Chương 174: Chân tướng của ngọc giản đỏ?
Hai người cùng lấy ngọc giản ra, sau đó nhìn thật kỹ.
Trên đó liệt kê hai mươi tám nhiệm vụ, những nhiệm vụ trước đó đã được hoàn thành, chỉ còn lại cái mới nhất chưa làm gì.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một lượt từ trên xuống, khi thấy “hỏi xin kim long”, y cười nói: “Ngươi xem ngọc giản đỏ viết là tặng cho ta vật yêu thích.”
Bululu màu vàng đúng là vật Thẩm Thanh Huyền thích, là biểu tượng cực kỳ quan trọng cho mối quan hệ của hai người.
Cố Kiến Thâm: “Chẳng trách lúc ấy đưa hắc long cho em là vô dụng.”
Không phải ngọc giản nhận ra hắc long không phải kim long, mà vì Tiểu Kim chỉ có một – Bululu duy nhất Cố Kiến Thâm làm cho Thẩm Thanh Huyền, đó mới là thứ Thẩm Thanh Huyền muốn.
Đương nhiên khi đó Cố Kiến Thâm đã quên hết, Thẩm Thanh Huyền cũng không biết, chỉ đơn thuần cho rằng hắc long không phải màu vàng nên không được.
Thực ra kim long hay Bululu màu vàng cũng như nhau, thứ Thẩm Thanh Huyền thích chỉ có mình nó.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi tạo ra Tiểu Kim bằng cách nào?”
Hồi còn ở thế giới thứ ba Thẩm Thanh Huyền đã thắc mắc, y cứ nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ tạo ra một Bululu không có sự sống, hệt như một quả khí cầu, mặc dù có cùng hình thái nhưng không “sống” được.
Cố Kiến Thâm thẳng thắn: “Ta nào có tạo ra được? Ta lén trộm một quả trứng về đó.”
Đám bánh trôi ở thế giới thứ ba biết đẻ trứng, không có quan hệ luân lý rõ ràng như nhân loại, đến kỳ chúng sẽ tự đẻ trứng phụt phụt. Mặc dù không có thiên địch, nhưng đám bánh trôi không biết cách nuôi đời sau, cho nên tỷ lệ trứng có thể thành công sinh tồn rất thấp, thấp tới nỗi chỉ bằng một phần ngàn.
Nghe có vẻ khắc nghiệt nhưng không phải chuyện xấu, điều đó giúp duy trì cân bằng sinh thái của thế giới thứ ba.
Cố Kiến Thâm trộm một quả trứng bỏ vào túi càn khôn, định quay về thức tỉnh nó, rồi nuôi lớn dần dần, cho Thẩm Thanh Huyền một kinh hỉ.
Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Ta còn tưởng ngươi thực sự có bản lĩnh tạo ra Tiểu Kim!”
Cố Kiến Thâm nghĩ bụng: Làm được cũng chẳng dám làm, một đứa đã đủ chết rồi!
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nhìn ngọc giản, nếu chỉ nhìn ngọc giản đỏ một cách đơn thuần thì cũng rất thú vị.
Gặp mặt, đồng du, khen ngợi, tặng lễ vật …
Ôm, ngủ cùng nhau, ở cùng nơi …
Sau đó thuận lợi chuyển sang giai đoạn để ý: Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình, sau khi hái sao trời cởi bỏ khúc mắc cho Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn mở lòng với hắn.
Để củng cố tình cảm, ngọc giản tuyên bố thêm nhiệm vụ cùng hưởng đêm xuân.
Không quan tâm đến cùng chúng nó muốn làm gì, chỉ nhìn danh sách nhiệm vụ này, có thể thấy rõ ngọc giản đỏ đang dẫn dắt Cố Kiến Thâm theo đuổi Thẩm Thanh Huyền.
Đến khi họ lưỡng tình tương duyệt, ngọc giản đỏ mới bại lộ ý đồ thực sự.
Dằn vặt Cố Kiến Thâm, giày vò hai người họ, hủy hoại tình cảm của họ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cho rằng ngọc giản đỏ chính là thân thể vạn huyết.”
Tay Cố Kiến Thâm cầm ngọc giản lập tức dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Những nhiệm vụ tuyên bố sau này ngày càng quá đáng, ngày càng hoang đường. Thử nghĩ xem, nếu ta không có giản trắng, nếu chúng ta không thẳng thắn với nhau chuyện ngọc giản, liệu ngươi sẽ thế nào?”
Cứ làm theo lời ngọc giản đỏ, nhất định sẽ tổn thương Thẩm Thanh Huyền, khiến Thẩm Thanh Huyền thất vọng hoàn toàn về hắn, vậy thì Cố Kiến Thâm sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình.
Còn nếu không theo ngọc giản đỏ, Cố Kiến Thâm không thể phi thăng, hết thọ mệnh thì chỉ có tử vong.
Bất kể là lựa chọn nào cũng đều quá tàn nhẫn.
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Ta cho rằng sau khi phi thăng, các sư phụ nhất định đã thấy được vận mệnh của chúng ta, cho nên tạo ra ngọc giản trắng.”
Nhìn kỹ hơn có thể nhận ra, thực chất nhiệm vụ của ngọc giản trắng hoàn toàn phối hợp với ngọc giản đỏ.
Ngọc giản đỏ tổn thương Thẩm Thanh Huyền, ngọc giản trắng sẽ cố gắng vãn hồi.
Bên cạnh đó, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đánh bậy đánh bạ tìm ra con đường nhập thế, chỉ cần Cố Kiến Thâm thực sự tổn thương, ngọc giản đỏ sẽ lập tức nhận định nhiệm vụ hoàn thành.
Cứ tiếp tục như vậy … Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cho rằng có thể lừa gạt cho qua.”
Cố Kiến Thâm ôm y, đáp: “Ừ.”
Một lúc sau, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi thêm: “Nếu ngươi không muốn phi thăng, vậy ta ở lại đây với ngươi.”
Những gì đã nói trước đó chỉ là phỏng đoán của họ, rốt cuộc ra sao chỉ có thể đi tới cuối mới biết, nếu đã định sẵn là tử cục …
Cố Kiến Thâm đặt một nụ hôn lên cổ y: “Thời gian quá ngắn.”
Bọn họ bỏ lỡ nhau gần vạn năm … cuối cùng lại chỉ có thể bên nhau trăm ngàn năm, làm sao cam tâm cho được?
Thẩm Thanh Huyền nhích về sau, dựa sát vào người hắn: “Ta cũng biết quá ngắn.”
Rõ ràng họ nên thích nhau, bên nhau, yêu nhau từ năm mười mấy tuổi, lại phí hoài gần vạn năm, nghĩ kiểu gì cũng thấy thiệt thòi!
Cố Kiến Thâm dịu dàng nói: “Đừng lo cho ta, chỉ cần có em ở đây, ta có thế nào cũng không sao cả.”
Có lẽ mỗi lần phong bế ký ức nhập thế là một lần dằn vặt nội tâm, nhưng chỉ cần Thẩm Thanh Huyền ở bên cạnh và yêu hắn, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn vẫn cảm thấy đó là điều tốt đẹp.
Hắn muốn phi thăng, muốn hơn bất kỳ lúc nào.
Hắn muốn được ở bên Thẩm Thanh Huyền, trân trọng thêm nhiều năm tháng ở cùng y, muốn cùng y đến thăm các sư phụ.
Thượng Tín chân nhân, Thượng Đức chân nhân và cả nghĩa phụ của hắn.
Hắn muốn dẫn Thẩm Thanh Huyền đến gặp bọn họ, cũng nên hết lòng cảm tạ bọn họ!
Thẩm Thanh Huyền ngoảnh đầu nhìn hắn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu ấm ức.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ừm.”
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền sẽ đối xử với hắn thật tốt, bởi vì hắn biết Thẩm Thanh Huyền yêu hắn, so với phần ngọt ngào ấy thì nhiệm vụ của ngọc giản đỏ thật sự không đáng nhắc đến.
Hai người trò chuyện một lúc, Vạn Tú sơn đã gần ngay trước mắt.
Tiểu Kim hưng phấn cực kỳ, nó có nằm mơ cũng không ngờ mình lại may mắn được viếng tiên sơn trong truyền thuyết!
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm bước xuống, Tiểu Kim cũng biến về hình người.
Thiếu niên vàng rực quả nhiên miêu tả cho hai từ xinh đẹp đến hoàn mỹ.
Thẩm Thanh Huyền tùy tay điểm nhẹ, một đóa hoa đào rơi xuống, biến thành tiểu đồng tóc chỏm.
Hoa đào tiểu yêu khom mình hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Đưa khách nhân đi dạo chung quanh đi.”
Tiểu Kim reo hò nhảy nhót trong lòng, nhưng vẫn biết điều mà nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Đi chơi đi.”
Tiểu Kim lập tức hưng phấn mặc sức dạo chơi Vạn Tú sơn.
Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm: “Đã nhiều năm vậy rồi, sao Tiểu Kim vẫn còn trong hình dáng thiếu niên?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Thời gian nó ở trong túi càn khôn hơi dài …”
Hắn nói không cụ thể, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn hiểu.
Năm đó Cố Kiến Thâm quên hết chuyện quá khứ, cũng không nhớ trong túi càn khôn đựng một quả trứng.
May mà túi càn khôn của hắn có phẩm chất cao, không gian khá là ngưng trệ, Tiểu Kim ngủ bên trong mấy ngàn năm không gặp vấn đề gì.
Về sau Cố Kiến Thâm phát hiện ra nó, mặc dù không nhớ được chuyện năm xưa, nhưng vẫn ấp trứng, vì vậy có Tiểu Kim như bây giờ.
Bọn họ quả thật đã cùng trải qua biết bao lần hiểu lầm vì sai người sai thời điểm, may mà kết quả vẫn rất tốt.
Hạ Đình tốt, Tiểu Kim cũng tốt, bọn họ cũng tốt.
Thẩm Thanh Huyền vừa trở về, Mộc Huân liền đi ra nghênh đón hai người.
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên: “Sao quay lại rồi?”
Khi đó vì tránh Hạ Đình nên Mộc Huân đã chuồn đi.
Mộc Huân đáp: “Đại sư huynh bế quan rồi ạ.”
Thẩm Thanh Huyền thấy y như thế bèn không khỏi buồn cười: Mộc Khinh Nhiễm không sợ trời chẳng sợ đất nếu biết đại sư huynh của mình là một cục nắm trắng …
Vẫn là sư phụ đáng tin cậy, che đậy bản thể của Hạ Đình, bằng không … “đại sư huynh” này làm gì còn sức uy hiếp nữa!
Mộc Huân nhận ra sự tồn tại của Tiểu Kim, y hỏi: “Có khách nhân ạ?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đó là tiểu đồ của Đế tôn Cửu Uyên, nếu ngươi không có gì làm thì dẫn nó đi dạo chung quanh đi.”
Mộc Huân kinh ngạc: “Đế tôn có đồ đệ cơ á?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vừa thu.”
Mộc Huân không nghĩ nhiều, bèn đáp: “Đã là ái đồ của Đế tôn, đồ nhi đương nhiên sẽ chiếu cố thật tốt.”
Tiểu Kim là một đứa có tính ngây thơ, Mộc Huân vốn cũng ham chơi, có lẽ hai đứa nó có thể hợp nhau.
Các đồ đệ đều đi hết, các sư phụ lại bắt đầu dương dương tự đắc.
Bọn họ ở trên Vạn Tú sơn mấy ngày.
Ngày nào Tiểu Kim cũng vui hết sức, khóe miệng Mộc Huân cũng treo ý cười, hiển nhiên rất thích Bululu màu vàng này.
Y còn nói với Thẩm Thanh Huyền: “Lần đầu ta mới thấy loại sinh vật này.”
Y là một tử thủy yêu, bản thể đã đặc thù lắm rồi, không ngờ còn có loài đặc biệt hơn cả y.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Đại sư huynh của ngươi cũng thế đó.
Dĩ nhiên y sẽ không nói ra, y sợ Chỉ Qua thẹn quá hóa giận, tức hỏng thân thể sẽ không còn đẹp nữa.
Thẩm Thanh Huyền hắng giọng: “Nếu ngươi hợp ý với nó thì chơi nhiều một chút.”
Mộc Huân nói: “Ta thấy hắn hiểu biết không nhiều, Đế tôn thật sự thu hắn làm đồ đệ sao?”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng: “Thật ra trong đó có vài nguyên nhân …”
Thực ra Thẩm Thanh Huyền không nhất thiết phải kể chuyện Lan Phất quốc cho bất kỳ ai, mặc dù Mộc Huân là tiểu đồ đệ của y, nhưng dù sao cũng cách một thế hệ, có nói cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn muốn nói Mộc Huân nghe, để y biết, chuyện mà vô số người nhận định vẫn còn một cách nhìn khác.
Cố Kiến Thâm như thế, liệu Loạn Ưng có phải cũng thế không?
Thẩm Thanh Huyền kể lại từng việc, Mộc Huân nghe mà trợn mắt há mồm: “Không ngờ … lại là thế sao?”
Ma đế Tâm Vực đồ sát một quốc gia, lấy máu nhập đạo vậy mà là … người cứu rỗi cả Thiên Đạo!
Mộc Huân thật sự không thể tin nổi.
Nhưng y biết Thẩm Thanh Huyền sẽ không gạt mình, cho nên những điều này đều là sự thật.
Thẩm Thanh Huyền đợi y bình tĩnh hơn mới nói: “Vậy … ngươi có muốn xem chân tướng năm đó của Kình Thiên Lục Thành không?”
Tâm cảnh sẽ không lừa người, đặc biệt là tâm cảnh hai người lồng vào nhau, phơi bày quá khứ chân thật nhất.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ vào đó với ngươi, cùng nhau tìm căn nguyên.”
Mộc Huân rũ mắt, qua thật lâu, cánh môi tái nhợt của y mới mở ra: “Sư phụ, hắn khác với Đế tôn, hắn thật sự đồ sát Kình Thiên Lục Thành.”
Mộc Huân vĩnh viễn không thể nào quên, mãi mãi cũng sẽ không quên.
Kình Thiên Lục Thành thuộc quyền sở hữu của y, nơi đó có con dân tôn trọng y, kính ngưỡng y, tin cậy y.
Mộc Huân từng mang Loạn Ưng đến Kình Thiên, từng giới thiệu hắn với thần dân của mình, từng muốn ở bên hắn cả đời trong lãnh địa của mình.
Nhưng kết quả thì sao? Dẫn sói vào nhà.
Loạn Ưng giết con dân y, huyết tẩy nhà y, tàn sát lục thành.
Nếu không nhờ Thẩm Thanh Huyền vận dụng cấm thuật, hồi sinh người đã chết, Mộc Huân đã sớm chết vì tự trách rồi.
Mộc Huân nói: “Lúc ấy ta hỏi hắn, tại sao lại làm chuyện này, hắn nói với ta … Đáng chết, mọi người đều đáng chết.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình.
Mộc Huân thấp giọng: “Đế tôn là người tốt, nhưng Loạn Ưng là ác đồ chân chính.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Thẩm Thanh Huyền không gọi y lại, chỉ biết khẽ thở dài: “Thật sự là Loạn Ưng làm sao?”
Cố Kiến Thâm tránh ở một nơi bí mật gần đó bước ra, nói: “Ta cũng không rõ chuyện khi đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “Mộc Huân không muốn mở tâm cảnh, hay là chúng ta đi tìm Loạn Ưng, xem tâm cảnh của hắn?”
Cố Kiến Thâm: “Hiện giờ không được, hắn đang bế quan, trong vòng trăm năm chưa chắc đã ra.”
“Vậy thì chờ hắn xuất quan rồi nói sau.”
Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra nhìn: “Chúng ta làm nhiệm vụ đi.”
Họ không thể tiếp tục kéo dài thời gian, nếu ngọc giản đỏ thật sự là phản chiếu của thân thể vạn huyết, vậy cần phải đổi mới nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
“Được,” Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản đỏ, đoạn nói: “Lần này chúng ta chỉ đặt ra hai điều kiện.”
Thứ nhất, Cố Kiến Thâm mang bệnh nan y.
Thứ hai, Thẩm Thanh Huyền có thể chữa trị cho hắn.
Thẩm Thanh Huyền bổ sung: “Thêm một cái nữa, cả hai đều là nam nhân.”
______
Post chương mới vậy thôi chứ chưa đẻ xong báo cáo cho khách hàng …
Trên đó liệt kê hai mươi tám nhiệm vụ, những nhiệm vụ trước đó đã được hoàn thành, chỉ còn lại cái mới nhất chưa làm gì.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một lượt từ trên xuống, khi thấy “hỏi xin kim long”, y cười nói: “Ngươi xem ngọc giản đỏ viết là tặng cho ta vật yêu thích.”
Bululu màu vàng đúng là vật Thẩm Thanh Huyền thích, là biểu tượng cực kỳ quan trọng cho mối quan hệ của hai người.
Cố Kiến Thâm: “Chẳng trách lúc ấy đưa hắc long cho em là vô dụng.”
Không phải ngọc giản nhận ra hắc long không phải kim long, mà vì Tiểu Kim chỉ có một – Bululu duy nhất Cố Kiến Thâm làm cho Thẩm Thanh Huyền, đó mới là thứ Thẩm Thanh Huyền muốn.
Đương nhiên khi đó Cố Kiến Thâm đã quên hết, Thẩm Thanh Huyền cũng không biết, chỉ đơn thuần cho rằng hắc long không phải màu vàng nên không được.
Thực ra kim long hay Bululu màu vàng cũng như nhau, thứ Thẩm Thanh Huyền thích chỉ có mình nó.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi tạo ra Tiểu Kim bằng cách nào?”
Hồi còn ở thế giới thứ ba Thẩm Thanh Huyền đã thắc mắc, y cứ nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ tạo ra một Bululu không có sự sống, hệt như một quả khí cầu, mặc dù có cùng hình thái nhưng không “sống” được.
Cố Kiến Thâm thẳng thắn: “Ta nào có tạo ra được? Ta lén trộm một quả trứng về đó.”
Đám bánh trôi ở thế giới thứ ba biết đẻ trứng, không có quan hệ luân lý rõ ràng như nhân loại, đến kỳ chúng sẽ tự đẻ trứng phụt phụt. Mặc dù không có thiên địch, nhưng đám bánh trôi không biết cách nuôi đời sau, cho nên tỷ lệ trứng có thể thành công sinh tồn rất thấp, thấp tới nỗi chỉ bằng một phần ngàn.
Nghe có vẻ khắc nghiệt nhưng không phải chuyện xấu, điều đó giúp duy trì cân bằng sinh thái của thế giới thứ ba.
Cố Kiến Thâm trộm một quả trứng bỏ vào túi càn khôn, định quay về thức tỉnh nó, rồi nuôi lớn dần dần, cho Thẩm Thanh Huyền một kinh hỉ.
Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Ta còn tưởng ngươi thực sự có bản lĩnh tạo ra Tiểu Kim!”
Cố Kiến Thâm nghĩ bụng: Làm được cũng chẳng dám làm, một đứa đã đủ chết rồi!
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nhìn ngọc giản, nếu chỉ nhìn ngọc giản đỏ một cách đơn thuần thì cũng rất thú vị.
Gặp mặt, đồng du, khen ngợi, tặng lễ vật …
Ôm, ngủ cùng nhau, ở cùng nơi …
Sau đó thuận lợi chuyển sang giai đoạn để ý: Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình, sau khi hái sao trời cởi bỏ khúc mắc cho Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn mở lòng với hắn.
Để củng cố tình cảm, ngọc giản tuyên bố thêm nhiệm vụ cùng hưởng đêm xuân.
Không quan tâm đến cùng chúng nó muốn làm gì, chỉ nhìn danh sách nhiệm vụ này, có thể thấy rõ ngọc giản đỏ đang dẫn dắt Cố Kiến Thâm theo đuổi Thẩm Thanh Huyền.
Đến khi họ lưỡng tình tương duyệt, ngọc giản đỏ mới bại lộ ý đồ thực sự.
Dằn vặt Cố Kiến Thâm, giày vò hai người họ, hủy hoại tình cảm của họ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cho rằng ngọc giản đỏ chính là thân thể vạn huyết.”
Tay Cố Kiến Thâm cầm ngọc giản lập tức dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Những nhiệm vụ tuyên bố sau này ngày càng quá đáng, ngày càng hoang đường. Thử nghĩ xem, nếu ta không có giản trắng, nếu chúng ta không thẳng thắn với nhau chuyện ngọc giản, liệu ngươi sẽ thế nào?”
Cứ làm theo lời ngọc giản đỏ, nhất định sẽ tổn thương Thẩm Thanh Huyền, khiến Thẩm Thanh Huyền thất vọng hoàn toàn về hắn, vậy thì Cố Kiến Thâm sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình.
Còn nếu không theo ngọc giản đỏ, Cố Kiến Thâm không thể phi thăng, hết thọ mệnh thì chỉ có tử vong.
Bất kể là lựa chọn nào cũng đều quá tàn nhẫn.
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Ta cho rằng sau khi phi thăng, các sư phụ nhất định đã thấy được vận mệnh của chúng ta, cho nên tạo ra ngọc giản trắng.”
Nhìn kỹ hơn có thể nhận ra, thực chất nhiệm vụ của ngọc giản trắng hoàn toàn phối hợp với ngọc giản đỏ.
Ngọc giản đỏ tổn thương Thẩm Thanh Huyền, ngọc giản trắng sẽ cố gắng vãn hồi.
Bên cạnh đó, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đánh bậy đánh bạ tìm ra con đường nhập thế, chỉ cần Cố Kiến Thâm thực sự tổn thương, ngọc giản đỏ sẽ lập tức nhận định nhiệm vụ hoàn thành.
Cứ tiếp tục như vậy … Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cho rằng có thể lừa gạt cho qua.”
Cố Kiến Thâm ôm y, đáp: “Ừ.”
Một lúc sau, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi thêm: “Nếu ngươi không muốn phi thăng, vậy ta ở lại đây với ngươi.”
Những gì đã nói trước đó chỉ là phỏng đoán của họ, rốt cuộc ra sao chỉ có thể đi tới cuối mới biết, nếu đã định sẵn là tử cục …
Cố Kiến Thâm đặt một nụ hôn lên cổ y: “Thời gian quá ngắn.”
Bọn họ bỏ lỡ nhau gần vạn năm … cuối cùng lại chỉ có thể bên nhau trăm ngàn năm, làm sao cam tâm cho được?
Thẩm Thanh Huyền nhích về sau, dựa sát vào người hắn: “Ta cũng biết quá ngắn.”
Rõ ràng họ nên thích nhau, bên nhau, yêu nhau từ năm mười mấy tuổi, lại phí hoài gần vạn năm, nghĩ kiểu gì cũng thấy thiệt thòi!
Cố Kiến Thâm dịu dàng nói: “Đừng lo cho ta, chỉ cần có em ở đây, ta có thế nào cũng không sao cả.”
Có lẽ mỗi lần phong bế ký ức nhập thế là một lần dằn vặt nội tâm, nhưng chỉ cần Thẩm Thanh Huyền ở bên cạnh và yêu hắn, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn vẫn cảm thấy đó là điều tốt đẹp.
Hắn muốn phi thăng, muốn hơn bất kỳ lúc nào.
Hắn muốn được ở bên Thẩm Thanh Huyền, trân trọng thêm nhiều năm tháng ở cùng y, muốn cùng y đến thăm các sư phụ.
Thượng Tín chân nhân, Thượng Đức chân nhân và cả nghĩa phụ của hắn.
Hắn muốn dẫn Thẩm Thanh Huyền đến gặp bọn họ, cũng nên hết lòng cảm tạ bọn họ!
Thẩm Thanh Huyền ngoảnh đầu nhìn hắn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu ấm ức.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ừm.”
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền sẽ đối xử với hắn thật tốt, bởi vì hắn biết Thẩm Thanh Huyền yêu hắn, so với phần ngọt ngào ấy thì nhiệm vụ của ngọc giản đỏ thật sự không đáng nhắc đến.
Hai người trò chuyện một lúc, Vạn Tú sơn đã gần ngay trước mắt.
Tiểu Kim hưng phấn cực kỳ, nó có nằm mơ cũng không ngờ mình lại may mắn được viếng tiên sơn trong truyền thuyết!
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm bước xuống, Tiểu Kim cũng biến về hình người.
Thiếu niên vàng rực quả nhiên miêu tả cho hai từ xinh đẹp đến hoàn mỹ.
Thẩm Thanh Huyền tùy tay điểm nhẹ, một đóa hoa đào rơi xuống, biến thành tiểu đồng tóc chỏm.
Hoa đào tiểu yêu khom mình hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Đưa khách nhân đi dạo chung quanh đi.”
Tiểu Kim reo hò nhảy nhót trong lòng, nhưng vẫn biết điều mà nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Đi chơi đi.”
Tiểu Kim lập tức hưng phấn mặc sức dạo chơi Vạn Tú sơn.
Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm: “Đã nhiều năm vậy rồi, sao Tiểu Kim vẫn còn trong hình dáng thiếu niên?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Thời gian nó ở trong túi càn khôn hơi dài …”
Hắn nói không cụ thể, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn hiểu.
Năm đó Cố Kiến Thâm quên hết chuyện quá khứ, cũng không nhớ trong túi càn khôn đựng một quả trứng.
May mà túi càn khôn của hắn có phẩm chất cao, không gian khá là ngưng trệ, Tiểu Kim ngủ bên trong mấy ngàn năm không gặp vấn đề gì.
Về sau Cố Kiến Thâm phát hiện ra nó, mặc dù không nhớ được chuyện năm xưa, nhưng vẫn ấp trứng, vì vậy có Tiểu Kim như bây giờ.
Bọn họ quả thật đã cùng trải qua biết bao lần hiểu lầm vì sai người sai thời điểm, may mà kết quả vẫn rất tốt.
Hạ Đình tốt, Tiểu Kim cũng tốt, bọn họ cũng tốt.
Thẩm Thanh Huyền vừa trở về, Mộc Huân liền đi ra nghênh đón hai người.
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên: “Sao quay lại rồi?”
Khi đó vì tránh Hạ Đình nên Mộc Huân đã chuồn đi.
Mộc Huân đáp: “Đại sư huynh bế quan rồi ạ.”
Thẩm Thanh Huyền thấy y như thế bèn không khỏi buồn cười: Mộc Khinh Nhiễm không sợ trời chẳng sợ đất nếu biết đại sư huynh của mình là một cục nắm trắng …
Vẫn là sư phụ đáng tin cậy, che đậy bản thể của Hạ Đình, bằng không … “đại sư huynh” này làm gì còn sức uy hiếp nữa!
Mộc Huân nhận ra sự tồn tại của Tiểu Kim, y hỏi: “Có khách nhân ạ?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đó là tiểu đồ của Đế tôn Cửu Uyên, nếu ngươi không có gì làm thì dẫn nó đi dạo chung quanh đi.”
Mộc Huân kinh ngạc: “Đế tôn có đồ đệ cơ á?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vừa thu.”
Mộc Huân không nghĩ nhiều, bèn đáp: “Đã là ái đồ của Đế tôn, đồ nhi đương nhiên sẽ chiếu cố thật tốt.”
Tiểu Kim là một đứa có tính ngây thơ, Mộc Huân vốn cũng ham chơi, có lẽ hai đứa nó có thể hợp nhau.
Các đồ đệ đều đi hết, các sư phụ lại bắt đầu dương dương tự đắc.
Bọn họ ở trên Vạn Tú sơn mấy ngày.
Ngày nào Tiểu Kim cũng vui hết sức, khóe miệng Mộc Huân cũng treo ý cười, hiển nhiên rất thích Bululu màu vàng này.
Y còn nói với Thẩm Thanh Huyền: “Lần đầu ta mới thấy loại sinh vật này.”
Y là một tử thủy yêu, bản thể đã đặc thù lắm rồi, không ngờ còn có loài đặc biệt hơn cả y.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Đại sư huynh của ngươi cũng thế đó.
Dĩ nhiên y sẽ không nói ra, y sợ Chỉ Qua thẹn quá hóa giận, tức hỏng thân thể sẽ không còn đẹp nữa.
Thẩm Thanh Huyền hắng giọng: “Nếu ngươi hợp ý với nó thì chơi nhiều một chút.”
Mộc Huân nói: “Ta thấy hắn hiểu biết không nhiều, Đế tôn thật sự thu hắn làm đồ đệ sao?”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng: “Thật ra trong đó có vài nguyên nhân …”
Thực ra Thẩm Thanh Huyền không nhất thiết phải kể chuyện Lan Phất quốc cho bất kỳ ai, mặc dù Mộc Huân là tiểu đồ đệ của y, nhưng dù sao cũng cách một thế hệ, có nói cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn muốn nói Mộc Huân nghe, để y biết, chuyện mà vô số người nhận định vẫn còn một cách nhìn khác.
Cố Kiến Thâm như thế, liệu Loạn Ưng có phải cũng thế không?
Thẩm Thanh Huyền kể lại từng việc, Mộc Huân nghe mà trợn mắt há mồm: “Không ngờ … lại là thế sao?”
Ma đế Tâm Vực đồ sát một quốc gia, lấy máu nhập đạo vậy mà là … người cứu rỗi cả Thiên Đạo!
Mộc Huân thật sự không thể tin nổi.
Nhưng y biết Thẩm Thanh Huyền sẽ không gạt mình, cho nên những điều này đều là sự thật.
Thẩm Thanh Huyền đợi y bình tĩnh hơn mới nói: “Vậy … ngươi có muốn xem chân tướng năm đó của Kình Thiên Lục Thành không?”
Tâm cảnh sẽ không lừa người, đặc biệt là tâm cảnh hai người lồng vào nhau, phơi bày quá khứ chân thật nhất.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ vào đó với ngươi, cùng nhau tìm căn nguyên.”
Mộc Huân rũ mắt, qua thật lâu, cánh môi tái nhợt của y mới mở ra: “Sư phụ, hắn khác với Đế tôn, hắn thật sự đồ sát Kình Thiên Lục Thành.”
Mộc Huân vĩnh viễn không thể nào quên, mãi mãi cũng sẽ không quên.
Kình Thiên Lục Thành thuộc quyền sở hữu của y, nơi đó có con dân tôn trọng y, kính ngưỡng y, tin cậy y.
Mộc Huân từng mang Loạn Ưng đến Kình Thiên, từng giới thiệu hắn với thần dân của mình, từng muốn ở bên hắn cả đời trong lãnh địa của mình.
Nhưng kết quả thì sao? Dẫn sói vào nhà.
Loạn Ưng giết con dân y, huyết tẩy nhà y, tàn sát lục thành.
Nếu không nhờ Thẩm Thanh Huyền vận dụng cấm thuật, hồi sinh người đã chết, Mộc Huân đã sớm chết vì tự trách rồi.
Mộc Huân nói: “Lúc ấy ta hỏi hắn, tại sao lại làm chuyện này, hắn nói với ta … Đáng chết, mọi người đều đáng chết.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình.
Mộc Huân thấp giọng: “Đế tôn là người tốt, nhưng Loạn Ưng là ác đồ chân chính.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Thẩm Thanh Huyền không gọi y lại, chỉ biết khẽ thở dài: “Thật sự là Loạn Ưng làm sao?”
Cố Kiến Thâm tránh ở một nơi bí mật gần đó bước ra, nói: “Ta cũng không rõ chuyện khi đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “Mộc Huân không muốn mở tâm cảnh, hay là chúng ta đi tìm Loạn Ưng, xem tâm cảnh của hắn?”
Cố Kiến Thâm: “Hiện giờ không được, hắn đang bế quan, trong vòng trăm năm chưa chắc đã ra.”
“Vậy thì chờ hắn xuất quan rồi nói sau.”
Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra nhìn: “Chúng ta làm nhiệm vụ đi.”
Họ không thể tiếp tục kéo dài thời gian, nếu ngọc giản đỏ thật sự là phản chiếu của thân thể vạn huyết, vậy cần phải đổi mới nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
“Được,” Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản đỏ, đoạn nói: “Lần này chúng ta chỉ đặt ra hai điều kiện.”
Thứ nhất, Cố Kiến Thâm mang bệnh nan y.
Thứ hai, Thẩm Thanh Huyền có thể chữa trị cho hắn.
Thẩm Thanh Huyền bổ sung: “Thêm một cái nữa, cả hai đều là nam nhân.”
______
Post chương mới vậy thôi chứ chưa đẻ xong báo cáo cho khách hàng …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất