Chương 45: Không phải người thay thế
Gió lạnh đìu hiu.
Úc Nam đi mười mấy phút vẫn không thấy cổng của tòa nhà lớn Cung gia.
Cậu không kìm được ôm siết tay mình, nhưng không phải vì lạnh —— Cậu gần như không còn cảm thấy lạnh lẽo, mà là vì vô cùng bất lực. Hình như trước nay cậu chưa từng trải qua cảm giác thế này, như thể hiện thực bị đập nát, độc nhất vô nhị mà cậu ảo tưởng không thuộc về cậu.
Nếu nói ban đầu cậu còn giữ mấy phần lý trí với kế ly gián của Louis thì khi biết bức họa đó là do Louis vẽ, trong tích tắc cậu thật sự biến thành một thằng hề.
Úc Nam quen biết Cung Thừa cũng là nhờ vẽ lại bức họa bị đốt cháy đó.
Cậu còn nhớ khung cảnh đầu tiên khi nhìn thấy Cung Thừa.
Anh tiểu Chu nhìn thấy bức vẽ người đoạt giải của Úc Nam ở triển lãm tranh sinh viên đại học, anh ta liên hệ được với cậu thông qua khoa, hỏi cậu có *muốn vẽ lại bức họa của người khác không. Tác phẩm đó không phải của tác giả nổi tiếng, bút pháp còn khá non, yêu cầu Úc Nam cố hết sức vẽ sao cho khôi phục được gần 100%. Khi ấy vừa khéo Úc Nam không có chuyện khác làm, thù lao cũng khá nhiều, thế là nhận việc làm thêm này.
(*) Vẽ lại: Nguyên văn là lâm mô (临摹): Lâm 临 nghĩa là đặt nguyên tác ở bên cạnh để chép theo, Mô 摹 nghĩa là đặt một tờ giấy mỏng không thấm nước lên nguyên tác để tô theo. Lâm mô được hiểu là việc sao chép các danh tác của tiền nhân phục vụ cho việc học tập thư họa.
Chính trong phòng trưng bày tranh, lần đầu tiên Úc Nam nhìn thấy Cung Thừa.
Mùa xuân đầu tháng 3, dưới cơn mưa lâm râm, cửa kính của phòng trưng bày tranh đọng lớp sương mù do chênh lệch nhiệt độ với bên ngoài.
Cậu đến phòng trưng bày tranh theo địa chỉ thì có nhân viên ra chào lịch sự: "Xin lỗi em, hôm nay bọn anh tạm dừng hoạt động."
Úc Nam vừa tính giải thích thì có người lên tiếng trước: "Để cậu ấy vào đi."
Giọng nói ấy cực kỳ bùi tai, là giọng nói sẽ khiến tai người ta mang tai trong truyền thuyết.
Úc Nam nhìn sang nơi phát ra âm thanh, một người đàn ông trưởng thành ngồi trên sofa trước kệ sách, vai rộng, điển trai, khoảng 30 mấy tuổi, đeo kính gọng vàng đọc sách.
Gã thảnh thơi vắt một chân, còn hơi gật đầu với cậu, trong khoảnh khắc đó Úc Nam chỉ nghĩ đến hai chữ: Nho nhã.
Không bết sao mà mặt cậu bất giác nóng ran, tim cũng đập thình thịch thình thịch.
Đây là phản ứng Úc Nam chưa từng có.
Gã gõ ngón trỏ lên bàn, suy nghĩ rồi hỏi: "Cậu là Úc Nam đến vẽ?"
Úc Nam đỏ mặt gật đầu: "Chào ngài ạ."
Trong con ngươi người đàn ông giấu ý cười, gã giới thiệu bản thân: "Chào cậu, tôi là Cung Thừa."
Bức họa đó bị giấu trong phòng vẽ tranh châm biếm của phòng trưng bày, nó bị đốt một nửa, cháy xém.
Cung Thừa giới thiệu sơ lược công việc Úc Nam cần làm.
Úc Nam nhìn hình vẽ Cung Thừa năm mười mấy tuổi, cậu không cầm lòng được hỏi gã: "Cháy xém đến mức này mà ngài còn chọn vẽ lại, bức họa có ý nghĩa đặc biệt nào sao?"
Cung Thừa gật đầu, trả lời lạnh nhạt: "Rất quan trọng."
Úc Nam mịt mờ.
Tối nay cậu đã biết lý do vì sao bức họa rất quan trọng.
Vì người vẽ bức họa đó là Louis.
Mật mã cửa là Louis, bức họa là Louis vẽ, một vị trí nhỏ trong nhà lớn Cung gia cũng là cho Louis.
Cung Thừa không cho phép cậu vẽ chân dung nhưng Louis thì được vẽ, chứng tỏ Louis có ảnh hưởng đến Cung Thừa còn nhiều hơn cậu tưởng, tới nỗi trước giờ Cung Thừa không hề nhắc đến.
Cuối cùng Úc Nam cũng hiểu vì sao bản thân chẳng hay biết gì, là vì Cung Thừa không xem cậu là cái thá gì.
Louis nói không sai, trong những lần tan tan hợp hợp của Louis và Cung Thừa thì cậu cũng chỉ là một nhân vật phụ.
Trong mắt Cung Thừa, liệu rằng gã có xuyên qua cậu để nhìn thấy hình bóng Louis không?
Úc Nam không dám nghĩ tiếp, hình ảnh trước mắt mơ hồ, chất lỏng ấm nóng như bị nhiệt độ sắp dưới 0 độ của ban đêm đông cứng, lần lữa mãi không chảy xuống.
"Úc Nam!"
Có người gọi cậu.
Úc Nam hoàn hồn, Phong Tử Thụy lái một chiếc xe thể thao, không biết xuất hiện ở phía sau từ lúc nào.
Âm thanh động cơ lớn vậy mà cậu không nghe thấy.
Muộn thế này, nếu đổi thành trên đường cao tốc cậu đã bị đâm chết không biết chừng.
Từ lúc Úc Nam theo Louis lên lầu Phong Tử Thụy đã để mắt đến cậu, anh ta tận mắt nhìn thấy cậu chạy xuống dưới, Cung Nhất Lạc còn gọi với theo. Không biết sao, trời xui đất khiến thế nào mà Phong Tử Thụy lái chiếc xe thể thao của chú, thậm chí anh ta không màng đến việc làm quen kết giao với những người quyền cao chức trọng trong buổi họp mặt giao thừa, cứ thế đuổi theo Úc Nam.
Môi Úc Nam lạnh cóng trắng bệch, trên mặt không còn còn chút huyết sắc.
Đôi mắt xinh đẹp tăm tối kết hợp với hình dáng mong manh của cậu toát ra vẻ kiêu ngạo không khom lưng. Ánh mắt cậu nhìn Phong Tử Thụy không hẳn là thân thiết, giống như một bông hoa hồng nở rộ bướng bỉnh ngang ngạnh.
Hoa hồng...
Kể từ lúc tận mắt chứng kiến hình xăm thoáng ẩn thoáng hiện của Úc Nam, Phong Tử Thụy không tài nào tách biệt hình ảnh ấy với Úc Nam.
Úc Nam không muốn ngó ngàng anh ta, cậu tiếp tục đi con đường của mình.
Thật ra giây phút đó cậu không nghĩ gì cả, không nghĩ đến hành vi trước kia của Phong Tử Thụy, cũng không nghĩ đến những chuyện về Louis mà Phong Tử Thụy từng kể. Cậu chỉ muốn đi một mình, muốn khép kín thế giới của mình.
Phong Tử Thụy lái xe không nhanh không chậm theo cậu: "Úc Nam, từ đây về nội thành xa lắm, ít nhất từ đây ra đường cao tốc còn vài km. Em đi bộ thì đi đến bao giờ? Lên xe đi anh chở em về."
Úc Nam lắc đầu.
Phong Tử Thụy khuyên nhủ: "Em đi lâu thế mà vẫn còn ở Cung gia, anh dẫn em sẽ có thể đi nhanh hơn."
Nghe vậy Úc Nam dừng chân.
Phong Tử Thụy lập tức đậu xe mở cửa ra, Úc Nam nghĩ ngợi 2, 3 giây rồi lên xe.
Vừa lên xe Úc Nam rùng mình, bắt đầu run cầm cập cầm cập: "Có thể chở em về trường không?"
Phong Tử Thụy rất dễ chịu, anh ta không hỏi gì khác: "Được chứ."
Úc Nam hơi lưỡng lự: "Cảm ơn anh ạ."
Xe mới lái ra khỏi cổng lớn Cung gia thì điện thoại của Úc Nam vang lên, tên Cung Thừa xuất hiện trên màn hình.
Phong Tử Thụy liếc nhìn: "Em không bắt máy?"
Úc Nam tắt tiếng, tựa đầu vào cửa kính không nói lời nào, trên mặt là vẻ bi thương trước giờ Phong Tử Thụy chưa từng thấy.
Không lâu sau, từ xa xôi truyền đến tiếng nổ vang bầu trời đêm, pháo hoa tung tóe.
Một năm mới sắp kéo đến.
*
Đang kỳ nghỉ Tết Dương lịch nên trong ký túc xá không có ai, sinh viên ở lại trường đa phần đều đã ra quảng trường của trường đếm ngược giao thừa.
Đàm Nhạc Phong không có trong phòng, không biết là đi đón năm mới với bạn hay là với anh Mạc. Từ khi sống bên Cung Thừa, đã lâu rồi Úc Nam không quan tâm hành tung của Đàm Nhạc Phong.
Điện thoại của cậu réo rất nhiều lần, còn nhận được rất nhiều tin nhắn, rung không ngừng nghỉ. Nhưng cậu không bắt máy cuộc nào, cũng không đọc một tin nào, vừa vào phòng thì vứt điện thoại lên bàn, hung hăng bịt kín đầu ngủ.
Bên phía Cung Thừa không tìm được người thì dặn tiểu Chu chạy đến trường xem, nếu vẫn không thấy tung tích sẽ báo cảnh sát.
Buổi họp mặt giao thừa kết thúc, khách khứa tản đi, lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, mây đen bao phủ trong lòng Cung Thừa.
Cuối cùng chú Nhậm đến nói với gã bảo vệ gác cổng xác nhận Úc Nam rời đi cùng với tiểu thiếu gia Phong gia.
"Cậu bé ấy không giống người không hiểu chuyện, mấy đứa có mâu thuẫn đúng không?" Chú Nhậm hỏi, "Bằng không vì sao cậu bé lại bỏ đi mà không nói tiếng nào? Tối nay chú còn chưa từng nhìn thấy cậu bé."
Cung Thừa biết chú Nhậm thích Úc Nam, nghe Úc Nam đi về với Phong Tử Thụy thì cực kỳ không hài lòng, gã cau mày nói: "Cho người đi gọi Cung Nhất Lạc đến đây."
Cung Nhất Lạc đang ra vẻ ngoan ngoãn với mẹ trong phòng khách nhỏ trên lầu hai, hắn đòi hỏi được cho phép xuất ngoại học âm nhạc một năm.
Phu nhân lớn bị hắn dụi đến mức hết cách, lại đang là năm mới, hai mẹ con bàn bạc thủ tục chuẩn bị xuất ngoại du học. Đúng lúc Louis sinh sống ở nước ngoài gần 10 năm, thế là bà giao phần bàn bạc cho Louis, xin ý kiến y.
Lúc người hầu đến gọi Cung Nhất Lạc làm bộ ngạc nhiên, nói chột dạ: "Chú có chuyện gì ấy nhỉ, không phải lúc nãy hỏi tôi một lần rồi sao? Tôi đã nói là không biết rồi mà! Giờ còn tìm tôi làm gì?"
Người hầu trả lời: "Ngài ấy không nói có chuyện gì, chỉ sai tôi gọi cậu đi một chuyến thôi ạ."
Phu nhân lớn vỗ hắn, hối thúc: "Bảo con đi thì con đi đi."
Cung Nhất Lạc càu nhàu: "Chỉ là một tên tình nhân thôi mà..."
Louis lên tiếng: "Đi, anh đi với em."
Cả hai đến sảnh phụ ở lầu một, Cung Thừa đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng động thì quay đầu, vẻ mặt điềm tĩnh.
Cung Nhất Lạc cướp lời trước gã: "Chú, cháu đã nói là cháu không biết rồi mà, chú lo lắng thế thì tự đi tìm đi."
Ám chỉ gã không đích thân đi tìm nên cũng chẳng phải thật lòng lo lắng.
Tình nhân thôi mà, cùng lắm cũng chỉ có thế.
Cung Thừa không muốn thừa lời, gã nói: "Tiểu Chu gọi điện thoại, em ấy đã về trường."
Cung Nhất Lạc dỡ được tảng đá lớn trong lòng.
Một người đang sống sờ sờ, lại là người đẹp mà bỗng nhiên biến mất không tăm hơi, còn có khả năng liên quan đến mình, thật ra hắn rất hoảng loạn.
"Thế thì không sao!" Cung Nhất Lạc ngáp dài, nói ậm ừ, "Muộn quá rồi, cháu muốn ngủ."
Cung Thừa lạnh lẽo gọi: "Cung Nhất Lạc."
Một tiếng uy nghiêm khiến Cung Nhất Lạc ngáp không kịp ngậm miệng.
Hắn biết chắc chắn Cung Thừa đã biết được gì đó, nghe ngữ điệu thì tám, chín phần mười hắn sắp banh xác.
Nếu không làm tốt thì chuyện xuất ngoại học âm nhạc sẽ bị trì hoãn vì nó, trong tích tắc hắn héo rũ mất nửa phần: "Cháu đùa tí thôi... làm ướt quần áo của em ấy ——"
"Em biết chuyện gì xảy ra."
Louis vẫn luôn im lặng chợt cất giọng nói.
Vẻ mặt bình thản như chuyện đang nói chỉ là một chuyện vặt vãnh, "Em dẫn cậu ta đi thay quần áo, mới nói hai câu cậu ta đã chạy xuống lầu. Nếu cậu ta bỏ đi vì chuyện đó thì em nghĩ là có liên quan đến em."
Cung Nhất Lạc sửng sốt, hắn không tính khai Louis mà Louis lại tự thú.
Rốt cuộc Cung Thừa cũng nhìn Louis, lần đầu tiên trong tối nay gã chuyển tầm mắt lên người y.
Ánh mắt người yêu cũ nhìn mình như đang nhìn một thứ đồ vật, Louis run bắn, y mỉm cười nói dịu dàng: "Khả năng chịu đựng tâm lý của trẻ con không mạnh, chỉ là chút việc cỏn con đã bỏ chạy."
Cung Nhất Lạc thấy vậy, hắn lặng lẽ lùi lại mấy bước.
Hắn không muốn chứng kiến bất kỳ tình cảnh khốc liệt nào, bằng không các bậc trưởng bối cãi vã, vạ lây đến con cá muối vô tội như hắn thì được một mất mười, không phải hắn chưa từng bị vạ lây. Đây gọi là thần tiên yêu đương mà người trần gặp xui xẻo.
Cung Nhất Lạc thấy hai người không ai đếm xỉa mình, hắn quay người lủi đi thật nhanh.
Cung Thừa không để ý Cung Nhất Lạc, gã hỏi thẳng: "Em nói gì?"
Louis vén một lọn tóc xõa xuống gò má, hỏi nhẹ như bẫng: "Nói gì quan trọng lắm à? Chỉ là một kẻ qua đường, cả anh và em đều biết thừa trong lòng."
Cung Thừa không hỏi lại lần hai.
Gã nhìn đồng hồ, một giờ sáng.
Gã cất bước muốn rời đi.
Lúc đi ngang qua Louis thì chợt bị y níu cánh tay.
"Em sai rồi." Louis tỏ ra yếu thế, "Lần trước là em sai, anh đừng giận nữa nhé?"
Cung Thừa dừng bước, tấm lưng rộng gần trong gang tấc dụ dỗ Louis ôm lấy.
Nhưng một khi gã đàn ông lạnh lùng thì rất đáng sợ, y không nhận được sự đồng thuận nên không dám vươn tay ôm, chỉ đành buông xuống tất cả tôn nghiêm, nói gần như van xin tha thứ: "Lần này anh trừng phạt đủ lâu rồi, tối nay anh còn dắt người về nhà để trừng phạt em. Em thừa nhận mình thật sự bị anh chọc tức... Em cũng thừa nhận những lần vô tâm kia đều là em giả vờ, thật ra em ghen ghét muốn chết."
Cung Thừa lặng thinh.
Louis không nhìn thấy vẻ mặt Cung Thừa, y tưởng gã đang đợi mình nói tiếp: "Anh thắng, Cung Thừa à. Về sau em sẽ nghe lời anh tất cả mọi chuyện, vĩnh viễn không rời xa anh nửa bước. Năm nay em sắp 30 rồi, thật sự sẽ không ngoan cố buông thả nữa, anh cho em một cơ hội chứng minh được không?"
Nói xong câu đó y quay người bước đến đứng đối diện với gã, vành mắt ướt nhem yếu ớt đáng yêu.
Mà trong mắt Cung Thừa cũng chỉ có sự bình thản.
"Buông ra." Cung Thừa cúi đầu nhìn y.
Louis cuống cuồng, trên mặt thật sự lộ vẻ hoảng loạn, mặt nạ bình tĩnh bị xé rách, y không còn tự tin đến thế nữa: "Cùng lắm thì em cho cậu ta một số tiền. Em biết anh thích cậu ta, thậm chí nói cậu ta xăm hoa hồng ——"
"Em nhìn thấy?" Cung Thừa ngắt lời, vẻ mặt khủng bố.
"Quần áo của cậu ta bị ướt, bao nhiêu người trong nhà kính trồng hoa đều nhìn thấy!" Louis khá kích động, "Ban nãy còn có người thầm hỏi em sao lại để ngài Cung kiếm ra món đồ chơi thế kia, anh bảo em sao chịu thấu? Chẳng qua là kẻ thay thế, em chỉ biết nói là em không để tâm!"
Nói đến đây Louis nín bặt.
Một bàn tay to bóp cằm y, không một chút dịu dàng, lực mạnh đến mức thậm chí khiến y không thể cựa quậy.
Cung Thừa từ từ áp sát, Louis vừa đau vừa hồi hộp.
Trong mắt y rực cháy niềm khao khát, y nghĩ rằng đôi môi chừng như rất bạc tình của đối phương sẽ hôn mình.
Tiếc thay Cung Thừa làm thế chỉ để y nghe cho rõ ràng.
"Em lấy tư cách gì mà để tâm?"
* (dauhacmieu.wordpress.com)
Mùng 1 tháng 1, Úc Nam đặt được vé máy bay về thành phố Sương Sơn.
Mấy ngày nữa trường mới cho nghỉ nhưng Úc Nam không muốn tiếp tục ở đây, cậu chỉ đang chờ đợi kỳ thi cuối cùng sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch đến nhanh thật nhanh.
Mấy ngày nay cậu không làm gì cả, không nghe điện thoại cũng không ra khỏi cửa, thậm chí không đến phòng vẽ tranh của Dư Thâm. Cậu còn dặn người quản lý túc xá rằng bất kể là ai đến tìm cũng nói cậu không có đây.
Có hôm tiểu Chu đến, không biết làm cách nào đi lên đây, đợi cậu rất lâu cách qua cánh cửa phòng ký túc xá.
Cậu thẫn thờ trong phòng suốt ngày, có lúc đứng trước cửa sổ cả một ngày, cũng không biết bản thân đang làm gì.
Hôm thi, Đàm Nhạc Phong cuối cùng cũng về trường, khi gặp mặt cậu ở địa điểm thi cậu ta giật mình.
Mấy ngày không gặp mà Úc Nam tiều tụy rất nhiều, đôi mắt còn có chút thần thái nhưng cũng chỉ là gắng gượng.
"Úc cưng, mày sao thế?" Đàm Nhạc Phong đau lòng.
"Tao bị cảm." Úc Nam vừa đi vừa nói, "Mày đừng lo."
Có lẽ là hôm đó trên đường lạnh căm, quả thật Úc Nam bị cảm một trận.
Đêm ấy cậu tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mơ mơ màng đi tắm rửa. Đến khi cởi quần áo cậu mới nhận ra mình vẫn đang mặc quần áo của Louis.
Nực cười ở chỗ không biết là vô tình hay cố ý mà quần áo Louis đưa cậu cũng có chữ thêu.
Không ngoài dự đoán của Úc Nam, nơi đó cũng thêu một chữ "Thừa".
Úc Nam khóc thành tiếng trong phòng tắm ướt nhẹp.
Đêm hôm ấy, trong ký túc xá tĩnh lặng không một tiếng động.
Vòi hoa sen mở cực lớn, tiếng nước vang ào ào, cậu khóc xót lòng xót dạ.
Khóc tan nát cõi lòng, khóc đau rát cổ họng, mắt đau, đầu nhức, nhưng đau nhất vẫn là tim cậu. Tim cậu sắp vỡ thành hai mảnh, như có ai đó tàn nhẫn dùng lưỡi dao sắc bén cắt nó, rải nó đẫm máu trước mặt cậu.
Cậu yêu Cung Thừa.
Cậu dành trọn tình cảm, dành trọn tấm lòng chân thành, nhưng lại đổi lấy kết cục như thế này.
Cậu không muốn yêu tiếp nữa.
Đàm Nhạc Phong nghe giọng Úc Nam khàn khàn thì tin là thật: "Có chuyện gì thế? Ngài Cung nhà mày không biết bảo mày khoác thêm áo à, mấy ngày trước lạnh sun vòi làm tao tưởng sẽ đổ tuyết chứ."
Úc Nam nghe thấy hai chữ "ngài Cung" thì đau thắt lòng nhưng vô thức trả lời: "Mười mấy năm nay Thâm Quyến chưa từng có tuyết."
Chuyện này cũng là Cung Thừa nói với cậu.
Đàm Nhạc Phong không hoài nghi, cậu ta hỏi: "Bao giờ mày về nhà? Bao giờ đặt vé máy bay?"
Úc Nam cười: "Đặt sớm rồi, bớt được khoản tiền."
Cậu vẫn tám chuyện với bạn thân như thường, "Nghỉ đông mày có về không?"
(*) Kỳ nghỉ đông của các trường đại học Trung Quốc thường bắt đầu vào giữa tháng 1, kéo dài khoảng 38 ngày – Theo duhoctrungquocriba.
Đàm Nhạc Phong nói không tiết tháo: "Không về, củi khô lửa bốc, xa một ngày còn không chịu được nữa là."
Chuyện trò không bao lâu thì nhìn thấy xe anh Mạc từ đằng xa, anh Mạc ngồi trong xe vẫy tay với họ.
Úc Nam chào tạm biệt Đàm Nhạc Phong, thấy cậu ta hớn hở rời đi, cậu mới thu hồi nụ cười định bụng quay về ký túc xá.
Úc Nam đi lững thững.
Cậu đang nghĩ xem cần mang thứ gì về, có cần mua cho mẹ ít cao dán giảm căng cơ và lưu thông huyết máu không, ở Thâm Quyến có một cụ Đông y nghe nói rất nổi tiếng, mẹ bị bệnh căng cơ thắt lưng. À có cần mua cho em trai em gái ít quần áo không, một nửa số tiền bán tranh ngoại trừ mua vật liệu làm đèn gỗ cho Cung Thừa thì vẫn còn lại chút đỉnh.
...Lại là Cung Thừa.
Những ngày qua Úc Nam nhìn thấy cái tên này vô số lần trên màn hình điện thoại.
Dựa vào bản lĩnh của Cung Thừa ắt hẳn có thừa biện pháp bắt cậu, vì sao lại chỉ gọi điện thoại?
Lẽ nào là vì bị phát hiện sự thật nên quyết định không dây dưa với cậu nữa?
Điều này đúng là không bàn mà khớp với ý định của cậu.
"Bé con à." Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Úc Nam va vào một vách tường người.
Cung Thừa ấy thế mà tính chuẩn thời gian xuất hiện trước mặt cậu.
Úc Nam không kìm được run run, há miệng mấy lần nhưng không nói được một câu hoàn chỉnh: "Chú, chú tránh ra..."
Xe Cung Thừa đậu tít đằng xa, không giống lần trước một lời không hợp lập tức sai vệ sĩ bắt cậu, lần này gã đích thân đứng ở ven đường.
Thân hình cao to, khí chất xuất chúng, hoàn toàn không phù hợp với các sinh viên trong sân trường khiến không ít sinh viên đi ngang qua tò mò đánh giá.
Mấy ngày ngắn ngủi không gặp Úc Nam gầy đi trông thấy.
Trước đó tuy cậu gầy nhưng mặt vẫn có nét bụ bẫm của trẻ con, nhìn rất ngoan ngoãn. Giờ cậu gầy xọp, ngũ quan thoáng sắc nét hơn, người ta gần như không cách nào dời tầm mắt khỏi cậu.
Cung Thừa hỏi: "Giận dỗi mấy ngày, điện thoại cũng không bắt máy, giờ em còn giận tôi?"
Úc Nam quay mặt đi, cơn run vẫn chưa ngừng lại, cậu cắn răng nói: "Xin chú tránh ra."
Mấy ngày nay Cung Thừa không yên lòng.
Úc Nam không nghe điện thoại, tránh né không gặp gã, giống y như lần đòi chia tay.
Nhưng lần này là có nguyên nhân, Cung Thừa không thể không đến dỗ cậu, còn lo lắng không thể sử dụng thủ đoạn cương quyết trong trường, sợ làm lỡ kỳ thi cuối kỳ của Úc Nam —— Gã biết Úc Nam xem trọng nghiệp học cỡ nào nên lựa ngày kết thúc buổi thi cuối mới tìm đến.
Tiếc thay Úc Nam không phải chỉ gắt gỏng giận dỗi.
Cung Thừa đã quen nhìn Úc Nam ngây thơ thuần khiết, không buồn không lo, nỗi đau lan ra trong lòng Cung Thừa.
Úc Nam thấy gã đàbất động thì quay sang bên khác, nhấc chân bước đi.
Cung Thừa hơi do dự, gã đi đằng sau cậu.
Tiểu Chu thấy thế cũng muốn đi theo nhưng Cung Thừa ra hiệu anh ta đừng đi.
Cuối kỳ nhộn nhịp tấp nập, không thiếu sinh viên có phụ huynh đến đón.
Cung Thừa chen lẫn trong đó, chẳng gặp trở ngại đi theo Úc Nam lên lầu.
Úc Nam bị cảm xúc mãnh liệt bóp nghẹt nên trong nhất thời không quan sát, cậu không ngờ Cung Thừa sẽ làm vậy, tính đóng cửa nhưng không kịp, vẻ mặt cậu kinh hãi.
Là nỗi sợ chân thật, như thể thế giới của cậu sắp bị phá hủy tan tành.
"Nam Nam." Cung Thừa nhìn tình huống trong phòng ký túc xá, "Em làm cái gì thế?"
Khác với lần trước, trong phòng đâu đâu cũng bừa bộn đồ vật.
Giấy vẽ bút vẽ vứt khắp nơi, trên bàn chất đống hộp thức ăn ngoài, có thể miêu tả bằng từ bẩn thỉu. Trên những mặt giấy đều là hình vẽ nguệch ngoạc khó hiểu, nét vẽ nặng nề kìm chế, bút pháp thô kệch rời rạc như có ai đó đang rất cáu gắt.
Là Úc Nam.
Úc Nam không vẽ được nữa.
Thế nên cậu hoảng sợ, vì thứ duy nhất mà cậu có thể dựa vào nó để sống, thiên phú duy nhất từ lúc sinh ra đã có bên người đang cận kề sụp đổ.
Giống như nhạc sĩ mất thính giác, ca sĩ mất giọng hát, cậu cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình huống.
Mà Cung Thừa không chỉ nhìn thấy những thứ đó.
Dưới sàn đống quần áo bị cắt vụn, cái nào cũng là đồ mà gã sai người đo may cho Úc Nam.
"Chú cút ra! Chú cút ra ngay!"
Úc Nam có phần cuồng loạn quỳ xuống sàn nhặt những bức vẽ kia, muốn giấu toàn bộ chúng, đáng tiếc là không kịp.
Cửa phòng ký túc xá bị đóng lại, Cung Thừa cúi người ôm siết Úc Nam từ phía sau, gã khẽ hôn lên mái đầu cậu, cố vỗ về: "Ổn rồi mà, ổn rồi mà."
Không ổn một chút nào.
Úc Nam vẫn đang giận dữ.
Cung Thừa xoay người Úc Nam lại để nhìn cậu, sắc mặt gã bỗng trở nên rất đáng sợ.
Không biết từ lúc nào Úc Nam chảy nước mắt tèm nhem như tuyến lệ bị hỏng, chúng vẫn đang liều mạng chen lấn nhau tuôn ra.
Kinh khủng hơn là cậu khóc không nổi, hít khí ngược từng tiếng từng tiếng, sắp không thể hô hấp.
Cung Thừa từng học được cách sơ cứu, gã nhanh chóng ấn lên ngực đồng thời truyền khí cho cậu.
Truyền khí vài lần, Úc Nam mới òa khóc.
Trước giờ Cung Thừa chưa từng thấy Úc Nam khóc xé lòng đến thế, gã không chịu được ôm cậu vào lòng, liên tục hôn môi vỗ về.
Gã nghĩ bản thân sẽ không còn thay đổi sắc mặc vì bất kỳ ai, thế mà lòng lại đau thắt, thật sự hận không thể khóc thay Úc Nam, bé con của gã sao lại đau đớn thế này.
"Không phải người thay thế." Cung Thừa nói với cậu, "Em không phải người thay thế."
Song dường như Úc Nam không nghe lọt tai, hoặc cậu chẳng tin.
Cậu khóc đứt ruột đứt gian, 19 năm cuộc đời, có lẽ khi bị bỏng thay thuốc cũng không khóc đến mức này: "Chú lừa tôi! Chú lừa tôi! Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng chú!"
Cung Thừa bình tĩnh lau nước mắt cho cậu nhưng không thể lau sạch: "Tôi không lừa em. Em là Úc Nam, là Úc Nam độc nhất vô nhị, không hề liên quan đến một ai khác!"
Úc Nam không tin: "Vậy chuyện của chú với Louis là sao?!"
Không phải cậu muốn nghe giải thích, cậu sẽ không tin, câu hỏi đó chẳng qua là để lên án.
Nhưng Cung Thừa nghiêm mặt: "Tôi không liên quan gì đến cậu ta."
Úc Nam đau lòng gần chết: "Anh ta là người yêu cũ của chú, lại còn là ngài nhỏ, là em trai chú! Bức họa đó cũng là do anh ta vẽ, chú đốt nó rồi còn tìm tôi vẽ giúp! Rõ ràng chú biết mọi chuyện, vậy mà chú lại gạt tôi, lợi dụng tôi như tôi là một thằng ngu. Chú quá tồi tệ, tôi chưa từng thấy ai tồi như chú! Tôi rất rất rất thất vọng về chú, tôi sẽ không bao giờ bị chú lừa nữa!"
"Cậu ta không phải em trai tôi." Cung Thừa hỏi, "Em nghĩ tôi sẽ loạn luân à?"
Úc Nam giàn giụa nước mắt, nức nở nhìn gã: "Cung Nhất Lạc nói nhà chú chỉ kết hôn với người thuộc gia tộc!"
Cung Thừa dự định lúc về sẽ tính sổ Cung Nhất Lạc.
Gã nghiêm túc, nói êm tai: "Tôi đã nói với em, những gia đình như chúng tôi từ lúc còn nhỏ không hề cô độc. Tôi đã từng bị trúng độc một lần, bị bắt cóc một lần. Lần đó trong nhóm lính đánh thuê cứu viện tôi có một người là cha của Louis, vợ ông ấy là người Pháp, khi ấy Louis chưa tròn 4 tuổi. Cha tôi đưa họ về nhà chăm sóc, mấy năm sau mẹ Louis tái giá, cha giữ cậu ta lại nuôi nấng, ngài nhỏ chỉ là xưng hô của người hầu."
Cung Thừa tự thuật mà không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi và cậu ta từng tan tan hợp hợp. Năm mười mấy tuổi chúng tôi du học ở đất nước khác nhau, quan niệm tình dục, thói quen sinh hoạt, tính cách của mỗi người đều có sự xích mích rất lớn, thường dẫn đến kết cục là chia tay."
Thật ra Úc Nam không nghe lọt tai: "Vậy cũng không thay đổi được sự thật chú yêu anh ta! Các người còn có ý định tái hợp không đúng à? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên chia tay, tôi chẳng qua chỉ là chút gia vị thôi! Các người sớm chiều bên nhau, còn vĩnh viễn là người nhà, dẫu thế nào các người cũng sẽ không hoàn toàn tách biệt. Tôi không có thứ gì, hết thảy của chú đều không phải của tôi, mọi thứ đều là giả dối!"
Cung Thừa nói: "Lần này là thật, chúng tôi chưa từng chia tay lâu như thế, lần trước tôi đến phòng của cậu ta, phòng cậu ta còn có người khác."
Úc Nam sửng sốt, cậu quên cả khóc: "..."
"Bị cắm sừng không phải đề tài hay ho gì để bàn tán." Cung Thừa nói tiếp, "Vả lại lúc chuẩn bị khôi phục bức họa đó tôi không biết sẽ gặp được em."
Úc Nam đau đớn tột độ: "Vì sao chú không nói với tôi?"
Cậu thấy câu nào của Cung Thừa cũng đầy kẽ hở, nếu đầu óc cậu minh mẫn chắc chắn sẽ tìm ra được rất nhiều lỗ hổng.
Nhưng bây giờ đầu óc cậu không sáng suốt, cậu không cách nào biết mình nên làm gì.
Nên tin hay không tin, bản năng tự bảo vệ mình đang nỗ lực hoạt động lại.
Cung Thừa thấy cậu có dấu hiệu dần mềm lòng, gã không nén được hôn môi cậu.
Do nước mắt nên đôi môi có vị đắng, Cung Thừa mút nhẹ, mơn trớn ve vuốt: "Những chuyện đó không đáng nhắc đến, nếu mà nhắc thì sẽ có vẻ như cậu ta rất quan trọng."
Úc Nam không thể hiểu được kiểu logic đó, cậu khóc: "Tất nhiên quan trọng. Nói vậy anh ta là mối tình đầu của chú, nụ hôn đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, lần lên giường đầu tiên, lần cúi mình đầu tiên của chú đều dành hết cho anh ta!"
Dòng suy nghĩ của cậu thay đổi vì chuyện này, cậu nói xót xa: "Cớ sao tôi không lớn hơn, cớ sao tôi lại nhỏ hơn chú nhiều đến vậy? Cớ sao tôi không gặp chú sớm hơn nữa?...Tôi chẳng là cái thá gì, chẳng có nghĩa lý gì cả!"
Úc Nam suy sụp.
Cung Thừa sống 37 năm, gã chưa từng thấy ai giằng xé cỡ này.
Giằng xé đến nỗi lục phủ ngũ tạng của gã cũng đau nhói.
Úc Nam ngửa đầu, đường cong như một chú thiên nga mỹ lệ.
Mắt sưng húp, môi bị bản thân cắn đỏ tấy, cậu tuyệt vọng căm hận tuổi tác của mình.
Kể từ lúc có được Úc Nam, Cung Thừa không ngờ sẽ đi đến bước này.
Gã không muốn buông tay vào lúc này.
Thậm chí có thể làm một ít chuyện mà gã từng không làm.
Nụ hôn dần dần trở nên dây dưa ám muội, Úc Nam bị bóc mở lớp vỏ ngoài, nội tâm yếu ớt rối như tơ vò trải ra trước mặt Cung Thừa. Cậu gần như không giãy giụa, vì cậu chẳng thèm đếm xỉa.
Úc Nam ngập ngụa trong nỗi đau xé lòng không chỗ bộc bạch không biết trong bao lâu thì rơi vào khoang miệng ấm nóng.
Gã đàn ông địa vị cao quý, khinh thường vạn vật, ngông cuồng tự phụ.
Dù là ở trên giường cũng phải do gã kiểm soát toàn bộ.
Úc Nam kinh hoàng.
Cung Thừa vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, thậm chí không mở một cúc áo nào, bị bắn đầy trong miệng gã chỉ nhíu mày, kéo đại một tờ giấy nhổ ra. Đến khi gã súc miệng trong phòng tắm quay ra, Úc Nam vẫn trợn tròn mắt ngồi bên giường, cậu quên cả khóc như bị đã dọa khiếp đảm.
Vẻ mặt Cung Thừa không vui, tất nhiên làm chuyện như thế khiến gã cực kỳ khó chịu.
Úc Nam hoàn hồn, cậu khịt mũi, kéo chăn trùm cả người mình lại.
Cung Thừa đỡ trán, cũng nằm lên giường ôm cả người lẫn chăn.
Khi thức dậy thì trời chập tối, Cung Thừa nhận một cuộc điện thoại, gã có một bữa tiệc không thể không tham gia, trước khi đi gã dặn Úc Nam đợi mình.
"Bé con." Cung Thừa hôn lên trán cậu, "Em ngoan nhé, em còn muốn biết gì tôi sẽ kể hết cho em, còn khóc mắt sẽ hư mất."
Úc Nam nín thinh.
Trời hửng sáng, Úc Nam lập tức thu dọn hành lý đi ra sân bay.
Cậu sợ còn nán lại lâu hơn thì sẽ bị thủ đoạn của gã làm mềm lòng.
May mắn thời gian trên vé máy bay rất phù hợp, cậu có thể rời khỏi Thâm Quyến, đến nơi mà Cung Thừa không tìm được.
Thú thật cậu không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác.
Úc Nam đi mười mấy phút vẫn không thấy cổng của tòa nhà lớn Cung gia.
Cậu không kìm được ôm siết tay mình, nhưng không phải vì lạnh —— Cậu gần như không còn cảm thấy lạnh lẽo, mà là vì vô cùng bất lực. Hình như trước nay cậu chưa từng trải qua cảm giác thế này, như thể hiện thực bị đập nát, độc nhất vô nhị mà cậu ảo tưởng không thuộc về cậu.
Nếu nói ban đầu cậu còn giữ mấy phần lý trí với kế ly gián của Louis thì khi biết bức họa đó là do Louis vẽ, trong tích tắc cậu thật sự biến thành một thằng hề.
Úc Nam quen biết Cung Thừa cũng là nhờ vẽ lại bức họa bị đốt cháy đó.
Cậu còn nhớ khung cảnh đầu tiên khi nhìn thấy Cung Thừa.
Anh tiểu Chu nhìn thấy bức vẽ người đoạt giải của Úc Nam ở triển lãm tranh sinh viên đại học, anh ta liên hệ được với cậu thông qua khoa, hỏi cậu có *muốn vẽ lại bức họa của người khác không. Tác phẩm đó không phải của tác giả nổi tiếng, bút pháp còn khá non, yêu cầu Úc Nam cố hết sức vẽ sao cho khôi phục được gần 100%. Khi ấy vừa khéo Úc Nam không có chuyện khác làm, thù lao cũng khá nhiều, thế là nhận việc làm thêm này.
(*) Vẽ lại: Nguyên văn là lâm mô (临摹): Lâm 临 nghĩa là đặt nguyên tác ở bên cạnh để chép theo, Mô 摹 nghĩa là đặt một tờ giấy mỏng không thấm nước lên nguyên tác để tô theo. Lâm mô được hiểu là việc sao chép các danh tác của tiền nhân phục vụ cho việc học tập thư họa.
Chính trong phòng trưng bày tranh, lần đầu tiên Úc Nam nhìn thấy Cung Thừa.
Mùa xuân đầu tháng 3, dưới cơn mưa lâm râm, cửa kính của phòng trưng bày tranh đọng lớp sương mù do chênh lệch nhiệt độ với bên ngoài.
Cậu đến phòng trưng bày tranh theo địa chỉ thì có nhân viên ra chào lịch sự: "Xin lỗi em, hôm nay bọn anh tạm dừng hoạt động."
Úc Nam vừa tính giải thích thì có người lên tiếng trước: "Để cậu ấy vào đi."
Giọng nói ấy cực kỳ bùi tai, là giọng nói sẽ khiến tai người ta mang tai trong truyền thuyết.
Úc Nam nhìn sang nơi phát ra âm thanh, một người đàn ông trưởng thành ngồi trên sofa trước kệ sách, vai rộng, điển trai, khoảng 30 mấy tuổi, đeo kính gọng vàng đọc sách.
Gã thảnh thơi vắt một chân, còn hơi gật đầu với cậu, trong khoảnh khắc đó Úc Nam chỉ nghĩ đến hai chữ: Nho nhã.
Không bết sao mà mặt cậu bất giác nóng ran, tim cũng đập thình thịch thình thịch.
Đây là phản ứng Úc Nam chưa từng có.
Gã gõ ngón trỏ lên bàn, suy nghĩ rồi hỏi: "Cậu là Úc Nam đến vẽ?"
Úc Nam đỏ mặt gật đầu: "Chào ngài ạ."
Trong con ngươi người đàn ông giấu ý cười, gã giới thiệu bản thân: "Chào cậu, tôi là Cung Thừa."
Bức họa đó bị giấu trong phòng vẽ tranh châm biếm của phòng trưng bày, nó bị đốt một nửa, cháy xém.
Cung Thừa giới thiệu sơ lược công việc Úc Nam cần làm.
Úc Nam nhìn hình vẽ Cung Thừa năm mười mấy tuổi, cậu không cầm lòng được hỏi gã: "Cháy xém đến mức này mà ngài còn chọn vẽ lại, bức họa có ý nghĩa đặc biệt nào sao?"
Cung Thừa gật đầu, trả lời lạnh nhạt: "Rất quan trọng."
Úc Nam mịt mờ.
Tối nay cậu đã biết lý do vì sao bức họa rất quan trọng.
Vì người vẽ bức họa đó là Louis.
Mật mã cửa là Louis, bức họa là Louis vẽ, một vị trí nhỏ trong nhà lớn Cung gia cũng là cho Louis.
Cung Thừa không cho phép cậu vẽ chân dung nhưng Louis thì được vẽ, chứng tỏ Louis có ảnh hưởng đến Cung Thừa còn nhiều hơn cậu tưởng, tới nỗi trước giờ Cung Thừa không hề nhắc đến.
Cuối cùng Úc Nam cũng hiểu vì sao bản thân chẳng hay biết gì, là vì Cung Thừa không xem cậu là cái thá gì.
Louis nói không sai, trong những lần tan tan hợp hợp của Louis và Cung Thừa thì cậu cũng chỉ là một nhân vật phụ.
Trong mắt Cung Thừa, liệu rằng gã có xuyên qua cậu để nhìn thấy hình bóng Louis không?
Úc Nam không dám nghĩ tiếp, hình ảnh trước mắt mơ hồ, chất lỏng ấm nóng như bị nhiệt độ sắp dưới 0 độ của ban đêm đông cứng, lần lữa mãi không chảy xuống.
"Úc Nam!"
Có người gọi cậu.
Úc Nam hoàn hồn, Phong Tử Thụy lái một chiếc xe thể thao, không biết xuất hiện ở phía sau từ lúc nào.
Âm thanh động cơ lớn vậy mà cậu không nghe thấy.
Muộn thế này, nếu đổi thành trên đường cao tốc cậu đã bị đâm chết không biết chừng.
Từ lúc Úc Nam theo Louis lên lầu Phong Tử Thụy đã để mắt đến cậu, anh ta tận mắt nhìn thấy cậu chạy xuống dưới, Cung Nhất Lạc còn gọi với theo. Không biết sao, trời xui đất khiến thế nào mà Phong Tử Thụy lái chiếc xe thể thao của chú, thậm chí anh ta không màng đến việc làm quen kết giao với những người quyền cao chức trọng trong buổi họp mặt giao thừa, cứ thế đuổi theo Úc Nam.
Môi Úc Nam lạnh cóng trắng bệch, trên mặt không còn còn chút huyết sắc.
Đôi mắt xinh đẹp tăm tối kết hợp với hình dáng mong manh của cậu toát ra vẻ kiêu ngạo không khom lưng. Ánh mắt cậu nhìn Phong Tử Thụy không hẳn là thân thiết, giống như một bông hoa hồng nở rộ bướng bỉnh ngang ngạnh.
Hoa hồng...
Kể từ lúc tận mắt chứng kiến hình xăm thoáng ẩn thoáng hiện của Úc Nam, Phong Tử Thụy không tài nào tách biệt hình ảnh ấy với Úc Nam.
Úc Nam không muốn ngó ngàng anh ta, cậu tiếp tục đi con đường của mình.
Thật ra giây phút đó cậu không nghĩ gì cả, không nghĩ đến hành vi trước kia của Phong Tử Thụy, cũng không nghĩ đến những chuyện về Louis mà Phong Tử Thụy từng kể. Cậu chỉ muốn đi một mình, muốn khép kín thế giới của mình.
Phong Tử Thụy lái xe không nhanh không chậm theo cậu: "Úc Nam, từ đây về nội thành xa lắm, ít nhất từ đây ra đường cao tốc còn vài km. Em đi bộ thì đi đến bao giờ? Lên xe đi anh chở em về."
Úc Nam lắc đầu.
Phong Tử Thụy khuyên nhủ: "Em đi lâu thế mà vẫn còn ở Cung gia, anh dẫn em sẽ có thể đi nhanh hơn."
Nghe vậy Úc Nam dừng chân.
Phong Tử Thụy lập tức đậu xe mở cửa ra, Úc Nam nghĩ ngợi 2, 3 giây rồi lên xe.
Vừa lên xe Úc Nam rùng mình, bắt đầu run cầm cập cầm cập: "Có thể chở em về trường không?"
Phong Tử Thụy rất dễ chịu, anh ta không hỏi gì khác: "Được chứ."
Úc Nam hơi lưỡng lự: "Cảm ơn anh ạ."
Xe mới lái ra khỏi cổng lớn Cung gia thì điện thoại của Úc Nam vang lên, tên Cung Thừa xuất hiện trên màn hình.
Phong Tử Thụy liếc nhìn: "Em không bắt máy?"
Úc Nam tắt tiếng, tựa đầu vào cửa kính không nói lời nào, trên mặt là vẻ bi thương trước giờ Phong Tử Thụy chưa từng thấy.
Không lâu sau, từ xa xôi truyền đến tiếng nổ vang bầu trời đêm, pháo hoa tung tóe.
Một năm mới sắp kéo đến.
*
Đang kỳ nghỉ Tết Dương lịch nên trong ký túc xá không có ai, sinh viên ở lại trường đa phần đều đã ra quảng trường của trường đếm ngược giao thừa.
Đàm Nhạc Phong không có trong phòng, không biết là đi đón năm mới với bạn hay là với anh Mạc. Từ khi sống bên Cung Thừa, đã lâu rồi Úc Nam không quan tâm hành tung của Đàm Nhạc Phong.
Điện thoại của cậu réo rất nhiều lần, còn nhận được rất nhiều tin nhắn, rung không ngừng nghỉ. Nhưng cậu không bắt máy cuộc nào, cũng không đọc một tin nào, vừa vào phòng thì vứt điện thoại lên bàn, hung hăng bịt kín đầu ngủ.
Bên phía Cung Thừa không tìm được người thì dặn tiểu Chu chạy đến trường xem, nếu vẫn không thấy tung tích sẽ báo cảnh sát.
Buổi họp mặt giao thừa kết thúc, khách khứa tản đi, lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, mây đen bao phủ trong lòng Cung Thừa.
Cuối cùng chú Nhậm đến nói với gã bảo vệ gác cổng xác nhận Úc Nam rời đi cùng với tiểu thiếu gia Phong gia.
"Cậu bé ấy không giống người không hiểu chuyện, mấy đứa có mâu thuẫn đúng không?" Chú Nhậm hỏi, "Bằng không vì sao cậu bé lại bỏ đi mà không nói tiếng nào? Tối nay chú còn chưa từng nhìn thấy cậu bé."
Cung Thừa biết chú Nhậm thích Úc Nam, nghe Úc Nam đi về với Phong Tử Thụy thì cực kỳ không hài lòng, gã cau mày nói: "Cho người đi gọi Cung Nhất Lạc đến đây."
Cung Nhất Lạc đang ra vẻ ngoan ngoãn với mẹ trong phòng khách nhỏ trên lầu hai, hắn đòi hỏi được cho phép xuất ngoại học âm nhạc một năm.
Phu nhân lớn bị hắn dụi đến mức hết cách, lại đang là năm mới, hai mẹ con bàn bạc thủ tục chuẩn bị xuất ngoại du học. Đúng lúc Louis sinh sống ở nước ngoài gần 10 năm, thế là bà giao phần bàn bạc cho Louis, xin ý kiến y.
Lúc người hầu đến gọi Cung Nhất Lạc làm bộ ngạc nhiên, nói chột dạ: "Chú có chuyện gì ấy nhỉ, không phải lúc nãy hỏi tôi một lần rồi sao? Tôi đã nói là không biết rồi mà! Giờ còn tìm tôi làm gì?"
Người hầu trả lời: "Ngài ấy không nói có chuyện gì, chỉ sai tôi gọi cậu đi một chuyến thôi ạ."
Phu nhân lớn vỗ hắn, hối thúc: "Bảo con đi thì con đi đi."
Cung Nhất Lạc càu nhàu: "Chỉ là một tên tình nhân thôi mà..."
Louis lên tiếng: "Đi, anh đi với em."
Cả hai đến sảnh phụ ở lầu một, Cung Thừa đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng động thì quay đầu, vẻ mặt điềm tĩnh.
Cung Nhất Lạc cướp lời trước gã: "Chú, cháu đã nói là cháu không biết rồi mà, chú lo lắng thế thì tự đi tìm đi."
Ám chỉ gã không đích thân đi tìm nên cũng chẳng phải thật lòng lo lắng.
Tình nhân thôi mà, cùng lắm cũng chỉ có thế.
Cung Thừa không muốn thừa lời, gã nói: "Tiểu Chu gọi điện thoại, em ấy đã về trường."
Cung Nhất Lạc dỡ được tảng đá lớn trong lòng.
Một người đang sống sờ sờ, lại là người đẹp mà bỗng nhiên biến mất không tăm hơi, còn có khả năng liên quan đến mình, thật ra hắn rất hoảng loạn.
"Thế thì không sao!" Cung Nhất Lạc ngáp dài, nói ậm ừ, "Muộn quá rồi, cháu muốn ngủ."
Cung Thừa lạnh lẽo gọi: "Cung Nhất Lạc."
Một tiếng uy nghiêm khiến Cung Nhất Lạc ngáp không kịp ngậm miệng.
Hắn biết chắc chắn Cung Thừa đã biết được gì đó, nghe ngữ điệu thì tám, chín phần mười hắn sắp banh xác.
Nếu không làm tốt thì chuyện xuất ngoại học âm nhạc sẽ bị trì hoãn vì nó, trong tích tắc hắn héo rũ mất nửa phần: "Cháu đùa tí thôi... làm ướt quần áo của em ấy ——"
"Em biết chuyện gì xảy ra."
Louis vẫn luôn im lặng chợt cất giọng nói.
Vẻ mặt bình thản như chuyện đang nói chỉ là một chuyện vặt vãnh, "Em dẫn cậu ta đi thay quần áo, mới nói hai câu cậu ta đã chạy xuống lầu. Nếu cậu ta bỏ đi vì chuyện đó thì em nghĩ là có liên quan đến em."
Cung Nhất Lạc sửng sốt, hắn không tính khai Louis mà Louis lại tự thú.
Rốt cuộc Cung Thừa cũng nhìn Louis, lần đầu tiên trong tối nay gã chuyển tầm mắt lên người y.
Ánh mắt người yêu cũ nhìn mình như đang nhìn một thứ đồ vật, Louis run bắn, y mỉm cười nói dịu dàng: "Khả năng chịu đựng tâm lý của trẻ con không mạnh, chỉ là chút việc cỏn con đã bỏ chạy."
Cung Nhất Lạc thấy vậy, hắn lặng lẽ lùi lại mấy bước.
Hắn không muốn chứng kiến bất kỳ tình cảnh khốc liệt nào, bằng không các bậc trưởng bối cãi vã, vạ lây đến con cá muối vô tội như hắn thì được một mất mười, không phải hắn chưa từng bị vạ lây. Đây gọi là thần tiên yêu đương mà người trần gặp xui xẻo.
Cung Nhất Lạc thấy hai người không ai đếm xỉa mình, hắn quay người lủi đi thật nhanh.
Cung Thừa không để ý Cung Nhất Lạc, gã hỏi thẳng: "Em nói gì?"
Louis vén một lọn tóc xõa xuống gò má, hỏi nhẹ như bẫng: "Nói gì quan trọng lắm à? Chỉ là một kẻ qua đường, cả anh và em đều biết thừa trong lòng."
Cung Thừa không hỏi lại lần hai.
Gã nhìn đồng hồ, một giờ sáng.
Gã cất bước muốn rời đi.
Lúc đi ngang qua Louis thì chợt bị y níu cánh tay.
"Em sai rồi." Louis tỏ ra yếu thế, "Lần trước là em sai, anh đừng giận nữa nhé?"
Cung Thừa dừng bước, tấm lưng rộng gần trong gang tấc dụ dỗ Louis ôm lấy.
Nhưng một khi gã đàn ông lạnh lùng thì rất đáng sợ, y không nhận được sự đồng thuận nên không dám vươn tay ôm, chỉ đành buông xuống tất cả tôn nghiêm, nói gần như van xin tha thứ: "Lần này anh trừng phạt đủ lâu rồi, tối nay anh còn dắt người về nhà để trừng phạt em. Em thừa nhận mình thật sự bị anh chọc tức... Em cũng thừa nhận những lần vô tâm kia đều là em giả vờ, thật ra em ghen ghét muốn chết."
Cung Thừa lặng thinh.
Louis không nhìn thấy vẻ mặt Cung Thừa, y tưởng gã đang đợi mình nói tiếp: "Anh thắng, Cung Thừa à. Về sau em sẽ nghe lời anh tất cả mọi chuyện, vĩnh viễn không rời xa anh nửa bước. Năm nay em sắp 30 rồi, thật sự sẽ không ngoan cố buông thả nữa, anh cho em một cơ hội chứng minh được không?"
Nói xong câu đó y quay người bước đến đứng đối diện với gã, vành mắt ướt nhem yếu ớt đáng yêu.
Mà trong mắt Cung Thừa cũng chỉ có sự bình thản.
"Buông ra." Cung Thừa cúi đầu nhìn y.
Louis cuống cuồng, trên mặt thật sự lộ vẻ hoảng loạn, mặt nạ bình tĩnh bị xé rách, y không còn tự tin đến thế nữa: "Cùng lắm thì em cho cậu ta một số tiền. Em biết anh thích cậu ta, thậm chí nói cậu ta xăm hoa hồng ——"
"Em nhìn thấy?" Cung Thừa ngắt lời, vẻ mặt khủng bố.
"Quần áo của cậu ta bị ướt, bao nhiêu người trong nhà kính trồng hoa đều nhìn thấy!" Louis khá kích động, "Ban nãy còn có người thầm hỏi em sao lại để ngài Cung kiếm ra món đồ chơi thế kia, anh bảo em sao chịu thấu? Chẳng qua là kẻ thay thế, em chỉ biết nói là em không để tâm!"
Nói đến đây Louis nín bặt.
Một bàn tay to bóp cằm y, không một chút dịu dàng, lực mạnh đến mức thậm chí khiến y không thể cựa quậy.
Cung Thừa từ từ áp sát, Louis vừa đau vừa hồi hộp.
Trong mắt y rực cháy niềm khao khát, y nghĩ rằng đôi môi chừng như rất bạc tình của đối phương sẽ hôn mình.
Tiếc thay Cung Thừa làm thế chỉ để y nghe cho rõ ràng.
"Em lấy tư cách gì mà để tâm?"
* (dauhacmieu.wordpress.com)
Mùng 1 tháng 1, Úc Nam đặt được vé máy bay về thành phố Sương Sơn.
Mấy ngày nữa trường mới cho nghỉ nhưng Úc Nam không muốn tiếp tục ở đây, cậu chỉ đang chờ đợi kỳ thi cuối cùng sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch đến nhanh thật nhanh.
Mấy ngày nay cậu không làm gì cả, không nghe điện thoại cũng không ra khỏi cửa, thậm chí không đến phòng vẽ tranh của Dư Thâm. Cậu còn dặn người quản lý túc xá rằng bất kể là ai đến tìm cũng nói cậu không có đây.
Có hôm tiểu Chu đến, không biết làm cách nào đi lên đây, đợi cậu rất lâu cách qua cánh cửa phòng ký túc xá.
Cậu thẫn thờ trong phòng suốt ngày, có lúc đứng trước cửa sổ cả một ngày, cũng không biết bản thân đang làm gì.
Hôm thi, Đàm Nhạc Phong cuối cùng cũng về trường, khi gặp mặt cậu ở địa điểm thi cậu ta giật mình.
Mấy ngày không gặp mà Úc Nam tiều tụy rất nhiều, đôi mắt còn có chút thần thái nhưng cũng chỉ là gắng gượng.
"Úc cưng, mày sao thế?" Đàm Nhạc Phong đau lòng.
"Tao bị cảm." Úc Nam vừa đi vừa nói, "Mày đừng lo."
Có lẽ là hôm đó trên đường lạnh căm, quả thật Úc Nam bị cảm một trận.
Đêm ấy cậu tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mơ mơ màng đi tắm rửa. Đến khi cởi quần áo cậu mới nhận ra mình vẫn đang mặc quần áo của Louis.
Nực cười ở chỗ không biết là vô tình hay cố ý mà quần áo Louis đưa cậu cũng có chữ thêu.
Không ngoài dự đoán của Úc Nam, nơi đó cũng thêu một chữ "Thừa".
Úc Nam khóc thành tiếng trong phòng tắm ướt nhẹp.
Đêm hôm ấy, trong ký túc xá tĩnh lặng không một tiếng động.
Vòi hoa sen mở cực lớn, tiếng nước vang ào ào, cậu khóc xót lòng xót dạ.
Khóc tan nát cõi lòng, khóc đau rát cổ họng, mắt đau, đầu nhức, nhưng đau nhất vẫn là tim cậu. Tim cậu sắp vỡ thành hai mảnh, như có ai đó tàn nhẫn dùng lưỡi dao sắc bén cắt nó, rải nó đẫm máu trước mặt cậu.
Cậu yêu Cung Thừa.
Cậu dành trọn tình cảm, dành trọn tấm lòng chân thành, nhưng lại đổi lấy kết cục như thế này.
Cậu không muốn yêu tiếp nữa.
Đàm Nhạc Phong nghe giọng Úc Nam khàn khàn thì tin là thật: "Có chuyện gì thế? Ngài Cung nhà mày không biết bảo mày khoác thêm áo à, mấy ngày trước lạnh sun vòi làm tao tưởng sẽ đổ tuyết chứ."
Úc Nam nghe thấy hai chữ "ngài Cung" thì đau thắt lòng nhưng vô thức trả lời: "Mười mấy năm nay Thâm Quyến chưa từng có tuyết."
Chuyện này cũng là Cung Thừa nói với cậu.
Đàm Nhạc Phong không hoài nghi, cậu ta hỏi: "Bao giờ mày về nhà? Bao giờ đặt vé máy bay?"
Úc Nam cười: "Đặt sớm rồi, bớt được khoản tiền."
Cậu vẫn tám chuyện với bạn thân như thường, "Nghỉ đông mày có về không?"
(*) Kỳ nghỉ đông của các trường đại học Trung Quốc thường bắt đầu vào giữa tháng 1, kéo dài khoảng 38 ngày – Theo duhoctrungquocriba.
Đàm Nhạc Phong nói không tiết tháo: "Không về, củi khô lửa bốc, xa một ngày còn không chịu được nữa là."
Chuyện trò không bao lâu thì nhìn thấy xe anh Mạc từ đằng xa, anh Mạc ngồi trong xe vẫy tay với họ.
Úc Nam chào tạm biệt Đàm Nhạc Phong, thấy cậu ta hớn hở rời đi, cậu mới thu hồi nụ cười định bụng quay về ký túc xá.
Úc Nam đi lững thững.
Cậu đang nghĩ xem cần mang thứ gì về, có cần mua cho mẹ ít cao dán giảm căng cơ và lưu thông huyết máu không, ở Thâm Quyến có một cụ Đông y nghe nói rất nổi tiếng, mẹ bị bệnh căng cơ thắt lưng. À có cần mua cho em trai em gái ít quần áo không, một nửa số tiền bán tranh ngoại trừ mua vật liệu làm đèn gỗ cho Cung Thừa thì vẫn còn lại chút đỉnh.
...Lại là Cung Thừa.
Những ngày qua Úc Nam nhìn thấy cái tên này vô số lần trên màn hình điện thoại.
Dựa vào bản lĩnh của Cung Thừa ắt hẳn có thừa biện pháp bắt cậu, vì sao lại chỉ gọi điện thoại?
Lẽ nào là vì bị phát hiện sự thật nên quyết định không dây dưa với cậu nữa?
Điều này đúng là không bàn mà khớp với ý định của cậu.
"Bé con à." Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Úc Nam va vào một vách tường người.
Cung Thừa ấy thế mà tính chuẩn thời gian xuất hiện trước mặt cậu.
Úc Nam không kìm được run run, há miệng mấy lần nhưng không nói được một câu hoàn chỉnh: "Chú, chú tránh ra..."
Xe Cung Thừa đậu tít đằng xa, không giống lần trước một lời không hợp lập tức sai vệ sĩ bắt cậu, lần này gã đích thân đứng ở ven đường.
Thân hình cao to, khí chất xuất chúng, hoàn toàn không phù hợp với các sinh viên trong sân trường khiến không ít sinh viên đi ngang qua tò mò đánh giá.
Mấy ngày ngắn ngủi không gặp Úc Nam gầy đi trông thấy.
Trước đó tuy cậu gầy nhưng mặt vẫn có nét bụ bẫm của trẻ con, nhìn rất ngoan ngoãn. Giờ cậu gầy xọp, ngũ quan thoáng sắc nét hơn, người ta gần như không cách nào dời tầm mắt khỏi cậu.
Cung Thừa hỏi: "Giận dỗi mấy ngày, điện thoại cũng không bắt máy, giờ em còn giận tôi?"
Úc Nam quay mặt đi, cơn run vẫn chưa ngừng lại, cậu cắn răng nói: "Xin chú tránh ra."
Mấy ngày nay Cung Thừa không yên lòng.
Úc Nam không nghe điện thoại, tránh né không gặp gã, giống y như lần đòi chia tay.
Nhưng lần này là có nguyên nhân, Cung Thừa không thể không đến dỗ cậu, còn lo lắng không thể sử dụng thủ đoạn cương quyết trong trường, sợ làm lỡ kỳ thi cuối kỳ của Úc Nam —— Gã biết Úc Nam xem trọng nghiệp học cỡ nào nên lựa ngày kết thúc buổi thi cuối mới tìm đến.
Tiếc thay Úc Nam không phải chỉ gắt gỏng giận dỗi.
Cung Thừa đã quen nhìn Úc Nam ngây thơ thuần khiết, không buồn không lo, nỗi đau lan ra trong lòng Cung Thừa.
Úc Nam thấy gã đàbất động thì quay sang bên khác, nhấc chân bước đi.
Cung Thừa hơi do dự, gã đi đằng sau cậu.
Tiểu Chu thấy thế cũng muốn đi theo nhưng Cung Thừa ra hiệu anh ta đừng đi.
Cuối kỳ nhộn nhịp tấp nập, không thiếu sinh viên có phụ huynh đến đón.
Cung Thừa chen lẫn trong đó, chẳng gặp trở ngại đi theo Úc Nam lên lầu.
Úc Nam bị cảm xúc mãnh liệt bóp nghẹt nên trong nhất thời không quan sát, cậu không ngờ Cung Thừa sẽ làm vậy, tính đóng cửa nhưng không kịp, vẻ mặt cậu kinh hãi.
Là nỗi sợ chân thật, như thể thế giới của cậu sắp bị phá hủy tan tành.
"Nam Nam." Cung Thừa nhìn tình huống trong phòng ký túc xá, "Em làm cái gì thế?"
Khác với lần trước, trong phòng đâu đâu cũng bừa bộn đồ vật.
Giấy vẽ bút vẽ vứt khắp nơi, trên bàn chất đống hộp thức ăn ngoài, có thể miêu tả bằng từ bẩn thỉu. Trên những mặt giấy đều là hình vẽ nguệch ngoạc khó hiểu, nét vẽ nặng nề kìm chế, bút pháp thô kệch rời rạc như có ai đó đang rất cáu gắt.
Là Úc Nam.
Úc Nam không vẽ được nữa.
Thế nên cậu hoảng sợ, vì thứ duy nhất mà cậu có thể dựa vào nó để sống, thiên phú duy nhất từ lúc sinh ra đã có bên người đang cận kề sụp đổ.
Giống như nhạc sĩ mất thính giác, ca sĩ mất giọng hát, cậu cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình huống.
Mà Cung Thừa không chỉ nhìn thấy những thứ đó.
Dưới sàn đống quần áo bị cắt vụn, cái nào cũng là đồ mà gã sai người đo may cho Úc Nam.
"Chú cút ra! Chú cút ra ngay!"
Úc Nam có phần cuồng loạn quỳ xuống sàn nhặt những bức vẽ kia, muốn giấu toàn bộ chúng, đáng tiếc là không kịp.
Cửa phòng ký túc xá bị đóng lại, Cung Thừa cúi người ôm siết Úc Nam từ phía sau, gã khẽ hôn lên mái đầu cậu, cố vỗ về: "Ổn rồi mà, ổn rồi mà."
Không ổn một chút nào.
Úc Nam vẫn đang giận dữ.
Cung Thừa xoay người Úc Nam lại để nhìn cậu, sắc mặt gã bỗng trở nên rất đáng sợ.
Không biết từ lúc nào Úc Nam chảy nước mắt tèm nhem như tuyến lệ bị hỏng, chúng vẫn đang liều mạng chen lấn nhau tuôn ra.
Kinh khủng hơn là cậu khóc không nổi, hít khí ngược từng tiếng từng tiếng, sắp không thể hô hấp.
Cung Thừa từng học được cách sơ cứu, gã nhanh chóng ấn lên ngực đồng thời truyền khí cho cậu.
Truyền khí vài lần, Úc Nam mới òa khóc.
Trước giờ Cung Thừa chưa từng thấy Úc Nam khóc xé lòng đến thế, gã không chịu được ôm cậu vào lòng, liên tục hôn môi vỗ về.
Gã nghĩ bản thân sẽ không còn thay đổi sắc mặc vì bất kỳ ai, thế mà lòng lại đau thắt, thật sự hận không thể khóc thay Úc Nam, bé con của gã sao lại đau đớn thế này.
"Không phải người thay thế." Cung Thừa nói với cậu, "Em không phải người thay thế."
Song dường như Úc Nam không nghe lọt tai, hoặc cậu chẳng tin.
Cậu khóc đứt ruột đứt gian, 19 năm cuộc đời, có lẽ khi bị bỏng thay thuốc cũng không khóc đến mức này: "Chú lừa tôi! Chú lừa tôi! Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng chú!"
Cung Thừa bình tĩnh lau nước mắt cho cậu nhưng không thể lau sạch: "Tôi không lừa em. Em là Úc Nam, là Úc Nam độc nhất vô nhị, không hề liên quan đến một ai khác!"
Úc Nam không tin: "Vậy chuyện của chú với Louis là sao?!"
Không phải cậu muốn nghe giải thích, cậu sẽ không tin, câu hỏi đó chẳng qua là để lên án.
Nhưng Cung Thừa nghiêm mặt: "Tôi không liên quan gì đến cậu ta."
Úc Nam đau lòng gần chết: "Anh ta là người yêu cũ của chú, lại còn là ngài nhỏ, là em trai chú! Bức họa đó cũng là do anh ta vẽ, chú đốt nó rồi còn tìm tôi vẽ giúp! Rõ ràng chú biết mọi chuyện, vậy mà chú lại gạt tôi, lợi dụng tôi như tôi là một thằng ngu. Chú quá tồi tệ, tôi chưa từng thấy ai tồi như chú! Tôi rất rất rất thất vọng về chú, tôi sẽ không bao giờ bị chú lừa nữa!"
"Cậu ta không phải em trai tôi." Cung Thừa hỏi, "Em nghĩ tôi sẽ loạn luân à?"
Úc Nam giàn giụa nước mắt, nức nở nhìn gã: "Cung Nhất Lạc nói nhà chú chỉ kết hôn với người thuộc gia tộc!"
Cung Thừa dự định lúc về sẽ tính sổ Cung Nhất Lạc.
Gã nghiêm túc, nói êm tai: "Tôi đã nói với em, những gia đình như chúng tôi từ lúc còn nhỏ không hề cô độc. Tôi đã từng bị trúng độc một lần, bị bắt cóc một lần. Lần đó trong nhóm lính đánh thuê cứu viện tôi có một người là cha của Louis, vợ ông ấy là người Pháp, khi ấy Louis chưa tròn 4 tuổi. Cha tôi đưa họ về nhà chăm sóc, mấy năm sau mẹ Louis tái giá, cha giữ cậu ta lại nuôi nấng, ngài nhỏ chỉ là xưng hô của người hầu."
Cung Thừa tự thuật mà không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi và cậu ta từng tan tan hợp hợp. Năm mười mấy tuổi chúng tôi du học ở đất nước khác nhau, quan niệm tình dục, thói quen sinh hoạt, tính cách của mỗi người đều có sự xích mích rất lớn, thường dẫn đến kết cục là chia tay."
Thật ra Úc Nam không nghe lọt tai: "Vậy cũng không thay đổi được sự thật chú yêu anh ta! Các người còn có ý định tái hợp không đúng à? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên chia tay, tôi chẳng qua chỉ là chút gia vị thôi! Các người sớm chiều bên nhau, còn vĩnh viễn là người nhà, dẫu thế nào các người cũng sẽ không hoàn toàn tách biệt. Tôi không có thứ gì, hết thảy của chú đều không phải của tôi, mọi thứ đều là giả dối!"
Cung Thừa nói: "Lần này là thật, chúng tôi chưa từng chia tay lâu như thế, lần trước tôi đến phòng của cậu ta, phòng cậu ta còn có người khác."
Úc Nam sửng sốt, cậu quên cả khóc: "..."
"Bị cắm sừng không phải đề tài hay ho gì để bàn tán." Cung Thừa nói tiếp, "Vả lại lúc chuẩn bị khôi phục bức họa đó tôi không biết sẽ gặp được em."
Úc Nam đau đớn tột độ: "Vì sao chú không nói với tôi?"
Cậu thấy câu nào của Cung Thừa cũng đầy kẽ hở, nếu đầu óc cậu minh mẫn chắc chắn sẽ tìm ra được rất nhiều lỗ hổng.
Nhưng bây giờ đầu óc cậu không sáng suốt, cậu không cách nào biết mình nên làm gì.
Nên tin hay không tin, bản năng tự bảo vệ mình đang nỗ lực hoạt động lại.
Cung Thừa thấy cậu có dấu hiệu dần mềm lòng, gã không nén được hôn môi cậu.
Do nước mắt nên đôi môi có vị đắng, Cung Thừa mút nhẹ, mơn trớn ve vuốt: "Những chuyện đó không đáng nhắc đến, nếu mà nhắc thì sẽ có vẻ như cậu ta rất quan trọng."
Úc Nam không thể hiểu được kiểu logic đó, cậu khóc: "Tất nhiên quan trọng. Nói vậy anh ta là mối tình đầu của chú, nụ hôn đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, lần lên giường đầu tiên, lần cúi mình đầu tiên của chú đều dành hết cho anh ta!"
Dòng suy nghĩ của cậu thay đổi vì chuyện này, cậu nói xót xa: "Cớ sao tôi không lớn hơn, cớ sao tôi lại nhỏ hơn chú nhiều đến vậy? Cớ sao tôi không gặp chú sớm hơn nữa?...Tôi chẳng là cái thá gì, chẳng có nghĩa lý gì cả!"
Úc Nam suy sụp.
Cung Thừa sống 37 năm, gã chưa từng thấy ai giằng xé cỡ này.
Giằng xé đến nỗi lục phủ ngũ tạng của gã cũng đau nhói.
Úc Nam ngửa đầu, đường cong như một chú thiên nga mỹ lệ.
Mắt sưng húp, môi bị bản thân cắn đỏ tấy, cậu tuyệt vọng căm hận tuổi tác của mình.
Kể từ lúc có được Úc Nam, Cung Thừa không ngờ sẽ đi đến bước này.
Gã không muốn buông tay vào lúc này.
Thậm chí có thể làm một ít chuyện mà gã từng không làm.
Nụ hôn dần dần trở nên dây dưa ám muội, Úc Nam bị bóc mở lớp vỏ ngoài, nội tâm yếu ớt rối như tơ vò trải ra trước mặt Cung Thừa. Cậu gần như không giãy giụa, vì cậu chẳng thèm đếm xỉa.
Úc Nam ngập ngụa trong nỗi đau xé lòng không chỗ bộc bạch không biết trong bao lâu thì rơi vào khoang miệng ấm nóng.
Gã đàn ông địa vị cao quý, khinh thường vạn vật, ngông cuồng tự phụ.
Dù là ở trên giường cũng phải do gã kiểm soát toàn bộ.
Úc Nam kinh hoàng.
Cung Thừa vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh, thậm chí không mở một cúc áo nào, bị bắn đầy trong miệng gã chỉ nhíu mày, kéo đại một tờ giấy nhổ ra. Đến khi gã súc miệng trong phòng tắm quay ra, Úc Nam vẫn trợn tròn mắt ngồi bên giường, cậu quên cả khóc như bị đã dọa khiếp đảm.
Vẻ mặt Cung Thừa không vui, tất nhiên làm chuyện như thế khiến gã cực kỳ khó chịu.
Úc Nam hoàn hồn, cậu khịt mũi, kéo chăn trùm cả người mình lại.
Cung Thừa đỡ trán, cũng nằm lên giường ôm cả người lẫn chăn.
Khi thức dậy thì trời chập tối, Cung Thừa nhận một cuộc điện thoại, gã có một bữa tiệc không thể không tham gia, trước khi đi gã dặn Úc Nam đợi mình.
"Bé con." Cung Thừa hôn lên trán cậu, "Em ngoan nhé, em còn muốn biết gì tôi sẽ kể hết cho em, còn khóc mắt sẽ hư mất."
Úc Nam nín thinh.
Trời hửng sáng, Úc Nam lập tức thu dọn hành lý đi ra sân bay.
Cậu sợ còn nán lại lâu hơn thì sẽ bị thủ đoạn của gã làm mềm lòng.
May mắn thời gian trên vé máy bay rất phù hợp, cậu có thể rời khỏi Thâm Quyến, đến nơi mà Cung Thừa không tìm được.
Thú thật cậu không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất