Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 103: Vương quốc quật khởi 10

Trước Sau
Edit: Hyukie Lee

Gió lạnh bờ biển mang theo vị mặn, lửa trại xa xa nhảy nhót chiếu rọi màn đêm, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười trong trẻo của Aura, trong lúc vô tình Triêu Đăng lui lại một bước, đối diện với đôi mắt lộng lẫy tựa sói.

“Anh còn nghiêm túc nghe giảng hơn em nữa đó.”

“…” Caesar không nhịn được câu môi cực nhanh: “Người bạn nhỏ, theo đuổi em thật khó.”

Triêu Đăng nhặt chai bia rỗng dưới đất lên, chuyển đề tài: “Lilith nói tên các anh đều tự đặt, anh cũng vậy ư?”

“Có người nói với anh, danh tự này có hàm nghĩa cách mạng.” Caesar đáp: “Là người nọ đặt.”

“Ai lại có văn hóa như vậy, không phải Thượng Đế chớ?”

Nam nhân mắt sói không trả lời, Caesar nhìn sắc trời một chút, ra hiệu y quay về.

“Sắp mưa rồi.”

Caesar nhẹ giọng nói.

Đúng như hắn nói, mười phút sau cơn mưa xối xả ùn ùn kéo đến bờ biển, mưa đêm trong bóng tối lạ thường bào mòn thiên địa, dị năng giả còn đang nướng thịt nhận ra liền chạy ù về căn cứ, Triêu Đăng nhìn thấy một tên dị năng giả hệ hỏa cố gắng biến nước mưa trên đầu thành hơi nước, nhưng không may gã suýt chút nữa đốt cháy lông mày, tốc độ Aura nhanh nhất, cô đứng trong khu vực an toàn không dính mưa vẫy vẫy tay với tất cả mọi người, nước mưa làm nhòe lớp trang điểm trên mắt cô, Caesar quay đầu lại nhìn y.

“Ôm anh? Chúng ta xông ra.”

“Được.”

Triêu Đăng thoải mái ôm lấy bờ vai hắn, người sau động tác thành thạo ôm lấy người trẻ tuổi, so với chạy trốn, cái này càng như di chuyển tức thời trong mấy bộ phim huyền huyễn ma quỷ, chờ khi Triêu Đăng hồi phục tinh thần lại, bọn họ đã đứng ngoài căn cứ, đại mỹ nữ tóc đỏ huýt sáo đầy lẳng lơ với bọn họ, băng qua màn mưa xối xả khiến cơ thể thon dài xinh đẹp của cô triển lộ không sót thứ gì.

Triêu Đăng bị Caesar ôm vào gian phòng bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, y cởi sạch quần áo đi vào phòng tắm, dòng nước ấm áp theo gò má trượt xuống phía dưới, bóng người trong kính bị hơi nước làm nhòe, Triêu Đăng chầm chậm rũ mắt.

Tối hôm ấy, những gì người kia nói với y quá mức không thể tưởng tượng. So với lúc bắt đầu không muốn nói gì, thái độ của Caesar có thay đổi rất lớn sau khi cảm xúc trở về, cơ hồ hắn nói hết mọi chuyện cho chính mình. Mùi sữa tắm hòa tan vào hơi nước, sau khi ra khỏi phòng tắm, Triêu Đăng nhằm bẹp lên giường.

Sơ ngộ giữa y và đối phương bắt nguồn từ một lần bất ngờ, thực sự là rất lâu rồi trong góc kí ức, từ hồi mới gặp Caesar đến giờ không biết đã bao nhiêu năm, nhưng khi đến được thế giới hiện thực, đối với y mà nói thì càng giống một hồi ảo mộng. Khi Triêu Đăng chết tựa hồ mới lên đại học năm hai, y đi Thái Lan du lịch cùng bạn, khi vừa qua Hồng Kông, máy bay vì quá tải nhiên liệu nên quay mòng mòng trên biển, trong kí ức, hình như trong số hành khách của máy bay có tín đồ Hồi giáo, nam sinh luôn vui cười đùa giỡn với y hai tay run rẩy lấy điện thoại thu lại di ngôn. Nhớ lại thêm một chút nữa, Triêu Đăng cũng giống như tất cả mọi người điên cuồng phấn đấu thi vào đại học, mỗi lần thi học kì cuối năm là y như rằng sách vở đề cương chất đầy hộc bàn đã thành kí ức không thể phai mờ nhất, ngoại trừ mẹ và Ngọc Lâm, cuộc đời Triêu Đăng cũng không có gì khác so với tất cả mọi người. Một lần khi mẹ y tỉnh lại liền chọn con đường tự sát, có lẽ vì những năm trung học Triêu Đăng thường trọ lại ở trường, không thường xuyên về nhà nên ảnh hưởng gia đình càng lúc càng yếu đi, ngay cả Ngọc Lâm cuối cùng cũng thành một bí mật đen tối nho nhỏ trong đầu.

Nguyên nhân trực tiếp là siêu máy tính đưa ra số liệu độ phù hợp 99,99% nên mới dẫn đến Caesar tìm tới y, một giây khi máy bay rơi xuống ấy, tựa hồ thời gian đông cứng lại, âm thanh hoàn mỹ như nhung tơ trong đầu nói với y rằng, nếu hoàn thành nhiệm vụ, Triêu Đăng sẽ có được sinh mệnh thứ hai.

Cho nên… Vì sao y và Caesar lại có độ phù hợp cao như vậy, số phần trăm gần như là kì tích?

Mưa đêm xối xả, tiếng mưa lách tách rơi vào giấc mộng, khi mặt trời lên cao, khuôn mặt mỹ lệ đầy máu khiến Triêu Đăng mới vừa thức dậy cả kinh suýt chút nữa đạp cho một cước, Ngọc Lâm luôn thích nằm bên cạnh mỗi khi y ngủ say, buổi sáng vừa tỉnh dậy liền thấy một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành nhìn mình chằm chằm thật sự rất tuyệt, nhưng tiền đề là không có nửa bên xương khô. Có ai đó gõ cửa, sau khi Triêu Đăng lên tiếng, Caesar kéo cửa ra.

“Chào.”

“Chào.”

Triêu Đăng nhẹ đẩy cô gái trên người mình ra, nhưng làm thế nào cô cũng không chịu leo xuống, nam nhân tựa của rất hứng thú nhìn hai người bọn họ, một hồi lâu sau, Caesar mới mở miệng.

“Hình như Ngọc Lâm là ý thức thú 3,5 sao?”

“A? Đúng…”

Nhớ lại lúc săn chiến kết thúc y làm kiểm tra cho Ngọc Lâm, thật sự là 3,5 sao, bình thường ý thức thú có số sao rưỡi đều có thể lên cấp, lúc đó Triêu Đăng còn thật sự chờ mong sau này Ngọc Lâm có thể lên 4 sao hay không.

“Anh có thể giúp cô ấy lên 4 sao.” Hắn liếc nhìn Ngọc Lâm một chút: “Muốn thử một chút hay không?”

Tóc đen dính máu của cô gái rũ xuống, cô ngồi bên giường, bàn tay xương xẩu vươn ra nắm chặt năm ngón tay Triêu Đăng, người sau nhìn gương mặt không biểu cảm của ý thức thú, có chút xoắn xuýt nhìn lại Caesar.

“Thật sự được hả?”

Tự nhiên có cảm giác mọi chuyện đều không xảy ra.

“Ý thức thú của anh có dị năng hệ tinh thần, nó có thể xâm lấn biển ý thức của dị năng giả, từ đó chiếm lấy thứ nó cần, lúc trước có thể làm hệ thống trong đầu em cũng là nhờ cái này.” Hắn chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: “Biển ý thức chúng ta đã nối liền nhau, chờ anh giúp em khơi thông một lần, Ngọc Lâm liền sẽ… Hả?”

Caesar thoáng nhướng mày.

Biển ý thức của Triêu Đăng như hồ nước chầm chậm nổi lên bão táp, thế giới tinh thần đối phương từng chút từng chút thành mớ hỗn độn, loại cảm giác đột nhiên mất khống chế thế này mang ý nghĩa tinh thần đang nóng nảy, Caesar cố hết sức ve vuốt biển ý thức người nọ, nhưng không ngờ tới mảnh hỗn độn càng lúc càng lớn, lại như có thứ gì sắp phá băng mà ra —



“A!”

Con ngươi Triêu Đăng trong nháy mắt bị phóng lên cực đại, cảnh vật trong tầm nhìn đều bị nâng sáng lên, không chờ y phản ứng lại, bỗng một cơn đau buốt tận óc truyền đến khiến Triêu Đăng không tự chủ nhắm chặt mắt lại, trong cơn mông lung dường như có ai đó đang nói chuyện, âm thanh đối phương lộ ra sự lo lắng, nhưng âm lượng càng lúc càng nhỏ.

Triêu Đăng mở mắt ra.

Đám người sôi trào hầu như nhấm chìm Triêu Đăng, cô nàng yểu điệu quần áo thoáng mát tay cầm bảng led, hai tay trắng như sữa bò của cô ta giơ lên thật cao, trên tấm bảng hiện lên con số điện tử màu sắc rõ ràng.

Số 58799.

… Lại trở về tháp?

“Cường tráng như vậy! Vậy mà chết trong tay một tiểu tử vắt mũi chưa sạch!” Nam nhân đứng cạnh Triêu Đăng bất giác chửi bới: “Uổng hết 1000 điểm của tao.”

“Đừng nói vậy chứ, dị năng giả khiêu chiến vượt cấp không thường thấy đâu.”

Dị năng giả gầy như bộ xương khô đứng cạnh gã lộ ra nụ cười hài lòng, không nghi ngờ chút nào, tên này là người thắng cược, nam nhân chửi bới lúc nãy bực mình nhìn hắn: “Mày thấy rõ ý thức thú của tiểu quỷ kia không? Tà môn vô cùng, đây là dị năng giả thứ hai chiến đấu với nó không thể nhúc nhích, số 4000 tuy không phải trâu bò gì lớn, nhưng cũng không đến nỗi bị tiểu quỷ dọa thành con gà trụi lông chứ. Thằng con hoang đó không phải hệ tinh thần chứ?”

“Ai biết được, người anh em.” Người kia lơ là: “Tao chỉ biết là tối nay tao được nằm trong bộ ngực bự của Tina mà thôi.”

“Mẹ kiếp, ngay cả người máy mà mày cũng không tha.”

Triêu Đăng bất giác nhón chân nhìn đối tượng mà bọn họ thảo luận, may mà y cao, cách đám người tầng tầng cũng miễn cưỡng thấy được thằng con hoang trong miệng nam nhân, đó là một thiếu niên thon gầy trắng xanh, tóc màu sẫm, máu me đầy người, rõ ràng hắn đã đau đến không đứng lên nổi, bước đi cũng lảo đảo, nhưng đôi mắt lại cao ngạo như con sói kiêu căng khó thuần, Triêu Đăng ngốc ngốc một chút rồi nhanh chóng rời khỏi đám người.

“Ngại quá, làm phiền —–“

Nam nhân bị Triêu Đăng đẩy lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy mặt y, trong mắt phát ra tham lam ngập trời. Nhận ra nam nhân kéo tay mình, cơ thể gã chầm chầm ép tới, không đợi Triêu Đăng hạ lệnh, Ngọc Lâm lơ lửng trên đỉnh đầu liền vặn gãy cổ tên đàn ông.

Ánh mắt đó đối với y không thể quen hơn, đã từng vượt qua bao nhiêu thời không, khi cơ thể đi vào thế giới tinh thần mà Caesar xây dựng, hắn giao cho Triêu Đăng năng lực hấp dẫn bất luận người nào, hành động khác thường của dị năng giả lúc nãy đã rõ ràng chứng minh loại năng lực này lại trở về trên người y, không những thế còn mạnh hơn lúc trước, Triêu Đăng cúi đầu cố hết sức rời khỏi trung tâm đám người.

Đã xảy ra chuyện gì, tại sao năng lực này lại trở về?

Triêu Đăng vừa quan sát vừa đi vào khu vực ít người, thiếu niên đi ra từ trong ngõ tối vừa vặn đối diện cùng y, nhận ra xung quanh chỉ có hai người bọn họ, trong đôi lam xám của thiếu niên lóe lên một tia u quang, dao găm sắc nhọn đâm vào bạch cốt âm u, Ngọc Lâm lắc mình đến phía trước Triêu Đăng chặn lại cú tấn công không báo trước.

“…”Đờ mờ.

Người trẻ tuổi bây giờ đều thích đánh đánh chém chém như vậy à.

Ý thức thú nửa người nửa xương ném thiếu niên vào tường, máu tươi đỏ chót từ cơ thể thiếu niên tuôn ra, từ đầu tới cuối hắn không nói một lời, nhưng đôi mắt nhìn về phía Triêu Đăng lại không che giấu sát ý thô bạo.

“Ngọc Lâm.” Triêu Đăng gọi ý thức thú hãy còn muốn công kích đối phương: “Đi thôi.”

Cô gái xương trắng nghiêng đầu, bạch cốt sắc bén suýt nữa cắt ngang yết hầu thiếu niên đột nhiên dừng lại, tóc dài rủ xuống trước ngực, cô bước theo Triêu Đăng.

Nếu không nhìn lầm, đứa trẻ này hẳn là dị năng giả vừa nãy chiến đấu trên đài, phỏng chừng vì bị thương nghiêm trọng tránh tai mắt người khác mới đi đường nhỏ ra, nhưng lại không nghĩ tới nơi hẻm nhỏ cũng đụng phải người… Mà dù đã thành như vậy cũng còn sức tấn công người khác thì đúng là siêu trâu bò rồi!

Có điều một cú kia của Ngọc Lâm dường như khiến vết thương của hắn càng thêm nghiêm trọng thì phải, nói không chừng sẽ chết mất, lần này…

Uầy…

Triêu Đăng dừng chân lại, sau một hồi do dự, y xoay người đến bên thiếu niên đã mơ mơ màng màng, nhận ra có người lại gần, đôi mắt tựa sói vốn đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, trong đôi lam xám sắc màu lộng lẫy của thiếu niên tràn đầy hình chiếu Triêu Đăng.

Vừa dài vừa đẹp, khá giống Caesar đại lưu manh, đặc biệt là đôi mắt.

“Em…”

Triêu Đăng vừa mở miệng, từ biển ý thức liền truyền đến một trận đau đớn yếu ớt, thiếu niên thấy y ngoại trừ sững sờ chớp mắt cũng không còn phản ứng nào khác, chậc lưỡi một tiếng cam chịu nhắm mắt lại.

Hệ tinh thần?

Đau đớn trong đầu vẫn còn kéo dài, tuy không đau lắm, nhưng không nghi ngờ gì nó đến từ dị năng của thiếu niên, bị thương đến mức này mà vẫn còn có thể cảnh giác lẫn tấn công y, có thể tưởng tượng được thiếu niên trước mắt cường đại đến trình độ nào. Caesar ngớ ngẩn nói sẽ giúp Ngọc Lâm lên cấp, nhưng không hiểu sao lại ném y vào một nơi hệt trong tháp thế này, hiện tại Triêu Đăng còn chưa thuần thục điều khiển Ngọc Lâm, mà loại năng lực hấp dẫn điên cuồng bất cứ người nào kia lại trở về, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ…

Nhìn thiếu niên mờ màng trước mắt, Triêu Đăng đăm chiêu nhíu mày.

Trước tiên cứ ôm đùi đã.

Nuôi cái đùi này cho tốt, mọi chuyện tính sau.



“Anh bạn nhỏ.” Triêu Đăng cuời híp mắt ngồi xổm xuống, đôi ô mặc như thấm cả ý cười: “Có muốn anh đây cứu em không nè?”

“…”

“Không nói là đồng ý nhá.” Y thử thăm dò chạm vào tay thiếu niên, quả nhiên, ngay cả sức lực cử động đối phương cũng không có, Triêu Đăng thừa dịp cháy nhà hôi của, đưa tay mò khắp người thiếu niên tìm chỗ cất thẻ, trên đó có ghi số phòng, Triêu Đăng giả vờ không thấy ánh mắt tàn nhẫn người kia quăng tới: “Đừng nóng đừng nóng.”

Trong đầu lại truyền đến một trận đau đớn nhè nhẹ, Triêu Đăng nhún nhún vai cố ý chọt vào vết thương của thiếu niên: “Anh không có phòng, em không cho mượn thì chúng ta ngủ ngoài đường.”

“… 7023.”

Âm thanh nhỏ đến không thể nhận ra vang lên bên tai, tựa hồ lồng ngực đối phương cũng bị thương, Triêu Đăng nghe xong liền im lặng cong môi.

Chờ khi thiếu niên mở mắt ra, trần nhà quen thuộc khiến hắn có cảm giác an toàn, mùi thuốc quen thuộc chứng minh phần lớn vết thương trên người đều được xử lý, hắn không mở mắt, nhưng có thể nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng, hiện tại đối phương còn chưa động thủ khiến thiếu niên thoáng buông lỏng, tựa hồ người nọ đang nói chuyện với ý thức thú của mình, trong kí ức trước khi hôn mê, con ý thức thú kia cũng có tên tuổi.

“Ngọc Lâm, hắn thật sự không chết đúng không?”

Tựa hồ ý thức thú lắc đầu, chủ nhân âm thanh tiếp tục nói.

“Nhưng đã hôn mê hai ngày rồi, em nhớ hình như người không uống nước ba ngày sẽ chết…” Triêu Đăng khổ não nắm tóc: “Muốn uống nước hả.”

“…”

Ý thức thú ra hiệu y nhìn lên giường.

“A, em tỉnh rồi.” Triêu Đăng đi đến bên giường, đôi lam xám của thiếu niên trầm mặc nhìn thẳng vào y, cảnh giác bên trong khiến y không khỏi cười cười: “Anh dùng thuốc trong hòm của em.” Triêu Đăng chỉ chỉ góc phòng: “Em hôn mê hai ngày hai đêm, anh chuyển em từ đấu trường đến khu phòng, còn thoa thuốc cho em.”

“… Cho nên?”

Âm thanh thiếu niên có chút khàn khàn, dây thanh quản bị tổn hại khiến âm sắc hắn mang theo xúc cảm không giống thứ gì.

“Nhớ kĩ đại ân đại đức của anh.” Triêu Đăng cực kì không biết xấu hổ: “Nhanh khỏe lại, để anh ôm đùi.”

“… Ý thức thú của anh, có tên.” Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt: “Trái luật.”

“Anh cũng có tên.” Y kề sát vào thiếu niên, trong quá trình kéo đứa nhỏ này về tắm rửa sạch sẻ để bôi thuốc, Triêu Đăng bất ngờ nhận ra dung mạo hắn rất soái, nói cho đúng thì, cực kì soái, tóc ngắn màu bạch kim, đôi ngươi lam xám, sống mũi thẳng tắp, đôi môi tuy bạc, nhưng hình dáng lại đẹp đẽ có một không hai: “Anh tên Triêu Đăng.”

“…”

Màu tóc và màu mắt giống nhau, dị năng hệ tinh thần, tuy không biết tại sao người này không dùng được ngôn linh, thế nhưng –

“Em có muốn tên không, anh đặt cho em?”

“…”

“Gọi Caesar?” Thấy hắn không nói lời nào, Triêu Đăng tiếp tục: “Caesar đại đế, rất đẹp.”

“…”

“Danh tự này có hàm nghĩa cách mạng.”

Hiện học hiện mại, chém đại.

Hiện học hiện mại: Vừa biết được liền đi khoe khoang.

Hắn vẫn không nói một lời.

“Anh bạn nhỏ.” Triêu Đăng không nhịn được xoa đầu hắn, lại như hành động người này sau khi lớn lên thường làm với mình: “Em vẫn không hài lòng sao, nếu không gọi Obama? Panama? Đại Cẩu Cẩu? Gâu Gâu Gâu?”

“Caesar.” Thiếu niên trước mặt ngắt lời y: “Em muốn cái tên này.”

Hắn nói hắn muốn.

Không uy hiếp, không hỏi dò, rõ ràng là người biết rõ các quy tắc mà đám robot lập ra hơn ai hết, nhưng vẫn chọn phản kháng, đại khái trong quá trình trưởng thành, hắn đã cảm nhận được sự ràng buộc bất thường, đầu tiên là cướp đoạt họ tên, sau đó mới có thể xóa bỏ tồn tại.

Caesar sẽ tìm được y, siêu máy tính hiện lên độ phù hợp giữa bọn họ cao như vậy, là vì hai người đã sớm gặp nhau trong tình trạng khó hiểu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau