Chương 68: Biểu hiện rất tốt.
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Thực tế đã chứng minh, không thể để đàn ông cấm dục quá lâu.
Sóng tình cứ lăn tăn, kéo dài suốt đêm. Mãi cho đến hừng đông, Quý Dư Chu cấm dục đã lâu rốt cuộc cũng hài lòng, thân mật ôm lấy Giang Tầm Dục đang chảy đầy mồ hôi.
Lúc đó Giang Tầm Dục mệt đến mức không mở mắt nổi, hai chân còn đang run rẩy, tùy ý để Quý Dư Chu bế vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa, Giang Tầm Dục ngủ mê man, Quý Dư Chu híp mắt nhìn cậu một hồi, đợi đến lúc sắc trời hoàn toàn sáng sủa, Quý Dư Chu giúp Giang Tầm Dục vẫn còn đang ngủ nhét chăn bông, đóng rèm cửa lại, sau đó đi xuống lầu.
Lê Hàm Thu đang chuẩn bị bữa sáng ở tầng dưới, bà không quen dùng người máy quản gia mà còn rất hưởng thụ cảm giác tự mình từ từ biến các nguyên liệu thành một bữa ăn nóng hổi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, bà liền ló đầu ra khỏi bếp, quả nhiên như bà sở liệu, chỉ có một mình Quý Dư Chu đi xuống.
Lê Hàm Thu cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bà ho khan hai tiếng, hỏi: "Tầm Dục đâu?"
"Còn ngủ trên lầu."
Lê Hàm Thu cười thành tiếng, nhìn Quý Dư Chu từ trên xuống dưới: "Hài lòng, thỏa mãn sao?"
"..."
Quý Dư Chu chưa bao giờ bị người trêu chọc mấy chuyện như vậy, hiếm khi bị sặc, vì vậy hắn thẳng thắn không để ý tới Lê Hàm Thu, đi đến bên cửa sổ ngắm tuyết.
Lê Hàm Thu lắc đầu một cái, cười cười trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi suốt đêm, bầu trời cuối cùng cũng sáng tỏ, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết thật dày, trắng sáng, mênh mông vô bờ. Mặt trời chiếu trên nền tuyết trắng, phản chiếu một thứ ánh sáng dịu dàng và sáng ngời.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Giang Tầm Dục mới rời giường.
Quý Dư Chu chu đáo mang cho cậu một chén canh ấm.
Lê Hàm Thu thần cơ diệu toán, cố ý nấu cháo mộc nhĩ hạt sen thanh đạm, Giang Tầm Dục đỏ mặt uống một chén, khi mở miệng, giọng nói của cậu vẫn còn hơi khàn: "Cảm ơn Quý tiên sinh."
Quý Dư Chu đặt chén rỗng lên trên bàn bên cạnh, nở nụ cười trêu chọc: "Sao lại xưng hô như trước kia rồi?"
Hình ảnh kiều diễm lóe lên trong đầu Giang Tầm Dục, tối hôm qua, cậu bị Quý Dư Chu đè dưới người, khóc lóc nức nở đến mức cổ họng trở nên khản đặc thì Quý Dư Chu mới buông tha cho cậu.
Giang Tầm Dục nhanh chóng ngắt đầu ngón tay mình, ép bản thân không nghĩ tới nữa, đỏ mặt lúng túng một hồi, lúc tỉnh táo cậu lại không thể gọi ra cái danh xưng kia.
Quý Dư Chu xoa xoa tóc cậu, không trêu chọc cậu nữa: "Em còn buồn ngủ không? Ngủ thêm một giấc nhé."
Dù sao nghỉ lễ cũng không có chuyện gì, Quý Dư Chu cũng cởi giày, lại nằm trên giường, Giang Tầm Dục đỏ mặt gật đầu, hai người mệt mỏi một hồi, Giang Tầm Dục gối đầu lên vai Quý Dư Chu ngủ say.
Nhìn gò má của Giang Tầm Dục, vẻ mặt của Quý Dư Chu dịu đi, chậm rãi giúp cậu đắp kín chăn, điều chỉnh tư thế để cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Những bông tuyết lác đác lại bay lả tả ngoài cửa sổ, không khí lạnh lẽo để lại làn sương mờ ảo trên kính, căn nhà gỗ ấm áp và yên tĩnh.
Thời gian trôi đi không để lại dấu vết, phần đời còn lại cũng sẽ như vậy.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hai người ở nhà của Lê Hàm Thu một thời gian dài, mãi đến đầu xuân sắp phải kết thúc kỳ nghỉ, hai người mới lưu luyến rời đi.
Khu vườn nhỏ của Lê Hàm Thu được Giang Tầm Dục trồng thêm hoa linh lan, xinh xắn và tràn đầy sức sống.
Trên đường trở về từ nhà của Lê Hàm Thu, Giang Tầm Dục không ngừng nhìn cảnh vật đang khuất dần bên ngoài cửa sổ rồi chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Quý tiên sinh, em muốn đi gặp bố mẹ, em muốn...đưa ngài đi gặp họ."
Sự tỉ mỉ và chu đáo của Lê Hàm Thu đã đánh thức tình yêu của Giang Tầm Dục dành cho gia đình của mình. Sự việc năm đó đã đè nặng lên trái tim của cậu, kìm nén những tâm tình khác của cậu, nhưng bây giờ khi cậu có thể buông xuống mọi chuyện, cậu lại nhớ đến sự ấm áp ẩn sâu trong ký ức của mình.
Đã từng, bọn họ cũng đã từng là một gia đình hạnh phúc.
Bây giờ cậu đã gặp được Quý tiên sinh, cậu cũng muốn giới thiệu Quý tiên sinh với mẹ...và bố của cậu ở trên trời, nói cho họ biết, đừng lo lắng cho cậu nữa.
Quý Dư Chu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, ngữ khí ôn nhu: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi."
"Được."
Quý Dư Chu quay xe, chạy về hướng nơi an táng cha mẹ của Giang Tầm Dục.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi đến nghĩa trang, trời đã nhá nhem tối, Quý Dư Chu dừng xe xong, hai người cứ thế đi về phía sâu trong nghĩa trang.
Một hàng, hai hàng, Giang Tầm Dục ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một tấm ảnh mờ ảo trên tấm bia đá trước mặt, thân thể của cậu cứng đờ, nước mắt lưng tròng.
Cậu biến ba bước thành hai bước đi về phía trước, đi thẳng đến chỗ tấm bia đá.
Đó là một tấm ảnh chụp chung cũ kỹ, người phụ nữ trong tấm ảnh mỉm cười điềm đạm, người đàn ông bên cạnh ôm chặt bà. Hai bàn tay của họ còn đan chặt vào nhau.
Giang Tầm Dục tưởng rằng mình đã quên những hình ảnh đẹp đẽ năm đó, nhưng đến bây giờ nghĩ lại, từng khung hình vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Cậu từ từ dừng lại trước bia mộ, cúi đầu lạy ba lạy.
Quý Dư Chu cũng lặng lẽ bước đến bên cạnh Giang Tầm Dục, đặt một bó hoa trước bia mộ, cùng Giang Tầm Dục cúi đầu lạy ba lạy.
Hầu kết của Giang Tầm Dục trượt lên trượt xuống, âm thanh có chút nghẹn ngào và run rẩy: "Mẹ...bố, con đến thăm hai người."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi trở lại xe, hai mắt Giang Tầm Dục đỏ hoe, còn phải hít thở thật sâu để lấy hơi.
Quý Dư Chu yên tĩnh ở bên cạnh cậu, đúng lúc đưa khăn giấy cho cậu.
"Cảm ơn."
Giang Tầm Dục dùng sức lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới chậm rãi ngừng nức nở, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Quý Dư Chu đau lòng hôn lên khóe mắt hơi sưng của cậu, ôn nhu nói: "Trút được cảm xúc rồi, em có thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm."
Giang Tầm Dục gật đầu, ngượng ngùng trước sự thất thố vừa rồi, nhét tờ giấy vào lòng bàn tay, nắm chặt, giọng mũi nồng đậm, chậm rãi chìm vào ký ức nào đó:
"Trong ấn tượng của em, bố vẫn luôn là một người rất nghiêm túc, cũng rất thận trọng, mỗi ngày đều bận đến khuya mới về nhà, còn mẹ thì lúc nào cũng rất ôn nhu, mẹ thường hay xoa đầu của em nói cho em biết, mỗi ngày bố làm việc rất mệt mỏi, em phải hiểu cho bố, bình thường lúc bố uống thuốc em cũng sẽ vì bố mà đưa cho bố một viên đường."
Quý Dư Chu nhíu mày, đột nhiên phát hiện vấn đề trong lời nói của Giang Tầm Dục: "Uống thuốc?"
"Vâng..." Giang Tầm Dục rũ mắt, thấp giọng nói, "Thứ đó là do những người bắn súng ngầm đưa cho bố, không có gì tốt, thế nhưng không có cách nào."
Mí mắt phải của Quý Dư Chu giật giật hai lần, hỏi: "Em biết loại thuốc này có tác dụng gì không?"
Giang Tầm Dục chớp mắt, lắc đầu: "Em không biết, chắc là thứ gì đó giống như thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ngay cả chuyện bố em uống thuốc, bọn họ cũng giấu không cho em biết, cũng là lâu ngày em mới tự mình phát hiện ra."
Trái tim của Quý Dư Chu chùng xuống.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Thứ mà Dung Nhung nghiên cứu là một loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ có hiệu quả cao, có thể cải thiện độ nhạy cảm của giác quan trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ của nó là dùng lâu dài sẽ dẫn đến tổn thương hệ thần kinh, không thể phục hồi, dẫn đến hành vi mất kiểm soát. Hắn hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: "Bây giờ...có thể tìm được loại thuốc này không?"
Có lẽ là bởi vì ngữ khú của Quý Dư Chu có chút khẩn trương, Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như bây giờ còn hố súng dưới lòng đất, hẳn là có rất nhiều."
Cậu không biết Quý Dư Chu vẫn đang điều tra chân tướng năm đó sau lưng mình, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Ngài cũng cần loại thuốc này sao?"
"Không có gì, chỉ là anh chưa từng nghe nói đến loại thuốc này nên có chút tò mò." Quý Dư Chu kìm nén tâm tình, trước khi chưa có xác định, hắn không muốn cho Giang Tầm Dục hy vọng rồi lại để cậu thất vọng. Hắn cười cười, nói sang chuyện khác, "Em mệt không? Chúng ta về nhà thôi."
"Dạ." Giang Tầm Dục gật đầu, khóe mắt cong lên, "Cảm ơn ngài hôm nay đã đến đây với em."
Quý Dư Chu khởi động xe, nửa đùa nửa thật nói: "Phải đấy, cuối cùng em cũng bằng lòng đưa anh đến gặp bố mẹ, em thấy biểu hiện của anh thế nào?"
Hai má của Giang Tầm Dục nổi lên một vệt ửng đỏ mất tự nhiên: "Rất, rất tốt..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi trở về, Quý Dư Chu lập tức phái người đi tìm kiếm xung quanh nơi Giang Tầm Dục sinh sống lúc trước. Lúc trước bọn họ không biết Giang Cần có được loại thuốc này từ đâu nên không có chỗ để xuống tay, hiện tại, bọn họ tìm kiếm xung quanh hố súng dưới lòng đất đã bị cấm chế thì thật sự tìm thấy di vật tương tự như thuốc.
Vài viên thuốc màu trắng còn sót lại được đựng trong một lọ nhựa nhỏ, trông không khác gì những loại thuốc bình thường.
Quý Dư Chu lập tức gửi thuốc đến chỗ của Dung Nhung để kiểm nghiệm, đó chính là loại thuốc mà năm xưa Dung Nhung đã nghiên cứu, mà họ còn tìm thấy rất nhiều tàn dư trong cơ thể của Giang Cần.
Giang Cần làm việc liều mạng, uống thuốc nhiều gấp ba lần những người khác nên tác dụng phụ xuất hiện sớm và nặng hơn rất nhiều.
Không lâu sau cái chết của Giang Cần, số lượng lớn súng đen dưới lòng đất đã bị thủ tiêu, những người kia cũng đã ngừng uống thuốc kịp thời, nhưng họ lại mắc rất nhiều bệnh khác, đều qua đời rất sớm nên không kịp xuất hiện những tác dụng phụ nghiêm trọng như Giang Cần.
Vào ngày chân tướng được tiết lộ, Quý Dư Chu mang theo tất cả tài liệu và bằng chứng quay trở lại ngục giam nơi Hà Thục Lan đang bị giam giữ.
Gặp lại Quý Dư Chu, Hà Thục Lan kích động kéo dây xích phát ra tiếng "rầm" chói tai, nóng nảy muốn tiếp tục tố cáo tội ác của Giang Tầm Dục và Giang Cần, nhưng trong lúc Quý Dư Chu nói rõ mọi chuyện, bà đã yên tĩnh lại một chút.
Giọng nói của Quý Dư Chu vừa dứt, trong ngục giam hoàn toàn tĩnh mịch.
Hà Thục Lan trừng mắt, cả người run lên, nếu không có xiềng xích cố định, suýt chút nữa bà đã trượt khỏi ghế.
Quý Dư Chu nhìn Hà Thục Lan đang ngồi thất thần ở giữa xà lim, đưa tài liệu trong tay đến trước mặt bà: "Đây là những chứng cứ tôi vừa nói."
Hà Thục Lan sững sờ hồi lâu, ngay lúc Quý Dư Chu nghĩ bà sẽ không phản ứng gì nữa, bà liền vươn tay cầm lấy xấp giấy, ngón tay run rẩy lật từng trang.
Lật càng lúc càng nhanh, sấp giấy kêu sột soạt, Hà Thục Lan cười to hai tiếng, xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.
"Là như thế này...hóa ra là như thế này...là như thế này..."
Bà thống khổ ôm lấy đầu của mình, hoàn toàn điên cuồng.
Có lẽ là bà muốn xưng tội vì những cố chấp và định kiến trong nhiều năm qua của mình.
Nếu bà tin tưởng nhiều hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, thì những bằng chứng tưởng chừng như đã bị tiêu hủy vẫn sẽ kịp thời xuất hiện trước mặt bà, chỉ cần bà đủ tin tưởng và đủ nỗ lực, bà đã có thể hoàn nguyên chân tướng.
Bản thân bà cũng sẽ không nuôi dưỡng nỗi sợ hãi và hận thù trong nhiều năm như vậy và Giang Tầm Dục sẽ không bị đưa đến cô nhi viện khi hãy còn rất nhỏ...
Quý Dư Chu từ trên cao nhìn xuống Hà Thục Lan đang vừa khóc vừa cười, quay người, không thèm để mắt đến bà thêm nữa, trực tiếp giao bà cho tòa án quân sự xét xử.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngược lại, lúc Giang Tầm Dục biết được sự thật thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi đó trời đã tối, hai người nằm trên một chiếc giường lớn, Giang Tầm Dục tựa đầu vào vai Quý Dư Chu.
Trong toàn bộ quá trình, cậu chỉ nhàn nhạt lắng nghe, ánh mắt trong veo, không có một chút tạp nhiễm.
Đợi đến khi Quý Dư Chu nói xong, cậu tựa đầu vào vai Quý Dư Chu, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Bố là vì gia đình này mới lựa chọn uống loại thuốc kia."
"Phải." Quý Dư Chu nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc cậu, "Ông ấy là một người cha tuyệt vời."
Giang Tầm Dục im lặng vài giây, sau đó từ từ nhắm mắt lại: "Quý tiên sinh, hai ngày nữa, ngài có thể cùng em đi thăm họ một lần nữa không, em muốn...chân thành xin lỗi bố."
"Dĩ nhiên là được."
Hai người đan chặt tay vào nhau, nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua da dẻ, thuận theo dòng máu truyền đến trái tim.
......
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi, yên tĩnh và dịu dàng.
Trong nhà, hai người trên giường ôm nhau ngủ.
.
Thực tế đã chứng minh, không thể để đàn ông cấm dục quá lâu.
Sóng tình cứ lăn tăn, kéo dài suốt đêm. Mãi cho đến hừng đông, Quý Dư Chu cấm dục đã lâu rốt cuộc cũng hài lòng, thân mật ôm lấy Giang Tầm Dục đang chảy đầy mồ hôi.
Lúc đó Giang Tầm Dục mệt đến mức không mở mắt nổi, hai chân còn đang run rẩy, tùy ý để Quý Dư Chu bế vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa, Giang Tầm Dục ngủ mê man, Quý Dư Chu híp mắt nhìn cậu một hồi, đợi đến lúc sắc trời hoàn toàn sáng sủa, Quý Dư Chu giúp Giang Tầm Dục vẫn còn đang ngủ nhét chăn bông, đóng rèm cửa lại, sau đó đi xuống lầu.
Lê Hàm Thu đang chuẩn bị bữa sáng ở tầng dưới, bà không quen dùng người máy quản gia mà còn rất hưởng thụ cảm giác tự mình từ từ biến các nguyên liệu thành một bữa ăn nóng hổi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, bà liền ló đầu ra khỏi bếp, quả nhiên như bà sở liệu, chỉ có một mình Quý Dư Chu đi xuống.
Lê Hàm Thu cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bà ho khan hai tiếng, hỏi: "Tầm Dục đâu?"
"Còn ngủ trên lầu."
Lê Hàm Thu cười thành tiếng, nhìn Quý Dư Chu từ trên xuống dưới: "Hài lòng, thỏa mãn sao?"
"..."
Quý Dư Chu chưa bao giờ bị người trêu chọc mấy chuyện như vậy, hiếm khi bị sặc, vì vậy hắn thẳng thắn không để ý tới Lê Hàm Thu, đi đến bên cửa sổ ngắm tuyết.
Lê Hàm Thu lắc đầu một cái, cười cười trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi suốt đêm, bầu trời cuối cùng cũng sáng tỏ, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết thật dày, trắng sáng, mênh mông vô bờ. Mặt trời chiếu trên nền tuyết trắng, phản chiếu một thứ ánh sáng dịu dàng và sáng ngời.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Giang Tầm Dục mới rời giường.
Quý Dư Chu chu đáo mang cho cậu một chén canh ấm.
Lê Hàm Thu thần cơ diệu toán, cố ý nấu cháo mộc nhĩ hạt sen thanh đạm, Giang Tầm Dục đỏ mặt uống một chén, khi mở miệng, giọng nói của cậu vẫn còn hơi khàn: "Cảm ơn Quý tiên sinh."
Quý Dư Chu đặt chén rỗng lên trên bàn bên cạnh, nở nụ cười trêu chọc: "Sao lại xưng hô như trước kia rồi?"
Hình ảnh kiều diễm lóe lên trong đầu Giang Tầm Dục, tối hôm qua, cậu bị Quý Dư Chu đè dưới người, khóc lóc nức nở đến mức cổ họng trở nên khản đặc thì Quý Dư Chu mới buông tha cho cậu.
Giang Tầm Dục nhanh chóng ngắt đầu ngón tay mình, ép bản thân không nghĩ tới nữa, đỏ mặt lúng túng một hồi, lúc tỉnh táo cậu lại không thể gọi ra cái danh xưng kia.
Quý Dư Chu xoa xoa tóc cậu, không trêu chọc cậu nữa: "Em còn buồn ngủ không? Ngủ thêm một giấc nhé."
Dù sao nghỉ lễ cũng không có chuyện gì, Quý Dư Chu cũng cởi giày, lại nằm trên giường, Giang Tầm Dục đỏ mặt gật đầu, hai người mệt mỏi một hồi, Giang Tầm Dục gối đầu lên vai Quý Dư Chu ngủ say.
Nhìn gò má của Giang Tầm Dục, vẻ mặt của Quý Dư Chu dịu đi, chậm rãi giúp cậu đắp kín chăn, điều chỉnh tư thế để cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Những bông tuyết lác đác lại bay lả tả ngoài cửa sổ, không khí lạnh lẽo để lại làn sương mờ ảo trên kính, căn nhà gỗ ấm áp và yên tĩnh.
Thời gian trôi đi không để lại dấu vết, phần đời còn lại cũng sẽ như vậy.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hai người ở nhà của Lê Hàm Thu một thời gian dài, mãi đến đầu xuân sắp phải kết thúc kỳ nghỉ, hai người mới lưu luyến rời đi.
Khu vườn nhỏ của Lê Hàm Thu được Giang Tầm Dục trồng thêm hoa linh lan, xinh xắn và tràn đầy sức sống.
Trên đường trở về từ nhà của Lê Hàm Thu, Giang Tầm Dục không ngừng nhìn cảnh vật đang khuất dần bên ngoài cửa sổ rồi chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Quý tiên sinh, em muốn đi gặp bố mẹ, em muốn...đưa ngài đi gặp họ."
Sự tỉ mỉ và chu đáo của Lê Hàm Thu đã đánh thức tình yêu của Giang Tầm Dục dành cho gia đình của mình. Sự việc năm đó đã đè nặng lên trái tim của cậu, kìm nén những tâm tình khác của cậu, nhưng bây giờ khi cậu có thể buông xuống mọi chuyện, cậu lại nhớ đến sự ấm áp ẩn sâu trong ký ức của mình.
Đã từng, bọn họ cũng đã từng là một gia đình hạnh phúc.
Bây giờ cậu đã gặp được Quý tiên sinh, cậu cũng muốn giới thiệu Quý tiên sinh với mẹ...và bố của cậu ở trên trời, nói cho họ biết, đừng lo lắng cho cậu nữa.
Quý Dư Chu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, ngữ khí ôn nhu: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi."
"Được."
Quý Dư Chu quay xe, chạy về hướng nơi an táng cha mẹ của Giang Tầm Dục.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi đến nghĩa trang, trời đã nhá nhem tối, Quý Dư Chu dừng xe xong, hai người cứ thế đi về phía sâu trong nghĩa trang.
Một hàng, hai hàng, Giang Tầm Dục ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một tấm ảnh mờ ảo trên tấm bia đá trước mặt, thân thể của cậu cứng đờ, nước mắt lưng tròng.
Cậu biến ba bước thành hai bước đi về phía trước, đi thẳng đến chỗ tấm bia đá.
Đó là một tấm ảnh chụp chung cũ kỹ, người phụ nữ trong tấm ảnh mỉm cười điềm đạm, người đàn ông bên cạnh ôm chặt bà. Hai bàn tay của họ còn đan chặt vào nhau.
Giang Tầm Dục tưởng rằng mình đã quên những hình ảnh đẹp đẽ năm đó, nhưng đến bây giờ nghĩ lại, từng khung hình vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Cậu từ từ dừng lại trước bia mộ, cúi đầu lạy ba lạy.
Quý Dư Chu cũng lặng lẽ bước đến bên cạnh Giang Tầm Dục, đặt một bó hoa trước bia mộ, cùng Giang Tầm Dục cúi đầu lạy ba lạy.
Hầu kết của Giang Tầm Dục trượt lên trượt xuống, âm thanh có chút nghẹn ngào và run rẩy: "Mẹ...bố, con đến thăm hai người."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi trở lại xe, hai mắt Giang Tầm Dục đỏ hoe, còn phải hít thở thật sâu để lấy hơi.
Quý Dư Chu yên tĩnh ở bên cạnh cậu, đúng lúc đưa khăn giấy cho cậu.
"Cảm ơn."
Giang Tầm Dục dùng sức lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới chậm rãi ngừng nức nở, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Quý Dư Chu đau lòng hôn lên khóe mắt hơi sưng của cậu, ôn nhu nói: "Trút được cảm xúc rồi, em có thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm."
Giang Tầm Dục gật đầu, ngượng ngùng trước sự thất thố vừa rồi, nhét tờ giấy vào lòng bàn tay, nắm chặt, giọng mũi nồng đậm, chậm rãi chìm vào ký ức nào đó:
"Trong ấn tượng của em, bố vẫn luôn là một người rất nghiêm túc, cũng rất thận trọng, mỗi ngày đều bận đến khuya mới về nhà, còn mẹ thì lúc nào cũng rất ôn nhu, mẹ thường hay xoa đầu của em nói cho em biết, mỗi ngày bố làm việc rất mệt mỏi, em phải hiểu cho bố, bình thường lúc bố uống thuốc em cũng sẽ vì bố mà đưa cho bố một viên đường."
Quý Dư Chu nhíu mày, đột nhiên phát hiện vấn đề trong lời nói của Giang Tầm Dục: "Uống thuốc?"
"Vâng..." Giang Tầm Dục rũ mắt, thấp giọng nói, "Thứ đó là do những người bắn súng ngầm đưa cho bố, không có gì tốt, thế nhưng không có cách nào."
Mí mắt phải của Quý Dư Chu giật giật hai lần, hỏi: "Em biết loại thuốc này có tác dụng gì không?"
Giang Tầm Dục chớp mắt, lắc đầu: "Em không biết, chắc là thứ gì đó giống như thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ngay cả chuyện bố em uống thuốc, bọn họ cũng giấu không cho em biết, cũng là lâu ngày em mới tự mình phát hiện ra."
Trái tim của Quý Dư Chu chùng xuống.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Thứ mà Dung Nhung nghiên cứu là một loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ có hiệu quả cao, có thể cải thiện độ nhạy cảm của giác quan trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ của nó là dùng lâu dài sẽ dẫn đến tổn thương hệ thần kinh, không thể phục hồi, dẫn đến hành vi mất kiểm soát. Hắn hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: "Bây giờ...có thể tìm được loại thuốc này không?"
Có lẽ là bởi vì ngữ khú của Quý Dư Chu có chút khẩn trương, Giang Tầm Dục sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như bây giờ còn hố súng dưới lòng đất, hẳn là có rất nhiều."
Cậu không biết Quý Dư Chu vẫn đang điều tra chân tướng năm đó sau lưng mình, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Ngài cũng cần loại thuốc này sao?"
"Không có gì, chỉ là anh chưa từng nghe nói đến loại thuốc này nên có chút tò mò." Quý Dư Chu kìm nén tâm tình, trước khi chưa có xác định, hắn không muốn cho Giang Tầm Dục hy vọng rồi lại để cậu thất vọng. Hắn cười cười, nói sang chuyện khác, "Em mệt không? Chúng ta về nhà thôi."
"Dạ." Giang Tầm Dục gật đầu, khóe mắt cong lên, "Cảm ơn ngài hôm nay đã đến đây với em."
Quý Dư Chu khởi động xe, nửa đùa nửa thật nói: "Phải đấy, cuối cùng em cũng bằng lòng đưa anh đến gặp bố mẹ, em thấy biểu hiện của anh thế nào?"
Hai má của Giang Tầm Dục nổi lên một vệt ửng đỏ mất tự nhiên: "Rất, rất tốt..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi trở về, Quý Dư Chu lập tức phái người đi tìm kiếm xung quanh nơi Giang Tầm Dục sinh sống lúc trước. Lúc trước bọn họ không biết Giang Cần có được loại thuốc này từ đâu nên không có chỗ để xuống tay, hiện tại, bọn họ tìm kiếm xung quanh hố súng dưới lòng đất đã bị cấm chế thì thật sự tìm thấy di vật tương tự như thuốc.
Vài viên thuốc màu trắng còn sót lại được đựng trong một lọ nhựa nhỏ, trông không khác gì những loại thuốc bình thường.
Quý Dư Chu lập tức gửi thuốc đến chỗ của Dung Nhung để kiểm nghiệm, đó chính là loại thuốc mà năm xưa Dung Nhung đã nghiên cứu, mà họ còn tìm thấy rất nhiều tàn dư trong cơ thể của Giang Cần.
Giang Cần làm việc liều mạng, uống thuốc nhiều gấp ba lần những người khác nên tác dụng phụ xuất hiện sớm và nặng hơn rất nhiều.
Không lâu sau cái chết của Giang Cần, số lượng lớn súng đen dưới lòng đất đã bị thủ tiêu, những người kia cũng đã ngừng uống thuốc kịp thời, nhưng họ lại mắc rất nhiều bệnh khác, đều qua đời rất sớm nên không kịp xuất hiện những tác dụng phụ nghiêm trọng như Giang Cần.
Vào ngày chân tướng được tiết lộ, Quý Dư Chu mang theo tất cả tài liệu và bằng chứng quay trở lại ngục giam nơi Hà Thục Lan đang bị giam giữ.
Gặp lại Quý Dư Chu, Hà Thục Lan kích động kéo dây xích phát ra tiếng "rầm" chói tai, nóng nảy muốn tiếp tục tố cáo tội ác của Giang Tầm Dục và Giang Cần, nhưng trong lúc Quý Dư Chu nói rõ mọi chuyện, bà đã yên tĩnh lại một chút.
Giọng nói của Quý Dư Chu vừa dứt, trong ngục giam hoàn toàn tĩnh mịch.
Hà Thục Lan trừng mắt, cả người run lên, nếu không có xiềng xích cố định, suýt chút nữa bà đã trượt khỏi ghế.
Quý Dư Chu nhìn Hà Thục Lan đang ngồi thất thần ở giữa xà lim, đưa tài liệu trong tay đến trước mặt bà: "Đây là những chứng cứ tôi vừa nói."
Hà Thục Lan sững sờ hồi lâu, ngay lúc Quý Dư Chu nghĩ bà sẽ không phản ứng gì nữa, bà liền vươn tay cầm lấy xấp giấy, ngón tay run rẩy lật từng trang.
Lật càng lúc càng nhanh, sấp giấy kêu sột soạt, Hà Thục Lan cười to hai tiếng, xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.
"Là như thế này...hóa ra là như thế này...là như thế này..."
Bà thống khổ ôm lấy đầu của mình, hoàn toàn điên cuồng.
Có lẽ là bà muốn xưng tội vì những cố chấp và định kiến trong nhiều năm qua của mình.
Nếu bà tin tưởng nhiều hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, thì những bằng chứng tưởng chừng như đã bị tiêu hủy vẫn sẽ kịp thời xuất hiện trước mặt bà, chỉ cần bà đủ tin tưởng và đủ nỗ lực, bà đã có thể hoàn nguyên chân tướng.
Bản thân bà cũng sẽ không nuôi dưỡng nỗi sợ hãi và hận thù trong nhiều năm như vậy và Giang Tầm Dục sẽ không bị đưa đến cô nhi viện khi hãy còn rất nhỏ...
Quý Dư Chu từ trên cao nhìn xuống Hà Thục Lan đang vừa khóc vừa cười, quay người, không thèm để mắt đến bà thêm nữa, trực tiếp giao bà cho tòa án quân sự xét xử.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngược lại, lúc Giang Tầm Dục biết được sự thật thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi đó trời đã tối, hai người nằm trên một chiếc giường lớn, Giang Tầm Dục tựa đầu vào vai Quý Dư Chu.
Trong toàn bộ quá trình, cậu chỉ nhàn nhạt lắng nghe, ánh mắt trong veo, không có một chút tạp nhiễm.
Đợi đến khi Quý Dư Chu nói xong, cậu tựa đầu vào vai Quý Dư Chu, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Bố là vì gia đình này mới lựa chọn uống loại thuốc kia."
"Phải." Quý Dư Chu nhẹ nhàng luồn ngón tay vào tóc cậu, "Ông ấy là một người cha tuyệt vời."
Giang Tầm Dục im lặng vài giây, sau đó từ từ nhắm mắt lại: "Quý tiên sinh, hai ngày nữa, ngài có thể cùng em đi thăm họ một lần nữa không, em muốn...chân thành xin lỗi bố."
"Dĩ nhiên là được."
Hai người đan chặt tay vào nhau, nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua da dẻ, thuận theo dòng máu truyền đến trái tim.
......
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi, yên tĩnh và dịu dàng.
Trong nhà, hai người trên giường ôm nhau ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất