Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 32

Trước Sau
Không ai trả lời.

Triêu Đăng lặng im chịu đựng nụ hôn của hắn, chỉ cảm thấy vật mềm mại trong cổ họng quá mức lạnh lẽo. Dường như đối phương rất thích chất lỏng ẩm ướt trong miệng, tỉ mỉ liếm mút, ngay cả đầu lưỡi nhạy cảm cũng bị quấn lấy liên tục, trong cơ thể truyền đến một trận sảng khoái, đã lâu không bị giá trị hận ý ba sao hành hạ, nay gặp lại càng mãnh liệt đến đòi mạng. Việt Trường Ca nhận ra thân thể người yêu biến hóa, trêu đùa nói.

"Mấy ngày không gặp, thân thể này của Tiểu Đăng..." Tay hắn thọt vào miệng Triêu Đăng, nhẹ nhàng âu yếm chiếc lưỡi mềm mại, thậm chí còn chọt sâu vào tận cuống họng. Loại xâm lược áp bách đó khiến Triêu Đăng muốn nôn khan, nhưng dưới ám thị của đối phương đành mặc cho hắn đùa bỡn: "Càng ngày càng đáng yêu."

Ám thị: một loại ảnh hưởng tâm lí, điều khiến người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý.

P, ông đây vẫn luôn cực kì đáng yêu.

"Cái kia... Chuyện gì đang xảy ra?"

Khi Việt Trường Ca thu tay lại, Triêu Đăng thấp giọng hỏi.

"Hoa Linh Tê?" Tu sĩ tóc bạc hôn lên, trực tiếp áp đảo người xuống mảnh đất đầy hoa, giam giữ người nọ vào trong lồng ngực. Triêu Đăng rũ mắt, lúc trước y vẫn tưởng Việt Trường Ca thích thế, nhưng giờ mới nhận ra những hành vi này hoàn toàn thuộc về xà tính, cả người triền miên dây dưa: "Mấy trăm năm trước, lúc ta giết hắn đã đưa một tia linh thức vào, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra, ngày ấy bị tám môn phái liên thủ, ta muốn chơi xấu nhưng quá nhiều người, không tiện động thủ..."

"Cho nên ngươi mới cho tia linh thức ngủ đông trong thi thể kia tỉnh lại, mượn tay diệt trừ đám người nọ?" Triêu Đăng hơi nhíu mày: "Sau khi tiêu diệt đám người kia, ngươi liền giết hắn để củng cố lại danh dự và địa vị của mình, ngươi ----"

"Tiểu Đăng thật thông minh." Âm sắc người nọ ôn nhu như nước, phảng phất kẻ giết người năm trăm năm trước không phải là hắn. Qua một cái chớp mắt, đôi duyên sắc còn chứa chan tình cảm bỗng dâng đầy lãnh ý tàn nhẫn: "Đáng tiếc, quá thông minh, em là người đầu tiên có thể lợi dụng ta, lừa gạt ta như thế... Ta rất đau lòng."

Đuôi rắn quấn trên đùi Triêu Đăng lui ra, y không dám giãy dụa, liền bị người đem vào Dạ Huyền, đệ tử trên đường đều cúi đầu không dám nhìn hắn, lần đầu tiên đến nơi này đã biết cấu trúc Dạ Huyền cung tinh xảo, dễ thủ khó công, phàm là người bên trong nếu không đi ra từ cửa chính thì dù là tu sĩ có công lực thâm hậu, muốn đào tẩu cũng khó như lên trời, lần này đi vào chắc chắn sẽ không có cơ hội chạy trốn, huống chi Việt Trường Ca còn có tâm ràng buộc, toàn bộ Dạ Huyền cung đối với y mà nói, sẽ trở thành lao tù hoa mỹ rộng lớn nhất.

Xuyên qua rừng đào tàn hoa, tuyết trắng bay lả tả đầy trời. Vân Tịch canh giữ ngoài tẩm cung thấy cung chủ che chắn người trong ngực, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ. Hơn nửa tháng sống trong lo sợ, dù ngoài mặt Việt Trường Ca vẫn giống như mọi ngày, vẫn ôn hòa lễ độ với mọi người nhưng Vân Tịch biết rõ tính khí đối phương lại vô cùng sợ hãi, lúc nào cũng cảm thấy đầu rơi đến nơi, hiện tại người trong lòng cung chủ đã trở lại....

Hình như tu sĩ tóc bạc mỉm cười nói gì đó với người trong lòng, vẻ mặt mấy phần là trấn an nhưng lại thấy ma tu trẻ tuổi biến sắc, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn.

"... Không, không... Không muốn!!"

Việt Trường Ca hôn y một cái, không chút do dự khống chế Triêu Đăng, đem người vào tẩm cung. Dưới tình thế cấp bách Triêu Đăng bắt lấy cánh tay Vân Tịch, cảm giác mềm mại tinh tế ấy đủ khiến bất luận người nào tâm thần trì đãng. Vân Tịch sững sờ, cảm thấy cánh tay mình đau đớn, theo bản năng hất cánh tay cầu cứu của Triêu Đăng ra, cuối cùng trong tầm mắt chỉ còn lại gò má trắng nõn đầy lạnh nhạt của Việt Trường Ca.

"Trường Ca, Trường Ca... Xin ngài mà..."

Cổ tay bị đầu ngón tay băng lãnh bao phủ, tiếng khẩn cầu cứu giúp bị người ngó lơ, nhớ đến lời uy hiếp dịu dàng ngoài tẩm cung ban nãy, chỉ cảm thấy vực sâu đang ở trước mắt.

"Em đang xin ta đừng chặt tứ chi của em?"

Thấy Triêu Đăng liên tục gật đầu, người kia nhẹ nhàng ve vuốt cánh tay trắng nõn. Có lẽ do đối phương ôn như nên y cảm thấy cơ hội đã đến, mỹ nhân tóc đen mắt đen tựa đầu lên bờ vai Việt Trường Ca, nhè nhẹ cọ xát.

Đúng là con nít, dù phạm lỗi lầm nhưng luôn nghĩ rằng chỉ cần làm nũng là sẽ được tha thứ.

Triêu Đăng nghe thấy đối phương cười khẽ, trong đôi ngươi duyên sắc như có ánh sáng lưu chuyển, một tay Việt Trường Ca vòng qua lưng Triêu Đăng ôn nhu xoa xoa, âm thanh mềm mại.

"Ta yêu em."

Đồng thời, một tiếng nhỏ bé vang lên, từ cánh tay trắng nõn đã bị bẻ gãy.

"A.... A a a a a a a a a a a -------!!!!"

Gân tay của y.... Bị cắt đứt.

Sau lưng Triêu Đăng đầy mồ hôi lạnh, co rúc trên giường lớn phủ đầy tơ lụa, thị nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, ngoan ngoãn cụp mắt không dám lên tiếng. Việt Trường Ca bấm linh quyết khóa cổ tay y lại, liếm hôn lên cánh tay đã không thể cử động.



Đốt ngón tay dài nhỏ, xương tay tinh xảo, ngay cả móng tay cũng xinh xắn, non nớt như nụ hoa hồng.

"Sức khôi phục của Tiểu Đăng hình như rất mạnh." Hắn mỉm cười, toát ra phong thái sơ lãng, người mỹ như ngọc: "Sau khi cấm chú này hạ xuống, dù thực lực mạnh đến đâu cũng hóa thành hư không, em cứ ngoan ngoãn... Làm người tàn phế thuộc về riêng ta."

[Thống.]

[Hắn nói rất đúng.]

[...]

"Cút ngay!!" Ma tu nọ như động vật nhỏ bị chọc giận, đôi ô mặc vì nước mắt lẫn với hận ý trở nên đỏ bừng, lại không biết dáng vẻ ngạo khí, bất lực đáng thương này có bao nhiêu dụ người: "Ngươi chết đi, tại sao ngươi không chết đi!! Ai mà muốn ở cùng tên điên như ngươi ------- A a a a a a! Cút ngay cho ta!"

Quá u buồn sầu thương.

Mới có ba sao thù hận thôi mà đã vậy rồi, Đăng Đăng.... Đăng Đăng sảng khoái tới mức không muốn diễn nữa.

"Kêu thật quyến rũ."

Việt Trường Ca ung dung buông xuống cấm chú trên cánh tay đã bị phế bỏ, đồng thời dùng thủy linh căn chữa khỏi vết thương đang không ngừng chảy máu, thong thả liếm láp từng giọt máu ngọt ngào ngây ngất.

"Súc sinh!.... Ahhh...."

Hai tay mềm mại co quắp trên giường, Việt Trường Ca đè lại cặp chân dài đang đá mình, trong con ngươi nổi lên âm hàn khiến người kinh hãi.

"Một lát nữa em sẽ hiểu, cái gì gọi là súc sinh."

Người kia hời hợt trả lời khiến Triêu Đăng nóng không chịu nổi, cố tình y không thể cử động, đành phải phó mặc xuôi theo, cảm giác như tơ lụa thượng đẳng khiến tu sĩ tóc bạc vô cùng yêu thích. Hắn liếm hôn lên mắt cá chân trắng mịn đầy yêu thương, đầu lưỡi trượt từ mu bàn chân trượt xuống, khẽ ngậm ngón chân xinh xinh vào miệng. Mỹ nhân bên trên chịu không nổi uốn éo, thân thể có phản ứng, đôi ngươi khép hờ ngập tràn mù sương.

Dường như nhận ra có gì đó không đúng, âm thanh thê thảm hỏi.

"Ngươi... Ngươi có phải là..."

"Xà tính bản dâm." Đôi môi Việt Trường Ca rời khỏi chân Triêu Đăng, bàn tay xoa xoa trên mắt cá chân tinh tế: "Tiểu Đăng ăn nhiều xà tinh của ta... Càng dài sẽ càng xinh đẹp."

"A... Đồ biến thái..."

Đầu ngón tay vùng vẫy, mỹ nhân tóc dài đen óng phát ra từng trận gào khóc bi thương bi thương. Khi Việt Trường Ca lại một lần nữa dùng cấm chế nguyền rủa phế đi chân phải, Triêu Đăng khóc đến cả người run rẩy, cổ họng như sắp đi tong. Dáng vẻ bị khi dễ như thế lại dễ dàng dấy lên dục vọng hành hạ của đối phương. Đồng dạng, chân trái của y cũng bị bứt gân, sau khi chữa trị vết thương xong xuôi, Việt Trường Ca ôm người yêu hoàn toàn không thể cử động vào ngực, nhỏ nhẹ hôn lên dòng lệ xinh đẹp, nuốt hết vào bụng.

"Ngoan, không đau, chữa khỏi rồi." Rõ ràng người kia vừa mới làm xong chuyện ác nhưng lại xuất trần như thần tiên trên trời, lời nói ẩn đầy tình ý đến mù mị đầu óc: "Chúng ta đi tắm rửa, sau đó cho em ăn thứ mà em nên ăn, có được không?"

Mi định cho ông ăn cái gì đó.

Đại mỹ nhân thật sự rất hạ lưu không biết xấu hổ, loại người bề ngoài thanh lãnh nhưng thực tế lại hư hỏng xấu xa này.... Rất được Triêu Đăng yêu thích đó nha.

Y bị ôm vào linh tuyền, toàn thân từ trên xuống dưới được người cẩn thận chà lau, nước suối ấm áp ẩn chứa linh lực mênh mông khiến Triêu Đăng vô tình mệt rã rời. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, nơi đan điền bị bàn tay thon dài bao phủ, vành tai bị người ngậm cắn, cảm nhận được hơi thở đối phương đang nhảy múa khắp nơi trên da thịt mình.

"Tiểu Đăng thích linh căn như thế... Vậy ta cho em một cái nhé."

"Cái...? Không, không, không không không không ---------!!"

Triêu Đăng không thể nhúc nhích, dù liều mạng muốn chạy trốn thì tứ chi bị phế bỏ sớm đã không còn sức lực, đành phải trơ mắt nhìn người kia dịu dàng cầm cái gì đó ánh lên màu sắc nhu hòa chạm vào người mình, nhìn kĩ thì đó là một vật rất đẹp, tản ra ánh sáng mềm mại, ấm áp yên tĩnh, thỉnh thoảng bốn phía có những chấm nhỏ lóe lên rồi biến mất, đẹp hệt mộng ảo.



Đây là, thủy linh căn.

Tuy không biết làm sao mà được nhưng nếu không có gì bất ngờ, thì vầng sáng ôn nhu trước mắt này rất có thể là linh căn của Việt Trường Ca.

"Ngài... Dù ngài là song hệ cũng không thể thiếu đi một cái chứ?" Triêu Đăng hấp tấp nói: "Dù ngài không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng ngài ----------"

"Đây chỉ là một nửa." Việt Trường Ca vạn phần ôn nhu đưa tay sờ lên đan điền Triêu Đăng, thấy người nọ sợ gần chết lại không thể nhúc nhích, nhấc một tay xoa xoa đầu y: "Huống hồ nếu cho em tất cả, ta sẽ không khống chế được em, Tiểu Đăng à."

Thấy y vẫn còn nghi ngờ, người đối diện hơi nhấc hàng mi lông vũ, mềm mỏng nói.

"Linh căn của ta chia làm hai nửa, trên lý thuyết mà nói, nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng đến một số bộ phận, những người từng thử qua đều thất bại, một phần nhỏ chưa kịp trồng vào cơ thể thì linh căn đã khô héo."

Hắn vừa nói vừa đem vật có ánh sáng nhu hòa mạnh mẽ đẩy vào đan điền của Triêu Đăng, không quan tâm người nọ gào khóc thảm thiết, gương mặt nhỏ trù diễm ướt đẫm nước mắt, lệ trào từng giọt từng giọt rớt xuống linh tuyền, cả người đau đớn đến sắp mất ý thức.

".... Được rồi..." Triêu Đăng thở không ra hơi, tay chân mềm nhũn ngâm trong linh tuyền lộ ra tư thái yếu đuối nhu nhược, ngay cả giãy dụa cũng không làm được: "Rốt cuộc nguoi muốn hủy ta đến mức nào mới hả giận?... Hoặc là nói, ngươi coi ta là cái gì? Dù ta là người sai trước nhưng ngươi bắt nạt ta như vậy -------"

"Tiểu Đăng, em có phản ứng." Mặt mày Việt Trường Ca cong cong ngắt lời Triêu Đăng. Biểu tình như thế quả thực rất hợp với dung nhan hắn, môi mỏng đóng đóng mở mở: "Dường như em rất thích ta đôi xử như tế... Đến đây, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho em ăn."

"Cút ngay! Đồ điên!"

Gương mặt nhỏ thoáng chốc phớt hồng, không biết là do tức giận hay do nguyên nhân nào khác, đột nhiên đuôi bạch xà quấn lấy cẳng chân y lại lạnh lẽo mặc cho linh tuyền ấm nóng. Triêu Đăng thấy người nọ gọn gàng lột sạch quần áo, vốn dĩ thứ nên ở giữa hai chân lại trở nên to dài, đuôi của một con rắn.

"Ngươi.... Không! Đừng.... Xin ngài mà! Trường Ca, đại mỹ nhân.... Ngài đừng làm vậy với em! Không muốn... A... Không muốn không muốn không muốn!!!"

"Tiểu Đăng, nếu là xà... Nơi đó sẽ có hai cái nha, em sẽ sướng tới chết, nói không chừng sau đó còn cầu xin ta."

Hắn khẽ cười thành tiếng, dứt lời liền tàn nhẫn làm ngay bên trong linh trì, cấm kị quái dị, chơi đùa mỹ nhân tóc đen lâu đến mức y sức cùng lực kiệt, có mấy lần suýt chết chìm được người nọ vớt lên độ khí. Mãi đến lúc người kia dừng lại, Triêu Đăng đã sớm sảng khoái đến hôn mê bất tỉnh, tắm rửa sạch sẽ cho y, Việt Trường Ca ôm người lên giường, lại hôn một lượt từ đầu đến chân, mới hài lòng ôm người ngủ say.

Vì tay chân đã triệt để đứt rời nên tắm rửa, di chuyển, thay quần áo... Tất cả đều bị Việt Trường Ca khống chế, hắn cho Triêu Đăng dùng thuốc tăng trưởng, thúc đẩy mái tóc nhanh chóng dài ra mà lúc trước đã bị Triêu Đăng cắt ngắn. Thấy đối phương cầm tới một bộ hồng y, Triêu Đăng lộ ra thần sắc chán ghét.

"Ta không muốn."

Triêu Đăng cố gắng hết sức rút vào trong giường, da dẻ được nuôi dưỡng trải đầy vết yêu, phảng phất chỉ cần đụng mạnh một tí là chảy ra nước. Mấy ngày nay Triêu Đăng luôn bị bức ép mặc vào các loại quần áo đỏ chót, màu sắc tươi diễm như thế đương nhiên là vật vô giá, cung chủ Dạ Huyền cung thấy vậy cũng không mảy may để ý, mê luyến hôn nhẹ vầng trán Triêu Đăng, cưỡng bức người nọ mặc vào hồng trang rực rỡ.

Tay chân mềm nhũn được người kia xoa bóp, nếu như không vận động trong thời gian dài thì đó mới chân chính gọi là phế bỏ, cơ bắp sẽ chậm rãi suy nhược. Mà kẻ làm nên tất cả những chuyện này lại vô cùng dịu dàng mát xa ngón chân cho Triêu Đăng, xong xuôi liền thoa lên thuốc mỡ sền sệt, khi mùi thuốc tan vào không khí, Việt Trường Ca liếm liếm lòng bàn chân của y.

"Nơi này của Tiểu Đăng... Càng ngày càng mềm."

Âm thanh mơ hồ truyền đến, Việt Trường Ca kéo người vào trong ngực, ngậm lấy vành tai, thấp giọng nói: "Thân thể em thật ấm áp, vì hỏa linh căn à."

Là thân nhiệt của mi thấp đó, đồ dốt nát ngu ngốc, sau này đầu thai nhớ chọn con nào khôn một chút, nhưng phải là vương.

Cân nhắc đến vai diễn của mình, Triêu Đăng điều động linh năng áp chế linh căn, lạnh giọng nói: "Bây giờ không được, buông ta ra."

Y vừa dứt lời liền cảm nhận được đan điền nóng rực, thủy linh căn bị ép trồng vào đang loại trừ hết linh lực phân tán trong cơ thể, cảm giác được linh căn của mình bị lưu thủy ôn nhu bao vây, ngay cả linh năng cũng bị khống chế khiến Triêu Đăng kinh hãi, căm hận cắn lên vai đối phương, người kia cũng không quan tâm vết thương chảy máu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người nọ như đang an ủi.

"Ta yêu em."

Đợi khi Triêu Đăng phát tiết xong, Việt Trường Ca kéo lấy một sợi tóc dài của người nọ, nhẹ nhàng liếm hôn, sợi tóc đen kịt rơi vào lòng bàn tay hắn nhưng da đầu Triêu Đăng lại tê dại, cả người sảng khoái không nói nên lời, Triêu Đăng sợ hãi mở to hai mắt, cơ hồ mất không chế nói: ".... Ngươi đã làm gì ta!"

"Ta yêu em." Tu sĩ như minh nguyệt lặp lại, đồng mâu duyên sắc khép hờ, cười đầy hời hợt: "Ta sẽ biến em thành ta, Tiểu Đăng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau