ lúc này cậu còn có thể nuốt được thức ăn. Nhưng mà rất khó làm được – Một liều thuốc cũng đã lửng dạ rồi, sao còn có thể ăn thêm thứ khác?
“Bảo sao… Em cứ ăn như mèo thế này không gầy mới là lạ.” Tưởng Văn Húc cau mày: “Em mà gầy nữa ôm cấn tay lắm.”
Hạ Tri Thư cố gắng ăn nhiều thêm một chút, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tưởng Văn Húc cười cười: “Em ăn ít một chút, chờ đến trưa anh làm tiệc lớn cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất