Chương 39
Mao Tiểu Vũ thật muốn đâm chết hắn, ăn nói cái kiểu gì không biết, một cái trứng mới vừa thụ tinh thì sao mà bị thọc phá được cơ chứ!
Vương Tử Văn cười ha ha, ôm cậu lăn lăn, "Nói đùa thôi, em không thấy buồn cười à."
Một chút cũng không, cảm ơn!
Mao Tiểu Vũ buồn bực nói, "Làm sao bây giờ, nếu có thai thật, thì anh...anh có muốn không?"
Vương Tử Văn mở to mắt nhìn cậu như nhìn thấy quỷ, "Muốn chứ! Sao lại không muốn? Em nghĩ cái gì vậy?"
Mao Tiểu Vũ do dự nói, "Nhưng còn Văn Văn......tóm lại sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho con."
Vương Tử Văn nghĩ nghĩ, nói, "Dẫu sao Diêu Lam quậy một trận như vậy, Văn Văn hẳn cũng đoán được phần nào rồi, để anh thăm dò thử xem con bé nghĩ thế nào, nếu như thật sự không chấp nhận được thì đợi bụng em rõ ràng đưa con bé tới chỗ ba mẹ anh vậy, anh sẽ cùng em dưỡng thai."
Mao Tiểu Vũ vẫn không yên tâm, lại nói, "Em nghe nói làm chị rất vất vả, vốn dĩ tình thương của em chỉ dành cho mình con bé, bây giờ chia cho hai đứa, em sợ Văn Văn sẽ khổ sở......"
Vương Tử Văn cười hôn hôn cậu, an ủi, "Em thương con bé như thế, con bé sẽ không khổ sở đâu. Đừng sợ, còn anh nữa mà, em có phải một mình mang thai đâu."
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, trong lòng lại không khỏi ấm áp, cười hắc hắc nói, "Đúng nhỉ, em có phải chỉ có một mình đâu."
Vương Tử Văn xoa xoa đầu cậu, lại ôm cậu dỗ dành trong chốc lát, cuối cùng hẹn ngày mai tới bệnh viện kiểm tra, sau đó mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau từng người tan tầm, Vương Tử Văn tới dưới lầu công ty đón Mao Tiểu Vũ. Bởi vì thân thể Mao Tiểu Vũ đặc thù, Vương Tử Văn không muốn tạo thành phiền phức, liền nghe theo lời cậu tới chỗ Đường Anh làm kiểm tra.
Lần trước Đường Anh gặp Mao Tiểu Vũ, cậu vẫn còn đang do dự có nên ở bên Vương Tử Văn không, lúc ấy người nào đó còn như tráng sĩ chặt tay nói muốn phẫu thuật thành đàn ông bình thường gì gì đó, ánh mắt kiên quyết vô cùng. Kết quả mới mấy tháng không gặp, bây giờ cmn đã có thai luôn rồi?
Đường Anh nhìn kết quả kiểm tra, vẻ mặt như chỗ khó nói nào đó bị đạp mạnh một cú, phản ứng đầu tiên chính là mẹ nó chứ, cậu đùa tôi đấy à.
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, "Cái đó...cái đó...... Uhm, hình như có thật."
Đường Anh, "......Cậu bị ngu à, ngực to hơn não đúng không!"
Mao Tiểu Vũ, "......Ngực...ngực cũng to bình thường thôi mà......"
Đường Anh trợn trắng mắt, nhìn Vương Tử Văn cười ngu ngơ bên cạnh, lạnh lùng nói, "Anh có biết lần trước sinh Văn Văn cậu ấy đã phải ăn bao nhiêu khổ không hả?"
Vương Tử Văn không cười nữa, lưng lập tức dựng thẳng tắp.
Đường Anh từng câu từng câu quở trách hắn, đem cảnh tượng Mao Tiểu Vũ khó sinh đau đến lăn lộn suốt một ngày miêu tả vô cùng sống động, sau đó còn thêm mắm dặm muối kể lể mấy năm nay cậu một mình nuôi con vất vả cỡ nào, nói đến mức chính Mao Tiểu Vũ cũng cảm thấy mình quá đỗi bi thảm, quá đáng kính nể.
Cuối cùng Đường Anh còn hừ một tiếng, nói, "Anh sướng một phát liền xong việc, cậu ấy thì phải chịu tội suốt năm năm trời, anh tính bồi thường cho cậu ấy thế nào đây hả?"
Vương Tử Văn nghe mà đau lòng muốn chết, có chút không biết làm sao, rầu rĩ nói, "Sau này tôi sẽ thương cậu ấy thật nhiều, cậu cứ giám sát tôi nhé."
"Chỉ nói thôi thì có ích lợi gì." Đường Anh hừ lạnh một tiếng, cầm bút lên xoàn xoạt viết, "Những việc cần chú ý tôi sẽ viết ra hết cho anh, anh phải nhất nhất làm theo, mỗi tháng tới đây kiểm tra định kỳ, nhớ phải đi cùng cậu ấy đấy, rõ chưa?"
Vương Tử Văn vội vàng gật đầu liên tục.
Cuối cùng dưới sự quở trách của bác sĩ Đường, Vương Tử Văn như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, ngoan ngoãn, ủy khuất lại lúng túng, lỗ tai đều cụp hết cả xuống, như chó con vừa rơi xuống nước vậy, khiến Mao Tiểu Vũ nhìn mà buồn cười.
Đợi rời khỏi bệnh viện, hai người lại đi đón con gái tan học, Mao Tiểu Vũ lướt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Vương Tử Văn đang ngồi ở ghế lái, nói, "Cô giáo Điền nói Văn Văn không có biểu hiện gì khác thường, chỉ hỏi cô ấy cách tra cứu thông tin trên Ipad thôi."
Vương Tử Văn trầm ngâm giây lát mới nói, "Con bé tự có suy nghĩ của mình, tối nay cứ để con bé thoải mái tra cứu đi, ngày mai anh sẽ xem lịch sử tìm kiếm."
Mao Tiểu Vũ thở dài, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tối hôm đó Mao Văn Văn vẫn không muốn nói chuyện cho lắm, có vẻ tâm sự nặng nề, vội vàng lùa mấy miếng cơm vào miệng, sau đó trốn trong phòng mình không ra ngoài. Vương Tử Văn lén lút ra ban công, duỗi cổ nhìn về phía cửa sổ phòng bé, mơ hồ trông thấy Mao Văn Văn ôm Ipad xem hết sức chăm chú, hắn yên tâm được một chút, vào nhà nói, "Chắc là đang tra cứu thông tin đó, aizz, cặp mày nhỏ cũng nhăn luôn rồi, không biết đang tra cái gì nữa."
Mao Tiểu Vũ vẫn chưa hết hoảng hốt, sợ con gái nghĩ không thông, rồi lại xa cách mình, cả một đêm đều trằn trọc không yên. Vương Tử Văn cũng không có cách nào, ngoại trừ an ủi cậu cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, cũng không còn chiêu nào khác.
Vì thế sáng sớm hôm sau, chồng chồng hai người đã lo lắng suốt một đêm vội vàng tiễn con gái đi học, sau đó trốn trên xe lấy Ipad ra, hai cái đầu thò lại gần cùng lật xem lịch sử tìm kiếm.
Nhưng mà......
Mao Tiểu Vũ gấp đến lông mi run run, suýt nữa bật khóc, "Sao......sao cái gì cũng không có thế này!"
Vương Tử Văn cũng dở khóc dở cười, "Không hổ là con gái anh, còn biết xóa lịch sử tìm kiếm nữa chứ, đầu nhỏ cũng tinh ranh ra phết."
Mao Tiểu Vũ sốt ruột thật sự, trước kia mỗi lần tan học Mao Văn Văn đều sẽ bổ nhào vào người cậu, hai ngày nay không chỉ không nhào vào, mà hầu như còn chẳng nói chuyện, cậu với con gái đã sống nương tựa vào nhau năm năm, quả thật mạng cũng có thể cho bé, bây giờ bị con gái đơn phương chiến tranh lạnh, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, lại không biết nên làm thế nào mới tốt, gấp đến độ muốn bốc khói tới nơi.
Nhưng lại không biết phải nói với con bé thế nào, nói với con bé cái gì? Nói rằng ba ba thật ra là người song tính, là giới tính biến dị, không giống người bình thường, rằng con là do ba ba sinh ra, từ trong bụng ba ba chui ra sao?
Không dọa Văn Văn bỏ chạy mới lạ đấy. Đừng nói là một đứa nhỏ còn chưa đến năm tuổi, hồi trước đến cả mấy đứa nhóc mười lăm, mười sáu cũng còn không tiếp thu được, còn coi cậu như súc sinh mà bắt nạt nữa là.
Đời này vọng tưởng xa vời nhất của Mao Tiểu Vũ là được Vương Tử Văn thích, nhưng mà so với chuyện đó, càng khiến cậu sợ hãi hơn là bị chính con gái mình ghét bỏ, cậu có thể chấp nhận Vương Tử Văn cả đời không nhớ ra mình, cô phụ mình, hoàn toàn không quan tâm tới mình, nhưng cậu căn bản không cách nào chấp nhận bị Văn Văn chán ghét, bị con bé xem như quái vật mà trốn tránh.
Ai cũng có thể ghê tởm cậu, riêng Văn Văn thì không, đứa nhỏ ấy là do cậu dùng hết sức mình sinh ra, lại liều mạng nuôi dưỡng tới chừng này, đó là con gái của cậu, là thứ duy nhất chống đỡ cho cậu sống sót suốt năm năm trời, là tính mạng của cậu, cậu không dám tưởng tượng nếu mất đi con bé mình sẽ thế nào.
Mao Tiểu Vũ đứt quãng lẩm bẩm những lời này, Vương Tử Văn nghe mà cảm thấy tim như bị ai siết chặt, nhưng ngoại trừ ôm chặt lấy cậu dỗ dành, an ủi, hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Hắn không cách nào tác động được đến suy nghĩ của Mao Văn Văn, tuy bé chỉ mới là một đứa nhỏ chưa đến năm tuổi, nhưng cũng đã có phán đoán riêng của mình rồi.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần Mao Văn Văn vì luẩn quẩn trong lòng mà xa cách với hai người họ, suốt mấy hôm liền đều nghĩ xem nên làm thế nào để Mao Mao vui vẻ trở lại, cho tới tận cuối tuần, ngày hẹn chuyển nhà, Vương Tử Văn đang chờ người của công ty chuyển nhà tới thu dọn căn hộ rách nát của Mao Tiểu Vũ, Mao Văn Văn đột nhiên đi từ trong phòng ra, không nói một lời tiến thẳng tới chỗ Vương Tử Văn, sau đó xụ mặt, nghiêm túc nói, "Nhị......nhị ba, ba qua đây với con."
Mao Tiểu Vũ muốn đi theo, nhưng Mao Văn Văn lại giơ tay ra hiệu cho cậu dừng lại. Tim Mao Tiểu Vũ run lên, đau đến muốn bật khóc.
Vương Tử Văn nhíu mày, có chút không nhịn được muốn dạy dỗ nhóc con này, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, lại gần hôn hôn trán Mao Tiểu Vũ, dỗ dành cậu một lát, rồi mới xoay người theo Mao Văn Văn tiến vào một gian phòng khác.
Mao Văn Văn đóng cửa, trừng mắt nhìn Vương Tử Văn, ánh mắt vô cùng hung ác, dường như còn mang theo mấy phần oán trách.
Vương Tử Văn bị bé nhìn chằm chằm, gan ruột cũng như run lên, ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nói, "Gọi ba vào đây làm gì?"
Mao Văn Văn cắn chặt môi, đôi mắt rất giống mình lại để lộ ra ánh mắt giống Mao Tiểu Vũ như đúc, tim Vương Tử Văn không khỏi mềm nhũn, thở dài, thử vươn tay ôm bé vào lòng. Lúc này thế mà lại không bị đẩy ra, hắn vội vàng ôm chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bé, "Nhóc ngốc này, rốt cuộc con nghĩ cái gì vậy hả? Hỏi con cũng không nói, có biết mấy ngày nay ba con lo lắng lắm không, hôm qua còn suýt khóc đấy."
Người Mao Văn Văn run lên, ngơ ngác hỏi, "Ba ba...... Ba ba khóc ạ?"
Vương Tử Văn buông bé ra, nghiêm túc nói, "Ba ba thương con như vậy, con muốn khiến ba ba đau lòng sao?"
Mao Văn Văn cuống quýt lắc đầu, ngón tay níu lấy vạt váy, hai mắt đột nhiên đỏ lên, "Con không...... không muốn khiến ba ba đau lòng, con...con...... Huhuh......"
Một lời không hợp liền khóc. Vương Tử Văn hoảng rồi, vội vàng ôm lấy con gái, lại bị nhóc con kia cắn lên vai một cái thật mạnh, giọng căm hận nói, "Ba...ba là người xấu! Ba hư lắm! Bắt nạt ba ba...... Huhuh, sao ba lại không cần ba ba, không cần... không cần chúng con chứ......Huh......"
Vương Tử Văn ngẩn người hồi lâu mới nói, "Cái gì...... Sao ba lại không cần hai người? Con xem, ba còn đang chuẩn bị chuyển nhà, đưa hai người đi mà, không phải à? Nhị ba thương hai người còn không kịp ấy chứ......"
Mao Văn Văn nước mắt lưng tròng dùng sức đẩy hắn ra, vừa quệt nước mắt vừa xoay người chạy tới mở ngăn kéo ra, khụt khịt nói, "Ba ba vẫn luôn......vẫn luôn rất nhớ ba, sao ba lại để ba ba......Huhuh...chờ lâu như vậy......"
Vương Tử Văn nghe bé khóc mà đau lòng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Mao Văn Văn không ngừng ôm những thứ gì đó từ trong ngăn kéo tới, ném trên mặt đất. Vương Tử Văn theo bản năng vươn tay cầm lên, thấy ngoài bìa là quyển ký họa, mờ mịt hỏi, "Uhm...... Văn Văn vẽ à?"
Mao Văn Văn vừa khóc vừa lắc đầu, "Đều là ba, bên trong đều là ba đó......"
Con ngươi Vương Tử Văn khẽ run lên, đột nhiên như thông suốt cái gì, yên lặng cắn chặt răng, chầm chậm lật từng tờ một.
Bên tai là giọng nói xen lẫn tiếng nức nở của Mao Văn Văn.
"Mười năm......Mỗi quyển là một năm, ba ba đã dán mười năm rồi......"
"Trang nào cũng là ba, đều là ba, con thường nhìn thấy ba ba trộm xem, mỗi lần đều xem thật lâu, có lần còn khóc nữa, ba ba nhìn ba, rồi khóc......"
"Nhưng ba ba vẫn luôn nói ba rất tốt, nói...... nói mẹ của Văn Văn rất tốt, điểm nào cũng tốt, ba ba rất thích, ba ba thích nhất là mẹ của Văn Văn, còn nói mẹ là kiêu ngạo, là tấm gương của ba ba, là người ba ba thích nhất, ba ba sẽ mong nhớ cả đời."
"Con rốt cuộc cũng biết, người ba ba nói...... chính là ba. Ba ba...... Ba ba mới là mẹ, còn ba...ba là ba ba của con, huhuh...... Vì sao ba lại không cần chúng con, hai chúng con đều rất nhớ rất nhớ ba, nhưng sao ba lại không xuất hiện......sao lại để chúng con chờ lâu như vậy chứ......"
Vương Tử Văn không biết mình đang nghĩ gì, đợi hắn lấy lại tinh thần, trên quyển ký họa đã vương một vệt nước, hai mắt cay xè, khiến hắn không nhìn rõ được những thứ trước mắt.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn con gái khóc đến thở hổn hển, lẩm bẩm, "Sao con......sao con xác định được ba là ba con? Sao lại biết là ba......"
Mao Văn Văn cắn môi, dùng mu bàn tay quệt nước mắt, nức nở nói, "Lúc ba ba nhắc đến mẹ với con, giống hệt như lúc nhìn ba...... Ba ba từng nói với con, ba ba thích mẹ, sẽ thích mẹ cả đời, ba ba mới không thích người khác đâu, ba......ba chính là mẹ của con."
Vương Tử Văn chầm chậm khép những quyển ký họa kia lại, đứng dậy, bế Mao Văn Văn lên, nghẹn ngào nói, "Vậy Văn Văn đã biết hết rồi đúng không? Biết......biết người song tính là như thế nào?"
Mao Văn Văn ôm chặt cổ Vương Tử Văn, yên lặng gật đầu, lại khụt khịt nói, "Văn Văn nói đúng rồi phải không ạ? Ba ba là mẹ, còn nhị ba mới là ba."
Vương Tử Văn thở một hơi thật dài, nghiêng đầu hôn hôn mặt con gái, lại giúp bé lau nước mắt, "Thật ra không quan trọng đâu, chỉ là xưng hô thôi mà, Văn Văn đã kêu cậu ấy là ba ba, kêu ba là nhị ba thì cứ gọi tiếp như vậy cũng không sao. Chỉ cần con không chê ba ba khác người, không khiến cậu ấy đau lòng......"
Mao Văn Văn vội vàng siết chặt cánh tay đang vòng quanh cổ hắn, hốt hoảng nói, "Văn Văn không có!"
Vương Tử Văn rốt cuộc nở nụ cười, nhẹ nhàng lau mặt cho bé, lại hôn một cái lên trán bé, "Văn Văn nói lại lời này cho ba ba nghe nhé, chịu không? Ba ba đã lo lắng mấy ngày rồi, bây giờ nhất định đang rất khổ sở, Văn Văn an ủi cậu ấy được không?"
Mao Văn Văn cuống quýt gật đầu, vội vàng đẩy Vương Tử Văn ra, nhảy xuống đất, chạy tới kéo cửa phòng.
Mao Tiểu Vũ mặt mày tái nhợt đứng đối diện cửa, e ngại không dám lại gần, biểu cảm rõ ràng có chút thất lạc. Mao Văn Văn nhìn mà đau lòng, vội vàng chạy tới, Mao Tiểu Vũ sửng sốt, gấp gáp giang hai tay đón được con gái đột nhiên bổ nhào về phía mình, đợi đến khi cảm nhận được bé con chen đầy trong lồng ngực mình, chạm được vào da thịt ấm áp của bé, cậu liền nhịn không được, kích động đến đỏ bừng mặt mũi.
Mao Văn Văn ôm cậu thật chặt, lúc này bé mới biết ba ba đã lo lắng thế nào, lập tức áy náy không chịu được, ôm chặt cổ cậu, hít hít mũi, rầu rĩ nói, "Ba ba, con xin lỗi......"
Mao Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu, cũng không biết mình muốn khóc hay là muốn cười nữa, luống cuống tay chân nói, "Văn Văn đã suy nghĩ cẩn thận rồi? Suy nghĩ cẩn thận thì tốt, không chán ghét ba ba thì tốt......"
Mao Văn Văn vội nói, "Sao có thể chán ghét được, ba ba là tốt nhất, Văn Văn yêu ba ba nhất, Văn Văn còn muốn lớn lên bảo vệ ba ba nữa mà, sao có thể chán ghét ba ba cơ chứ!"
Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được bật khóc, trên môi lại nở nụ cười, ngây ngốc nói, "Uh, uh, Văn Văn vẫn luôn nói lớn lên sẽ bảo vệ ba ba, ba ba nhớ mà."
Mao Văn Văn thấy nước mắt của cậu liền sợ, cũng bật khóc theo, vừa khóc vừa nói, "Là Văn Văn không tốt, con xin lỗi, ba ba đừng khóc mà, huhuh......"
Vương Tử Văn nhìn hai ba con ôm nhau khóc thành một đoàn thì dở khóc dở cười, lại đau lòng không thôi, tới gần ôm lấy cả hai ba con, hôn từng người một, sau đó gian nan nói, "Xin lỗi, đều là lỗi của ba, khiến hai người phải chịu ủy khuất."
Mao Văn Văn lườm hắn một cái, Vương Tử Văn ngượng ngùng cười, Mao Tiểu Vũ lại nín khóc mỉm cười, dỗ dành con gái, "Cũng không phải là lỗi của nhị ba con đâu, chuyện năm đó chỉ là hiểm nhầm, nhị ba cũng không cố ý...... Ụa!"
Mao Tiểu Vũ còn chưa nói xong, đột nhiên bụm miệng nôn khan một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã lao vội vào toilet nôn lấy nôn để.
Mao Văn Văn hoảng sợ, vội vàng chạy theo, Vương Tử Văn nhớ đến những lời Đường Anh dặn dò, cũng nhanh chóng rót một cốc nước đi tới, vừa vỗ lưng cậu vừa đưa nước cho cậu. Mao Tiểu Vũ nôn một hồi, đợi cảm giác buồn nôn dịu xuống mới dựa vào người Vương Tử Văn uống mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, mệt mỏi thở dốc.
Mao Văn Văn lại mở to mắt, sau đó ánh mắt chầm chậm chuyển tới bụng Mao Tiểu Vũ, không xác định lắm hỏi, "Ba ba, có phải ba lại......uhm...lại có em bé không?"
Vương Tử Văn cùng Mao Tiểu Vũ đều cả kinh, người sau lập tức đỏ mặt, xấu hổ chui vào trong ngực Vương Tử Văn. Vương Tử Văn bị phản ứng của cậu chọc cười, ha ha vài tiếng, xoa xoa bụng cậu, nói, "Mới mấy ngày Văn Văn đã thành chuyên gia rồi nhỉ?"
Mao Văn Văn lại bạnh mặt, không nói chuyện.
Mao Tiểu Vũ thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, "Văn Văn, con có tâm sự gì trong lòng có thể nói cho ba ba biết được không? Con cứ không nói lời nào để ba với nhị ba con đoán tới đoán lui, hai ba khó chịu lắm đó......"
Mao Văn Văn khẽ run lên, cắn cắn môi, rốt cuộc nhỏ giọng nói, "Nếu......"
Mao Tiểu Vũ cùng Vương Tử Văn đều ngồi xổm xung quanh nhìn bé.
"Nếu......có em bé..." Mao Văn Văn túm váy, dùng sức siết chặt, "Nếu có em bé khác, ba ba có còn thích Văn Văn nữa không?"
Mao Tiểu Vũ nghe bé nói lồng ngực run lên, vội vàng nắm lấy tay bé, dịu dàng siết chặt, nhẹ giọng nói, "Sao con lại nghĩ như thế chứ? Ba ba đương nhiên vẫn thích con rồi, ba ba còn đang chờ Văn Văn lớn lên bảo vệ ba ba mà, đương nhiên phải ở bên con cả đời rồi."
Mao Văn Văn nuốt một ngụm nước miếng, lại liếc nhìn Vương Tử Văn, nhỏ giọng hỏi, "Vậy......vậy nhị ba...nhị ba liệu có không thích em bé không...... Trước kia nhị ba cũng không ở cùng Văn Văn......"
Đến giờ Vương Tử Văn mới phát hiện Mao Văn Văn quả thật là kết tinh của mình và Mao Tiểu Vũ. Hai chữ 'kết tinh' này lần đầu tiên đem đến cho hắn cảm giác hạnh phúc vô cùng đặc biệt, ngoại hình của đứa nhỏ này có một nửa giống hắn, một nửa giống Mao Tiểu Vũ, ngay cả tính cách cũng thế, ngày thường những lúc hi hi ha ha y hệt hắn, nhưng đến lúc gặp chuyện, bộ dáng mềm mềm nhuyễn nhuyễn lại cực kỳ giống Mao Tiểu Vũ. Hắn chưa từng nuôi dạy bé ngày nào, nhưng giờ phút này đột nhiên thức tỉnh tình thương của cha, cảm thấy bé quả thật là cốt nhục tương liên với mình, là cốt nhục của mình và Mao Tiểu Vũ, là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, lại đặc biệt hạnh phúc, nhịn không được ôm Mao Văn Văn lên, để bé ngồi trên vai mình, xoay tại chỗ một vòng, cười nói, "Nhị ba có hai bả vai, sau này để con cùng em trai hoặc em gái mỗi người một bên, được không nào!"
Mao Văn Văn mím môi, nhỏ giọng cười, túm lấy tóc Vương Tử Văn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, "Ba nói rồi đó, sau này không được nuốt lời đâu."
Vương Tử Văn ngưỡng cổ, chạm mũi vào mũi bé, cười hì hì nói, "Đương nhiên rồi, ba mà chơi xấu thì để ba ba con ở trên, công ba, được chưa?"
Mao Văn Văn chớp chớp mắt, rõ ràng học nghệ vẫn chưa đủ tinh, ngây thơ hỏi, "Công ba là sao ạ?"
Mao Tiểu Vũ đỏ mặt, đạp một cái vào chân Vương Tử Văn, xấu hổ buồn bực nói, "Đang ở trước mặt con nít mà nói linh tinh cái gì thế hả!"
"Ui xời, dù sao con bé cũng không hiểu mà."
"Thế nhỡ con nó đi tra thì sao?"
"Tra thì tra thôi, sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết mà......"
"Anh...Anh...... Anh làm ba cái kiểu gì thế hả......"
"Nhị ba, nhị ba, công ba là sao ạ?"
"Ai da, đừng hỏi nữa, con tự tra đi."
"Vương Tử Văn, anh đủ rồi đó!"
"Ồ, vậy để con tra!"
"......"
Con của mình, tui khổ quá mà......
Vương Tử Văn cười ha ha, ôm cậu lăn lăn, "Nói đùa thôi, em không thấy buồn cười à."
Một chút cũng không, cảm ơn!
Mao Tiểu Vũ buồn bực nói, "Làm sao bây giờ, nếu có thai thật, thì anh...anh có muốn không?"
Vương Tử Văn mở to mắt nhìn cậu như nhìn thấy quỷ, "Muốn chứ! Sao lại không muốn? Em nghĩ cái gì vậy?"
Mao Tiểu Vũ do dự nói, "Nhưng còn Văn Văn......tóm lại sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho con."
Vương Tử Văn nghĩ nghĩ, nói, "Dẫu sao Diêu Lam quậy một trận như vậy, Văn Văn hẳn cũng đoán được phần nào rồi, để anh thăm dò thử xem con bé nghĩ thế nào, nếu như thật sự không chấp nhận được thì đợi bụng em rõ ràng đưa con bé tới chỗ ba mẹ anh vậy, anh sẽ cùng em dưỡng thai."
Mao Tiểu Vũ vẫn không yên tâm, lại nói, "Em nghe nói làm chị rất vất vả, vốn dĩ tình thương của em chỉ dành cho mình con bé, bây giờ chia cho hai đứa, em sợ Văn Văn sẽ khổ sở......"
Vương Tử Văn cười hôn hôn cậu, an ủi, "Em thương con bé như thế, con bé sẽ không khổ sở đâu. Đừng sợ, còn anh nữa mà, em có phải một mình mang thai đâu."
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, trong lòng lại không khỏi ấm áp, cười hắc hắc nói, "Đúng nhỉ, em có phải chỉ có một mình đâu."
Vương Tử Văn xoa xoa đầu cậu, lại ôm cậu dỗ dành trong chốc lát, cuối cùng hẹn ngày mai tới bệnh viện kiểm tra, sau đó mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau từng người tan tầm, Vương Tử Văn tới dưới lầu công ty đón Mao Tiểu Vũ. Bởi vì thân thể Mao Tiểu Vũ đặc thù, Vương Tử Văn không muốn tạo thành phiền phức, liền nghe theo lời cậu tới chỗ Đường Anh làm kiểm tra.
Lần trước Đường Anh gặp Mao Tiểu Vũ, cậu vẫn còn đang do dự có nên ở bên Vương Tử Văn không, lúc ấy người nào đó còn như tráng sĩ chặt tay nói muốn phẫu thuật thành đàn ông bình thường gì gì đó, ánh mắt kiên quyết vô cùng. Kết quả mới mấy tháng không gặp, bây giờ cmn đã có thai luôn rồi?
Đường Anh nhìn kết quả kiểm tra, vẻ mặt như chỗ khó nói nào đó bị đạp mạnh một cú, phản ứng đầu tiên chính là mẹ nó chứ, cậu đùa tôi đấy à.
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, "Cái đó...cái đó...... Uhm, hình như có thật."
Đường Anh, "......Cậu bị ngu à, ngực to hơn não đúng không!"
Mao Tiểu Vũ, "......Ngực...ngực cũng to bình thường thôi mà......"
Đường Anh trợn trắng mắt, nhìn Vương Tử Văn cười ngu ngơ bên cạnh, lạnh lùng nói, "Anh có biết lần trước sinh Văn Văn cậu ấy đã phải ăn bao nhiêu khổ không hả?"
Vương Tử Văn không cười nữa, lưng lập tức dựng thẳng tắp.
Đường Anh từng câu từng câu quở trách hắn, đem cảnh tượng Mao Tiểu Vũ khó sinh đau đến lăn lộn suốt một ngày miêu tả vô cùng sống động, sau đó còn thêm mắm dặm muối kể lể mấy năm nay cậu một mình nuôi con vất vả cỡ nào, nói đến mức chính Mao Tiểu Vũ cũng cảm thấy mình quá đỗi bi thảm, quá đáng kính nể.
Cuối cùng Đường Anh còn hừ một tiếng, nói, "Anh sướng một phát liền xong việc, cậu ấy thì phải chịu tội suốt năm năm trời, anh tính bồi thường cho cậu ấy thế nào đây hả?"
Vương Tử Văn nghe mà đau lòng muốn chết, có chút không biết làm sao, rầu rĩ nói, "Sau này tôi sẽ thương cậu ấy thật nhiều, cậu cứ giám sát tôi nhé."
"Chỉ nói thôi thì có ích lợi gì." Đường Anh hừ lạnh một tiếng, cầm bút lên xoàn xoạt viết, "Những việc cần chú ý tôi sẽ viết ra hết cho anh, anh phải nhất nhất làm theo, mỗi tháng tới đây kiểm tra định kỳ, nhớ phải đi cùng cậu ấy đấy, rõ chưa?"
Vương Tử Văn vội vàng gật đầu liên tục.
Cuối cùng dưới sự quở trách của bác sĩ Đường, Vương Tử Văn như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, ngoan ngoãn, ủy khuất lại lúng túng, lỗ tai đều cụp hết cả xuống, như chó con vừa rơi xuống nước vậy, khiến Mao Tiểu Vũ nhìn mà buồn cười.
Đợi rời khỏi bệnh viện, hai người lại đi đón con gái tan học, Mao Tiểu Vũ lướt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Vương Tử Văn đang ngồi ở ghế lái, nói, "Cô giáo Điền nói Văn Văn không có biểu hiện gì khác thường, chỉ hỏi cô ấy cách tra cứu thông tin trên Ipad thôi."
Vương Tử Văn trầm ngâm giây lát mới nói, "Con bé tự có suy nghĩ của mình, tối nay cứ để con bé thoải mái tra cứu đi, ngày mai anh sẽ xem lịch sử tìm kiếm."
Mao Tiểu Vũ thở dài, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tối hôm đó Mao Văn Văn vẫn không muốn nói chuyện cho lắm, có vẻ tâm sự nặng nề, vội vàng lùa mấy miếng cơm vào miệng, sau đó trốn trong phòng mình không ra ngoài. Vương Tử Văn lén lút ra ban công, duỗi cổ nhìn về phía cửa sổ phòng bé, mơ hồ trông thấy Mao Văn Văn ôm Ipad xem hết sức chăm chú, hắn yên tâm được một chút, vào nhà nói, "Chắc là đang tra cứu thông tin đó, aizz, cặp mày nhỏ cũng nhăn luôn rồi, không biết đang tra cái gì nữa."
Mao Tiểu Vũ vẫn chưa hết hoảng hốt, sợ con gái nghĩ không thông, rồi lại xa cách mình, cả một đêm đều trằn trọc không yên. Vương Tử Văn cũng không có cách nào, ngoại trừ an ủi cậu cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, cũng không còn chiêu nào khác.
Vì thế sáng sớm hôm sau, chồng chồng hai người đã lo lắng suốt một đêm vội vàng tiễn con gái đi học, sau đó trốn trên xe lấy Ipad ra, hai cái đầu thò lại gần cùng lật xem lịch sử tìm kiếm.
Nhưng mà......
Mao Tiểu Vũ gấp đến lông mi run run, suýt nữa bật khóc, "Sao......sao cái gì cũng không có thế này!"
Vương Tử Văn cũng dở khóc dở cười, "Không hổ là con gái anh, còn biết xóa lịch sử tìm kiếm nữa chứ, đầu nhỏ cũng tinh ranh ra phết."
Mao Tiểu Vũ sốt ruột thật sự, trước kia mỗi lần tan học Mao Văn Văn đều sẽ bổ nhào vào người cậu, hai ngày nay không chỉ không nhào vào, mà hầu như còn chẳng nói chuyện, cậu với con gái đã sống nương tựa vào nhau năm năm, quả thật mạng cũng có thể cho bé, bây giờ bị con gái đơn phương chiến tranh lạnh, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, lại không biết nên làm thế nào mới tốt, gấp đến độ muốn bốc khói tới nơi.
Nhưng lại không biết phải nói với con bé thế nào, nói với con bé cái gì? Nói rằng ba ba thật ra là người song tính, là giới tính biến dị, không giống người bình thường, rằng con là do ba ba sinh ra, từ trong bụng ba ba chui ra sao?
Không dọa Văn Văn bỏ chạy mới lạ đấy. Đừng nói là một đứa nhỏ còn chưa đến năm tuổi, hồi trước đến cả mấy đứa nhóc mười lăm, mười sáu cũng còn không tiếp thu được, còn coi cậu như súc sinh mà bắt nạt nữa là.
Đời này vọng tưởng xa vời nhất của Mao Tiểu Vũ là được Vương Tử Văn thích, nhưng mà so với chuyện đó, càng khiến cậu sợ hãi hơn là bị chính con gái mình ghét bỏ, cậu có thể chấp nhận Vương Tử Văn cả đời không nhớ ra mình, cô phụ mình, hoàn toàn không quan tâm tới mình, nhưng cậu căn bản không cách nào chấp nhận bị Văn Văn chán ghét, bị con bé xem như quái vật mà trốn tránh.
Ai cũng có thể ghê tởm cậu, riêng Văn Văn thì không, đứa nhỏ ấy là do cậu dùng hết sức mình sinh ra, lại liều mạng nuôi dưỡng tới chừng này, đó là con gái của cậu, là thứ duy nhất chống đỡ cho cậu sống sót suốt năm năm trời, là tính mạng của cậu, cậu không dám tưởng tượng nếu mất đi con bé mình sẽ thế nào.
Mao Tiểu Vũ đứt quãng lẩm bẩm những lời này, Vương Tử Văn nghe mà cảm thấy tim như bị ai siết chặt, nhưng ngoại trừ ôm chặt lấy cậu dỗ dành, an ủi, hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Hắn không cách nào tác động được đến suy nghĩ của Mao Văn Văn, tuy bé chỉ mới là một đứa nhỏ chưa đến năm tuổi, nhưng cũng đã có phán đoán riêng của mình rồi.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần Mao Văn Văn vì luẩn quẩn trong lòng mà xa cách với hai người họ, suốt mấy hôm liền đều nghĩ xem nên làm thế nào để Mao Mao vui vẻ trở lại, cho tới tận cuối tuần, ngày hẹn chuyển nhà, Vương Tử Văn đang chờ người của công ty chuyển nhà tới thu dọn căn hộ rách nát của Mao Tiểu Vũ, Mao Văn Văn đột nhiên đi từ trong phòng ra, không nói một lời tiến thẳng tới chỗ Vương Tử Văn, sau đó xụ mặt, nghiêm túc nói, "Nhị......nhị ba, ba qua đây với con."
Mao Tiểu Vũ muốn đi theo, nhưng Mao Văn Văn lại giơ tay ra hiệu cho cậu dừng lại. Tim Mao Tiểu Vũ run lên, đau đến muốn bật khóc.
Vương Tử Văn nhíu mày, có chút không nhịn được muốn dạy dỗ nhóc con này, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, lại gần hôn hôn trán Mao Tiểu Vũ, dỗ dành cậu một lát, rồi mới xoay người theo Mao Văn Văn tiến vào một gian phòng khác.
Mao Văn Văn đóng cửa, trừng mắt nhìn Vương Tử Văn, ánh mắt vô cùng hung ác, dường như còn mang theo mấy phần oán trách.
Vương Tử Văn bị bé nhìn chằm chằm, gan ruột cũng như run lên, ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nói, "Gọi ba vào đây làm gì?"
Mao Văn Văn cắn chặt môi, đôi mắt rất giống mình lại để lộ ra ánh mắt giống Mao Tiểu Vũ như đúc, tim Vương Tử Văn không khỏi mềm nhũn, thở dài, thử vươn tay ôm bé vào lòng. Lúc này thế mà lại không bị đẩy ra, hắn vội vàng ôm chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bé, "Nhóc ngốc này, rốt cuộc con nghĩ cái gì vậy hả? Hỏi con cũng không nói, có biết mấy ngày nay ba con lo lắng lắm không, hôm qua còn suýt khóc đấy."
Người Mao Văn Văn run lên, ngơ ngác hỏi, "Ba ba...... Ba ba khóc ạ?"
Vương Tử Văn buông bé ra, nghiêm túc nói, "Ba ba thương con như vậy, con muốn khiến ba ba đau lòng sao?"
Mao Văn Văn cuống quýt lắc đầu, ngón tay níu lấy vạt váy, hai mắt đột nhiên đỏ lên, "Con không...... không muốn khiến ba ba đau lòng, con...con...... Huhuh......"
Một lời không hợp liền khóc. Vương Tử Văn hoảng rồi, vội vàng ôm lấy con gái, lại bị nhóc con kia cắn lên vai một cái thật mạnh, giọng căm hận nói, "Ba...ba là người xấu! Ba hư lắm! Bắt nạt ba ba...... Huhuh, sao ba lại không cần ba ba, không cần... không cần chúng con chứ......Huh......"
Vương Tử Văn ngẩn người hồi lâu mới nói, "Cái gì...... Sao ba lại không cần hai người? Con xem, ba còn đang chuẩn bị chuyển nhà, đưa hai người đi mà, không phải à? Nhị ba thương hai người còn không kịp ấy chứ......"
Mao Văn Văn nước mắt lưng tròng dùng sức đẩy hắn ra, vừa quệt nước mắt vừa xoay người chạy tới mở ngăn kéo ra, khụt khịt nói, "Ba ba vẫn luôn......vẫn luôn rất nhớ ba, sao ba lại để ba ba......Huhuh...chờ lâu như vậy......"
Vương Tử Văn nghe bé khóc mà đau lòng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Mao Văn Văn không ngừng ôm những thứ gì đó từ trong ngăn kéo tới, ném trên mặt đất. Vương Tử Văn theo bản năng vươn tay cầm lên, thấy ngoài bìa là quyển ký họa, mờ mịt hỏi, "Uhm...... Văn Văn vẽ à?"
Mao Văn Văn vừa khóc vừa lắc đầu, "Đều là ba, bên trong đều là ba đó......"
Con ngươi Vương Tử Văn khẽ run lên, đột nhiên như thông suốt cái gì, yên lặng cắn chặt răng, chầm chậm lật từng tờ một.
Bên tai là giọng nói xen lẫn tiếng nức nở của Mao Văn Văn.
"Mười năm......Mỗi quyển là một năm, ba ba đã dán mười năm rồi......"
"Trang nào cũng là ba, đều là ba, con thường nhìn thấy ba ba trộm xem, mỗi lần đều xem thật lâu, có lần còn khóc nữa, ba ba nhìn ba, rồi khóc......"
"Nhưng ba ba vẫn luôn nói ba rất tốt, nói...... nói mẹ của Văn Văn rất tốt, điểm nào cũng tốt, ba ba rất thích, ba ba thích nhất là mẹ của Văn Văn, còn nói mẹ là kiêu ngạo, là tấm gương của ba ba, là người ba ba thích nhất, ba ba sẽ mong nhớ cả đời."
"Con rốt cuộc cũng biết, người ba ba nói...... chính là ba. Ba ba...... Ba ba mới là mẹ, còn ba...ba là ba ba của con, huhuh...... Vì sao ba lại không cần chúng con, hai chúng con đều rất nhớ rất nhớ ba, nhưng sao ba lại không xuất hiện......sao lại để chúng con chờ lâu như vậy chứ......"
Vương Tử Văn không biết mình đang nghĩ gì, đợi hắn lấy lại tinh thần, trên quyển ký họa đã vương một vệt nước, hai mắt cay xè, khiến hắn không nhìn rõ được những thứ trước mắt.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn con gái khóc đến thở hổn hển, lẩm bẩm, "Sao con......sao con xác định được ba là ba con? Sao lại biết là ba......"
Mao Văn Văn cắn môi, dùng mu bàn tay quệt nước mắt, nức nở nói, "Lúc ba ba nhắc đến mẹ với con, giống hệt như lúc nhìn ba...... Ba ba từng nói với con, ba ba thích mẹ, sẽ thích mẹ cả đời, ba ba mới không thích người khác đâu, ba......ba chính là mẹ của con."
Vương Tử Văn chầm chậm khép những quyển ký họa kia lại, đứng dậy, bế Mao Văn Văn lên, nghẹn ngào nói, "Vậy Văn Văn đã biết hết rồi đúng không? Biết......biết người song tính là như thế nào?"
Mao Văn Văn ôm chặt cổ Vương Tử Văn, yên lặng gật đầu, lại khụt khịt nói, "Văn Văn nói đúng rồi phải không ạ? Ba ba là mẹ, còn nhị ba mới là ba."
Vương Tử Văn thở một hơi thật dài, nghiêng đầu hôn hôn mặt con gái, lại giúp bé lau nước mắt, "Thật ra không quan trọng đâu, chỉ là xưng hô thôi mà, Văn Văn đã kêu cậu ấy là ba ba, kêu ba là nhị ba thì cứ gọi tiếp như vậy cũng không sao. Chỉ cần con không chê ba ba khác người, không khiến cậu ấy đau lòng......"
Mao Văn Văn vội vàng siết chặt cánh tay đang vòng quanh cổ hắn, hốt hoảng nói, "Văn Văn không có!"
Vương Tử Văn rốt cuộc nở nụ cười, nhẹ nhàng lau mặt cho bé, lại hôn một cái lên trán bé, "Văn Văn nói lại lời này cho ba ba nghe nhé, chịu không? Ba ba đã lo lắng mấy ngày rồi, bây giờ nhất định đang rất khổ sở, Văn Văn an ủi cậu ấy được không?"
Mao Văn Văn cuống quýt gật đầu, vội vàng đẩy Vương Tử Văn ra, nhảy xuống đất, chạy tới kéo cửa phòng.
Mao Tiểu Vũ mặt mày tái nhợt đứng đối diện cửa, e ngại không dám lại gần, biểu cảm rõ ràng có chút thất lạc. Mao Văn Văn nhìn mà đau lòng, vội vàng chạy tới, Mao Tiểu Vũ sửng sốt, gấp gáp giang hai tay đón được con gái đột nhiên bổ nhào về phía mình, đợi đến khi cảm nhận được bé con chen đầy trong lồng ngực mình, chạm được vào da thịt ấm áp của bé, cậu liền nhịn không được, kích động đến đỏ bừng mặt mũi.
Mao Văn Văn ôm cậu thật chặt, lúc này bé mới biết ba ba đã lo lắng thế nào, lập tức áy náy không chịu được, ôm chặt cổ cậu, hít hít mũi, rầu rĩ nói, "Ba ba, con xin lỗi......"
Mao Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu, cũng không biết mình muốn khóc hay là muốn cười nữa, luống cuống tay chân nói, "Văn Văn đã suy nghĩ cẩn thận rồi? Suy nghĩ cẩn thận thì tốt, không chán ghét ba ba thì tốt......"
Mao Văn Văn vội nói, "Sao có thể chán ghét được, ba ba là tốt nhất, Văn Văn yêu ba ba nhất, Văn Văn còn muốn lớn lên bảo vệ ba ba nữa mà, sao có thể chán ghét ba ba cơ chứ!"
Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được bật khóc, trên môi lại nở nụ cười, ngây ngốc nói, "Uh, uh, Văn Văn vẫn luôn nói lớn lên sẽ bảo vệ ba ba, ba ba nhớ mà."
Mao Văn Văn thấy nước mắt của cậu liền sợ, cũng bật khóc theo, vừa khóc vừa nói, "Là Văn Văn không tốt, con xin lỗi, ba ba đừng khóc mà, huhuh......"
Vương Tử Văn nhìn hai ba con ôm nhau khóc thành một đoàn thì dở khóc dở cười, lại đau lòng không thôi, tới gần ôm lấy cả hai ba con, hôn từng người một, sau đó gian nan nói, "Xin lỗi, đều là lỗi của ba, khiến hai người phải chịu ủy khuất."
Mao Văn Văn lườm hắn một cái, Vương Tử Văn ngượng ngùng cười, Mao Tiểu Vũ lại nín khóc mỉm cười, dỗ dành con gái, "Cũng không phải là lỗi của nhị ba con đâu, chuyện năm đó chỉ là hiểm nhầm, nhị ba cũng không cố ý...... Ụa!"
Mao Tiểu Vũ còn chưa nói xong, đột nhiên bụm miệng nôn khan một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã lao vội vào toilet nôn lấy nôn để.
Mao Văn Văn hoảng sợ, vội vàng chạy theo, Vương Tử Văn nhớ đến những lời Đường Anh dặn dò, cũng nhanh chóng rót một cốc nước đi tới, vừa vỗ lưng cậu vừa đưa nước cho cậu. Mao Tiểu Vũ nôn một hồi, đợi cảm giác buồn nôn dịu xuống mới dựa vào người Vương Tử Văn uống mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, mệt mỏi thở dốc.
Mao Văn Văn lại mở to mắt, sau đó ánh mắt chầm chậm chuyển tới bụng Mao Tiểu Vũ, không xác định lắm hỏi, "Ba ba, có phải ba lại......uhm...lại có em bé không?"
Vương Tử Văn cùng Mao Tiểu Vũ đều cả kinh, người sau lập tức đỏ mặt, xấu hổ chui vào trong ngực Vương Tử Văn. Vương Tử Văn bị phản ứng của cậu chọc cười, ha ha vài tiếng, xoa xoa bụng cậu, nói, "Mới mấy ngày Văn Văn đã thành chuyên gia rồi nhỉ?"
Mao Văn Văn lại bạnh mặt, không nói chuyện.
Mao Tiểu Vũ thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, "Văn Văn, con có tâm sự gì trong lòng có thể nói cho ba ba biết được không? Con cứ không nói lời nào để ba với nhị ba con đoán tới đoán lui, hai ba khó chịu lắm đó......"
Mao Văn Văn khẽ run lên, cắn cắn môi, rốt cuộc nhỏ giọng nói, "Nếu......"
Mao Tiểu Vũ cùng Vương Tử Văn đều ngồi xổm xung quanh nhìn bé.
"Nếu......có em bé..." Mao Văn Văn túm váy, dùng sức siết chặt, "Nếu có em bé khác, ba ba có còn thích Văn Văn nữa không?"
Mao Tiểu Vũ nghe bé nói lồng ngực run lên, vội vàng nắm lấy tay bé, dịu dàng siết chặt, nhẹ giọng nói, "Sao con lại nghĩ như thế chứ? Ba ba đương nhiên vẫn thích con rồi, ba ba còn đang chờ Văn Văn lớn lên bảo vệ ba ba mà, đương nhiên phải ở bên con cả đời rồi."
Mao Văn Văn nuốt một ngụm nước miếng, lại liếc nhìn Vương Tử Văn, nhỏ giọng hỏi, "Vậy......vậy nhị ba...nhị ba liệu có không thích em bé không...... Trước kia nhị ba cũng không ở cùng Văn Văn......"
Đến giờ Vương Tử Văn mới phát hiện Mao Văn Văn quả thật là kết tinh của mình và Mao Tiểu Vũ. Hai chữ 'kết tinh' này lần đầu tiên đem đến cho hắn cảm giác hạnh phúc vô cùng đặc biệt, ngoại hình của đứa nhỏ này có một nửa giống hắn, một nửa giống Mao Tiểu Vũ, ngay cả tính cách cũng thế, ngày thường những lúc hi hi ha ha y hệt hắn, nhưng đến lúc gặp chuyện, bộ dáng mềm mềm nhuyễn nhuyễn lại cực kỳ giống Mao Tiểu Vũ. Hắn chưa từng nuôi dạy bé ngày nào, nhưng giờ phút này đột nhiên thức tỉnh tình thương của cha, cảm thấy bé quả thật là cốt nhục tương liên với mình, là cốt nhục của mình và Mao Tiểu Vũ, là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, lại đặc biệt hạnh phúc, nhịn không được ôm Mao Văn Văn lên, để bé ngồi trên vai mình, xoay tại chỗ một vòng, cười nói, "Nhị ba có hai bả vai, sau này để con cùng em trai hoặc em gái mỗi người một bên, được không nào!"
Mao Văn Văn mím môi, nhỏ giọng cười, túm lấy tóc Vương Tử Văn, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, "Ba nói rồi đó, sau này không được nuốt lời đâu."
Vương Tử Văn ngưỡng cổ, chạm mũi vào mũi bé, cười hì hì nói, "Đương nhiên rồi, ba mà chơi xấu thì để ba ba con ở trên, công ba, được chưa?"
Mao Văn Văn chớp chớp mắt, rõ ràng học nghệ vẫn chưa đủ tinh, ngây thơ hỏi, "Công ba là sao ạ?"
Mao Tiểu Vũ đỏ mặt, đạp một cái vào chân Vương Tử Văn, xấu hổ buồn bực nói, "Đang ở trước mặt con nít mà nói linh tinh cái gì thế hả!"
"Ui xời, dù sao con bé cũng không hiểu mà."
"Thế nhỡ con nó đi tra thì sao?"
"Tra thì tra thôi, sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết mà......"
"Anh...Anh...... Anh làm ba cái kiểu gì thế hả......"
"Nhị ba, nhị ba, công ba là sao ạ?"
"Ai da, đừng hỏi nữa, con tự tra đi."
"Vương Tử Văn, anh đủ rồi đó!"
"Ồ, vậy để con tra!"
"......"
Con của mình, tui khổ quá mà......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất