Chương 21: Vòng hoa tù tội 9
Đó là cảm giác gì?
Thanh niên mắt xanh vẫn khóa chặt tầm mắt vào người đang trốn sau lưng nam tử kia, Triêu Đăng trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Horn, cũng vì hành động ấy mà Horn buộc mình phải kiềm chế nội tâm, âm thanh trầm thấp ưu nhã lạc vào trong gió.
“Lại đây.”
“Tiểu Horn…” Triêu Đăng lắc đầu: “Nếu em đã nhìn thấy thì anh cũng không lừa em nữa… Chúng ta chia tay đi.”
Lời nói vừa dứt, vị tướng quân đứng chắn trước mặt Triêu Đăng đã bị nghiền nát máu thịt be bét, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp gào lên liền biến thành đống thịt nguội lạnh. Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, y hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc đối diện thanh niên.
“Chỗ này, bị dính thứ của người khác.”
Thanh niên chỉ vào gò má Triêu Đăng, ngón tay lau đi vết máu ấm áp, đầu lưỡi duỗi ra liếm lấy giọt đỏ tươi trên tay. Triêu Đăng nhìn cử chỉ đầy tính uy hiếp như thế, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Hắn không phải người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng.” Hàng mi vừa dài vừa đậm như của phái nữ, rèm mi rũ xuống, tựa hồ đang lấy dũng khí: “Chắc Tiểu Horn cũng nhận ra?… Anh không muốn ở cùng với em.”
Horn không ngu ngốc mà ngược lại, hắn thông minh quyết đoán vượt xa phạm vi người bình thường, khoảng thời gian sống chung với nhau Triêu Đăng lộ ra rất nhiều sơ hở, ngoại trừ tướng quân trẻ tuổi mới chết lúc nãy thì các vị cao cấp trong liên minh, nhân viên tham nghị, toàn những nhân vật có thân phận địa vị… Chỉ cần gặp gỡ Triêu Đăng thì đều bị người nọ hấp dẫn, nhưng dù cho như thế thì Horn vẫn không trở mặt với y.
“Vậy anh muốn đi đâu?”
Thanh niên híp mắt một cái, ung dung nhìn y.
Có lẽ đối phương vẫn còn ôm một tia mong chờ mình hồi tâm chuyển ý. Nhưng tất cả đã muộn rồi, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã không còn đường lui, biện hộ chống chế còn không bằng thẳng thắn chia tay… Đột nhiên Triêu Đăng nở nụ cười, mặt mày tựa như hoa đào mới hé mà lời thốt ra lại lạnh lùng vô tâm.
“Đi đâu cũng được.” Triêu Đăng cười nói: “Buông ra đi, em có nhiều người thật lòng thật dạ yêu em, còn anh thì không, anh vì thích hưởng thụ nên mới ở cạnh em, anh chỉ thích quyền thế và tiền tài của em mà thôi…” Triêu Đăng dựa vào lồng ngực của vị vua trẻ, ám muội vẽ loạn lên con tim đối phương: “Nhưng Tiểu Horn lại quá lợi hại, có thể ngồi vào vị trí này, hại anh muốn thoát thân cũng phiền muốn chết…”
Dựa theo câu chuyện mà Horn mấy trăm năm sau đã kể thì Triêu Đăng nên làm ra bộ dáng hám tiền có mới nới cũ mới đúng… Very good! Cứ thế mà diễn, cảm ơn cố sự.
“Em yêu anh.”
Thanh niên vẫn chăm chú nhìn y, trầm giọng nói.
“Anh không yêu em.” Triêu Đăng vẫn giữ nụ cười, dịu dàng đáp: “Anh rất buồn chán, không muốn sống cùng một người đến tận mười năm hai mươi năm, dù em có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng không muốn.”
Horn im lặng không lên tiếng, ngón tay cái mơn trớn đôi mắt Triêu Đăng, lượng lớn khoái cảm đến từ dây thần kinh ập đến khiến y tê dại cả người, mặc Horn sờ soạng, giá trị thù hận 3 sao như rút đi toàn bộ sức lực của Triêu Đăng. Horn nhận ra cơ thể Triêu Đăng có biến hóa, ác độc liếm lấy vành tai tinh tế.
Triêu Đăng hu hu bi thương bi thương sướng gần chết, cực kì không cam lòng ngã vào vòm ngực rắn chắc của thanh niên. Đối phương thân mật ôm người lên như trong quá khứ, thoạt nhìn ai cũng đều cho rằng đây là một đôi tình nhân vô cùng ngọt ngào.
Nếu như hắn có thể bỏ qua hạnh phúc bị đánh mất và trái tim bị đốt cháy đang kêu gào thống khổ… Thì bọn họ chính là một đôi tình nhân ngọt ngào.
[Giá trị thù hận: 4 sao.]
Mùa đông ở Firenze tuyết trắng phiêu linh, ở nơi tối tăm sâu xa nhất của chốn hoàng cung lộng lẫy xa hoa, vị vua trẻ Anderson quét mã gen mở ra cánh cửa dày nặng được nạm vàng khảm ngân, trong phòng tối đen chất đầy ngân bảo, vương miện tạo hình khác nhau rải đầy trên đất, quyền trượng, trang sức, đao kiếm quý giá bị vùi lấp trong đống kim tệ lấp lánh, kim loại óng ánh u ám chiếu sáng. Nơi đây chứa đựng số lượng tài phú khổng lồ đến mức khiến tất cả điên cuồng. Horn từng bước từng bước đi về nơi trung tâm, ở nơi giường lớn mềm mại cao quý, mỹ nhân bị trói buộc đang cúi thấp đầu.
Người nọ vốn đã rất trắng, sau khi bị giam cầm lâu dài tại bảo khố dưới lòng đất không ánh mặt trời, da thịt trở nên yếu ớt như chỉ cần dùng sức bóp mạnh là có thể chảy máu, gân xanh mảnh mai thấy rõ. Trên mái tóc đen ô mặc là vòng hoa anh đào được điều chế từ kim loại quý hiếm, sắc màu đối lập tạo thành mỹ cảnh. Vị vua trẻ nửa quỳ trên đất, nhẹ nhàng nhấc cổ chân người nọ lên, mua bàn chân tựa bạch ngọc, mơ hồ có thể thấy được mạch máu, ngón chân và mu bàn chân tạo nên đường cong tuyệt đẹp. Vương dịu dàng liếm từ ngón chân nhỏ dài trắng mịn lên đến cẳng chân, mãi khi dây xích đinh đang vang vọng, mỹ nhân với đôi ô mặc mông lung hơi nước mới liếc xéo hắn một cái.
Dù là biểu tình như thế, nhưng vẫn câu người vô hạn, so với oán hận thì người nọ càng giống như một loài động vật nhỏ đáng yêu hơn. Kìa đôi ngươi diễm lệ mông lung ái dục, vương từng chút từng chút gỡ xuống mười chiếc nhẫn trên tay y, ung dung thong thả lấy những bảo vật quý giá khác được thiết kế xa xỉ đeo lên cho y. Triêu Đăng bị khoái cảm ập đến chảy cả nước mắt, khiến động tác của thanh niên cũng khựng lại một chút, rồi gương mặt đầy lệ được đôi môi cẩn thận liếm đi, từng giọt từng giọt.
“Horn…! Xin em! Thả anh ra đi…” Mỹ nhân lợi dụng hành động ôn nhu của vị vua trẻ, vừa khóc ừa cầu xin: “Anh sẽ chết, nếu cứ tiếp tục như thế thì anh cũng chẳng thiết sống… Xin em đó…!”
Xin cho năm sao khen ngợi đi mà hu hu hu hu hu hu hu hu hu.
Dừng mãi ở bốn sao mà là đàn ông à, XXX.
“Muốn chết?” Hiếm khi Horn cười, ngũ quan tinh tế đầy tao nhã thanh cao: “Chỗ nào của anh mà không phải là của em? Anh cho rằng chết là thoát à… Thật đáng yêu.” Mỹ nhân da dẻ còn trắng hơn cả hoa tường vi cố hết sức tránh né vị vua trẻ mà không biết bờ mông mình lắc lư cực kì đẹp đẽ, ánh mắt thanh niên càng ngày càng tối, khi nhận ra đối phương muốn làm gì, gương mặt trù lệ trắng bệch: “Chết đi! Cút ngay!”
Horn nhẹ giọng cười nhạo: “Nhưng em không muốn chết.”
“A… Hức hức —!”
“Em còn muốn giữ lại cái mạng này…” Cảm nhận sự giãy dụa đầy khả ái của người dưới thân, vô hạn mê luyến vỗ vỗ gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt: “Để đưa anh xuống địa ngục, bảo bối à.”
Thời điểm tỉnh lại thì toàn thân từ đầu tới chân đều là vết tích bị chà đạp, nhưng may sao thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ. Triêu Đăng chậm rãi bò lên, hai chân bị buộc vào hai lục lạc nho nhỏ, nếu như nói là giam cầm thì cũng không đúng, mà đeo lục lạc vì để Horn có thể dễ dàng tìm ra vị trí của y trong đại dương kim tệ vô tận vô biên này, lần theo tiếng vang thanh thúy của lục lạc, xem ra rất có tình thú a.
Dây xích trói buộc đã được tháo ra, mười ngón tay đeo đầy bảo thạch, trên đầu là vòng hoa được làm từ kim loại ở trạng thái lỏng, lục lạc dưới chân thì càng không dám tháo ra. Lần trước Triêu Đăng cố ý ném vòng hoa đi liền bị Horn đặt trong đống kim tệ làm một trận suýt thì đi đời nhà ma, nhớ lại thủ đoạn dằn vặt nhau như thế… Không hiểu sao lại có chút tư vị tiêu hồn.
[Cậu…]
[Sao.] Triêu Đăng tiện tay quăng chơi một cái kim tệ: [Không phải ông sa sút lười biếng đâu, những lời cần nói đều đã nói hết rồi, ông chỉ —-]
[Còn lại mười ngày.]
[… Cái gì?] Kim tệ trong tay Triêu Đăng bị ném trượt đi một đoạn: [Mấy trăm năm trước chỉ có mười ngày hay là mấy trăm năm trước và mấy trăm năm sau gộp lại chỉ có mười ngày?]
[Gộp lại, thời gian công lược Lẳng Lơ.]
Xem ra cần phải đột phá bản thân rồi.
Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Thời gian mấy trăm năm trước và mấy trăm năm sau có giống nhau không?]
[Không giống.] Dường như hệ thống đang tính toán: [Một năm bên đây chắc cỡ một ngày bên kia.]
[Biết rồi ~]
Xem ra cần phải đột phá bản thân thiệt rồi.
Gió đông lạnh lẽo thổi qua đỉnh Firenze, hoa tuyết lay động như không có điểm dừng, cổ thụ xanh trắng đan xen, mỹ nhân quần áo đơn bạc lảo đảo bò lên nóc nhà, thoạt nhìn người nọ đang rất hoảng sợ, trên tay tràn đầy vết máu, sức mạnh không gian giúp y bay lên nơi cao nhất trong thời gian ngắn. Sau lưng Triêu Đăng, quân đội chính quy tập hợp càng lúc càng đông, Triêu Đăng dừng chân lại, xa xa có thể thoáng nhìn thấy sắc mặt khó coi của thanh niên tóc vàng.
Dù trên chiến trường phải đối mặt với mấy triệu quân địch cũng không thể khiến hắn hoảng loạn đến thế, vị vua trẻ mặt hướng về phía trước, hắn không ngờ rằng người bị tù chết ở bảo khố rộng lớn dưới lòng đất, nơi bị lực lượng không gian phong tỏa dày đặc, tầng tầng lớp lớp thì người nọ vẫn có thể một thân đi ra với mặc cho vết thương đầy người, mỹ nhân tóc đen mắt đen đứng trên đỉnh hoàng cung, mà hoàng cung Anderson lại ở trung tâm Firenze, chỉ cần đi thêm mấy trăm mét nữa là đối phương sẽ ngã vào vực sâu không đáy.
“Đừng tới đây.” Âm thanh Triêu Đăng rất nhẹ, cũng rất mơ hồ: “Đi về phía trước một bước là em sẽ mất anh mãi mãi… Cút ngay, Horn, đừng ép anh hận em.”
Vị vua mắt xanh thu chân lại, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tại sao lại không đánh gãy cả tay và chân của y? Hắn nên lấy cả đôi mắt của người nọ, không cho y thấy đường trốn chạy. Cướp đi âm thanh của người nọ, như vậy mình sẽ không phải nghe thấy những lời đau lòng kia.
“Đừng đứng ở đó.” Người trẻ tuổi sở hữu toàn vũ trụ gần như cầu xin mà giải thích: “Em không nhốt anh nữa, anh muốn đi em sẽ để anh đi…”
“Lừa ai vậy?”
Mỹ nhân lạnh như băng đối diện với hắn, dáng vẻ tuyệt tình lại thêm tướng mạo diễm lệ quỷ mị gần như cướp đoạt đi thần trí của tất cả binh lính. Horn cưỡng chế không gian sắp bạo phát và dục vọng chiếm hữu, ôn nhu dịu dàng nói: “Thật mà, em không lừa anh, đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, sau khi xuống đây em đảm bảo sẽ không chạm vào anh.”
Hắn dừng một chút, tròng mắt như có lưu thủy xẹt qua, dịu dàng đến cùng cực, tựa như thiếu niên nhiều năm về trước thỏa mãn ỷ lại y.
“Em yêu anh, em có thể không có được con tim anh nhưng em không thể để anh chết trước mặt em.” Hắn nói, giơ hai tay lên rồi lùi lại về sau vài bước, bình tĩnh đối diện với Triêu Đăng: “Có lẽ, vĩnh viễn anh cũng không biết, khoảnh khắc gặp anh ngày ấy, đối với em mà nói chính là ánh sáng trong bóng đêm mịt mù, trong cuộc sống không còn gì để tiếc nuối này, anh là người truyền sức sống cho em. Anh là ánh sáng của em, vì thế đừng để em trở lại bóng tối thêm lần nào nữa, xin anh… Em sẽ thả anh đi.”
Mỹ nhân mắt đen nhíu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng y sẽ đổi ý, trên gương mặt nhợt nhạt câu lên nụ cười nùng lệ, ngây thơ mà đầy tàn nhẫn.
“Lúc cầu xin người khác có nên quỳ xuống không?”
Horn hơi run, quân đội phía sau hắn khi nghe thấy lời này cũng biến sắc, người này là vương giả vĩ đại nhất toàn vũ trụ, không ai không tán dương công lao của hắn, lớp trẻ coi hắn là mục tiêu sống, thế hệ trước coi tân vương là tương lai của liên bang, vậy mà mỹ nhân đứng ở nơi cao kia lại vô cùng tùy hứng yêu cầu vua của bọn họ quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người.
“Được.” Horn cụp mắt, thần sắc bình tĩnh quỳ xuống trong tuyết, giá rét thấu xương phúc chốc xâm nhập vào thân thể, gương mặt tinh xảo mơ hồ trong bão tuyết: “Triêu Đăng, ngoan, xuống đây có được không?”
“Quỳ cũng không được.”
Người nọ phất phất tay với hắn, khóe môi hờ hững hơi nhếch, mái đầu hơi cúi, mỹ nhân chói mắt như một tội ác, dứt khoát xoay người nhảy xuống hoàng cung Anderson.
“Triêu Đăng… Triêu Đăng ——!!”
[Giá trị thù hận: 5 sao.]
[Chuẩn bị, bước nhảy không gian.]
[Biết rồi ~] Triêu Đăng mở rộng tứ chi, biếng nhác nhíu mày: [Ông đang rất muốn xoát đầy sao của Horn mấy trăm năm sau.]
[Xoát kiểu gì?]
[Chút nữa rồi biết.] Triêu Đăng híp mắt, nhìn lại hoàng cung xa hoa lộng lẫy mình vừa nhảy xuống chỉ còn lại một chấm nho nhỏ: [Truyền tống ông tới vị trí của Horn, còn lại bao nhiêu thời gian?]
[15 phút.]
[Đánh cược một lần.]
Choáng đầu hoa mắt như thủy triều dâng lên vô tận, đào hoa theo gió tản mác ra mùi hương khắp trời, Triêu Đăng xoa xoa huyệt thái dương, đập vào mắt là thần sắc phức tạp dị thường của thanh niên, Triêu Đăng phán đoán thời gian rồi chậm rãi đi về phía trước.
“Em đang xem hoa sao?”
Thanh niên vươn lấy cành hoa đưa qua, như trăm năm trước từ chối vương miện đối phương dâng lên, lại một lần nữa khước từ, cười hì hì tiến vào nơi sâu xa nhất của đôi bích lục đẹp đẽ.
“…”
Thần sắc Horn khẽ thay đổi, hắn hơi há miệng, muốn nói lại thôi, ngắm nhìn Triêu Đăng.
“Để anh nói cho em biết.” Cánh tay trắng nõn buông cành hoa ra, gương mặt mềm mại như thủy mặc lan tràn ý cười: “Dù anh có thích kim tệ đến mức nào đi chăng nữa thì anh cũng không muốn bị giam chết trong đó.”
“Em…”
“Tiểu Horn.” Triêu Đăng thấy thần sắc thanh niên biến hóa, càng khẳng định suy đoán trong lòng mình: “Ánh sáng có tên này là vì mục đích thành lập ban đầu của nó, chính là để tìm một người, có đúng không?… Vậy em đã tìm được người đó chưa?”
Không gian cường hãn đến khủng bố phá hủy toàn bộ hoa anh đào trên cây, mưa hoa phiêu linh đầy trời, tán loạn theo gió, cả không gian một mảnh hồng sắc. Triêu Đăng nhìn thanh niên đối diện đã mất khống chế, nhớ đến câu nói khó hiểu trong buổi lễ cưới hôm nọ, rốt cuộc hiểu được thâm ý trong đó.
[Em vẫn luôn chờ anh.]
Hắn đã chờ mấy trăm năm, từ vị vua chết không cam lòng biến thành hoàng tử không được yêu thích, người nọ là ánh sáng của hắn, kể từ năm mười bốn tuổi bắt đầu khôi phục kí ức và sức mạnh, hắn liền dùng hết toàn lực tìm tung tích người nọ, giữa thế giới tràn ngập tuyệt vọng này đã bao lần muốn hủy diệt tất cả, những đêm dài bừng tỉnh khỏi giấc mộng đau thương khổ hoặc, người hắn yêu toàn thân đẫm máu ra đi trong gió bão, thân xác vùi lấp trong thành hoang vắng vẻ, rồi lại trở thành người bình thường đi lướt qua hắn.
“Mấy trăm năm trước, lần cuối cùng Lili giúp em xem trước tương lai, cô ấy nói.” Thanh niên mắt xanh cười thảm: “Anh sẽ trở về.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Gọi ông là thần đánh cược.]
[Thần đánh cược.] Hệ thống giải quyết việc chung: [Chuẩn bị bước nhảy không gian, còn lại hai mươi giây.]
“Tiểu Horn.” Mỹ nhân mắt đen bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vòng hoa làm bằng kim loại rất đau, nếu như lần sau gặp lại phải đổi cho anh cái khác —-“
“Em đồng ý.”
Thân ảnh người nọ từng chút từng chút tiêu tan, năng lượng không gian nghiền ép âm cuối, mơ hồ lạc mất trong sương mù, hoa anh đào nhẹ nhàng phiêu linh đầy trời, tuyết lạnh đóng băng đại dương, tà dương sầu muộn rơi trên ánh lửa trong thị trấn nhỏ, khúc dân ca bện thành dòng sông kí ức lặng lẽ chảy xuôi theo dãy núi, Firenze làm trung tâm của vạn vật trong vũ trụ, giấc mộng năm ấy cắm rễ vào tận trái tim người anh hùng.
[Thượng Đế ban cho ta trí tuệ, thanh xuân, ô danh và ác đấu, ta dùng sự vinh quang này báo đền liên bang.]
[Thân ta mặc người giẫm đạp.]
Thanh niên mắt xanh cả người đẫm máu, hắn cứ đi về phía trước, như một con sói kiêu căng cô độc.
[Quốc gia ta mơ màng trong cơn say.]
Tại hành tinh nghèo hèn năm nào, thanh niên nắm chặt nắm đấm, lực lượng không gian sùng sục sôi trào, thi thể ngã đầy đến nơi cuối cùng của thiên địa.
[Trái tim ta chứa đầy ma quỷ.]
Đó chính là… Trái tim của vị anh hùng đỉnh thiên lập địa.
[Ta lao nhanh trên con đường trống rỗng, mãi đến khi thế giới dưới chân ta lụi tàn.]
Horn Anderson là nhân vật truyền kì đầy tài ba, hậu thế khi xem lại vũ đài lịch sử năm nào đều thấy rõ hai vị trùng tên trùng họ này đều là người thống trị, lật đổ quyền thế gia tộc nhưng cả đời lại cô độc, viết nên trang sử chói lọi của dòng họ Anderson đến tận trăm năm sau.
[Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!]
[Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!]
Thanh niên mắt xanh vẫn khóa chặt tầm mắt vào người đang trốn sau lưng nam tử kia, Triêu Đăng trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Horn, cũng vì hành động ấy mà Horn buộc mình phải kiềm chế nội tâm, âm thanh trầm thấp ưu nhã lạc vào trong gió.
“Lại đây.”
“Tiểu Horn…” Triêu Đăng lắc đầu: “Nếu em đã nhìn thấy thì anh cũng không lừa em nữa… Chúng ta chia tay đi.”
Lời nói vừa dứt, vị tướng quân đứng chắn trước mặt Triêu Đăng đã bị nghiền nát máu thịt be bét, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp gào lên liền biến thành đống thịt nguội lạnh. Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, y hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc đối diện thanh niên.
“Chỗ này, bị dính thứ của người khác.”
Thanh niên chỉ vào gò má Triêu Đăng, ngón tay lau đi vết máu ấm áp, đầu lưỡi duỗi ra liếm lấy giọt đỏ tươi trên tay. Triêu Đăng nhìn cử chỉ đầy tính uy hiếp như thế, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Hắn không phải người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng.” Hàng mi vừa dài vừa đậm như của phái nữ, rèm mi rũ xuống, tựa hồ đang lấy dũng khí: “Chắc Tiểu Horn cũng nhận ra?… Anh không muốn ở cùng với em.”
Horn không ngu ngốc mà ngược lại, hắn thông minh quyết đoán vượt xa phạm vi người bình thường, khoảng thời gian sống chung với nhau Triêu Đăng lộ ra rất nhiều sơ hở, ngoại trừ tướng quân trẻ tuổi mới chết lúc nãy thì các vị cao cấp trong liên minh, nhân viên tham nghị, toàn những nhân vật có thân phận địa vị… Chỉ cần gặp gỡ Triêu Đăng thì đều bị người nọ hấp dẫn, nhưng dù cho như thế thì Horn vẫn không trở mặt với y.
“Vậy anh muốn đi đâu?”
Thanh niên híp mắt một cái, ung dung nhìn y.
Có lẽ đối phương vẫn còn ôm một tia mong chờ mình hồi tâm chuyển ý. Nhưng tất cả đã muộn rồi, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã không còn đường lui, biện hộ chống chế còn không bằng thẳng thắn chia tay… Đột nhiên Triêu Đăng nở nụ cười, mặt mày tựa như hoa đào mới hé mà lời thốt ra lại lạnh lùng vô tâm.
“Đi đâu cũng được.” Triêu Đăng cười nói: “Buông ra đi, em có nhiều người thật lòng thật dạ yêu em, còn anh thì không, anh vì thích hưởng thụ nên mới ở cạnh em, anh chỉ thích quyền thế và tiền tài của em mà thôi…” Triêu Đăng dựa vào lồng ngực của vị vua trẻ, ám muội vẽ loạn lên con tim đối phương: “Nhưng Tiểu Horn lại quá lợi hại, có thể ngồi vào vị trí này, hại anh muốn thoát thân cũng phiền muốn chết…”
Dựa theo câu chuyện mà Horn mấy trăm năm sau đã kể thì Triêu Đăng nên làm ra bộ dáng hám tiền có mới nới cũ mới đúng… Very good! Cứ thế mà diễn, cảm ơn cố sự.
“Em yêu anh.”
Thanh niên vẫn chăm chú nhìn y, trầm giọng nói.
“Anh không yêu em.” Triêu Đăng vẫn giữ nụ cười, dịu dàng đáp: “Anh rất buồn chán, không muốn sống cùng một người đến tận mười năm hai mươi năm, dù em có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng không muốn.”
Horn im lặng không lên tiếng, ngón tay cái mơn trớn đôi mắt Triêu Đăng, lượng lớn khoái cảm đến từ dây thần kinh ập đến khiến y tê dại cả người, mặc Horn sờ soạng, giá trị thù hận 3 sao như rút đi toàn bộ sức lực của Triêu Đăng. Horn nhận ra cơ thể Triêu Đăng có biến hóa, ác độc liếm lấy vành tai tinh tế.
Triêu Đăng hu hu bi thương bi thương sướng gần chết, cực kì không cam lòng ngã vào vòm ngực rắn chắc của thanh niên. Đối phương thân mật ôm người lên như trong quá khứ, thoạt nhìn ai cũng đều cho rằng đây là một đôi tình nhân vô cùng ngọt ngào.
Nếu như hắn có thể bỏ qua hạnh phúc bị đánh mất và trái tim bị đốt cháy đang kêu gào thống khổ… Thì bọn họ chính là một đôi tình nhân ngọt ngào.
[Giá trị thù hận: 4 sao.]
Mùa đông ở Firenze tuyết trắng phiêu linh, ở nơi tối tăm sâu xa nhất của chốn hoàng cung lộng lẫy xa hoa, vị vua trẻ Anderson quét mã gen mở ra cánh cửa dày nặng được nạm vàng khảm ngân, trong phòng tối đen chất đầy ngân bảo, vương miện tạo hình khác nhau rải đầy trên đất, quyền trượng, trang sức, đao kiếm quý giá bị vùi lấp trong đống kim tệ lấp lánh, kim loại óng ánh u ám chiếu sáng. Nơi đây chứa đựng số lượng tài phú khổng lồ đến mức khiến tất cả điên cuồng. Horn từng bước từng bước đi về nơi trung tâm, ở nơi giường lớn mềm mại cao quý, mỹ nhân bị trói buộc đang cúi thấp đầu.
Người nọ vốn đã rất trắng, sau khi bị giam cầm lâu dài tại bảo khố dưới lòng đất không ánh mặt trời, da thịt trở nên yếu ớt như chỉ cần dùng sức bóp mạnh là có thể chảy máu, gân xanh mảnh mai thấy rõ. Trên mái tóc đen ô mặc là vòng hoa anh đào được điều chế từ kim loại quý hiếm, sắc màu đối lập tạo thành mỹ cảnh. Vị vua trẻ nửa quỳ trên đất, nhẹ nhàng nhấc cổ chân người nọ lên, mua bàn chân tựa bạch ngọc, mơ hồ có thể thấy được mạch máu, ngón chân và mu bàn chân tạo nên đường cong tuyệt đẹp. Vương dịu dàng liếm từ ngón chân nhỏ dài trắng mịn lên đến cẳng chân, mãi khi dây xích đinh đang vang vọng, mỹ nhân với đôi ô mặc mông lung hơi nước mới liếc xéo hắn một cái.
Dù là biểu tình như thế, nhưng vẫn câu người vô hạn, so với oán hận thì người nọ càng giống như một loài động vật nhỏ đáng yêu hơn. Kìa đôi ngươi diễm lệ mông lung ái dục, vương từng chút từng chút gỡ xuống mười chiếc nhẫn trên tay y, ung dung thong thả lấy những bảo vật quý giá khác được thiết kế xa xỉ đeo lên cho y. Triêu Đăng bị khoái cảm ập đến chảy cả nước mắt, khiến động tác của thanh niên cũng khựng lại một chút, rồi gương mặt đầy lệ được đôi môi cẩn thận liếm đi, từng giọt từng giọt.
“Horn…! Xin em! Thả anh ra đi…” Mỹ nhân lợi dụng hành động ôn nhu của vị vua trẻ, vừa khóc ừa cầu xin: “Anh sẽ chết, nếu cứ tiếp tục như thế thì anh cũng chẳng thiết sống… Xin em đó…!”
Xin cho năm sao khen ngợi đi mà hu hu hu hu hu hu hu hu hu.
Dừng mãi ở bốn sao mà là đàn ông à, XXX.
“Muốn chết?” Hiếm khi Horn cười, ngũ quan tinh tế đầy tao nhã thanh cao: “Chỗ nào của anh mà không phải là của em? Anh cho rằng chết là thoát à… Thật đáng yêu.” Mỹ nhân da dẻ còn trắng hơn cả hoa tường vi cố hết sức tránh né vị vua trẻ mà không biết bờ mông mình lắc lư cực kì đẹp đẽ, ánh mắt thanh niên càng ngày càng tối, khi nhận ra đối phương muốn làm gì, gương mặt trù lệ trắng bệch: “Chết đi! Cút ngay!”
Horn nhẹ giọng cười nhạo: “Nhưng em không muốn chết.”
“A… Hức hức —!”
“Em còn muốn giữ lại cái mạng này…” Cảm nhận sự giãy dụa đầy khả ái của người dưới thân, vô hạn mê luyến vỗ vỗ gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt: “Để đưa anh xuống địa ngục, bảo bối à.”
Thời điểm tỉnh lại thì toàn thân từ đầu tới chân đều là vết tích bị chà đạp, nhưng may sao thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ. Triêu Đăng chậm rãi bò lên, hai chân bị buộc vào hai lục lạc nho nhỏ, nếu như nói là giam cầm thì cũng không đúng, mà đeo lục lạc vì để Horn có thể dễ dàng tìm ra vị trí của y trong đại dương kim tệ vô tận vô biên này, lần theo tiếng vang thanh thúy của lục lạc, xem ra rất có tình thú a.
Dây xích trói buộc đã được tháo ra, mười ngón tay đeo đầy bảo thạch, trên đầu là vòng hoa được làm từ kim loại ở trạng thái lỏng, lục lạc dưới chân thì càng không dám tháo ra. Lần trước Triêu Đăng cố ý ném vòng hoa đi liền bị Horn đặt trong đống kim tệ làm một trận suýt thì đi đời nhà ma, nhớ lại thủ đoạn dằn vặt nhau như thế… Không hiểu sao lại có chút tư vị tiêu hồn.
[Cậu…]
[Sao.] Triêu Đăng tiện tay quăng chơi một cái kim tệ: [Không phải ông sa sút lười biếng đâu, những lời cần nói đều đã nói hết rồi, ông chỉ —-]
[Còn lại mười ngày.]
[… Cái gì?] Kim tệ trong tay Triêu Đăng bị ném trượt đi một đoạn: [Mấy trăm năm trước chỉ có mười ngày hay là mấy trăm năm trước và mấy trăm năm sau gộp lại chỉ có mười ngày?]
[Gộp lại, thời gian công lược Lẳng Lơ.]
Xem ra cần phải đột phá bản thân rồi.
Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Thời gian mấy trăm năm trước và mấy trăm năm sau có giống nhau không?]
[Không giống.] Dường như hệ thống đang tính toán: [Một năm bên đây chắc cỡ một ngày bên kia.]
[Biết rồi ~]
Xem ra cần phải đột phá bản thân thiệt rồi.
Gió đông lạnh lẽo thổi qua đỉnh Firenze, hoa tuyết lay động như không có điểm dừng, cổ thụ xanh trắng đan xen, mỹ nhân quần áo đơn bạc lảo đảo bò lên nóc nhà, thoạt nhìn người nọ đang rất hoảng sợ, trên tay tràn đầy vết máu, sức mạnh không gian giúp y bay lên nơi cao nhất trong thời gian ngắn. Sau lưng Triêu Đăng, quân đội chính quy tập hợp càng lúc càng đông, Triêu Đăng dừng chân lại, xa xa có thể thoáng nhìn thấy sắc mặt khó coi của thanh niên tóc vàng.
Dù trên chiến trường phải đối mặt với mấy triệu quân địch cũng không thể khiến hắn hoảng loạn đến thế, vị vua trẻ mặt hướng về phía trước, hắn không ngờ rằng người bị tù chết ở bảo khố rộng lớn dưới lòng đất, nơi bị lực lượng không gian phong tỏa dày đặc, tầng tầng lớp lớp thì người nọ vẫn có thể một thân đi ra với mặc cho vết thương đầy người, mỹ nhân tóc đen mắt đen đứng trên đỉnh hoàng cung, mà hoàng cung Anderson lại ở trung tâm Firenze, chỉ cần đi thêm mấy trăm mét nữa là đối phương sẽ ngã vào vực sâu không đáy.
“Đừng tới đây.” Âm thanh Triêu Đăng rất nhẹ, cũng rất mơ hồ: “Đi về phía trước một bước là em sẽ mất anh mãi mãi… Cút ngay, Horn, đừng ép anh hận em.”
Vị vua mắt xanh thu chân lại, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tại sao lại không đánh gãy cả tay và chân của y? Hắn nên lấy cả đôi mắt của người nọ, không cho y thấy đường trốn chạy. Cướp đi âm thanh của người nọ, như vậy mình sẽ không phải nghe thấy những lời đau lòng kia.
“Đừng đứng ở đó.” Người trẻ tuổi sở hữu toàn vũ trụ gần như cầu xin mà giải thích: “Em không nhốt anh nữa, anh muốn đi em sẽ để anh đi…”
“Lừa ai vậy?”
Mỹ nhân lạnh như băng đối diện với hắn, dáng vẻ tuyệt tình lại thêm tướng mạo diễm lệ quỷ mị gần như cướp đoạt đi thần trí của tất cả binh lính. Horn cưỡng chế không gian sắp bạo phát và dục vọng chiếm hữu, ôn nhu dịu dàng nói: “Thật mà, em không lừa anh, đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, sau khi xuống đây em đảm bảo sẽ không chạm vào anh.”
Hắn dừng một chút, tròng mắt như có lưu thủy xẹt qua, dịu dàng đến cùng cực, tựa như thiếu niên nhiều năm về trước thỏa mãn ỷ lại y.
“Em yêu anh, em có thể không có được con tim anh nhưng em không thể để anh chết trước mặt em.” Hắn nói, giơ hai tay lên rồi lùi lại về sau vài bước, bình tĩnh đối diện với Triêu Đăng: “Có lẽ, vĩnh viễn anh cũng không biết, khoảnh khắc gặp anh ngày ấy, đối với em mà nói chính là ánh sáng trong bóng đêm mịt mù, trong cuộc sống không còn gì để tiếc nuối này, anh là người truyền sức sống cho em. Anh là ánh sáng của em, vì thế đừng để em trở lại bóng tối thêm lần nào nữa, xin anh… Em sẽ thả anh đi.”
Mỹ nhân mắt đen nhíu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng y sẽ đổi ý, trên gương mặt nhợt nhạt câu lên nụ cười nùng lệ, ngây thơ mà đầy tàn nhẫn.
“Lúc cầu xin người khác có nên quỳ xuống không?”
Horn hơi run, quân đội phía sau hắn khi nghe thấy lời này cũng biến sắc, người này là vương giả vĩ đại nhất toàn vũ trụ, không ai không tán dương công lao của hắn, lớp trẻ coi hắn là mục tiêu sống, thế hệ trước coi tân vương là tương lai của liên bang, vậy mà mỹ nhân đứng ở nơi cao kia lại vô cùng tùy hứng yêu cầu vua của bọn họ quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người.
“Được.” Horn cụp mắt, thần sắc bình tĩnh quỳ xuống trong tuyết, giá rét thấu xương phúc chốc xâm nhập vào thân thể, gương mặt tinh xảo mơ hồ trong bão tuyết: “Triêu Đăng, ngoan, xuống đây có được không?”
“Quỳ cũng không được.”
Người nọ phất phất tay với hắn, khóe môi hờ hững hơi nhếch, mái đầu hơi cúi, mỹ nhân chói mắt như một tội ác, dứt khoát xoay người nhảy xuống hoàng cung Anderson.
“Triêu Đăng… Triêu Đăng ——!!”
[Giá trị thù hận: 5 sao.]
[Chuẩn bị, bước nhảy không gian.]
[Biết rồi ~] Triêu Đăng mở rộng tứ chi, biếng nhác nhíu mày: [Ông đang rất muốn xoát đầy sao của Horn mấy trăm năm sau.]
[Xoát kiểu gì?]
[Chút nữa rồi biết.] Triêu Đăng híp mắt, nhìn lại hoàng cung xa hoa lộng lẫy mình vừa nhảy xuống chỉ còn lại một chấm nho nhỏ: [Truyền tống ông tới vị trí của Horn, còn lại bao nhiêu thời gian?]
[15 phút.]
[Đánh cược một lần.]
Choáng đầu hoa mắt như thủy triều dâng lên vô tận, đào hoa theo gió tản mác ra mùi hương khắp trời, Triêu Đăng xoa xoa huyệt thái dương, đập vào mắt là thần sắc phức tạp dị thường của thanh niên, Triêu Đăng phán đoán thời gian rồi chậm rãi đi về phía trước.
“Em đang xem hoa sao?”
Thanh niên vươn lấy cành hoa đưa qua, như trăm năm trước từ chối vương miện đối phương dâng lên, lại một lần nữa khước từ, cười hì hì tiến vào nơi sâu xa nhất của đôi bích lục đẹp đẽ.
“…”
Thần sắc Horn khẽ thay đổi, hắn hơi há miệng, muốn nói lại thôi, ngắm nhìn Triêu Đăng.
“Để anh nói cho em biết.” Cánh tay trắng nõn buông cành hoa ra, gương mặt mềm mại như thủy mặc lan tràn ý cười: “Dù anh có thích kim tệ đến mức nào đi chăng nữa thì anh cũng không muốn bị giam chết trong đó.”
“Em…”
“Tiểu Horn.” Triêu Đăng thấy thần sắc thanh niên biến hóa, càng khẳng định suy đoán trong lòng mình: “Ánh sáng có tên này là vì mục đích thành lập ban đầu của nó, chính là để tìm một người, có đúng không?… Vậy em đã tìm được người đó chưa?”
Không gian cường hãn đến khủng bố phá hủy toàn bộ hoa anh đào trên cây, mưa hoa phiêu linh đầy trời, tán loạn theo gió, cả không gian một mảnh hồng sắc. Triêu Đăng nhìn thanh niên đối diện đã mất khống chế, nhớ đến câu nói khó hiểu trong buổi lễ cưới hôm nọ, rốt cuộc hiểu được thâm ý trong đó.
[Em vẫn luôn chờ anh.]
Hắn đã chờ mấy trăm năm, từ vị vua chết không cam lòng biến thành hoàng tử không được yêu thích, người nọ là ánh sáng của hắn, kể từ năm mười bốn tuổi bắt đầu khôi phục kí ức và sức mạnh, hắn liền dùng hết toàn lực tìm tung tích người nọ, giữa thế giới tràn ngập tuyệt vọng này đã bao lần muốn hủy diệt tất cả, những đêm dài bừng tỉnh khỏi giấc mộng đau thương khổ hoặc, người hắn yêu toàn thân đẫm máu ra đi trong gió bão, thân xác vùi lấp trong thành hoang vắng vẻ, rồi lại trở thành người bình thường đi lướt qua hắn.
“Mấy trăm năm trước, lần cuối cùng Lili giúp em xem trước tương lai, cô ấy nói.” Thanh niên mắt xanh cười thảm: “Anh sẽ trở về.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Gọi ông là thần đánh cược.]
[Thần đánh cược.] Hệ thống giải quyết việc chung: [Chuẩn bị bước nhảy không gian, còn lại hai mươi giây.]
“Tiểu Horn.” Mỹ nhân mắt đen bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vòng hoa làm bằng kim loại rất đau, nếu như lần sau gặp lại phải đổi cho anh cái khác —-“
“Em đồng ý.”
Thân ảnh người nọ từng chút từng chút tiêu tan, năng lượng không gian nghiền ép âm cuối, mơ hồ lạc mất trong sương mù, hoa anh đào nhẹ nhàng phiêu linh đầy trời, tuyết lạnh đóng băng đại dương, tà dương sầu muộn rơi trên ánh lửa trong thị trấn nhỏ, khúc dân ca bện thành dòng sông kí ức lặng lẽ chảy xuôi theo dãy núi, Firenze làm trung tâm của vạn vật trong vũ trụ, giấc mộng năm ấy cắm rễ vào tận trái tim người anh hùng.
[Thượng Đế ban cho ta trí tuệ, thanh xuân, ô danh và ác đấu, ta dùng sự vinh quang này báo đền liên bang.]
[Thân ta mặc người giẫm đạp.]
Thanh niên mắt xanh cả người đẫm máu, hắn cứ đi về phía trước, như một con sói kiêu căng cô độc.
[Quốc gia ta mơ màng trong cơn say.]
Tại hành tinh nghèo hèn năm nào, thanh niên nắm chặt nắm đấm, lực lượng không gian sùng sục sôi trào, thi thể ngã đầy đến nơi cuối cùng của thiên địa.
[Trái tim ta chứa đầy ma quỷ.]
Đó chính là… Trái tim của vị anh hùng đỉnh thiên lập địa.
[Ta lao nhanh trên con đường trống rỗng, mãi đến khi thế giới dưới chân ta lụi tàn.]
Horn Anderson là nhân vật truyền kì đầy tài ba, hậu thế khi xem lại vũ đài lịch sử năm nào đều thấy rõ hai vị trùng tên trùng họ này đều là người thống trị, lật đổ quyền thế gia tộc nhưng cả đời lại cô độc, viết nên trang sử chói lọi của dòng họ Anderson đến tận trăm năm sau.
[Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!]
[Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất