Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 33

Trước Sau
Richie bất đắc dĩ lấy tay khỏi miệng chó, thuận tiện còn lau đám nước miếng lên lông trên lưng nó, nhưng Richie bình tĩnh cũng có nghĩa là Nguyễn Hướng Viễn sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao? Đáp án là không. Nó đứng lên, giẫm lên đùi hắn, hai chân trước khoác lên vai hắn, trên mặt chó con tràn đầy vẻ nghiêm túc và nghiêm trọng "Ông đây không đùa đâu".

Nếu lúc này có người mở cửa đi vào sẽ thấy được trong gian phòng bệnh của phòng y tế, trên một cái giường bệnh, một người đàn ông tóc đỏ đẹp trai đang tựa bên giường, lông mi hắn cong thành một độ cung thật đẹp, trong mắt là vẻ thản nhiên trêu tức.

Mà trên đùi hắn, có một con Husky con đang đứng, nửa tháng chỉ toàn ăn no ngủ kĩ đã giúp thân thể nó lớn dần, trước đó không lâu, dù đứng nó cũng chỉ đứng đến cúc áo hắn nhưng giờ nó đã dễ dàng khoác chân lên vai hắn mỗi lúc hắn ngồi, tạo thành một tư thế đối diện thật nghiêm túc.

Nguyễn Hướng Viễn: "Tôi! Phải! Có! iPad!"

Richie:

– Chuẩn, mày nặng quá, cứ giẫm thế tao sẽ đau đấy, đi xuống!

Chuẩn:

– Anh nói gì cơ tôi đây nghe không hiểu tiếng người có bản lĩnh anh sủa gâu gâu đi... iPad cơ!

Richie:

– ...

Richie khẽ nheo mắt, vươn ngón tay thon dài gãi gãi dưới cằm chó con, mỉm cười không nói.

Bản năng sinh vật cũng như thực vật phải quang hợp ấy, không trì hoãn lại được, bị gãi đến suиɠ sướиɠ híp mắt ư ử lăn lộn tại chỗ, lúc sau, chó con phản ứng lại việc mình đã bị dễ dàng mua chuộc như vậy chính là tự phỉ nhổ chính mình.

Nhưng Richie dù thế nào đi nữa cũng vẫn ung dung dựa vào tại chỗ như cũ, tựa hồ cảm thấy thú vị khi nhìn chó con nhà mình cuống cuồng lên.

Chó con kề sát vào nhân loại chủ nhân ngu xuẩn đang cười tủm tỉm, nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt lam xinh đẹp như ngọc bích đang gần mình trong gang tấc. Không biết vì sao, nó cảm thấy mỗi khi thấy mình trong mắt Richie, đôi mắt lam kia sẽ giúp mình càng đẹp trai hơn.

Hạ thấp tầm mắt, nhìn qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng ở trên môi hắn, đôi môi khẽ nhếch vừa đẹp vừa gợi cảm, vì thế sau ba giây nhìn đến đôi môi ấy, lực chú ý của chó con đã chuyển hướng hoàn toàn từ iPad bay vọt đến đôi môi của người kia rồi.

Chó con không có tiền đồ chăm chú nhìn, đang do dự muốn nhấc chân lên sờ đôi môi mỏng trước mắt một cái, chó con bỗng thấy tai mình rung lên một cách rất khó chịu, quả nhiên sau đó âm thanh khiến người chán ghét liền vang lên:

– A, chó con ghen tị, anh Reines, con chó nhỏ cũng muốn có máy chơi game sao?

Giờ phút này, Nguyễn Hướng Viễn rất muốn dùng một câu danh ngôn nào đó để biểu đạt nội tâm đang rít gào của mình.

Chó? Ai là chó? Chó ở đâu? Làm sao lại có chó ở đây?

Richie:

– ... Có thể là vậy.

Đây đại khái có thể là câu nói dài nhất của Richie kể từ khi bước vào phòng bệnh tới nay, chẳng qua nói là trả lời Mira, thanh âm của hắn giống với lẩm bẩm hơn, trên khuôn mặt khuyết thiếu biểu tình của hắn hiện lên vẻ ôn hòa khó có được, lại nhéo nhéo cái tai của chó con trước mặt một chút, sau khi dùng đầu ngón tay bóp nhẹ cái tai nó một chút, bàn tay to dễ dàng giữ lại con chó trên đùi, nhấc nó lên cao.

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu gâu ăng ẳng!

Hừ! Tôi không cần máy chơi game! iPad! Lại nổi điên gì, bây giờ là thời điểm để chơi bay bay sao? Chơi bay bay có thể tiết kiệm tiền mua iPad sao, thế thì công ty sản xuất iPad lấy gì mà ăn cơm? Lấy iPad ra đây! Nếu không tè lên mặt anh!

Lúc chó con cúi đầu bày ra vẻ mặt điên cuồng mà miệt thị chủ nhân, góc độ đó đã làm bại lộ cái cằm đôi của nó.



Nhìn thấy cái cằm của con chó được mình nuôi nấng và nuông chiều sắp độn lên thành ba lớp, Richie bỗng đắc ý cười, cười đến mức ngoại trừ hắn thì hai sinh vật sống, bao gồm cả đối tượng bị hắn cười, đều chẳng hiểu mô tê gì.

Chó con muốn há miệng cho hắn im, sau đó xấu hổ phát hiện có hai giọt nước miếng rơi xuống, chuẩn xác đáp lại áo sơ mi của Richie. Có vài người khi xấu hổ sẽ luôn làm những chuyện vô nghĩa để che giấu, mà biểu hiện của chó con là sau khi sửng sốt thì nhẹ chân di di lung tung.

Sau đó, cái chân rắn chắc của chó con giẫm lên mặt Richie.

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Xúc cảm dưới chân không tồi.

Richie:

– Buổi sáng đi tè xong rửa chân chưa?

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Anh có rửa hộ tôi đâu? (Rất đúng tình hợp lí)

Nhớ lại, hình như buổi sáng không hề rửa chân cho chó con, Richie đại nhân cuồng sạch sẽ đã bị chạm đến điểm mấu chốt, sau một lát yên lặng thì bỏ cái chân đang trên mặt mình ra, thuận tiện đặt luôn chó con xuống dưới. Hắn ngả xuống nằm trên giường bệnh trắng toát, những sợi tóc đỏ tản ra, màu đỏ cùng với màu trắng của drap giường đối lập nhau có vẻ ghê người. Lồng ngực Richie bị Nguyễn Hướng Viễn giẫm dưới chân, nó mang theo cái đuôi của mình tiến lên hai bước, cái miệng lớn lúc này sắp đụng tới cái cằm thần thánh của chủ nhân...

Mira, không biết là xuất phát từ tâm lí gì, cũng xuống giường, khập khiễng qua xem.

Chó con lập tức dời mục tiêu, ỷ vào thân thể to mọng của mình, cái đuôi to tựa như sâu lông rất không lễ phép và quét qua quét lại mặt thiếu niên như bàn chải cọ. Mira "ai ui" một tiếng rồi bụm mặt lùi về sau. Chó con cười nhếch miệng rất vui vẻ, nắm chắc cơ hội chen vào giữa Richie và Mira.

Richie đẩy cái miệng rộng nóng như bộ tản nhiệt đang nhào tới muốn vuốt ve ra, hơi hơi dịch thân mình, nhìn Mira vẫn ngồi xổm bên cạnh bụm mặt, hỏi:

– Sao vậy?

– A, đuôi của chó con quét vào mắt em.

– Sao thế được?

– Thật mà!

– Lần sau cẩn thận chút, bảo hội Lena mang chút thuốc nhỏ mắt đến đi.

Vừa nói, Richie vừa nghiêng người, đem chó con sắp tiến đến đầu mình đặt trở về trên bụng, sau đó chẳng còn gì nữa. Không hề xuất hiện chuyện "Lại đây anh giúp em thổi" như trong tưởng tượng, Mira chầm chậm buông tay. Khi nó buông tay ra, Nguyễn Hướng Viễn tinh tường nhìn thấy trên mặt thiếu niên lóe qua một tia oán hận, cái vẻ kia, cứ như là thiếu niên mà có cơ hội động thủ thì mình có bị hóa ra tro cũng vẫn còn tử tế lắm.

Bản tính của thiếu niên bại lộ đã chứng minh rất rõ một vấn đề: "Bạch Liên Hoa không phải không tốt, mà Bạch Liên Hoa không tốt thì không phải là Bạch Liên Hoa".

"..."

Ỷ vào việc mình là một con chó, nó nằm lên bụng Richie, ở góc độ mà hắn không thấy, nó tặng cho thiếu niên đang mang thần tình oán hận một nụ cười tươi, phát huy câu "chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng" bày ra một nụ cười mỉm hoàn mĩ để đi đến một kết thúc có hậu.

Nguyễn Hướng Viễn tưởng rằng Mira sẽ giận điên lên.

Ba giây sau, nó phát hiện người giận điên lên chính là mình.

Nếu chỉ vì một chút khó khăn khi không tiếp cận được Richie mà tức giận, Mira sẽ không phải thiếu niên mà có thể vì hắn mà tự mình vào Tuyệt Sí quán như mọi người vẫn nói. Tươi cười của Nguyễn Hướng Viễn còn chưa kịp thu hồi, nó đã kịp chứng kiến cái gì là lật mặt như trở bàn tay. Cảm xúc tiêu cực trong mắt lập tức được thay thế bằng tươi cười tràn đầy, chỉ thấy ý cười trong mắt vị thiếu niên tàn nhang này càng chói mắt. Sau đó, thiếu niên xoay người, tựa như bắn súng AK47 mà bấm nút máy game. Tiếp theo lại sấn đến, cười tủm tỉm, nói:

– Chó con, chúng ta cùng chơi máy chơi game được không?

Chó? Ai là chó? Sao lại có chó? Chó ở đâu ra?



Nguyễn Hướng Viễn vỗ vỗ bụng Richie, ý bảo hắn rằng Bạch Liên Hoa đang đến đây làm phiền, đừng giả chết. Nhưng lúc này, vào thời khắc mấu chốt này, chó con phát hiện chủ nhân ngu xuẩn của mình một lần nữa lại chứng minh một sự thật là khi ra ngoài hắn không hề mang theo chỉ số thông minh. Bàn tay to của hắn xoa nhẹ lên cái đầu lông xù của chó con, nói:

– Đi đi.

Đi đi.

Nguyễn Hướng Viễn bỗng nhớ tới mình từng xem một tác phẩm nổi tiếng, trong tác phẩm nổi tiếng đó, Tam sư đệ chỉ số thông minh khuyết thiếu cũng luôn ha hả nhằm vào lúc sư phụ chuẩn bị ra ngoài hóa duyên mà nói:

– Đi đi, sư phụ, đi sớm về sớm.

Sau đó...

Sau đó hòa thượng kia chưa bao giờ thấy trở về.

Khi Đại sư huynh tuần tra trở về, Tam sư đệ sẽ lôi kéo Đại sư huynh, thần tình rối rắm, nói:

– Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!

Chủ nhân ngu xuẩn, ông đây cũng bị yêu quái bắt đi rồi!

Trước khi Nguyễn Hướng Viễn biểu hiện ra càng nhiều cảm xúc, cái chân lông trắng đã rất nhanh bị Mira ôm lấy. Không tình nguyện bị Mira ôm lên từ bụng Richie, khác với cái ôm rắn chắc mà ấm áp của Richie, thiếu niên này toàn xương, hơn nữa cả người lạnh như băng không hề giống như vừa mới rời khỏi chăn ấm. Mà lúc này, thể trọng đang vươn dần đến mức lợn của chó con cũng làm cho thiếu niên không chịu nổi, ảnh đế đoạt giải Oscar cũng lại một lần nữa thể hiện phong phạm bản thân, thiếu niên "ôi" một tiếng, cái tay đang ôm chó con liền giả vờ tuột ra để giảm bớt chút gánh nặng.

Nguyễn Hướng Viễn: "Gâu gâu gâu"

Cứ thử ném ông đây xuống đất xem!

Nhưng thân thể vừa nhìn đã thấy sắp mất thăng bằng kia chứng minh, thiếu niên dám!

Ngay khi Nguyễn Hướng Viễn đã chuẩn bị tâm lí thân mật hôn môi với mặt đất, Richie vốn đang xoay lưng lại phía bọn họ, nhắm mắt dưỡng thần đột ngột xoay người lại, trong lúc chưa ai kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, hắn đã nhanh tay tóm được chó con đang chuẩn bị sắm vai một vật rơi tự do. Động tác đó có thể nói là liền mạch, lưu loát như mây bay nước chảy.

Cái mông béo được hắn nâng lên, Nguyễn Hướng Viễn vững vàng ngồi trên cánh tay hắn, hộc hộc thè lưỡi tán thưởng chủ nhân mình, hơn nữa, nó thề từ nay về sau sẽ không bao giờ nghi ngờ kĩ năng vận động của Richie.

Bởi vì con hàng này tuyệt đối đã dùng số điểm đáng lẽ phải thêm vào cột chỉ số thông minh mà thêm hết vào cột kĩ năng vận động rồi.

– Muốn bế, phải bế cho chắc.

Vài tiếng nói đơn giản lại vô cùng trầm thấp và lạnh lùng, hắn nâng mi, vững vàng đặt Nguyễn Hướng Viễn lên giường của Mira, làm như vô tình mà liếc Mira một cái, giống như cái gì hắn cũng nhìn thấu. Trước Richie đại nhân, người chưa bao giờ có thói quen vòng vèo, ảnh đế Oscar cũng phải cứng người đứng tại chỗ.

Hoàn toàn không hề có ý thức về độ hung hãn của bản thân, sau khi thu hồi tầm mắt, thoáng chút do dự, cuối cùng tóc đỏ cũng nằm lên cái giường vốn là giường bệnh của Mira, đặt chó an ổn bên cạnh xong mới như chợt nhớ ra cái gì, lập tức nâng tay, chỉ về phía cái ghế cao bên giường, ý bảo Mira có thể ngồi ở đó.

Nguyễn Hướng Viễn:

– Gâu âu âu!

Sinh vật giống chó nào đó tiểu nhân đắc chí. Thích!

Giờ phút này, chó con chỉ hận không thể như tiểu thái giám, hắng giọng hét với Mira đang mang thần tình táo bón một câu:

– Hoàng thượng ban thưởng tọa, còn không mau tạ chủ long ân!

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau