Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 46: Không muốn lớn

Trước Sau
12 giờ 40 phút lên máy bay, buổi chiều sẽ về Sương Sơn, Úc Nam đã báo với Úc Tư Tư.

Úc Tư Tư gọi điện xác nhận trước: "Úc cưng, con ra sân bay chưa? Con phải ra sớm nha, đợi một tí ở sân bay cũng không sao, chứ không sợ trên đường kẹt xe bị lỡ chuyến bay."

Úc Nam đã lên taxi, cậu rất buồn ngủ rất mệt mỏi, thật sự không có tinh lực đi tàu điện ngầm chen lấn không gian với người khác.

"Con biết mà." Úc Nam đáp, "Con đi rồi mẹ."

Úc Tư Tư nghe được giọng cậu khác thường: "Sao thế? Con bị cảm đúng không?"

Úc Nam nói phải.

Úc Tư Tư lo lắng hỏi: "Mỗi lần con đi máy bay đều khó chịu, sao lại vô ý để bị cảm vậy chứ? Lát nữa nhớ mua thuốc chống say, hỏi xin tiếp viên hàng không hai ly nước, mẹ ở nhà đợi con.

"Vâng ạ." Úc Nam ngoan ngoãn nghe mẹ dặn xong cúp máy.

Phong cảnh ngoài cửa xe lướt vun vút, vượt qua cầu vượt, vượt qua cao tốc sân bay, cậu đang rời khỏi Thâm Quyến, về với thành phố mình sinh ra và lớn lên.

Xuống taxi, mọi chuyện đều suôn sẻ, Úc Nam kéo vali đi làm thủ tục check-in hành lý.

Vì gương mặt thật sự quá nổi bật, mắt còn hơi sưng khiến mọi người không kìm lòng được nhìn cậu. Da Úc Nam trắng trẻo, sườn mặt thanh tú, mặc quần áo bình thường nhưng liếc mắt là nhận ra ngay giữa đám đông.

"Úc Nam." Một người đàn ông trẻ xếp sau cậu gọi.

Úc Nam ngoái đầu, không ngờ là Nghiêm Tư Nguy, cậu rất bất ngờ khi nhìn thấy đối phương ở chỗ này: "Anh Nghiêm, trùng hợp vậy sao?"

Cả hai hoàn thành thủ tục xong đi sang một bên.

Nghiêm Tư Nguy mặc áo bành tô màu nâu, gương mặt vẫn anh tuấn, nụ cười làm người ta thấy ấm áp như gió xuân: "Đúng là rất trùng hợp, em tính về nhà ăn Tết à?"

Úc Nam gật đầu: "Vâng."

Lần trước cả hai đã gặp ở trang trại ngựa, Úc Nam thấy thật sự vô cùng trùng hợp.

Nói thật cậu không ghét Nghiêm Tư Nguy, dù em trai của đối phương là kiểu người cậu rất không ưa nhưng không thể không thừa nhận Nghiêm Tư Nguy khá tốt, ít nhất nhìn ở bên ngoài là thế.

Nghiêm Tư Nguy hỏi: "Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, là..."

Mấy ngày nay Úc Nam khóc quá nhiều, tự cậu cũng biết chắc chắn bản thân rất khó coi.

Thật ra từ lúc nhức mắt cậu đã không dám khóc nữa nhưng nước mắt cứ lơ đãng rơi xuống vào một khoảnh khắc nào đó, từng nỗi chua xót dâng trào trong lòng, mặt ướt nhẹp nước mắt, rồi lại không nhịn được khóc thỏa thuê thêm một trận.

Cậu đường đường là một chàng trai mà sắp khóc thành đứa bé mít ướt, đây không phải chuyện vẻ vang gì cho cam.

Úc Nam ngượng ngùng ấn vào nửa bên mặt của mình: "Tôi bị sốt, tối hôm qua ngủ không ngon."

Nghiêm Tư Nguy nói: "Hèn chi, mấy ngày này thời tiết xấu, Thâm Quyến rét cóng, ẩm ướt, quay về Sương Sơn chắc em sẽ dễ chịu hơn."

Úc Nam gật đầu, khó hiểu hỏi: "À mà anh Nghiêm cũng đến thành phố Sương Sơn hả?"

Nghiêm Tư Nguy cười, nhìn cậu đáp: "Ừ, anh đi tìm em trai của anh, tính ra đã lâu lắm rồi bọn anh không gặp nhau."

Đi tìm Nghiêm Tư Ni?

Nói đến đây thì Úc Nam không còn gì để tiếp lời.

Cậu không biết làm cách nào để bàn luận với người ta về kẻ mà cậu không thích, cậu không quen nói xấu sau lưng người ta cũng không quen lời xã giao giả dối. Nhưng cậu thầm thắc mắc sao Nghiêm Tư Ni lại về Sương Sơn, chẳng lẽ học ở Sương Sơn?

Nghiêm Tư Nguy không bận tâm đề tài nhạt nhẽo: "Sang bên đây ngồi đi."

Úc Nam: "Vâng."

Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Nghiêm Tư Nguy không nói nhiều mà yên tĩnh cầm một quyển sách lật ra xem, Úc Nam nhìn bìa, bên trên viết Bác Sĩ Atul.

(*) Atul Gawande: Là một bác sĩ phẫu thuật, nhà văn và nhà nghiên cứu sức khỏe cộng đồng người Mỹ.

Úc Nam không muốn nghĩ đến những chuyện không vui, cậu đã qua giai đoạn suy sụp ban đầu, chỉ còn lại vết thương rỉ máu cần dần dần tự chữa lành.

Ngay lúc này cậu tình nguyện dời sự chú ý, mà Nghiêm Tư Nguy là đối tượng tán gẫu có sẵn.

Thế là ngạc nhiên hỏi: "Anh đang đọc tiểu thuyết à?"

Nghiêm Tư Nguy đáp: "Không thể gọi là tiểu thuyết, đây là quá trình thay đổi tư tưởng được bác sĩ phẫu thuật người Mỹ tên Atul viết. Quyển sách này rất nổi tiếng nhưng tôi chưa có thời gian đọc, vừa khéo hôm nay ngồi máy bay, có thể đọc giết thời gian."

Úc Nam hỏi: "Anh cũng là bác sĩ ạ?"

Nghiêm Tư Nguy gật đầu với cậu, anh ta nói dịu dàng: "Tôi là một bác sĩ khoa ngoại, cha tôi cũng là bác sĩ, nhưng ông ấy chuyên khoa ung bướu. Ông nội tôi cũng là bác sĩ, ông nội là bác sĩ Đông y, có thể nói nhà chúng tôi là thế gia y học."

Úc Nam hơi trợn tròn mắt, đó là biểu hiện ngạc nhiên của cậu.

Trong mắt Nghiêm Tư Nguy chứa nét cười: "Vì vậy tôi luôn mang theo thứ này bên mình."

Nói xong Nghiêm Tư Nguyên móc ra một lọ nhỏ bên trong có dầu màu xanh lục, vặn mở có thể ngửi thấy mùi thuốc thơm nhẹ giúp sảng khoái tinh thần.

Anh ta nói tiếp, "Nó là do tôi làm theo công thức của ông, lát nữa lên máy bay nếu em không thoải mái thì có thể xoa một tí, bảo đảm không say máy bay."

Nghiêm Tư Nguy đưa cho cậu: "Xem như món quà nhỏ tặng em nhé."

Sao Úc Nam dám nhận, cậu từ chối khéo: "Là của anh làm mà, chắc tốn rất nhiều công sức."

Nghiêm Tư Nguy nói: "Không tốn công gì hết, làm số lượng nhiều, trong túi vẫn còn vài lọ đây này."

Anh kéo túi áo khoác, bên trong đúng là còn ba lọ, "Lần nào đi máy bay cũng mang, lỡ có người khó chịu còn giúp được họ. Chịu thôi, là bác sĩ nên thỉnh thoảng lại muốn làm chút việc gì đó có thể giúp đỡ người ta."

Úc Nam không tiện từ chối, cậu nhận nó sau khi nói cảm ơn, khen ngợi thật lòng: "Anh là bác sĩ tốt."

Cuộc gặp gỡ tình cờ của hai người đến đây vẫn chưa kết thúc.

Sau khi check-in Úc Nam phát hiện không ngờ Nghiêm Tư Nguy lại ngồi ghế bên cạnh cậu ở hạng phổ thông, cậu tưởng người có lý lịch như Nghiêm Tư Nguy sẽ chọn hạng thương gia chứ.

Nghiêm Tư Nguy cài đai an toàn, anh nhìn ra sự thắc mắc của cậu: "Nghề nghiệp của chúng tôi không có kỳ nghỉ ổn định, thường hay bị một cú điện thoại gọi về ngay. Lần này khó khăn lắm mới để dành được kỳ nghỉ tạm thời, thành ra đặt vé máy bay trễ. Không ngờ lại sẽ trùng hợp thế này, ngồi ngay cạnh ghế em."

Úc Nam khá vui: "Đúng là rất trùng hợp."

Nghiêm Tư Nguy trông có vẻ kiệm lời nhưng một khi tán gẫu thì khá là hăng say, anh nói chuyện đơn giản rành mạch, rất nhiều lúc không thêm sắc thái chủ quan. Trong chuyến hành trình không quá dài, vì để không làm phiền người ngoài nên anh hạ thấp giọng kể nhiều chuyện lý thú về khoa ngoại cho Úc Nam nghe, kể các ca bệnh hi hữu và thú vị, đồng thời kể về những kinh nghiệm của mình khi luân phiên trực ca cấp cứu lúc còn ít kinh nghiệm. Anh nói về chúng như đang kể câu chuyện của người khác nhưng với quan điểm cao hơn người trong cuộc, nghĩa là theo góc nhìn của bác sĩ.



Có Nghiêm Tư Nguy, tâm trạng bế tắc của Úc Nam nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng nhờ vào lọ dầu nhỏ màu xanh lục mà Úc Nam không hề say máy bay.

Đến khi họ đáp cánh, cùng đi lấy hành lý xong mỗi người đi một ngả ở lối ra.

"Tạm biệt anh Nghiêm ạ." Úc Nam lên taxi vẫy tay với anh, "Chúc anh năm mới an lành, Tết xuân vui vẻ!"

Nghiêm Tư Nguy mỉm cười: "Tết xuân vui vẻ."

Úc Nam báo địa chỉ nhà cho tài xế, bóng dáng Nghiêm Tư Nguy đứng ở ven đường nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Thậm chí Úc Nam còn nghĩ nếu không phải do Nghiêm Tư Ni thì có lẽ cậu có thể trở thành bạn của anh Nghiêm.

Đầu bên đó, Nghiêm Tư Nguy lặng lẽ đứng đó không bao lâu thì vô thức nở nụ cười.

Anh cũng bắt một chiếc taxi: "Đến Hilton, cảm ơn."

Thành phố Sương Sơn đã đổ vài trận tuyết lớn, máy xúc tuyết đang làm việc, giao thông ách tắc.

Tuyết lớn dày đặc bao phủ cả thành phố Sương Sơn biế thành thế giới khoác lên người chiếc áo bạc, khác biệt hoàn toàn với cảnh sắc ở Thâm Quyến, nơi đây đơn thuần, tự nhiên hơn. Hít thở luồng không khí lạnh giá mới mẻ, lắng nghe giọng nói quê hương đã lâu không nghe thấy, trong phút chốc Úc Nam có cảm giác an toàn, chưa lần nào trở về có thể cho cậu cảm nhận đặc biệt như thế này.

Trời sắp tối Úc Nam mới đi đến dưới chung cư nhà mình, từ tít bên dưới đã nhìn thấy bóng dáng người đàn bà đứng trên ban công vẫy tay với cậu.

Tình huống này giống hệt khung cảnh mỗi buổi tối cậu về nhà năm cấp ba.

Mới vào cửa Úc Tư Tư nâng mặt cậu lên: "Gầy, gầy xọp, mặt nhỏ tiều tụy, căn tin trường con keo kiệt lắm đúng không? Múc một muỗng đồ ăn mà còn rung rung cho rớt bớt?"

Úc Nam cười, mắt cong cong: "Không phải đâu, bác căn tin trường tốt nhất, bọn họ không đội nồi đâu."

Úc Tư Tư chậc chậc, cất vali hành lý vào phòng cho cậu: "Chắc không phải gầy do yêu đương?"

Úc Nam cứng họng.

Cậu dự định về nhà sẽ nói một ít chuyện về Cung Thừa với mẹ, giờ bảo cậu mở miệng thế nào đây.

May mà Úc Tư Tư hào hứng choáng váng đầu óc vì con trai trở về nên tạm thời không phát hiện cậu khác thường, còn tưởng thật sự do cảm mạo gây ra.

"Hôm nay con có say máy bay không?"

Trong nhà mở đủ lò sưởi, bà cởi áo khoác ra cho Úc Nam, cầm dép cho cậu thay giống như khi còn nhỏ.

Dép vải bố trang trí hình Hulk mua về hồi năm ngoái, khi đó Úc Tư Tư còn chê Úc Nam ấu trĩ.

Bây giờ nó được Úc Tư Tư rửa sạch, đợi cậu về mang.

"Mẹ, con tự mang được mà." Úc Nam ngượng ngùng, "Hôm nay con không say máy bay. Trên đường đi gặp một người quen, anh ấy là bác sĩ nổi tiếng, tặng cho con cái lọ này."

Úc Nam đưa cho Úc Tư Tư xem.

Úc Tư Tư cứng đờ một lúc: "Bác sĩ à."

Úc Nam nói: "Vâng. Cả gia đình họ đều là bác sĩ."

Úc Tư Tư đáp ậm ừ chừng như không hứng thú lắm, bà bảo Úc Nam đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Năm nay mợ làm món thịt muối ướp tương ớt, đưa qua cho Úc Nam rất nhiều, nói ăn không hết thì cho Úc Nam mang về trường ăn, vẽ vời thức đêm lấy ra ăn bổ sung chút nhiệt lượng.

Úc Tư Tư nói kế hoạch ăn Tết, hỏi năm nay khi nào Úc Nam đi gặp bạn học cấp ba.

Sau khi xuống máy bay Úc Nam vẫn chưa mở điện thoại, trước đó đã bàn bạc với các bạn trong nhóm mà chưa có kết quả, giờ chắc bàn xong rồi. Úc Nam mở điện thoại, còn chưa mở nhóm Wechat thì điện thoại rung liên hồi.

Người gọi: Cụ lớn Cung Thừa.

Vì sao đổi thành nick name này, Úc Nam quên rồi.

Bây giờ nhìn thấy cái tên ấy cậu vô thức ấn tắt điện thoại, không muốn bắt máy.

Thú thật Úc Nam không tin những lời Cung Thừa giải thích ngày hôm qua, vì cậu không biết Cung Thừa có còn giấu giếm mình điều gì không.

Bức họa kia cũng được, kẻ thay thế cũng được, gia vị cũng được, cậu không thể phân biệt rõ mối quan hệ dây mơ rễ má trong đó.

Cậu chỉ biết là Cung Thừa chọn cách không thẳng thắn thành thật với cậu, thái độ của Cung Thừa chứng tỏ cậu chỉ như một thằng ngu.

Dù điều Cung Thừa nói là thật thì cậu cũng không tài nào tiếp tục không chút ngần ngại.

Điều Úc Nam mong cầu chỉ là một tình yêu độc nhất vô nhị mà thôi.

Úc Tư Tư gắp đồ ăn cho cậu: "Dành đêm 30 với nhà cậu, mồng Hai con có thể đi chơi với bạn nhưng mồng Một con phải rảnh."

Cung Thừa nhắn tin.

Cụ lớn Cung Thừa: [Bé con, bé đang ở đâu?]

Mắt Úc Nam chua xót, cậu nổi cơn giận nhắn lại: [Không cần chú quan tâm.]

Hai, ba giây sau cậu nhắn tiếp một loạt icon dao rỉ máu thể hiện sự căm hận.

Úc Nam lùa cơm: "Mồng Một sao ạ? Mọi người có kế hoạch gì à?"

Úc Tư Tư khựng lại rồi nói với cậu: "Mồng Một có khách đến nhà."

Úc Nam tò mò: "Ai đến vậy mẹ?"

Úc Tư Tư không biết trả lời thế nào nên nói: "Đến lúc đó con sẽ biết."

Úc Nam không để bụng chuyện này.

Ăn cơm xong Úc Tư Tư kéo cậu ra quan sát hình xăm, không thể giấu nổi vẻ đau lòng trên mặt: "Đẹp thì đẹp thật, mẹ không nhìn thấy dấu sẹo nữa, nhưng không biết đau cỡ nào. Sau khi Úc Kha về ầm ĩ nửa ngày khăng khăng đòi đi xăm, bị cậu con đánh một trận mới chịu yên, mấy ngày trước nó lén xăm lên cánh tay, xăm được một nửa đau chịu không nổi nên bỏ chạy."

Úc Nam ngạc nhiên: "Thật?"

Úc Tư Tư nói: "Thật chứ! Giờ nó muốn không xăm cũng không được, qua năm cậu con phải đè nó lại xăm cho xong, còn chuẩn bị sẵn còng tay, nếu dám bỏ chạy sẽ còng nó lại xăm xong mới thả."

"Phì!" Rốt cuộc Úc Nam cũng phì cười, thật lòng thấy buồn cười.

Cậu cười đau ruột, còn nhắn tin trêu Úc Kha.

Úc Kha xấu hổ với tức muốn chết, cậu bé nói Tết đến không muốn gặp ai, ai dám nhắc đến chuyện đó sẽ tuyệt giao.



Đã lâu rồi Úc Nam không thoải mái thế này, từ lúc quay về chẳng qua là cố gượng cười.

Úc Tư Tư thấy cậu vui mới miễn cưỡng yên tâm, bà kể tiếp những trò hề ngốc nghếch của Úc Kha và Úc Đồng, chuyện thú vị trong đoàn kịch, tin đồn ở quê, trong căn nhà nho nhỏ vun đầy bầu không khí vui vẻ.

Buổi tối Úc Tư Tư trải giường cho cậu, tiện tay lấy đống thú bông đã được giặt sạch, phơi nắng từ trong ngăn hộc ra chất lên trên giường, nhắc: "Lớn tồng ngồng rồi mà đòi ôm thứ gì đó mới ngủ được, mấy con này chơi bao nhiêu năm, con không chê mệt chứ mẹ chê lắm rồi đó."

Úc Nam nói: "Vì chúng do mẹ mua mà."

Úc Tư Tư cười mắng: "Còn nói không biết ngại, nào có ai nghèo kiết xác sắp đói mốc, tan tầm từ đoàn kịch về còn phải đi mua đồ chơi cho con."

Úc Nam nằm sấp trên giường giả chết.

Trên chiếc giường êm ái là mùi hương nước giặt thân thuộc, đã bao năm nhà không đổi hiệu khác, ngửi đặc biệt thư thái, cậu gần như muốn ngủ ngay lập tức.

Úc Nam lăn hai vòng, Úc Tư Tư trải giường xong không rời đi, bà phủ chăn trùm hết người Úc Nam lại, thật sự là mẹ ruột không sai.

Úc Nam rầu rĩ hờn dỗi: "Nếu mãi mãi không lớn thì tốt quá."

Rõ ràng một ngày trước cậu còn hận bản thân quá nhỏ.

Gào khóc hận tuổi tác của bản thân.

Rõ ràng cậu muốn nhanh lớn đến 30 tuổi, 35 tuổi, đủ để làm một người đàn ông trưởng thành đối xử với thế giới chứ không phải để thế giới lừa gạt mình.

Nhưng về đến nhà, về bên mẹ, cậu lại muốn mãi mãi làm một đứa trẻ.

Mãi mãi ở 5, 6 tuổi, đủ để làm một ít việc nhà phụ mẹ, có thể làm bài tập, xem phim hoạt hình, biểu hiện tốt sẽ nhận được đồ chơi, khi đó đồ chơi là cả thế giới với cậu.

Cậu có thể thống trị thế giới của mình.

"Con nói ngốc gì đó." Úc Tư Tư bỗng nghèn nghẹn.

Úc Nam vội chui ra khỏi chăn, tóc chỉa tùm lum, mắt tròn sáng ngời: "Mẹ ơi?"

Úc Tư Tư lại mỉm cười, đập cậu: "Không lớn thì toi! Con muốn mẹ cực nhọc mãi à!"

Úc Nam chớp mắt.

Úc Tư Tư vừa dọn dẹp giường cho cậu vừa nói: "Sau này đến chỗ người khác không nên bày bừa những thứ này trên giường, người ta nhìn vào sẽ cười con con nít rồi bắt nạt con."

Úc Nam không hiểu: "Chỗ người khác là sao vậy mẹ?"

Úc Tư Tư nghẹn lời, bà chỉ nói: "Không phải con đang yêu đương sao? Tất nhiên sau này không thể sống ở nhà mãi, chẳng lẽ mai sau bọn con không sống chung, đừng nói là plato gì gì nhé."

(*) Tình yêu Plato (Platonic Love): Là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt.

Nói xong bà hỏi không chắc chắn, "Nam yêu nam chắc cũng không khác mấy yêu nữ nhỉ? Mẹ lên mạng tìm hiểu, hình như gần như..."

Úc Nam: "...Mẹ!"

Úc Tư Tư chậc: "Mẹ có phải cụ bảo thủ đâu! Con không nói thì thôi, dù sao gần đây mẹ cũng đọc một ít tiểu thuyết đam mỹ, sắp hiểu ra rồi."

Úc Nam là gay mà còn chưa từng đọc tiểu thuyết đam mỹ.

Cậu không muốn trò chuyện chủ đề bạn trai với mẹ là vì không muốn bà đau lòng.

Trước đó cậu nói với mẹ rằng Cung Thừa rất tốt với cậu, giờ cậu rối thành một cục, không dám khẳng định như vậy nữa.

Đợi cậu phân rõ rồi sẽ kể đầu đuôi chuyện này cho mẹ nghe.

Úc Tư Tư tiếp tục đề tài mới nói: "Úc cưng à lớn sẽ như vậy đó, con rồi sẽ phải lớn, con không thể làm cục cưng của mẹ mãi được, con sẽ đi mở mang kiến thức về thế giới bao la, quen được vô số người. Cũng giống như khi con vẽ, núi này còn cao hơn núi kia."

Khoản tiền Úc Nam gửi cho bà từ tranh cậu bán, bà gặp ai cũng thổi phồng hết lời.

Bây giờ ai ai cũng biết con trai Úc Nam của Úc Tư Tư là họa sĩ, lại còn là học trò của họa sĩ Dư Thâm danh tiếng.

Nói đến đây Úc Nam cắn môi, kể bà nghe nỗi hoảng sợ của mình: "Thật ra trạng thái... gần đây của con không tốt, dường như cố cách mấy cũng không vẽ được."

Úc Tư Tư hỏi cậu: "Có phải áp lực lớn quá không? Sợ không vượt qua được tác phẩm trước đó?"

Úc Nam lắc đầu, trong ánh mắt cậu khắc sâu nỗi lo: "Không phải đâu mẹ. Cảm giác... cứ như thể có người bóp cổ con không cho con suy nghĩ."

"Úc cưng nhà chúng ta là nhà nghệ thuật, nhà nghệ thuật nào cũng có những lúc gặp bế tắc cần vượt qua."Úc Tư Tư xoa đầu cậu, yêu thương khuyên nhủ, "Không sao, có lẽ có liên quan đến cơn cảm mạo. Đợi con khỏe cảm giác đó sẽ qua đi, linh cảm rồi sẽ lại về."

Úc Nam đăm chiêu.

Úc Tư Tư chỉ nghĩ là cậu đang thẫn thờ, từ nhỏ Úc Nam đã vậy, thỉnh thoảng đang nói say sưa thì cậu bỗng rơi vào dòng suy tư chỉ mình cậu mới hiểu.

Người nhà đã quen với nó, bình thường vào lúc ấy sẽ không làm phiền cậu.

Phòng Úc Nam cực nhỏ còn nhiều đồ, phải lấn vali ra ngoài mới có chỗ để.

Úc Tư Tư treo áo khoác, quần áo,... lên cho cậu, phân loại vớ và quần lót, bà bất ngờ nhìn thấy chiếc mặt nạ ở dưới đáy vali, thiếu điều giật bắn mình.

Úc Tư Tư là người làm nghệ thuật, bao nhiêu năm trôi qua bà vẫn nhận ra đó là mặt nạ Na hí đỏ sẫm, bà đã từng xuống nông thôn biểu diễn cùng với người chồng đã khuất.

"Con mua à?" Phút chốc kỷ niệm ùa về trong Úc Tư Tư, đầy ắp tâm tư, bà cầm mặt nạ ngắm nghía.

Úc Nam hoàn hồn thì nhìn thấy chiếc mặt nạ.

Cậu ngạc nhiên, sao nó lại nằm trong vali?

Có lẽ trong lúc nghỉ hè cậu bỏ vào vali, hôm nay dọn hành lý mà không để ý. Nó là của Cung Thừa tặng cậu lúc dẫn đi xem buổi triển lãm bảo tàng, nhưng hiện giờ cậu không nỡ vứt nó.

Nhưng phần lớn chiếc mặt nạ này đại diện cho hồi ức về cha.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ cảm giác cưỡi trên cổ cha diễu võ giương oai.

Úc Nam nói thật: "Là người khác tặng cho con."

Úc Tư Tư thở dài: "Cục cưng à, thật ra cha con rất thương con."

Tất nhiên Úc Nam biết điều đó: "Con biết mà."

Úc Tư Tư nhìn cậu: "Chắc chắn cha con đang ở trên thiên đường nhìn con, ông ấy cũng hi vọng ngày tháng sau này cục cưng của chúng ta sẽ êm ấm tốt đẹp hơn, có thể có được hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau