Chương 36: Không nghe lời
Xảy ra khúc nhạc dạo làm người không mấy vui vẻ, quả nhiên Cung Thừa nói là làm, dẫn Úc Nam hủy mật mã.
Úc Nam nhìn tận mắt Cung Thừa nhập những con số sinh nhật mình vào, nỗi ấm ức khó chịu vẫn luôn bao trùm cậu mới dần tản đi.
Cung Thừa về khuya, Úc Nam cũng tính đi ngủ.
Gã tắm rửa còn cậu thu dọn màu vẽ trong phòng khách cất vào phòng vẽ tranh, xong nằm sấp trên giường nghịch điện thoại đợi gã.
Lúc Cung Thừa bước ra nửa thân dưới chỉ quấn khăn tắm, cơ ngực và múi cơ bụng trần trụi, đường nét rất đẹp. Gã nằm xuống, phần nệm chỗ Úc Nam nằm hơi rung, cậu ngoái đầu chủ động vươn tay ra.
Gã kéo cậu ôm vào lòng, cả hai cận kề da thịt, Úc Nam có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương sau khi tắm.
Úc Nam rúc người vào lòng Cung Thừa, có chút chút cảm giác thỏa mãn và cảm giác an toàn, cậu nói: "Em xin lỗi, em có thấy chú bấm like cho em, em cố tình không quan tâm chú thôi."
Giọng Cung Thừa bùi tai, cậu nghe gã nói không mấy để tâm: "Em thích chơi quyền anh?"
Úc Nam nói: "Không hẳn thích, chỉ là thỉnh thoảng đánh một trận sẽ khá thoải mái. Trong hình là bạn trai của Nhạc Nhạc, anh ấy là huấn luyện viên thể hình, hôm trước anh ấy và Nhạc Nhạc mời em đi ăn."
Nói đến đây Úc Nam nghĩ đến một chuyện, "Hôm nào chúng ta cũng mời họ ăn đi, đến đây được không?"
Hình như giữa bạn bè có kiểu quy ước như thế, ai có người yêu thì chịu trách nhiệm giới thiệu người yêu với mọi người, còn phải mời mọi người đi ăn.
Úc Nam nghĩ mình cũng có thể làm vậy.
Cung Thừa nói: "Cái người huấn luyện viên kia thì không được, nhưng bạn em có thể đến, tôi sẽ bảo tiểu Chu sắp xếp."
Úc Nam biết Cung Thừa không thích tiếp xúc người lạ, gã trời sinh đã tạo cảm giác xa cách với người ta, cậu không miễn cưỡng, chỉ thầm thất vọng, nhưng sự thất vọng ấy nhanh chóng bị chuyện khác phân tâm.
Vì Cung Thừa nói với cậu: "Tôi cũng học quyền anh được mấy buổi, lúc nào em với tôi đánh một trận?"
"Được." Úc Nam ôm ghì gã, có phần mong đợi, nói đến việc bản thân am hiểu thì cậu luôn tràn đầy tự tin, "Em sẽ không nhường chú đâu, em không cao như chú nhưng cánh tay em khá dài đó. Nhóc em họ cao hơn em mà đến tận giờ nó vẫn không đánh lại em."
"Lợi hại vậy sao?" Cung Thừa rất hài lòng, "Vậy lần sau nếu tôi vắng mặt mà có người bắt nạt em thì em không cần khách khí."
Úc Nam biết Cung Thừa đang nhắc đến chuyện trước đó.
Cậu chua mũi, cố dằn xuống, nặng nề đáp: "Em biết mà! Không để ai bắt nạt được em đâu."
Cung Thừa hôn lên đỉnh đầu cậu: "Ngoan."
Đêm nay là lần đầu tiên cả hai ngủ trên giường mà không làm gì.
Cả hai ngủ rất thư thái, hóa ra hai người yêu nhau chỉ nằm ngủ gáy chạm gáy thôi cũng là một chuyện sung sướng.
Thức dậy sau giấc ngủ, Úc Nam sảng khoái tinh thần, thậm chí lần đầu tiên còn rời giường trước Cung Thừa vì phải đi làm thêm.
Cậu ra phòng khách kiểm tra tranh nhựa của mình rồi đi pha một tách cà phê.
Vì khả năng nấu nướng có hạn nên Úc Nam chỉ luộc hai quả trứng -- Trừ nó ra cậu làm cái gì cũng thành thảm họa nấu ăn, cũng do nó chín nhanh không tốn thời gian.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Úc Nam đi ra kiểm tra thì thấy trên màn hình tinh thể lỏng của máy thông báo xuất hiện mặt của Lâm Minh.
Hóa ra là Lâm Minh đến giao hoa.
Úc Nam nhấn nút nhận nghe: "Chị Lâm à? Sao chị không đi vào?"
Lâm Minh hỏi: "Có phải khóa bị hư không? Chị không vào được."
Úc Nam sực nhận ra: "Ôi em xin lỗi, em đổi mật mã rồi."
Cậu nhấn nút mở khóa, chốc sau Lâm Trà đi thang máy lên, vẫn ôm bó hoa hồng đỏ thẫm như cũ. Sau khi vào Lâm Minh đặt hoa lên bàn, hỏi: "Sao đang yên lành lại đổi mật mã? Nếu em không có nhà, bọn chị không tiện đến đây giao hoa quét dọn cho ngài Cung."
Giọng cô mềm mỏng nhưng chứa sự trách móc, "Em đó, không thể ỷ lại mình được ngài Cung cưng chiều, bọn chị đây mà còn không được tùy tiện thay đổi."
Úc Nam ngại nói cô biết là vì cậu để bụng bạn trai cũ của Cung Thừa nên mới đổi mật mã.
Sự tình đã qua, cậu không muốn kể người khác nghe.
Cậu còn chưa mở miệng thì sau lưng truyền đến giọng nói của đàn ông: "Vậy thì không cần đến đây."
Cung Thừa mặc đồ ngủ, giọng nói lười biếng có vẻ lạnh nhạt.
Lâm Minh nhìn ra sau Úc Nam, có vẻ cô không ngờ Cung Thừa có ở đây, cô đỏ mặt: "Ngài Cung ạ."
Cung Thừa mới thức dậy, ngữ khí không được tốt: "Quay về nói với chú Nhậm đợi người phụ trách cắm hoa khỏe lại rồi giao hoa đến đây sau, các người cứ làm tốt phần việc của mình đi, bớt tự ý quyết định."
Lâm Minh gật đầu: "Vâng ạ."
Cung Thừa không nhìn cô thêm lần nào nữa, gã đi thẳng xuống nhà bếp.
Lâm Minh đứng đó khá lúng túng, cô cười ruồi với Úc Nam.
Úc Nam nói: "Chị Lâm, cảm ơn chị đưa hoa đến đây."
Lâm Minh quay người đi về.
Trước khi đi cô nghe thấy Cung Thừa gọi Úc Nam: "Bé cưng, đây là cà phê em pha?"
Úc Nam sung sướng đáp: "Vâng."
Úc Nam làm giáo viên ở lớp đào tạo, cậu giảng dạy rất chu đáo, học sinh đứa nào cũng thích cậu. Lớp cậu dạy là một nhóm các bé 13, 14 tuổi, không cách biệt bao nhiêu tuổi nên sau khi tan học thì tụ tập tán dóc.
Có một học sinh năm ngoái đề cử với cậu một bộ truyện tranh, năm nay lúc gặp lại có đề tài chung với cậu bé, vừa nói về tiến độ truyện vừa bàn về cốt truyện.
Cậu bé học sinh nói: "Anh Úc Nam, sắp đến Lễ hội ACGN rồi, em muốn cos Hắc Già!"
(*) ACGN: anime, comic, game, novel.
Hắc Già là nhân vật ít được chú ý trong truyện tranh, là Ma tộc, tính cách cộc cằn nội tâm yếu đuối, cực kỳ trái khoáy.
(*) Trái khoáy (từ gốc: 反差萌 - tương phản manh): Chỉ những người có hai đặc tính hoàn toàn trái ngược nhau, ví dụ như bề ngoài thì như trùm Mafia nhưng bên trong lại thích chơi thay đồ cho búp bê.
Anh ta còn có một người anh trai cùng mẹ khác cha tên Bạch Dạ, là tộc Tinh linh, cũng là vai phụ nhưng mặt mũi tuyệt mỹ lòng dạ độc ác, được người hâm mộ nguyên tác gọi là người gánh nhan sắc của truyện, nhân khí cực cao.
Cậu bé học sinh nói tiếp: "Anh Úc Nam cos Bạch Dạ nhé!!! Năm ngoái Bạch Dạ kia ở lễ hội thật sự cay mắt!"
Úc Nam từng tham gia Lễ hội ACGN nhưng chưa từng chơi chân chính như thế: "Lỡ như anh cos cũng cay mắt thì sao?"
Học sinh nói: "Không đâu! Trong lòng em Bạch Dạ luôn là hình tượng giống như anh! Chỉ cần tìm được cô gái nào đó trang điểm phù hợp thì anh chính là nguyên bản của Bạch Dạ."
Cậu bé nói thêm: "Tác giả gốc sẽ tổ chức ký tên ở lễ hội, chúng ta cos nhân vật dưới ngòi bút của chú ấy tìm chú ấy ký tên, nghĩ thôi cũng thấy kích thích. Xin anh đi chung đi mà! Hóa trang tóc tai gì đều là em trả, cha mẹ em đồng ý."
Úc Nam nghe thấy tác giả gốc sẽ đến ký tên thì rất muốn đi.
Tất nhiên cậu sẽ không để học trò còn nhỏ hơn mình trả tiền hóa trang, chuyển khoản cho đối phương xong cậu đi kiếm Phương Hữu Tình.
Phương Hữu Tình thường xuyên tham gia hoạt động kiểu này, là một cô gái trang điểm xuất sắc, sinh viên Học viện Mỹ Thuật hay có thiên phú không tưởng nổi ở khía cạnh này.
Đàm Nhạc Phong quyết định phải tham gia cùng với Úc Nam, lại tìm thêm mấy bạn học chung từ trong nhóm, càng lúc càng đông người, cuối cùng gần như tập hợp đủ các nhân vật có trong truyện, trở thành một nhóm "chuẩn bị ra quân".
Mấy ngày nay đêm hôm Úc Nam mới về nhà mà điện thoại rung liên tục, mọi người thảo luận trang phục trong nhóm, có một số đồ vật không mua được thì phải tự tay làm.
Chẳng hạn vương miệng đội trên đầu Bạch Dạ mà Úc Nam dự tính cos, không mua được cái nào phù hợp.
Một bên là tranh nhựa, một bên là trả lời tin nhắn trong nhóm, Úc Nam bận tối mày tối mặt.
Cung Thừa cũng bận, đợi khi gã hết bận thì Úc Nam đã vẽ xong một lớp tranh nhựa mới, nhưng cậu vẫn ôm điện thoại không buông.
Hình vẽ trong vại đá dần thành hình, chỉ đợi được tỉa nét tỉ mỉ hơn.
Con rồng vàng nhạt bơi lội thỏa thích trong hồ nước, vảy lóng lánh ánh nước, thật sự rất sinh động.
Cung Thừa không thể không thừa nhận Úc Nam vẽ rất đẹp, dù tối nay Úc Nam làm hai việc cùng một lúc.
"Em nói chuyện với ai cả đêm thế?" Gã ngồi xuống kéo Úc Nam vào lòng mình.
Úc Nam trả lời một tin nhắn rồi mới đáp: "Là học trò trong lớp đào tạo với bạn học của em, cuối tuần này bọn em sẽ tham gia Lễ hội ACGN."
"Lễ hội ACGN?" Cung Thừa biết sơ sơ đó là gì.
"Là hội anime, đa phần là 2D." Úc Nam mỏi mắt, cậu giơ tay xoa chúng, "Có thể mua được một ít phiên bản, garage kit, trò chơi gì đó, cũng có thể cos nhân vật mình thích, người không muốn cos thì có thể chụp hình hoặc đi dạo, đặc biệt đông đúc, nói chung chơi vui lắm."
Cung Thừa nghe cậu nói một loạt những lời gã nghe không hiểu, gã hỏi lại: "Còn em thì sao, chủ yếu em đến chơi cái gì?"
Mắt Úc Nam sáng lấp lánh: "Em cosplay. Em muốn đóng vai Bạch Dạ sau đó tìm ngài tác giả yêu thích để ký tên. Được không ạ?"
Cung Thừa không có hứng với mấy cái này, nhưng gã không muốn dập tắt hứng thú của Úc Nam nên trả lời: "Được. Em đi chơi vui vẻ, nhưng không được để người khác ký tên lên người em."
Úc Nam nhớ đến chuyện Dư Thâm ký vào lòng bàn tay cậu.
Lần đó Cung Thừa nói không thích xong còn lấy khăn giấy lau sạch.
Đây có thể xem là một kiểu chiếm hữu đúng không?
Úc Nam lâng lâng, cậu thích Cung Thừa để tâm những chuyện thế này, chủ động hôn Cung Thừa một cái: "Vâng, em chỉ cho ngài ấy ký tên lên quần áo của em thôi, trở về cất giữ là được."
Hôn xong thì muốn đi nhưng làm gì có chuyện ấy.
Cung Thừa kéo cậu lại, từ hôn phớt chuyển thành hôn sâu.
Úc Nam dần mềm oặt người, điện thoại rớt xuống thảm vang lên tiếng "cạch", trong phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng nước vang vọng chậc chậc do môi lưỡi quấn quýt.
"Em, em còn chưa trả lời tin nhắn," Úc Nam nhớ vừa rồi Phương Hữu Tình @ mình.
Cung Thừa nói: "Không cho trả lời."
Khóa kéo bị kéo ra, tiếng thở hổn hển trở nên kịch liệt.
Trên một chân trắng ngần vẫn còn treo lủng lẳng quần, muốn rớt cũng không được, qua nhiều lần lắc lư cuối cùng cũng rớt xuống bầu bạn với điện thoại.
Trong nhóm bạn bè vẫn đang bàn tán sôi nổi, màn hình thỉnh thoảng lóe lên, rung không ngừng nghỉ như tạo thành nhịp điệu. Âm thanh lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm, không biết qua bao lâu, rốt cuộc ngón chân mềm mềm múp múp căng cứng, điện thoại mới miễn cưỡng yên tĩnh.
Úc Nam hệt như được vớt lên từ trong nước, người ướt nhèm nhẹp.
Sau một tiếng vang nhỏ, sản phẩm chứa đầy chất dịch trắng đục không rõ bị Cung Thừa kéo xuống vứt vào thùng rác.
Cậu được Cung Thừa ôm lên đi qua đi lại trong phòng, tay chân vô lực nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại dưới sàn, mông bị Cung Thừa vỗ phát ra tiếng bép: "Không chú tâm à?"
Úc Nam nức nở: "Em muốn đọc xem họ nói gì."
Cung Thừa nói: "Ngày nào cũng đọc rất khuya, còn đọc nữa mắt sẽ hư. Tối nay nghỉ ngơi, sáng mai đọc sau."
Úc Nam bất mãn: "Sao lại vậy, bắt đầu từ cấp ba em đã chơi điện thoại mỗi ngày mà mắt không hề hư, cũng không bị cận, còn tốt hơn cả mắt những ai không chơi điện thoại đó."
Thiếu niên nghiện internet cần phải cai nghiện gấp.
Cung Thừa nói: "Về sau nộp điện thoại đến phòng sách của tôi, mỗi tối chỉ có thể chơi một tiếng."
Úc Nam rất muốn bác bỏ nhưng miệng lập tức bị chặn lại, lần thứ hai bị Cung Thừa bế lên giường cẩn thận "nghỉ ngơi" một phen. Lần này cậu mệt đến độ không nhấc nổi ngón tay, toàn thân bủn rủn sau khi được thỏa mãn.
"Hai tiếng." Cậu cò kè mặc cả.
Cung Thừa không đồng ý: "Không được."
Úc Nam: "...Chú mà cứ thế này thật sự rất giống cậu của em."
Cung Thừa tức đến mức phì cười: "Bé con, gan em càng lúc càng lớn phải không?"
Úc Nam dụi vào lồng ngực gã, yếu ớt nói: "Nhưng em thật lòng thích chú như vậy. Cung Thừa, có phải chú thích em lắm không?"
Cung Thừa lại xoa quả đào nào đó, ấn người vào lòng mình hôn khẽ: "Em nói xem?"
Gã thích bé con này.
Úc Nam rất hài lòng với câu trả lời ấy, trước khi ngủ cậu còn lầm bầm nhắc nhở bản thân: "Ngày mai phải nhớ mua dây đồng, pha lê nhân tạo, kìm..."
Ngoại trừ vẽ vời, hiếm khi Úc Nam xuất hiện tình trạng say mê với việc gì khác, nhưng hình như cậu đặc biệt hứng thú với việc đóng vai thành một người khác.
Hôm sau lớp đào tào nghỉ, quả nhiên Úc Nam đi mua dây đồng đèn pha lê linh tinh, cậu vẽ mỗi một mặt khác nhau, tính toán tỉ lệ cẩn thận, bắt đầu tự tay đối chiếu với tạo hình trong truyện để làm vương miện.
Làm suốt cả một buổi chiều.
Khi Cung Thừa về, cậu còn hào hứng hỏi: "Chú về rồi đó à?"
Tiểu Chu cũng có mặt, anh tò mò hỏi: "Úc Nam, em đang làm gì đó?"
Úc Nam cho anh ta xem bản phác họa, nói: "Một cái vương miện!"
Tiểu Chu khen thật lòng: "Đỉnh quá vậy ta, anh thấy em đặc biệt có thiên phú, cái gì cũng biết."
Úc Nam ngượng ngùng: "Không phải cái gì em cũng biết đâu, là do nguyên tác đã vẽ rất đẹp rồi. Anh tiểu Chu, anh có xem bộ truyện tranh này không? Tên là Thế Giới Ngân Hà."
Tiểu Chu đáp: "Có xem rồi! Từ lúc lên đại học anh đã đọc nó, sau này đi làm không theo dõi, đây là vương miện của nhân vật mới à?"
Cả hai tụ lại, bất giác bàn tán đến tận mười mấy phút.
Đến khi tiểu Chu nhận ra thì thấy ngài Cung đã ngồi đọc sách ở bên cạnh, không hề có ý đuổi anh ta về. Nhớ lại chuyện lần trước ngài Cung hỏi anh ta một số từ ngữ mạng là đã có khoảng cách thế hệ rồi, mà anh ta còn dám thảo luận sôi nổi với Úc Nam như thế này, không khỏi hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh ướt người, vội vàng cáo từ.
Tiểu Chu về, Cung Thừa mới khép sách: "Hôm nay em rất nghe lời."
Nãy gã liếc thấy điện thoại của Úc Nam được đặt trên bàn sách của mình.
Úc Nam ngây thơ vô tội: "Trang phục của em đến rồi, chú có muốn nhìn thử không?"
Trang phục của Bạch Dạ thì có người trong cùng thành phố bán, hôm nay Úc Nam nhận được hàng. Phương Hữu Tình còn làm tóc giả cho cậu, cũng chuẩn bị sẵn lens, chỉ còn mỗi vương miện. Ngày mai là đến lễ hội nên Úc Nam khẩn cấp làm.
Hóa trang của Bạch Dạ rất đẹp, Úc Nam thật sự rất muốn cho Cung Thừa xem.
Cung Thừa nói: "Không muốn."
Gã chẳng có tí hứng thú nào với mấy thứ của trẻ con, với gã đây không khác nào chơi nhà chòi.
(*) Chơi nhà chòi: Trò chơi của trẻ con bắt chước cuộc sống gia đình của người lớn.
Úc Nam không cưỡng ép, cậu chú tâm hí hoáy đến 11 giờ, còn hay nhỏ giọng nói gì đó, nếu không phải điện thoại còn nằm trên bàn sách thì Cung Thừa tưởng cậu đang voice chat với ai.
Rạng sáng, vương miện hoàn thành, Úc Nam còn chưa kịp thưởng thức thì bị Cung Thừa tóm đi ngủ.
Sớm ngày hôm sau, Úc Nam vội vã chụp hình, cầm đồ vật cẩn thận, hôn qua loa lên mặt Cung Thừa rồi chạy mất.
Cậu thậm chí không kịp ăn uống, Đàm Nhạc Phong nói sẽ mua cho cậu trên đường đi.
Cung Thừa bảo tiểu Chu đưa Úc Nam đi, đợi bọn họ đi rồi, gã bỗng có ảo giác như mình vừa tiễn con trai đến trường. Cung Thừa đỡ trán, miễn cưỡng tạm thời tiếp nhận giả thiết ấy, phát hiện bản thân không bài xích gì mấy, chỉ cần Úc Nam đủ ngoan.
Cung Thừa thay quần áo xong, trước khi đi thì đến phòng sách, thấy điện thoại của Úc Nam vẫn còn nằm trên bàn, chưa cầm đi.
Lễ hội đông đúc, Cung Thừa lo cho Úc Nam nên tính gọi tiểu Chu quay lại lấy điện thoại.
Gã nắm lấy vật trên bàn nhưng bắt hụt.
Đó không phải điện thoại, rõ ràng chỉ là một tấm hình 3D được vẽ tay, thậm chí vết xước nhỏ trên màn hình điện thoại cũng được vẽ chi tiết. Chỉ cần không động chạm, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng tưởng nhầm nó là hàng thật.
Không khó nhìn ra đây là tác phẩm của ai.
Cung Thừa: "..."
Úc Nam nhìn tận mắt Cung Thừa nhập những con số sinh nhật mình vào, nỗi ấm ức khó chịu vẫn luôn bao trùm cậu mới dần tản đi.
Cung Thừa về khuya, Úc Nam cũng tính đi ngủ.
Gã tắm rửa còn cậu thu dọn màu vẽ trong phòng khách cất vào phòng vẽ tranh, xong nằm sấp trên giường nghịch điện thoại đợi gã.
Lúc Cung Thừa bước ra nửa thân dưới chỉ quấn khăn tắm, cơ ngực và múi cơ bụng trần trụi, đường nét rất đẹp. Gã nằm xuống, phần nệm chỗ Úc Nam nằm hơi rung, cậu ngoái đầu chủ động vươn tay ra.
Gã kéo cậu ôm vào lòng, cả hai cận kề da thịt, Úc Nam có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương sau khi tắm.
Úc Nam rúc người vào lòng Cung Thừa, có chút chút cảm giác thỏa mãn và cảm giác an toàn, cậu nói: "Em xin lỗi, em có thấy chú bấm like cho em, em cố tình không quan tâm chú thôi."
Giọng Cung Thừa bùi tai, cậu nghe gã nói không mấy để tâm: "Em thích chơi quyền anh?"
Úc Nam nói: "Không hẳn thích, chỉ là thỉnh thoảng đánh một trận sẽ khá thoải mái. Trong hình là bạn trai của Nhạc Nhạc, anh ấy là huấn luyện viên thể hình, hôm trước anh ấy và Nhạc Nhạc mời em đi ăn."
Nói đến đây Úc Nam nghĩ đến một chuyện, "Hôm nào chúng ta cũng mời họ ăn đi, đến đây được không?"
Hình như giữa bạn bè có kiểu quy ước như thế, ai có người yêu thì chịu trách nhiệm giới thiệu người yêu với mọi người, còn phải mời mọi người đi ăn.
Úc Nam nghĩ mình cũng có thể làm vậy.
Cung Thừa nói: "Cái người huấn luyện viên kia thì không được, nhưng bạn em có thể đến, tôi sẽ bảo tiểu Chu sắp xếp."
Úc Nam biết Cung Thừa không thích tiếp xúc người lạ, gã trời sinh đã tạo cảm giác xa cách với người ta, cậu không miễn cưỡng, chỉ thầm thất vọng, nhưng sự thất vọng ấy nhanh chóng bị chuyện khác phân tâm.
Vì Cung Thừa nói với cậu: "Tôi cũng học quyền anh được mấy buổi, lúc nào em với tôi đánh một trận?"
"Được." Úc Nam ôm ghì gã, có phần mong đợi, nói đến việc bản thân am hiểu thì cậu luôn tràn đầy tự tin, "Em sẽ không nhường chú đâu, em không cao như chú nhưng cánh tay em khá dài đó. Nhóc em họ cao hơn em mà đến tận giờ nó vẫn không đánh lại em."
"Lợi hại vậy sao?" Cung Thừa rất hài lòng, "Vậy lần sau nếu tôi vắng mặt mà có người bắt nạt em thì em không cần khách khí."
Úc Nam biết Cung Thừa đang nhắc đến chuyện trước đó.
Cậu chua mũi, cố dằn xuống, nặng nề đáp: "Em biết mà! Không để ai bắt nạt được em đâu."
Cung Thừa hôn lên đỉnh đầu cậu: "Ngoan."
Đêm nay là lần đầu tiên cả hai ngủ trên giường mà không làm gì.
Cả hai ngủ rất thư thái, hóa ra hai người yêu nhau chỉ nằm ngủ gáy chạm gáy thôi cũng là một chuyện sung sướng.
Thức dậy sau giấc ngủ, Úc Nam sảng khoái tinh thần, thậm chí lần đầu tiên còn rời giường trước Cung Thừa vì phải đi làm thêm.
Cậu ra phòng khách kiểm tra tranh nhựa của mình rồi đi pha một tách cà phê.
Vì khả năng nấu nướng có hạn nên Úc Nam chỉ luộc hai quả trứng -- Trừ nó ra cậu làm cái gì cũng thành thảm họa nấu ăn, cũng do nó chín nhanh không tốn thời gian.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Úc Nam đi ra kiểm tra thì thấy trên màn hình tinh thể lỏng của máy thông báo xuất hiện mặt của Lâm Minh.
Hóa ra là Lâm Minh đến giao hoa.
Úc Nam nhấn nút nhận nghe: "Chị Lâm à? Sao chị không đi vào?"
Lâm Minh hỏi: "Có phải khóa bị hư không? Chị không vào được."
Úc Nam sực nhận ra: "Ôi em xin lỗi, em đổi mật mã rồi."
Cậu nhấn nút mở khóa, chốc sau Lâm Trà đi thang máy lên, vẫn ôm bó hoa hồng đỏ thẫm như cũ. Sau khi vào Lâm Minh đặt hoa lên bàn, hỏi: "Sao đang yên lành lại đổi mật mã? Nếu em không có nhà, bọn chị không tiện đến đây giao hoa quét dọn cho ngài Cung."
Giọng cô mềm mỏng nhưng chứa sự trách móc, "Em đó, không thể ỷ lại mình được ngài Cung cưng chiều, bọn chị đây mà còn không được tùy tiện thay đổi."
Úc Nam ngại nói cô biết là vì cậu để bụng bạn trai cũ của Cung Thừa nên mới đổi mật mã.
Sự tình đã qua, cậu không muốn kể người khác nghe.
Cậu còn chưa mở miệng thì sau lưng truyền đến giọng nói của đàn ông: "Vậy thì không cần đến đây."
Cung Thừa mặc đồ ngủ, giọng nói lười biếng có vẻ lạnh nhạt.
Lâm Minh nhìn ra sau Úc Nam, có vẻ cô không ngờ Cung Thừa có ở đây, cô đỏ mặt: "Ngài Cung ạ."
Cung Thừa mới thức dậy, ngữ khí không được tốt: "Quay về nói với chú Nhậm đợi người phụ trách cắm hoa khỏe lại rồi giao hoa đến đây sau, các người cứ làm tốt phần việc của mình đi, bớt tự ý quyết định."
Lâm Minh gật đầu: "Vâng ạ."
Cung Thừa không nhìn cô thêm lần nào nữa, gã đi thẳng xuống nhà bếp.
Lâm Minh đứng đó khá lúng túng, cô cười ruồi với Úc Nam.
Úc Nam nói: "Chị Lâm, cảm ơn chị đưa hoa đến đây."
Lâm Minh quay người đi về.
Trước khi đi cô nghe thấy Cung Thừa gọi Úc Nam: "Bé cưng, đây là cà phê em pha?"
Úc Nam sung sướng đáp: "Vâng."
Úc Nam làm giáo viên ở lớp đào tạo, cậu giảng dạy rất chu đáo, học sinh đứa nào cũng thích cậu. Lớp cậu dạy là một nhóm các bé 13, 14 tuổi, không cách biệt bao nhiêu tuổi nên sau khi tan học thì tụ tập tán dóc.
Có một học sinh năm ngoái đề cử với cậu một bộ truyện tranh, năm nay lúc gặp lại có đề tài chung với cậu bé, vừa nói về tiến độ truyện vừa bàn về cốt truyện.
Cậu bé học sinh nói: "Anh Úc Nam, sắp đến Lễ hội ACGN rồi, em muốn cos Hắc Già!"
(*) ACGN: anime, comic, game, novel.
Hắc Già là nhân vật ít được chú ý trong truyện tranh, là Ma tộc, tính cách cộc cằn nội tâm yếu đuối, cực kỳ trái khoáy.
(*) Trái khoáy (từ gốc: 反差萌 - tương phản manh): Chỉ những người có hai đặc tính hoàn toàn trái ngược nhau, ví dụ như bề ngoài thì như trùm Mafia nhưng bên trong lại thích chơi thay đồ cho búp bê.
Anh ta còn có một người anh trai cùng mẹ khác cha tên Bạch Dạ, là tộc Tinh linh, cũng là vai phụ nhưng mặt mũi tuyệt mỹ lòng dạ độc ác, được người hâm mộ nguyên tác gọi là người gánh nhan sắc của truyện, nhân khí cực cao.
Cậu bé học sinh nói tiếp: "Anh Úc Nam cos Bạch Dạ nhé!!! Năm ngoái Bạch Dạ kia ở lễ hội thật sự cay mắt!"
Úc Nam từng tham gia Lễ hội ACGN nhưng chưa từng chơi chân chính như thế: "Lỡ như anh cos cũng cay mắt thì sao?"
Học sinh nói: "Không đâu! Trong lòng em Bạch Dạ luôn là hình tượng giống như anh! Chỉ cần tìm được cô gái nào đó trang điểm phù hợp thì anh chính là nguyên bản của Bạch Dạ."
Cậu bé nói thêm: "Tác giả gốc sẽ tổ chức ký tên ở lễ hội, chúng ta cos nhân vật dưới ngòi bút của chú ấy tìm chú ấy ký tên, nghĩ thôi cũng thấy kích thích. Xin anh đi chung đi mà! Hóa trang tóc tai gì đều là em trả, cha mẹ em đồng ý."
Úc Nam nghe thấy tác giả gốc sẽ đến ký tên thì rất muốn đi.
Tất nhiên cậu sẽ không để học trò còn nhỏ hơn mình trả tiền hóa trang, chuyển khoản cho đối phương xong cậu đi kiếm Phương Hữu Tình.
Phương Hữu Tình thường xuyên tham gia hoạt động kiểu này, là một cô gái trang điểm xuất sắc, sinh viên Học viện Mỹ Thuật hay có thiên phú không tưởng nổi ở khía cạnh này.
Đàm Nhạc Phong quyết định phải tham gia cùng với Úc Nam, lại tìm thêm mấy bạn học chung từ trong nhóm, càng lúc càng đông người, cuối cùng gần như tập hợp đủ các nhân vật có trong truyện, trở thành một nhóm "chuẩn bị ra quân".
Mấy ngày nay đêm hôm Úc Nam mới về nhà mà điện thoại rung liên tục, mọi người thảo luận trang phục trong nhóm, có một số đồ vật không mua được thì phải tự tay làm.
Chẳng hạn vương miệng đội trên đầu Bạch Dạ mà Úc Nam dự tính cos, không mua được cái nào phù hợp.
Một bên là tranh nhựa, một bên là trả lời tin nhắn trong nhóm, Úc Nam bận tối mày tối mặt.
Cung Thừa cũng bận, đợi khi gã hết bận thì Úc Nam đã vẽ xong một lớp tranh nhựa mới, nhưng cậu vẫn ôm điện thoại không buông.
Hình vẽ trong vại đá dần thành hình, chỉ đợi được tỉa nét tỉ mỉ hơn.
Con rồng vàng nhạt bơi lội thỏa thích trong hồ nước, vảy lóng lánh ánh nước, thật sự rất sinh động.
Cung Thừa không thể không thừa nhận Úc Nam vẽ rất đẹp, dù tối nay Úc Nam làm hai việc cùng một lúc.
"Em nói chuyện với ai cả đêm thế?" Gã ngồi xuống kéo Úc Nam vào lòng mình.
Úc Nam trả lời một tin nhắn rồi mới đáp: "Là học trò trong lớp đào tạo với bạn học của em, cuối tuần này bọn em sẽ tham gia Lễ hội ACGN."
"Lễ hội ACGN?" Cung Thừa biết sơ sơ đó là gì.
"Là hội anime, đa phần là 2D." Úc Nam mỏi mắt, cậu giơ tay xoa chúng, "Có thể mua được một ít phiên bản, garage kit, trò chơi gì đó, cũng có thể cos nhân vật mình thích, người không muốn cos thì có thể chụp hình hoặc đi dạo, đặc biệt đông đúc, nói chung chơi vui lắm."
Cung Thừa nghe cậu nói một loạt những lời gã nghe không hiểu, gã hỏi lại: "Còn em thì sao, chủ yếu em đến chơi cái gì?"
Mắt Úc Nam sáng lấp lánh: "Em cosplay. Em muốn đóng vai Bạch Dạ sau đó tìm ngài tác giả yêu thích để ký tên. Được không ạ?"
Cung Thừa không có hứng với mấy cái này, nhưng gã không muốn dập tắt hứng thú của Úc Nam nên trả lời: "Được. Em đi chơi vui vẻ, nhưng không được để người khác ký tên lên người em."
Úc Nam nhớ đến chuyện Dư Thâm ký vào lòng bàn tay cậu.
Lần đó Cung Thừa nói không thích xong còn lấy khăn giấy lau sạch.
Đây có thể xem là một kiểu chiếm hữu đúng không?
Úc Nam lâng lâng, cậu thích Cung Thừa để tâm những chuyện thế này, chủ động hôn Cung Thừa một cái: "Vâng, em chỉ cho ngài ấy ký tên lên quần áo của em thôi, trở về cất giữ là được."
Hôn xong thì muốn đi nhưng làm gì có chuyện ấy.
Cung Thừa kéo cậu lại, từ hôn phớt chuyển thành hôn sâu.
Úc Nam dần mềm oặt người, điện thoại rớt xuống thảm vang lên tiếng "cạch", trong phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng nước vang vọng chậc chậc do môi lưỡi quấn quýt.
"Em, em còn chưa trả lời tin nhắn," Úc Nam nhớ vừa rồi Phương Hữu Tình @ mình.
Cung Thừa nói: "Không cho trả lời."
Khóa kéo bị kéo ra, tiếng thở hổn hển trở nên kịch liệt.
Trên một chân trắng ngần vẫn còn treo lủng lẳng quần, muốn rớt cũng không được, qua nhiều lần lắc lư cuối cùng cũng rớt xuống bầu bạn với điện thoại.
Trong nhóm bạn bè vẫn đang bàn tán sôi nổi, màn hình thỉnh thoảng lóe lên, rung không ngừng nghỉ như tạo thành nhịp điệu. Âm thanh lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm, không biết qua bao lâu, rốt cuộc ngón chân mềm mềm múp múp căng cứng, điện thoại mới miễn cưỡng yên tĩnh.
Úc Nam hệt như được vớt lên từ trong nước, người ướt nhèm nhẹp.
Sau một tiếng vang nhỏ, sản phẩm chứa đầy chất dịch trắng đục không rõ bị Cung Thừa kéo xuống vứt vào thùng rác.
Cậu được Cung Thừa ôm lên đi qua đi lại trong phòng, tay chân vô lực nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại dưới sàn, mông bị Cung Thừa vỗ phát ra tiếng bép: "Không chú tâm à?"
Úc Nam nức nở: "Em muốn đọc xem họ nói gì."
Cung Thừa nói: "Ngày nào cũng đọc rất khuya, còn đọc nữa mắt sẽ hư. Tối nay nghỉ ngơi, sáng mai đọc sau."
Úc Nam bất mãn: "Sao lại vậy, bắt đầu từ cấp ba em đã chơi điện thoại mỗi ngày mà mắt không hề hư, cũng không bị cận, còn tốt hơn cả mắt những ai không chơi điện thoại đó."
Thiếu niên nghiện internet cần phải cai nghiện gấp.
Cung Thừa nói: "Về sau nộp điện thoại đến phòng sách của tôi, mỗi tối chỉ có thể chơi một tiếng."
Úc Nam rất muốn bác bỏ nhưng miệng lập tức bị chặn lại, lần thứ hai bị Cung Thừa bế lên giường cẩn thận "nghỉ ngơi" một phen. Lần này cậu mệt đến độ không nhấc nổi ngón tay, toàn thân bủn rủn sau khi được thỏa mãn.
"Hai tiếng." Cậu cò kè mặc cả.
Cung Thừa không đồng ý: "Không được."
Úc Nam: "...Chú mà cứ thế này thật sự rất giống cậu của em."
Cung Thừa tức đến mức phì cười: "Bé con, gan em càng lúc càng lớn phải không?"
Úc Nam dụi vào lồng ngực gã, yếu ớt nói: "Nhưng em thật lòng thích chú như vậy. Cung Thừa, có phải chú thích em lắm không?"
Cung Thừa lại xoa quả đào nào đó, ấn người vào lòng mình hôn khẽ: "Em nói xem?"
Gã thích bé con này.
Úc Nam rất hài lòng với câu trả lời ấy, trước khi ngủ cậu còn lầm bầm nhắc nhở bản thân: "Ngày mai phải nhớ mua dây đồng, pha lê nhân tạo, kìm..."
Ngoại trừ vẽ vời, hiếm khi Úc Nam xuất hiện tình trạng say mê với việc gì khác, nhưng hình như cậu đặc biệt hứng thú với việc đóng vai thành một người khác.
Hôm sau lớp đào tào nghỉ, quả nhiên Úc Nam đi mua dây đồng đèn pha lê linh tinh, cậu vẽ mỗi một mặt khác nhau, tính toán tỉ lệ cẩn thận, bắt đầu tự tay đối chiếu với tạo hình trong truyện để làm vương miện.
Làm suốt cả một buổi chiều.
Khi Cung Thừa về, cậu còn hào hứng hỏi: "Chú về rồi đó à?"
Tiểu Chu cũng có mặt, anh tò mò hỏi: "Úc Nam, em đang làm gì đó?"
Úc Nam cho anh ta xem bản phác họa, nói: "Một cái vương miện!"
Tiểu Chu khen thật lòng: "Đỉnh quá vậy ta, anh thấy em đặc biệt có thiên phú, cái gì cũng biết."
Úc Nam ngượng ngùng: "Không phải cái gì em cũng biết đâu, là do nguyên tác đã vẽ rất đẹp rồi. Anh tiểu Chu, anh có xem bộ truyện tranh này không? Tên là Thế Giới Ngân Hà."
Tiểu Chu đáp: "Có xem rồi! Từ lúc lên đại học anh đã đọc nó, sau này đi làm không theo dõi, đây là vương miện của nhân vật mới à?"
Cả hai tụ lại, bất giác bàn tán đến tận mười mấy phút.
Đến khi tiểu Chu nhận ra thì thấy ngài Cung đã ngồi đọc sách ở bên cạnh, không hề có ý đuổi anh ta về. Nhớ lại chuyện lần trước ngài Cung hỏi anh ta một số từ ngữ mạng là đã có khoảng cách thế hệ rồi, mà anh ta còn dám thảo luận sôi nổi với Úc Nam như thế này, không khỏi hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh ướt người, vội vàng cáo từ.
Tiểu Chu về, Cung Thừa mới khép sách: "Hôm nay em rất nghe lời."
Nãy gã liếc thấy điện thoại của Úc Nam được đặt trên bàn sách của mình.
Úc Nam ngây thơ vô tội: "Trang phục của em đến rồi, chú có muốn nhìn thử không?"
Trang phục của Bạch Dạ thì có người trong cùng thành phố bán, hôm nay Úc Nam nhận được hàng. Phương Hữu Tình còn làm tóc giả cho cậu, cũng chuẩn bị sẵn lens, chỉ còn mỗi vương miện. Ngày mai là đến lễ hội nên Úc Nam khẩn cấp làm.
Hóa trang của Bạch Dạ rất đẹp, Úc Nam thật sự rất muốn cho Cung Thừa xem.
Cung Thừa nói: "Không muốn."
Gã chẳng có tí hứng thú nào với mấy thứ của trẻ con, với gã đây không khác nào chơi nhà chòi.
(*) Chơi nhà chòi: Trò chơi của trẻ con bắt chước cuộc sống gia đình của người lớn.
Úc Nam không cưỡng ép, cậu chú tâm hí hoáy đến 11 giờ, còn hay nhỏ giọng nói gì đó, nếu không phải điện thoại còn nằm trên bàn sách thì Cung Thừa tưởng cậu đang voice chat với ai.
Rạng sáng, vương miện hoàn thành, Úc Nam còn chưa kịp thưởng thức thì bị Cung Thừa tóm đi ngủ.
Sớm ngày hôm sau, Úc Nam vội vã chụp hình, cầm đồ vật cẩn thận, hôn qua loa lên mặt Cung Thừa rồi chạy mất.
Cậu thậm chí không kịp ăn uống, Đàm Nhạc Phong nói sẽ mua cho cậu trên đường đi.
Cung Thừa bảo tiểu Chu đưa Úc Nam đi, đợi bọn họ đi rồi, gã bỗng có ảo giác như mình vừa tiễn con trai đến trường. Cung Thừa đỡ trán, miễn cưỡng tạm thời tiếp nhận giả thiết ấy, phát hiện bản thân không bài xích gì mấy, chỉ cần Úc Nam đủ ngoan.
Cung Thừa thay quần áo xong, trước khi đi thì đến phòng sách, thấy điện thoại của Úc Nam vẫn còn nằm trên bàn, chưa cầm đi.
Lễ hội đông đúc, Cung Thừa lo cho Úc Nam nên tính gọi tiểu Chu quay lại lấy điện thoại.
Gã nắm lấy vật trên bàn nhưng bắt hụt.
Đó không phải điện thoại, rõ ràng chỉ là một tấm hình 3D được vẽ tay, thậm chí vết xước nhỏ trên màn hình điện thoại cũng được vẽ chi tiết. Chỉ cần không động chạm, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng tưởng nhầm nó là hàng thật.
Không khó nhìn ra đây là tác phẩm của ai.
Cung Thừa: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất