Chương 56: Búp bê
"Bé con, tôi có lỗi với em."
Úc Nam nghe thấy câu ấy, cậu gần như nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Không phải Cung Thừa chưa từng nói xin lỗi, không phải chưa từng nhận lỗi. Úc Nam biết mục đích người đàn ông này nhận lỗi là vì muốn dỗ cậu, qua quýt lấy lệ, trước kia cậu chưa từng so đo nhưng bây giờ lời xin lỗi nghe đặc biệt quý trọng.
Không thể tin câu đó được thốt ra từ miệng Cung Thừa, cậu ngẩng đầu, quên giãy khỏi bàn tay to kia.
Cung Thừa xin lỗi để làm gì?
Úc Nam cụp mắt, rút tay về.
Xúc cảm mềm mại mảnh mai biến mất, tay Cung Thừa bỗng trống rỗng, mắt gã thoáng tối sầm.
Bàn tay Úc Nam khá lạnh, ăn mặc cũng phong phanh, Cung Thừa rất muốn kéo cậu lại, cởi cúc áo măng tô của mình ôm trọn cậu vào lòng, sưởi ấm người cậu giống ngày trước.
Mỗi lần gã làm vậy Úc Nam sẽ ôm ngược lại eo gã, ngẩng đầu hôn cằm gã, nói chuyện với gã, trong đôi mắt như ẩn chứa vì sao lấp lánh.
Cung Thừa rất nhớ cảm giác ấy.
Tiếc rằng Úc Nam nói xong liền lui ra, giữ khoảng cách an toàn cách gã hai, ba bước chân.
Dưới ánh sáng không mấy sáng sủa của đèn đường, trên gương mặt của Úc Nam lộ vẻ mất kiên nhẫn như một đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch không muốn nói chuyện với phụ huynh dù chỉ một câu: "Ngài Cung à, ngài thật đáng ghét."
Cậu buông một câu đáng ghét không hề nể tình còn vương chút trẻ con, chẳng thèm giấu giếm, cứ vậy bật thốt ra.
Càng là phản ứng trực tiếp càng thể hiện cảm xúc chân thật.
Cung Thừa sầm mặt: "Bé con."
"Gọi tôi là bé con cũng thật đáng ghét." Úc Nam chau mày, "Tôi không phải bạn trai của chú, cũng không phải bé con của chú. Với tình nhân nào chú cũng gọi như thế phải không?"
Tim Cung Thừa bất chợt trĩu nặng, đau thót.
Gã không có gì để nói.
Quả thật là vậy, gã đã gọi người khác như thế. Có lẽ lúc vui vẻ thì gọi đôi ba lần gì đó, vì gã quá lười chẳng muốn nhớ tên, gọi thế hoàn toàn không chứa chút tình cảm nào, nhưng gã chẳng thể trả lời là không phải.
Gã không còn lừa dối hay qua quýt với Úc Nam được.
Bèn nói: "Sau này sẽ không."
Úc Nam mím môi, trong con ngươi thoáng lóe thứ gì đó.
Mấy giây sau cậu ngẩng đầu nhìn Cung Thừa, chừng như không thèm quan tâm liệu gã từng gọi người khác như thế không: "Không liên quan đến tôi."
Nói xong Úc Nam cất bước đi vào ký túc xá.
Mới đi được một, hai bước thì eo bị siết lại, người đàn ông im lặng ôm eo cậu kéo đi.
Cánh tay rắn chắc quen thuộc và hành động mơ hồ toát ra hormone nam tính trưởng thành làm Úc Nam tê rần sống lưng, phần da thịt lộ ra bên ngoài nhanh chóng nổi da gà, ngay cả lỗ chân lông cũng tiến vào trạng thái phòng bị: "Chú làm gì đó!!"
Cung Thừa kéo cậu lên xe, gọn gàng khóa cửa "cạch", nhìn có vẻ đề phòng cậu bỏ chạy. Úc Nam không mở được cửa xe, cậu giận dữ phá cửa: "Thả tôi xuống! Chú muốn dẫn tôi đi đâu?!"
Nhưng xe không chạy đi ngay, trên xe cũng không có người khác, chỉ yên lặng đậu một chỗ.
Cung Thừa nghiêng người nắm tay cậu: "Không đi đâu cả, em đừng sợ."
Úc Nam gạt gã ra, lùi về góc ghế ngồi.
Cậu giận đỏ ngầu hai mắt, điệu bộ bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện kẽ hở, nghiến răng trừng Cung Thừa.
Cung Thừa vươn tay ôm ghì cậu vào ngực mình.
Hồi chuông cảnh báo vang lên khắp toàn thân Úc Nam, lông tơ dựng thẳng, đẩy cách nào cũng không ra. Dù không gian trong xe rộng lớn cách mấy cũng không có chỗ cho cậu tung quyền cước, cộng thêm sức Cung Thừa mạnh đến đáng sợ, cậu bị ôm đau nhức cả người, không thể làm gì ngoài cắn mạnh lên vai gã.
Cung Thừa im lặng mặc cậu cắn, siết chặt vòng tay.
Úc Nam cắn nghiến không chút thương tiếc bắp thịt ở vai qua lớp vải, mà Cung Thừa như không cảm thấy đau, gã trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi biết hết rồi."
Đầu Úc Nam thoáng hiện lên hình bóng Phương Hữu Tình, cậu biết Cung Thừa đang nói chuyện gì.
Hình xăm của cậu!
Cung Thừa cảm nhận được người trong lòng vùng vẫy nhưng luyến tiếc buông tay.
Gã ngửi hơi thở ấm áp vương mùi sữa tắm trên người Úc Nam, chiếc cổ trắng tuyết gần trong gang tấc làm gã sinh ra nỗi khát khao cháy bỏng, hận không thể khảm vào trong cốt nhục để không còn sự chia lìa nào nữa.
Úc Nam trời sinh có sức cuốn hút chết người với gã.
Sao trước kia gã không phát hiện chứ.
"Hình xăm của em là xăm vì tôi." Cung Thừa khàn giọng, "Hoa hồng, vì tôi thích hoa hồng nên em mới xăm nó."
Úc Nam buông lỏng miệng, nói run run: "Nói xằng nói bậy! Hình xăm của tôi là để che vết sẹo, liên quan gì đến chú? Bớt thếp vàng lên mặt mình đi!"
Giọng Cung Thừa vang lên bên tai, trầm thấp quyến rũ: "Tôi đã thấy sẹo của em."
Úc Nam ngây ra, mắt ứa một giọt nước mắt không biết là do đau đớn hay tủi nhục.
"Thì sao? Tôi xấu hay không xấu, đẹp hay không đẹp cũng không liên quan đến chú!"
Nó cũng chỉ trùng hợp chứng tỏ tuổi trẻ ngây dại của cậu.
Nghe người ta nói Cung Thừa thích sự hoàn mỹ không tì vết thì cố gắng nhắm đến mục tiêu ấy, vậy còn đỡ, đằng này còn bị Cung Thừa biết!
"Nói tôi biết."
Gã ôm ghì cậu.
"Nói tôi biết xăm ra sao, đau cỡ nào?"
Úc Nam cắn môi, không muốn hé miệng thổ lộ một chữ.
"Xin lỗi em." Cung Thừa một lần nữa xin lỗi, "Tôi chưa từng hỏi em những điều này. Khi ấy tôi... đúng là quá tồi tệ. Xin lỗi em, trước kia tôi không hề biết, Nam Nam, tôi bỏ qua rất nhiều thứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
"Bắt đầu lại từ đầu để chú đùa giỡn tôi lần nữa?" Úc Nam hỏi ngược lại.
Cung Thừa phát hiện giọng cậu lạnh lẽo, gã hơi buông cậu ra để nhìn xem, thoáng chốc tim đau như dao cắt.
Mắt Úc Nam vừa to vừa tròn, lòng trắng đen rõ ràng, xinh đẹp như biết nói.
Khi nhõng nhẽo rất dễ khiến người ta mềm lòng, lúc gào khóc cũng đặc biệt dễ khiến người ta đau lòng.
Lúc này mặt cậu vô cảm, ánh mắt thù hận tràn ngập căm phẫn, trước nay Cung Thừa chưa từng thấy cậu trưng ra vẻ mặt như vậy, có thể thấy do tổn thương quá sâu, quá tàn nhẫn nên sự ngây ngô đã bị cướp đi mất.
Hô hấp của Cung Thừa như bị ngưng lại, nói ra chữ nào cũng đau xé lòng: "Úc Nam..."
Úc Nam quay mặt đi, nỗi căm phẫn không giảm: "Không sai, tôi xăm hoa hồng là vì chú thích nó, đấy là chuyện của tôi. Lúc đó tôi phóng túng tình cảm, nghĩa bản thân thích chú, không có gì đáng để chú đắc chí."
"Tôi có lỗi, tất cả là lỗi của tôi."
Người đàn ông nói xót xa, nhận từng lỗi lầm không lời biện minh, "Tôi nhận ra quá muộn. Tôi buông thả lãng phí tấm lòng của em, xem thường tình cảm của em, thế nên tôi mới đến đây nhận lỗi. Tôi sai rồi, Úc Nam, tôi sống 37 năm mà còn không nhìn tường tận bằng em."
Góc mặt Úc Nam ở trong ánh sáng còn xe thì chìm trong tối, chỉ mỗi nơi đó là có ánh sáng.
Trong thế giới tình cảm của Cung Thừa, đây cũng là ánh sáng duy nhất.
"Tôi yêu em."
Sau mười mấy giây tạm ngừng, giọng nói trầm vang lên trong xe.
Úc Nam bất động đã lâu rốt cuộc có phản ứng.
Cậu quay đầu chầm chậm, vô thức nheo mắt muốn nhìn cho rõ người nói ra câu trên là ai.
Cung Thừa nhích người, tấm lưng rộng lớn chống lên nóc xe, gã cúi đầu.
Mặt mũi vẫn sắc nét, vì khoảng cách rất gần nên Úc Nam nhìn thấy rõ nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt, cũng giống như tim của gã, vượt qua lớp lớp sương mù gông xiềng, sau cùng có thể nâng nó bằng hai tay dâng đến trước mặt Úc Nam.
Tôi yêu em, ba chữ khó nói nhất đối với Cung Thừa, từ trước đến giờ gã chưa từng nói với bất kỳ ai.
Ngay cả Louis được tôn làm mối tình đầu của gã cũng chưa từng được nhấm nháp.
Nửa đời Cung Thừa sát phạt quyết đoán, rong ruổi trên thương trường, thủ đoạn nổi danh tàn nhẫn như trận lôi đình, chưa từng có nửa phần do dự thiếu quyết đoán.
Gã nhìn mọi thứ bằng nửa cơn mắt, từ trong xương tủy chưa từng tin tưởng tình yêu —— Có lẽ thuở niên thiếu từng tin tưởng, nhưng nó đã bị nhấn chìm trong bụi trần của năm tháng từ bao giờ. Gã không ngờ được có một ngày bản thân sẽ nói ra câu này với một cậu thiếu niên, mãi về sau mới nhận ra nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Úc Nam trợn tròn mắt.
"Tôi yêu em, Úc Nam." Người đàn ông lặp lại, còn bổ sung thêm những câu khác, "Không có Louis nào cả, càng không có những kẻ khác. Tôi muốn nói với em không phải là vì bao nuôi, cũng không phải muốn đùa giỡn em nữa, mà là vì thật lòng theo đuổi. Tôi có tình cảm giống như em cho nên em đừng thấy xấu hổ vì hình xăm, hoa hồng ấy là món quà tuyệt vời nhất em tặng cho tôi."
"Quay về bên tôi, cả đời này tôi cho em mọi thứ, sẽ không bao giờ để em phải buồn lòng."
Cho em mọi thứ.
Chỉ cần em luôn ngoan ngoãn, tôi sẽ luôn tốt với em.
Lời nói như đã từng nghe đâu đó phá vỡ hư ảo khó tin khiến Úc Nam bừng tỉnh, cậu ghê rợn: "Chú biết tôi xăm hoa hồng vì chú nên chú mới nghĩ tôi dễ bị lừa gạt đúng không?"
Hoa hồng quan trọng đến vậy ư?
Phải chăng lại vì ai đó nên Cung Thừa mới thích hoa hồng?
Lần này cậu lại làm vật thay thế cho ai nữa đây?
Cung Thừa nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt như chim ưng: "Em tin tôi, tôi không lừa em dù chỉ một chữ."
Ánh mắt ấy hết sức nghiêm túc nhưng Úc Nam run rẩy không ngừng.
Ngày trước cậu từng chết đuối trong ánh mắt như thế, đinh ninh bản thân đang có một cuộc tình bình đẳng, vậy mà gã đàn ông này lại là ma quỷ dưới địa ngục khoác mẽ ngoài tốt đẹp, tàn nhẫn đẩy cậu ngã xuống từ trên tầng mây.
Cung Nhất Lạc, Louis, kể cả tiểu Chu chú Nhậm Lâm Minh vân vân, tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến trò cười này.
Nếu vấp ngã một lần là do không đề phòng thì vấp ngã lần thứ hai là do ngu xuẩn không thuốc chữa.
Úc Nam nói: "Anh tôi nói không sai, chú đang dụ dỗ tôi. Khi đó tôi chẳng hiểu gì còn chú thì nhìn thấy rõ mọi chuyện, đây là một loại lừa dối. Tôi nhỏ hơn chú rất nhiều cơ mà, đạo đức chú có vấn đề rồi."
Cung Thừa như bị giáng một đòn vào đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời tỏ tình bị nói là có vấn đề về đạo đức.
Gã hỏi: "Anh em là ai?"
Úc Nam ngậm miệng, khinh thường trả lời.
Cung Thừa nhớ đến người đã nói câu tương tự ở trước mặt gã, sắc mắc xấu xí tột độ: "Em gọi Nghiêm Tư Nguy là anh?"
Con người vừa mềm mại vừa dịu dàng này gọi một người đàn ông lớn tuổi khác là anh.
Cung Thừa nhớ lại thái độ thân mật của Nghiêm Tư Nguy với Úc Nam, gã hỏi lạnh nhạt: "Em thường ở bên cậu ta?"
Úc Nam muốn rút tay về nhưng không rút nổi: "Tất nhiên thường xuyên ở cạnh nhau, nếu biết hôm nay chú đến thì tôi đã gọi anh ấy bảo vệ tôi rồi."
Oắt con mình một tay cưng yêu muốn gọi kẻ khác đến bảo vệ, Cung Thừa nổi giận, kéo cổ tay Úc Nam để cậu áp sát người mình: "Không cho phép em gặp cậu ta."
"Tôi cứ muốn gặp! Chú dựa vào đâu mà quản lý tôi?!"
Cung Thừa nói: "Tôi không quản lý được em, chẳng lẽ không dạy dỗ được cậu ta? Chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Tâm An, người thừa kế bệnh viện, bóp chết cậu ta đơn giản như bóp chết một con kiến."
Bàn tay to mất khống chế, siết Úc Nam như làm từ cốt sắt khiến cậu đau.
Cậu đau tái mặt: "Chú đúng là tên khốn nạn!"
Cung Thừa nhận ra giọng Úc Nam bất thường, gã buông lòng tay, bấy giờ mới phát hiện cổ tay cậu đã bị gã bấm ra vệt đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ vành mắt Úc Nam, mỗi một giọt đều chảy vào trong cõi lòng cằn cỗi của Cung Thừa khiến nó vỡ nát.
Cung Thừa cắn răng nói: "Chỉ cần em không tiếp tục qua lại với cậu ta, tôi sẽ không chạm vào cậu ta."
Úc Nam run rẩy: "Thả tôi xuống xe!"
Cung Thừa kìm chế trận lôi đình, gã biết hiện tại không thích hợp trò chuyện tiếp, khóa xe mở cái cạch.
Úc Nam gần như bỏ chạy ra ngoài cùng lúc với khóa mở.
Cung Thừa xoa giữa lông mày, gã không hiểu vì sao chỉ trò chuyện mà lại thành thế này.
Nhức đầu khó chịu, nóng nảy bồn chồn khó tả.
"Cung Thừa!" Úc Nam chạy mười mấy bước thì quay người lại gọi gã.
Cung Thừa bước xuống xe.
Úc Nam lấy vật nho nhỏ từ trong tay ra.
Cung Thừa thấy rõ nó là gì thì mặt mày biến sắc: "Úc Nam!"
Là búp bê BJD Úc Nam tặng cho gã, gã luôn bỏ nó trong túi áo khoác măng tô, ban nãy bị Úc Nam lặng lẽ cầm đi.
Úc Nam nâng nó lên trên cao.
Tay kia thì nắm siết thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, không ai hay hiện giờ cậu đau biết chừng nào.
"Chú không xứng." Cậu nói.
Búp bê tự tay cậu làm bị vứt tàn nhẫn xuống đất.
Úc Nam quay người bỏ chạy vào cổng ký túc xá, không còn bóng dáng.
Cung Thừa bước đến đấy.
Búp bê rớt xuống vỡ từng mảnh.
Giống hệt như trái tim gã.
Úc Nam nghe thấy câu ấy, cậu gần như nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Không phải Cung Thừa chưa từng nói xin lỗi, không phải chưa từng nhận lỗi. Úc Nam biết mục đích người đàn ông này nhận lỗi là vì muốn dỗ cậu, qua quýt lấy lệ, trước kia cậu chưa từng so đo nhưng bây giờ lời xin lỗi nghe đặc biệt quý trọng.
Không thể tin câu đó được thốt ra từ miệng Cung Thừa, cậu ngẩng đầu, quên giãy khỏi bàn tay to kia.
Cung Thừa xin lỗi để làm gì?
Úc Nam cụp mắt, rút tay về.
Xúc cảm mềm mại mảnh mai biến mất, tay Cung Thừa bỗng trống rỗng, mắt gã thoáng tối sầm.
Bàn tay Úc Nam khá lạnh, ăn mặc cũng phong phanh, Cung Thừa rất muốn kéo cậu lại, cởi cúc áo măng tô của mình ôm trọn cậu vào lòng, sưởi ấm người cậu giống ngày trước.
Mỗi lần gã làm vậy Úc Nam sẽ ôm ngược lại eo gã, ngẩng đầu hôn cằm gã, nói chuyện với gã, trong đôi mắt như ẩn chứa vì sao lấp lánh.
Cung Thừa rất nhớ cảm giác ấy.
Tiếc rằng Úc Nam nói xong liền lui ra, giữ khoảng cách an toàn cách gã hai, ba bước chân.
Dưới ánh sáng không mấy sáng sủa của đèn đường, trên gương mặt của Úc Nam lộ vẻ mất kiên nhẫn như một đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch không muốn nói chuyện với phụ huynh dù chỉ một câu: "Ngài Cung à, ngài thật đáng ghét."
Cậu buông một câu đáng ghét không hề nể tình còn vương chút trẻ con, chẳng thèm giấu giếm, cứ vậy bật thốt ra.
Càng là phản ứng trực tiếp càng thể hiện cảm xúc chân thật.
Cung Thừa sầm mặt: "Bé con."
"Gọi tôi là bé con cũng thật đáng ghét." Úc Nam chau mày, "Tôi không phải bạn trai của chú, cũng không phải bé con của chú. Với tình nhân nào chú cũng gọi như thế phải không?"
Tim Cung Thừa bất chợt trĩu nặng, đau thót.
Gã không có gì để nói.
Quả thật là vậy, gã đã gọi người khác như thế. Có lẽ lúc vui vẻ thì gọi đôi ba lần gì đó, vì gã quá lười chẳng muốn nhớ tên, gọi thế hoàn toàn không chứa chút tình cảm nào, nhưng gã chẳng thể trả lời là không phải.
Gã không còn lừa dối hay qua quýt với Úc Nam được.
Bèn nói: "Sau này sẽ không."
Úc Nam mím môi, trong con ngươi thoáng lóe thứ gì đó.
Mấy giây sau cậu ngẩng đầu nhìn Cung Thừa, chừng như không thèm quan tâm liệu gã từng gọi người khác như thế không: "Không liên quan đến tôi."
Nói xong Úc Nam cất bước đi vào ký túc xá.
Mới đi được một, hai bước thì eo bị siết lại, người đàn ông im lặng ôm eo cậu kéo đi.
Cánh tay rắn chắc quen thuộc và hành động mơ hồ toát ra hormone nam tính trưởng thành làm Úc Nam tê rần sống lưng, phần da thịt lộ ra bên ngoài nhanh chóng nổi da gà, ngay cả lỗ chân lông cũng tiến vào trạng thái phòng bị: "Chú làm gì đó!!"
Cung Thừa kéo cậu lên xe, gọn gàng khóa cửa "cạch", nhìn có vẻ đề phòng cậu bỏ chạy. Úc Nam không mở được cửa xe, cậu giận dữ phá cửa: "Thả tôi xuống! Chú muốn dẫn tôi đi đâu?!"
Nhưng xe không chạy đi ngay, trên xe cũng không có người khác, chỉ yên lặng đậu một chỗ.
Cung Thừa nghiêng người nắm tay cậu: "Không đi đâu cả, em đừng sợ."
Úc Nam gạt gã ra, lùi về góc ghế ngồi.
Cậu giận đỏ ngầu hai mắt, điệu bộ bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện kẽ hở, nghiến răng trừng Cung Thừa.
Cung Thừa vươn tay ôm ghì cậu vào ngực mình.
Hồi chuông cảnh báo vang lên khắp toàn thân Úc Nam, lông tơ dựng thẳng, đẩy cách nào cũng không ra. Dù không gian trong xe rộng lớn cách mấy cũng không có chỗ cho cậu tung quyền cước, cộng thêm sức Cung Thừa mạnh đến đáng sợ, cậu bị ôm đau nhức cả người, không thể làm gì ngoài cắn mạnh lên vai gã.
Cung Thừa im lặng mặc cậu cắn, siết chặt vòng tay.
Úc Nam cắn nghiến không chút thương tiếc bắp thịt ở vai qua lớp vải, mà Cung Thừa như không cảm thấy đau, gã trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi biết hết rồi."
Đầu Úc Nam thoáng hiện lên hình bóng Phương Hữu Tình, cậu biết Cung Thừa đang nói chuyện gì.
Hình xăm của cậu!
Cung Thừa cảm nhận được người trong lòng vùng vẫy nhưng luyến tiếc buông tay.
Gã ngửi hơi thở ấm áp vương mùi sữa tắm trên người Úc Nam, chiếc cổ trắng tuyết gần trong gang tấc làm gã sinh ra nỗi khát khao cháy bỏng, hận không thể khảm vào trong cốt nhục để không còn sự chia lìa nào nữa.
Úc Nam trời sinh có sức cuốn hút chết người với gã.
Sao trước kia gã không phát hiện chứ.
"Hình xăm của em là xăm vì tôi." Cung Thừa khàn giọng, "Hoa hồng, vì tôi thích hoa hồng nên em mới xăm nó."
Úc Nam buông lỏng miệng, nói run run: "Nói xằng nói bậy! Hình xăm của tôi là để che vết sẹo, liên quan gì đến chú? Bớt thếp vàng lên mặt mình đi!"
Giọng Cung Thừa vang lên bên tai, trầm thấp quyến rũ: "Tôi đã thấy sẹo của em."
Úc Nam ngây ra, mắt ứa một giọt nước mắt không biết là do đau đớn hay tủi nhục.
"Thì sao? Tôi xấu hay không xấu, đẹp hay không đẹp cũng không liên quan đến chú!"
Nó cũng chỉ trùng hợp chứng tỏ tuổi trẻ ngây dại của cậu.
Nghe người ta nói Cung Thừa thích sự hoàn mỹ không tì vết thì cố gắng nhắm đến mục tiêu ấy, vậy còn đỡ, đằng này còn bị Cung Thừa biết!
"Nói tôi biết."
Gã ôm ghì cậu.
"Nói tôi biết xăm ra sao, đau cỡ nào?"
Úc Nam cắn môi, không muốn hé miệng thổ lộ một chữ.
"Xin lỗi em." Cung Thừa một lần nữa xin lỗi, "Tôi chưa từng hỏi em những điều này. Khi ấy tôi... đúng là quá tồi tệ. Xin lỗi em, trước kia tôi không hề biết, Nam Nam, tôi bỏ qua rất nhiều thứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
"Bắt đầu lại từ đầu để chú đùa giỡn tôi lần nữa?" Úc Nam hỏi ngược lại.
Cung Thừa phát hiện giọng cậu lạnh lẽo, gã hơi buông cậu ra để nhìn xem, thoáng chốc tim đau như dao cắt.
Mắt Úc Nam vừa to vừa tròn, lòng trắng đen rõ ràng, xinh đẹp như biết nói.
Khi nhõng nhẽo rất dễ khiến người ta mềm lòng, lúc gào khóc cũng đặc biệt dễ khiến người ta đau lòng.
Lúc này mặt cậu vô cảm, ánh mắt thù hận tràn ngập căm phẫn, trước nay Cung Thừa chưa từng thấy cậu trưng ra vẻ mặt như vậy, có thể thấy do tổn thương quá sâu, quá tàn nhẫn nên sự ngây ngô đã bị cướp đi mất.
Hô hấp của Cung Thừa như bị ngưng lại, nói ra chữ nào cũng đau xé lòng: "Úc Nam..."
Úc Nam quay mặt đi, nỗi căm phẫn không giảm: "Không sai, tôi xăm hoa hồng là vì chú thích nó, đấy là chuyện của tôi. Lúc đó tôi phóng túng tình cảm, nghĩa bản thân thích chú, không có gì đáng để chú đắc chí."
"Tôi có lỗi, tất cả là lỗi của tôi."
Người đàn ông nói xót xa, nhận từng lỗi lầm không lời biện minh, "Tôi nhận ra quá muộn. Tôi buông thả lãng phí tấm lòng của em, xem thường tình cảm của em, thế nên tôi mới đến đây nhận lỗi. Tôi sai rồi, Úc Nam, tôi sống 37 năm mà còn không nhìn tường tận bằng em."
Góc mặt Úc Nam ở trong ánh sáng còn xe thì chìm trong tối, chỉ mỗi nơi đó là có ánh sáng.
Trong thế giới tình cảm của Cung Thừa, đây cũng là ánh sáng duy nhất.
"Tôi yêu em."
Sau mười mấy giây tạm ngừng, giọng nói trầm vang lên trong xe.
Úc Nam bất động đã lâu rốt cuộc có phản ứng.
Cậu quay đầu chầm chậm, vô thức nheo mắt muốn nhìn cho rõ người nói ra câu trên là ai.
Cung Thừa nhích người, tấm lưng rộng lớn chống lên nóc xe, gã cúi đầu.
Mặt mũi vẫn sắc nét, vì khoảng cách rất gần nên Úc Nam nhìn thấy rõ nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt, cũng giống như tim của gã, vượt qua lớp lớp sương mù gông xiềng, sau cùng có thể nâng nó bằng hai tay dâng đến trước mặt Úc Nam.
Tôi yêu em, ba chữ khó nói nhất đối với Cung Thừa, từ trước đến giờ gã chưa từng nói với bất kỳ ai.
Ngay cả Louis được tôn làm mối tình đầu của gã cũng chưa từng được nhấm nháp.
Nửa đời Cung Thừa sát phạt quyết đoán, rong ruổi trên thương trường, thủ đoạn nổi danh tàn nhẫn như trận lôi đình, chưa từng có nửa phần do dự thiếu quyết đoán.
Gã nhìn mọi thứ bằng nửa cơn mắt, từ trong xương tủy chưa từng tin tưởng tình yêu —— Có lẽ thuở niên thiếu từng tin tưởng, nhưng nó đã bị nhấn chìm trong bụi trần của năm tháng từ bao giờ. Gã không ngờ được có một ngày bản thân sẽ nói ra câu này với một cậu thiếu niên, mãi về sau mới nhận ra nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Úc Nam trợn tròn mắt.
"Tôi yêu em, Úc Nam." Người đàn ông lặp lại, còn bổ sung thêm những câu khác, "Không có Louis nào cả, càng không có những kẻ khác. Tôi muốn nói với em không phải là vì bao nuôi, cũng không phải muốn đùa giỡn em nữa, mà là vì thật lòng theo đuổi. Tôi có tình cảm giống như em cho nên em đừng thấy xấu hổ vì hình xăm, hoa hồng ấy là món quà tuyệt vời nhất em tặng cho tôi."
"Quay về bên tôi, cả đời này tôi cho em mọi thứ, sẽ không bao giờ để em phải buồn lòng."
Cho em mọi thứ.
Chỉ cần em luôn ngoan ngoãn, tôi sẽ luôn tốt với em.
Lời nói như đã từng nghe đâu đó phá vỡ hư ảo khó tin khiến Úc Nam bừng tỉnh, cậu ghê rợn: "Chú biết tôi xăm hoa hồng vì chú nên chú mới nghĩ tôi dễ bị lừa gạt đúng không?"
Hoa hồng quan trọng đến vậy ư?
Phải chăng lại vì ai đó nên Cung Thừa mới thích hoa hồng?
Lần này cậu lại làm vật thay thế cho ai nữa đây?
Cung Thừa nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt như chim ưng: "Em tin tôi, tôi không lừa em dù chỉ một chữ."
Ánh mắt ấy hết sức nghiêm túc nhưng Úc Nam run rẩy không ngừng.
Ngày trước cậu từng chết đuối trong ánh mắt như thế, đinh ninh bản thân đang có một cuộc tình bình đẳng, vậy mà gã đàn ông này lại là ma quỷ dưới địa ngục khoác mẽ ngoài tốt đẹp, tàn nhẫn đẩy cậu ngã xuống từ trên tầng mây.
Cung Nhất Lạc, Louis, kể cả tiểu Chu chú Nhậm Lâm Minh vân vân, tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến trò cười này.
Nếu vấp ngã một lần là do không đề phòng thì vấp ngã lần thứ hai là do ngu xuẩn không thuốc chữa.
Úc Nam nói: "Anh tôi nói không sai, chú đang dụ dỗ tôi. Khi đó tôi chẳng hiểu gì còn chú thì nhìn thấy rõ mọi chuyện, đây là một loại lừa dối. Tôi nhỏ hơn chú rất nhiều cơ mà, đạo đức chú có vấn đề rồi."
Cung Thừa như bị giáng một đòn vào đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời tỏ tình bị nói là có vấn đề về đạo đức.
Gã hỏi: "Anh em là ai?"
Úc Nam ngậm miệng, khinh thường trả lời.
Cung Thừa nhớ đến người đã nói câu tương tự ở trước mặt gã, sắc mắc xấu xí tột độ: "Em gọi Nghiêm Tư Nguy là anh?"
Con người vừa mềm mại vừa dịu dàng này gọi một người đàn ông lớn tuổi khác là anh.
Cung Thừa nhớ lại thái độ thân mật của Nghiêm Tư Nguy với Úc Nam, gã hỏi lạnh nhạt: "Em thường ở bên cậu ta?"
Úc Nam muốn rút tay về nhưng không rút nổi: "Tất nhiên thường xuyên ở cạnh nhau, nếu biết hôm nay chú đến thì tôi đã gọi anh ấy bảo vệ tôi rồi."
Oắt con mình một tay cưng yêu muốn gọi kẻ khác đến bảo vệ, Cung Thừa nổi giận, kéo cổ tay Úc Nam để cậu áp sát người mình: "Không cho phép em gặp cậu ta."
"Tôi cứ muốn gặp! Chú dựa vào đâu mà quản lý tôi?!"
Cung Thừa nói: "Tôi không quản lý được em, chẳng lẽ không dạy dỗ được cậu ta? Chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Tâm An, người thừa kế bệnh viện, bóp chết cậu ta đơn giản như bóp chết một con kiến."
Bàn tay to mất khống chế, siết Úc Nam như làm từ cốt sắt khiến cậu đau.
Cậu đau tái mặt: "Chú đúng là tên khốn nạn!"
Cung Thừa nhận ra giọng Úc Nam bất thường, gã buông lòng tay, bấy giờ mới phát hiện cổ tay cậu đã bị gã bấm ra vệt đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ vành mắt Úc Nam, mỗi một giọt đều chảy vào trong cõi lòng cằn cỗi của Cung Thừa khiến nó vỡ nát.
Cung Thừa cắn răng nói: "Chỉ cần em không tiếp tục qua lại với cậu ta, tôi sẽ không chạm vào cậu ta."
Úc Nam run rẩy: "Thả tôi xuống xe!"
Cung Thừa kìm chế trận lôi đình, gã biết hiện tại không thích hợp trò chuyện tiếp, khóa xe mở cái cạch.
Úc Nam gần như bỏ chạy ra ngoài cùng lúc với khóa mở.
Cung Thừa xoa giữa lông mày, gã không hiểu vì sao chỉ trò chuyện mà lại thành thế này.
Nhức đầu khó chịu, nóng nảy bồn chồn khó tả.
"Cung Thừa!" Úc Nam chạy mười mấy bước thì quay người lại gọi gã.
Cung Thừa bước xuống xe.
Úc Nam lấy vật nho nhỏ từ trong tay ra.
Cung Thừa thấy rõ nó là gì thì mặt mày biến sắc: "Úc Nam!"
Là búp bê BJD Úc Nam tặng cho gã, gã luôn bỏ nó trong túi áo khoác măng tô, ban nãy bị Úc Nam lặng lẽ cầm đi.
Úc Nam nâng nó lên trên cao.
Tay kia thì nắm siết thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, không ai hay hiện giờ cậu đau biết chừng nào.
"Chú không xứng." Cậu nói.
Búp bê tự tay cậu làm bị vứt tàn nhẫn xuống đất.
Úc Nam quay người bỏ chạy vào cổng ký túc xá, không còn bóng dáng.
Cung Thừa bước đến đấy.
Búp bê rớt xuống vỡ từng mảnh.
Giống hệt như trái tim gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất