Chương 19: Đêm đầu làm việc
Nằm trên giường lớn nhu nhuyễn thư thích, Tô Vận Hàm cảm thấy chạy đường uể oải mấy ngày nay trong thời khắc biến mất tăm. Chỉ là không dễ có một chỗ ngủ, nàng lại không có biện pháp ngủ an ổn. Mấy ngày liên tiếp trải qua những giai đoạn kinh khủng kia, giống như trong đầu nàng có một cái máy chiếu phim chiếu lại không ngừng, càng là đoạn hôn môi với Hồ Linh Tiêu này, nàng bất tri bất giác (không cố ý) liền nghĩ đến đoạn ấy.
Nghĩ đến lúc đó biểu hiện nàng khẩn trương lại say sưa, nghĩ đến khi đó lúc nàng nhắm chặt đôi mắt lông mi cong khẽ run, nghĩ đến khi đó khoé miệng nàng hiện lên ý cười, còn có trong ánh mắt nàng lưu chuyển e thẹn cùng với những rung động kia mình nhìn không hiểu. Bờ môi nàng nhuyễn như vậy, hương trên người như vậy, vòng eo cũng nhu nhuyễn như không xương, còn có lưỡi kia... Tô Vận Hàm không nghĩ tiếp được nữa, trong nháy mắt hồng vựng bò đầy khuôn mặt tuấn tú của nàng, liền ngay cả tần suất hít thở cũng biến hoá theo.
"Trời, ta đây bị làm sao vậy! Sao lại vẫn nhớ chuyện đó!" Tô Vận Hàm cảm giác mình sắp điên rồi, sao vừa định ngủ đầu óc dường như mất khống chế không ngừng chiếu lại tình cảnh đó. Chẳng lẽ vì tới nay nàng chưa từng hôn môi với người khác, bởi vậy mới có thể ấn tượng đặc biệt sâu sắc vậy sao? Nhưng mà, sao nàng phải suy nghĩ tới động tác thần tình của đối phương chứ! Tô Vận Hàm vạn phần cưu kết cắn y tụ, rốt cục lúc uể oải bỗng nhiên kéo tới làm ngủ thiếp đi, nhưng cũng đi kèm cảnh tượng ngày đó, cùng Hồ Linh Tiêu miệng cười kiều mị.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ban đêm ở kinh thành có một loại náo nhiệt khác, cơ hồ tất cả công tử phú gia đều ở đây trên người mặc y sam hoa quý lưu luyến nơi yên hoa tràn đầy oanh oanh yến yến. Trong kinh thành thanh lâu là nhiều nhất, cũng là tốt nhất. Mà ở trong những cái nhiều nhất tốt nhất đó, cực phẩm nhất đang thuộc về nơi trung tâm kinh thành – Tuý Hoa lâu. Các cô nương trong đó, tuỳ tiện chọn một người đều so ra muốn tốt hơn hơn hoa khôi trong lầu khác không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là mỗi đêm khinh ca diễm vũ, càng khiến người vui đến quên cả nước Thục*, hận không thể hoá thành gia cụ vật phẩm trong lâu, không nguyện rời đi.
[Câu nói dùng từ điển tích Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Thuỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng 'lúc này đang vui, không còn nhớ chi về nước Thục nữa']
Tuý Hoa lâu là tốt nhất, cũng là biển hiệu lớn nhất, thời gian mở cửa tự nhiên cũng muốn muộn hơn so với các thanh lâu khác. Vào lúc này, các cô nương còn đang trong đại đường sát chi mạt phấn, tán gẫu với với nhau. Tô Vận Hàm đã tỉnh ngủ cũng không ở lại trong phòng, tự giác đứng tại quỹ đài, liếc nhìn từng trang trong trướng bản Hồ Kiều Kiều giao cho nàng.
"Ôi, từ lúc nào trong lâu chúng ta lại có vị công tử thanh tú thế này yêu!" Trong Tuý Hoa lâu đến nay không nhận nam công, giờ ra cái công tử dễ thấy như thế đứng tại quỹ đài tính trướng, mấy cô nương trong lúc nhàn rỗi không có chuyện liền không nhịn được xuân tâm phơi phới của các nàng, cùng nhau tụ lại trước quỹ đài, làm bộ làm điệu muốn gây sự chú ý cho đối phương. Dù sao các nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy vị công tử thuần khiết như vậy, không hoa si thì thật là có lỗi với tướng mạo công tử nhà người ta.
"Tô Vận Hàm được gặp mấy vị cô nương, ta là trướng phòng tiên sinh mới tới, sau này liền đứng tại quỹ đài đây tính trướng." Tô Vận Hàm thật có lễ mạo hướng các nàng làm cái chào, khiến mấy cô nương che miệng cười trộm. Cười cử chỉ ngôn ngữ của hắn khô khan quá mức, lại cười người này thật thú vị. Cái gọi là thú vị, chính là nói người như Tô Vận Hàm, khô khan mộc mạc mà dễ khi phụ.
"Thì ra ngươi là trướng phòng tiên sinh mới tới của Tuý Hoa lâu chúng ta đó, lớn lên thật tuấn! Không biết công tử đã có hôn phối? Không có hôn phối, có thể tuỳ ý chọn từ mấy người bọn ta. Nếu công tử chê không đủ, vậy thì chúng ta đều phải vậy đi!* Có đúng không nha các tỷ muội?" Có cô nương mở ra chuyện cười, muốn biết ngốc tử mộc mạc trước mắt sẽ trả lời thế nào.
[Ý là đều thành vợ Vận Hàm hết]
"Đúng nha, đúng nha, công tử... Nếu không liền đều phải vậy thôi."
"Không sai, không sai, đều phải mới tốt a!" Các cô nương tựa hồ cũng rất yêu thích tham gia náo nhiệt, theo phụ hoạ lên, muốn biếp đáp án của Tô Vận Hàm.
"Mấy vị cô nương, ta vẫn chưa có bất kỳ hôn phối nào. Dù vậy cũng không có ý nghĩ đó. Thỉnh xin các cô nương tha cho Vận Hàm." Dù sao cũng là nữ phẫn nam trang, da mặt Tô Vận Hàm nào so được với những nữ tử đã sống lâu pha trộn nơi thanh lâu, phút chốc liền hồng hai má, không dám nhìn thẳng vào các nàng.
"Sao lại không có ý nghĩ được chứ? Phải chăng công tử ghét bỏ chúng ta xuất thân đê tiện hay sao?"
"Không hề không hề, Tô Vận Hàm tuyệt đối không có ý nghĩ đó." Tô Vận Hàm lắc hai tay, ta là nữ tử a, nữ tử sao lại có thể nào cùng nữ tử thành thân chứ?!
"Công tử đây là có ý gì đây?"
"Các tỷ tỷ cũng đừng làm khó Vận Hàm công tử nữa, lại nói đều đã đến canh giờ nghênh khách, nếu không mở cửa tiểu tâm của mụ mụ sẽ phát hoả đó." Thanh âm quen thuộc từ sau lưng mấy vị cô nương truyền tới, Ngọc Ngưng Nhi trên người váy dài tố sắc, khinh sa che mặt từ từ đi tới. Nàng không đành lòng để Tô Vận Hàm ở đây bị mấy tỷ tỷ 'làm khó', lúc này mới tới bên người giúp hắn giải vây.
"Ngưng Nhi cô nương."
"Ôi, Ngưng nhi muội muội bộ dáng tựa hồ rất quen thuộc công tử đây. Chẳng lẽ hắn là người tương hảo của muội muội sao?" Có cô nương bát quái giả bộ thất lạc, buông tay nói với các cô nương bên cạnh: "Mấy tỷ muội, tất cả chúng ta giải tán đi thôi. Hai người họ đã tương hảo, chúng ta còn ở đây tụ tập náo nhiệt gì nữa nha! Đi thôi, chúng ta đi tiếp khách thôi."
"Ai! Mấy vị cô nương!" Tô Vận Hàm nỗ lực muốn giải thích nguyên nhân trong đó với các nàng, chỉ tiếc mấy cô nương kia không còn hứng thú đùa giỡn tiếp, vung ti quyên (khăn tay) cùng nhau đứng ở cửa, mở cửa nghênh khách. Cửa Tuý Hoa lâu vừa mở, lập tức có các công tử ca nhi chờ đợi đã lâu tràn vào, khiến Tuý Hoa lâu vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt huyên hoa.
"Công tử cũng đừng vội giải thích, giờ khách nhân đều tiến vào, ta cũng phải chuẩn bị tiết mục bên kia rồi." Khoé miệng Ngọc Ngưng Nhi thuỷ chung bảo trì độ cong, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đài tử (nơi trình diễn) đã dựng tốt, lại nói: "Công tử tính trướng cho tốt, có điều cũng đừng quên nghe Ngưng Nhi xướng một khúc."
"Ngưng Nhi cô nương..." Tô Vận Hàm muốn nói lại thôi, nghĩ nếu nàng ấy còn không để tâm, hà tất gì mình phải chấp nhất với một câu nói với người khác chứ! Ta sẽ chăm chú thưởng thức ngươi xướng khúc." Nàng khẽ mỉm cười với Ngọc Ngưng Nhi, nhìn theo đối phương rời khỏi sau đó chuyên tâm vào trướng bản trong tay. Mãi tới khi thanh âm Hồ Kiều Kiều ở giữa đại đường vang lên, tiếng huyên náo trong Tuý Hoa lâu đình chỉ trong chớp mắt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều Kiều dựa trên lan can lâu hai.
"Các vị khách quan hôm nay tới thật sớm, cũng may Tuý Hoa lâu chúng ta đến nay tiết mục không ngừng, mới không làm mất đi hưng trí của các vị công tử." Hồ Kiều Kiều lắc bồ phiến trong tay, thanh âm biếng biếng nhác nhác không có chút ý tứ sưu mị. Nàng đảo qua những công tử dưới kia, lại liếc mắt Tô Vận Hàm đang đứng tại quỹ đài chuyên tâm xem xét trướng bản, lại nói: "Hôm nay cái chúng ta có là Ngọc Ngưng Nhi đạn cầm xướng khúc, còn có Linh Tiêu cô nương vừa trở về khai đàn hiến vũ. Các vị nghe khúc cũng tốt, xem vũ cũng được, ngân tử này... Các ngươi nên chuẩn bị từ sớm, phải biết là, cô nương trong lâu chúng ta cũng không thích kẻ ăn không đâu."
"Linh Tiêu?" Tô Vận Hàm vì xưng hô mà ngẩng đầu nhìn về phía vũ đài thời khắc này không có một bóng người, vì không tìm được thân ảnh quen thuộc mà mạc danh. Luôn cảm thấy thế gian này sẽ không còn có người thứ hai gọi là Linh Tiêu, trong ý thức của Tô Vận Hàm, danh tự Hồ Linh Tiêu này là độc nhất vô nhị, chính như dạng mạo cử chỉ của nàng như vậy, không có người thứ hai.
"Mụ mụ đây là nói gì vậy, ngân tử tính là gì! Hôm nay chúng ta vì Linh Tiêu cô nương ngay cả kim tử cũng mang tới!" Trong đám đông có công tử phú gia mở miệng, lập tức các công tử quan gia cũng ồn ào theo, cũng từ trong y tụ lấy ra vài tấm ngân phiếu nhét cho các cô nương bên cạnh họ. Càng có nhiều người cất bước đến trước quỹ đài, liên tục lấy ra mấy kim nguyên bảo đặt trước mặt Tô Vận Hàm, hừ lạnh hừ tiếng trở lại vị trí của mình.
"Ôi, thì ra các vị đều đã chuẩn bị mà đến đây! Tốt lắm, cho thỉnh hai vị cô nương của chúng ta." Hồ Kiều Kiều vẫy nhẹ bồ phiến, bất động thanh sắc* lùi đến chỗ ghế tròn đặt trong tối, không biết biến đâu ra một cái hạt dưa, ngồi đó vừa nhìn vừa cắn hạt dưa.
[ không chút thay đổi sắc mặt]
Theo tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên, trong tầm mắt mọi người có hai nữ tử che mặt chậm rãi đi vào. Một người trong đó ôm cổ cầm trong lòng, váy tố sắc khinh sa, ngồi ở một góc vũ đài ngồi xong nhấc cổ cầm đặt lên hai chân. Mà người còn lại, nàng ăn mặc tương phản rất lớn với người kia, váy dài đại hồng như huyết phối hợp với diện sa ân hồng, có điều cặp mắt lộ ra ngoài kia của nàng sao hơi nhếch lên câu người nhiếp phách, cùng với tóc đen kia tuỳ ý buông xoã phía sau.
"Côn Luân điện, phong tuyết xa
Luân hồi tam thế ký đoạn trường
Mị nhan tiếu, tố uyển sa
Ngoái đầu ngàn năm tận phong hoa
Trường An nguyệt, điện cây đèn
Phiêu nhiên thoáng nhìn kinh hồng thương
Hoa đào lạc, rừng trúc vũ
Sóng ảnh vạn như chảy sáo ngọc
Hồng trần toái, cười tương tư
Si phán mong nhị độ lại trùng phùng..."
Theo tiếng cầm du dương mà lên, nữ tử tố y đầu ngón tay cũng theo gảy lên cổ cầm. Đôi mắt nàng khép hờ, môi đồ yên chi lúc khép lúc mở, phát ra nhạc âm kỳ ảo làm người thưởng tâm êm tai.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, nữ tử hồng y theo tiết cầu cầm khúc cánh tay nhẹ nâng, y tụ hồng y rộng lớn liền theo động tác của nàng chậm rãi lộ ra tay ngọc hoàn mỹ, dẫn tới mọi người ở dưới nhìn chằm chằm không chớp động tác của nàng, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó đặc sắc trong nháy mắt. Vòng eo nhẹ lắc, bộ bộ sinh liên (từng bước nở hoa), chính là thời khắc này trên vũ đài hoả diễm hồng sắc lay động. Tiếng đàn, tiếng ca, từ lâu không còn được mọi người lắng nghe nữa. Bọn họ chỉ có quan tâm hồng y nữ tử trước mắt vũ đạo khuynh thành, mỹ như vậy, mị như vậy, nhất cử nhất động đủ để tác động linh hồn người thưởng thức. Nhất là cặp mắt dường như biết nói kia, càng là câu người không biết đông tây nam bắc, chỉ biết trên vũ đài là người hiếm có của nhân gian, cực phẩm nữ tử chỉ có thể tìm nơi tiên giới.
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, lại tựa hồ rất chậm.
Ánh mắt Tô Vận Hàm theo vũ bộ của hồng y nữ tử mà không tự chủ được di động, làm lúc tầm mắt chạm phải ánh mắt của nữ tử, mặt nàng nhất thời không nhịn được hồng lên. Thân hình quen thuộc như vậy, đôi mắt quen thuộc như vậy, dù có hoá thành tro nàng đều nhớ rõ, đây là người mình hôn môi với nàng, hồ yêu Hồ Linh Tiêu.
Nghĩ đến lúc đó biểu hiện nàng khẩn trương lại say sưa, nghĩ đến khi đó lúc nàng nhắm chặt đôi mắt lông mi cong khẽ run, nghĩ đến khi đó khoé miệng nàng hiện lên ý cười, còn có trong ánh mắt nàng lưu chuyển e thẹn cùng với những rung động kia mình nhìn không hiểu. Bờ môi nàng nhuyễn như vậy, hương trên người như vậy, vòng eo cũng nhu nhuyễn như không xương, còn có lưỡi kia... Tô Vận Hàm không nghĩ tiếp được nữa, trong nháy mắt hồng vựng bò đầy khuôn mặt tuấn tú của nàng, liền ngay cả tần suất hít thở cũng biến hoá theo.
"Trời, ta đây bị làm sao vậy! Sao lại vẫn nhớ chuyện đó!" Tô Vận Hàm cảm giác mình sắp điên rồi, sao vừa định ngủ đầu óc dường như mất khống chế không ngừng chiếu lại tình cảnh đó. Chẳng lẽ vì tới nay nàng chưa từng hôn môi với người khác, bởi vậy mới có thể ấn tượng đặc biệt sâu sắc vậy sao? Nhưng mà, sao nàng phải suy nghĩ tới động tác thần tình của đối phương chứ! Tô Vận Hàm vạn phần cưu kết cắn y tụ, rốt cục lúc uể oải bỗng nhiên kéo tới làm ngủ thiếp đi, nhưng cũng đi kèm cảnh tượng ngày đó, cùng Hồ Linh Tiêu miệng cười kiều mị.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ban đêm ở kinh thành có một loại náo nhiệt khác, cơ hồ tất cả công tử phú gia đều ở đây trên người mặc y sam hoa quý lưu luyến nơi yên hoa tràn đầy oanh oanh yến yến. Trong kinh thành thanh lâu là nhiều nhất, cũng là tốt nhất. Mà ở trong những cái nhiều nhất tốt nhất đó, cực phẩm nhất đang thuộc về nơi trung tâm kinh thành – Tuý Hoa lâu. Các cô nương trong đó, tuỳ tiện chọn một người đều so ra muốn tốt hơn hơn hoa khôi trong lầu khác không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là mỗi đêm khinh ca diễm vũ, càng khiến người vui đến quên cả nước Thục*, hận không thể hoá thành gia cụ vật phẩm trong lâu, không nguyện rời đi.
[Câu nói dùng từ điển tích Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Thuỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng 'lúc này đang vui, không còn nhớ chi về nước Thục nữa']
Tuý Hoa lâu là tốt nhất, cũng là biển hiệu lớn nhất, thời gian mở cửa tự nhiên cũng muốn muộn hơn so với các thanh lâu khác. Vào lúc này, các cô nương còn đang trong đại đường sát chi mạt phấn, tán gẫu với với nhau. Tô Vận Hàm đã tỉnh ngủ cũng không ở lại trong phòng, tự giác đứng tại quỹ đài, liếc nhìn từng trang trong trướng bản Hồ Kiều Kiều giao cho nàng.
"Ôi, từ lúc nào trong lâu chúng ta lại có vị công tử thanh tú thế này yêu!" Trong Tuý Hoa lâu đến nay không nhận nam công, giờ ra cái công tử dễ thấy như thế đứng tại quỹ đài tính trướng, mấy cô nương trong lúc nhàn rỗi không có chuyện liền không nhịn được xuân tâm phơi phới của các nàng, cùng nhau tụ lại trước quỹ đài, làm bộ làm điệu muốn gây sự chú ý cho đối phương. Dù sao các nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy vị công tử thuần khiết như vậy, không hoa si thì thật là có lỗi với tướng mạo công tử nhà người ta.
"Tô Vận Hàm được gặp mấy vị cô nương, ta là trướng phòng tiên sinh mới tới, sau này liền đứng tại quỹ đài đây tính trướng." Tô Vận Hàm thật có lễ mạo hướng các nàng làm cái chào, khiến mấy cô nương che miệng cười trộm. Cười cử chỉ ngôn ngữ của hắn khô khan quá mức, lại cười người này thật thú vị. Cái gọi là thú vị, chính là nói người như Tô Vận Hàm, khô khan mộc mạc mà dễ khi phụ.
"Thì ra ngươi là trướng phòng tiên sinh mới tới của Tuý Hoa lâu chúng ta đó, lớn lên thật tuấn! Không biết công tử đã có hôn phối? Không có hôn phối, có thể tuỳ ý chọn từ mấy người bọn ta. Nếu công tử chê không đủ, vậy thì chúng ta đều phải vậy đi!* Có đúng không nha các tỷ muội?" Có cô nương mở ra chuyện cười, muốn biết ngốc tử mộc mạc trước mắt sẽ trả lời thế nào.
[Ý là đều thành vợ Vận Hàm hết]
"Đúng nha, đúng nha, công tử... Nếu không liền đều phải vậy thôi."
"Không sai, không sai, đều phải mới tốt a!" Các cô nương tựa hồ cũng rất yêu thích tham gia náo nhiệt, theo phụ hoạ lên, muốn biếp đáp án của Tô Vận Hàm.
"Mấy vị cô nương, ta vẫn chưa có bất kỳ hôn phối nào. Dù vậy cũng không có ý nghĩ đó. Thỉnh xin các cô nương tha cho Vận Hàm." Dù sao cũng là nữ phẫn nam trang, da mặt Tô Vận Hàm nào so được với những nữ tử đã sống lâu pha trộn nơi thanh lâu, phút chốc liền hồng hai má, không dám nhìn thẳng vào các nàng.
"Sao lại không có ý nghĩ được chứ? Phải chăng công tử ghét bỏ chúng ta xuất thân đê tiện hay sao?"
"Không hề không hề, Tô Vận Hàm tuyệt đối không có ý nghĩ đó." Tô Vận Hàm lắc hai tay, ta là nữ tử a, nữ tử sao lại có thể nào cùng nữ tử thành thân chứ?!
"Công tử đây là có ý gì đây?"
"Các tỷ tỷ cũng đừng làm khó Vận Hàm công tử nữa, lại nói đều đã đến canh giờ nghênh khách, nếu không mở cửa tiểu tâm của mụ mụ sẽ phát hoả đó." Thanh âm quen thuộc từ sau lưng mấy vị cô nương truyền tới, Ngọc Ngưng Nhi trên người váy dài tố sắc, khinh sa che mặt từ từ đi tới. Nàng không đành lòng để Tô Vận Hàm ở đây bị mấy tỷ tỷ 'làm khó', lúc này mới tới bên người giúp hắn giải vây.
"Ngưng Nhi cô nương."
"Ôi, Ngưng nhi muội muội bộ dáng tựa hồ rất quen thuộc công tử đây. Chẳng lẽ hắn là người tương hảo của muội muội sao?" Có cô nương bát quái giả bộ thất lạc, buông tay nói với các cô nương bên cạnh: "Mấy tỷ muội, tất cả chúng ta giải tán đi thôi. Hai người họ đã tương hảo, chúng ta còn ở đây tụ tập náo nhiệt gì nữa nha! Đi thôi, chúng ta đi tiếp khách thôi."
"Ai! Mấy vị cô nương!" Tô Vận Hàm nỗ lực muốn giải thích nguyên nhân trong đó với các nàng, chỉ tiếc mấy cô nương kia không còn hứng thú đùa giỡn tiếp, vung ti quyên (khăn tay) cùng nhau đứng ở cửa, mở cửa nghênh khách. Cửa Tuý Hoa lâu vừa mở, lập tức có các công tử ca nhi chờ đợi đã lâu tràn vào, khiến Tuý Hoa lâu vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt huyên hoa.
"Công tử cũng đừng vội giải thích, giờ khách nhân đều tiến vào, ta cũng phải chuẩn bị tiết mục bên kia rồi." Khoé miệng Ngọc Ngưng Nhi thuỷ chung bảo trì độ cong, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đài tử (nơi trình diễn) đã dựng tốt, lại nói: "Công tử tính trướng cho tốt, có điều cũng đừng quên nghe Ngưng Nhi xướng một khúc."
"Ngưng Nhi cô nương..." Tô Vận Hàm muốn nói lại thôi, nghĩ nếu nàng ấy còn không để tâm, hà tất gì mình phải chấp nhất với một câu nói với người khác chứ! Ta sẽ chăm chú thưởng thức ngươi xướng khúc." Nàng khẽ mỉm cười với Ngọc Ngưng Nhi, nhìn theo đối phương rời khỏi sau đó chuyên tâm vào trướng bản trong tay. Mãi tới khi thanh âm Hồ Kiều Kiều ở giữa đại đường vang lên, tiếng huyên náo trong Tuý Hoa lâu đình chỉ trong chớp mắt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều Kiều dựa trên lan can lâu hai.
"Các vị khách quan hôm nay tới thật sớm, cũng may Tuý Hoa lâu chúng ta đến nay tiết mục không ngừng, mới không làm mất đi hưng trí của các vị công tử." Hồ Kiều Kiều lắc bồ phiến trong tay, thanh âm biếng biếng nhác nhác không có chút ý tứ sưu mị. Nàng đảo qua những công tử dưới kia, lại liếc mắt Tô Vận Hàm đang đứng tại quỹ đài chuyên tâm xem xét trướng bản, lại nói: "Hôm nay cái chúng ta có là Ngọc Ngưng Nhi đạn cầm xướng khúc, còn có Linh Tiêu cô nương vừa trở về khai đàn hiến vũ. Các vị nghe khúc cũng tốt, xem vũ cũng được, ngân tử này... Các ngươi nên chuẩn bị từ sớm, phải biết là, cô nương trong lâu chúng ta cũng không thích kẻ ăn không đâu."
"Linh Tiêu?" Tô Vận Hàm vì xưng hô mà ngẩng đầu nhìn về phía vũ đài thời khắc này không có một bóng người, vì không tìm được thân ảnh quen thuộc mà mạc danh. Luôn cảm thấy thế gian này sẽ không còn có người thứ hai gọi là Linh Tiêu, trong ý thức của Tô Vận Hàm, danh tự Hồ Linh Tiêu này là độc nhất vô nhị, chính như dạng mạo cử chỉ của nàng như vậy, không có người thứ hai.
"Mụ mụ đây là nói gì vậy, ngân tử tính là gì! Hôm nay chúng ta vì Linh Tiêu cô nương ngay cả kim tử cũng mang tới!" Trong đám đông có công tử phú gia mở miệng, lập tức các công tử quan gia cũng ồn ào theo, cũng từ trong y tụ lấy ra vài tấm ngân phiếu nhét cho các cô nương bên cạnh họ. Càng có nhiều người cất bước đến trước quỹ đài, liên tục lấy ra mấy kim nguyên bảo đặt trước mặt Tô Vận Hàm, hừ lạnh hừ tiếng trở lại vị trí của mình.
"Ôi, thì ra các vị đều đã chuẩn bị mà đến đây! Tốt lắm, cho thỉnh hai vị cô nương của chúng ta." Hồ Kiều Kiều vẫy nhẹ bồ phiến, bất động thanh sắc* lùi đến chỗ ghế tròn đặt trong tối, không biết biến đâu ra một cái hạt dưa, ngồi đó vừa nhìn vừa cắn hạt dưa.
[ không chút thay đổi sắc mặt]
Theo tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên, trong tầm mắt mọi người có hai nữ tử che mặt chậm rãi đi vào. Một người trong đó ôm cổ cầm trong lòng, váy tố sắc khinh sa, ngồi ở một góc vũ đài ngồi xong nhấc cổ cầm đặt lên hai chân. Mà người còn lại, nàng ăn mặc tương phản rất lớn với người kia, váy dài đại hồng như huyết phối hợp với diện sa ân hồng, có điều cặp mắt lộ ra ngoài kia của nàng sao hơi nhếch lên câu người nhiếp phách, cùng với tóc đen kia tuỳ ý buông xoã phía sau.
"Côn Luân điện, phong tuyết xa
Luân hồi tam thế ký đoạn trường
Mị nhan tiếu, tố uyển sa
Ngoái đầu ngàn năm tận phong hoa
Trường An nguyệt, điện cây đèn
Phiêu nhiên thoáng nhìn kinh hồng thương
Hoa đào lạc, rừng trúc vũ
Sóng ảnh vạn như chảy sáo ngọc
Hồng trần toái, cười tương tư
Si phán mong nhị độ lại trùng phùng..."
Theo tiếng cầm du dương mà lên, nữ tử tố y đầu ngón tay cũng theo gảy lên cổ cầm. Đôi mắt nàng khép hờ, môi đồ yên chi lúc khép lúc mở, phát ra nhạc âm kỳ ảo làm người thưởng tâm êm tai.
Cơ hồ là cũng trong lúc đó, nữ tử hồng y theo tiết cầu cầm khúc cánh tay nhẹ nâng, y tụ hồng y rộng lớn liền theo động tác của nàng chậm rãi lộ ra tay ngọc hoàn mỹ, dẫn tới mọi người ở dưới nhìn chằm chằm không chớp động tác của nàng, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó đặc sắc trong nháy mắt. Vòng eo nhẹ lắc, bộ bộ sinh liên (từng bước nở hoa), chính là thời khắc này trên vũ đài hoả diễm hồng sắc lay động. Tiếng đàn, tiếng ca, từ lâu không còn được mọi người lắng nghe nữa. Bọn họ chỉ có quan tâm hồng y nữ tử trước mắt vũ đạo khuynh thành, mỹ như vậy, mị như vậy, nhất cử nhất động đủ để tác động linh hồn người thưởng thức. Nhất là cặp mắt dường như biết nói kia, càng là câu người không biết đông tây nam bắc, chỉ biết trên vũ đài là người hiếm có của nhân gian, cực phẩm nữ tử chỉ có thể tìm nơi tiên giới.
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, lại tựa hồ rất chậm.
Ánh mắt Tô Vận Hàm theo vũ bộ của hồng y nữ tử mà không tự chủ được di động, làm lúc tầm mắt chạm phải ánh mắt của nữ tử, mặt nàng nhất thời không nhịn được hồng lên. Thân hình quen thuộc như vậy, đôi mắt quen thuộc như vậy, dù có hoá thành tro nàng đều nhớ rõ, đây là người mình hôn môi với nàng, hồ yêu Hồ Linh Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất