Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 92: Nam hài hoàng kim 15

Trước Sau
Edit: Hyukie Lee

Nghe thấy tiếng long ngâm gào thét của thủy tổ, hơn nửa Long tộc vọt đến hang động không ngừng xao động, tiếng long ngâm triệt liệt thiên tế khiến tổ rồng đang yên tĩnh trở nên hỗn loạn. Triêu Đăng run rẩy cả người dựa vào lồng ngực Vincent, khoái cảm do giá trị thù hận mang đến không ngừng bào mòn thần kinh, nhận ra người trong lòng thay đổi, nụ cười Long tộc cả đời không đổi bỗng nhíu mày.

“Ngươi thích cảm giác này?” Bàn tay tìm về nơi tư mật của người nọ, Vincent đưa ngón tay ướt đẫm tiến vào bên trong: “Nhiều thánh thủy như vậy, ngươi cao hứng lắm à.”

“…”

Chính xác, ông đang rất cao hứng.

Cảm giác mãnh liệt như vậy, nhất định giá trị thù hận đã đầy, tức giận như vậy cũng không bị đánh, chắc chắn giá trị yêu thương cũng đã đầy.

Long ca, đúng là, thiên chân khả ái hồn nhiên như cô tiên.

“Vốn cho rằng ngươi thích dịu dàng, sớm biết ta đã không cẩn thận như vậy.” Vincent vừa dứt lời, dừng lại một chút: “Ngươi chọn cái nào?”

“… Ngươi lên đi.”

Từ chối ở trên, mệt đến hộc máu.

Ban ngày cưỡi rồng, ban đêm rồng cưỡi, không tồi.

“Được.” Hồng Long để người xuống dưới, ra hiệu Triêu Đăng nằm quỳ úp sấp, sau đó liền ôm lấy cơ thể y từ phía sau, sợi tóc màu đỏ sượt qua gò má, Long tộc phía sau xấu xa liếm liếm vành tai, không có ý tốt nói: “Ngươi chọn sai rồi.”

“… Ngươi muốn giết ta?”

“Đương nhiên.” Thấy mỹ nhân bị đặt dưới thân sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút tán loạn, hiển nhiên là sắp ngất đi, Vicent cắn rách cánh tay, long huyết nóng rực chảy vào miệng Triêu Đăng: “Ta dùng nơi này.” Hắn thúc lên đỉnh: “Giết chết ngươi.”

Mẹ, thiên chân khả ái?

“… Ừm a! Chậm chút chậm chút chậm ——“

“Ai?” Vincent cười híp mắt mở miệng nói: “Tiếng bước chân, có không ít, hẳn là bọn cha.” Hắn hôn Triêu Đăng một cái: “Sư phụ, ngươi muốn làm trước mặt bọn họ hay là ẩn đi? Chọn sai sẽ trừng phạt gấp đôi nhá.”

Tính cách Long tộc quá dâm, từ lúc sinh ra đã mang theo dục vọng mãnh liệt muốn chinh phạt kị sĩ của mình dưới ánh mắt của tất cả mọi người, trong lịch sử có không ít kỵ sĩ vì không thể chấp nhận điều này mà vứt bỏ khế ước, đương nhiên khế ước kí kết với Long tộc không thể kết thúc đơn phương, bọn kỵ sĩ vi phạm phần lớn bị lôi vào tổ rồng không ngừng xâm chiếm, cho đến khi Long mất hứng, kỵ sĩ sắp chết bị ném khỏi hang động.

Triêu Đăng mở to hai mắt: “Không… Đừng như vậy!”

“Thật đáng tiếc, lại sai rồi.”

Vincent khẽ cắn bờ môi tràn ngập tính ám chỉ, Triêu Đăng từng bước lần ra tính khí của hắn dịu ngoan mở miệng, đầu lưỡi dây dưa, Hồng Long tùy ý cảm nhận đầu lưỡi mềm mại trơn nhẵn hơi run rẩy của nam hài, sức mạnh cội nguồn ngọt ngào bên trong đủ để khiến tất thảy sinh vật mê cuồng điên đảo.

Đây là khế ước giả… Của hắn.

Không đợi Triêu Đăng phản ứng, y liền bị ném vào vực sâu, xung quanh đều là vật chết, vảy của cơ thể Thủy Tinh Long tỏa ra ánh sáng lung linh mài da thịt y đau đớn, máu rồng hãy còn hơi ấm chảy qua gan bàn chân, Vincent nắm lấy hai chân y, đặt người lên cơ thể Thủy Tinh Long máu me đầm đìa, không đợi người sau ổn định tay chân, lại một trận thảo phạt khiến cơ thể Triêu Đăng mềm nhũn.

Bọn họ giao triền trên thi hài của Thủy Tinh Long.

“Ngươi thật nhỏ, cũng thật mềm mại.” Mãi đến tận khi trên da thịt trắng nõn của nam hài nổi lên một tầng hồng nhạt, Long mới lau đi nước mắt trên gương mặt y: “Biến thành nguyên hình căn bản không có cách nào hưởng thụ…” Vincent ám muội hôn liếm lệ chí nhạt sắc trên mí mắt nho nhỏ: “Sư phụ, ngươi còn cần Long kia không.”

“Không, không cần…”

Hắn cười lên: “Muốn nhìn ngươi bò xuống đất.”

Triêu Đăng ai ai hức hức một tiếng: “Ta sẽ chết, xin ngươi.”

Đừng nói bò, nếu không phải Vincent đỡ giúp, eo đã xụi xuống từ lâu.

“Ngươi cần ai?”



“Ngươi.” Cảm nhận được động tác của Long, Triêu Đăng không nhịn nổi vừa khóc vừa gọi: “Ta chỉ cần ngươi, ta cần ngươi nhất… Xin ngươi, tha cho ta đi…”

“Không tha…” Vincent cười, nhẹ nhàng nắm lấy cổ Triêu Đăng: “Đánh chim xong trừng trị ngươi tiếp, tuổi thọ Nhân loại quá ngắn, sư phụ có muốn biến thành mẫu long hay không?”

“… Cái gì.”

“Ăn nhiều long tinh một chút, có thể trường sinh bất lão.”

Thanh niên tóc đỏ đối diện hờ hững mơn trớn đôi môi, đôi mắt màu sắc ngân bạc như hải dương lưu động, thấy sắc mặt Triêu Đăng cương cứng, bỗng nhiên Vincent cười ha ha.

“Đùa thôi.” Hắn nói, bàn tay ôm lấy Triêu Đăng: “Đồ đệ tìm ma dược cho ngươi, sư phụ theo ta thêm mấy kỉ nguyên, có được không?”

Thế tiến công của Thiên tộc mấy ngày gần đây càng lúc càng mãnh liệt, Hắc Long thực sự không nhìn nổi thằng con khốn nạn giết xong thủy tổ liền lăn giường ngày đêm, vừa tức giận lại vừa có mấy phần kiêu ngạo, tuy mặt ngoài trừng phạt là vậy nhưng chiến trường cần Hồng Long là sự thật không thể nghi ngờ. Sau khi Vincent bị cha hắn nắm đầu đi đánh nhau, Triêu Đăng bị đối phương làm đến suýt chút nữa xương mềm rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi, làm tình bất chấp thiên hạ khiến y mệt không thể tả, nếu không phải Vincent luôn dùng máu rồng tẩm bổ thân thể, tám chín phần mười y đã bị giết chết ở tổ rồng.

Triêu Đăng nhắm mắt lại, buồn ngủ nặng nề kéo đến, thực sự y quá mệt mỏi, ý thức tan biến tựa như bọt biển, không biết trôi qua bao lâu, khi Triêu Đăng cảm giác có gì đó chạm vào mình, y mở mắt ra.

Tóc dài vàng nhạt buộc ở sau gáy, đầu ngón tay trắng nõn của người kia chậm lên thuốc mỡ màu xanh, mỹ nhân tư thái tao nhã trước mắt có gương mặt thành thục hơn Eli mấy phần, nhưng từ đôi đồng tử xanh biếc hiếm thấy của đối phương mà xem, không thể nghi ngờ đây chính là giáo hoàng của đại giáo đình.

“Tiểu Eli…?”

Bố disss, thôi xong.

Long ca đánh chim tiền viện, Triêu Đăng bùng cháy hậu viện.

Y bị đặt trên giường lớn trống rỗng, khung giường nạm vàng khảm ngân, so với giường chiếu, thứ này càng giống một dụng cụ tra tấn lộng lẫy quý giá hơn, tay chân Triêu Đăng bị xích vàng khóa kín, ngay cả vòng eo cũng bị dây xích trói buộc, thuốc mỡ màu xanh tỏa ra hương thơm cây cỏ nhàn nhạt, mỹ nhân tóc vàng cúi đầu, cẩn thận thoa thuốc mỡ khắp cơ thể người nọ.

“Tiểu Eli.” Triêu Đăng dừng một chút, run sợ không dễ phát hiện lẫn trong thanh âm: “Ngươi làm… Làm cái gì vậy? Đây là nơi nào?”

“Cửu Trùng Thiên.” Ngón tay Eli xẹt qua da thịt trắng nõn của Thánh tử, ánh mắt phảng phất đang nhìn vật chết khiến từ đầu đến chân Triêu Đăng nổi lên hàn ý: “Ngươi là tế phẩm.”

“Cái —-“

Quan hệ nhân quả không đúng, thất bại.

“Tế phẩm không có tư cách nói chuyện.” Eli lau khô thuốc mỡ còn dư lại trên tay, hắn tháo dây cột tóc, tóc dài vàng nhạt rớt xuống phía sau chặn lại tầm nhìn Triêu Đăng, thấy nam hài bị ma chú cấm đoán không phát ra âm thanh tràn ngập hoảng sợ nhìn mình, khẽ nhấc con ngươi, Eli nói: “Ngươi rất sợ?”

“…”

Đúng rồi, sợ lắm á.

“Nếu sợ, tại sao lúc trước còn muốn chạy trốn?” Bàn tay dấy lên nguyên tố phép thuật thay đổi liên tục, Eli đưa tay đến gần Triêu Đăng: “Ngươi ký kết khế ước với Hồng Long, nó chỉ là thứ súc sinh ghê tởm, ta còn không nhận ra Trưởng kỵ sĩ bị con rồng đó thay thế từ bao giờ, ngươi muốn nó giúp làm gì? Giết Thần?”

“…”

“Ta chính là Thần.” Bên môi Eli nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta tự mình xuống nhân gian, sức mạnh bị hạn chế trong thể xác phàm nhân, chỉ vì bồi dưỡng ra Thánh tử có thể thỏa mãn, ngươi là tế phẩm mà ta tuyển chọn.”

Nhận ra dị dạng trên cơ thể mình, Triêu Đăng không thể tin nổi nhìn về Thần tộc gần trong gang tấc, xiềng xích hoàng kim vì giãy dụa mà leng keng vang vọng, Eli thấy vậy nắm lấy cằm Triêu Đăng, chèn đầu lưỡi vào miệng y, người sau hức hức không ngừng vùng vẫy, đầu lưỡi Eli nhanh nhạy mút lấy nước bọt, hành hạ từng chút từng chút khiến Triêu Đăng cuống lên, cả người không ngừng run rẩy như co giật, lại như rơi vào hầm băng.

Cơ thể bắt đầu thay đổi, bộ ngực mềm mại nhô lên thật cao, bên trên cặp tuyết trắng đầy đặn nở ra đóa hoa thiên kiều bá mị, tóc dài ô mặc của Thánh tử buông lên đầu vai, vòng eo tuyết sắc, cặp chân thon dài, da dẻ trắng nõn tựa hoa tường vi, đường nét cơ thể lên xuống tạo nên sự gợi cảm khiến người mê say.

“Để ta xem một chút.” Người kia nói, tham lam đến cực điểm chạm vào bờ vai y: “Xem Tiểu Đăng phát dục có tốt không.”

Đôi tay không ngừng vuốt ve trên người, hai bên trái phải bao lấy đám mềm mại nhô cao, Thần tộc trước mặt mạnh mẽ thu tay —–

“A!”

Triêu Đăng mở choàng mắt.

Là ảo cảnh.



“Thoải mái không?”

Chẳng biết từ lúc nào, y bị Eli thôi miên tiến vào ảo cảnh giả lập, nhưng thực tế vẫn không thay đổi là mấy, y muốn lau đi mồ hôi bàng bạc bị dọa ra, nhưng bàn tay vì xích khóa hoàng kim mà không thể động đậy.

“Thoải mái chứ.” Nhận ra Eli đã giải ma chú cấm ngôn, Triêu Đăng nheo mắt: “Thoải mái đến mức ta cũng muốn ngươi thử xem, đồ biến thái.”

“Đừng cậy mạnh.” Thần tộc tóc dài vàng nhạt chớp chớp đôi mắt xanh biếc, hắn cúi người: “Ma dược tiến vào cơ thể, chờ khi ta vẽ xong ma chú, ngươi sẽ chân chính biến thành dáng vẻ vừa nãy trong ảo cảnh, Hồng Long kí kết khế ước với ngươi vẫn còn quấn đấu với Thiên tộc, ngươi vẫn tin rằng hắn sẽ thắng trận tìm được ngươi sao?”

Long ca có thể đánh thắng, bố tin, nhưng hắn có tìm được hay không, bố rất hoài nghi.

“Tin.” Mặc kệ thế nào, cũng phải giả vờ không sợ, Triêu Đăng nhịn xuống kích động phun nước miếng lên gương mặt tinh xảo của Eli, mặt không cảm xúc nói: “Đánh cược một Triêu Đăng, hắn còn có thể làm thịt ngươi, đồ biến thái ngươi có tin hay không?”

Vân lưu chầm chậm trải khắp tầng năm, tiên huyết nhuộm đỏ cầu thang thuần trắng, Đại Thiên Sứ một đường truy đuổi dấu vết Long tộc dừng lại bước tiến, lúc nãy trong chiến trận hắn đã bị Hồng Long đánh tới trọng thương, sau khi phảng phất cảm nhận được thứ gì, Long tộc vốn đang dây dưa không ngớt bỗng dưng quay đầu chạy đi, suy tư một chút, Ceciya liền rõ ràng nguyên nhân hành động khác thường của Hồng Long.

[Long khí nhạt rồi.] Ceciya nói với một âm thanh khác trong đầu: [Hắn tới tầng sáu.]

Xung quanh đều là dấu vết Long để lại, thần điện rách nát cùng thi hài cháy đen nằm bò một chỗ, âm thanh lười biếng thuộc về Luyten không còn hứng thú: [Đuổi theo?]

[Nếu Long chiến đấu với thần Nhân loại, cuối cùng chúng ta có nên diệt hết bọn họ không?] Ceciya nghiêm túc nói: [Trai trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi, nếu không chiến tranh chúng ta phát động sẽ không có ý nghĩa.]

[… Là trai cò tranh chấp, lần sau nhớ đọc sách cẩn thận một chút.] Ác Ma bất đắc dĩ thở dài: [Anh bạn nhỏ bị bắt nạt khóc rồi kìa, đi chậm nhặt xác cho y?]

[Luyten.] Ceciya cau mày: [Có phải căn bản là ngươi không muốn dùng Triêu Đăng tế tự?]

Mười triệu năm trước, Thiên tộc từng sinh ra một đôi song tử chói mắt, hai huynh đệ bọn họ nắm giữ lực lượng ma pháp siêu phàm, thân thiết không kẽ hở, uống cùng một chén rượu ngon, mãi đến tận khi huynh trưởng song tử phát động bạo chiến ruồng bỏ Thiên tộc, tự nguyện rơi vào địa ngục hắc ám.

Nhưng ít có ai biết được Ma Vương bị phong ấn ở địa vực vòng không cũng không phải là cá thể hoàn chỉnh, một phần thần hồn thoát khỏi khống chế Dẫn Hồn thụ, bám vào thần thức huynh đệ song sinh, Luyten là người phát động bạo chiến, là kẻ địch của toàn bộ Thiên giới, nhưng huynh đệ ruột thịt lại âm thầm trợ lực trong bóng tối, mặt ngoài, Ceciya là một phần tử của Thiên tộc, nhưng mười triệu năm trước bọn họ phản bội vì cám dỗ quyền thế, đương nhiên phải gánh chịu kết cục thảm hại, thời gian trôi qua, song tử gặp lại, phương pháp duy nhất có thể cho Luyten thoát khỏi Dẫn Hồn thụ, chính là tìm một tế phẩm khiến Dẫn Hồn thụ thỏa mãn hơn.

Triêu Đăng là lựa chọn phù hợp bậc nhất, trong chớp mắt y mở ra《 Ngày Tận Thế 》, Ceciya liền bị sức mạnh cội nguồn nồng đậm trên người y dẫn dắt, lần sơ ngộ trong lễ hội hóa trang mùa hè năm ấy, tàn hồn Luyten rời khỏi thần thức Ceciya cố ý cho y ăn hạt giống Dẫn Hồn thụ, kết quả chứng minh không ai thỏa mãn Dẫn Hồn thụ hơn Triêu Đăng, thậm chí nó còn không nguyện trở lại cơ thể Luyten, hắn mang Triêu Đăng trở về địa ngục chuẩn bị tế hiến, lĩnh chủ mười ba vòng thành đều vì Ma Vương sắp trở về mà hoan hô nhảy nhót, lại không ai ngờ đến, cuối cùng Ma Vương không đành lòng để tiểu yêu tinh mắt đen trở thành tế phẩm.

[Ngươi muốn y chết?]

[Không muốn.]

Ceciya không chút do dự.

[Vậy thì được, chúc mừng chúng ta suy nghĩ nhất trí, hành động nào lão đệ.] Luyten suy tư chốc lát: [Tầng tám của Cửu Trùng Thiên có một kết giới, là tầng bảo hộ mạnh nhất do các đời Thần Nhân loại làm ra, nếu Hồng Long đột phá kết giới, chắc chắn hắn sẽ không còn sức chiến đấu với Thần Nhân loại, huống hồ hắn mới đánh xong với ngươi.]

[Làm sao bây giờ?]

[Ta đưa Long đi.] Luyten cười lên: [Chúng ta đều biết, một lần tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy có ý nghĩa gì, nhưng so với kí sinh trên cơ thể ngươi chờ ngày lộ diện, liều lĩnh một lần dốc hết toàn lực vì dục vọng mới là phong cách của Ác Ma, thích và yêu đều là dục vọng.]

[Luyten.] Ceciya nhíu mày: [Ngươi sẽ chết, để ta đi mở kết giới cho Long.]

[Nếu như có thể, đương nhiên ta cũng hy vọng ngươi mở ra giúp hắn.] Âm thanh trong đầu cười nói: [Nhưng ngươi đã bị thương nặng như vậy, nào có lý đệ đệ chết sớm hơn ca ca chứ? Mẹ Thiên quốc sẽ gào khóc đó.]

Ceciya sửa lời hắn: [Thiên tộc không cho phép sinh đẻ.]

[Kệ nó đi.] Thanh âm kia dửng dưng như không: [Vì lẽ đó… Có muốn nói lời chào với ca ca không?]

Kim hồng hỏa viêm thiêu đốt kẻ địch hầu như không còn, cảm nhận được bên kia khế ước truyền đến khủng hoảng, cả người Long tộc được hoa văn hồng liên che kín phun ra bọt máu trong miệng, hắn đã quên mất lỗ thủng mấu chốt trên tầng mây Cửu Trùng Thiên, trong đôi ngươi ngân bạc sâu thẳm tràn đầy hưng phấn lẫn thô bạo tàn nhẫn khó có thể phát hiện, phàm là nơi hắn đi qua, thi hài cháy khét chất chồng thành biển.

“Này, Tiểu Hồng.”

Sáu cánh dơi đen kịt của Đại Ác Ma đứng phía sau hắn gần như che kín bầu trời, hồ quang xung quanh Ác Ma không ngừng nhảy nhót xé rách không gian, từ bên đây, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng xa mỹ bên kia Cửu Trùng Thiên.

Đại Ác Ma sáu cánh đối diện Hồng Long khẽ cười, khóe môi có chút lưu manh cong lên một nửa, trong đôi mắt đỏ máu phảng phất bao hàm địa vực bất tận, Luyten điều khiển hồ quang, một bước xé toạc không gian.

“Con dơi nhỏ có đường tắt, ngươi có đi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau