Chương 1: Liên Hoa Tôn Chủ —— Thẩm Thanh Huyền
Ở giới tu chân, Liên Hoa Tôn Chủ cơ bản đồng nghĩa với Thần.
Không đề cập tới đệ tử thân truyền của y được tôn sùng là Tam Thánh, cũng không nhắc tới đám đồ tôn, đồ đồ tôn khống chế sáu môn phái lớn giới tu chân, chỉ cần là một người hầu nho nhỏ vẩy nước quét nhà ở tiền viện, bấy giờ cũng đã khai tông lập phái, trở thành kẻ đứng đầu một phương.
Phàm là người có liên quan tới Liên Hoa Tôn Chủ, dù có là hoa nhỏ cỏ non, cuối cùng cũng tạo hóa phi phàm, có khả năng nhập đạo.
Đủ thấy vị tôn chủ này là một tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào.
Mà bấy giờ, vị Liên Hoa Tôn Chủ động tay một cái liền chấn động tam giới này đang buồn rầu hết sức.
Y bế quan trăm năm, cuối cùng cũng thấy được thiên đạo, vốn tưởng rằng phi thăng ở ngay trước mắt, không ngờ đập vào mí mắt lại là cảnh tưởng này …
Trong mây mù hào quang đầy trời, thang trời sụp đổ hóa thành vạn sao rải rác tứ phương, ánh sáng nhạt lấp lánh như đom đóm trong rừng, suy yếu làm lòng người kinh hoảng.
Nhìn kỹ lại, thật ra vẫn có thể trông thấy hình dạng thang trời, tiếc rằng đánh mất căn cơ, không cách nào tiến thêm một bước về trước.
Gần trăm ngàn năm qua, giới tu chân không một người phi thăng.
Thẩm Thanh Huyền tưởng rằng đạo tâm chư tử không thành, chướng ngại tầng tầng, lại không ngờ đường thông thiên sụp đổ, chặt đứt con đường phi thăng.
Chỉ có thể tới đây thôi sao?
Từ sư phụ trở về sau, thế hệ bọn họ chỉ có thể dừng bước nơi này ư?
Không chỉ là y, một khi thang trời sụp đổ, người đời sau cũng chỉ có thể đi đến đây.
Khổ tâm tu luyện, dày công dò hỏi, cuối cùng lại rơi vào cảnh không đường thông thiên.
Sao có thể cam tâm?
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, hai tay tạo kết, đột nhiên một trận hào quang lóa mắt trồi lên từ mặt đất, ánh sáng cực thịnh cực sáng cực rõ, dù ở bên trong thế giới tĩnh lặng không gió, không có vật gì cũng dâng lên khí thế hào hùng như biển ngập trời.
Hào quang lần thứ hai bành trướng, lực lượng phô thiên cải địa dũng mãnh kéo tới, tựa như mặt trời ban trưa phủ xuống đêm đen, rọi sáng vạn vật trong chớp mắt.
Thuật này, sáu trăm năm trước Thẩm Thanh Huyền từng dùng một lần.
Khi đó hai đệ tử của y xảy ra tranh chấp, một trận ác chiến khiến cho trăm họ lầm than, làm cho mấy tòa thành trì hóa thành tro tàn.
Thẩm Thanh Huyền thi triển thuật pháp, cứu hơn mười vạn tính mạng sinh linh, khôi phục mọi thứ lại trạng thái ban đầu.
Một thuật pháp chữa trị mạnh mẽ như thế, dùng vào thang trời lại không gây được chút gợn sóng nào.
Muốn phục hồi thang trời … quả nhiên là mơ mộng hão huyền sao?
Thẩm Thanh Huyền nghĩ thế, một thứ đỏ sẫm đột ngột phóng lên trời, sau đó là một màu xanh ngọc trôi nổi trên thang trời sụp đổ.
Đây là …
Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú, giữa ánh sáng màu đỏ, y nhận ra vật thể kia.
Một miếng ngọc giản.
Thẩm Thanh Huyền tới gần, vươn tay chạm vào một chút, linh lực xa lạ cực kỳ dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay y.
Ánh sáng tản đi, ngọc giản mở ra, một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực xuất hiện bên trên:
“Thiên đạo sa sút, không cửa phi thăng, nếu muốn phục hồi, hành sự theo ngọc giản.”
“Phục hồi?” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng thì thầm, “Có thể phục hồi ư?”
Như đáp lại lời y, trên ngọc giản lại hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Đầu tiên, gặp mặt Cố Kiến Thâm.”
Cố Kiến Thâm?
Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại, trong đầu bỗng xuất hiện hình dáng nam nhân kiệt ngạo bất tuân vận trường bào đỏ thẫm kia.
Cố Cửu Uyên của Tâm Vực ư?
***
Gió lạnh rì rào, sương tuyết đầy trời, Vạn Tú Sơn dài liên tục trăm dặm xuyên qua tầng mây, dường như có thể chạm tới trời.
Mây mù trôi lượn lờ, một tòa đại điện tọa lạc trong đó, ngói xanh tường cao, vắng lặng tĩnh mịch như tiên đảo trên biển.
Đại điện mấy trăm năm qua không người đặt chân, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt: bên ngoài có vô số đệ tử khom người mà đứng, trong điện phảng phất mùi lư hương, hướng vào trà linh, giữa hương thơm mịt mờ là vài vị tu sĩ mặc hoa phục chia ra ngồi.
Chỉ thấy nam tử áo xanh bên trái vỗ bàn đứng dậy:
“Luận đạo với ma tu? Lão Tứ ngươi điên rồi à!”
Nam tử thanh tú phía sau hắn nói:
“Sư huynh đừng vội, hãy nghe Tử Lương nói hết lời.”
Tăng Tử Lương tuy là sư đệ hai người này, nhưng trông tuổi tác lớn hơn rất nhiều, thần thái càng thêm bình thản ổn trọng:
“Duy Tâm Cung đưa thiếp mời, các ngươi tự xem đi.”
Nam tử áo xanh giận dữ:
“Thư mời của Ma cung thì trực tiếp quăng đi đốt!”
Tăng Tử Lương nhìn hắn, nói lời hàm súc:
“Là màu đỏ.”
Nam tử áo xanh bỗng nhiên khựng lại.
Nam tử thanh tú tóc đen như mực nhận thiếp mời, nhìn xong đồng tử mãnh liệt co rút:
“Ma Tôn Cửu Uyên tự tay viết?”
Tăng Tử Lương thở dài thật sâu.
Ngay cả nam tử áo xanh giận dữ kia cũng tỉnh táo lại.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Sáu người xuất sư thành công có ba, mặc dù đều tự khai tông lập phái, nhưng cùng tu thiên đạo, và cũng đều là môn sinh của Liên Hoa Tôn Chủ, cho nên quan hệ chặt chẽ, nếu xảy ra chuyện lớn sẽ tề tụ tại Vạn Tú Sơn, cùng nhau thương nghị ra quyết định.
Tăng Tử Lương mở miệng trước:
“Sư tôn dạo chơi tứ phương, trăm năm không thấy bóng, chúng ta cũng không thể nào xin chỉ thị, đây còn là thiếp mời màu đỏ của Ma Tôn Cửu Uyên, không nhận cũng phải nhận.”
Thiếp mời trước mặt giống như củ khoai lang phỏng tay, rơi trên bàn làm bằng ngọc ấm, dường như có thể đốt lên ngọn lửa nóng rực.
Thiên đạo có Liên Hoa Tôn Chủ, Ma tu có Đế Tôn Cửu Uyên.
Đừng nói sáu người họ, dù lúc này có Tam Thánh, thấy thiếp mời này cũng phải mặt co mày cáu.
Đi ư? Đường đường theo thiên đạo chính thống, sao có thể luận đạo cùng phường ma tu nghịch trời đảo điên đạo lý luân thường!
Còn không đi? Sợ rằng Ma Tôn Cửu Uyên kia sẽ nương theo đó gây sự, dấy lên tinh phong huyết vũ!
Nam tử áo xanh – Diệp Trạm cất lời:
“Các ngươi nhát gan sợ chết, muốn đi thì đi, dù sao Diệp Trạm ta tuyệt đối không dự tiệc!”
Tăng Tử Lương nói:
“Sư huynh đừng hành động theo cảm tính, tính tình ma tôn kia xảo trá quỷ quyệt, lần này hắn đích thân mời, chúng ta không đi …”
Diệp Trạm đoạt lời:
“Muốn giết muốn lăng trì, Diệp mỗ ta tuyệt đối không lui bước, bảo ta đón ý nói hùa với ma đầu kia? Không có khả năng!”
“Vả lại …” Nam tử thanh tú – Trình Tịnh trầm ngâm một lúc, nói: “… Vì sao Cố Cửu Uyên lại đưa thiếp mời cho chúng ta?”
“Đi thôi …” Một giọng nói lười biếng vang lên, nam tử mắt khác màu ngồi trong góc nói, “Mấy năm gần đây Tâm Vực thực lực mạnh mẽ, chúng ta đi một chuyến cũng tiện biết người biết ta.”
Diệp Trạm cười nhạo:
“Đi một chuyến? Sợ là ngươi muốn nương nhờ ma đầu kia!”
Nam tử mắt khác màu lười nhác cười, từ chối cho ý kiến.
Tăng Tử Lương nói:
“Cứ mãi theo quy cũ, ít thể nào phục chúng.”
Nói xong, Tăng Tử Lương dẫn đầu:
“Ta đi.”
Nam tử mắt khác màu giơ cánh tay trắng nõn:
“Ta cũng đi.”
Một nữ tử xinh đẹp dịu dàng phía tay phải bên dưới cũng đồng ý.
Diệp Trạm liền nhìn Trình Tịnh bên cạnh.
Trình Tịnh cụp mi mắt, dừng một lúc rồi cũng nói:
“Ta đi.”
Bốn người này đều đồng ý dự tiệc, Diệp Trạm nhất quyết không đi không nói hai lời, phất tay áo rời khỏi.
Ngay lúc hắn ra cửa, một luồng sáng phóng lên tận trời, Vạn Tú Sơn nháy mắt như rồng ngâm phượng hót.
Năm người còn lại trong điện giật mình đứng dậy, bước nhanh ra cửa điện.
Cảnh tượng bên ngoài vô cùng xinh đẹp rung động!
Vốn là trời băng đất tuyết lại phút chốc hóa thành vạn vật hồi xuân, hào quang bao phủ làm tan cái lạnh, ấm áp rơi xuống, cỏ cây đón gió lay động, vạn hoa dần nở rộ, trông cả ngọn núi như được sống lại, dùng tư thái uyển chuyển nhất của bản thân nghênh đón chủ nhân về.
Diệp Trạm, Tăng Tử Lương, Trình Tịnh … sáu vị đại năng đương thời đồng loạt cúi người, thực hiện đại lễ của sư môn.
Đệ tử đứng bên ngoài còn chưa hoàn hồn từ trận rung động này, bọn họ ngơ ngác nhìn về phía trước, cả tầm mắt đều bị một màn trắng kia hấp dẫn.
Giữa ánh sáng lộng lẫy, màu trắng nhạt ấy là sự tồn tại chói mắt nhất.
Y mặc áo trắng tầm thường nhất, vấn búi tóc thường thấy nhất, một trang sức dư thừa đều không có, thế nhưng khí chất trong sạch kia trấn áp được vạn vật.
Trái tim đập mạnh một tiếng.
Mãi khi phục hồi tinh thần, tất cả mọi người đều quỳ trên đất.
—— Thân thể không bị khống chế, hoàn toàn phát ra từ tâm.
Nhất thời ngập tràn trong lòng chỉ có thành kính và quấn quýt, lan rộng cả lồng ngực, cảm động tới mức không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Người đứng đầu thiên đạo, Liên Hoa Tôn Chủ, là “Thần” tối cao trong lòng tất cả tu sĩ.
“Đứng lên hết đi.” Một luồng gió nhu hòa kèm theo giọng nói sáng trong như mặt trăng, tất cả mọi người đang quỳ đều đứng dậy, đồng thời cảm nhận bên trong cơ thể là một khoảng trong vắt, chỗ tích tụ xưa kia giờ đây thông suốt toàn bộ, tu vi cũng tăng tiến rất nhiều!
Cả chúng đệ tử đều vui mừng ra mặt, cúi người nói lời cảm tạ.
Diệp Trạm tiến lên một bước, vị chưởng môn nghiêm túc cứng nhắc trong lòng chúng đệ tử giờ phút này sắc mặt kích động, môi mỏng khẽ run, giọng nói rất khẽ rất nhẹ nhàng:
“Tôn chủ!”
Thẩm Thanh Huyền khoát tay với họ:
“Vào nhà.”
Y đi phía trước, sáu người còn lại theo sau, một đám vâng lời, ngoan như là đệ tử ký danh mới nhập môn.
Đám tiểu bối bên ngoài không dám thở mạnh, ngay cả tôn nhan của chưởng môn cũng không dám nhìn nhiều, không dám mạo phạm vị đại nhân này!
Đi vào Càn Thính Điện, Tăng Tử Lương sực nhớ chuyện ma tôn cho mời, trong lòng giật mình, trán nháy mắt tuôn mồ hôi hột.
Không chỉ hắn, ngay cả Trình Tịnh, nam tử mắt khác màu cà lơ phất phơ cùng nữ tử trẻ tuổi trước đó giờ phút này cũng khẩn trương siết chặt tay.
Thiên Đạo và Tâm Vực ngàn năm đều không đội trời chung, chinh chiến với nhau rất nhiều lần, ngàn năm trước Liên Hoa Tôn Chủ diệt bộ tộc Giáng Thi làm ác khắp chốn, khiến Tâm Vực đại thương nguyên khí.
Duy Tâm Cung phái Vong Độ Tứ Tướng, tu vi bốn người này có thể so với Tam Thánh, kết quả lại bị Liên Hoa Tôn Chủ dễ dàng hàng phục, trận chiến ấy tới giờ vẫn là truyền thuyết giới tu chân.
Liên Hoa Tôn Chủ đại diện cho Thiên Đạo, y nhất định cực kỳ ghét Tâm Vực, điều này không thể nghi ngờ.
Thế mà thiếp mời luận đạo màu đỏ kia vẫn còn nằm trên bàn …
Tăng Tử Lương hối hận xanh ruột, nếu biết hôm nay tôn chủ xuất quan, có đánh chết hắn cũng sẽ không nhận thiếp mời này!
Thẩm Thanh Huyền ngồi trong điện, xếp tay nói:
“Sao đều tụ họp ở đây, có chuyện gì cần thương thảo sao?”
Đã mấy trăm năm y không hiện thế, nhưng vẫn rất rõ quy củ hiện giờ.
Mấy đồ tôn lập môn phái mỗi nơi, nếu không có chuyện lớn thì sẽ không tề tụ nơi đây.
Mặc dù y không che giấu động tĩnh xuất quan, nhưng cũng không báo trước, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, sáu người đều ở trong này, nhất định đã sớm hẹn trước.
Sáu người đều không lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền khẽ dời mắt, thấy thiệp mời màu đỏ trên bàn.
Mũi nhọn màu đen lấp lóe trên thiệp, một chữ “Tâm” như rồng bay phượng múa lọt vào tầm mắt.
Tăng Tử Lương sợ Diệp Trạm hãm hại mình, trực tiếp quỳ xuống, mở miệng liền:
“Tôn chủ, đệ tử có tội!”
Hắn vừa quỳ, bốn người Trình Tịnh trước đó giơ tay đồng ý dự tiệc cũng cùng nhau quỳ xuống.
Thẩm Thanh Huyền cầm thiệp mời, mở ra nhìn lướt qua:
“Cùng Duy Tâm Tông luận đạo ở Tinh Hải?”
Tăng Tử Lương căng thẳng tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng vẫn đành thành thực thừa nhận:
“Vâng.”
Xong rồi xong rồi … Tôn chủ căm thù ma tu tới tận xương tủy, biết bọn họ muốn dự tiệc nhất định sẽ giận dữ!
Lời thỉnh tội hắn còn chưa thốt, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên lại hỏi:
“Cố Kiến Thâm có đến không?”
_____
Tiểu kịch trường:
Tăng Tử Lương: Thảm rồi thảm rồi, sắp bị lão đại giết chết!
Diệp Trạm: Đám nhát gan các người, chịu chết đi!
Thẩm Thanh Huyền: Ừm … vừa xuất hiện đã có thể gặp Cố Kiến Thâm, bớt việc.
______
Editor: Thường thì là chức vị trước rồi tới tên sau, nhưng nếu gọi Tôn Chủ Liên Hoa thì cứ nghe ngược ngược nên mình cứ để vậy ;v;
Không đề cập tới đệ tử thân truyền của y được tôn sùng là Tam Thánh, cũng không nhắc tới đám đồ tôn, đồ đồ tôn khống chế sáu môn phái lớn giới tu chân, chỉ cần là một người hầu nho nhỏ vẩy nước quét nhà ở tiền viện, bấy giờ cũng đã khai tông lập phái, trở thành kẻ đứng đầu một phương.
Phàm là người có liên quan tới Liên Hoa Tôn Chủ, dù có là hoa nhỏ cỏ non, cuối cùng cũng tạo hóa phi phàm, có khả năng nhập đạo.
Đủ thấy vị tôn chủ này là một tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào.
Mà bấy giờ, vị Liên Hoa Tôn Chủ động tay một cái liền chấn động tam giới này đang buồn rầu hết sức.
Y bế quan trăm năm, cuối cùng cũng thấy được thiên đạo, vốn tưởng rằng phi thăng ở ngay trước mắt, không ngờ đập vào mí mắt lại là cảnh tưởng này …
Trong mây mù hào quang đầy trời, thang trời sụp đổ hóa thành vạn sao rải rác tứ phương, ánh sáng nhạt lấp lánh như đom đóm trong rừng, suy yếu làm lòng người kinh hoảng.
Nhìn kỹ lại, thật ra vẫn có thể trông thấy hình dạng thang trời, tiếc rằng đánh mất căn cơ, không cách nào tiến thêm một bước về trước.
Gần trăm ngàn năm qua, giới tu chân không một người phi thăng.
Thẩm Thanh Huyền tưởng rằng đạo tâm chư tử không thành, chướng ngại tầng tầng, lại không ngờ đường thông thiên sụp đổ, chặt đứt con đường phi thăng.
Chỉ có thể tới đây thôi sao?
Từ sư phụ trở về sau, thế hệ bọn họ chỉ có thể dừng bước nơi này ư?
Không chỉ là y, một khi thang trời sụp đổ, người đời sau cũng chỉ có thể đi đến đây.
Khổ tâm tu luyện, dày công dò hỏi, cuối cùng lại rơi vào cảnh không đường thông thiên.
Sao có thể cam tâm?
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, hai tay tạo kết, đột nhiên một trận hào quang lóa mắt trồi lên từ mặt đất, ánh sáng cực thịnh cực sáng cực rõ, dù ở bên trong thế giới tĩnh lặng không gió, không có vật gì cũng dâng lên khí thế hào hùng như biển ngập trời.
Hào quang lần thứ hai bành trướng, lực lượng phô thiên cải địa dũng mãnh kéo tới, tựa như mặt trời ban trưa phủ xuống đêm đen, rọi sáng vạn vật trong chớp mắt.
Thuật này, sáu trăm năm trước Thẩm Thanh Huyền từng dùng một lần.
Khi đó hai đệ tử của y xảy ra tranh chấp, một trận ác chiến khiến cho trăm họ lầm than, làm cho mấy tòa thành trì hóa thành tro tàn.
Thẩm Thanh Huyền thi triển thuật pháp, cứu hơn mười vạn tính mạng sinh linh, khôi phục mọi thứ lại trạng thái ban đầu.
Một thuật pháp chữa trị mạnh mẽ như thế, dùng vào thang trời lại không gây được chút gợn sóng nào.
Muốn phục hồi thang trời … quả nhiên là mơ mộng hão huyền sao?
Thẩm Thanh Huyền nghĩ thế, một thứ đỏ sẫm đột ngột phóng lên trời, sau đó là một màu xanh ngọc trôi nổi trên thang trời sụp đổ.
Đây là …
Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú, giữa ánh sáng màu đỏ, y nhận ra vật thể kia.
Một miếng ngọc giản.
Thẩm Thanh Huyền tới gần, vươn tay chạm vào một chút, linh lực xa lạ cực kỳ dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay y.
Ánh sáng tản đi, ngọc giản mở ra, một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực xuất hiện bên trên:
“Thiên đạo sa sút, không cửa phi thăng, nếu muốn phục hồi, hành sự theo ngọc giản.”
“Phục hồi?” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng thì thầm, “Có thể phục hồi ư?”
Như đáp lại lời y, trên ngọc giản lại hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Đầu tiên, gặp mặt Cố Kiến Thâm.”
Cố Kiến Thâm?
Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại, trong đầu bỗng xuất hiện hình dáng nam nhân kiệt ngạo bất tuân vận trường bào đỏ thẫm kia.
Cố Cửu Uyên của Tâm Vực ư?
***
Gió lạnh rì rào, sương tuyết đầy trời, Vạn Tú Sơn dài liên tục trăm dặm xuyên qua tầng mây, dường như có thể chạm tới trời.
Mây mù trôi lượn lờ, một tòa đại điện tọa lạc trong đó, ngói xanh tường cao, vắng lặng tĩnh mịch như tiên đảo trên biển.
Đại điện mấy trăm năm qua không người đặt chân, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt: bên ngoài có vô số đệ tử khom người mà đứng, trong điện phảng phất mùi lư hương, hướng vào trà linh, giữa hương thơm mịt mờ là vài vị tu sĩ mặc hoa phục chia ra ngồi.
Chỉ thấy nam tử áo xanh bên trái vỗ bàn đứng dậy:
“Luận đạo với ma tu? Lão Tứ ngươi điên rồi à!”
Nam tử thanh tú phía sau hắn nói:
“Sư huynh đừng vội, hãy nghe Tử Lương nói hết lời.”
Tăng Tử Lương tuy là sư đệ hai người này, nhưng trông tuổi tác lớn hơn rất nhiều, thần thái càng thêm bình thản ổn trọng:
“Duy Tâm Cung đưa thiếp mời, các ngươi tự xem đi.”
Nam tử áo xanh giận dữ:
“Thư mời của Ma cung thì trực tiếp quăng đi đốt!”
Tăng Tử Lương nhìn hắn, nói lời hàm súc:
“Là màu đỏ.”
Nam tử áo xanh bỗng nhiên khựng lại.
Nam tử thanh tú tóc đen như mực nhận thiếp mời, nhìn xong đồng tử mãnh liệt co rút:
“Ma Tôn Cửu Uyên tự tay viết?”
Tăng Tử Lương thở dài thật sâu.
Ngay cả nam tử áo xanh giận dữ kia cũng tỉnh táo lại.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Sáu người xuất sư thành công có ba, mặc dù đều tự khai tông lập phái, nhưng cùng tu thiên đạo, và cũng đều là môn sinh của Liên Hoa Tôn Chủ, cho nên quan hệ chặt chẽ, nếu xảy ra chuyện lớn sẽ tề tụ tại Vạn Tú Sơn, cùng nhau thương nghị ra quyết định.
Tăng Tử Lương mở miệng trước:
“Sư tôn dạo chơi tứ phương, trăm năm không thấy bóng, chúng ta cũng không thể nào xin chỉ thị, đây còn là thiếp mời màu đỏ của Ma Tôn Cửu Uyên, không nhận cũng phải nhận.”
Thiếp mời trước mặt giống như củ khoai lang phỏng tay, rơi trên bàn làm bằng ngọc ấm, dường như có thể đốt lên ngọn lửa nóng rực.
Thiên đạo có Liên Hoa Tôn Chủ, Ma tu có Đế Tôn Cửu Uyên.
Đừng nói sáu người họ, dù lúc này có Tam Thánh, thấy thiếp mời này cũng phải mặt co mày cáu.
Đi ư? Đường đường theo thiên đạo chính thống, sao có thể luận đạo cùng phường ma tu nghịch trời đảo điên đạo lý luân thường!
Còn không đi? Sợ rằng Ma Tôn Cửu Uyên kia sẽ nương theo đó gây sự, dấy lên tinh phong huyết vũ!
Nam tử áo xanh – Diệp Trạm cất lời:
“Các ngươi nhát gan sợ chết, muốn đi thì đi, dù sao Diệp Trạm ta tuyệt đối không dự tiệc!”
Tăng Tử Lương nói:
“Sư huynh đừng hành động theo cảm tính, tính tình ma tôn kia xảo trá quỷ quyệt, lần này hắn đích thân mời, chúng ta không đi …”
Diệp Trạm đoạt lời:
“Muốn giết muốn lăng trì, Diệp mỗ ta tuyệt đối không lui bước, bảo ta đón ý nói hùa với ma đầu kia? Không có khả năng!”
“Vả lại …” Nam tử thanh tú – Trình Tịnh trầm ngâm một lúc, nói: “… Vì sao Cố Cửu Uyên lại đưa thiếp mời cho chúng ta?”
“Đi thôi …” Một giọng nói lười biếng vang lên, nam tử mắt khác màu ngồi trong góc nói, “Mấy năm gần đây Tâm Vực thực lực mạnh mẽ, chúng ta đi một chuyến cũng tiện biết người biết ta.”
Diệp Trạm cười nhạo:
“Đi một chuyến? Sợ là ngươi muốn nương nhờ ma đầu kia!”
Nam tử mắt khác màu lười nhác cười, từ chối cho ý kiến.
Tăng Tử Lương nói:
“Cứ mãi theo quy cũ, ít thể nào phục chúng.”
Nói xong, Tăng Tử Lương dẫn đầu:
“Ta đi.”
Nam tử mắt khác màu giơ cánh tay trắng nõn:
“Ta cũng đi.”
Một nữ tử xinh đẹp dịu dàng phía tay phải bên dưới cũng đồng ý.
Diệp Trạm liền nhìn Trình Tịnh bên cạnh.
Trình Tịnh cụp mi mắt, dừng một lúc rồi cũng nói:
“Ta đi.”
Bốn người này đều đồng ý dự tiệc, Diệp Trạm nhất quyết không đi không nói hai lời, phất tay áo rời khỏi.
Ngay lúc hắn ra cửa, một luồng sáng phóng lên tận trời, Vạn Tú Sơn nháy mắt như rồng ngâm phượng hót.
Năm người còn lại trong điện giật mình đứng dậy, bước nhanh ra cửa điện.
Cảnh tượng bên ngoài vô cùng xinh đẹp rung động!
Vốn là trời băng đất tuyết lại phút chốc hóa thành vạn vật hồi xuân, hào quang bao phủ làm tan cái lạnh, ấm áp rơi xuống, cỏ cây đón gió lay động, vạn hoa dần nở rộ, trông cả ngọn núi như được sống lại, dùng tư thái uyển chuyển nhất của bản thân nghênh đón chủ nhân về.
Diệp Trạm, Tăng Tử Lương, Trình Tịnh … sáu vị đại năng đương thời đồng loạt cúi người, thực hiện đại lễ của sư môn.
Đệ tử đứng bên ngoài còn chưa hoàn hồn từ trận rung động này, bọn họ ngơ ngác nhìn về phía trước, cả tầm mắt đều bị một màn trắng kia hấp dẫn.
Giữa ánh sáng lộng lẫy, màu trắng nhạt ấy là sự tồn tại chói mắt nhất.
Y mặc áo trắng tầm thường nhất, vấn búi tóc thường thấy nhất, một trang sức dư thừa đều không có, thế nhưng khí chất trong sạch kia trấn áp được vạn vật.
Trái tim đập mạnh một tiếng.
Mãi khi phục hồi tinh thần, tất cả mọi người đều quỳ trên đất.
—— Thân thể không bị khống chế, hoàn toàn phát ra từ tâm.
Nhất thời ngập tràn trong lòng chỉ có thành kính và quấn quýt, lan rộng cả lồng ngực, cảm động tới mức không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Người đứng đầu thiên đạo, Liên Hoa Tôn Chủ, là “Thần” tối cao trong lòng tất cả tu sĩ.
“Đứng lên hết đi.” Một luồng gió nhu hòa kèm theo giọng nói sáng trong như mặt trăng, tất cả mọi người đang quỳ đều đứng dậy, đồng thời cảm nhận bên trong cơ thể là một khoảng trong vắt, chỗ tích tụ xưa kia giờ đây thông suốt toàn bộ, tu vi cũng tăng tiến rất nhiều!
Cả chúng đệ tử đều vui mừng ra mặt, cúi người nói lời cảm tạ.
Diệp Trạm tiến lên một bước, vị chưởng môn nghiêm túc cứng nhắc trong lòng chúng đệ tử giờ phút này sắc mặt kích động, môi mỏng khẽ run, giọng nói rất khẽ rất nhẹ nhàng:
“Tôn chủ!”
Thẩm Thanh Huyền khoát tay với họ:
“Vào nhà.”
Y đi phía trước, sáu người còn lại theo sau, một đám vâng lời, ngoan như là đệ tử ký danh mới nhập môn.
Đám tiểu bối bên ngoài không dám thở mạnh, ngay cả tôn nhan của chưởng môn cũng không dám nhìn nhiều, không dám mạo phạm vị đại nhân này!
Đi vào Càn Thính Điện, Tăng Tử Lương sực nhớ chuyện ma tôn cho mời, trong lòng giật mình, trán nháy mắt tuôn mồ hôi hột.
Không chỉ hắn, ngay cả Trình Tịnh, nam tử mắt khác màu cà lơ phất phơ cùng nữ tử trẻ tuổi trước đó giờ phút này cũng khẩn trương siết chặt tay.
Thiên Đạo và Tâm Vực ngàn năm đều không đội trời chung, chinh chiến với nhau rất nhiều lần, ngàn năm trước Liên Hoa Tôn Chủ diệt bộ tộc Giáng Thi làm ác khắp chốn, khiến Tâm Vực đại thương nguyên khí.
Duy Tâm Cung phái Vong Độ Tứ Tướng, tu vi bốn người này có thể so với Tam Thánh, kết quả lại bị Liên Hoa Tôn Chủ dễ dàng hàng phục, trận chiến ấy tới giờ vẫn là truyền thuyết giới tu chân.
Liên Hoa Tôn Chủ đại diện cho Thiên Đạo, y nhất định cực kỳ ghét Tâm Vực, điều này không thể nghi ngờ.
Thế mà thiếp mời luận đạo màu đỏ kia vẫn còn nằm trên bàn …
Tăng Tử Lương hối hận xanh ruột, nếu biết hôm nay tôn chủ xuất quan, có đánh chết hắn cũng sẽ không nhận thiếp mời này!
Thẩm Thanh Huyền ngồi trong điện, xếp tay nói:
“Sao đều tụ họp ở đây, có chuyện gì cần thương thảo sao?”
Đã mấy trăm năm y không hiện thế, nhưng vẫn rất rõ quy củ hiện giờ.
Mấy đồ tôn lập môn phái mỗi nơi, nếu không có chuyện lớn thì sẽ không tề tụ nơi đây.
Mặc dù y không che giấu động tĩnh xuất quan, nhưng cũng không báo trước, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, sáu người đều ở trong này, nhất định đã sớm hẹn trước.
Sáu người đều không lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền khẽ dời mắt, thấy thiệp mời màu đỏ trên bàn.
Mũi nhọn màu đen lấp lóe trên thiệp, một chữ “Tâm” như rồng bay phượng múa lọt vào tầm mắt.
Tăng Tử Lương sợ Diệp Trạm hãm hại mình, trực tiếp quỳ xuống, mở miệng liền:
“Tôn chủ, đệ tử có tội!”
Hắn vừa quỳ, bốn người Trình Tịnh trước đó giơ tay đồng ý dự tiệc cũng cùng nhau quỳ xuống.
Thẩm Thanh Huyền cầm thiệp mời, mở ra nhìn lướt qua:
“Cùng Duy Tâm Tông luận đạo ở Tinh Hải?”
Tăng Tử Lương căng thẳng tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng vẫn đành thành thực thừa nhận:
“Vâng.”
Xong rồi xong rồi … Tôn chủ căm thù ma tu tới tận xương tủy, biết bọn họ muốn dự tiệc nhất định sẽ giận dữ!
Lời thỉnh tội hắn còn chưa thốt, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên lại hỏi:
“Cố Kiến Thâm có đến không?”
_____
Tiểu kịch trường:
Tăng Tử Lương: Thảm rồi thảm rồi, sắp bị lão đại giết chết!
Diệp Trạm: Đám nhát gan các người, chịu chết đi!
Thẩm Thanh Huyền: Ừm … vừa xuất hiện đã có thể gặp Cố Kiến Thâm, bớt việc.
______
Editor: Thường thì là chức vị trước rồi tới tên sau, nhưng nếu gọi Tôn Chủ Liên Hoa thì cứ nghe ngược ngược nên mình cứ để vậy ;v;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất