Chương 1: Yêu và hận.
...-Hoàng hậu-...
...Là vợ chính thức của vua....
...-Hoàng quý phi-...
...Là thiếp chính thức của vua....
Hai danh nghĩa này, từ trước đến nay, đều có sự bất hòa, sự cạnh tranh về sủng ái của vua.
"Aaaa..."
"Bệ hạ."
Tiếng hét thê lương của nàng vang vọng như muốn xé toạc không gian bằng sự đau thương "Đỗ Nguyệt Thiền" cũng chính là vị hoàng hậu, giờ đây lại ngồi dưới mặt sàn lạnh lẽo. Hai tay nàng ôm lấy hoàng thượng, bệ hạ lúc này không còn chút hơi thở, máu đỏ thấm dần qua lớp y phục sang trọng.
"Bệ hạ, xin người hãy tỉnh lại đi!"
"Bệ hạ!"
Nguyệt Thiền không ngừng gọi tên người đã chết trong vô vọng, nàng cố gắng níu giữ thứ vốn đã từ giã. Trên mặt Nguyệt Thiền còn dính mấy giọt máu, nước mắt như một chuỗi ngọc trai lăn dọc không ngừng trên khuôn mặt, đôi mắt xinh đẹp diễm lệ ấy đã sưng đỏ lên từ bao giờ.
Chân mày Nguyệt Thiền nhíu lại, giọng nói bắt đầu yếu dần:
"A...a...chuyện này..."
"Ngươi tính làm gì hả?"
"Sao ngươi lại có thể, sao ngươi dám giết bệ hạ."
Nguyệt Thiền vừa nói, vừa nhìn về phía hoàng quý phi, trong ánh mắt tràn đầy tia lửa. Hoàng quý phi cả người toát vẻ cao ngạo, ánh mắt từ phía trên bậc thang nhìn xuống, đôi mắt màu xanh đen lạnh như băng, trông vô hồn đến đáng sợ. Nàng ta tay vẫn cầm thanh gươm dính đầy máu đỏ, từ từ bước xuống. Chỉ nói một lời:
"Ám sát."
"Đó là việc của ta, không phải người cũng biết sao?"
"Hoàng hậu."
Nguyệt Thiền căn phẫn, nàng cắn răng:
"Ngươi..."
Hoàng quý phi bước tới trước mắt Nguyệt Thiền, nàng ta tay càng ngày càng nắm chặt thanh gươm, bỗng nở một nụ cười trên khuôn mặt lạnh tanh, khóe mắt cũng đổ lệ.
"Vì ta rất thích hoàng hậu."
Nguyệt Thiền sau khi nghe rõ, nàng nhíu mày lại:
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Hoàng quý phi tiến gần về phía Nguyệt Thiền, nàng ta cúi người, vươn tay chạm vào đôi mắt hoàng hậu, nói thành lời:
"Hình ảnh người cười, người khóc, người nổi giận đều rất diễm lệ."
"Và người chỉ có thể thuộc về tiểu thiếp thôi, nhưng kiếp này lại không như vậy, thì phải hẹn kiếp sau thôi."
Giọng nói này lạnh đến gai óc, lại mang theo cảm xúc uất ức khó chịu. Hoàng quý phi vung gươm, không kịp để hoàng hậu kịp phản ứng, nàng ta đâm người một đao vào tim Nguyệt Thiền. Cũng không mất nhiều thời gian, hoàng hậu gục xuống bên cạnh hoàng thượng, trước khi Nguyệt Thiền nhắm mắt nàng vẫn rơi lệ, lời nói uất ức, hận thù được thốt ra bằng cách khó khăn.
"Ta...hận ngươi...kiếp sau...ta nguyền rủa ngươi..."
Lời chưa kịp nói hết, nàng đã không còn chút hơi thở. Hoàng quý phi nhìn người nàng yêu trước mắt, đến khi chết vẫn không chịu buông áo hoàng thượng liền uất hận đến cực độ. Nàng ta gỡ bỏ từng gón tay của hoàng hậu, người đang nắm chặt lấy y phục của hoàng thượng. Sau đó, nàng ta ôm trầm lấy hoàng hậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cái xác. Đặt nhẹ lên trán một nụ hôn, nàng ta ánh mắt lạnh như băng, hướng thanh gươm lên cao, hướng thẳng nó xuống cổ của mình. Sau đấy không chút do dự, dứt khoát đâm mạnh một đao qua cổ, máu đỏ từ đấy cứ chảy ròng ròng. Hoàng quý phi không lâu sau, cũng gục xuống, nàng vẫn ôm chặt lấy Nguyệt Thiền, trong suy nghĩ trước khi chết cũng chỉ là lời yêu mù quáng.
[Thiếp yêu người, thích người.]
400 năm sau...
"Nguyệt Thiền."
Nguyệt Thiền đang ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn vào không trung mà không có điểm tựa, cô lại bỗng nhớ lại đoạn ký ức khó hiểu đến kỳ lạ này. Liền bị tiếng nói vừa rồi làm cho choàng tỉnh, Nguyệt Thiền vội vàng quay đầu về phía tiếng gọi.
"A, sao dì lại vào phòng cháu?"
Người dì Mãn Thanh hạ giọng, chậm chạp tiến ngần về phía Nguyệt Thiền.
"Muộn thế này, tại sao cháu chưa ngủ?"
Nguyệt Thiền thở dài, cô vỗ nhẹ vào cánh tay dì mình.
"Cháu ngủ rồi, chỉ là vừa nãy mơ thấy ác mộng nên ngồi đây một chút."
Mãn Thanh vươn tay mà chạm nhẹ vào mái tóc đen dài của Nguyệt Thiền, dùng từng ngón tay chạm vào lọn tóc, rồi bỗng hỏi.
"Nguyệt Thiền, cháu thực sự muốn đi làm ở công ty Cao Thành à?"
Nguyệt Thiền nghe xong thì liền đứng dậy, chỉ gật đầu. Mãn Thanh nhìn cô cháu gái tròn 27 tuổi trước mắt, đình đình ngọc lập.
"Cháu gái của dì, lớn thật rồi."
Lời này nói ra, lại mang chút luyến tiếc lẫn hạnh phúc. Mãn Thanh là người đã nuôi và chăm sóc cho Nguyệt Thiền, sau khi bố mẹ cô ly hôn. Đỗ Nguyệt Thiền, con gái trưởng nhà Đỗ Gia, có cả dung lẫn tài, cầm kỳ thi họa có đủ. Về phần nhan sắc, không điêu về việc Nguyệt Thiền là một mĩ nhân từ trong trứng. Chính là tinh xảo trong tinh xảo, làm ai nhìn vào thì tim cũng sẽ hẫng đi một nhịp.
Nguyệt Thiền cười nhẹ, làm cô toát vẻ ôn nhu, lãnh đạm. Cô đặt nhẹ tay mình lên tay dì, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mắt.
"Dì, cháu cảm ơn."
"Sao lại cảm ơn dì."
"Vì cháu yêu dì nhất."
"Ôi trời, đúng là dẻo miệng."
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, mau ngủ đi kẻo mai dậy muộn, không phải là ngày đầu tiên đi làm sao."
"Ưm, cháu biết rồi, chúc dì ngủ ngon."
"Tít tít."
Nguyệt Thiền vừa xác minh danh tính vào máy quét của công ty, cô nhìn quanh, đây cũng không phải lần đầu tiên tới đây nhưng vẫn khiến Nguyệt Thiền trầm trồ. Công ty Cao Thành là một công ty lớn, quy mô cũng không nhỏ, tất cả các trang thiết bị đều là trang tiên tiến nhất.
Cô nhẹ bước đi tới thang máy, thời giờ lúc này vẫn còn rất sớm, đầu ngón tay ấn nhẹ vào nút thang dẫn đến tầng 6, khu Nguyệt Thiền làm việc. Dáng vẻ cô không chút lo lắng, vẫn toát lên vẻ lãnh đạm, vân dung nguyệt mạo, trông giống như một hiền thê mà ai cũng ước ao.
Đến khi Nguyệt Thiền làm quen với các thành viên trong tổ, cô cảm thấy ai cũng rất tốt, không có gì đáng ngại và hơn nữa còn rất thân thiện. Chỉ có một điều khiến Nguyệt Thiền đáng ngại, chính là trưởng phòng nhân sự của tổ này.
...Là vợ chính thức của vua....
...-Hoàng quý phi-...
...Là thiếp chính thức của vua....
Hai danh nghĩa này, từ trước đến nay, đều có sự bất hòa, sự cạnh tranh về sủng ái của vua.
"Aaaa..."
"Bệ hạ."
Tiếng hét thê lương của nàng vang vọng như muốn xé toạc không gian bằng sự đau thương "Đỗ Nguyệt Thiền" cũng chính là vị hoàng hậu, giờ đây lại ngồi dưới mặt sàn lạnh lẽo. Hai tay nàng ôm lấy hoàng thượng, bệ hạ lúc này không còn chút hơi thở, máu đỏ thấm dần qua lớp y phục sang trọng.
"Bệ hạ, xin người hãy tỉnh lại đi!"
"Bệ hạ!"
Nguyệt Thiền không ngừng gọi tên người đã chết trong vô vọng, nàng cố gắng níu giữ thứ vốn đã từ giã. Trên mặt Nguyệt Thiền còn dính mấy giọt máu, nước mắt như một chuỗi ngọc trai lăn dọc không ngừng trên khuôn mặt, đôi mắt xinh đẹp diễm lệ ấy đã sưng đỏ lên từ bao giờ.
Chân mày Nguyệt Thiền nhíu lại, giọng nói bắt đầu yếu dần:
"A...a...chuyện này..."
"Ngươi tính làm gì hả?"
"Sao ngươi lại có thể, sao ngươi dám giết bệ hạ."
Nguyệt Thiền vừa nói, vừa nhìn về phía hoàng quý phi, trong ánh mắt tràn đầy tia lửa. Hoàng quý phi cả người toát vẻ cao ngạo, ánh mắt từ phía trên bậc thang nhìn xuống, đôi mắt màu xanh đen lạnh như băng, trông vô hồn đến đáng sợ. Nàng ta tay vẫn cầm thanh gươm dính đầy máu đỏ, từ từ bước xuống. Chỉ nói một lời:
"Ám sát."
"Đó là việc của ta, không phải người cũng biết sao?"
"Hoàng hậu."
Nguyệt Thiền căn phẫn, nàng cắn răng:
"Ngươi..."
Hoàng quý phi bước tới trước mắt Nguyệt Thiền, nàng ta tay càng ngày càng nắm chặt thanh gươm, bỗng nở một nụ cười trên khuôn mặt lạnh tanh, khóe mắt cũng đổ lệ.
"Vì ta rất thích hoàng hậu."
Nguyệt Thiền sau khi nghe rõ, nàng nhíu mày lại:
"Ngươi nói cái gì cơ?"
Hoàng quý phi tiến gần về phía Nguyệt Thiền, nàng ta cúi người, vươn tay chạm vào đôi mắt hoàng hậu, nói thành lời:
"Hình ảnh người cười, người khóc, người nổi giận đều rất diễm lệ."
"Và người chỉ có thể thuộc về tiểu thiếp thôi, nhưng kiếp này lại không như vậy, thì phải hẹn kiếp sau thôi."
Giọng nói này lạnh đến gai óc, lại mang theo cảm xúc uất ức khó chịu. Hoàng quý phi vung gươm, không kịp để hoàng hậu kịp phản ứng, nàng ta đâm người một đao vào tim Nguyệt Thiền. Cũng không mất nhiều thời gian, hoàng hậu gục xuống bên cạnh hoàng thượng, trước khi Nguyệt Thiền nhắm mắt nàng vẫn rơi lệ, lời nói uất ức, hận thù được thốt ra bằng cách khó khăn.
"Ta...hận ngươi...kiếp sau...ta nguyền rủa ngươi..."
Lời chưa kịp nói hết, nàng đã không còn chút hơi thở. Hoàng quý phi nhìn người nàng yêu trước mắt, đến khi chết vẫn không chịu buông áo hoàng thượng liền uất hận đến cực độ. Nàng ta gỡ bỏ từng gón tay của hoàng hậu, người đang nắm chặt lấy y phục của hoàng thượng. Sau đó, nàng ta ôm trầm lấy hoàng hậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cái xác. Đặt nhẹ lên trán một nụ hôn, nàng ta ánh mắt lạnh như băng, hướng thanh gươm lên cao, hướng thẳng nó xuống cổ của mình. Sau đấy không chút do dự, dứt khoát đâm mạnh một đao qua cổ, máu đỏ từ đấy cứ chảy ròng ròng. Hoàng quý phi không lâu sau, cũng gục xuống, nàng vẫn ôm chặt lấy Nguyệt Thiền, trong suy nghĩ trước khi chết cũng chỉ là lời yêu mù quáng.
[Thiếp yêu người, thích người.]
400 năm sau...
"Nguyệt Thiền."
Nguyệt Thiền đang ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn vào không trung mà không có điểm tựa, cô lại bỗng nhớ lại đoạn ký ức khó hiểu đến kỳ lạ này. Liền bị tiếng nói vừa rồi làm cho choàng tỉnh, Nguyệt Thiền vội vàng quay đầu về phía tiếng gọi.
"A, sao dì lại vào phòng cháu?"
Người dì Mãn Thanh hạ giọng, chậm chạp tiến ngần về phía Nguyệt Thiền.
"Muộn thế này, tại sao cháu chưa ngủ?"
Nguyệt Thiền thở dài, cô vỗ nhẹ vào cánh tay dì mình.
"Cháu ngủ rồi, chỉ là vừa nãy mơ thấy ác mộng nên ngồi đây một chút."
Mãn Thanh vươn tay mà chạm nhẹ vào mái tóc đen dài của Nguyệt Thiền, dùng từng ngón tay chạm vào lọn tóc, rồi bỗng hỏi.
"Nguyệt Thiền, cháu thực sự muốn đi làm ở công ty Cao Thành à?"
Nguyệt Thiền nghe xong thì liền đứng dậy, chỉ gật đầu. Mãn Thanh nhìn cô cháu gái tròn 27 tuổi trước mắt, đình đình ngọc lập.
"Cháu gái của dì, lớn thật rồi."
Lời này nói ra, lại mang chút luyến tiếc lẫn hạnh phúc. Mãn Thanh là người đã nuôi và chăm sóc cho Nguyệt Thiền, sau khi bố mẹ cô ly hôn. Đỗ Nguyệt Thiền, con gái trưởng nhà Đỗ Gia, có cả dung lẫn tài, cầm kỳ thi họa có đủ. Về phần nhan sắc, không điêu về việc Nguyệt Thiền là một mĩ nhân từ trong trứng. Chính là tinh xảo trong tinh xảo, làm ai nhìn vào thì tim cũng sẽ hẫng đi một nhịp.
Nguyệt Thiền cười nhẹ, làm cô toát vẻ ôn nhu, lãnh đạm. Cô đặt nhẹ tay mình lên tay dì, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mắt.
"Dì, cháu cảm ơn."
"Sao lại cảm ơn dì."
"Vì cháu yêu dì nhất."
"Ôi trời, đúng là dẻo miệng."
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, mau ngủ đi kẻo mai dậy muộn, không phải là ngày đầu tiên đi làm sao."
"Ưm, cháu biết rồi, chúc dì ngủ ngon."
"Tít tít."
Nguyệt Thiền vừa xác minh danh tính vào máy quét của công ty, cô nhìn quanh, đây cũng không phải lần đầu tiên tới đây nhưng vẫn khiến Nguyệt Thiền trầm trồ. Công ty Cao Thành là một công ty lớn, quy mô cũng không nhỏ, tất cả các trang thiết bị đều là trang tiên tiến nhất.
Cô nhẹ bước đi tới thang máy, thời giờ lúc này vẫn còn rất sớm, đầu ngón tay ấn nhẹ vào nút thang dẫn đến tầng 6, khu Nguyệt Thiền làm việc. Dáng vẻ cô không chút lo lắng, vẫn toát lên vẻ lãnh đạm, vân dung nguyệt mạo, trông giống như một hiền thê mà ai cũng ước ao.
Đến khi Nguyệt Thiền làm quen với các thành viên trong tổ, cô cảm thấy ai cũng rất tốt, không có gì đáng ngại và hơn nữa còn rất thân thiện. Chỉ có một điều khiến Nguyệt Thiền đáng ngại, chính là trưởng phòng nhân sự của tổ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất