Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 2

Trước Sau
Dù không ai ủng hộ t vẫn edit tiếp vì đam mê

____________________________________

Ngày 5 tháng 1 năm 2020, tuyết lớn.

Trời tờ mờ sáng, tuyết đã phủ kín thành phố, cả thành phố một mảnh trắng tuyết. Băng tuyết làm trĩu nặng cả những cành cây to hai bên đường.Trong khi cả thành phố còn đang yên giấc, trên đường, một chiếc xe cao cấp có rèm che nhanh chóng rời khỏi. Chiếc xe đó có biển số của chính phủ, nó như một con báo đen trong rừng, lặng lẽ chạy, chỉ để lại hai vệt bánh xe thật dài hằn trên tuyết.

Trong xe, không quá yên bình.

Ta lật, ta lăn, ta bò!

Trên đầu ta có tai, có tai!

Phía sau ta có đuôi, có đuôi!

Trên mặt ba khoang, ba khoang, ta là thuần chủng!

Ai cũng không biết, không biết! Ta có một ít bí mật nhỏ! Bí mật nhỏ!

Ta là một con Husky, Husky, Husky!

Ta có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, bí mật nhỏ!

Ta là một con Husky, Husky, Husky!

Ta vẫn còn chim nhỏ ~ Chim nhỏ, chim nhỏ!

Chim nhỏ, chim nhỏ.

– Gâu gâu ~

– Quán trưởng, con chó này sao thế? Trở mình rồi lăn, có phải nó muốn đi tiểu không?

Một âm thanh sống động của nam giới truyền đến từ nóc thùng, cảm thấy thùng của mình rung rung, Nguyễn Hướng Viễn ngừng loại vận động quay cuồng đầy hưng phấn lại, nghĩ thầm: "Mẹ nó, mi mới muốn đi tiểu". Ngẩng đầu, cái tai lông xù theo bản năng cụp xuống, đôi mắt màu lam trừng thật lớn, xem xét người đang nói. Tóc cắt cua, gương mặt đại chúng, tướng mạo là loại vĩnh viễn không thể thăng chức.

– Chắc nóng, loại chó trượt tuyết vùng cực đều sợ nóng. Cậu thả nó xuống, có thấy bẩn hay không?

Cạnh người có khuôn mặt đại chúng là một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, đồ có vẻ đắt tiền. Y rất anh tuấn, trên người mặc một bộ đồng phục trắng chỉnh tề. Đồng phục trắng không một nếp nhăn, có thể thấy đây là người bị chứng ưa sạch sẽ và bị rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế(1). Cổ áo người này có lông hồ li hay là loại lông động vật nào đó khiến cho khuôn mặt tái nhợt bị giấu đi phân nửa. Ờ... Nói thật, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng ít nhiều có điểm ẻo lả.

Tuy rằng tên ẻo lả này rất dễ nhìn, nhưng vì y nói mình bẩn, Nguyễn Hướng Viễn quyết định không thích hắn.



Bẩn? Sao lại bẩn? Nguyễn Hướng Viễn nâng móng vuốt lên tự ngửi, vừa lòng nhận ra dù một chút cũng không ngửi thấy mùi chó, có mùi sữa tắm chuyên dụng cho chó, là mùi mơ. Vì thế, chú Husky Nguyễn Hướng Viễn vô cùng đắc ý quơ móng vuốt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra từ trong thùng giấy. Cậu thấy hơi nóng, há miệng, thở phì phò, nước dãi chảy ra từ đầu lưỡi rất dài nhưng lại tao nhã mà không rớt xuống. Cho dù trong xe bật điều hòa sưởi, vẫn có thể thấy lúc thở có một ít khói trắng từ kẽ răng nanh nhỏ của cậu thoát ra.

Người ta nói thân nhiệt chó cao hơn thân nhiệt người, xem ra là thật. A, đúng rồi, nhân tiện chút, bên ngoài gió lạnh trông có vẻ thích đấy, tôi có thể yêu cầu tắt sưởi không?

Xe vẫn bon bon lao về phía trước, Nguyễn Hướng Viễn đã rời xa thùng chó của mình, an ổn ngáp một cái, nằm úp sấp xuống đùi của thanh niên mặt đại chúng. Theo như đối thoại của hai người trong xe, Nguyễn Hướng Viễn biết được mặt đại chúng đang ôm mình như bảo bối kia tên là Shad, là một ngục cảnh. Ẻo lả ngồi bên cạnh cậu ta tên là Eli. Nơi họ tới là một nhà giam, là kiểu quán trưởng. Ừ, không phải nhà tù thường đâu, là quán trưởng ấy.

Bởi vì nơi họ tới không phải một trại giam bình thường, mà là cái nơi tên "Tuyệt Sí"(2) kia. Được rồi, nói cho đúng thì vẫn là trại giam, chẳng qua đó là một trại giam còn cao cấp hơn cả khách sạn năm sao, là một ngục giam sáu sao.

Đúng, ngục giam cao cấp. Nguyễn Hướng Viễn đã nghe nói về Tuyệt Sí quán là nơi thế nào. Trong mắt người bên ngoài, nó giống như một ngục giam chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có người nói đó là thiên đường, có người nói đó là địa ngục.

Đồng chí Nguyễn Hướng Viễn đời trước sống trong một đám hồ bằng cẩu hữu, trong số bọn họ cũng có không ít người làm những chuyện khiến cho cuối cùng chính mình phải đến cục cảnh sát, mở phiên tòa, kết án, ngồi xổm trong tù. Nguyễn Hướng Viễn biết nếu giờ này mình còn sống nhưng đã đâm Trần Lỗi một đao kia thì ba Trần Lỗi sẽ không bỏ qua cho mình. Nếu mình còn sống, vài chục năm tai ương lao ngục chắc chắn là không thể thoát đó đang chờ đợi mình.

Nhưng hiện tại, dù đã biến thành bộ dáng này, vẫn bởi vì ngẫu nhiên mà bị đưa vào Tuyệt Sí quán.

Tuyệt Sí quán tách biệt, nghe đồn nó nằm ở đỉnh núi không người biết đến trong rừng sâu. Hằng năm là tuyết lớn, gió núi, chỉ có mùa đông, không có ba mùa xuân, hạ, thu. Không tính được phí tổn xây dựng một tòa kiến trúc tráng lệ đứng vững trên đỉnh núi nơi hoang tàn vắng vẻ này. Nóc nhà tù là màu lam sẫm, tường bao là một màu trắng đơn điệu, kiến trúc hoa lệ tới mức như dùng tơ vàng mà xây thành, lạnh như băng mà âm trầm. Nhưng đây đều là truyền thuyết miêu tả thôi.

Trên thực tế, Tuyệt Sí quán thế nào thì chỉ có những người thật sự từng thấy mới có thể biết. Cho dù những người này một ngày nào đó sẽ từ đây đi ra nhưng vẫn không bao giờ đề cập tới ngục giam này.

Không ai biết nhà giam tơ vàng này là do người nào đặt tên, nhưng truyền thuyết nói người này quản giáo nghiêm ngặt, dùng sự thật cắt bỏ đi đôi cánh muốn trốn chạy của những người ở đây. Không ai biết "quản giáo nghiêm ngặt" là thế nào, nhưng không có ngoại lệ, người bị giam ở đây đều vì gặp một sự kiện nào đó mà nhanh chóng đoạn tuyệt ham muốn chạy trốn của chính mình, ngoan ngoãn chờ cho đến khi thời hạn thi hành án chấm dứt.

Tuyệt Sí quán, tên như nghĩa, có chạy đằng trời.

Không ai biết Tuyệt Sí quán ở đâu, cũng không người nào biết nó thuộc quyền sở hữu của quốc gia nào. Nghe nói ở Tuyệt Sí quán giam giữ những người có quyền thế trong xã hội hoặc là người có gia tài bạc triệu. Thường thì những người như thế sau khi phạm trọng tội, nếu tử hình ngay lập tức sẽ tạo ra uy hiếp cho sự ổn định xã hội, nhưng nếu để họ ở trong ngục giam bình thường thì quan hệ phức tạp trong đó có thể vì những thù hằn lúc trước mà đưa rất nhiều người trong số họ vào chỗ chết. Vì thế, mấy nước liền thảo ra kế hoạch tại một nơi bí mật, xây dựng một ngục giam cao cấp thần bí ngay ở đó.

Nguyễn Hướng Viễn có một người bạn phạm tội, không ai có khả năng đưa cậu ta vào trại giam này. Cha mẹ cậu ta vận dụng quan hệ, sẵn sàng bỏ ra số tiền khổng lồ nhưng tới bây giờ không một ai thành công đem con của họ đưa được vào Tuyệt Sí quán.

Nguyễn Hướng Viễn ghé vào trong lòng Shad, nghe họ nói chuyện. Trong đối thoại của họ, cậu nghe được rất nhiều những cái tên xa lạ, tên ngoại quốc, tên ngắn tên dài, não cún có vẻ không nhớ được. Chó con không kiên nhẫn thở phì phò, dùng chân sau đứng lên, bàn tay trắng như tuyết có móng vuốt chụp lên quần áo của khuôn mặt đại chúng rồi đứng vững. Thế này mõm nó vừa chạm đến cằm Shad.

Hơi thở nóng hầm hập của nó phả lên gương mặt của cảnh ngục mặt đại chúng, đối phương thần tình bất đắc dĩ, vỗ mông đe dọa nó rồi hà hơi lại, sau đó ném nó xuống. Cún con Husky lông màu xám, trên lưng còn có một vệt lông dài và đen lúc này kêu lên hai tiếng, cái đuôi to trông như con sâu lông giật giật, vừa lòng khép cái miệng lớn của mình lại.

Giờ phút này đây, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy rằng mình sẽ trở thành ngục khuyển.

Cậu không biết chỉ cần là một người có chỉ số thông minh bình thường, họ sẽ không bao giờ chọn một con chó luôn vô tổ chức vô kỉ luật như Husky làm ngục khuyển.

Mà bây giờ, Nguyễn Hướng Viễn chẳng biết gì nhưng vẫn nghĩ là mình cái gì cũng biết đang xoay cái đầu đầy lông, cụp tai, thưởng thức khuôn mặt mới của mình từ kính chiếu hậu. Ừ, thật nghiêm túc, thật hung hãn, khoảng ba tháng tuổi, như thế này đúng là có khiếu làm ngục khuyển mà.

Nguyễn Hướng Viễn lật mình, rụt tứ chi lai, khi Shad gãi gãi bụng mình, cậu thoải mái mà nheo nheo đôi mắt màu lam.

Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy có chút châm chọc.

Gϊếŧ người, sau đó chính mình cũng chết.

Sống lại thành một con chó, nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát cái kiếp ngục tù.



Nhân quả báo ứng, câu nói đó là thế nào nhỉ? Người đang làm, trời đang nhìn.

... Được rồi, thật ra ông trời cũng không phải quá tuyệt tình, Nguyễn Hướng Viễn nâng chân lên, dùng bàn chân mềm mại gãi đầu gãi tai, thầm nghĩ: Tốt xấu gì thì Ngọc Hoàng đại đế cũng để lại cho mình chim nhỏ.

– Quán trưởng, con chó này còn thở dài được sao?

– Chó còn đánh rắm được đấy, cậu có im đi một lúc được không, tám đời rồi chưa thấy chó hả?

Shad gãi đầu, trong cái nhìn chăm chú đầy yên lặng của Nguyễn Hướng Viễn, gật gật đầu. Cậu ta nhéo nhéo bàn chân núc ních thịt của chó con trong lòng, thành thật trả lời:

– Ba em hồi trước ở nhà có nuôi mấy con chó ta, để giữ nhà thôi. Ha ha, mỗi lần có người lạ đến chúng nó đều sủa, mà còn sủa to chứ. Thật ra thì em thích chó lắm, anh xem anh xem, chúng nó sẽ dùng ánh mắt thế này nhìn mình, đúng là làm người ta không chịu nổi.

– ...

Im đi thiếu niên, ông đây thân là một con chó cũng nhận ra quán trưởng nhà cậu không muốn nghe câu chuyện xưa không biết có từ thời nào của cậu đâu.

Với lại, ai con mẹ nó dùng "ánh mắt thế này" nhìn mi, đừng có tự sướng.

– Shad.

– Vâng, quán trưởng?

– Con chó con này đang nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ.

– ...

Bị đưa về thùng một cách vô tình, không có đệm bằng thịt người êm ái, Nguyễn Hướng Viễn buồn chán kêu một tiếng, quyết định từ nay trở đi sẽ ghét cho đến nơi đến chốn cái tên ẻo lả có ánh mắt sắc bén kia.

____________________________________________

(1): Rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế

(Tiếng Anh:Obsessive-Compulsive Personality Disorder – OCPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách, có đặc tính là sự quan tâm quá mức tới những chi tiết, quy tắc, sắp xếp trật tự và hoàn hảo. Mặt khác lại rất sợ phạm sai lầm, hay nghiền ngẫm và thích lý luận suông, hệ quả là không dám làm và hay lưỡng lự. Về cảm xúc thường đè nén, trở ngại trong giao tiếp, thiếu khôi hài, cởi mở. Khi thương lượng với người khác thường cứng nhắc. Đây là một dạng trong nhóm bệnh .

(2). Về cách gọi:

. Tuyệt Sí: bẻ gãy cánh.

. Quán trưởng: Tuyệt Sí quán phân ra 4 khu, mỗi khu do 1 ngục cảnh quản lí, khu ai người đó quản, không liên quan tới các khu khác. Còn quán trưởng là người cai quản cao nhất, có quyền với cả 4 khu.

. Chó ta trong lời Shad, nguyên văn ghi là Trung Hoa điền viên khuyển, mình nghĩ nghĩa nó cũng tương đương với nghĩa "chó ta" của người Trung. Bạn nào biết gì về giống này thì phổ biến kiến thức cho mình với nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau