Chương 83: Thuyết phục Từ Phong
"Tô huynh, không biết việc này ngươi đã đề cập qua với Từ Phong? Hắn thân là Cửu môn Đề đốc, trong tay nắm trọng binh. Nếu có thể được hắn tương trợ, định là làm nửa mà công bội." Sắp rời khỏi Tô phủ, Lý Hạo đột nhiên đề cập tới Từ Phong với Tô Vận Hàm. Tuy hắn đáp ứng giúp Tô Vận Hàm thành tựu đại nghiệp, nhưng vẫn không thể mạo hiểm một mình. Nếu có thể cùng Từ Phong 'bị kéo xuống nước', đến lúc đó dù cho thất bại, cũng không tới nổi rơi vào kết cục tương đương thê thảm.
"Cái này... ngược lại ta thật chưa có đề cập với Từ Phong. Chỉ là ngày ấy nhìn nghĩa phụ cùng lão sư hỗ động, bọn họ chắc cũng có dự tính phương diện này rồi. Hiện giờ được Lý huynh nhắc nhở, ta mới định ngày tới đi tìm Từ huynh, thương nghị với hắn đó." Ánh mắt Tô Vận Hàm nhìn lướt qua Lý Hạo ra ngoài viện tử, Hồ Linh Tiêu đã lâu vậy còn chưa về, cũng không biết hiện tại làm những gì ở nơi nào. Nàng muốn quăng niệm lực đi thăm dò Hồ Linh Tiêu đến cùng là đang làm những gì, lại sợ nàng nói mình tiểu đỗ kê tràng*, chỉ là rời đi một lúc liền dùng niệm lực bám theo. Do dự phút chốc, Tô Vận Hàm chỉ đành chịu thở dài, đứng dậy tiễn Lý Hạo đi.
[ruột gà nhỏ, gần giống chỉ 'bụng dạ hẹp hòi']
Tiễn Lý Hạo xong, Tô Vận Hàm an tĩnh ngồi ở tiền sảnh nhìn tựa như nhàn nhã ẩm trà. Nàng đang suy tư, suy tư làm sao mới có thể thay Minh Tắc đăng lên hoàng vị mà cơ hồ mỗi người đều hướng tới. Những điều sáng nay Lý Hạo nói với nàng kia, nàng xác định là Hồ Linh Tiêu làm đệm cho nàng. Chỉ là sau những điều đó? Nàng nên làm thế nào? Minh Tắc hiện giờ hôn mê bất tỉnh, không có ý chỉ của hắn tạm thời Lương công công sẽ không có cử động. Trong lúc đó, duy nhất nàng phải làm là thuyết phục Từ Phong.
Chỉ là thuyết phục Từ Phong, lại không phải chuyện đơn giản nha! Tô Vận Hàm đỡ trán, tuy Từ Phong là giảng nghĩa khí lại là người trung hậu, nhưng cũng không phải kiểu thiện chuyển suy nghĩ. Hắn với Lý Hạo là không giống đâu, Lý Hạo không thông vũ nhưng hiểu biết nhận định thời thế. Từ Phong không thông văn, ngoài nóng nảy hành quân đánh trận ra, vẫn giống Từ Trị Đồ là cái vũ hán tử thuần tuý. Người như vậy, ngươi muốn dăm ba câu liền bảo hắn cùng ngươi tạo phản, nghịch cử trái đạo quân thần cỡ này, thực rất khó khăn đó!
"Ngốc tử đang loạn tưởng gì vậy? Không phải đã nói đều để người ta làm hay sao? Ngươi còn cưu kết cái gì chứ?" Tô Vận Hàm cẫn còn đang suy tư gì đó, nhìn bộ dạng chuyên chú mộc mạc của nàng, Hồ Linh Tiêu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào che miệng cười lên hi hi. Nàng ôm cổ Tô Vận Hàm ngồi lên đùi nàng, lấy hồng sa trên mặt xuống, nói: "Những chuyện này đều không cần ngươi bận tâm đâu, người ta đã sớm an bài xong xuôi rồi!"
"Sao nàng đi lâu vậy..." Chẳng lẽ không nhớ ta sao? Phần sau không cần ra khỏi miệng, Hồ Linh Tiêu đã hiểu rõ hết thảy. Nàng không an phận lắc lư thân thể, khiến chân Tô Vận Hàm cũng theo dao động trái phải: "Người ta đi lâu vậy còn không phải vì ngươi? Ngươi cũng biết huynh đệ tốt của ngươi thẳng thắn ngốc sảng, sao lại dễ dàng chuyển biến? Nếu hắn không có điểm yếu uý (sợ) thê, người ta thật đúng là không biết ra tay thế nào đó! Bất quá ngốc tử, lần mưu phản này thực là bất đắc dĩ bị ép, huống hồ vì ta hướng tới bách tính, nghĩa phụ cùng lão sự đều sẽ giúp đỡ sẽ không trách cứ!"
"Ta cũng biết nghĩa phụ cùng lão sư sẽ không trách cứ, chỉ là Từ huynh đệ bên kia thực là chuyện khó. Vừa nãy nàng nói hắn uý thê, chẳng lẽ nàng nghĩ tới ra tay trên người Ngưng Nhi cô nương? Linh Tiêu, sáng nay Lý huynh đã tới... Hắn nói với ta, hôm nay trong điện Kim loan giáng xuống cự thạch, mặt trên có khắc thơ khiến thánh thượng sợ đến giờ còn hôn mê bất tỉnh." Tô Vận Hàm nghiêng đầu tràn đầy thâm ý nhìn Hồ Linh Tiêu, nàng không bực cũng không nộ, lại càng không cười với hồ ly tinh nàng làm việc phi thường tốt, chỉ là khẽ hất cằm với nàng, muốn nàng cho mình một lời giải thích đơn giản.
"Ngốc tử, nếu không như vậy... Chúng ta thật phải động binh mất đó! Hoàng đế kia rốt cuộc là thiên tử, nếu danh bất chính ngôn bất thuận động binh, cho dù ngươi thành hoàng đế, cũng khó đảm bảo đế vị an ổn. Cũng may hắn vẫn mãi chưa có thừa tự, chúng ta liền có thể lợi dụng điểm làm văn chương này, nói ngươi là nhi tử lưu lạc bên ngoài của hắn, đến lúc đó... Ngươi chính là thái tử, kế thừa hoàng vị là chuyện đương nhiên." Hồ Linh Tiêu giải thích cũng không có sức, nàng biết Tô Vận Hàm rất không thích cái biện pháp này, nàng là người có phụ mẫu, muốn nàng giả ý thừa nhận mình là thừa tự hoàng tộc, thể nào cũng sẽ khó chịu.
Chỉ là, Tô Vận Hàm cũng không có 'không thích' như trong tưởng tượng vậy. Nghe Hồ Linh Tiêu giải thích xong, khoé môi Tô Vận Hàm nổi lên một tia ý cười, nàng vuốt ve cổ Hồ Linh Tiêu, trong thanh âm lộ ra ôn nhu vô tận: "Vì ta làm nhiều chuyện như vậy, khổ cực cho nàng rồi. Mộng tối qua kia, cự thạch từ trên trời giáng xuống sáng nay, nghĩ đến cũng hao phí không ít tinh lực đó! Hồ ly tinh, có lúc ta thật hy vọng... Hai chúng ta không buồn không lo mà trải qua tháng ngày thuộc về chúng ta, kỳ thực ta... cũng muốn ngẫu nhiên tát kiều, cũng muốn ngẫu nhiên học ngươi để đối phương ôm vậy. Chỉ là, từ sau khi song thân qua đời ta liền mất đi mệnh làm tiểu thư, hiện giờ có được tất cả những thứ này, may mà có nàng."
"Ngốc tử, nếu ngươi không nói... Người ta cũng thật quên ngươi thật là thân nữ nhi đó!" Hồ Linh Tiêu mở đầu trêu đùa, sao nàng không nhớ sự thực Tô Vận Hàm là thân nữ nhi được? Từ lần đầu nhìn thấy nàng, Hồ Linh Tiêu liền độc độc yêu lấy môi hồng tiên minh của nàng, đó chỉ cónữ tử mới có được, môi hồng diễm như vậy, kiều diễm ướt át như vậy.
"Nàng thật là..." Mặc dù biết đối phương đang trêu chọc mình, Tô Vận Hàm vẫn có một hồi thất lạc nho nhỏ. Chỉ là, nàng còn chưa kịp thất lạc tiếp, Hồ Linh Tiêu đã ở trong lòng nàng cười đến nhành hoa run loạn *. Nàng như động vật nhỏ dùng sức cọ vào hõm vai Tô Vận Hàm, cười duyên nói: "Nàng ngốc tử này, biết rõ người ta đang nói đùa, nàng lại còn tưởng thật chứ!"
[như kiểu cười run cả người nhưng vẫn đẹp như hoa hay sao ấy:P]
"Nào có! Ta, ta chỉ là... Linh Tiêu, hiện giờ đã làm phần này rồi, bước kế tiếp nên làm thế nào đây?" Tô Vận Hàm dò hỏi.
"Bước kế tiếp nha? Ơ, sao người ta không biết còn có bước kế tiếp chứ? Ngốc tử, mấy ngày tới ngươi liền thành thật ngốc trong phủ bồi người ta là được rồi. Ngươi luôn bận rộn như vậy, cũng không có thời gian bồi người ta đó! Hiện giờ hoàng đế hôn mê bất tỉnh, ngươi cũng không cần vào triều, liền ngoan ngoãn ở trong phủ bồi người ta... Nghiên cứu ma kính đại toàn thư là được rồi!"
"Ách..." Tô Vận Hàm bị lời nói của nàng làm cho nghẹn, nếu không phải trà trên bàn đã bị nàng uống gần hết, e sợ nàng thật sẽ ngược một hơi phun hết trà lên mặt Hồ Linh Tiêu. Hồ ly tinh, ngoài nghiên cứu ma kính đại toàn thư, ngươi không thể có điểm ham thích nào khác sao? Tô Vận Hàm dùng ánh mắt hỏi, chứ hỏi trực tiếp, nàng cũng không tiện.
"Chậc chậc, này nào gọi là ham thích? Này rõ ràng chính là tình thú cần thiết mà! Lại nói nha ngốc tử, ngươi không phải cũng rất thích sao?" Hồ Linh Tiêu cũng không cố kỵ cười nói, nàng đứng dậy một ngón tay câu lấy y khâm Tô Vận Hàm, từng bước lay động lui về phòng của các nàng, phong tư vô hạn.
"Cái này... ngược lại ta thật chưa có đề cập với Từ Phong. Chỉ là ngày ấy nhìn nghĩa phụ cùng lão sư hỗ động, bọn họ chắc cũng có dự tính phương diện này rồi. Hiện giờ được Lý huynh nhắc nhở, ta mới định ngày tới đi tìm Từ huynh, thương nghị với hắn đó." Ánh mắt Tô Vận Hàm nhìn lướt qua Lý Hạo ra ngoài viện tử, Hồ Linh Tiêu đã lâu vậy còn chưa về, cũng không biết hiện tại làm những gì ở nơi nào. Nàng muốn quăng niệm lực đi thăm dò Hồ Linh Tiêu đến cùng là đang làm những gì, lại sợ nàng nói mình tiểu đỗ kê tràng*, chỉ là rời đi một lúc liền dùng niệm lực bám theo. Do dự phút chốc, Tô Vận Hàm chỉ đành chịu thở dài, đứng dậy tiễn Lý Hạo đi.
[ruột gà nhỏ, gần giống chỉ 'bụng dạ hẹp hòi']
Tiễn Lý Hạo xong, Tô Vận Hàm an tĩnh ngồi ở tiền sảnh nhìn tựa như nhàn nhã ẩm trà. Nàng đang suy tư, suy tư làm sao mới có thể thay Minh Tắc đăng lên hoàng vị mà cơ hồ mỗi người đều hướng tới. Những điều sáng nay Lý Hạo nói với nàng kia, nàng xác định là Hồ Linh Tiêu làm đệm cho nàng. Chỉ là sau những điều đó? Nàng nên làm thế nào? Minh Tắc hiện giờ hôn mê bất tỉnh, không có ý chỉ của hắn tạm thời Lương công công sẽ không có cử động. Trong lúc đó, duy nhất nàng phải làm là thuyết phục Từ Phong.
Chỉ là thuyết phục Từ Phong, lại không phải chuyện đơn giản nha! Tô Vận Hàm đỡ trán, tuy Từ Phong là giảng nghĩa khí lại là người trung hậu, nhưng cũng không phải kiểu thiện chuyển suy nghĩ. Hắn với Lý Hạo là không giống đâu, Lý Hạo không thông vũ nhưng hiểu biết nhận định thời thế. Từ Phong không thông văn, ngoài nóng nảy hành quân đánh trận ra, vẫn giống Từ Trị Đồ là cái vũ hán tử thuần tuý. Người như vậy, ngươi muốn dăm ba câu liền bảo hắn cùng ngươi tạo phản, nghịch cử trái đạo quân thần cỡ này, thực rất khó khăn đó!
"Ngốc tử đang loạn tưởng gì vậy? Không phải đã nói đều để người ta làm hay sao? Ngươi còn cưu kết cái gì chứ?" Tô Vận Hàm cẫn còn đang suy tư gì đó, nhìn bộ dạng chuyên chú mộc mạc của nàng, Hồ Linh Tiêu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào che miệng cười lên hi hi. Nàng ôm cổ Tô Vận Hàm ngồi lên đùi nàng, lấy hồng sa trên mặt xuống, nói: "Những chuyện này đều không cần ngươi bận tâm đâu, người ta đã sớm an bài xong xuôi rồi!"
"Sao nàng đi lâu vậy..." Chẳng lẽ không nhớ ta sao? Phần sau không cần ra khỏi miệng, Hồ Linh Tiêu đã hiểu rõ hết thảy. Nàng không an phận lắc lư thân thể, khiến chân Tô Vận Hàm cũng theo dao động trái phải: "Người ta đi lâu vậy còn không phải vì ngươi? Ngươi cũng biết huynh đệ tốt của ngươi thẳng thắn ngốc sảng, sao lại dễ dàng chuyển biến? Nếu hắn không có điểm yếu uý (sợ) thê, người ta thật đúng là không biết ra tay thế nào đó! Bất quá ngốc tử, lần mưu phản này thực là bất đắc dĩ bị ép, huống hồ vì ta hướng tới bách tính, nghĩa phụ cùng lão sự đều sẽ giúp đỡ sẽ không trách cứ!"
"Ta cũng biết nghĩa phụ cùng lão sư sẽ không trách cứ, chỉ là Từ huynh đệ bên kia thực là chuyện khó. Vừa nãy nàng nói hắn uý thê, chẳng lẽ nàng nghĩ tới ra tay trên người Ngưng Nhi cô nương? Linh Tiêu, sáng nay Lý huynh đã tới... Hắn nói với ta, hôm nay trong điện Kim loan giáng xuống cự thạch, mặt trên có khắc thơ khiến thánh thượng sợ đến giờ còn hôn mê bất tỉnh." Tô Vận Hàm nghiêng đầu tràn đầy thâm ý nhìn Hồ Linh Tiêu, nàng không bực cũng không nộ, lại càng không cười với hồ ly tinh nàng làm việc phi thường tốt, chỉ là khẽ hất cằm với nàng, muốn nàng cho mình một lời giải thích đơn giản.
"Ngốc tử, nếu không như vậy... Chúng ta thật phải động binh mất đó! Hoàng đế kia rốt cuộc là thiên tử, nếu danh bất chính ngôn bất thuận động binh, cho dù ngươi thành hoàng đế, cũng khó đảm bảo đế vị an ổn. Cũng may hắn vẫn mãi chưa có thừa tự, chúng ta liền có thể lợi dụng điểm làm văn chương này, nói ngươi là nhi tử lưu lạc bên ngoài của hắn, đến lúc đó... Ngươi chính là thái tử, kế thừa hoàng vị là chuyện đương nhiên." Hồ Linh Tiêu giải thích cũng không có sức, nàng biết Tô Vận Hàm rất không thích cái biện pháp này, nàng là người có phụ mẫu, muốn nàng giả ý thừa nhận mình là thừa tự hoàng tộc, thể nào cũng sẽ khó chịu.
Chỉ là, Tô Vận Hàm cũng không có 'không thích' như trong tưởng tượng vậy. Nghe Hồ Linh Tiêu giải thích xong, khoé môi Tô Vận Hàm nổi lên một tia ý cười, nàng vuốt ve cổ Hồ Linh Tiêu, trong thanh âm lộ ra ôn nhu vô tận: "Vì ta làm nhiều chuyện như vậy, khổ cực cho nàng rồi. Mộng tối qua kia, cự thạch từ trên trời giáng xuống sáng nay, nghĩ đến cũng hao phí không ít tinh lực đó! Hồ ly tinh, có lúc ta thật hy vọng... Hai chúng ta không buồn không lo mà trải qua tháng ngày thuộc về chúng ta, kỳ thực ta... cũng muốn ngẫu nhiên tát kiều, cũng muốn ngẫu nhiên học ngươi để đối phương ôm vậy. Chỉ là, từ sau khi song thân qua đời ta liền mất đi mệnh làm tiểu thư, hiện giờ có được tất cả những thứ này, may mà có nàng."
"Ngốc tử, nếu ngươi không nói... Người ta cũng thật quên ngươi thật là thân nữ nhi đó!" Hồ Linh Tiêu mở đầu trêu đùa, sao nàng không nhớ sự thực Tô Vận Hàm là thân nữ nhi được? Từ lần đầu nhìn thấy nàng, Hồ Linh Tiêu liền độc độc yêu lấy môi hồng tiên minh của nàng, đó chỉ cónữ tử mới có được, môi hồng diễm như vậy, kiều diễm ướt át như vậy.
"Nàng thật là..." Mặc dù biết đối phương đang trêu chọc mình, Tô Vận Hàm vẫn có một hồi thất lạc nho nhỏ. Chỉ là, nàng còn chưa kịp thất lạc tiếp, Hồ Linh Tiêu đã ở trong lòng nàng cười đến nhành hoa run loạn *. Nàng như động vật nhỏ dùng sức cọ vào hõm vai Tô Vận Hàm, cười duyên nói: "Nàng ngốc tử này, biết rõ người ta đang nói đùa, nàng lại còn tưởng thật chứ!"
[như kiểu cười run cả người nhưng vẫn đẹp như hoa hay sao ấy:P]
"Nào có! Ta, ta chỉ là... Linh Tiêu, hiện giờ đã làm phần này rồi, bước kế tiếp nên làm thế nào đây?" Tô Vận Hàm dò hỏi.
"Bước kế tiếp nha? Ơ, sao người ta không biết còn có bước kế tiếp chứ? Ngốc tử, mấy ngày tới ngươi liền thành thật ngốc trong phủ bồi người ta là được rồi. Ngươi luôn bận rộn như vậy, cũng không có thời gian bồi người ta đó! Hiện giờ hoàng đế hôn mê bất tỉnh, ngươi cũng không cần vào triều, liền ngoan ngoãn ở trong phủ bồi người ta... Nghiên cứu ma kính đại toàn thư là được rồi!"
"Ách..." Tô Vận Hàm bị lời nói của nàng làm cho nghẹn, nếu không phải trà trên bàn đã bị nàng uống gần hết, e sợ nàng thật sẽ ngược một hơi phun hết trà lên mặt Hồ Linh Tiêu. Hồ ly tinh, ngoài nghiên cứu ma kính đại toàn thư, ngươi không thể có điểm ham thích nào khác sao? Tô Vận Hàm dùng ánh mắt hỏi, chứ hỏi trực tiếp, nàng cũng không tiện.
"Chậc chậc, này nào gọi là ham thích? Này rõ ràng chính là tình thú cần thiết mà! Lại nói nha ngốc tử, ngươi không phải cũng rất thích sao?" Hồ Linh Tiêu cũng không cố kỵ cười nói, nàng đứng dậy một ngón tay câu lấy y khâm Tô Vận Hàm, từng bước lay động lui về phòng của các nàng, phong tư vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất