Mượn Âm Thọ

Chương 1:

Sau
Tôi tên là Lưu Trường Sinh, nhà ở vùng giáp ranh giữa hai tỉnh Quý Châu và Vân Nam. Ông nội từng kể, tôi được bà đỡ sinh mổ ra từ bụng mẹ…

Nghe nói, mẹ tôi được bố nhặt về khi ông ấy đang trên đường đi làm. Bố tôi là một người ngốc, cũng không hẳn là ngốc, chỉ là thật thà đến mức hơi quá đáng. Đa phần, chỉ cần nhìn thấy ai, ông ấy cũng đều cười hềnh hệch.

Hỏi gì ông ấy cũng biết, nhưng chỉ trả lời bằng vài chữ cụt ngủn, chẳng bao giờ chịu nói nhiều. Lâu dần, người trong thôn đều cho rằng đầu óc bố tôi có vấn đề, thành ra đến tận năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ.

Thời đó, mười tám tuổi đã cưới vợ, sinh con là chuyện thường, bố tôi thế này bị coi là ế vợ rồi.

Tuy đầu óc chậm chạp nhưng bù lại, bố tôi rất khỏe mạnh, nên cũng có không ít người thuê ông ấy làm việc nặng. Theo lời ông nội kể, vào một buổi tối, bố tôi đi làm thuê cho nhà người ta ở làng bên, mãi đến khuya mới về.

Lúc về, trên lưng ông ấy cõng theo một người, là một người phụ nữ đang mang bầu. Người phụ nữ ấy chính là mẹ tôi.

Lúc đó, nhìn thấy mẹ tôi thoi thóp, có dấu hiệu sắp sinh, ông nội vội vàng bảo bố tôi đi gọi bà đỡ trong thôn đến, nhưng vẫn không kịp. Nghe nói lúc bà đỡ đến thì mẹ tôi đã tắt thở.

Một thi hai mạng. Nhưng nghe nói, lúc đó bà đỡ thấy bụng mẹ tôi động đậy, bèn vội vàng ghé tai vào bụng mẹ tôi một lát, rồi nhìn ông nội nói: "Đứa bé vẫn còn cứu được, nhưng nó đã là người qua âm, cứu ra e là cũng không sống được bao lâu."

Ông nội tôi khi ấy mặt mày u ám, không nói gì.

Còn bố tôi vẫn luôn im lặng đứng ở cửa, chỉ trầm giọng nói một câu: "Cứu!"

Ông nội nhìn bố tôi một cái, rồi cũng gật đầu với bà đỡ.



Sau này, tôi có hỏi ông nội "người qua âm" là gì.

Ông nội bảo, đó là người đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi. Đáng lẽ tôi phải chết theo mẹ, nhưng cuối cùng bà đỡ đã mổ bụng mẹ tôi, đưa tôi ra ngoài.

Sự việc lúc đó còn khiến cảnh sát trên thị trấn phải vào cuộc, bởi vì mẹ tôi không phải người trong thôn. Tuy nhiên, sự thật rõ ràng trước mắt, mẹ tôi chết do khó sinh, còn bụng bà ấy bị mổ bởi vì muốn cứu tôi, nên cuối cùng sự việc cũng không bị truy cứu.

Điều kỳ lạ là, sau đó cảnh sát đã điều tra khắp mấy thôn lân cận mà vẫn không tìm thấy hộ khẩu của mẹ tôi. Thế là lai lịch của mẹ tôi trở thành một ẩn số. Tuy nhiên, thời đó người không có hộ khẩu cũng nhiều, không tra ra được cũng là chuyện bình thường.

Cuối cùng, sự việc cũng chìm vào quên lãng, thân phận của mẹ tôi trở thành một bí ẩn.

Vì mẹ tôi không phải người trong thôn nên không thể chôn cất trong nghĩa trang tổ tiên, chỉ có thể chôn cất ở một khu rừng nhỏ trên núi sau làng.

Còn tôi thì được ông nội và bố nuôi dưỡng.

Từ nhỏ, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, bởi vì sinh nhật của tôi cũng chính là ngày giỗ của mẹ. Năm nào tôi cũng lên núi viếng mộ mẹ. Mộ của mẹ không có bia mộ, cũng không ai biết tên bà là gì.

Còn tôi, tôi được ông nội và bố nhận nuôi.

Từ khi còn bé, tôi đã mặc một bộ quần áo kỳ lạ khi đi ngủ. Trên đó có những họa tiết màu đen, phần lớn là những bộ đồ rất rộng, quấn quanh người tôi khi ngủ.



Hơn nữa, tối nào tôi cũng được thay một bộ khác nhau.

Mãi đến năm tôi học cấp hai, tôi mới biết thứ đó gọi là "áo liệm", là quần áo mà người chết mới mặc.

Hôm đó, tan học về nhà, tôi tình cờ đi ngang qua một nhà đang tổ chức tang lễ.

Ngày thường, trong thôn có đám tang, ông nội đều không cho tôi đến gần, còn dặn tôi nếu trên đường nhìn thấy nhà ai tổ chức tang lễ thì phải nhanh chóng rời đi.

Lúc đó, tôi nhớ lời ông nội dặn, định bụng rời đi thật nhanh, nhưng lại tình cờ nhìn thấy bọn họ khiêng một thi thể vào quan tài. Tôi bỗng nhận ra bộ quần áo mà người chết đó đang mặc giống hệt với bộ tôi mặc khi ngủ, lúc ấy tôi sợ đến mức chết đứng, chạy một mạch về nhà kể lại chuyện này cho ông nội.

Phản ứng của ông nội khiến tôi rất khó hiểu. Ông lập tức tìm một bó liễu lớn, quất vào người tôi một trận, sau đó mới thôi.

Ông nội nghiêm mặt trách mắng tôi tại sao lại đi xem người ta tổ chức tang lễ. Tôi vội vàng giải thích với ông nội.

Cuối cùng, ông nội nghiêm nghị nói với tôi, muốn sống thì không được nói chuyện này cho ai biết. Khi ấy tôi mới mười hai tuổi, bị lời nói của ông nội dọa sợ, tự nhiên không dám hé răng nửa lời với ai.

Cuối cùng, đến khi tôi học cấp ba, tôi không cần phải mặc áo liệm khi đi ngủ nữa, chỉ cần mỗi tuần về nhà ngủ thì mặc hai lần.

Có lúc, tôi còn nghĩ chắc hẳn ông nội đã tốn không ít tiền để mua áo liệm cho tôi. Gần như tối nào tôi cũng mặc một bộ khác nhau, nhiều áo liệm như vậy, nếu ông nội dùng số tiền đó mua quần áo mới cho tôi, thì không biết mua được bao nhiêu bộ?

Cho đến năm tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi quyết tâm nói chuyện này với ông nội. Cho dù tôi có thi đỗ đại học hay không, tôi cũng muốn ra ngoài xã hội, cứ mặc thứ này trên người thì làm sao tôi kiếm bạn gái được? Cho dù có kiếm được, đến lúc quan trọng, nhìn thấy tôi mặc áo liệm, chẳng phải sẽ bị dọa chết khiếp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau