Chương 9
Ban đầu Tưởng Văn Húc và Hạ Tri Thư cũng không mấy thân thiết với nhau. Tưởng Văn Húc học tốt thể dục, nhưng lại là học sinh năng khiếu mỹ thuật thi vào. Hắn không thích học, lên lớp không ngủ gật thì cũng chỉ mơ màng vẽ vời. Hạ Tri Thư là một học bá tiêu chuẩn, cậu không hay giao tiếp bằng lời nói, nhưng gặp ai cũng cười dịu dàng, vì đẹp trai nên có quan hệ rất tốt với mọi người.
Sau đó thầy giáo lại trùng hợp xếp cậu và Tưởng Văn Húc ngồi cùng một bàn. Câu đầu tiên Tưởng Văn Húc nói với Hạ Tri Thư là: “Người cậu thơm quá.”
Nhà ông nội Hạ Tri Thư có trồng một vườn hoa nhài, lúc hoa nở toả hương khắp nhà, có lẽ trên người cậu cũng nhuốm đẫm mùi hương này.
Ngày hôm sau Hạ Tri Thư hái một bó hoa nhài cho Tưởng Văn Húc, hắn cười lộ hàm răng trắng, dùng tay ra sức xoa xoa đầu Hạ Tri Thư: “Cảm ơn nhé.”
Tưởng Văn Húc rất biết điều, hắn biết Hạ Tri Thư không thích bị quấy rầy lúc lên lớp, nên vẫn ngoan ngoãn ngủ hoặc chuyên tâm vẽ, khi tan học thì hăng hái chơi bóng với một đám con trai. Trong lớp số bạn gái thích hắn rất nhiều, mỗi ngày tan học đều tụm lại buôn dưa.
Tưởng Văn Húc rất sợ giáo viên chủ nhiệm, lúc tự học sẽ đến rất sớm chép bài tập Tiếng Anh, người ta không cho thì mặt dày cầu xin: “Tri Thư ơi, cho tớ chép bài tập với ~ Tri Thư à ~”.
Quan hệ giữa hai người vẫn cứ bình bình như vậy. Mãi cho đến một hôm cậu lên lầu nhìn thấy Tưởng Văn Húc, tên đó không biết đi thế nào mà bị hụt chân, đầu gối đập xuống đất cọ thành một vết máu thật dài, Hạ Tri Thư liền sợ hãi, vội chạy đến đỡ.
Tưởng Văn Húc nằm nhoài trên vai Hạ Tri Thư, chịu đựng hít một hơi lạnh: “Hôm nay người cậu thơm ghê à.”
“Hôm nay tớ nhìn cậu nên mới bước hụt đó.” Đây là câu tiếp theo, khiến Hạ Tri Thư đứng hình trong nháy mắt.
Quan hệ của hai người đột nhiên thân thiết hơn nhiều so với lúc trước. Tưởng Văn Húc thường kéo Hạ Tri Thư đến xem mình chơi bóng rổ. Tất cả mọi người đều cười nói rằng chỉ cần có Hạ Tri Thư ở bên cạnh, Tưởng Văn Húc sẽ hăng hái như vừa cắn thuốc. Cũng chẳng có bạn gái nào giành nhau đưa áo đưa nước cho Tưởng Văn Húc, bởi vì hắn chỉ đồng ý cho một mình Hạ Tri Thư chạm vào đồ của mình.
Sau đó có một ngày Hạ Tri Thư phát hiện Tưởng Văn Húc trước giờ ghét đọc sách lại đang đọc một tập thơ nước ngoài. Dáng vẻ cau mày, gắng sức đọc ấy lại có vẻ đáng yêu đến lạ. “Bồi dưỡng khí chất văn học à?” Hạ Tri Thư cười trêu hắn.
“Hôm qua cậu với lớp phó học tập nói đến cuốn sách này. Cậu ta không đọc được không lẽ tớ cũng không đọc được ư?” Tưởng Văn Húc nhíu mày, trong mắt là khí thế sắc bén của thiếu niên.
Hạ Tri Thư cười: “Cuốn này không dễ đọc đâu, tớ không thích. Lớp phó học tập ít lưu ý chứ tớ thích Giản Trinh.”
Đầu tuần tháng sáu, hoa nhài của nhà ông nội nở đợt cuối cùng. Hạ Tri Thư biết Tưởng Văn Húc thích hoa nên đặc biệt dẫn hắn đến xem. Hai người họ cùng bước chậm rãi hơn một tiếng mới đến nhà ông nội Hạ Tri Thư, hoa nhài toả hương đầy sân.
Tưởng Văn Húc đột nhiên ôm lấy Hạ Tri Thư, ngửi cổ cậu như một chú chó lớn, trong mắt là ý cười sâu sắc: “Đúng là cùng một mùi hương. Người cậu thơm quá.”
Hạ Tri Thư bỗng đỏ mặt.
Tưởng Văn Húc bắt đầu chăm chỉ học hành, lúc ra chơi cũng không chơi bóng mà đổi thành vẽ vời. Có một ngày Tưởng Văn Húc bị thầy Vật Lý sai đi giao bài tập, cuốn vở vẽ kia bị gió thổi tung, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ của Hạ Tri Thư. Chính diện rồi nghiêng mặt, mỉm cười rồi lạnh nhạt, lúc suy nghĩ rồi lúc nhìn người khác đùa giỡn. Rất sống động, bút pháp tinh tế tỉ mỉ. Tim Hạ Tri Thư bỗng đập thình thịch.
Thi cuối kỳ lớp mười một xong, cậu đứng thứ nhất, Tưởng Văn Húc đứng thứ hai. Hạ Tri Thư được hắn hẹn ra ngoài, bị nắm chặt tay trong hẻm nhỏ, sau đó trong ngực có thêm một cuốn sách: “Tớ nghe người ta nói cậu thích văn Giản Trinh, tớ hy vọng cậu thích cuốn sách này, nhân tiện cũng thích cả tớ nữa.”
Lớp mười một, mười bảy tuổi, hai người họ ở bên nhau. Đến giờ đã được mười bốn năm.
Tưởng Văn Húc ba mươi mốt, Hạ Tri Thư ba mươi.
_______________
Vốn ban đầu chuyện của Tưởng Văn Húc và Hạ Tri Thư rất đẹp, là vườn trường hoa quý mùa mưa. Yêu nhau mười bốn năm, hà cớ gì giờ lại đến nông nỗi này:((
Sau đó thầy giáo lại trùng hợp xếp cậu và Tưởng Văn Húc ngồi cùng một bàn. Câu đầu tiên Tưởng Văn Húc nói với Hạ Tri Thư là: “Người cậu thơm quá.”
Nhà ông nội Hạ Tri Thư có trồng một vườn hoa nhài, lúc hoa nở toả hương khắp nhà, có lẽ trên người cậu cũng nhuốm đẫm mùi hương này.
Ngày hôm sau Hạ Tri Thư hái một bó hoa nhài cho Tưởng Văn Húc, hắn cười lộ hàm răng trắng, dùng tay ra sức xoa xoa đầu Hạ Tri Thư: “Cảm ơn nhé.”
Tưởng Văn Húc rất biết điều, hắn biết Hạ Tri Thư không thích bị quấy rầy lúc lên lớp, nên vẫn ngoan ngoãn ngủ hoặc chuyên tâm vẽ, khi tan học thì hăng hái chơi bóng với một đám con trai. Trong lớp số bạn gái thích hắn rất nhiều, mỗi ngày tan học đều tụm lại buôn dưa.
Tưởng Văn Húc rất sợ giáo viên chủ nhiệm, lúc tự học sẽ đến rất sớm chép bài tập Tiếng Anh, người ta không cho thì mặt dày cầu xin: “Tri Thư ơi, cho tớ chép bài tập với ~ Tri Thư à ~”.
Quan hệ giữa hai người vẫn cứ bình bình như vậy. Mãi cho đến một hôm cậu lên lầu nhìn thấy Tưởng Văn Húc, tên đó không biết đi thế nào mà bị hụt chân, đầu gối đập xuống đất cọ thành một vết máu thật dài, Hạ Tri Thư liền sợ hãi, vội chạy đến đỡ.
Tưởng Văn Húc nằm nhoài trên vai Hạ Tri Thư, chịu đựng hít một hơi lạnh: “Hôm nay người cậu thơm ghê à.”
“Hôm nay tớ nhìn cậu nên mới bước hụt đó.” Đây là câu tiếp theo, khiến Hạ Tri Thư đứng hình trong nháy mắt.
Quan hệ của hai người đột nhiên thân thiết hơn nhiều so với lúc trước. Tưởng Văn Húc thường kéo Hạ Tri Thư đến xem mình chơi bóng rổ. Tất cả mọi người đều cười nói rằng chỉ cần có Hạ Tri Thư ở bên cạnh, Tưởng Văn Húc sẽ hăng hái như vừa cắn thuốc. Cũng chẳng có bạn gái nào giành nhau đưa áo đưa nước cho Tưởng Văn Húc, bởi vì hắn chỉ đồng ý cho một mình Hạ Tri Thư chạm vào đồ của mình.
Sau đó có một ngày Hạ Tri Thư phát hiện Tưởng Văn Húc trước giờ ghét đọc sách lại đang đọc một tập thơ nước ngoài. Dáng vẻ cau mày, gắng sức đọc ấy lại có vẻ đáng yêu đến lạ. “Bồi dưỡng khí chất văn học à?” Hạ Tri Thư cười trêu hắn.
“Hôm qua cậu với lớp phó học tập nói đến cuốn sách này. Cậu ta không đọc được không lẽ tớ cũng không đọc được ư?” Tưởng Văn Húc nhíu mày, trong mắt là khí thế sắc bén của thiếu niên.
Hạ Tri Thư cười: “Cuốn này không dễ đọc đâu, tớ không thích. Lớp phó học tập ít lưu ý chứ tớ thích Giản Trinh.”
Đầu tuần tháng sáu, hoa nhài của nhà ông nội nở đợt cuối cùng. Hạ Tri Thư biết Tưởng Văn Húc thích hoa nên đặc biệt dẫn hắn đến xem. Hai người họ cùng bước chậm rãi hơn một tiếng mới đến nhà ông nội Hạ Tri Thư, hoa nhài toả hương đầy sân.
Tưởng Văn Húc đột nhiên ôm lấy Hạ Tri Thư, ngửi cổ cậu như một chú chó lớn, trong mắt là ý cười sâu sắc: “Đúng là cùng một mùi hương. Người cậu thơm quá.”
Hạ Tri Thư bỗng đỏ mặt.
Tưởng Văn Húc bắt đầu chăm chỉ học hành, lúc ra chơi cũng không chơi bóng mà đổi thành vẽ vời. Có một ngày Tưởng Văn Húc bị thầy Vật Lý sai đi giao bài tập, cuốn vở vẽ kia bị gió thổi tung, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ của Hạ Tri Thư. Chính diện rồi nghiêng mặt, mỉm cười rồi lạnh nhạt, lúc suy nghĩ rồi lúc nhìn người khác đùa giỡn. Rất sống động, bút pháp tinh tế tỉ mỉ. Tim Hạ Tri Thư bỗng đập thình thịch.
Thi cuối kỳ lớp mười một xong, cậu đứng thứ nhất, Tưởng Văn Húc đứng thứ hai. Hạ Tri Thư được hắn hẹn ra ngoài, bị nắm chặt tay trong hẻm nhỏ, sau đó trong ngực có thêm một cuốn sách: “Tớ nghe người ta nói cậu thích văn Giản Trinh, tớ hy vọng cậu thích cuốn sách này, nhân tiện cũng thích cả tớ nữa.”
Lớp mười một, mười bảy tuổi, hai người họ ở bên nhau. Đến giờ đã được mười bốn năm.
Tưởng Văn Húc ba mươi mốt, Hạ Tri Thư ba mươi.
_______________
Vốn ban đầu chuyện của Tưởng Văn Húc và Hạ Tri Thư rất đẹp, là vườn trường hoa quý mùa mưa. Yêu nhau mười bốn năm, hà cớ gì giờ lại đến nông nỗi này:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất