Chương 15: Tôi tên Mao Tiểu Vũ
Chính từ ngày hôm đó, Mao Tiểu Vũ đột nhiên thanh tỉnh.
Hóa ra Vương Tử Văn không đùa giỡn cậu, cũng không phải không coi cậu là gì, hóa ra bọn họ chỉ bỏ lỡ nhau mà thôi.
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác ôm radio đã phát cả đêm, chờ mặt trời lần nữa mọc lên, hai mắt rốt cuộc cũng có tia sáng. Cậu chống người bò dậy, lấy từ trong tủ ra một cái khăn đã bỏ xó không biết bao nhiêu lâu, quàng lên cổ, sau đó bắt đầu chậm rì rì thu dọn phòng.
Bà nội bước vào trông thấy thì hoảng sợ, bởi vì căn phòng này đột nhiên lại trở nên sạch sẽ, Mao Tiểu Vũ cũng sạch sẽ ngồi trên ghế, bà không khỏi thấp thỏm, hơn nửa ngày mới cẩn thận hỏi, "Tiểu Vũ, đây là thế nào? Sao đột nhiên lại biết dọn phòng thế này?"
Mao Tiểu Vũ đùa nghịch một cái móc khóa hình quả bóng rổ, trên cổ quàng khăn, nghiêng đầu qua, nghiêm túc nói, "Bà nội, cháu hết bệnh rồi."
Bà nội cả kinh hai mắt mở to, do dự đi tới, nhẹ giọng hỏi, "Có phải khó chịu ở đâu không? Nói cho bà biết được không?"
Mao Tiểu Vũ lắc đầu, vươn bàn tay khô gầy đè lên tay bà nội, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống như mưa.
Khoảng thời gian chìm trong mơ hồ cậu cũng biết mình bị bệnh, cũng biết mình thế này là liên lụy tới bà nội, nhưng cậu không cách nào khống chế, không cách nào tự hỏi, chỉ là không muốn ăn gì, chỉ là muốn lên sân thượng, chỉ là muốn từ đó nhảy xuống thôi.
Cậu không phải kẻ đần độn, ngược lại vẫn luôn thanh tỉnh, có điều hôm nay mới đột nhiên nghĩ thông, không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Bà nội nghe những lời từ tận đáy lòng cậu đứt quãng nói ra, biết cậu quả thật đã tốt lên, cũng ôm lấy cậu, bật khóc vì quá vui mừng. Hai người mất thật lâu mới bình tĩnh lại được, bà nội hỏi cậu, "Vậy Tiểu Vũ, cháu còn muốn đi học nữa không? Nếu muốn, chúng ta chuyển tới thành phố khác, rồi lại đi học tiếp, có được không?"
Mao Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy rất thương bà, mình làm cái xác không hồn lâu như thế, lại bị bao nhiêu đồn đãi quấn thân, ngày thường cũng không biết bà nội bị khinh thường nhiều đến thế nào, phải sống vất vả ra sao? Bà dựa vào một chiếc xe bán đồ ăn sáng nuôi hai người bọn họ, có phải việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng, nên trông bà mới gầy ốm như vậy không?
Mao Tiểu Vũ cảm thấy mình thật bất hiếu, rũ đầu nói "Cháu nghe theo bà, bà muốn cháu thế nào cháu sẽ làm thế ấy......"
Bà nội vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Vậy nghe lời bà nội, tiếp tục đi học đi, chúng ta sẽ chuyển tới thành phố khác, cách nơi này thật xa, không bảo giờ trở lại nữa, có được không?"
Mao Tiểu Vũ cắn răng gật đầu, nghẹn ngào nói, "Cháu xin lỗi......"
Bà nội vừa vỗ vai cậu, vừa dịu dàng an ủi, "Không cần phải xin lỗi, Tiểu Vũ không có lỗi, vốn dĩ không có lỗi gì hết."
"......"
"Sinh ra trong một cơ thể như vậy không phải là lỗi của cháu, bọn chúng vũ nhục cháu, bắt nạt cháu, đó là bọn chúng không tốt, là vấn đề của bọn chúng. Tiểu Vũ không cần để ý tới chúng, cháu chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đỗ vào một trường đại học tốt, tới thành phố lớn sống một cuộc sống hạnh phúc, bỏ xa bọn chúng, để bọn chúng không thể tổn thương cháu được nữa, được không nào?"
Mao Tiểu Vũ lại muốn khóc, cậu rúc trong lòng bà dùng sức ép nước mắt xuống. Bà nội cười xoa xoa đầu cậu, nói tiếp, "Bà cũng sẽ nỗ lực hơn một chút, để sớm tiết kiệm đủ tiền cho cháu, trước khi tốt nghiệp đại học, chúng ta nhất định có thể làm được phẫu thuật, sau này không cần phải tự ti nữa, có thể sống như một người bình thường."
Mao Tiểu Vũ ghé vào ngực bà, nửa ngày mới nói, "Bà nội, cháu sẽ cố gắng học tập."
Bà nội ôm cậu vào lòng lắc lư, cười hôn hôn cậu, giống như khi cậu còn nhỏ vậy.
Sau đó bọn họ liền dọn nhà, lên tỉnh thành, gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Lúc trở lại trường, bởi vì đã cao lên được một chút, lại gầy đi rất nhiều, ngũ quan hiện ra rõ ràng, sắc nét hơn, cậu bắt đầu được hoan nghênh. Nhưng so với trước kia còn sợ người lạ hơn, đặc biệt mỗi khi bị nam sinh cao lớn tiếp cận, cậu lại theo bản năng tay chân co quắp, hận không thể trốn xuống dưới bàn, để mọi người không còn trông thấy mình nữa.
Nhưng chó ngáp phải ruồi, chính tính tình ấy lại tạo thành khí chất an tĩnh u buồn, thành ra bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều đối xử rất tốt với cậu, lại thêm cậu khắc khổ nỗ lực, thành tích xuất sắc, cũng rất được các giáo viên yêu thích. Cuộc sống của cậu như đột nhiên bước sang một trang mới vậy, bộ dạng nhát gan, yếu đuối bớt đi không ít, tuy trong thâm tâm vẫn rất nhút nhát, nhưng đã không còn ai khinh thường, nhục nhã cậu mà không có lý do nữa rồi.
Hóa ra bộ dạng đẹp, thành tích lại tốt, sẽ có được một cuộc sống hoàn toàn khác. Mao Tiểu Vũ hiểu được đạo lý này, có đôi khi nhìn các bạn nam chơi bóng dưới lầu, lại nhịn không được nghĩ, người kia cho dù không còn chơi bóng rổ được nữa, nhất định vẫn sẽ giống như thời cấp ba, được rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi nhỉ.
Cậu biết Vương Tử Văn đối xử với mình là thật lòng, dần dà cũng cảm thấy thỏa mãn. Đối với cậu, thời gian là một thứ gì đó rất cường đại, có thể tẩy sạch những dơ bẩn trên người mình, có thể khiến mình từng bước leo lên từ trong hố sâu tuyệt vọng, có thể khiến cho người kia quên đi mình, khiến mình dần biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn. Nhưng cho dù như thế, cậu cũng không khó chịu, càng không oán hận hắn, mà ngược lại, cậu chỉ càng thêm nhớ nhung hắn, nhớ nhung người chưa từng ghét bỏ dù là lúc mình tồi tệ nhất kia, nhớ việc hắn không quên sinh nhật mình, nhớ nụ cười sang sảng thường trực trên môi hắn. Nghĩ một hồi, cậu lại cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, cho dù chỉ yên lặng đứng đó, môi cũng sẽ nhịn không được nở nụ cười.
Cậu đã dần dần bỏ lại được quá khứ phía sau, chỉ còn giữ lại nguồn năng lượng người kia truyền cho mình, bộ dạng nhiệt tình với cuộc sống, nghiêm túc với ước mơ của người ấy không ngừng khích lệ cậu trở thành một con người càng tốt hơn. Cho dù không còn ở bệnh cạnh, với cậu mà nói, Vương Tử Văn từ đầu đến cuối vẫn là chỗ dựa, là cứu rỗi duy nhất trong lòng cậu.
Một năm học lại này, Mao Tiểu Vũ đều liều mạng học tập, thành tâm cầu khẩn thần phật, những mong có thể dùng cố gắng của mình đáp trả lại ánh nắng người kia mang tới cho mình, khát vọng một ngày có thể sống được như dáng vẻ mà cậu hằng yêu mến.
Thế nên vào sinh nhật năm thứ hai, cậu theo thường lệ mở radio lên, tâm sớm đã bình lặng như nước, lại không ngờ ông trời chơi cậu một vố thật lớn.
"Ah, tôi vẫn còn nhớ ngài, năm ngoái cũng vào ngày này ngài có yêu cầu bài hát, cũng là để chúc mừng sinh nhật." MC rất kinh ngạc, cười trêu ghẹo, "Nếu không phải đã biết người ngài nói là con trai, khéo tôi cũng phải nghi ngờ đó là người ngài thầm thích đấy."
Giọng nam cười ha ha, đáp, "Là vì cậu ấy đối xử với tôi quá tốt, cho tới giờ tôi cũng không gặp được ai đối xử với tôi tốt hơn cậu ấy. Thế nên mỗi khi mệt mỏi, tôi lại nhớ đến những điểm tốt đẹp của cậu ấy, làm sao cũng không quên được."
MC cười nói, "Dựa theo lời ngài nói, thì năm nay cậu ấy cũng bước sang năm ba rồi nhỉ, sắp thi đại học tới nơi rồi, ngài cổ vũ cậu ấy một chút đi."
Giọng nam cười cười, trong tiếng nhạc nền của chương trình dịu dàng nói, "Tiểu Mao Mao, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, chắc bây giờ em đang bận lắm nhỉ? Nhưng nhớ phải chú ý sức khỏe, đừng liều mạng quá đấy, năm đó sau khi xuất viện, anh tự thi vào Đại học truyền thông Trung Quốc, thiếu chút nữa ngồi đến liệt cả eo, em đừng tự hành hạ mình giống anh nhé. Vậy......chúc em sinh nhật vui vẻ, cũng chúc em tên đề bảng vàng, thi đỗ được vào một trường đại học tốt, hoàn thành ước mơ của mình."
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác nghe, lần này không khóc, chỉ trừng cuốn 'Năm năm mô phỏng, ba năm thi đại học' trước mặt, bàn tay nắm bút dần dần run lên thôi.
Ba tháng sau, ngày điền nguyện vọng đại học, trong tờ đơn nguyện vọng của Mao Tiểu Vũ chỉ điền đúng một trường duy nhất: Đại học truyền thông Trung Quốc, phía sau chuyên ngành Tiếng Anh còn ghi chú thêm một câu: Chấp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào.
Thi đỗ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, một năm đó cậu liều mạng học tập, đặc biệt ba tháng cuối cùng, quả thật đến mức buộc tóc treo xà nhà. Ngày thông báo điểm, những người thi đỗ rủ nhau chúc mừng, cậu cũng được mời, tối hôm ấy cậu nhìn các bạn học chơi đùa ầm ĩ, điên điên cuồng cuồng, cậu lần đầu tiên buông tâm, cùng bọn họ cuồng hoan một đêm.
Có thể là do ngày thường cậu quá trầm tĩnh, quá câu nệ, có vài bạn học còn không quen, đến chỗ cậu trêu đùa, lần đầu tiên Mao Tiểu Vũ không sợ hãi bọn họ, cùng bọn họ đùa giỡn một lát, cậu cảm thấy cả trái tim đều như nóng lên, tươi cười cũng càng nhiều thêm.
Cậu trăm triệu lần không ngờ hôm đó lại có bạn gái tỏ tình với mình, cậu ngơ ngẩn cả người, tuy đã theo bản năng từ chối, nhưng sau đó vẫn vụng trộm cảm thấy vui vẻ. Cậu nghĩ, hóa ra cũng có người thích mình, hóa ra mình so với trước kia tốt hơn nhiều như vậy, nếu như hai tháng sau gặp lại người kia, có phải mình có thể lấy hết can đảm tới gần, một lần nữa kết bạn với hắn không?
Cậu cứ mơ mơ màng màng suy nghĩ như thế, không để ý có người cả buổi đều quan sát mình, cho tới tận khi tan cuộc, mới thăm dò tiến lại gần.
Người nọ một bộ anh em tốt ôm vai cậu, dọa cậu sợ hãi một trận, dùng hết toàn lực mới nhịn được không đẩy hắn ra theo bản năng, cẩn thận hỏi, "Có chuyện gì à?"
Đối diện là một cậu chàng rất đẹp trai, là bạn cùng lớp của cậu, tên Đường Anh, ngày thường vẫn luôn săn sóc cậu. Đường Anh cười hắc hắc vài tiếng, nghiêng đầu qua nói, "Tiểu Vũ, chúng ta đều thi đỗ trường ở Bắc Kinh đó, khai giảng đi cùng nhau nhé."
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, "Xin lỗi cậu......Tôi không để ý thành tích của người khác lắm, cậu thi trường nào vậy?"
Đường Anh đã sớm biết tính tình cậu, cũng không trách cứ, chỉ trả lời, "Tôi thi vào Đại học y, cách trường cậu xa lắm."
Mao Tiểu Vũ ở trường vẫn luôn bị động, Đường Anh thường xuyên chủ động tìm cậu trò chuyện, thế nên người này quen thuộc với cậu hơn những người khác không ít, vì thế liền nói, "Không sao, dù gì cũng đều là ở Bắc Kinh, sau này vẫn có thể thường xuyên liên hệ được mà."
Đường Anh liếc nhìn cậu một cái, cười nói, "Đây là chính cậu nói đấy nhé."
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm."
Vì thế hai người hẹn thời gian, hai tháng sau cùng nhau lên tàu đi Bắc Kinh. Hôm đó bà nội cũng tới tiễn cậu, Mao Tiểu Vũ nhìn bóng lưng còng của bà dần bị bao phủ trong biển người, hốc mắt ướt át, tàu vừa chuyển động đã nhịn không được bật khóc. Đường Anh sắp xếp xong hành lý, quay đầu lại thấy cậu đang yên lặng rơi nước mắt, vội vàng chạy tới an ủi, "Không sao đâu, bốn tháng nữa lại được nghỉ rồi, đến lúc đó chúng ta lại về thăm bà, đừng buồn nữa."
Mao Tiểu Vũ hít mũi ừm một tiếng, nhỏ giọng cảm ơn. Đường Anh biết cậu lo cho bà nội, hai ngày trước đã để ba mẹ mình lưu lại phương thức liên lạc của bà nội Mao Tiểu Vũ, dẫu sao bà cũng lớn tuổi rồi, lại ở một mình, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mao Tiểu Vũ biết chuyện này thì rất cảm động, lúc ấy liền quyết định mở lòng một lần, làm bạn với người này.
Dọc đường đi, Đường Anh đều cố gắng chọc cậu vui vẻ, tính cách Đường Anh hào sảng, lại hài hước, mơ hồ có chút dáng vẻ của Vương Tử Văn, Mao Tiểu Vũ càng thêm hảo cảm với hắn, nụ cười cũng dần nhiều thêm, không còn câu nệ như trước nữa.
Đường Anh nhìn cậu, cười nói, "Tiểu Vũ, lúc cậu cười trông đẹp thật đấy, đặc biệt là đôi mắt này, cong lên, nhìn giống như con gái vậy."
Mao Tiểu Vũ thoáng sửng sốt, mơ hồ cảm thấy như đã từng nghe được lời này ở đâu, mãi mới nhớ ra trước đây, khi mình còn béo như quả bóng nhỏ, Vương Tử Văn cũng từng cười nói, lúc em gầy đi nhất định sẽ rất đẹp, nhìn đôi mắt này mà xem, giống như mắt con gái vậy.
Mao Tiểu Vũ hoảng hốt rồi lại trộm vui vẻ, nghĩ: Vương Tử Văn mà trông thấy, có phải cũng sẽ cảm thấy như vậy không? Anh ấy cũng sẽ cảm thấy mình đẹp, sẽ thích bộ dáng hiện tại của mình sao?
Nghĩ một hồi lại cười rộ lên, nằm ở chỗ của mình ôm cái khăn quàng cổ đã giặt sạch sẽ, cúi đầu hôn một cái, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tàu đến ga, hai người chia tay, hẹn khi nào thay đổi số di động sẽ liên lạc với nhau, sau đó vẫy tay tạm biệt, lưu luyến không rời rời đi.
Ga tàu có rất nhiều học trưởng, học tỷ tới đón tân sinh viên, trước khi tới đây Mao Tiểu Vũ đã tra xét qua, biết các học trưởng, học tỷ trường mình nhất định sẽ đến, nên vừa ra khỏi nhà ga đã nghiêng đầu tìm kiếm.
Sau đó trong biển người mênh mông, ồn ào hỗn loạn, vừa liếc mắt một cái đã thấy được người kia.
Cậu nghĩ vẻ mặt mình lúc đó nhất định rất khó coi, nhưng cậu không khống chế được, cứ thế không chớp mắt, như si như cuồng nhìn chằm chằm người kia, còn chưa kịp cất tiếng, đã không chút tiền đồ bật khóc.
Cậu cũng không muốn khóc đâu, nhưng khống chế không được nước mắt xoành xoạch rơi xuống, cứ thế đứng giữa đám người khóc như đứa ngốc.
Sau đó cậu trông thấy cái người cũng đang nhìn ngó xung quanh kia bỗng nhìn về phía mình, thấy cậu khóc đến nước mắt đầy mặt thì nghi hoặc chớp chớp mắt, tiếp đó đột nhiên tiến về phía mình.
Mao Tiểu Vũ sợ tới mức cuống quýt xoay người, vội vã lau nước mắt, còn chưa kịp thu lại cảm xúc, đã nghe được giọng nói dịu dàng mà cậu khắc ghi tận trong tâm khảm gọi, "Bạn học này."
Mao Tiểu Vũ dùng hết sức bình sinh mới ép được mình quay người lại, khống chế hốc mắt vẫn còn cay xè.
Người trước mặt đã rút đi dáng vẻ niên thiếu, trở nên càng thêm thành thục, cũng càng thêm anh tuấn lỗi lạc, hắn hình như lại cao lên rồi, cao hơn mình cả một cái đầu, nhưng bộ dạng cúi đầu nhìn mình dịu dàng nở nụ cười lại vẫn không hề thay đổi.
Cậu vẫn không chút tiền đồ vừa nhìn một cái đã động tâm như trước, gần như muốn chết chìm trong ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ của người kia.
Mao Tiểu Vũ tham lam miêu tả mỗi một tấc trên người hắn, không biết nên mở miệng nói gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Vương Tử Văn bị cậu nhìn đến khó hiểu, nhưng vẫn tốt bụng hỏi, "Bạn học này, cậu không sao chứ? Không tìm được đường à? Sao lại khóc?"
Mao Tiểu Vũ vẫn rất khẩn trương, hai tay cũng run run, Vương Tử Văn tưởng cậu sợ người lạ, liền cười an ủi cậu, "Chúng tôi đều tới đây đón người, cậu cũng là tân sinh viên đúng không? Trường nào thế? Tôi tìm người giúp cậu nhé, họ sẽ đưa cậu đi, không cần phải sợ đâu."
Mao Tiểu Vũ há miệng thở dốc, mãi cũng không nói nên lời, một nửa là vì quá kích động, một nửa là vì quá khẩn trương. Cậu cắn môi, giãy giụa hồi lâu mới nghẹn ra được một câu, "Tôi...tôi học Đại học truyền thông Trung Quốc......"
Vương Tử Văn nghe vậy hai mắt sáng lên, vui vẻ nói, "Trùng hợp thật, tôi tới từ Đại học truyền thông Trung Quốc, là học trưởng tới đón mọi người đây." Nói xong hắn vươn tay, giúp cậu xách hành lý, lại cười nói tiếp, "Để tôi dẫn cậu qua kia, nhà trường cho một xe tới, cậu vào trong xe nghỉ ngơi chút đi, Có nóng không? Trên xe có nước lạnh đấy, cậu cứ lấy mà uống."
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt nhắm mũi theo hắn lên xe, nhìn thân thể cao lớn đĩnh bạt của người nọ, tự ti đã thấm sâu trong xương cốt lại đột nhiên xông ra.
Cậu trước kia béo muốn chết, đầu óc lại ngu ngốc, khiến người này hiểm lầm không ít, quả thật không đáng nhớ tới.
Nhưng bây giờ đã khác, cậu gầy hơn, đẹp hơn, thành tích cũng đứng số một số hai, thậm chí bắt đầu có người thích rồi, như vậy tính ra, bộ dáng hiện tại vẫn khiến người thích hơn một chút nhỉ.
Trước kia mình vụng về như thế, Vương Tử Văn còn đồng ý làm bạn với mình, thì giờ mình ưu tú, lại đẹp hơn trước nhiều, anh ấy nhất định sẽ không từ chối đâu ha?
Huống chi......những tháng ngày ấy, là ký ức khiến cậu thống khổ nhất, không muốn chạm vào nhất, cậu thật sự muốn xóa quãng thời gian đó ra khỏi cuộc đời mình.
Vương Tử Văn cất hành lý giúp cậu xong, quay đầu thấy cậu nhóc thanh tú này lại đang ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười cười, cúi người ghé sát vào cậu, hỏi, "Mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi một lát đi, đợi đón thêm mấy người nữa rồi mọi người cùng nhau về trường." Nói xong hắn vươn tay, lễ phép cười nói, "Tự giới thiệu một chút, lần đầu gặp mặt, tôi là Vương Tử Văn, là học trưởng năm ba, chuyên ngành biên đạo. Cậu thì sao? Học ngành nào? Tên là gì thế?"
Mao Tiểu Vũ nhìn bàn tay vươn ra kia, hồi lâu cũng không dám nắm lấy, chỉ trầm mặc thật lâu mới ngẩng đầu, cố nén giọng nói run rẩy, gắng sức nở nụ cười trả lời, "Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, tôi tên Mao Tiểu Vũ......"
Hóa ra Vương Tử Văn không đùa giỡn cậu, cũng không phải không coi cậu là gì, hóa ra bọn họ chỉ bỏ lỡ nhau mà thôi.
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác ôm radio đã phát cả đêm, chờ mặt trời lần nữa mọc lên, hai mắt rốt cuộc cũng có tia sáng. Cậu chống người bò dậy, lấy từ trong tủ ra một cái khăn đã bỏ xó không biết bao nhiêu lâu, quàng lên cổ, sau đó bắt đầu chậm rì rì thu dọn phòng.
Bà nội bước vào trông thấy thì hoảng sợ, bởi vì căn phòng này đột nhiên lại trở nên sạch sẽ, Mao Tiểu Vũ cũng sạch sẽ ngồi trên ghế, bà không khỏi thấp thỏm, hơn nửa ngày mới cẩn thận hỏi, "Tiểu Vũ, đây là thế nào? Sao đột nhiên lại biết dọn phòng thế này?"
Mao Tiểu Vũ đùa nghịch một cái móc khóa hình quả bóng rổ, trên cổ quàng khăn, nghiêng đầu qua, nghiêm túc nói, "Bà nội, cháu hết bệnh rồi."
Bà nội cả kinh hai mắt mở to, do dự đi tới, nhẹ giọng hỏi, "Có phải khó chịu ở đâu không? Nói cho bà biết được không?"
Mao Tiểu Vũ lắc đầu, vươn bàn tay khô gầy đè lên tay bà nội, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống như mưa.
Khoảng thời gian chìm trong mơ hồ cậu cũng biết mình bị bệnh, cũng biết mình thế này là liên lụy tới bà nội, nhưng cậu không cách nào khống chế, không cách nào tự hỏi, chỉ là không muốn ăn gì, chỉ là muốn lên sân thượng, chỉ là muốn từ đó nhảy xuống thôi.
Cậu không phải kẻ đần độn, ngược lại vẫn luôn thanh tỉnh, có điều hôm nay mới đột nhiên nghĩ thông, không còn tuyệt vọng như vậy nữa.
Bà nội nghe những lời từ tận đáy lòng cậu đứt quãng nói ra, biết cậu quả thật đã tốt lên, cũng ôm lấy cậu, bật khóc vì quá vui mừng. Hai người mất thật lâu mới bình tĩnh lại được, bà nội hỏi cậu, "Vậy Tiểu Vũ, cháu còn muốn đi học nữa không? Nếu muốn, chúng ta chuyển tới thành phố khác, rồi lại đi học tiếp, có được không?"
Mao Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy rất thương bà, mình làm cái xác không hồn lâu như thế, lại bị bao nhiêu đồn đãi quấn thân, ngày thường cũng không biết bà nội bị khinh thường nhiều đến thế nào, phải sống vất vả ra sao? Bà dựa vào một chiếc xe bán đồ ăn sáng nuôi hai người bọn họ, có phải việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng, nên trông bà mới gầy ốm như vậy không?
Mao Tiểu Vũ cảm thấy mình thật bất hiếu, rũ đầu nói "Cháu nghe theo bà, bà muốn cháu thế nào cháu sẽ làm thế ấy......"
Bà nội vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Vậy nghe lời bà nội, tiếp tục đi học đi, chúng ta sẽ chuyển tới thành phố khác, cách nơi này thật xa, không bảo giờ trở lại nữa, có được không?"
Mao Tiểu Vũ cắn răng gật đầu, nghẹn ngào nói, "Cháu xin lỗi......"
Bà nội vừa vỗ vai cậu, vừa dịu dàng an ủi, "Không cần phải xin lỗi, Tiểu Vũ không có lỗi, vốn dĩ không có lỗi gì hết."
"......"
"Sinh ra trong một cơ thể như vậy không phải là lỗi của cháu, bọn chúng vũ nhục cháu, bắt nạt cháu, đó là bọn chúng không tốt, là vấn đề của bọn chúng. Tiểu Vũ không cần để ý tới chúng, cháu chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đỗ vào một trường đại học tốt, tới thành phố lớn sống một cuộc sống hạnh phúc, bỏ xa bọn chúng, để bọn chúng không thể tổn thương cháu được nữa, được không nào?"
Mao Tiểu Vũ lại muốn khóc, cậu rúc trong lòng bà dùng sức ép nước mắt xuống. Bà nội cười xoa xoa đầu cậu, nói tiếp, "Bà cũng sẽ nỗ lực hơn một chút, để sớm tiết kiệm đủ tiền cho cháu, trước khi tốt nghiệp đại học, chúng ta nhất định có thể làm được phẫu thuật, sau này không cần phải tự ti nữa, có thể sống như một người bình thường."
Mao Tiểu Vũ ghé vào ngực bà, nửa ngày mới nói, "Bà nội, cháu sẽ cố gắng học tập."
Bà nội ôm cậu vào lòng lắc lư, cười hôn hôn cậu, giống như khi cậu còn nhỏ vậy.
Sau đó bọn họ liền dọn nhà, lên tỉnh thành, gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Lúc trở lại trường, bởi vì đã cao lên được một chút, lại gầy đi rất nhiều, ngũ quan hiện ra rõ ràng, sắc nét hơn, cậu bắt đầu được hoan nghênh. Nhưng so với trước kia còn sợ người lạ hơn, đặc biệt mỗi khi bị nam sinh cao lớn tiếp cận, cậu lại theo bản năng tay chân co quắp, hận không thể trốn xuống dưới bàn, để mọi người không còn trông thấy mình nữa.
Nhưng chó ngáp phải ruồi, chính tính tình ấy lại tạo thành khí chất an tĩnh u buồn, thành ra bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều đối xử rất tốt với cậu, lại thêm cậu khắc khổ nỗ lực, thành tích xuất sắc, cũng rất được các giáo viên yêu thích. Cuộc sống của cậu như đột nhiên bước sang một trang mới vậy, bộ dạng nhát gan, yếu đuối bớt đi không ít, tuy trong thâm tâm vẫn rất nhút nhát, nhưng đã không còn ai khinh thường, nhục nhã cậu mà không có lý do nữa rồi.
Hóa ra bộ dạng đẹp, thành tích lại tốt, sẽ có được một cuộc sống hoàn toàn khác. Mao Tiểu Vũ hiểu được đạo lý này, có đôi khi nhìn các bạn nam chơi bóng dưới lầu, lại nhịn không được nghĩ, người kia cho dù không còn chơi bóng rổ được nữa, nhất định vẫn sẽ giống như thời cấp ba, được rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi nhỉ.
Cậu biết Vương Tử Văn đối xử với mình là thật lòng, dần dà cũng cảm thấy thỏa mãn. Đối với cậu, thời gian là một thứ gì đó rất cường đại, có thể tẩy sạch những dơ bẩn trên người mình, có thể khiến mình từng bước leo lên từ trong hố sâu tuyệt vọng, có thể khiến cho người kia quên đi mình, khiến mình dần biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn. Nhưng cho dù như thế, cậu cũng không khó chịu, càng không oán hận hắn, mà ngược lại, cậu chỉ càng thêm nhớ nhung hắn, nhớ nhung người chưa từng ghét bỏ dù là lúc mình tồi tệ nhất kia, nhớ việc hắn không quên sinh nhật mình, nhớ nụ cười sang sảng thường trực trên môi hắn. Nghĩ một hồi, cậu lại cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, cho dù chỉ yên lặng đứng đó, môi cũng sẽ nhịn không được nở nụ cười.
Cậu đã dần dần bỏ lại được quá khứ phía sau, chỉ còn giữ lại nguồn năng lượng người kia truyền cho mình, bộ dạng nhiệt tình với cuộc sống, nghiêm túc với ước mơ của người ấy không ngừng khích lệ cậu trở thành một con người càng tốt hơn. Cho dù không còn ở bệnh cạnh, với cậu mà nói, Vương Tử Văn từ đầu đến cuối vẫn là chỗ dựa, là cứu rỗi duy nhất trong lòng cậu.
Một năm học lại này, Mao Tiểu Vũ đều liều mạng học tập, thành tâm cầu khẩn thần phật, những mong có thể dùng cố gắng của mình đáp trả lại ánh nắng người kia mang tới cho mình, khát vọng một ngày có thể sống được như dáng vẻ mà cậu hằng yêu mến.
Thế nên vào sinh nhật năm thứ hai, cậu theo thường lệ mở radio lên, tâm sớm đã bình lặng như nước, lại không ngờ ông trời chơi cậu một vố thật lớn.
"Ah, tôi vẫn còn nhớ ngài, năm ngoái cũng vào ngày này ngài có yêu cầu bài hát, cũng là để chúc mừng sinh nhật." MC rất kinh ngạc, cười trêu ghẹo, "Nếu không phải đã biết người ngài nói là con trai, khéo tôi cũng phải nghi ngờ đó là người ngài thầm thích đấy."
Giọng nam cười ha ha, đáp, "Là vì cậu ấy đối xử với tôi quá tốt, cho tới giờ tôi cũng không gặp được ai đối xử với tôi tốt hơn cậu ấy. Thế nên mỗi khi mệt mỏi, tôi lại nhớ đến những điểm tốt đẹp của cậu ấy, làm sao cũng không quên được."
MC cười nói, "Dựa theo lời ngài nói, thì năm nay cậu ấy cũng bước sang năm ba rồi nhỉ, sắp thi đại học tới nơi rồi, ngài cổ vũ cậu ấy một chút đi."
Giọng nam cười cười, trong tiếng nhạc nền của chương trình dịu dàng nói, "Tiểu Mao Mao, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, chắc bây giờ em đang bận lắm nhỉ? Nhưng nhớ phải chú ý sức khỏe, đừng liều mạng quá đấy, năm đó sau khi xuất viện, anh tự thi vào Đại học truyền thông Trung Quốc, thiếu chút nữa ngồi đến liệt cả eo, em đừng tự hành hạ mình giống anh nhé. Vậy......chúc em sinh nhật vui vẻ, cũng chúc em tên đề bảng vàng, thi đỗ được vào một trường đại học tốt, hoàn thành ước mơ của mình."
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác nghe, lần này không khóc, chỉ trừng cuốn 'Năm năm mô phỏng, ba năm thi đại học' trước mặt, bàn tay nắm bút dần dần run lên thôi.
Ba tháng sau, ngày điền nguyện vọng đại học, trong tờ đơn nguyện vọng của Mao Tiểu Vũ chỉ điền đúng một trường duy nhất: Đại học truyền thông Trung Quốc, phía sau chuyên ngành Tiếng Anh còn ghi chú thêm một câu: Chấp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào.
Thi đỗ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, một năm đó cậu liều mạng học tập, đặc biệt ba tháng cuối cùng, quả thật đến mức buộc tóc treo xà nhà. Ngày thông báo điểm, những người thi đỗ rủ nhau chúc mừng, cậu cũng được mời, tối hôm ấy cậu nhìn các bạn học chơi đùa ầm ĩ, điên điên cuồng cuồng, cậu lần đầu tiên buông tâm, cùng bọn họ cuồng hoan một đêm.
Có thể là do ngày thường cậu quá trầm tĩnh, quá câu nệ, có vài bạn học còn không quen, đến chỗ cậu trêu đùa, lần đầu tiên Mao Tiểu Vũ không sợ hãi bọn họ, cùng bọn họ đùa giỡn một lát, cậu cảm thấy cả trái tim đều như nóng lên, tươi cười cũng càng nhiều thêm.
Cậu trăm triệu lần không ngờ hôm đó lại có bạn gái tỏ tình với mình, cậu ngơ ngẩn cả người, tuy đã theo bản năng từ chối, nhưng sau đó vẫn vụng trộm cảm thấy vui vẻ. Cậu nghĩ, hóa ra cũng có người thích mình, hóa ra mình so với trước kia tốt hơn nhiều như vậy, nếu như hai tháng sau gặp lại người kia, có phải mình có thể lấy hết can đảm tới gần, một lần nữa kết bạn với hắn không?
Cậu cứ mơ mơ màng màng suy nghĩ như thế, không để ý có người cả buổi đều quan sát mình, cho tới tận khi tan cuộc, mới thăm dò tiến lại gần.
Người nọ một bộ anh em tốt ôm vai cậu, dọa cậu sợ hãi một trận, dùng hết toàn lực mới nhịn được không đẩy hắn ra theo bản năng, cẩn thận hỏi, "Có chuyện gì à?"
Đối diện là một cậu chàng rất đẹp trai, là bạn cùng lớp của cậu, tên Đường Anh, ngày thường vẫn luôn săn sóc cậu. Đường Anh cười hắc hắc vài tiếng, nghiêng đầu qua nói, "Tiểu Vũ, chúng ta đều thi đỗ trường ở Bắc Kinh đó, khai giảng đi cùng nhau nhé."
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, "Xin lỗi cậu......Tôi không để ý thành tích của người khác lắm, cậu thi trường nào vậy?"
Đường Anh đã sớm biết tính tình cậu, cũng không trách cứ, chỉ trả lời, "Tôi thi vào Đại học y, cách trường cậu xa lắm."
Mao Tiểu Vũ ở trường vẫn luôn bị động, Đường Anh thường xuyên chủ động tìm cậu trò chuyện, thế nên người này quen thuộc với cậu hơn những người khác không ít, vì thế liền nói, "Không sao, dù gì cũng đều là ở Bắc Kinh, sau này vẫn có thể thường xuyên liên hệ được mà."
Đường Anh liếc nhìn cậu một cái, cười nói, "Đây là chính cậu nói đấy nhé."
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm."
Vì thế hai người hẹn thời gian, hai tháng sau cùng nhau lên tàu đi Bắc Kinh. Hôm đó bà nội cũng tới tiễn cậu, Mao Tiểu Vũ nhìn bóng lưng còng của bà dần bị bao phủ trong biển người, hốc mắt ướt át, tàu vừa chuyển động đã nhịn không được bật khóc. Đường Anh sắp xếp xong hành lý, quay đầu lại thấy cậu đang yên lặng rơi nước mắt, vội vàng chạy tới an ủi, "Không sao đâu, bốn tháng nữa lại được nghỉ rồi, đến lúc đó chúng ta lại về thăm bà, đừng buồn nữa."
Mao Tiểu Vũ hít mũi ừm một tiếng, nhỏ giọng cảm ơn. Đường Anh biết cậu lo cho bà nội, hai ngày trước đã để ba mẹ mình lưu lại phương thức liên lạc của bà nội Mao Tiểu Vũ, dẫu sao bà cũng lớn tuổi rồi, lại ở một mình, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mao Tiểu Vũ biết chuyện này thì rất cảm động, lúc ấy liền quyết định mở lòng một lần, làm bạn với người này.
Dọc đường đi, Đường Anh đều cố gắng chọc cậu vui vẻ, tính cách Đường Anh hào sảng, lại hài hước, mơ hồ có chút dáng vẻ của Vương Tử Văn, Mao Tiểu Vũ càng thêm hảo cảm với hắn, nụ cười cũng dần nhiều thêm, không còn câu nệ như trước nữa.
Đường Anh nhìn cậu, cười nói, "Tiểu Vũ, lúc cậu cười trông đẹp thật đấy, đặc biệt là đôi mắt này, cong lên, nhìn giống như con gái vậy."
Mao Tiểu Vũ thoáng sửng sốt, mơ hồ cảm thấy như đã từng nghe được lời này ở đâu, mãi mới nhớ ra trước đây, khi mình còn béo như quả bóng nhỏ, Vương Tử Văn cũng từng cười nói, lúc em gầy đi nhất định sẽ rất đẹp, nhìn đôi mắt này mà xem, giống như mắt con gái vậy.
Mao Tiểu Vũ hoảng hốt rồi lại trộm vui vẻ, nghĩ: Vương Tử Văn mà trông thấy, có phải cũng sẽ cảm thấy như vậy không? Anh ấy cũng sẽ cảm thấy mình đẹp, sẽ thích bộ dáng hiện tại của mình sao?
Nghĩ một hồi lại cười rộ lên, nằm ở chỗ của mình ôm cái khăn quàng cổ đã giặt sạch sẽ, cúi đầu hôn một cái, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tàu đến ga, hai người chia tay, hẹn khi nào thay đổi số di động sẽ liên lạc với nhau, sau đó vẫy tay tạm biệt, lưu luyến không rời rời đi.
Ga tàu có rất nhiều học trưởng, học tỷ tới đón tân sinh viên, trước khi tới đây Mao Tiểu Vũ đã tra xét qua, biết các học trưởng, học tỷ trường mình nhất định sẽ đến, nên vừa ra khỏi nhà ga đã nghiêng đầu tìm kiếm.
Sau đó trong biển người mênh mông, ồn ào hỗn loạn, vừa liếc mắt một cái đã thấy được người kia.
Cậu nghĩ vẻ mặt mình lúc đó nhất định rất khó coi, nhưng cậu không khống chế được, cứ thế không chớp mắt, như si như cuồng nhìn chằm chằm người kia, còn chưa kịp cất tiếng, đã không chút tiền đồ bật khóc.
Cậu cũng không muốn khóc đâu, nhưng khống chế không được nước mắt xoành xoạch rơi xuống, cứ thế đứng giữa đám người khóc như đứa ngốc.
Sau đó cậu trông thấy cái người cũng đang nhìn ngó xung quanh kia bỗng nhìn về phía mình, thấy cậu khóc đến nước mắt đầy mặt thì nghi hoặc chớp chớp mắt, tiếp đó đột nhiên tiến về phía mình.
Mao Tiểu Vũ sợ tới mức cuống quýt xoay người, vội vã lau nước mắt, còn chưa kịp thu lại cảm xúc, đã nghe được giọng nói dịu dàng mà cậu khắc ghi tận trong tâm khảm gọi, "Bạn học này."
Mao Tiểu Vũ dùng hết sức bình sinh mới ép được mình quay người lại, khống chế hốc mắt vẫn còn cay xè.
Người trước mặt đã rút đi dáng vẻ niên thiếu, trở nên càng thêm thành thục, cũng càng thêm anh tuấn lỗi lạc, hắn hình như lại cao lên rồi, cao hơn mình cả một cái đầu, nhưng bộ dạng cúi đầu nhìn mình dịu dàng nở nụ cười lại vẫn không hề thay đổi.
Cậu vẫn không chút tiền đồ vừa nhìn một cái đã động tâm như trước, gần như muốn chết chìm trong ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ của người kia.
Mao Tiểu Vũ tham lam miêu tả mỗi một tấc trên người hắn, không biết nên mở miệng nói gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Vương Tử Văn bị cậu nhìn đến khó hiểu, nhưng vẫn tốt bụng hỏi, "Bạn học này, cậu không sao chứ? Không tìm được đường à? Sao lại khóc?"
Mao Tiểu Vũ vẫn rất khẩn trương, hai tay cũng run run, Vương Tử Văn tưởng cậu sợ người lạ, liền cười an ủi cậu, "Chúng tôi đều tới đây đón người, cậu cũng là tân sinh viên đúng không? Trường nào thế? Tôi tìm người giúp cậu nhé, họ sẽ đưa cậu đi, không cần phải sợ đâu."
Mao Tiểu Vũ há miệng thở dốc, mãi cũng không nói nên lời, một nửa là vì quá kích động, một nửa là vì quá khẩn trương. Cậu cắn môi, giãy giụa hồi lâu mới nghẹn ra được một câu, "Tôi...tôi học Đại học truyền thông Trung Quốc......"
Vương Tử Văn nghe vậy hai mắt sáng lên, vui vẻ nói, "Trùng hợp thật, tôi tới từ Đại học truyền thông Trung Quốc, là học trưởng tới đón mọi người đây." Nói xong hắn vươn tay, giúp cậu xách hành lý, lại cười nói tiếp, "Để tôi dẫn cậu qua kia, nhà trường cho một xe tới, cậu vào trong xe nghỉ ngơi chút đi, Có nóng không? Trên xe có nước lạnh đấy, cậu cứ lấy mà uống."
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt nhắm mũi theo hắn lên xe, nhìn thân thể cao lớn đĩnh bạt của người nọ, tự ti đã thấm sâu trong xương cốt lại đột nhiên xông ra.
Cậu trước kia béo muốn chết, đầu óc lại ngu ngốc, khiến người này hiểm lầm không ít, quả thật không đáng nhớ tới.
Nhưng bây giờ đã khác, cậu gầy hơn, đẹp hơn, thành tích cũng đứng số một số hai, thậm chí bắt đầu có người thích rồi, như vậy tính ra, bộ dáng hiện tại vẫn khiến người thích hơn một chút nhỉ.
Trước kia mình vụng về như thế, Vương Tử Văn còn đồng ý làm bạn với mình, thì giờ mình ưu tú, lại đẹp hơn trước nhiều, anh ấy nhất định sẽ không từ chối đâu ha?
Huống chi......những tháng ngày ấy, là ký ức khiến cậu thống khổ nhất, không muốn chạm vào nhất, cậu thật sự muốn xóa quãng thời gian đó ra khỏi cuộc đời mình.
Vương Tử Văn cất hành lý giúp cậu xong, quay đầu thấy cậu nhóc thanh tú này lại đang ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười cười, cúi người ghé sát vào cậu, hỏi, "Mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi một lát đi, đợi đón thêm mấy người nữa rồi mọi người cùng nhau về trường." Nói xong hắn vươn tay, lễ phép cười nói, "Tự giới thiệu một chút, lần đầu gặp mặt, tôi là Vương Tử Văn, là học trưởng năm ba, chuyên ngành biên đạo. Cậu thì sao? Học ngành nào? Tên là gì thế?"
Mao Tiểu Vũ nhìn bàn tay vươn ra kia, hồi lâu cũng không dám nắm lấy, chỉ trầm mặc thật lâu mới ngẩng đầu, cố nén giọng nói run rẩy, gắng sức nở nụ cười trả lời, "Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, tôi tên Mao Tiểu Vũ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất