Chương 71
Giọng Tưởng Văn Húc truyền tới từ micro, trong đó có mấy phần lạnh lùng đang cố kìm nén: “Con trai của Lý Trí Khải, chú biết không?”
“Lý Trạch Khôn?” Ngữ khí Trương Cảnh Văn hơi nghiêm nghị: “Anh hỏi gã làm gì? Người này mấy người chúng ta có gom lại một chỗ cũng không bằng, cha gã là cán bộ trung ương cao cấp.”
“Gã rất say mê một cậu con trai, cũng bị ung thư máu, tuỷ xương đã tìm được, nhưng đó là do cướp lấy phần mà Ngải Tử Du tìm cho Tri Thư.” Tưởng Văn Húc khó chịu nắm cổ áo, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài.
Thư ký Tống vội vã xuống xe mở cửa cho hắn.
Tưởng Văn Húc lấy một hộp thuốc Trung Hoa từ ghế sau, tìm bật lửa châm một điếu: “Ngày mai anh sẽ đi tìm gã.” Hắn ra hiệu cho thư ký Tống: “Về căn nhà ở Tứ Hoàn.”
“Văn Húc,” Trong giọng điệu của Trương Cảnh Văn có mấy phần đầu hàng khó phát giác: “… Dù thế nào đi nữa, anh cũng chấm dứt suy nghĩ này đi, bên kia không dễ nói chuyện đâu anh. Có vài chuyện anh không hiểu rõ, có một khoảng thời gian trong giới đồn ầm lên rằng Lý thiếu thật sự thương cậu bé kia. Huống hồ người ta còn đứng ở vị trí đấy, uy hiếp hay dụ dỗ cũng vô dụng, anh không làm được đâu.”
Thuốc lá của Tưởng Văn Húc đã cháy hết, nhưng hắn không phát hiện. Mãi đến khi đốm lửa làm bỏng đầu ngón tay hắn mới hoàn hồn, tàn thuốc rơi đầy người hắn.
“Cảnh Văn, những chuyện này chú không cần quan tâm…” Tưởng Văn Húc mở cửa sổ xe ra một chút: “Chú quen người ở bệnh viện nhiều hơn anh, đi điều tra tỉ mỉ tình hình điều trị lúc trước của Tri Thư đi, giúp anh hỏi thêm có tuỷ xương phù hợp khác không.”
Trương Cảnh Văn nhẹ thở dài: “Văn Húc, em biết mà, cũng đang nhờ người canh chừng đây. Nhưng, có một số việc dù sao anh cũng phải hiểu rõ… Thuốc trong thư phòng em đã xem kỹ rồi, đều là thuốc đặc hiệu ở giai đoạn cuối.” Y dừng lại một chút, giọng nói mang theo nỗi đau vô cùng: “Kéo dài lâu như vậy… Tuỷ cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.”
Tưởng Văn Húc không tiếp lời.
“Anh tìm được Tri Thư chưa?” Cảnh Văn đổi đề tài.
Tưởng Văn Húc rầu rĩ ừm một tiếng, cười khổ: “Em ấy không muốn gặp anh. Hôm nay anh đã về Bắc Kinh rồi.”
Trương Cảnh Văn không có cách nào tiếp lời, trong lòng có hơi chua xót. Hoàn cảnh của Hạ Tri Thư ít nhiều y cũng thấy, nếu như Tưởng Văn Húc thật sự không để ý thì thôi không sao, nhưng trái tim người đàn ông này thật sự vẫn không bỏ xuống được. Chính mình còn đau lòng cho Hạ Tri Thư, huống chi là Tưởng Văn Húc.
“Được rồi, không nói đến anh nữa.” Tưởng Văn Húc đóng cửa sổ xe lại, nhìn ánh đèn đêm lấp loé chiếu vào xe, nhẹ nhàng thở ra: “Ông cụ nhà chú làm sao vậy?”
“Gần đây Vũ Nhu vẫn luôn chăm sóc ông ở bệnh viện. Ông cụ tuổi đã cao, bệnh nặng thì không có, nhưng mấy bệnh vặt linh tinh thì vẫn không dứt.” Trương Cảnh Văn nói: “Trong nhà giờ chỉ có mình em, nhà trống quá.”
Tưởng Văn Húc thấp giọng cười cười: “Được rồi, vậy thì anh cúp trước đây. Sắp đến nhà rồi.” Hắn không nói chuyện nhiều, hiện giờ Cảnh Văn đã có gia đình ràng buộc, vẫn là cố ít gây phiền phức cho y thì tốt hơn.
“Giám đốc Tưởng, mảnh đất ở khu phía Tây đã được phê duyệt, ngày mai ngài có đến công ty không?” Thư ký Tống thấy hắn cúp điện thoại mới dám lên tiếng.
“Khu Tây?” Đầu óc Tưởng Văn Húc không rõ ràng lắm, nhắm mắt lại.
“Hạng mục cạnh tranh của một tháng trước, Lý thiếu đã thu xếp cho.”
Tưởng Văn Húc đột ngột mở mắt, ngón tay hắn mất khống chế mà run rẩy: “Chuyển cho Ngải Tử Khiêm đi, không phải hắn luôn mong muốn lấy nó à.”
“Giám đốc…”
“Đừng nói nữa, cứ coi như tôi trả ân tình cho nhà họ Ngải.” Lúc người ta tâm tình tốt bèn tuỳ tiện cho mày một con đường, nhưng lại huỷ đi đường sống của Hạ Tri Thư. Lòng Tưởng Văn Húc có lớn hơn nữa cũng không thể lưu lại những bằng chứng phạm tội của mình.
Mặc dù quá trình Lý Trạch Khôn lấy đi phần tuỷ kia không có sự nhúng tay của Tưởng Văn Húc, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình giống kẻ đầu sỏ. Đáng thương lại đáng hận.
“Lý Trạch Khôn?” Ngữ khí Trương Cảnh Văn hơi nghiêm nghị: “Anh hỏi gã làm gì? Người này mấy người chúng ta có gom lại một chỗ cũng không bằng, cha gã là cán bộ trung ương cao cấp.”
“Gã rất say mê một cậu con trai, cũng bị ung thư máu, tuỷ xương đã tìm được, nhưng đó là do cướp lấy phần mà Ngải Tử Du tìm cho Tri Thư.” Tưởng Văn Húc khó chịu nắm cổ áo, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài.
Thư ký Tống vội vã xuống xe mở cửa cho hắn.
Tưởng Văn Húc lấy một hộp thuốc Trung Hoa từ ghế sau, tìm bật lửa châm một điếu: “Ngày mai anh sẽ đi tìm gã.” Hắn ra hiệu cho thư ký Tống: “Về căn nhà ở Tứ Hoàn.”
“Văn Húc,” Trong giọng điệu của Trương Cảnh Văn có mấy phần đầu hàng khó phát giác: “… Dù thế nào đi nữa, anh cũng chấm dứt suy nghĩ này đi, bên kia không dễ nói chuyện đâu anh. Có vài chuyện anh không hiểu rõ, có một khoảng thời gian trong giới đồn ầm lên rằng Lý thiếu thật sự thương cậu bé kia. Huống hồ người ta còn đứng ở vị trí đấy, uy hiếp hay dụ dỗ cũng vô dụng, anh không làm được đâu.”
Thuốc lá của Tưởng Văn Húc đã cháy hết, nhưng hắn không phát hiện. Mãi đến khi đốm lửa làm bỏng đầu ngón tay hắn mới hoàn hồn, tàn thuốc rơi đầy người hắn.
“Cảnh Văn, những chuyện này chú không cần quan tâm…” Tưởng Văn Húc mở cửa sổ xe ra một chút: “Chú quen người ở bệnh viện nhiều hơn anh, đi điều tra tỉ mỉ tình hình điều trị lúc trước của Tri Thư đi, giúp anh hỏi thêm có tuỷ xương phù hợp khác không.”
Trương Cảnh Văn nhẹ thở dài: “Văn Húc, em biết mà, cũng đang nhờ người canh chừng đây. Nhưng, có một số việc dù sao anh cũng phải hiểu rõ… Thuốc trong thư phòng em đã xem kỹ rồi, đều là thuốc đặc hiệu ở giai đoạn cuối.” Y dừng lại một chút, giọng nói mang theo nỗi đau vô cùng: “Kéo dài lâu như vậy… Tuỷ cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.”
Tưởng Văn Húc không tiếp lời.
“Anh tìm được Tri Thư chưa?” Cảnh Văn đổi đề tài.
Tưởng Văn Húc rầu rĩ ừm một tiếng, cười khổ: “Em ấy không muốn gặp anh. Hôm nay anh đã về Bắc Kinh rồi.”
Trương Cảnh Văn không có cách nào tiếp lời, trong lòng có hơi chua xót. Hoàn cảnh của Hạ Tri Thư ít nhiều y cũng thấy, nếu như Tưởng Văn Húc thật sự không để ý thì thôi không sao, nhưng trái tim người đàn ông này thật sự vẫn không bỏ xuống được. Chính mình còn đau lòng cho Hạ Tri Thư, huống chi là Tưởng Văn Húc.
“Được rồi, không nói đến anh nữa.” Tưởng Văn Húc đóng cửa sổ xe lại, nhìn ánh đèn đêm lấp loé chiếu vào xe, nhẹ nhàng thở ra: “Ông cụ nhà chú làm sao vậy?”
“Gần đây Vũ Nhu vẫn luôn chăm sóc ông ở bệnh viện. Ông cụ tuổi đã cao, bệnh nặng thì không có, nhưng mấy bệnh vặt linh tinh thì vẫn không dứt.” Trương Cảnh Văn nói: “Trong nhà giờ chỉ có mình em, nhà trống quá.”
Tưởng Văn Húc thấp giọng cười cười: “Được rồi, vậy thì anh cúp trước đây. Sắp đến nhà rồi.” Hắn không nói chuyện nhiều, hiện giờ Cảnh Văn đã có gia đình ràng buộc, vẫn là cố ít gây phiền phức cho y thì tốt hơn.
“Giám đốc Tưởng, mảnh đất ở khu phía Tây đã được phê duyệt, ngày mai ngài có đến công ty không?” Thư ký Tống thấy hắn cúp điện thoại mới dám lên tiếng.
“Khu Tây?” Đầu óc Tưởng Văn Húc không rõ ràng lắm, nhắm mắt lại.
“Hạng mục cạnh tranh của một tháng trước, Lý thiếu đã thu xếp cho.”
Tưởng Văn Húc đột ngột mở mắt, ngón tay hắn mất khống chế mà run rẩy: “Chuyển cho Ngải Tử Khiêm đi, không phải hắn luôn mong muốn lấy nó à.”
“Giám đốc…”
“Đừng nói nữa, cứ coi như tôi trả ân tình cho nhà họ Ngải.” Lúc người ta tâm tình tốt bèn tuỳ tiện cho mày một con đường, nhưng lại huỷ đi đường sống của Hạ Tri Thư. Lòng Tưởng Văn Húc có lớn hơn nữa cũng không thể lưu lại những bằng chứng phạm tội của mình.
Mặc dù quá trình Lý Trạch Khôn lấy đi phần tuỷ kia không có sự nhúng tay của Tưởng Văn Húc, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình giống kẻ đầu sỏ. Đáng thương lại đáng hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất