Mượn Căn Làm Việc

Chương 52: Anh muốn nuôi em không (đuổi theo lão bà, cha mẹ mệt mỏi quá man

Trước Sau


Nguồn: Weibo @STARember

Cái hình vẽ Tạ Hoa Sen sau khi được Hoa chủ nợ hấp diêm cưng xỉu á ????

Chương 52: Anh muốn nuôi em không (đuổi theo lão bà, cha mẹ mệt mỏi quá man ????)

Tác giả: Dục Hiểu

Editor: Bé Vịt Lang Thang

Beta: Trẫm chứ ai!!

"Mấy người không được đánh hắn!" Diệp Ngôn Tích nghe động tĩnh ở phía sau cũng đoán được Cố Thừa Vọng đang đánh nhau với mấy người đó rồi, lo lắng đến nỗi trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nhưng mẹ Diệp lại ngoảnh mặt làm ngơ, còn để mấy tên vệ sĩ đẩy cậu vào trong xe, không cho cậu có bất luận cơ hội nào để chạy.

Mẹ Diệp lên xe xong nhìn thoáng qua bụng Diệp Ngôn Tích, giống như đang suy nghĩ gì đó, dần dần thu lại thần sắc ác liệt vừa rồi, "Buông thiếu gia ra đi."

"Vâng."

Diệp Ngôn Tích khi được thả ra thì đương nhiên sẽ bắt đầu không thành thật, nhưng đang trong thời điểm xe đang chạy nên cậu cũng không kéo mở cửa xe nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, "Không được để mấy người đó thương tổn hắn!"

"Ngôn Ngôn......"

"Nếu mẹ còn coi con là con trai mẹ, thì bảo mấy người đó thả hắn ra."

Không nghĩ tới con trai mình lại ngoan cố như vậy, mẹ Diệp chỉ có thể ra lệnh xuống, dù sao bây giờ người đã bị mình mang lên xe, cũng sẽ không sợ mấy người đó đuổi theo.



Trải qua một trận náo loạn vậy, Cố gia lập tức loạn thành một cục, trên mặt của cả hai bên đều chảy máu, thừa dịp anh mình giữ chặt tên vệ sĩ đó không buông, Cố Thừa Vọng không màng tới vết thương trên người, cầm lấy chìa khoá trên bàn liền xông ra ngoài, mẹ Diệp kêu tài xế lái xe đi, tới khi Cố Thừa Vọng xuống lầu thì xe của bà vừa rời đi được một lúc, lo rằng Diệp Ngôn Tích sẽ bị mọi người trong nhà trách phạt, cuối cùng Cố Thừa Vọng cũng không nghĩ nhiều nữa, sải bước lên xe máy của anh mình, đội mũ bảo hiểm lên, khởi động máy, rầm một tiếng xe chạy như bay phóng đi.

Bởi vì tốc độ rất nhanh, bên tai Cố Thừa Vọng chỉ còn âm thanh gào thét của gió, cơ bắp trên cánh tay bởi vì khẩn trương mà căng chặt, cau mày, trong mắt đã không còn thấy nổi cảnh vật ven đường, chỉ biết nhanh chóng đuổi théo đám người đó, ở trên đường phố thành thị phóng nhanh như chớp, vốn dĩ chỉ là một chiếc xe máy bình thường được Cố Thừa Vọng lái lại tự dưng biến thành cảm giác như đang lái một chiếc xe đua, tuy trong nhà không có tiền mua bằng lái xe, nhưng lúc học cấp ba Cố Thừa Vọng đi theo anh mình học lái xe mô tô, bởi vì không có bằng lái, nên bình thường cũng không được lái xe, hôm nay quả thất là rất bất đắc dĩ, hắn cần phải phóng nhanh tốc độ đuổi đến nhà của Diệp Ngôn Tích, nghĩ như vậy, Cố Thừa Vọng lại một lần nữa tăng nhanh tốc độ.





Diệp Ngôn Tích về nhà xong trực tiếp bị mang vào thư phòng, mẹ Diệp ra lệnh vệ sĩ lui xuống, mà cha già đã sớm chờ ở đó, xem ra đã biết chuyện của mình.

Vốn đang muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với bọn họ, nhưng thấy tình hình như này, Diệp Ngôn Tích cũng không định che giấu gì nữa, dứt khoát thẳng thắn nói toẹt ra.

"Ba, con nghĩ ba hẳn đã biết, con cùng Cố Thừa Vọng ở bên nhau."

"Rầm!" Cha Diệp đập lên bàn một phát, "Con đúng là tạo phản mà! Hắn ta là nam!"

"Kỳ thật chỉ cần gặp được người mà con thích, cùng giới tính hay không không quan trọng."

Nghe xong những lời con trai mình nói, cha Diệp giận tới mức lông mày nhảy dựng lên, "Con chính là con trai duy nhất của Diệp Viễn ta!"

"Nếu để con và hắn ở bên nhau, thì con còn là con trai của ngài."

Rất nhanh Diệp mẫu đã ướt hốc mắt, so với bộ dáng vừa rồi ở bên ngoài như là hai người khác nhau, "Ngôn Ngôn, con có biết con thế này là đang vi phạm luân thường đạo lý, đồi phong bại tục."

"Mẹ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, vì sao mẹ còn bảo thủ hơn cả bác Cố vậy chứ? Hay là mẹ vẫn cảm thấy sau này con còn có thể cưới vợ sinh con bình thường? Rõ ràng mẹ biết thân thể của con như vậy, cưới một người phụ nữ cũng chỉ vì mặt mũi của Diệp gia các người mà thôi, chính là cả đời này con cũng không vui vẻ hạnh phúc nổi."

"Cứ cho là giới tính không quan trọng đi, nhưng làm sao con có thể biết được hắn có phải vì tiền mà đến với con hay không?!"

"Nếu thật sự như vậy, con cũng vui vẻ chịu đựng." Không ngờ cha mình lại nói những lời như vậy, trong lòng Diệp Ngôn Tích đương nhiên oán giận không thôi, nhưng cậu tin tưởng Cố Thừa Vọng không phải là người như vậy, ở chung ký túc xá hai năm, hắn ngay cả nhà mình rốt cuộc làm cái gì mà có nhiều tiền như vậy cũng không biết, càng đừng nói đến chuyện tính toán đào cái gì đó từ trên người mình, hơn nữa, cho tới bây giờ đều để cho mình khi dễ hắn, nấu được cơm lên được giường, nếu Cố Thừa Vọng chấp nhận, Diệp Ngôn Tích cũng không ngại 'bao dưỡng' hắn. Một khi đã thích một người, thì rất mù quáng, có thể tình nguyện cùng hắn vượt lửa qua sông.

Nghe thấy con trai mình nói như vậy, mẹ Diệp một bên vừa tức vừa khổ sở, "Ngôn Ngôn, con có biết con đang nói cái gì không?"

"Bây giờ đầu óc con rất tỉnh táo."

"Vậy nghĩ xem con không có tiền hắn còn muốn con hay không!!" Diệp phụ lại lần nữa đập bàn một phát, Diệp Ngôn Tích đại khái cũng biết ý của cha già là gì, loại tình huống cẩu huyết này ở trên phim truyền hình cũng đã xem qua không ít rồi, cho nên dứt khoát móc chi phiếu trong bóp ra đặt trên bàn.

"Đây, mọi người nhìn xem còn thiếu gì nữa không."

"Cho rằng để lại mấy tấm chi phiếu trong bóp là được rồi sao, chìa khoá biệt thự hay chìa khoá xe toàn bộ đều để lại, sau này không được quay về Diệp gia cũng không được dùng bất cứ thứ gì của Diệp gia nữa."

Dường như không nghĩ tới chồng mình sẽ chơi lớn như vậy, mẹ Diệp có chút mềm lòng, tuy rằng bà rất tức giận chuyện con trai mình và Cố Thừa Vọng ở bên nhau, nhưng suy cho cùng Diệp Ngôn Tích cũng là con ruột của bọn họ, không thể nhẫn tâm như vậy, "Lão Diệp, dạy bảo con trai một chút là được rồi, không cần thiết phải..."

"Đều là do trước kia bà quá cưng chiều nó, nên bây giờ nó mới tạo phản như vậy!"



"Hai người không cần ồn ào nữa, đã đồng ý rồi, chỉ cần ba nguyện ý thành toàn cho chúng con." Diệp Ngôn Tích lấy tất cả đồ vật của mình ra, toàn bộ tất cả đồ vật cụa mình, một bộ bất cần đời không quan tâm, nhưng mà vẫn có chút tiếc, có lẽ sau này thật sự không thể nuôi nổi Cố Thừa Vọng.

"Ngôn Tích!" Đúng lúc này, Diệp Ngôn Tích đột nhiên nghe thấy một tiếng hô to ở dưới lầu, đó là giọng nói mà cậu không thể quen thuộc hơn được nữa.

Sao hắn lại tới đây?! Diệp Ngôn Tích vạn phần kinh ngạc, nhà mình cách nhà của Cố Thừa Vọng rất xa, tính ra lái xe cũng cần một khoảng thời gian dài, Cố gia lại không có chỗ để bắt xe, hắn lại không có phương tiện giao thông, chờ đi xuống lầu mới phát hiện đằng sau còn có Lê Ngự Hành và Hạ Hàm, khó trách lúc xông vào Diệp gia cũng không ai dám tới cản.

"Em không sao chứ?" Nhìn trên người Diệp Ngôn Tích không có dấu vết bị người trong nhà trách phạt, Cố Thừa Vọng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn còn cố ý gọi điện thoại báo cho Lê Ngự Hành biết, chính vì muốn để lúc mấu chốt có thể giúp bọn họ một phen được không.

"Em không sao cả, đi thôi."

"Đi?"

"Ừ, về nhà với anh, anh có nuôi em không."

"Nuôi." Tuy Cố Thừa Vọng không hiểu cái gì, nhưng không một chút nghĩ ngợi mà đồng ý, Diệp Ngôn Tích hạnh phúc bật cười, "Chúng ta đi thôi."



"Lão Diệp, như vậy được không?"

"Không sao, không làm vậy sao có thể nhìn ra con heo kia có đáng để củ cải trắng nhà chúng ta phó thác không."

"Nhưng mà... Bây giờ Ngôn Ngôn đang mang thai, em lo lắng..." Mẹ Diệp nghĩ đến việc Diệp Ngôn Tích sẽ chịu những đau khổ sau này, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh mắt, nghiêm khắc trước đó đều là do cố gắng giả vờ, từ trước đến nay đều sủng con trai mình trong lòng bàn tay sao có thể để hung dữ như vậy được, nhưng mà lúc này Diệp Ngôn Tích lại cứng đầu ngoài ý muốn, trực tiếp không cần một xu dính túi cùng người đàn ông rời đi, tuy rằng bị bọn họ ép buộc, trong lòng Diệp mẫu khó tránh khỏi cảm giác có chút khó chịu.

"Yên tâm." Diệp phụ vỗ vỗ tay bà, "Tôi đã phái người âm thầm đi theo."

- -----------------------------------

Khụ~ thật sự là ngại quá, bạn Vịt Nhỏ đã gửi tui bản edit từ trước tết rồi nhưng tui quên mất tiêu luôn ???? éc~ ăn tết xong tui cũng không nhớ gì đến

Lỗi cụa tui so ry cả nhà ????

Mấy bữa nay đang ốm chưa đi làm được nên tui sẽ cố làm thêm một chưng nữa... Tui thật sự không dám hứa vì sợ lười quá làm hông nổi á ???? nên mong mọi người thông cảm và tin tưởng rằng tui hông có drop bộ này đâu ????

Cảm ơn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ tui! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau