Chương 64: Nhận thân
Lại là thời tiết giao giữa xuân hạ.
Vào lúc này nước mưa luôn nhiều hơn bất kỳ lúc nào.
Ngồi trong lương đình nơi hoa viên, mưa bên ngoài rơi rơi vang lên tiếng lộp độp trên đỉnh lương đình. Có rơi trong thuỷ trì nổi lên sóng gợn, cũng có rơi trong bụi cỏ bất động thanh sắc tan vào trong bùn đất, còn có bị gió thổi lọt vào bên trụ của lương đình từ từ trượt xuống. Trên bàn thạch bày vài cao điểm nóng hổi, còn có mâm hoa quả tươi mới. Hai bôi trà nóng cũng đồng dạng được đặt cạnh mâm quả, rõ ràng còn bốc hơi nóng lại không có người nguyện ý nâng lên uống mấy ngụm.
"Ngốc tử, ngươi xấu xa lắm!" Bên góc lương đình truyền đến thanh âm oán trách của Hồ Linh Tiêu, đôi mắt nàng hơi rũ xuống, mang theo vũ mị say lòng người. Nàng ngồi trong lòng Tô Vận Hàm, rõ ràng vừa rồi còn nói nàng xấu xa, trái lại lúc này lại vô cùng hưởng thụ chôn mặt nơi cổ của nàng, tuỳ ý để tay Tô Vận Hàm điểm hoả khắp nơi.
Tô Vận Hàm vẫn là Tô Vận Hàm, chỉ là ý cười tà mị nơi khoé môi cứng lại. Nàng cúi đầu hôn lên cổ Hồ Linh Tiêu, mút lấy nơi bả vai bạch tích lộ ra của nàng. Lắng tai nghe thanh âm mưa rơi vào cỏ, tay Tô Vận Hàm từ y khâm dò vào lưng eo Tô Vận Hàm, ma sát tựa như khiêu khích, cười nói: "Hiện tại nói ta xấu xa? Rõ ràng là nàng đề nghị đến lương đình thưởng vũ uống trà, cũng là nàng câu dẫn ta trước. Lúc này lại nói ta xấu xa, có phần không còn gì để nói đó!"
"Đáng ghét! Bất quá là người ta thấy ngươi hôm nay không phải vào triều, mới kéo ngươi qua đây thưởng vũ mà. Hơn nữa, ngươi đã ba ngày không chạm người ta rồi đó! Nói gì mà công sự bận bịu, nào có nhiều công sự để bận bịu vậy chứ!" Cái miệng nhỏ Hồ Linh Tiêu hơi vểnh lên, đúng là ý vị có chút uỷ khuất. Đúng đó, từ lúc Tô Vận Hàm từ lục phẩm học sĩ Hàn Lâm viện phá lệ thăng lên Hộ bộ Thị Lang, thời gian nàng ở Tô phủ cùng mình lại càng ngày càng ít. Ngoài mỗi ngày ra ngoài lâm triều, càng phải xử lý chiết tử (sổ) tấu lên từ các nơi. Về phần sao lại phá lệ thăng quan cho nàng, trong vấn đề này sợ chỉ có nàng cùng Lương công công hai người biết.
"Lương đô mấy năm gần đâu thiên tai nhân hoạ không ngừng, bách tính dân chúng lầm than. Quan viên địa phương trình tấu chiết tử nhiều đếm không xuể, đa phần là về việc thỉnh cầu phát lương chuẩn tai*. Mấy ngày nay lâm triều ta ngày ngày nói tới chuyện này, hôm qua thánh thượng mới cho đáp phục, giao chuyện Lương đô này cho Lâm Viễn Hầu xử lý. Nếu không có ngân tử cùng lương thực sáng nay chuyển tới Lương đô, sao ta lại nhàn rỗi cùng nàng ở trong lương đình thưởng vũ vậy được?" Tô Vận Hàm đẩy y khâm Hồ Linh Tiêu ra, tháo tháo yếm nàng xuống, để hai nơi nhu nhuyễn viên thuận nhảy vào tầm mắt Tô Vận Hàm, cảm thán nói: "Thật mỹ."
[phát chuẩn thiên tai, kiểu cấp đồ giúp thiên tai]
"Ngốc tử! Người thật ngày càng sắc mà!" Hồ linh Tiêu kiều thanh nói, nhưng yêu cực bộ dạng Tô Vận Hàm như vậy. Nàng thích Tô Vận Hàm chủ động trong phương diện này, cũng thích thấy nàng giương khoé môi, nhìn ra xấu xa, lại ôn nhu không nói rõ cũng không tả rõ được.
"Sắc thế nào xấu xa thế nào cũng chỉ đối với nàng! Hồ ly tinh, ta thấy trên dưới trời không phải mưa, từ giọt từng giọt ánh vào mắt ta này đều là ngươi mỹ diễm động lòng người hồ ly tinh!" Tô Vận Hàm ôm lại ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng mình, cúi đầu ngậm lấy phấn hồng lộ ra ngoài, một bên nghe nàng kiều hô, một bên dùng sức mút lấy, mà tay kia lại từ eo nàng dời tới mông kiều của Hồ Linh Tiêu, không ngừng nhu niết.
"Ngốc tử, ngươi thật thật muốn giày vò chết người ta!" Thân thể Hồ Linh Tiêu vì Tô Vận Hàm khiêu khích mà mẫn cảm, giữa hai chân có dịch thể ẩm ướt dinh dính chảy ra, nàng xoay eo khoá ngồi lên đùi Tô Vận Hàm, không ngừng qua lại cọ nàng, tựa hồ không để nàng cứ giày vò mình như vậy.
"Hồ ly tinh, nàng quá dụ người đó, ta thật hận không thể một phát nuốt lấy nàng." Tô Vận Hàm hô hấp bắt đầu gấp gáp, nàng nửa ôm Hồ Linh Tiêu ngăn nàng trên lan can lương đình, cúi người tiếp tục hôn lên xương quai xanh của nàng, tay tiến vào y phục nàng ở thời điểm nàng muốn đúng lúc tiến vào thân thể nàng, khiến cho thanh âm nàng hỗn tạp vào tiếng mưa rơi bên ngoài không ngừng giao tiệp.
Có tiếng cước bộ truyền tới, người đến khi nghe thanh âm trong lương đình thì dừng cước bộ, mãi tới khi Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu phát hiện sự tồn tại của chủ nhân cước bộ, vội vàng đứng dậy chỉnh lại y sam nhăn loạn, vẫy vẫy tay với người đứng ngốc trệ ở ngoài chưa vào, phảng phất như vừa nãy chuyện gì cũng chưa phát sinh, thản nhiên nói: "Lý huynh sao đứng ngoài vậy? Vào đi nào."
"A? Nga!" Lý Hạo dừng ở ngoài đến nửa ngày, không dễ khôi phục lại từ kiều mị thanh vừa nãy của Hồ Linh Tiêu, hay bởi vì vừa nãy từ thật xa đã nhìn thấy cử động triền miên trong lương đình của các nàng mà hồng mặt. Nhăn nhó đi vào lương đình, Lý Hạo cúi đầu tầm mắt thuỷ chung không dám nhìn thẳng các nàng, nói: "Khách nhân tới tiền sảnh, là Từ công tử cùng nương tử của hắn, trong ngực còn ôm hài tử."
"Hoá ra là mang hài tử đến nhận thân đó!" Tô Vận Hàm nhếch lên khoé môi, đi tới vỗ vai Lý Hạo, nói: "Lý huynh đi làm việc trước đi, giờ chúng ta qua đó."
"Được, vậy ta lui xuống đây." Lý Hạo lúng túng nói, đi theo bên người y đã lâu vậy, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình Tô Vận Hàm, có lúc quyết đoán sắc bén, có khi lại trở nên thật ôn văn nho nhã. Chỉ là y đối với bất kỳ ai đều tốt, như với hắn, từ lúc Tô Vận Hàm Hàm ngồi lên Hộ bộ Thị Lang, hắn liền bắt đầu đi theo cạnh y, thậm chí còn mưu cái chức vị chủ sự hộ bộ. Ngẫm lại, Hứa Đức Trung Hứa đại học sĩ nói không sai chút nào, đi theo bên người Tô Vận Hàm, chỉ có lợi tuyệt không có hại.
Cầm lấy du tán tại góc lương đình, con ngươi Tô Vận Hàm từ trong suốt chuyển thành mờ mịt, sau đó chuyển thành trừng triệt. Nàng giơ du tán nhìn Hồ Linh Tiêu chăm chú tới nửa ngày, một khắc sau gò má liền có đầy hồng vựng. "Đi, đi thôi." Tô Vận Hàm mím môi ôm nàng bên người, lại hướng du tán đến bên kia của nàng, lúc này mới hơi cúi đầu cùng Hồ Linh Tiêu đi tới tiền sảnh.
"Từ huynh đệ, cung hỉ ngươi hỉ được quý tử." Mới vừa vào cửa, Tô Vận Hàm liền chú ý tới anh hài Tô Ngưng Nhi ẳm trong lòng ngực. Anh hài này dùng cưỡng bảo (tã lót) hồng sắc bọc lại, chỉ thấy cánh tay bé nhỏ của y vung vẩy lung tung ra ngoài, nắm đấm nhỏ nắm lại thật chặt, không nguyện thả ra. Thấy hài tử, Hồ Linh Tiêu thả tay Tô Vận Hàm ra trước chạy về phía Tô Ngưng Nhi, cẩn thận tiếp nhận hài tử từ trong lòng nàng, thấy anh hài này toét miệng cười với nàng, Hồ Linh Tiêu đắc ý nói với Tô Vận Hàm: "Ngốc tử, hài tử này thích ta!"
"Ha ha, Linh Tiêu muội muội lớn lên dễ nhìn như vậy, thử hỏi có ai lại không thích chứ?" Tô Ngưng Nhi cười, ánh mắt nhu hoà nhìn anh hài trong lòng ngực Hồ Linh Tiêu, chuẩn bị tuỳ lúc ôm nhận về mình.
"Hài tử thật khả ái, giống Từ huynh đệ nhiều hơn." Tô Vận Hàm tiến lên nhẹ đẩy cưỡng bảo ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của hài tử không tính là bạch tích tròn vo lộ ra hồng nhuận, nhìn thấy người lạ cũng không phiền không nháo, chỉ là lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, mắt bé xoay tròn chuyển loạn, chỉ nhìn Tô Vận Hàm vài lần liền chuyển ánh mắt lên người Hồ Linh Tiêu, cười khanh khách.
"Hắc hắc, ta đã nói hài tử giống ta mà!" Từ Phong đắc ý ngẩng đầu lên, tiến tới bên người Hồ Linh Tiêu đưa tay chọc anh hài, nói: "Mấy ngày trước phụ thân đã tấu lên triều đình, muốn thế tập vị trí Đề đốc cho ta. Chỉ sợ mấy ngày nữa, ta liền phải như Tô huynh đệ, không được thanh nhàn rồi."
"Đây là chuyện tốt, nếu triều ta không có chế độ quan viên thế tập, chỉ sợ Từ huynh đệ còn phải nhịn tới mấy năm mới có thể ngồi lên vị trí Đề đốc. Hiện giờ nghĩa phụ đã giao trọng trách nơi trọng yếu này cho ngươi, liền thuyết minh ông thấy ngươi được, tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm chức này." Tô Vận Hàm nghiêm túc nói, phân phó hạ nhân mang hồng tuyến tới, lại từ trong y tụ lấy ngân phiếu quấn tốt đeo lên cổ anh hài, nói: "Phong tục quê nhà, lần đầu hài tử tới nhà đều phải đeo tuyến, Từ huynh đệ đừng nên để ý."
"Hoá ra là tập tục quê nhà Tô huynh đệ a!" Từ Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, vốn thấy Tô Vận Hàm cho hài tử ngân phiếu còn định đoạt lấy trả lại y. Vừa nghe nói là phong tục quê nhà, cũng tuỳ nàng đeo lên, cười nói: "Đợi sau này Tô huynh đệ cùng phu nhân có hài tử, ta cũng án theo tập tục quê nhà Tô huynh đệ, cho nó đeo tuyến."
"Ha ha, chuyện này thật không vội được, ta còn muốn cùng Linh Tiêu qua thế giới hai người lâu hơn cơ!" Tô Vận Hàm thẹn buồn nói, cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình, lập tức nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Hồ Linh Tiêu khẽ cắn môi dưới thật u oán nhìn mình, nhưng ngại Từ Phong cùng Tô Ngưng Nhi ở đây không có mở miệng, dùng tâm ngữ truyền lời cho nàng, nói: Người ta thật thích thật thích hài tử, ngốc tử xấu xa!
Ha ha ha, ha ha.
Khoé môi Tô Vận Hàm hơi nhếch lên, nàng chống không lại nhất chính là ánh mắt u oán như vậy của Hồ Linh Tiêu, tựa như muốn ụp mọi tội lỗi lên đầu nàng, nhìn nàng vừa áy náy vừa đành chịu. Xoay đầy nhìn mưa bên ngoài chưa ngừng hẳn, Tô Vận Hàm tận lực tránh ánh mắt Hồ Linh Tiêu, đi tới cửa đưa lưng về phía mọi người, nói: "Triều đình giờ đây, cũng không biết có bao người có thể chỉ lo đủ cho thân mình. Nghĩa phụ thế tập chức vị Đề đốc cho ngươi, cũng thật là xấu. Chỉ không biết ít đi vũ thần như nghĩa phụ, cái vị trí đại học sĩ Điện các kia của lão sư còn có thể lưu được bao lâu?" Hồi tưởng lại lời lúc trước của Lương công công, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy vị trí đại học sĩ Điện các cũng gần như muốn quy trên đầu nàng rồi. Cái vị trí trọng yếu mà lại không trọng yếu này, so với nó, nàng càng coi trọng chức vị Hộ bộ thượng thư này hơn, nếu có thể kiêm cả hai mà nói... Tô Vận Hàm nheo mắt lại thân kiêm hai chức, có phần hơi khó đó!
"Tô huynh đệ, ngươi ở đó tự nói cái quỷ gì vậy? Chúng ta lại đây không phải là nhìn ngươi phát ngốc, ta nói ngươi làm Thị Lang có phải đã lâu, dễ phạm ngốc nha!" Từ Phong đi tới dùng sức vỗ vai nàng, mới vừa rồi nói gì nửa câu hắn cũng nghe không rõ, chỉ thấy bóng lưng Tô Vận Hàm thâm tư như vậy, khiến người xung quanh cảm thấy áp lực sâu sắc.
"Không có, ta chỉ hiếu kỳ rốt cuộc mưa này sẽ rơi tới lúc nào." Tô Vận Hàm xoay người, Hồ Linh Tiêu đã trao trả anh hài cho Tô Ngưng Nhi. Nghe thấy Tô Vận Hàm, liền đi tới kéo cánh tay nàng, ý vị thâm trường nói: "Cũng chỉ có ngươi đi lo nghĩ những điều có không này, trời này mưa nhiều ít, lúc nào dừng không phải chúng ta có thể quản, đây là chuyện của Long Vương."
"Phải a, trời này mưa nhiều ít, lúc nào dừng xác thực không phải chúng ta có thể quản đâu!" Tô Vận Hàm đồng ý gật gật đầu, hơi dùng sức nắm tay Hồ Linh Tiêu. Nàng biết lời nói này của Hồ Linh Tiêu là hy vọng mình lại không nghĩ nhiều thêm về chuyện trong triều đình, cũng biết nàng vì muốn tốt cho mình. Dứt khoát ném tâm sự vừa nãy qua sau đầu, chiêu hô bọn hạ nhân chuẩn bị tửu ngon thái ngon, nói: "Từ huynh đệ, buổi trưa hãy ở đây dùng bữa đi. Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi!"
"Được được được, cũng đã lâu ta không cùng Tô huynh đệ ngươi nâng rượu ngôn hoan rồi đó! Trái lại qua mấy ngày nữa làm Đề đốc thì sẽ không có tháng ngày thanh nhàn như vậy, chi bằng nhân cơ hội này uống thật thống khoái, hắc hắc." Từ Phong cười, cẩn thận chú ý sắc mặt Tô Ngưng Nhi, thấy vẻ mặt nàng vẫn như vừa nãy, liền yên lòng, chuẩn bị cùng Tô Vận Hàm uống thật thống khoái.
Vào lúc này nước mưa luôn nhiều hơn bất kỳ lúc nào.
Ngồi trong lương đình nơi hoa viên, mưa bên ngoài rơi rơi vang lên tiếng lộp độp trên đỉnh lương đình. Có rơi trong thuỷ trì nổi lên sóng gợn, cũng có rơi trong bụi cỏ bất động thanh sắc tan vào trong bùn đất, còn có bị gió thổi lọt vào bên trụ của lương đình từ từ trượt xuống. Trên bàn thạch bày vài cao điểm nóng hổi, còn có mâm hoa quả tươi mới. Hai bôi trà nóng cũng đồng dạng được đặt cạnh mâm quả, rõ ràng còn bốc hơi nóng lại không có người nguyện ý nâng lên uống mấy ngụm.
"Ngốc tử, ngươi xấu xa lắm!" Bên góc lương đình truyền đến thanh âm oán trách của Hồ Linh Tiêu, đôi mắt nàng hơi rũ xuống, mang theo vũ mị say lòng người. Nàng ngồi trong lòng Tô Vận Hàm, rõ ràng vừa rồi còn nói nàng xấu xa, trái lại lúc này lại vô cùng hưởng thụ chôn mặt nơi cổ của nàng, tuỳ ý để tay Tô Vận Hàm điểm hoả khắp nơi.
Tô Vận Hàm vẫn là Tô Vận Hàm, chỉ là ý cười tà mị nơi khoé môi cứng lại. Nàng cúi đầu hôn lên cổ Hồ Linh Tiêu, mút lấy nơi bả vai bạch tích lộ ra của nàng. Lắng tai nghe thanh âm mưa rơi vào cỏ, tay Tô Vận Hàm từ y khâm dò vào lưng eo Tô Vận Hàm, ma sát tựa như khiêu khích, cười nói: "Hiện tại nói ta xấu xa? Rõ ràng là nàng đề nghị đến lương đình thưởng vũ uống trà, cũng là nàng câu dẫn ta trước. Lúc này lại nói ta xấu xa, có phần không còn gì để nói đó!"
"Đáng ghét! Bất quá là người ta thấy ngươi hôm nay không phải vào triều, mới kéo ngươi qua đây thưởng vũ mà. Hơn nữa, ngươi đã ba ngày không chạm người ta rồi đó! Nói gì mà công sự bận bịu, nào có nhiều công sự để bận bịu vậy chứ!" Cái miệng nhỏ Hồ Linh Tiêu hơi vểnh lên, đúng là ý vị có chút uỷ khuất. Đúng đó, từ lúc Tô Vận Hàm từ lục phẩm học sĩ Hàn Lâm viện phá lệ thăng lên Hộ bộ Thị Lang, thời gian nàng ở Tô phủ cùng mình lại càng ngày càng ít. Ngoài mỗi ngày ra ngoài lâm triều, càng phải xử lý chiết tử (sổ) tấu lên từ các nơi. Về phần sao lại phá lệ thăng quan cho nàng, trong vấn đề này sợ chỉ có nàng cùng Lương công công hai người biết.
"Lương đô mấy năm gần đâu thiên tai nhân hoạ không ngừng, bách tính dân chúng lầm than. Quan viên địa phương trình tấu chiết tử nhiều đếm không xuể, đa phần là về việc thỉnh cầu phát lương chuẩn tai*. Mấy ngày nay lâm triều ta ngày ngày nói tới chuyện này, hôm qua thánh thượng mới cho đáp phục, giao chuyện Lương đô này cho Lâm Viễn Hầu xử lý. Nếu không có ngân tử cùng lương thực sáng nay chuyển tới Lương đô, sao ta lại nhàn rỗi cùng nàng ở trong lương đình thưởng vũ vậy được?" Tô Vận Hàm đẩy y khâm Hồ Linh Tiêu ra, tháo tháo yếm nàng xuống, để hai nơi nhu nhuyễn viên thuận nhảy vào tầm mắt Tô Vận Hàm, cảm thán nói: "Thật mỹ."
[phát chuẩn thiên tai, kiểu cấp đồ giúp thiên tai]
"Ngốc tử! Người thật ngày càng sắc mà!" Hồ linh Tiêu kiều thanh nói, nhưng yêu cực bộ dạng Tô Vận Hàm như vậy. Nàng thích Tô Vận Hàm chủ động trong phương diện này, cũng thích thấy nàng giương khoé môi, nhìn ra xấu xa, lại ôn nhu không nói rõ cũng không tả rõ được.
"Sắc thế nào xấu xa thế nào cũng chỉ đối với nàng! Hồ ly tinh, ta thấy trên dưới trời không phải mưa, từ giọt từng giọt ánh vào mắt ta này đều là ngươi mỹ diễm động lòng người hồ ly tinh!" Tô Vận Hàm ôm lại ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng mình, cúi đầu ngậm lấy phấn hồng lộ ra ngoài, một bên nghe nàng kiều hô, một bên dùng sức mút lấy, mà tay kia lại từ eo nàng dời tới mông kiều của Hồ Linh Tiêu, không ngừng nhu niết.
"Ngốc tử, ngươi thật thật muốn giày vò chết người ta!" Thân thể Hồ Linh Tiêu vì Tô Vận Hàm khiêu khích mà mẫn cảm, giữa hai chân có dịch thể ẩm ướt dinh dính chảy ra, nàng xoay eo khoá ngồi lên đùi Tô Vận Hàm, không ngừng qua lại cọ nàng, tựa hồ không để nàng cứ giày vò mình như vậy.
"Hồ ly tinh, nàng quá dụ người đó, ta thật hận không thể một phát nuốt lấy nàng." Tô Vận Hàm hô hấp bắt đầu gấp gáp, nàng nửa ôm Hồ Linh Tiêu ngăn nàng trên lan can lương đình, cúi người tiếp tục hôn lên xương quai xanh của nàng, tay tiến vào y phục nàng ở thời điểm nàng muốn đúng lúc tiến vào thân thể nàng, khiến cho thanh âm nàng hỗn tạp vào tiếng mưa rơi bên ngoài không ngừng giao tiệp.
Có tiếng cước bộ truyền tới, người đến khi nghe thanh âm trong lương đình thì dừng cước bộ, mãi tới khi Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu phát hiện sự tồn tại của chủ nhân cước bộ, vội vàng đứng dậy chỉnh lại y sam nhăn loạn, vẫy vẫy tay với người đứng ngốc trệ ở ngoài chưa vào, phảng phất như vừa nãy chuyện gì cũng chưa phát sinh, thản nhiên nói: "Lý huynh sao đứng ngoài vậy? Vào đi nào."
"A? Nga!" Lý Hạo dừng ở ngoài đến nửa ngày, không dễ khôi phục lại từ kiều mị thanh vừa nãy của Hồ Linh Tiêu, hay bởi vì vừa nãy từ thật xa đã nhìn thấy cử động triền miên trong lương đình của các nàng mà hồng mặt. Nhăn nhó đi vào lương đình, Lý Hạo cúi đầu tầm mắt thuỷ chung không dám nhìn thẳng các nàng, nói: "Khách nhân tới tiền sảnh, là Từ công tử cùng nương tử của hắn, trong ngực còn ôm hài tử."
"Hoá ra là mang hài tử đến nhận thân đó!" Tô Vận Hàm nhếch lên khoé môi, đi tới vỗ vai Lý Hạo, nói: "Lý huynh đi làm việc trước đi, giờ chúng ta qua đó."
"Được, vậy ta lui xuống đây." Lý Hạo lúng túng nói, đi theo bên người y đã lâu vậy, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình Tô Vận Hàm, có lúc quyết đoán sắc bén, có khi lại trở nên thật ôn văn nho nhã. Chỉ là y đối với bất kỳ ai đều tốt, như với hắn, từ lúc Tô Vận Hàm Hàm ngồi lên Hộ bộ Thị Lang, hắn liền bắt đầu đi theo cạnh y, thậm chí còn mưu cái chức vị chủ sự hộ bộ. Ngẫm lại, Hứa Đức Trung Hứa đại học sĩ nói không sai chút nào, đi theo bên người Tô Vận Hàm, chỉ có lợi tuyệt không có hại.
Cầm lấy du tán tại góc lương đình, con ngươi Tô Vận Hàm từ trong suốt chuyển thành mờ mịt, sau đó chuyển thành trừng triệt. Nàng giơ du tán nhìn Hồ Linh Tiêu chăm chú tới nửa ngày, một khắc sau gò má liền có đầy hồng vựng. "Đi, đi thôi." Tô Vận Hàm mím môi ôm nàng bên người, lại hướng du tán đến bên kia của nàng, lúc này mới hơi cúi đầu cùng Hồ Linh Tiêu đi tới tiền sảnh.
"Từ huynh đệ, cung hỉ ngươi hỉ được quý tử." Mới vừa vào cửa, Tô Vận Hàm liền chú ý tới anh hài Tô Ngưng Nhi ẳm trong lòng ngực. Anh hài này dùng cưỡng bảo (tã lót) hồng sắc bọc lại, chỉ thấy cánh tay bé nhỏ của y vung vẩy lung tung ra ngoài, nắm đấm nhỏ nắm lại thật chặt, không nguyện thả ra. Thấy hài tử, Hồ Linh Tiêu thả tay Tô Vận Hàm ra trước chạy về phía Tô Ngưng Nhi, cẩn thận tiếp nhận hài tử từ trong lòng nàng, thấy anh hài này toét miệng cười với nàng, Hồ Linh Tiêu đắc ý nói với Tô Vận Hàm: "Ngốc tử, hài tử này thích ta!"
"Ha ha, Linh Tiêu muội muội lớn lên dễ nhìn như vậy, thử hỏi có ai lại không thích chứ?" Tô Ngưng Nhi cười, ánh mắt nhu hoà nhìn anh hài trong lòng ngực Hồ Linh Tiêu, chuẩn bị tuỳ lúc ôm nhận về mình.
"Hài tử thật khả ái, giống Từ huynh đệ nhiều hơn." Tô Vận Hàm tiến lên nhẹ đẩy cưỡng bảo ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của hài tử không tính là bạch tích tròn vo lộ ra hồng nhuận, nhìn thấy người lạ cũng không phiền không nháo, chỉ là lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, mắt bé xoay tròn chuyển loạn, chỉ nhìn Tô Vận Hàm vài lần liền chuyển ánh mắt lên người Hồ Linh Tiêu, cười khanh khách.
"Hắc hắc, ta đã nói hài tử giống ta mà!" Từ Phong đắc ý ngẩng đầu lên, tiến tới bên người Hồ Linh Tiêu đưa tay chọc anh hài, nói: "Mấy ngày trước phụ thân đã tấu lên triều đình, muốn thế tập vị trí Đề đốc cho ta. Chỉ sợ mấy ngày nữa, ta liền phải như Tô huynh đệ, không được thanh nhàn rồi."
"Đây là chuyện tốt, nếu triều ta không có chế độ quan viên thế tập, chỉ sợ Từ huynh đệ còn phải nhịn tới mấy năm mới có thể ngồi lên vị trí Đề đốc. Hiện giờ nghĩa phụ đã giao trọng trách nơi trọng yếu này cho ngươi, liền thuyết minh ông thấy ngươi được, tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm chức này." Tô Vận Hàm nghiêm túc nói, phân phó hạ nhân mang hồng tuyến tới, lại từ trong y tụ lấy ngân phiếu quấn tốt đeo lên cổ anh hài, nói: "Phong tục quê nhà, lần đầu hài tử tới nhà đều phải đeo tuyến, Từ huynh đệ đừng nên để ý."
"Hoá ra là tập tục quê nhà Tô huynh đệ a!" Từ Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, vốn thấy Tô Vận Hàm cho hài tử ngân phiếu còn định đoạt lấy trả lại y. Vừa nghe nói là phong tục quê nhà, cũng tuỳ nàng đeo lên, cười nói: "Đợi sau này Tô huynh đệ cùng phu nhân có hài tử, ta cũng án theo tập tục quê nhà Tô huynh đệ, cho nó đeo tuyến."
"Ha ha, chuyện này thật không vội được, ta còn muốn cùng Linh Tiêu qua thế giới hai người lâu hơn cơ!" Tô Vận Hàm thẹn buồn nói, cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình, lập tức nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Hồ Linh Tiêu khẽ cắn môi dưới thật u oán nhìn mình, nhưng ngại Từ Phong cùng Tô Ngưng Nhi ở đây không có mở miệng, dùng tâm ngữ truyền lời cho nàng, nói: Người ta thật thích thật thích hài tử, ngốc tử xấu xa!
Ha ha ha, ha ha.
Khoé môi Tô Vận Hàm hơi nhếch lên, nàng chống không lại nhất chính là ánh mắt u oán như vậy của Hồ Linh Tiêu, tựa như muốn ụp mọi tội lỗi lên đầu nàng, nhìn nàng vừa áy náy vừa đành chịu. Xoay đầy nhìn mưa bên ngoài chưa ngừng hẳn, Tô Vận Hàm tận lực tránh ánh mắt Hồ Linh Tiêu, đi tới cửa đưa lưng về phía mọi người, nói: "Triều đình giờ đây, cũng không biết có bao người có thể chỉ lo đủ cho thân mình. Nghĩa phụ thế tập chức vị Đề đốc cho ngươi, cũng thật là xấu. Chỉ không biết ít đi vũ thần như nghĩa phụ, cái vị trí đại học sĩ Điện các kia của lão sư còn có thể lưu được bao lâu?" Hồi tưởng lại lời lúc trước của Lương công công, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy vị trí đại học sĩ Điện các cũng gần như muốn quy trên đầu nàng rồi. Cái vị trí trọng yếu mà lại không trọng yếu này, so với nó, nàng càng coi trọng chức vị Hộ bộ thượng thư này hơn, nếu có thể kiêm cả hai mà nói... Tô Vận Hàm nheo mắt lại thân kiêm hai chức, có phần hơi khó đó!
"Tô huynh đệ, ngươi ở đó tự nói cái quỷ gì vậy? Chúng ta lại đây không phải là nhìn ngươi phát ngốc, ta nói ngươi làm Thị Lang có phải đã lâu, dễ phạm ngốc nha!" Từ Phong đi tới dùng sức vỗ vai nàng, mới vừa rồi nói gì nửa câu hắn cũng nghe không rõ, chỉ thấy bóng lưng Tô Vận Hàm thâm tư như vậy, khiến người xung quanh cảm thấy áp lực sâu sắc.
"Không có, ta chỉ hiếu kỳ rốt cuộc mưa này sẽ rơi tới lúc nào." Tô Vận Hàm xoay người, Hồ Linh Tiêu đã trao trả anh hài cho Tô Ngưng Nhi. Nghe thấy Tô Vận Hàm, liền đi tới kéo cánh tay nàng, ý vị thâm trường nói: "Cũng chỉ có ngươi đi lo nghĩ những điều có không này, trời này mưa nhiều ít, lúc nào dừng không phải chúng ta có thể quản, đây là chuyện của Long Vương."
"Phải a, trời này mưa nhiều ít, lúc nào dừng xác thực không phải chúng ta có thể quản đâu!" Tô Vận Hàm đồng ý gật gật đầu, hơi dùng sức nắm tay Hồ Linh Tiêu. Nàng biết lời nói này của Hồ Linh Tiêu là hy vọng mình lại không nghĩ nhiều thêm về chuyện trong triều đình, cũng biết nàng vì muốn tốt cho mình. Dứt khoát ném tâm sự vừa nãy qua sau đầu, chiêu hô bọn hạ nhân chuẩn bị tửu ngon thái ngon, nói: "Từ huynh đệ, buổi trưa hãy ở đây dùng bữa đi. Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi!"
"Được được được, cũng đã lâu ta không cùng Tô huynh đệ ngươi nâng rượu ngôn hoan rồi đó! Trái lại qua mấy ngày nữa làm Đề đốc thì sẽ không có tháng ngày thanh nhàn như vậy, chi bằng nhân cơ hội này uống thật thống khoái, hắc hắc." Từ Phong cười, cẩn thận chú ý sắc mặt Tô Ngưng Nhi, thấy vẻ mặt nàng vẫn như vừa nãy, liền yên lòng, chuẩn bị cùng Tô Vận Hàm uống thật thống khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất