Chương 11
Sau khi chạy bộ sớm là bữa sáng, bình thường vào lúc này, Richie sẽ có lương tâm phát hiện ra chó con đứng trên bàn vì thức ăn mà hai mắt tỏa sáng, không chút chí khí vẫy vẫy đuôi. Trong cả một ngày, cũng chỉ có lúc này Nguyễn Hướng Viễn mới biết điều đến mức giống với một chú chó con đáng yêu thực sự.
Nếu Nguyễn Hướng Viễn phát hiện dưới miệng là bánh bao đậu, cậu sẽ vui mừng mà vẫy đuôi nhiều hơn.
Bánh bao đậu rất to, trong lúc Richie chậm rãi thưởng thức phần bữa sáng của mình, Nguyễn Hướng Viễn sẽ ở bên cạnh chổng mông, chem chép cái miệng rộng, ăn được một nửa cậu sẽ ngẩng đầu, thò móng vuốt, gian nan lay lay tay Richie. Làm vậy cậu sẽ có thể uống một chút sữa đậu nành mới xay từ cái khay giống như khay café của Richie. Richie không thích uống thứ này, đồ ăn sáng mà nhân loại ngu xuẩn đều thích như bánh ngọt, trứng ốp và café, sữa đậu nành và bánh bao đều là chuẩn bị đặc biệt cho cún đại gia.Có đôi khi, Nguyễn Hướng Viễn nghĩ, làm một chú chó "truyền thống" thì bữa sáng có bánh quẩy vẫn tốt hơn. Mặc dù với chó mà nói, thứ kia có lẽ sẽ quá nhiều dầu mỡ.
Nguyễn Hướng Viễn ăng ẳng kêu, có chút nhàm chán nhìn nhìn bốn phía. Cậu phát hiện có vài phạm nhân đang từ đĩa ăn của họ liếc lên, cẩn thận đánh giá cậu hoặc là rình coi chủ nhân cậu. Sau khi chó con không hề thân thiện mà thử khoe răng sữa nhỏ xinh của mình, lại bận rộn cúi đầu ăn bữa sáng, trong số bọn họ có một tên ngu xuẩn còn làm đổ cốc nước chanh bên cạnh.
Nguyễn Hướng Viễn nhất thời cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ của việc "mắt chó nhìn người thấp".
Theo bản năng quay đầu nhìn chủ nhân bên cạnh đang bỏ một miếng trứng ốp vào miệng, con hàng này vẫn cứ nhìn bàn ăn trước mặt không rời, rõ ràng là chuyện gì cũng biết, thế mà cứ cố tình ra vẻ mặt bình tĩnh, cái gì cũng không quan tâm, toàn tâm toàn ý hưởng dụng bữa sáng.
Mà giờ phút này, bên bàn chỉ có Nguyễn Hướng Viễn và Richie, trong thời gian bữa sáng Sei sẽ không xuất hiện. Chạy bộ buổi sáng xong, hắn sẽ về phòng của mình ngủ nướng tiếp. Còn hai Vương khác... Từ "Vương chi thịnh yến" lúc sáng sớm ở sân vận động có thể phân tích được bọn họ ở hai phái riêng biệt, quan hệ cùng Richie và Sei, hoặc là quan hệ lẫn nhau của hai người họ, tuyệt đối không thể nói là "tốt".
Vậy nên bây giờ, thậm chí một người để ói mửa vì hành vi ngu xuẩn của Richie cũng không có, Nguyễn Hướng Viễn nhất thời cảm thấy niềm tịch mịch vì không thể mở miệng nói tiếng người.
Một người một chó mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện tại phòng ăn, mọi người cũng đã tập mãi thành quen. Cách làm người cao ngạo của Richie, tác phong thường ngày cao ngạo của Richie đã thành công khiến cho tất cả phạm nhân Tuyệt Sí quán vào ngày thứ ba đã biết "Tên Richie kia nuôi một con sủng vật mới", "Sủng vật mới còn có thể mang theo ra ngoài", "Chó con không biết nghe lời", "Đi đâu cũng mang theo".
Theo Richie càng lâu, Nguyễn Hướng Viễn nhậnthấy mình càng hiểu rõ về Tuyệt Sí quán, ví như những phạm nhân khu khác khi thấy Richie thì nhiều nhất cũng chỉ nhanh chóng tránh xa một chút, tuyệt đối sẽ không xuất hiện động tác cúi người chào đầy khoa trương. Trên thực tế, mỗi khu có quy củ riêng, Richie xem ra là một tên tương đối quan tâm đến phương diện hình thức và lễ nghi.
Câu nói đó nói như nào ấy nhỉ...?
Vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ xong bữa ăn sáng, chó con nâng chân sau gãi gãi cái bụng, lơ đãng suy nghĩ. A, đúng rồi!
"Tiện nhân thì khác người".
Rất rõ ràng, chó con còn canh cánh trong lòng chuyện sáng nay Richie nhìn chim nhỏ của mình mà bĩnh tĩnh đưa ra cái tên "Công Chúa" đầy nghịch thiên sấm đánh đùng đùng.
Ăn xong bánh bao của mình, Nguyễn Hướng Viễn dùng bàn chân thô dày giẫm đến giẫm đi trên bàn, mười hai vạn phần nóng ruột mà vẫn phải nhẫn nại chờ Richie.
Rốt cục, khi phạm nhân đều đã tốp năm tốp ba rời khỏi, Richie cuối cùng cũng có vẻ chuẩn bị chấm dứt bữa sáng. Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, tuy rằng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào là lạnh lẽo chứng tỏ bên ngoài nhà giam vẫn là thời tiết không thể cảm giác được một chút ấm áp, nhưng hôm nay thật sự là một ngày thời tiết đẹp đấy.
Làn gió mang theo ánh sáng mặt trời và hơi nước từ băng tuyết tan thổi qua khuôn mặt lông xù, Nguyễn Hướng Viễn thật có tinh thần mà vểnh tai, bỗng nhiên muốn đi dạo.
Cách đó không xa, Shad, làm một ngục cảnh đầy đủ tư cách cũng bắt đầu không kiên nhẫn xua người trong khu của bọn họ. Richie uống cạn chút café cuối cùng trong cốc, chậm rãi đứng lên, lúc hắn vươn tay tới ôm lấy Nguyễn Hướng Viễn, chó con khịt khịt mũi, ngửi được hỗn hợp mùi thuốc lá và café nhàn nhạt từ ngón tay sạch sẽ thon dài của người đàn ông kia. Từ góc độ của chó mà nói, mùi này cực kì dễ ngửi, gây cho người ta cảm giác an tâm.
"..."
An tâm?
Chắc là bánh bao đậu làm hỏng đầu óc rồi.
Nguyễn Hướng Viễn lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kì quái này lắc bay về nhà bà ngoại đi!
Nheo mắt hưởng thụ mu bàn tay của Richie khi có khi không xoa xoa đầu mình, chó con lí giải rằng nhân loại ngu xuẩn này đang lấy lòng mình. Chẳng hạn như để mình không để bụng chuyện sáng nay hắn đã có hành động rất quá thể là chọn lấy một cái tên đầy lừa bịp cho mình.
Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn ra ngoài, sau đó dưới ánh mắt đầy kì vọng của Nguyễn Hướng Viễn, quả nhiên hắn không theo dòng người đi lên con đường thông tới khu nhà tù. Chó con không thể không khen ngợi thêm lần nữa với quy củ "Vương làm việc và nghỉ ngơi không bị cảnh ngục hạn chế" này, sau đó hưng phấn cùng Richie đi ra phía ngoài.
Bây giờ Richie đi giày, cho nên có thể mang Nguyễn Hướng Viễn đi xa hơn một chút. Hắn ra khỏi con đường sưởi ấm áp, hơi khom lưng muốn đem chó con thả xuống đất, thế nhưng còn chưa thả xuống được tử tế thì lập tức hắn cảm nhận được con vật lông xù kia đang khẩn cấp phi ra từ trong lòng mình. Nó lăn lăn hai vòng trên lớp tuyết dày, sau đó đứng lên lắc lắc người, trên tai đọng tuyết, lập tức xông ra ngoài.
Khoảng hơn mười giây sau liền mất bóng nó, trên nền tuyết không có một dáng người, chỉ để lại một hàng dấu chân nho nhỏ xộc xệch đầy kích động.
"..."
Người đàn ông tóc đỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong nhất thời có chút sững sờ, có chút không hiểu nổi hành vi của chó con cứ như là đã bị chôn sống ba trăm năm, khát khao được chạy như điên kia đến tột cùng là vì sao.
Richie cũng không vội, điều này có quan hệ rất lớn với tính cách của hắn, đầu tiên là theo bản năng, lần theo phương hướng dấu chân chạy vài bước, người đàn ông tóc đỏ liền đứng lại, ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhớ ra hiện tại không phải thời gian thông khí, cứ để nó tự chạy loạn khắp nơi một lúc hẳn cũng chẳng sao nhỉ? Nghĩ vậy, sờ sờ chóp mũi, tốc độ của người đàn ông đang chầm chậm bước đi lại càng trở nên thong thả.
Sự thật chứng minh hắn sai lầm rồi!
Lúc Richie đang đút tay vào túi, không chút hăng hái bước tới vườn hoa, từ phương xa truyền đến một trận gà mái rối loạn kêu "cục tác cục tác" khiến người đàn ông chú ý. Hắn dừng một lát, có chút tò mò, trong cổ họng phát ra tiếng "hừ" nhẹ, sau đó lơ đãng nhìn bốn phía. Cuối cùng thấy dấu chân lung tung lộn xộn trên mặt tuyết, ánh mắt hắn dừng lại ở hàng rào cách đó không xa.
Cùng lúc đó, một con gà mái "cục tác" kêu như điên từ hàng rào bay lên, lông gà lả tả bay trong không trung.
Trong đám gà mái đang hoảng sợ kêu ầm ĩ, loáng thoáng còn kèm theo tiếng "gâu gâu", hiển nhiên là đến từ một vị ngoại tộc nào đó.
Richie: "..."
Bỗng nhớ tới hồi trước nghe Shad nói qua chuyện Eli thích làm nhất là trồng dưa trồng đậu, nuôi gà trồng hoa.
Khuôn mặt hắn xuất hiện vẻ cứng đờ trong giây lát, sau đó lộ ra vẻ mặt phiền toái lần đầu tiên. Hắn cuối cùng cũng chịu thu hồi sự lười biếng lại, rút tay ra khỏi túi áo, sau đó chạy chậm tới hàng rào cạnh vườn rau mà hắn chưa bao giờ đến.
Người đàn ông tóc đỏ chẳng tốn chút công sức nào đã có thể nhìn thấy, giờ này phút này, hàng rào nhỏ đó đã bị náo loạn tung trời. Lớp rau dưa xanh biếc bị cào lên khắp nơi trên mặt tuyết, bùn đất tung tóe, hình dạng chúng nó thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Bồn hoa rõ ràng đã được chăm sóc tỉ mỉ bây giờ bị đụng vào đang ở trên mặt đất, chậu hoa xinh đẹp vỡ nát. Lồng tre vốn để nhốt gà cũng bị lật trên đất, bảy tám con gà mẹ đang kêu điên cuồng, vừa kêu vừa chạy trốn. Trong đám đó, phía sau một con xui xẻo là một thân ảnh nho nhỏ, lông xù màu xám tro. Thân ảnh màu xám tro kia đang thở hổn hển, lưỡi thè dài ra bên ngoài, vì lực gió lúc chạy bộ mà cái tai nho nhỏ đang dán chặt trên đầu.
"Gâu gâu gâu ~~~"
Chó con giống hệt thỏ, cùng lúc sử dụng hai chân nhảy nhảy phía sau, hưng phấn đuổi theo gà mái.
Có đôi khi không kịp hãm chân lại, chó con trượt ngã dúi mặt vào hỗn hợp bùn cùng tuyết, nó không yếu ớt kêu mà bò dậy, hưng phấn không suy giảm, đổi một con gà mái khác, tiếp tục đuổi.
Lông trên lưng đã được tắm rửa sạch sẽ thơm phức đã dính đầy bùn đất cùng với nước tuyết tan, bốn cái chân mập mạp đã biến thành bốn con sâu lông màu nâu, trên bụng lại càng nhiều nước bùn, lúc nó chạy còn có thể thấy bùn rơi xuống.
Richie: "..."
Chó con dường như cảm thấy chủ nhân đại nhân giá lâm, rốt cục nó cũng ngừng lại, quay đầu, khiến cho hai cặp mắt xanh thẫm nhìn nhau. Chó con ngoác cái miệng rộng, giơ chân đầy bùn đất lên, ngượng ngùng gãi mặt, sau đó dùng khuôn mặt chó bị dính đầy bùn bẩn, rất khó có được thân thiện, hướng về phía chủ nhân của mình cười một cái thật là tươi.
– Gâu gâu gâu!
Richie:
– ... Đánh chết mày.
Tối hôm đó, Nguyễn Hướng Viễn bị nhét trong bồn tắm, bị giày xéo hơn một giờ đồng hồ, trong lúc đó được dùng sữa tắm ba lần, đổi nước tắm sáu lần.
Trừng phạt tiếp theo là tối nay không được lên giường ngủ, chỉ được ngủ ở ổ chó.
Sau đó nó có một cái tên mới: Chuẩn.
Cái tên này thật chói mắt, thật khốc đúng không?
Đáng tiếc là chủ nhân biếи ŧɦái lại lấy tên đó trong lúc hướng về đám gà mái.
– Mày đã thích đuổi gà như vậy, thế thì gọi Chuẩn là được.
Mấy người xem, một câu nói chẳng có tí logic nào, chó con từng cố gắng phản kháng, sau đó bị chủ nhân bạo lực dùng vũ lực trấn áp, phản kháng bị bác bỏ thật vô tình.
Đêm đó, vì lúc ban ngày đã đùa thật vui, mặc dù không được lên giường ngủ mà phải co ro rúc trong ổ chó, Nguyễn Hướng Viễn vẫn ngủ thật là say thật là ngon. Trước khi ngủ, cậu cầu nguyện ngày hôm sau sẽ không bị đồ biếи ŧɦái này dựng dậy bắt chạy bộ từ khi trời còn chưa sáng.
Mười ước định với chủ nhân biếи ŧɦái. Hai: Vì để tăng tiến độ hiểu biết lẫn nhau giữa chúng ta, xin hãy để chúng ta có đầy đủ thời gian, tôi sẽ cố gắng chứng minh tôi không muốn dậy sớm cùng anh tập thể dục buổi sáng đến như thế nào.
__________________________________
Chuẩn: chim cắt. bộ dáng oai hùng mà Richie trông chờ.
đây là Chuẩn hàng chuẩn
Nếu Nguyễn Hướng Viễn phát hiện dưới miệng là bánh bao đậu, cậu sẽ vui mừng mà vẫy đuôi nhiều hơn.
Bánh bao đậu rất to, trong lúc Richie chậm rãi thưởng thức phần bữa sáng của mình, Nguyễn Hướng Viễn sẽ ở bên cạnh chổng mông, chem chép cái miệng rộng, ăn được một nửa cậu sẽ ngẩng đầu, thò móng vuốt, gian nan lay lay tay Richie. Làm vậy cậu sẽ có thể uống một chút sữa đậu nành mới xay từ cái khay giống như khay café của Richie. Richie không thích uống thứ này, đồ ăn sáng mà nhân loại ngu xuẩn đều thích như bánh ngọt, trứng ốp và café, sữa đậu nành và bánh bao đều là chuẩn bị đặc biệt cho cún đại gia.Có đôi khi, Nguyễn Hướng Viễn nghĩ, làm một chú chó "truyền thống" thì bữa sáng có bánh quẩy vẫn tốt hơn. Mặc dù với chó mà nói, thứ kia có lẽ sẽ quá nhiều dầu mỡ.
Nguyễn Hướng Viễn ăng ẳng kêu, có chút nhàm chán nhìn nhìn bốn phía. Cậu phát hiện có vài phạm nhân đang từ đĩa ăn của họ liếc lên, cẩn thận đánh giá cậu hoặc là rình coi chủ nhân cậu. Sau khi chó con không hề thân thiện mà thử khoe răng sữa nhỏ xinh của mình, lại bận rộn cúi đầu ăn bữa sáng, trong số bọn họ có một tên ngu xuẩn còn làm đổ cốc nước chanh bên cạnh.
Nguyễn Hướng Viễn nhất thời cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ của việc "mắt chó nhìn người thấp".
Theo bản năng quay đầu nhìn chủ nhân bên cạnh đang bỏ một miếng trứng ốp vào miệng, con hàng này vẫn cứ nhìn bàn ăn trước mặt không rời, rõ ràng là chuyện gì cũng biết, thế mà cứ cố tình ra vẻ mặt bình tĩnh, cái gì cũng không quan tâm, toàn tâm toàn ý hưởng dụng bữa sáng.
Mà giờ phút này, bên bàn chỉ có Nguyễn Hướng Viễn và Richie, trong thời gian bữa sáng Sei sẽ không xuất hiện. Chạy bộ buổi sáng xong, hắn sẽ về phòng của mình ngủ nướng tiếp. Còn hai Vương khác... Từ "Vương chi thịnh yến" lúc sáng sớm ở sân vận động có thể phân tích được bọn họ ở hai phái riêng biệt, quan hệ cùng Richie và Sei, hoặc là quan hệ lẫn nhau của hai người họ, tuyệt đối không thể nói là "tốt".
Vậy nên bây giờ, thậm chí một người để ói mửa vì hành vi ngu xuẩn của Richie cũng không có, Nguyễn Hướng Viễn nhất thời cảm thấy niềm tịch mịch vì không thể mở miệng nói tiếng người.
Một người một chó mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện tại phòng ăn, mọi người cũng đã tập mãi thành quen. Cách làm người cao ngạo của Richie, tác phong thường ngày cao ngạo của Richie đã thành công khiến cho tất cả phạm nhân Tuyệt Sí quán vào ngày thứ ba đã biết "Tên Richie kia nuôi một con sủng vật mới", "Sủng vật mới còn có thể mang theo ra ngoài", "Chó con không biết nghe lời", "Đi đâu cũng mang theo".
Theo Richie càng lâu, Nguyễn Hướng Viễn nhậnthấy mình càng hiểu rõ về Tuyệt Sí quán, ví như những phạm nhân khu khác khi thấy Richie thì nhiều nhất cũng chỉ nhanh chóng tránh xa một chút, tuyệt đối sẽ không xuất hiện động tác cúi người chào đầy khoa trương. Trên thực tế, mỗi khu có quy củ riêng, Richie xem ra là một tên tương đối quan tâm đến phương diện hình thức và lễ nghi.
Câu nói đó nói như nào ấy nhỉ...?
Vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ xong bữa ăn sáng, chó con nâng chân sau gãi gãi cái bụng, lơ đãng suy nghĩ. A, đúng rồi!
"Tiện nhân thì khác người".
Rất rõ ràng, chó con còn canh cánh trong lòng chuyện sáng nay Richie nhìn chim nhỏ của mình mà bĩnh tĩnh đưa ra cái tên "Công Chúa" đầy nghịch thiên sấm đánh đùng đùng.
Ăn xong bánh bao của mình, Nguyễn Hướng Viễn dùng bàn chân thô dày giẫm đến giẫm đi trên bàn, mười hai vạn phần nóng ruột mà vẫn phải nhẫn nại chờ Richie.
Rốt cục, khi phạm nhân đều đã tốp năm tốp ba rời khỏi, Richie cuối cùng cũng có vẻ chuẩn bị chấm dứt bữa sáng. Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, tuy rằng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào là lạnh lẽo chứng tỏ bên ngoài nhà giam vẫn là thời tiết không thể cảm giác được một chút ấm áp, nhưng hôm nay thật sự là một ngày thời tiết đẹp đấy.
Làn gió mang theo ánh sáng mặt trời và hơi nước từ băng tuyết tan thổi qua khuôn mặt lông xù, Nguyễn Hướng Viễn thật có tinh thần mà vểnh tai, bỗng nhiên muốn đi dạo.
Cách đó không xa, Shad, làm một ngục cảnh đầy đủ tư cách cũng bắt đầu không kiên nhẫn xua người trong khu của bọn họ. Richie uống cạn chút café cuối cùng trong cốc, chậm rãi đứng lên, lúc hắn vươn tay tới ôm lấy Nguyễn Hướng Viễn, chó con khịt khịt mũi, ngửi được hỗn hợp mùi thuốc lá và café nhàn nhạt từ ngón tay sạch sẽ thon dài của người đàn ông kia. Từ góc độ của chó mà nói, mùi này cực kì dễ ngửi, gây cho người ta cảm giác an tâm.
"..."
An tâm?
Chắc là bánh bao đậu làm hỏng đầu óc rồi.
Nguyễn Hướng Viễn lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kì quái này lắc bay về nhà bà ngoại đi!
Nheo mắt hưởng thụ mu bàn tay của Richie khi có khi không xoa xoa đầu mình, chó con lí giải rằng nhân loại ngu xuẩn này đang lấy lòng mình. Chẳng hạn như để mình không để bụng chuyện sáng nay hắn đã có hành động rất quá thể là chọn lấy một cái tên đầy lừa bịp cho mình.
Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn ra ngoài, sau đó dưới ánh mắt đầy kì vọng của Nguyễn Hướng Viễn, quả nhiên hắn không theo dòng người đi lên con đường thông tới khu nhà tù. Chó con không thể không khen ngợi thêm lần nữa với quy củ "Vương làm việc và nghỉ ngơi không bị cảnh ngục hạn chế" này, sau đó hưng phấn cùng Richie đi ra phía ngoài.
Bây giờ Richie đi giày, cho nên có thể mang Nguyễn Hướng Viễn đi xa hơn một chút. Hắn ra khỏi con đường sưởi ấm áp, hơi khom lưng muốn đem chó con thả xuống đất, thế nhưng còn chưa thả xuống được tử tế thì lập tức hắn cảm nhận được con vật lông xù kia đang khẩn cấp phi ra từ trong lòng mình. Nó lăn lăn hai vòng trên lớp tuyết dày, sau đó đứng lên lắc lắc người, trên tai đọng tuyết, lập tức xông ra ngoài.
Khoảng hơn mười giây sau liền mất bóng nó, trên nền tuyết không có một dáng người, chỉ để lại một hàng dấu chân nho nhỏ xộc xệch đầy kích động.
"..."
Người đàn ông tóc đỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong nhất thời có chút sững sờ, có chút không hiểu nổi hành vi của chó con cứ như là đã bị chôn sống ba trăm năm, khát khao được chạy như điên kia đến tột cùng là vì sao.
Richie cũng không vội, điều này có quan hệ rất lớn với tính cách của hắn, đầu tiên là theo bản năng, lần theo phương hướng dấu chân chạy vài bước, người đàn ông tóc đỏ liền đứng lại, ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhớ ra hiện tại không phải thời gian thông khí, cứ để nó tự chạy loạn khắp nơi một lúc hẳn cũng chẳng sao nhỉ? Nghĩ vậy, sờ sờ chóp mũi, tốc độ của người đàn ông đang chầm chậm bước đi lại càng trở nên thong thả.
Sự thật chứng minh hắn sai lầm rồi!
Lúc Richie đang đút tay vào túi, không chút hăng hái bước tới vườn hoa, từ phương xa truyền đến một trận gà mái rối loạn kêu "cục tác cục tác" khiến người đàn ông chú ý. Hắn dừng một lát, có chút tò mò, trong cổ họng phát ra tiếng "hừ" nhẹ, sau đó lơ đãng nhìn bốn phía. Cuối cùng thấy dấu chân lung tung lộn xộn trên mặt tuyết, ánh mắt hắn dừng lại ở hàng rào cách đó không xa.
Cùng lúc đó, một con gà mái "cục tác" kêu như điên từ hàng rào bay lên, lông gà lả tả bay trong không trung.
Trong đám gà mái đang hoảng sợ kêu ầm ĩ, loáng thoáng còn kèm theo tiếng "gâu gâu", hiển nhiên là đến từ một vị ngoại tộc nào đó.
Richie: "..."
Bỗng nhớ tới hồi trước nghe Shad nói qua chuyện Eli thích làm nhất là trồng dưa trồng đậu, nuôi gà trồng hoa.
Khuôn mặt hắn xuất hiện vẻ cứng đờ trong giây lát, sau đó lộ ra vẻ mặt phiền toái lần đầu tiên. Hắn cuối cùng cũng chịu thu hồi sự lười biếng lại, rút tay ra khỏi túi áo, sau đó chạy chậm tới hàng rào cạnh vườn rau mà hắn chưa bao giờ đến.
Người đàn ông tóc đỏ chẳng tốn chút công sức nào đã có thể nhìn thấy, giờ này phút này, hàng rào nhỏ đó đã bị náo loạn tung trời. Lớp rau dưa xanh biếc bị cào lên khắp nơi trên mặt tuyết, bùn đất tung tóe, hình dạng chúng nó thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Bồn hoa rõ ràng đã được chăm sóc tỉ mỉ bây giờ bị đụng vào đang ở trên mặt đất, chậu hoa xinh đẹp vỡ nát. Lồng tre vốn để nhốt gà cũng bị lật trên đất, bảy tám con gà mẹ đang kêu điên cuồng, vừa kêu vừa chạy trốn. Trong đám đó, phía sau một con xui xẻo là một thân ảnh nho nhỏ, lông xù màu xám tro. Thân ảnh màu xám tro kia đang thở hổn hển, lưỡi thè dài ra bên ngoài, vì lực gió lúc chạy bộ mà cái tai nho nhỏ đang dán chặt trên đầu.
"Gâu gâu gâu ~~~"
Chó con giống hệt thỏ, cùng lúc sử dụng hai chân nhảy nhảy phía sau, hưng phấn đuổi theo gà mái.
Có đôi khi không kịp hãm chân lại, chó con trượt ngã dúi mặt vào hỗn hợp bùn cùng tuyết, nó không yếu ớt kêu mà bò dậy, hưng phấn không suy giảm, đổi một con gà mái khác, tiếp tục đuổi.
Lông trên lưng đã được tắm rửa sạch sẽ thơm phức đã dính đầy bùn đất cùng với nước tuyết tan, bốn cái chân mập mạp đã biến thành bốn con sâu lông màu nâu, trên bụng lại càng nhiều nước bùn, lúc nó chạy còn có thể thấy bùn rơi xuống.
Richie: "..."
Chó con dường như cảm thấy chủ nhân đại nhân giá lâm, rốt cục nó cũng ngừng lại, quay đầu, khiến cho hai cặp mắt xanh thẫm nhìn nhau. Chó con ngoác cái miệng rộng, giơ chân đầy bùn đất lên, ngượng ngùng gãi mặt, sau đó dùng khuôn mặt chó bị dính đầy bùn bẩn, rất khó có được thân thiện, hướng về phía chủ nhân của mình cười một cái thật là tươi.
– Gâu gâu gâu!
Richie:
– ... Đánh chết mày.
Tối hôm đó, Nguyễn Hướng Viễn bị nhét trong bồn tắm, bị giày xéo hơn một giờ đồng hồ, trong lúc đó được dùng sữa tắm ba lần, đổi nước tắm sáu lần.
Trừng phạt tiếp theo là tối nay không được lên giường ngủ, chỉ được ngủ ở ổ chó.
Sau đó nó có một cái tên mới: Chuẩn.
Cái tên này thật chói mắt, thật khốc đúng không?
Đáng tiếc là chủ nhân biếи ŧɦái lại lấy tên đó trong lúc hướng về đám gà mái.
– Mày đã thích đuổi gà như vậy, thế thì gọi Chuẩn là được.
Mấy người xem, một câu nói chẳng có tí logic nào, chó con từng cố gắng phản kháng, sau đó bị chủ nhân bạo lực dùng vũ lực trấn áp, phản kháng bị bác bỏ thật vô tình.
Đêm đó, vì lúc ban ngày đã đùa thật vui, mặc dù không được lên giường ngủ mà phải co ro rúc trong ổ chó, Nguyễn Hướng Viễn vẫn ngủ thật là say thật là ngon. Trước khi ngủ, cậu cầu nguyện ngày hôm sau sẽ không bị đồ biếи ŧɦái này dựng dậy bắt chạy bộ từ khi trời còn chưa sáng.
Mười ước định với chủ nhân biếи ŧɦái. Hai: Vì để tăng tiến độ hiểu biết lẫn nhau giữa chúng ta, xin hãy để chúng ta có đầy đủ thời gian, tôi sẽ cố gắng chứng minh tôi không muốn dậy sớm cùng anh tập thể dục buổi sáng đến như thế nào.
__________________________________
Chuẩn: chim cắt. bộ dáng oai hùng mà Richie trông chờ.
đây là Chuẩn hàng chuẩn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất