Chương 11
Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Diệp Mặc đợi ở cửa một hồi, tài xế nhanh chóng đến.
” Thiếu gia, bây giờ cậu lại không lên xe, cậu đây là muốn thế nào? ” Tài xế cảm thán nói.
” Đi công viên giải trí.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói: “Muốn đi nhìn chỗ nào cao một chút.”
Tài xế bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lái xe tới công viên.
Diệp Mặc nhìn vòng đu quay trong công viên, nhớ khi còn nhỏ mẹ hắn thường hay dẫn hắn đến nơi này chơi, khi đó hắn rất thích chơi xe buýt Phi Thiên. Nhưng đó chẳng qua đều là chuyện của bảy, tám năm về trước, sau khi mẹ hắn và Diệp Tín Quý ly hôn, hắn cũng không còn tới nơi này nữa.
Hắn cực kì thích vòng đu quay, bởi vì ở đó hắn có thể nhìn thấy tất cả, hắn thích cái cảm giác cao cao tại thượng khi nhìn xuống.
“Cậu muốn đi một mình?” Nữ nhân viên phụ trách vòng đu quay không tin được hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn cô ta một cái, dù chỉ một khắc thôi nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được đáy ánh mắt lạnh lẽo của nam sinh này. Cô nàng nghĩ, nhất định là vừa chia tay gì đó, cho nên hiện tại chỉ có một mình.
Không hỏi gì nhiều nữa, nữ nhân liền để Diệp Mặc lên vòng đu quay.
Diệp Mặc đeo tai nghe, nhìn vòng đu quay chậm rãi lên trên, không nhịn được nở một nụ cười.
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu tự nói với mình, sau này muốn có được một người cũng có thói quen này giống hắn. Thế nhưng đến hiện tại vẫn không tìm được, nhiều lúc hắn nghĩ muốn có thêm một người thì lúc này cũng có thể cùng tâm sự với mình rồi.
Vòng đu quay lên tới đỉnh thì dừng lại, Diệp Mặc nhìn thấy toà nhà cao nhất trong thành phố. Chỗ đó có cha của hắn, hắn tuyệt nhiên không hề cảm thấy hứng thú gì với nó, chỉ đơn giản bởi vì nơi đó có cha hắn mà thôi, cho nên mới muốn nhìn một chút.
Đột nhiên vòng đu quay lắc lư kịch liệt, Diệp Mặc suýt nữa ngã chổng vó. Hắn có dự cảm xấu, quả nhiên vòng đu quay bất động. Lại vào ngay lúc này bị cúp điện, ngày hôm nay thật là bao xui xẻo đều có đủ mà.
Điều khiến người ta không nghĩ tới là cứ tưởng phải ở trong này chờ một chốc, ai ngờ lại đợi hẳn mấy tiếng. Mọi người ở vòng đu quay càng ngày càng bất an nên càng khiến cho nó có chút lảo đà lảo đảo.
Cuối cùng tới lúc bảy giờ tối thì vòng đu quay mới bình thường trở lại.
Ông chủ công ty thiết kế vòng đu quay tự mình lại đây xin lỗi, Tống Đàn Vũ bị không ít người mắng, nhưng cũng may trời sinh cậu có một khuôn mặt được mọi người yêu thích, cùng một miệng lưỡi biết ăn nói, thêm nữa là loại thái độ biết lễ phép, mọi người cũng không nói gì nhiều, cầm tiền bồi thường liền đi khỏi.
Diệp Mặc vốn là muốn rời đi sớm, nhưng nhân viên không cho, tựa hồ thả hắn đi một cái thì công ty họ sẽ như trời sập xuống vậy.
Diệp Mặc nhìn vòng đu quay đột nhiên sáng lên, tự nhiên cảm giác thật là đẹp. Cho dù là trước đây hắn ở thành thị cũng chưa từng tới xem vòng đu quay vào ban đêm, hiện tại vẫn là thành thị như cũ kia.
Tống Đàn Vũ nhìn thấy Diệp Mặc thì sửng sốt một chút, vì cái gì mà cảm giác bóng lưng này có chút quen thuộc, nên kêu một tiếng: ” Vị tiên sinh này, thật sự rất xin lỗi.”
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Tống Đàn Vũ, khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi là ai.
“Ừm, không cho tôi đi, xác thực nên xin lỗi.” Diệp Mặc nói vô cùng đơn giản.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút nói: “Lần này nguồn điện công ty chúng tôi sữa chữa bị sai sót, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, Du Diệp chúng tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng.”
“Chỉ cần tôi không lộ chuyện này ra ngoài, đúng không?” Khẩu khí Diệp Mặc trào phúng.
Tống Đàn Vũ không trả lời ngay, nam sinh này hẳn là một Đại thiếu gia, hơn nữa còn hiểu những sự tình liên quan đến phương diện cơ quan, công ty, có chút phiền phức rồi đây.
” Đúng vậy.” Tống Đàn Vũ cũng không suy nghĩ nhiều: “Tôi cũng hi vọng như cậu vậy, với lại việc kia có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới công ty quá nhiều.”
” Anh là quản lí của công ty sao?”
” Không, tôi là Du Diệp…” Tống Đàn Vũ do dự một chút nói, ” Phó tổng kinh tế.”
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Diệp Mặc đợi ở cửa một hồi, tài xế nhanh chóng đến.
” Thiếu gia, bây giờ cậu lại không lên xe, cậu đây là muốn thế nào? ” Tài xế cảm thán nói.
” Đi công viên giải trí.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói: “Muốn đi nhìn chỗ nào cao một chút.”
Tài xế bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lái xe tới công viên.
Diệp Mặc nhìn vòng đu quay trong công viên, nhớ khi còn nhỏ mẹ hắn thường hay dẫn hắn đến nơi này chơi, khi đó hắn rất thích chơi xe buýt Phi Thiên. Nhưng đó chẳng qua đều là chuyện của bảy, tám năm về trước, sau khi mẹ hắn và Diệp Tín Quý ly hôn, hắn cũng không còn tới nơi này nữa.
Hắn cực kì thích vòng đu quay, bởi vì ở đó hắn có thể nhìn thấy tất cả, hắn thích cái cảm giác cao cao tại thượng khi nhìn xuống.
“Cậu muốn đi một mình?” Nữ nhân viên phụ trách vòng đu quay không tin được hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn cô ta một cái, dù chỉ một khắc thôi nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được đáy ánh mắt lạnh lẽo của nam sinh này. Cô nàng nghĩ, nhất định là vừa chia tay gì đó, cho nên hiện tại chỉ có một mình.
Không hỏi gì nhiều nữa, nữ nhân liền để Diệp Mặc lên vòng đu quay.
Diệp Mặc đeo tai nghe, nhìn vòng đu quay chậm rãi lên trên, không nhịn được nở một nụ cười.
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu tự nói với mình, sau này muốn có được một người cũng có thói quen này giống hắn. Thế nhưng đến hiện tại vẫn không tìm được, nhiều lúc hắn nghĩ muốn có thêm một người thì lúc này cũng có thể cùng tâm sự với mình rồi.
Vòng đu quay lên tới đỉnh thì dừng lại, Diệp Mặc nhìn thấy toà nhà cao nhất trong thành phố. Chỗ đó có cha của hắn, hắn tuyệt nhiên không hề cảm thấy hứng thú gì với nó, chỉ đơn giản bởi vì nơi đó có cha hắn mà thôi, cho nên mới muốn nhìn một chút.
Đột nhiên vòng đu quay lắc lư kịch liệt, Diệp Mặc suýt nữa ngã chổng vó. Hắn có dự cảm xấu, quả nhiên vòng đu quay bất động. Lại vào ngay lúc này bị cúp điện, ngày hôm nay thật là bao xui xẻo đều có đủ mà.
Điều khiến người ta không nghĩ tới là cứ tưởng phải ở trong này chờ một chốc, ai ngờ lại đợi hẳn mấy tiếng. Mọi người ở vòng đu quay càng ngày càng bất an nên càng khiến cho nó có chút lảo đà lảo đảo.
Cuối cùng tới lúc bảy giờ tối thì vòng đu quay mới bình thường trở lại.
Ông chủ công ty thiết kế vòng đu quay tự mình lại đây xin lỗi, Tống Đàn Vũ bị không ít người mắng, nhưng cũng may trời sinh cậu có một khuôn mặt được mọi người yêu thích, cùng một miệng lưỡi biết ăn nói, thêm nữa là loại thái độ biết lễ phép, mọi người cũng không nói gì nhiều, cầm tiền bồi thường liền đi khỏi.
Diệp Mặc vốn là muốn rời đi sớm, nhưng nhân viên không cho, tựa hồ thả hắn đi một cái thì công ty họ sẽ như trời sập xuống vậy.
Diệp Mặc nhìn vòng đu quay đột nhiên sáng lên, tự nhiên cảm giác thật là đẹp. Cho dù là trước đây hắn ở thành thị cũng chưa từng tới xem vòng đu quay vào ban đêm, hiện tại vẫn là thành thị như cũ kia.
Tống Đàn Vũ nhìn thấy Diệp Mặc thì sửng sốt một chút, vì cái gì mà cảm giác bóng lưng này có chút quen thuộc, nên kêu một tiếng: ” Vị tiên sinh này, thật sự rất xin lỗi.”
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Tống Đàn Vũ, khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ nổi là ai.
“Ừm, không cho tôi đi, xác thực nên xin lỗi.” Diệp Mặc nói vô cùng đơn giản.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút nói: “Lần này nguồn điện công ty chúng tôi sữa chữa bị sai sót, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, Du Diệp chúng tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng.”
“Chỉ cần tôi không lộ chuyện này ra ngoài, đúng không?” Khẩu khí Diệp Mặc trào phúng.
Tống Đàn Vũ không trả lời ngay, nam sinh này hẳn là một Đại thiếu gia, hơn nữa còn hiểu những sự tình liên quan đến phương diện cơ quan, công ty, có chút phiền phức rồi đây.
” Đúng vậy.” Tống Đàn Vũ cũng không suy nghĩ nhiều: “Tôi cũng hi vọng như cậu vậy, với lại việc kia có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới công ty quá nhiều.”
” Anh là quản lí của công ty sao?”
” Không, tôi là Du Diệp…” Tống Đàn Vũ do dự một chút nói, ” Phó tổng kinh tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất