Mưu Đồ Đã Lâu

Chương 14

Trước Sau
Đối với Bùi Nam Yên mà nói, thật ra phần lớn hoạt động tập thể đều không có ý nghĩa gì, hai mươi, ba mươi người cùng lớp nhưng cũng không phải quá thân quen cùng đi bơi hoặc cùng ăn uống, rõ ràng rất quái lạ, thế nhưng lại có những loại người tham gia các hoạt động này không biết mệt, Bùi Nam Yên không thể hiểu được, nhưng cũng không muốn hiện ra không hòa đồng, thỉnh thoảng sẽ đi một lần. Huống hồ lớp trưởng đã nói chuyện riêng với cậu, nếu cậu không đi, chắc chắn họ sẽ nghĩ cậu không tôn trọng người khác.

Bùi Nam Yên thật ra chỉ là không thích ứng được bầu không khí không dễ chịu kia, mà nghĩ đi nghĩ lại, cứ coi như đây là ra ngoài tặng đồ cho Tống Miễn, sau đó tiện đường tham gia buổi gặp mặt hôm nay, cậu cảm thấy dễ tiếp thu hơn nhiều.

Phòng hát rất ồn ào, Phong Dao còn đang trong kỳ phát tình, ở đây không có lấy một người để cậu nói chuyện cùng, vì vậy im lặng trốn trong góc không dễ chú ý chơi điện thoại, nghe đám người ồn ào hát như tiếng gào khóc thảm thiết, tẻ nhạt đến nỗi muốn ngáp.

Có không ít alpha dò xét nhìn về phía Bùi Nam Yên, nhưng Bùi Nam Yên lại chăm chú lướt mạng, lúc không cười chính là toát ra biểu tình "người sống chớ đến gần", đủ để những ấn tượng tốt kia bay xa vạn dặm.

Bùi Nam Yên trước khi ra khỏi nhà có gửi tin nhắn cho Tống Miễn, hỏi hắn đi chưa, cậu có chuyện muốn gặp hắn, nhưng Tống Miễn chưa nhắn lại. 9 giờ 40 phút, tin nhắn từ Tống Miễn hiện lên, hẳn là vừa tới quán KTV, hắn hỏi Bùi Nam Yên đang ở phòng bao nhiêu.

"3023." Bùi Nam Yên trả lời, chợt nhớ tới có lẽ Tống Miễn không muốn gặp mình trước mặt nhiều người như thế, vì vậy nhanh chóng nhắn thêm, "Tôi đi ra ngoài, gặp cậu ở chỗ phòng chờ gần đó."

Lúc Tống Miễn tìm đến phòng chờ, Bùi Nam Yên đang ôm cặp sách có treo hình con ngựa nhỏ màu đen, mặt không cảm xúc ngồi vùi trong ghế sô pha đỏ màu sắc tươi sáng.

Tư thế ngồi của cậu rất ngoan ngoãn, khí chất lại hơi lạnh lùng. Đối với Tống Miễn, hai dòng khí chất mâu thuẫn như vậy đặt trên người Bùi Nam Yên lại không gây khó chịu khi kết hợp với nhau, ngược lại còn rất hài hòa đáng yêu.

Hắn hẳn là mới đến, bởi vì bước đi nhanh hơn một chút, nên lúc đứng trước mặt Bùi Nam Yên, mấy lọn tóc hơi dài nhìn hơi lộn xộn, nhưng trong mắt Bùi Nam Yên, Tống Miễn như vậy vẫn là người đẹp trai nhất thế giới.

"Làm sao vậy?" Tống Miễn mang theo nhiệt độ lạnh lẽo của đêm đông, Bùi Nam Yên thấy vậy càng khẳng định, Tống Miễn vừa đến đây đã gặp cậu ngay, cậu ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc trên người hắn, trong mắt ánh lên ý cười.

Bùi Nam Yên kéo khóa mở ba lô ra, hai tay đưa hộp quà, "Tặng cậu quà năm mới."

"Bởi vì muộn chút nữa không biết có gặp hay không, nên tôi muốn đưa cho cậu trước." Bùi Nam Yên giải thích, dù sao nhân duyên Tống Miễn vốn rất tốt, vào phòng hát của lớp bọn họ rồi, nhất định sẽ có một đám người vây quanh hắn, nào là ca hát, nào là uống rượu, hoặc là chơi game, nói chung là không tiện ra ngoài.

Nhưng Bùi Nam Yên làm như vậy cũng không phải vì mỗi lý do này, còn có một chuyện khác mà cậu không muốn nói ra.

Cậu biết Tống Miễn chắc chắn sẽ có rất nhiều người tặng quà, nhưng giờ cậu đưa, vậy thì sẽ là người đầu tiên tặng Tống Miễn.



Bùi Nam Yên có chút cố chấp với loại không rõ ràng này, cậu tự cảm thấy mấy chữ "đầu tiên của Tống Miễn" có ý nghĩa rất đặc biệt.

"Cảm ơn." Tống Miễn hơi cong khóe môi, xin lỗi nói, "Mà tôi sơ ý quá, không chuẩn bị quà."

"Không sao." Bùi Nam Yên lắc lắc đầu, lấy sợi dây hình con ngựa nhỏ xuống trước mặt Tống Miễn, "Cứ coi cái này là quà đáp lễ đi."

"Cậu mở ra xem thử đi." Bùi Nam Yên sắp không đợi được nữa, muốn biết phản ứng của Tống Miễn khi nhìn thấy món quà kia. Bởi vì quá tò mò, ban ngày lại không gặp Tống Miễn, Bùi Nam Yên không tự chủ được mà nhớ tới hắn, nhưng cũng không thể đoán được biểu tình Tống Miễn sẽ ra sao.

Tống Miễn cũng ngồi trên ghế sô pha màu đỏ, động tác ưu nhã mở hộp quà màu xanh thắt nơ bướm ra, sau đó hắn nhấc nắp hộp, lấy ra ống bút nằm yên tĩnh giữa nhưng mẩu giấy màu trắng.

Thế nhưng, chỉ trong vài giây, trái tim Bùi Nam Yên loạn tùng phèo, cậu ngừng thở, hết sức chăm chú quan sát Tống Miễn, mãi đến khi Tống Miễn cười nhạt nói "Thật đặc biệt, đẹp lắm.", háo hức chờ mong trong lòng Bùi Nam Yên phút chốc sụp đổ.

—— cái gì chứ, cậu ấy căn bản không nhớ rõ mà.

Trong đầu Bùi Nam Yên vang lên giọng nói oán giận. Thật ra cậu cũng biết Tống Miễn không có nghĩa vụ phải nhớ rõ việc ấy, là do cậu nhớ mãi không quên, việc Tống Miễn không nhớ rõ chỉ là một kết quả khác, vậy thì cũng không sai. Chẳng qua đáp án lý tưởng trong lòng không xuất hiện, Bùi Nam Yên vẫn bị sự thất vọng kích thích đến mức khó có thể tiếp thu.

Điện thoại của Tống Miễn đột ngột vang lên, Bùi Nam Yên rũ mắt điều chỉnh tâm tình, cậu nghe thấy Tống Miễn nói với đầu dây bên kia rằng tôi đến rồi, rất nhanh sẽ tới là biết bạn cùng lớp đang giục hắn đến. Bùi Nam Yên mải giận dỗi, vì vậy không để ý ánh mắt Tống Miễn luôn dừng trên người cậu, cũng không thấy được ý cười lóe lên trên môi hắn.

Tống Miễn nhanh chóng cúp điện thoại, Bùi Nam Yên cũng rất nhanh che giấu cảm xúc của mình, cậu cầm cái ba lô trống không lên, không cảm xúc liếc nhìn Tống Miễn một cái, "Ờm...tạm biệt."

"Bùi Nam Yên." Bùi Nam Yên mới đi được hai bước thì bị Tống Miễn gọi giật lại, cậu không biết lúc này mình biểu hiện cảm xúc ra sao, cho nên không quay đầu lại, chỉ đứng đó, chờ Tống Miễn mở miệng.

Tống Miễn đi tới, ngoài dự liệu của Bùi Nam Yên mà kéo khóa ba lô của cậu ra, Bùi Nam Yên không hiểu gì nghiêng mặt, nhìn thấy Tống Miễn nhét hộp quà màu xanh vào ba lô của cậu, sau đó mặt không đổi sắc kéo khóa lại cẩn thận.

Bùi Nam Yên không hiểu ý của Tống Miễn, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, thấp thỏm bất an như đang chờ lệnh phán quyết.



Mặt cậu quá mức nghiêm túc và căng thẳng, Tống Miễn ôn hòa cười cười, "Tạm thời để đồ ở chỗ cậu, lát nữa tôi tìm cậu lấy quà."

Bùi Nam Yên còn không kịp phản ứng gì, chỉ mở to đôi mắt đen láy không hề trả lời, Tống Miễn không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói, "Tôi đi trước, tí nữa đón cậu sau."

Bùi Nam Yên giữ một đống lời trong bụng, kết quả là vẫn nghẹn ở cổ họng. Cậu buồn buồn đáp một tiếng rồi quay trở lại phòng riêng.

Hôm nay, lớp Bùi Nam Yên ăn tối ở một nhà hàng lẩu ngoài trường, trước khi gặp Tống Miễn, sắc mặt Bùi Nam Yên tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất trông vẫn rất thoải mái, cho đến Bùi Nam Yên đầy chờ mong gặp Tống Miễn, lúc trở lại phòng hát huyên náo, cả người đều trở nên mệt mỏi, thoạt nhìn trông càng tệ hơn.

Bùi Nam Yên thật sự không có cách nào tự nhủ là chuyện "Tống Miễn không nhớ rõ mình" không quan trọng được, không quan trọng cái rắm, cậu không thuyết phục bản thân rằng hãy cứ đơn phương một người mà không cần người ta đáp lại, như thế quá vĩ đại, kẻ ích kỉ yếu đuối như Bùi Nam Yên căn bản không làm được.

Trước đây có lẽ cậu còn miễn cưỡng làm vậy, nhưng may mắn lại nhận được chút phản ứng ngẫu nhiên của Tống Miễn, Bùi Nam Yên bỗng thay đổi, trở nên tham lam không tự lượng sức mình, bởi vì nhận được chút ánh sáng hy vọng, khiến cậu lấy hết can đảm để tưởng bở một lần.

Tống Miễn có lẽ không thích cậu nhiều như cậu thích hắn, cũng sau này thì có thể, thế nhưng chờ đợi lại chỉ nhận được đáp án tàn khốc không có kết quả gì, Bùi Nam Yên không chịu được.

Cho dù Bùi Nam Yên có thừa nhận hay không, đúng là cậu luôn khao khát Tống Miễn chấp nhận trái tim đong đầy tình cảm của cậu, khao khát Tống Miễn yêu cậu.

Chuyện Tống Miễn không nhớ cậu khiến Bùi Nam Yên cảm thấy vô cùng thất bại, điều này Bùi Nam Yên không có cách nào dối gạt mình.

Suy nghĩ kỹ một chút, thì ngay từ đầu Bùi Nam Yên đã chấp nhận giả thiết "Tống Miễn nhớ rõ cậu", không thì cậu cũng không bí mật lên đủ loại kế hoạch, lên mạng tìm rất nhiều câu tỏ tình, vốn nghĩ là sẽ dùng được trong hôm nay. Cho đến khi tình huống khiến người ta thất vọng này lại xuất hiện, nếu không thì cậu cũng không ý thức được mình lạc quan đến mức mù quáng.

Rụt rè nhút nhát trong lòng Bùi Nam Yên, bây giờ đều bị cocktail chua chua ngọt ngọt chảy từ cuống họng ngâm, lên men thành những làn nước mờ mịt đầy đau xót, cuối cùng đọng lại nơi viền mắt Bùi Nam Yên.

Bùi Nam Yên cảm thấy mình thực sự là uống nhiều rồi, bằng không làm sao sẽ xuất hiện ảo giác? Thế mà cậu lại nhìn thấy Tống Miễn đẩy mấy người ở cửa phòng ra, giữa đám bạn học nheo mắt vẻ mặt khó có thể tin nổi, hắn có vẻ tức giận đi về phía cậu, cuối cùng cúi người ôm ngang cậu lên, mang cậu rời đi.

May mắn đây chỉ là ảo giác thôi, nếu không giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống khi thấy Tống Miễn đẩy cửa bước vào sẽ bị phát hiện mất.

Thế thì thật mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau