Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 50

Trước Sau
Từ nhỏ đã có thể nghe được âm thanh cực xa, đây là loại cảm giác gì?

Không tốt. Bởi vì có một số việc, không nghe thấy ngược lại là may mắn, đặc biệt là sinh ra trong hoàng cung.

Từ khi còn rất bé Cố Kiến Thâm đã biết rất nhiều chuyện không nên biết.

Phụ thân nói hắn là điềm gở, mẫu thân thì chán ghét vứt bỏ hắn, thân là “tiểu chủ nhân” của tòa cung điện này, hắn nhận hết lạnh nhạt, nếm đủ sỉ nhục cùng đắng chát.

Không ai yêu hắn, không ai cần hắn, không ai thật lòng đối xử với hắn.

Nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục sống.

Làm sao mới có thể sống sót? Yên lặng mà nghe, tỉnh táo mà nhìn, trấn tĩnh mà suy nghĩ.

Phụ thân đã mất, hắn trở thành cửu ngũ chí tôn, nhưng thân vẫn trong ngục tù.

Mẫu thân, hoàng thúc, triều thần … Đều là gậy sắt băng, dựng thẳng trước mặt hắn, bức bách hắn khuất phục.

Dựa vào cái gì? Những kẻ này dựa vào đâu mà bắt hắn khuất phục!

Hắn muốn đập tan lao tù này, hắn muốn nhìn thấy bầu trời ngoài kia.

Không …

Hắn muốn khống chế nó trong tay, sáng ngời cũng được, đen kịt cũng tốt, hắn không cho phép trên đỉnh đầu hắn lại có thêm bất kỳ giam cầm nào!

Bàn tay nho nhỏ nắm quyền, da thịt non nớt chảy máu đỏ tươi, tựa như trăng đỏ rơi nước mắt.

Có thể nói Thẩm Thanh Huyền khó chịu cực kỳ, điều tra thông thường rất khó tra rõ nội tình của Vệ Tấn, nhưng thể xác này của y có chút tu vi, lợi dùng pháp thuật tinh xảo, rất nhanh y đã biết chuyện Vệ Tấn và Tôn thị thông dâm!

Thật sự khiến người ta buồn nôn! Tôn thị là thái hậu cao quý của một quốc gia, nhi tử thân sinh đã là đương kim thánh thượng, nhưng nàng vẫn lòng tham không đủ!

Vệ Tấn kia thực sự yêu nàng ư? Nực cười, gã chẳng qua chỉ vì ngôi vị hoàng đế, dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nữ nhân này.

Thế mà Tôn thị tự tin lắm, thật sự cho rằng bản thân mị lực vô hạn, làm gã mê tới đầu óc choáng váng, tin lời gã hứa hẹn.

Cũng may nữ nhân này chưa ngu tới mức không còn lối về, biết giữ lại tiểu hoàng đế, bản thân mới có đủ con bài chưa lật.

Bằng không với hành vi xấu xa của hai người này, e rằng Cố Kiến Thâm đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!

Nếu là Thẩm Thanh Huyền trước kia, chắc có lẽ đã tát một phát tiễn hai người xuống địa ngục, thế nhưng có hơn ba mươi năm sinh hoạt ở phàm thế, Thẩm Thanh Huyền đã biết cân nhắc hơn.

Dù Tôn thị có xấu xa cỡ nào đi nữa thì vẫn là mẫu thân thân sinh của Cố Kiến Thâm, khiến nàng chết rất đơn giản, nhưng Cố Kiến Thâm nhỏ tuổi nhường ấy nên thừa nhận thế nào đây?

Vệ Tấn cũng không thể chết, tuy gã lòng lang dạ thú, nhưng vẫn có chút năng lực, hiện giờ tiên đế qua đời, chủ nhỏ khó vững, nếu có gã ở đây, thiên hạ của Vệ gia mới không đổi họ.

Lại nói vận may của Cố Kiến Thâm rất tốt, rõ ràng đứng trên mũi châm hung tàn, thế mà vẫn tìm được thế cân bằng vi diệu.

Vệ Tấn áp chế triều thần, rồi vì Vệ Tấn chậm chạp không dám bỏ vợ, cho nên Tôn thị luôn che chở tiểu hoàng đế, dù có chán ghét Cố Kiến Thâm vẫn không chịu để hắn chết.

Hoàng tọa bấp bênh như thế, cố tình để cho tiểu hoàng đế ngồi trên đó.

Ngoài trùng hợp ra, Thẩm Thanh Huyền không còn nghĩ được gì khác.

Tuy nhiên quá nguy hiểm! Hiện giờ y đương nhiên sẽ giúp hắn củng cố hoàng quyền, khiến hắn chân chính ngồi vững trên ngôi vua.



Ngày tế vụ mùa dần tới gần, tin tức Vệ Tấn thay hoàng đế tế thiên đã được truyền ra ngoài.

Tuy e ngại quyền thế Nhiếp Chính Vương, không ai dám nói gì ra bên ngoài, nhưng trong lòng hết sức bất mãn.

Chưa chắc dân chúng ủng hộ Vệ Thâm (Cố Kiến Thâm) bao nhiêu, nhưng lòng người thường hay thương hại kẻ nhỏ yếu.

Tiểu hoàng đế còn nhỏ, không công lao nhưng cũng không có sai lầm. Vệ Tấn chấp chính, dù làm tốt cỡ nào vẫn sẽ đắc tội người khác, huống chi gã cũng chẳng làm tốt bao nhiêu.

Lễ tế vụ mùa vốn là chuyện thể diện, nếu Vệ Tấn khiêm tốn, để Cố Kiến Thâm đi tế thiên, bách tính sẽ khen gã tài đức sáng suốt.

Nhưng hôm nay gã lại chủ động xuất đầu lộ diện, chỉ càng khiến lòng người bất an, luôn lo một khắc sau gã sẽ trực tiếp thay tiểu hoàng đế leo lên ngôi vị.

Thật ra đối với bách tính, ai làm hoàng đế không phải chuyện quan trọng, nhưng làm người, họ sẽ luôn thiên vị phe yếu thế, đặc biệt khi thế yếu còn đang là chính thống.

Thẩm Thanh Huyền cũng không định buông tha cơ hội này, y tìm người viết thoại bản, lan rộng khắp dân gian.

Nội dung thoại bản này vừa đơn giản lại còn gắt, không gì ngoài triều đại nào đó, chủ nhỏ khó vững, quyền thần lộng quyền, cuối cùng dân chúng lầm than.

Xét thấy bách tính đều thích truyện thần thoại, Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ bút thành văn cho ra vài đoạn, nào là “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, nếu quân thần cương loạn, tất tam cương sẽ loạn(*). Đến lúc đó quân không phải quân, thần không phải thần, phụ không phải phụ, tử không phải tử, chắc chắn trời giáng thần phạt, tai họa không ngừng!”

(*) Đây là khái niệm đạo đức xã hội của Nho giáo khi nói về người trong xa hội xưa, được gọi là Tam cương ngũ thường (còn một cương trong quan hệ phu thê nhưng trong truyện không đề cập).

Cương ở đây là dây lớn của chiếc lưới, cũng gọi là giếng lưới hay giường lưới, nghĩa bóng chỉ những thứ quan trọng bậc nhất trong một cơ cấu tổ chức.

Theo đó, nghĩa của câu trên là những người bề trên như vua (quân), phụ (cha) phải thương yêu, chăm sóc cho người bề dưới như thần (bề tôi), tử (con), đồng thời bề dưới cũng phải kính nhường, thương yêu, phục tùng bề trên. (Nguồn tham khảo)

Vừa có ngôn luận thế kia, bách tính vốn đang thiên vị tiểu hoàng đế càng thêm kinh hoảng bất bình.

Sợ Vệ Tấn mạo phạm làm thần phẫn nộ, dẫn tới tai họa!

Muốn xưng đứng đầu vạn dân, thì không thể mất dân tâm, trải qua lễ tế vụ mùa, Vệ Tấn thực sự rớt hố rồi.

Thẩm Thanh Huyền bận rộn mấy ngày, vẫn luôn không có thời gian vào cung, hôm nay rảnh rỗi, y rất nhớ mong, lập tức xin lệnh bài vào cung diện thánh.

Cố Kiến Thâm nghe tiếng truyền của thái giám, trực tiếp nghênh đón y ở ngoài ngự thư phòng.

Nhìn thấy tiểu đồng màu vàng đứng đằng kia, Thẩm Thanh Huyền bước tới, hành lễ xong thì dịu giọng nói: “Thời tiết lạnh giá, sao Bệ hạ lại ra ngoài này?”

Cố Tiểu Thâm ngửa đầu nhìn y, trong mắt có chút vui sướng xen lẫn bất an: “Quốc sư đã nhiều ngày không tới, trẫm … hơi nhớ.”

Thẩm Thanh Huyền nhất thời mềm nhũn cả lòng, giọng nói ngày càng mềm mại: “Thần có bệnh khó chữa, vừa vào thu sẽ ho suốt mấy ngày, không muốn lây cho Bệ hạ, cho nên vẫn không tới.”

Nghe y nói thế, Cố Kiến Thâm lại càng lo lắng: “Hiện giờ đã ổn chưa?”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đã không còn gì đáng ngại.”

Cố Kiến Thâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Quốc sư nhất định phải bảo trọng thân thể.” Nói đoạn, hắn lại gọi Phúc Đạt, bảo lão đi chuẩn bị canh lê: “Lần trước trẫm cảm lạnh, mẫu hậu phái người đưa ta canh lê do chính tay nàng nấu, ta uống thử một lần đã cảm thấy tốt hơn nhiều, hiện giờ tuy quốc sư vẫn ổn, nhưng cũng nên uống chút đi, hữu hiệu lắm.”

Nghe giọng điệu quấn quít của hắn đối với Tôn thị, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy đau lòng cực kỳ, gì mà tự tay nấu canh lê? Sợ là lừa hắn thôi.

Còn phái người tới đưa, nếu thực sự quan tâm, không phải nàng nên tự mình sang đây sao? Ngẫm lại đã cảm thấy đáng trách tột bậc!

Thẩm Thanh Huyền trước tiên cảm tạ hắn ban thưởng, sau đó lập tức muốn đổi chủ đề …

Nào ngờ khi vào trong, Cố Kiến Thâm bước hụt chân, sắp sửa ngã xuống.



Thẩm Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Kiến Thâm trắng bệch, hơi mang vẻ áy náy nói: “Là trẫm ngẩn ngơ.”

Thẩm Thanh Huyền lại sững sờ cả người, y ôm Cố Tiểu Thâm, trọng lượng trên tay làm y tê dại cả đầu.

Sao lại gầy yếu thế này!

Đường đường là vua một nước, là hoàng đế cao quý, sao Cố Kiến Thâm lại gầy tới mức này?

Ngày thường mặc đế phục nên không phát hiện, nhưng vừa đến gần chạm vào … Quả thực khiến lòng người thảng thốt mà!

Thẩm Thanh Huyền có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vừa đến bên môi lại phải cứng rắn nuốt vào.

Không thể nói, không thể tổn thương đứa trẻ đáng thương này.

Thẩm Thanh Huyền áp chế cơn tức, bình tĩnh trò chuyện với Cố Kiến Thâm một lúc, mấy ngày không gặp, Cố Kiến Thâm đã học thuộc toàn bộ sách y đưa, đọc ra từng cái, mạch lạc rõ ràng, Thẩm Thanh Huyền nghe mà vui mừng, đồng thời cảm thấy sao mà chua xót.

Đến lúc phải đi, Cố Kiến Thâm rất không nỡ.

Thẩm Thanh Huyền dặn dò hắn: “Bệ hạ, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Quốc sư yên tâm, ngày nào mẫu hậu cũng đưa đồ ngon cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền mặt nhăn mày nhíu, không nói thêm gì nữa.

Trước khi đi, Cố Kiến Thâm lại thấp giọng gọi: “Liên Hoa ca ca.”

Thẩm Thanh Huyền dừng bước, Cố Kiến Thâm tạm ngừng, cẩn thận hỏi: “Ngươi vẫn sẽ đến thăm ta nữa, đúng không?”

Giống như bị gai nhọn đâm vào trong tim, Thẩm Thanh Huyền đáp ngay tắp lự: “Bệ hạ yên tâm, ngày mai thần sẽ còn tới nữa.”

Cố Kiến Thâm mím môi mỉm cười, vì hứa hẹn nhỏ nhoi này mà vui vẻ không thôi.

Thẩm Thanh Huyền lại hận không thể giết Tôn thị không nhân tính kia.

Bóng đêm sâu thẳm, Thẩm Thanh Huyền che dấu khí tức, nương theo ánh trăng vào cung.

Y dễ như bỡn đi vào ngự thư phòng, tuy đã sớm đoán trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy, y vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.

Hiện giờ đã qua giờ tý, Cố Kiến Thâm nho nhỏ vẫn còn nằm trước án, kiên cường gắng gượng chép kinh Phật.

Bên cạnh đã chất đống rất nhiều —— viết sai một tí liền bỏ đi viết lại, thật sự hao tâm tổn sức.

Tại y lơ là quá rồi, y chỉ một lòng muốn hắn đọc sách, lại quên mất hắn vẫn còn “bài tập” do Tôn thị bố trí.

Cố Kiến Thâm vừa phải học thuộc kinh điển Nho gia y đưa, đồng thời phải hoàn thành bài tập của Tôn thị, đứa trẻ bảy tám tuổi thức đêm đến tận giờ, sao có thể không gầy gò cho được!

Thẩm Thanh Huyền thanh tâm quả dục mấy ngàn năm, lần đầu cảm nhận được phẫn nộ một cách rõ ràng.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ: Luận về cách giả bộ đáng thương, trẫm vẫn chuyên nghiệp nhất (۶•̀ᴗ•́)۶

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau