Chương 26
Hạ Tri Thư mở cửa, căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy con mèo con đang tựa vào nhau ngủ say. Hẳn là bác sĩ đã tìm người dọn dẹp đầy đủ.
Hạ Tri Thư khẽ thở dài, có rất nhiều chuyện đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu.
Mấy ngày kế tiếp rất yên ổn, sinh hoạt an tĩnh của Hạ Tri Thư hình như muốn chấm dứt. Vốn Hạ Tri Thư muốn tìm thời gian mời Ngải Tử Du ăn tối, nhưng gọi điện cho bác sĩ không có ai nhận. Tưởng Văn Húc cũng không gọi điện, nhưng thi thoảng ban đêm sẽ gửi mấy tin nhắn dịu dàng tình tứ.
Lúc Hạ Tri Thư ra ngoài lần nữa đã bốn, năm ngày sau, dù không thấy ngon miệng thì cũng nên mua thức ăn trong nhà.
Ngày hôm đó gió rất lớn, cuộn theo cả bông tuyết.
Hạ Tri Thư quấn chặt khăn quàng cổ, đang tính chỉ mua ít thứ rồi nhanh chóng trở về. Lúc đi đến một cái hẻm nhỏ không nhìn thấy một vũng nước đông lại nên bị vấp ngã, đầu gối đập xuống đất.
Đau là tất nhiên, nhưng không ai thương thì tuyệt đối không được tự xót tự đau. Cậu yên lặng cắn môi, bò dậy nhặt đồ vật rơi đầy đất, hơi khom lưng bước từng bước một về nhà.
Một mình cậu đã quen với cô quạnh rồi, khổ cũng không quá khó chịu, nhưng người nhẫn nhịn lâu sẽ thay đổi, càng lúc càng trầm mặc. Tính cách của Hạ Tri Thư không phải bẩm sinh, chỉ là vi cậu đã trải qua nhiều lần thương tổn, từng lúc chia ly.
Bốn con mèo con lớn rất nhanh, cũng không nghịch lắm. Chúng thích quấn Hạ Tri Thư, dùng móng vuốt leo lên chui vào cổ cậu. Hạ Tri Thư thấy vừa ấm vừa ngứa, còn phải trông nồi canh cá đang nấu cho bọn nó.
Hạ Tri Thư không ngờ hơn mười một giờ khuya rồi Tưởng Văn Húc còn trở về. Cậu ngủ không sâu giấc, hầu như cửa vừa mở cái là cậu đã tỉnh.
Tưởng Văn Húc lẹt xẹt cởi giày da Italia, vứt áo khoác lông dày nặng trên ghế sô pha. Người này chỉ cần không có Hạ Tri Thư quản là sẽ không quàng khăn ngay.
“Về rồi sao?”
Tưởng Văn Húc nhíu mày: “Sao em còn chưa ngủ?”
Hạ Tri Thư tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Văn Húc, lạnh ngắt: “Mới tỉnh. Sao anh về không nói cho em, không muốn để em đi đón anh à?”
Tưởng Văn Húc lại gần hôn cậu một cái: “Chuyên bay muộn, anh sợ quấy rầy em. Với lại đêm đông Bắc Kinh lạnh quá.”
Hạ Tri Thư không tỏ rõ ý kiến ừ một cái, tránh tay Tưởng Văn Húc: “Trong phòng bếp có chút canh cá, em đi hâm lại cho anh uống để giữ ấm thân thể.”
Gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Văn Húc ôn hoà hơn nhiều: “Anh đi tắm trước đây.”
Tưởng Văn Húc thật sự chỉ tắm có một lúc, lúc đi ra Hạ Tri Thư đang múc canh nóng vào bát sứ trắng.
“Vị nhạt quá.” Tưởng Văn Húc bưng bát húp một hơi, trong nét mặt có chút trẻ tuổi hiếm thấy.
Hạ Tri Thư: “Mèo con không ăn được dầu mỡ, em thì không ăn hết được.”
Tưởng Văn Húc uống canh xong, gọi Hạ Tri Thư lại gần rồi duỗi tay ôm cậu vào ngực, đặt trên ghế sô pha: “Nhớ anh không? Lúc anh không ở nhà có phải mỗi ngày đều chơi với mèo không?”
Hạ Tri Thư chỉ lắc đầu, vẻ mặt rất ôn nhu, nhưng ý tứ lạnh nhạt thì rõ ràng đến mức không ai lơ là được.
Tưởng Văn Húc lại gần muốn hôn môi cậu, nhưng cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu, nụ hôn rơi vào má.
“Em rất mệt.” Hạ Tri Thư dùng ngón tay chạm vào mũi Tưởng Văn Húc, không nhìn vào đôi mắt đang biểu hiện phức tạp kia: “Anh cũng mệt rồi, đi ngủ sớm một chút.”
“Anh rất nhớ em.” Tưởng Văn Húc nhíu mày, ghé sát vào tai Hạ Tri Thư thổi một hơi: “Cho anh ôm cái thôi.” Đây là đòn sát thủ của Tưởng Văn Húc với Hạ Tri Thư, bên tai cậu vốn nhạy cảm, giọng trầm của Tưởng Văn Húc lại rất dễ nghe, lúc cầu hoan thường dùng thủ đoạn này.
Nhưng lần này Hạ Tri Thư chỉ nhíu mày, cậu hơi buồn nôn, không muốn lằng nhằng với Tưởng Văn Húc nữa, suy nghĩ một lúc rồi chủ động giơ tay ôm hắn: “Em ôm anh một cái là tốt rồi, đi ngủ đi.”
Hạ Tri Thư khẽ thở dài, có rất nhiều chuyện đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu.
Mấy ngày kế tiếp rất yên ổn, sinh hoạt an tĩnh của Hạ Tri Thư hình như muốn chấm dứt. Vốn Hạ Tri Thư muốn tìm thời gian mời Ngải Tử Du ăn tối, nhưng gọi điện cho bác sĩ không có ai nhận. Tưởng Văn Húc cũng không gọi điện, nhưng thi thoảng ban đêm sẽ gửi mấy tin nhắn dịu dàng tình tứ.
Lúc Hạ Tri Thư ra ngoài lần nữa đã bốn, năm ngày sau, dù không thấy ngon miệng thì cũng nên mua thức ăn trong nhà.
Ngày hôm đó gió rất lớn, cuộn theo cả bông tuyết.
Hạ Tri Thư quấn chặt khăn quàng cổ, đang tính chỉ mua ít thứ rồi nhanh chóng trở về. Lúc đi đến một cái hẻm nhỏ không nhìn thấy một vũng nước đông lại nên bị vấp ngã, đầu gối đập xuống đất.
Đau là tất nhiên, nhưng không ai thương thì tuyệt đối không được tự xót tự đau. Cậu yên lặng cắn môi, bò dậy nhặt đồ vật rơi đầy đất, hơi khom lưng bước từng bước một về nhà.
Một mình cậu đã quen với cô quạnh rồi, khổ cũng không quá khó chịu, nhưng người nhẫn nhịn lâu sẽ thay đổi, càng lúc càng trầm mặc. Tính cách của Hạ Tri Thư không phải bẩm sinh, chỉ là vi cậu đã trải qua nhiều lần thương tổn, từng lúc chia ly.
Bốn con mèo con lớn rất nhanh, cũng không nghịch lắm. Chúng thích quấn Hạ Tri Thư, dùng móng vuốt leo lên chui vào cổ cậu. Hạ Tri Thư thấy vừa ấm vừa ngứa, còn phải trông nồi canh cá đang nấu cho bọn nó.
Hạ Tri Thư không ngờ hơn mười một giờ khuya rồi Tưởng Văn Húc còn trở về. Cậu ngủ không sâu giấc, hầu như cửa vừa mở cái là cậu đã tỉnh.
Tưởng Văn Húc lẹt xẹt cởi giày da Italia, vứt áo khoác lông dày nặng trên ghế sô pha. Người này chỉ cần không có Hạ Tri Thư quản là sẽ không quàng khăn ngay.
“Về rồi sao?”
Tưởng Văn Húc nhíu mày: “Sao em còn chưa ngủ?”
Hạ Tri Thư tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Văn Húc, lạnh ngắt: “Mới tỉnh. Sao anh về không nói cho em, không muốn để em đi đón anh à?”
Tưởng Văn Húc lại gần hôn cậu một cái: “Chuyên bay muộn, anh sợ quấy rầy em. Với lại đêm đông Bắc Kinh lạnh quá.”
Hạ Tri Thư không tỏ rõ ý kiến ừ một cái, tránh tay Tưởng Văn Húc: “Trong phòng bếp có chút canh cá, em đi hâm lại cho anh uống để giữ ấm thân thể.”
Gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Văn Húc ôn hoà hơn nhiều: “Anh đi tắm trước đây.”
Tưởng Văn Húc thật sự chỉ tắm có một lúc, lúc đi ra Hạ Tri Thư đang múc canh nóng vào bát sứ trắng.
“Vị nhạt quá.” Tưởng Văn Húc bưng bát húp một hơi, trong nét mặt có chút trẻ tuổi hiếm thấy.
Hạ Tri Thư: “Mèo con không ăn được dầu mỡ, em thì không ăn hết được.”
Tưởng Văn Húc uống canh xong, gọi Hạ Tri Thư lại gần rồi duỗi tay ôm cậu vào ngực, đặt trên ghế sô pha: “Nhớ anh không? Lúc anh không ở nhà có phải mỗi ngày đều chơi với mèo không?”
Hạ Tri Thư chỉ lắc đầu, vẻ mặt rất ôn nhu, nhưng ý tứ lạnh nhạt thì rõ ràng đến mức không ai lơ là được.
Tưởng Văn Húc lại gần muốn hôn môi cậu, nhưng cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu, nụ hôn rơi vào má.
“Em rất mệt.” Hạ Tri Thư dùng ngón tay chạm vào mũi Tưởng Văn Húc, không nhìn vào đôi mắt đang biểu hiện phức tạp kia: “Anh cũng mệt rồi, đi ngủ sớm một chút.”
“Anh rất nhớ em.” Tưởng Văn Húc nhíu mày, ghé sát vào tai Hạ Tri Thư thổi một hơi: “Cho anh ôm cái thôi.” Đây là đòn sát thủ của Tưởng Văn Húc với Hạ Tri Thư, bên tai cậu vốn nhạy cảm, giọng trầm của Tưởng Văn Húc lại rất dễ nghe, lúc cầu hoan thường dùng thủ đoạn này.
Nhưng lần này Hạ Tri Thư chỉ nhíu mày, cậu hơi buồn nôn, không muốn lằng nhằng với Tưởng Văn Húc nữa, suy nghĩ một lúc rồi chủ động giơ tay ôm hắn: “Em ôm anh một cái là tốt rồi, đi ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất