Chương 1: Review + spoil
Mọi người có thấy tên truyện rất sến, rất... cũ không, giống như tên truyện của 5 10 năm trước. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà mình vẫn quyết định đọc truyện, có lẽ vì tò mò sao tích phân cao vậy, cũng có lẽ vì đói truyện niên thượng quá. Nhưng rất cảm ơn cái sự "trời xui đất khiến" ấy đã giúp mình không bỏ qua một bộ truyện niên thượng đáng đọc thế này.
Úc Nam là sinh viên Học viện Mỹ thuật, trong một lần vô tình gặp gỡ cậu được Cung Thừa mời về vẽ phục chế tranh chân dung đã bị cháy xém của mình. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi Úc Nam là mỹ nam, tính cách đơn thuần, ngay thẳng thật thà lại còn ngoan ngoãn rất "hợp khẩu vị" của Cung tiên sinh. Với Cung tiên sinh, đây chẳng qua chỉ là bao nuôi tình nhân trẻ để tô điểm thêm chút sắc màu cuộc sống, còn với Úc Nam, đây là tình yêu đầu đời của cậu. Úc Nam chưa từng dám đối mặt với bí mật của mình - mảng sẹo xấu xí do bị bỏng lúc nhỏ gây ra, nhưng vì Cung Thừa chỉ thích sự hoàn mỹ không tỳ vết" nên cậu quyết định xăm che sẹo, còn là xăm hình hoa hồng đỏ rực vì người ấy thích hoa hồng. Mảng sẹo rất lớn, kéo dài từ lưng xuống hông và vùng mông, thế nên đau đớn khi xăm không cần nói cũng tưởng tượng được. Song từ lúc bắt đầu đến tận sau này cậu cũng chưa từng kể lể hay khóc lóc, vì tất cả đều do cậu tình nguyện.
Một bên ngây thơ thuần khiết, yêu mãnh liệt, dốc hết tâm can ra để người ấy vui lòng, một bên lõi đời, hư tình giả ý, dễ dàng nói ra những lời mật ngọt, thoải mái hưởng thụ tình yêu của đối phương. Úc Nam của năm 19 tuổi là Úc Nam tốt nhất, nhưng Cung Thừa của năm đó lại chẳng phải là Cung Thừa tốt nhất.
Suốt nửa bộ truyện ấm áp hạnh phúc bao nhiêu thì khi sự thật bị phơi bày lại bẽ bàng đau xót bấy nhiêu. Hóa ra từ hành động cho đến lời nói của những người xung quanh Cung Thừa đều có ẩn ý (khinh thường), là do Úc Nam quá ngây thơ, không để ý cũng như không hiểu mà thôi. Bạch nguyệt quang của Cung Thừa mỉa mai vạch trần cậu chỉ là vật thay thế, rồi anh trai cậu lại thẳng thừng chỉ ra cậu chẳng qua là bị Cung Thừa bao nuôi, người như Cung Thừa sao có thể thật lòng yêu thương một người? Chiếc áo sơ mi có thêu chữ "Thừa" ở cổ áo mà cậu từng tự hào trân quý, nghĩ chỉ có một mình mình có thì bạch nguyệt quang và những tình nhân trước đều có không ít. Tổn thương, nhục nhã, bẽ bàng, bị lừa gạt bủa vây Úc Nam buộc cậu phải tỉnh mộng, cậu chỉ cầu một tình yêu độc nhất vô nhị từ người ấy, cớ sao người ấy lại chỉ xem cậu là tình nhân xác thịt, lại còn hư tình giả ý như thế? Ngay cả chữ "ngoan" mà Cung Thừa thường khen cậu cũng nhằm chỉ cậu là tình nhân ngoan ngoãn biết điều, giờ mới nhận ra không khác nào mình là thú cưng biết vâng lời mà anh nuôi.
Nửa sau truyện là quá trình "tỉnh mộng" và trưởng thành của Úc Nam cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng là quá trình "truy phu" của Cung Thừa. Úc Nam không còn ngoan ngoãn nghe lời anh nữa, anh cũng nhận ra Úc Nam ngoan ngoãn quấn quýt anh là vì yêu anh, nhưng nếu cậu không yêu thì anh chẳng là gì.
Theo mình thì khúc tỉnh mộng là khúc đặc sắc nhất của truyện, vì có những màn phản dame, "buông lời ác" của Úc Nam làm mình sướng trân người. Úc Nam đúng là kiểu cầm được thì buông được, lúc ngoan thì ngoan hết mực mà lúc quyết tâm thì cũng tàn nhẫn cực kỳ. Màn buông lời ác mình xin được giữ lại để tạo hứng thú đọc truyện cho mọi người, chỉ trích sương sương màn phản dame thôi:. Bạn đang đọc truyện tại — tru mtruyen. NE T —
"Cung Thừa cắn răng nói, "...Nhưng bé cưng à, em còn nhỏ như vậy, ban đầu tôi không ngờ mình sẽ thật sự thích em. Giờ thì tôi nhận ra rồi, em tha thứ cho tôi được không?
Úc Nam khiếp sợ trước câu chữ tự đại của gã: "Anh cũng biết là tôi còn nhỏ cơ à, thế nên tôi còn có rất nhiều thời gian đi tìm người nào đó tốt đẹp hơn anh, tại sao lại phải tha thứ cho anh nhỉ?"
Trong quá trình theo đuổi để nối lại tình xưa, anh bắt đầu thành thật với cậu, dùng rất nhiều hành động để chứng minh anh hối hận rồi, mong cậu tha thứ cho sai lầm của anh, cho hai người cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cuối cùng cả hai vẫn rời xa nhau. Úc Nam muốn vùng vẫy trong vùng trời mới mẻ của mình, còn Cung Thừa thì lặng lẽ đứng phía sau chờ đợi cậu ngoái đầu lại.
"Cậu nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
[Không phải thích em vì em ngoan.]
Lại có hai tin gửi đến.
[Suốt đời em xem tôi chỉ là ảo giác cũng được.]
[Tôi vẫn chờ em.]"
Sau cùng thì người có tình sẽ luôn về với nhau, một năm rưỡi trôi qua, có lẽ là do thời gian đã làm dịu đi phần nào vết thương lòng nhục nhã của Úc Nam. Gần hai năm qua anh vẫn luôn âm thầm dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình, không thể phủ nhận là cậu vẫn rung động vì anh, cậu cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, vì thế quyết định cho cả hai cơ hội, bỏ qua sai lầm quá khứ tiến bước về tương lai. Cũng là vào lúc đó, Úc Nam phát hiện trên gáy anh có xăm chữ "Nam", thì ra anh muốn thực hiện lời hứa lúc trước với cậu – chỉ có em. Cung Thừa biết Úc Nam từng tổn thương thế nào vì chiếc áo sơ mi năm xưa nên anh bù đắp, mà chỉ thêu chữ trên cổ áo thì sao đủ, phải xăm lên gáy mới chứng tỏ được thành ý của anh. Anh đã tự biến mình thành chiếc áo sơ mi bao bọc cho cậu.
Cốt truyện không mới nhưng cách hành văn, tình tiết mới mẻ không bị xưa cũ. Mặc dù có chút chút cẩu huyết nhưng không gây nhàm chán khó chịu, đặc biệt là khiến người đọc quắn quéo vì sự chênh lệch tuổi tác của công và thụ. Mỗi lần công gọi "bé cưng", "bé con", "Nam Nam" là mình giãy đành đạch đành đạch, còn thụ thì ngoan ơi là ngoan gì cũng nghe công làm tim mình tan chảy. Một tổ hợp như thế sao có thể làm người ta ngán ngấy được chứ:">
Úc Nam là sinh viên Học viện Mỹ thuật, trong một lần vô tình gặp gỡ cậu được Cung Thừa mời về vẽ phục chế tranh chân dung đã bị cháy xém của mình. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi Úc Nam là mỹ nam, tính cách đơn thuần, ngay thẳng thật thà lại còn ngoan ngoãn rất "hợp khẩu vị" của Cung tiên sinh. Với Cung tiên sinh, đây chẳng qua chỉ là bao nuôi tình nhân trẻ để tô điểm thêm chút sắc màu cuộc sống, còn với Úc Nam, đây là tình yêu đầu đời của cậu. Úc Nam chưa từng dám đối mặt với bí mật của mình - mảng sẹo xấu xí do bị bỏng lúc nhỏ gây ra, nhưng vì Cung Thừa chỉ thích sự hoàn mỹ không tỳ vết" nên cậu quyết định xăm che sẹo, còn là xăm hình hoa hồng đỏ rực vì người ấy thích hoa hồng. Mảng sẹo rất lớn, kéo dài từ lưng xuống hông và vùng mông, thế nên đau đớn khi xăm không cần nói cũng tưởng tượng được. Song từ lúc bắt đầu đến tận sau này cậu cũng chưa từng kể lể hay khóc lóc, vì tất cả đều do cậu tình nguyện.
Một bên ngây thơ thuần khiết, yêu mãnh liệt, dốc hết tâm can ra để người ấy vui lòng, một bên lõi đời, hư tình giả ý, dễ dàng nói ra những lời mật ngọt, thoải mái hưởng thụ tình yêu của đối phương. Úc Nam của năm 19 tuổi là Úc Nam tốt nhất, nhưng Cung Thừa của năm đó lại chẳng phải là Cung Thừa tốt nhất.
Suốt nửa bộ truyện ấm áp hạnh phúc bao nhiêu thì khi sự thật bị phơi bày lại bẽ bàng đau xót bấy nhiêu. Hóa ra từ hành động cho đến lời nói của những người xung quanh Cung Thừa đều có ẩn ý (khinh thường), là do Úc Nam quá ngây thơ, không để ý cũng như không hiểu mà thôi. Bạch nguyệt quang của Cung Thừa mỉa mai vạch trần cậu chỉ là vật thay thế, rồi anh trai cậu lại thẳng thừng chỉ ra cậu chẳng qua là bị Cung Thừa bao nuôi, người như Cung Thừa sao có thể thật lòng yêu thương một người? Chiếc áo sơ mi có thêu chữ "Thừa" ở cổ áo mà cậu từng tự hào trân quý, nghĩ chỉ có một mình mình có thì bạch nguyệt quang và những tình nhân trước đều có không ít. Tổn thương, nhục nhã, bẽ bàng, bị lừa gạt bủa vây Úc Nam buộc cậu phải tỉnh mộng, cậu chỉ cầu một tình yêu độc nhất vô nhị từ người ấy, cớ sao người ấy lại chỉ xem cậu là tình nhân xác thịt, lại còn hư tình giả ý như thế? Ngay cả chữ "ngoan" mà Cung Thừa thường khen cậu cũng nhằm chỉ cậu là tình nhân ngoan ngoãn biết điều, giờ mới nhận ra không khác nào mình là thú cưng biết vâng lời mà anh nuôi.
Nửa sau truyện là quá trình "tỉnh mộng" và trưởng thành của Úc Nam cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng là quá trình "truy phu" của Cung Thừa. Úc Nam không còn ngoan ngoãn nghe lời anh nữa, anh cũng nhận ra Úc Nam ngoan ngoãn quấn quýt anh là vì yêu anh, nhưng nếu cậu không yêu thì anh chẳng là gì.
Theo mình thì khúc tỉnh mộng là khúc đặc sắc nhất của truyện, vì có những màn phản dame, "buông lời ác" của Úc Nam làm mình sướng trân người. Úc Nam đúng là kiểu cầm được thì buông được, lúc ngoan thì ngoan hết mực mà lúc quyết tâm thì cũng tàn nhẫn cực kỳ. Màn buông lời ác mình xin được giữ lại để tạo hứng thú đọc truyện cho mọi người, chỉ trích sương sương màn phản dame thôi:. Bạn đang đọc truyện tại — tru mtruyen. NE T —
"Cung Thừa cắn răng nói, "...Nhưng bé cưng à, em còn nhỏ như vậy, ban đầu tôi không ngờ mình sẽ thật sự thích em. Giờ thì tôi nhận ra rồi, em tha thứ cho tôi được không?
Úc Nam khiếp sợ trước câu chữ tự đại của gã: "Anh cũng biết là tôi còn nhỏ cơ à, thế nên tôi còn có rất nhiều thời gian đi tìm người nào đó tốt đẹp hơn anh, tại sao lại phải tha thứ cho anh nhỉ?"
Trong quá trình theo đuổi để nối lại tình xưa, anh bắt đầu thành thật với cậu, dùng rất nhiều hành động để chứng minh anh hối hận rồi, mong cậu tha thứ cho sai lầm của anh, cho hai người cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cuối cùng cả hai vẫn rời xa nhau. Úc Nam muốn vùng vẫy trong vùng trời mới mẻ của mình, còn Cung Thừa thì lặng lẽ đứng phía sau chờ đợi cậu ngoái đầu lại.
"Cậu nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
[Không phải thích em vì em ngoan.]
Lại có hai tin gửi đến.
[Suốt đời em xem tôi chỉ là ảo giác cũng được.]
[Tôi vẫn chờ em.]"
Sau cùng thì người có tình sẽ luôn về với nhau, một năm rưỡi trôi qua, có lẽ là do thời gian đã làm dịu đi phần nào vết thương lòng nhục nhã của Úc Nam. Gần hai năm qua anh vẫn luôn âm thầm dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình, không thể phủ nhận là cậu vẫn rung động vì anh, cậu cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, vì thế quyết định cho cả hai cơ hội, bỏ qua sai lầm quá khứ tiến bước về tương lai. Cũng là vào lúc đó, Úc Nam phát hiện trên gáy anh có xăm chữ "Nam", thì ra anh muốn thực hiện lời hứa lúc trước với cậu – chỉ có em. Cung Thừa biết Úc Nam từng tổn thương thế nào vì chiếc áo sơ mi năm xưa nên anh bù đắp, mà chỉ thêu chữ trên cổ áo thì sao đủ, phải xăm lên gáy mới chứng tỏ được thành ý của anh. Anh đã tự biến mình thành chiếc áo sơ mi bao bọc cho cậu.
Cốt truyện không mới nhưng cách hành văn, tình tiết mới mẻ không bị xưa cũ. Mặc dù có chút chút cẩu huyết nhưng không gây nhàm chán khó chịu, đặc biệt là khiến người đọc quắn quéo vì sự chênh lệch tuổi tác của công và thụ. Mỗi lần công gọi "bé cưng", "bé con", "Nam Nam" là mình giãy đành đạch đành đạch, còn thụ thì ngoan ơi là ngoan gì cũng nghe công làm tim mình tan chảy. Một tổ hợp như thế sao có thể làm người ta ngán ngấy được chứ:">
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất