Chương 70: Khúc dạo đầu
Một năm rưỡi sau.
Hillary.
"Xoảng", tượng thần Venus cùng giá trưng bày bằng nhung đỏ rơi ngã xuống đất.
Tuần triển lãm tác phẩm mỹ thuật của sinh viên Học viện Mỹ thuật Hilly mùa thu đầu tiên, còn chưa trưng bày đồ vật đúng chỗ thì tác phẩm kinh điển ở trung tâm đã vỡ thành mấy mảnh. Tượng Venus này là tác phẩm của sinh viên Học viện Quốc tế tham dự triển lãm, sợ xảy ra sự cố nên cố gắng đợi đến ngày cuối mới đặt vào, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện.
"Đây có tính là định luật Murphy không?"
(*) Định luật Murphuy: Thuật ngữ này có nghĩa là nếu một việc xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, vào thời điểm tệ nhất! (Anything that can go wrong, will go wrong). Hiểu nôm na là trong cái rủi có cái xui, hoa vô đơn chí. Ví dụ: Cả năm ngày nào cũng học bài, đúng hôm không học bài thì bị giáo viên gọi lên bảng,...
Lý Phong Lam ngơ người.
Cậu bạn tóc vàng mắt xanh bước tới, sau khi im lặng thì nói: "Cậu đừng nhắc gì mà định luật Murphy, chi bằng nghĩ xem lát nữa Nan tới thì nên làm sao. Mình đoán anh ấy sẽ không nghe định luật mà cậu nói có tỷ lệ xảy ra lớn cỡ nào."
Lý Phong Lam theo thói quen vuốt mái tóc đen của mình ra sau: "Trời ơi."
Bạn học: "Chắc chắn lần này cậu không đuổi kịp anh ấy."
Lý Phong Lam ngồi xổm xuống: "Mình có thể ghép chúng lại không?"
Bạn học: "Nhìn tình huống thì... không thể."
Lý Phong Lam khóc không ra nước mắt, ngoài phòng triển lãm đã truyền đến giọng nói.
Bạn học: "Tiêu đời cậu, anh ấy tới rồi."
Hôm nay đổ mưa thu, bầu trời u ám.
Người bên ngoài phòng triển lãm vừa nói chuyện với sinh viên Học viện Quốc tế vừa tiến vào, rõ ràng người ấy mảnh khảnh nhất nhưng dễ dàng thu hút ánh mắt của Lý Phong Lam.
Người đến là cậu thạc sĩ năm nhất phụ trách tổ triển lãm của Học viện Quốc tế, từ ngày vào trường cậu là nhân vật huyền thoại.
Cậu ấy còn giành được hạng nhất trong cuộc thi quốc tế vẽ tranh sơn dầu và tranh acrylic vào mùa hè ở nước M, nhận được tiền thưởng, chưa kể đến 20 tác phẩm đạt điểm cao của cậu ấy trong hồ sơ ứng tuyển. Không cần bàn tới trình độ cảm nhận màu sắc tuyệt đối huyền thoại, nội khuôn mặt đẹp của cậu thôi cũng đủ làm người ta trầm trộ.
Lý Phong Lam là người lai, y gặp không ít người châu Á có ngoại hình đẹp, y cũng gặp khá nhiều người Caucasus nhưng chưa từng ngây ngẩn trước vẻ đẹp của người nào.
(*) Người Caucasus/Caucasian: Đồng nghĩa với người da trắng hoặc người gốc Âu, Trung Đông hoặc Bắc Phi.
Vẻ đẹp của người đó như một đóa hồng đến từ phương Đông, kín đáo tao nhã nhưng rực rỡ chói mắt.
Nhưng người đó... không dễ nói chuyện, luôn đánh giá tùy theo sự việc, sẽ không thiên vị cho bất cứ ai có quan hệ tốt với mình.
Quả nhiên, khi Úc Nam đi vào nhìn thấy tượng Venus dưới đất thì hỏi không khách sáo: "Này là ai làm vỡ?"
Tiếng Anh của cậu không tốt nên lúc nói khá chậm, nghe có vẻ đượm chất trẻ con.
Rõ ràng Lý Phong Lam nhỏ hơn cậu 2 tuổi mà ở trước mặt cậu, y trông trưởng thành hơn nhiều.
"Là em..." Lý Phong Lam đau đớn nói, "Em không cố ý. Nan, tha lỗi cho em nha."
Úc Nam cau mày, cầm quyển sổ kiểm kê đồ vật đánh một dấu chéo ở phía cuối của hàng tượng Venus.
"Ê —— anh đừng làm vậy!" Lý Phong Lam cằn nhằn.
Úc Nam lấy bút gõ bàn tay tính làm loạn của y, trong đôi mắt đen tròn là sự nghiêm túc.
Lúc cậu nhìn người ta luôn rất thẳng thắn, không hiểu cách che giấu cảm xúc của bản thân, Lý Phong Lam nhìn ra được cậu đã bực.
Lý Phong Lam nói: "Em sẽ bồi thường! Em bồi thường tiền là được mà. Anh nể mặt mấy hôm nay em cực khổ chạy đôn đáo hỗ trợ, có thể không tính sổ với em không? Nếu làm vậy lần sau em sẽ không thể gia nhập tổ của anh."
"Lúc em xin gia nhập còn nói với anh phẩm chất riêng của em là cực kỳ tỉ mỉ." Úc Nam trần thuật mạch lạc, "Nhưng mấy ngày nay em đã làm hư một cái ấm rót nước, một chiếc thẻ ghi âm. Bây giờ còn thêm một tượng Venus, anh thấy em không cẩn thận tí nào."
Lý Phong Lam cao hơn cậu khá nhiều, bị cậu nói mà cúi gằm đầu như một chú chó lớn bị dạy bảo.
Không phải Úc Nam chĩa mũi dùi vào y nênsẽ không quở trách thêm.
Cậu liên lạc với người bạn làm tác phẩm này xong phụ những người khác dọn dẹp sạch sẽ các mảnh thạch cao vỡ. Cuối cùng đổi một tác phẩm 3D khác phủ vải nhung đỏ lên thay thế cho vị trí đó.
Sau khi làm xong mọi chuyện đã 7 giờ tối, ở Hillary trời nhanh tối, ngoài trời đen kịt.
Úc Nam ở nhà trọ cách Học viện không xa, cậu che ô dự định về.
Mới đi không bao lâu thì có người gọi: "Úc Nam!"
Lần này dùng tiếng Trung.
Ở trường cũng chỉ có mỗi Lý Phong Lam con lai là dùng tiếng Trung giao tiếp với cậu, Úc Nam ngoái đầu thì thấy là y đúng như dự doán: "Sao?"
Lý Phong Lam bị mưa xối ướt, áo khoác bomber ướt sũng nước mưa.
Lông mi y cũng đọng nước, môi trắng bệnh, trông chật vật khổ sở: "Anh còn giận em hả?"
Úc Nam hỏi khó hiểu: "Vì sao anh phải giận em?"
Lý Phong Lam: "Thì em làm vỡ tượng đó? Ban nãy anh hung như thế, chẳng lẽ không phải giận em?"
"Anh không giận, anh bực vì em làm hỏng chuyện chứ không phải giận em." Úc Nam lắc đầu, "Người nên giận là chủ nhân tác phẩm mới đúng."
Dưới màn mưa trong bóng đêm, ánh đèn neon đỏ được vũng nước phản chiếu, Úc Nam có khí chất tươi mới ướt át khiến người đứng bên bất giác có suy nghĩ muốn bảo vệ.
Lý Phong Lam nhớ đến tác phẩm đoạt giải năm trước của Úc Nam.
《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Đó là một bức chân dung Úc Nam tự họa.
Úc Nam bỏ qua chủ nghĩa tả thực theo chủ nghĩa truyền thống, nét vẽ phóng khoáng trừu tượng, cơ thể trần trụi được thể hiện dưới dạng mờ ảo. Hoa hồng bắt đầu nở rộ từ lòng bàn chân, bò lên theo làn da trắng tuyết, tiến vào cơ thể, đến khuôn mặt thì dung hợp tạo nên cảm giác hoa hồng đẹp rực rỡ ngất ngây.
Bức họa đã phá vỡ sự bế tắc suốt bao năm qua của giải thưởng này, không còn bị nhà nghệ thuật thế hệ trước gọi là đề thi vô hồn, được ca ngợi không ngớt ở trong và ngoài nước.
Mà điều làm người ta thích thú với người đoạt giải đó là cậu ấy thừa nhận đúng thật trên người mình có hình xăm hoa hồng diện tích lớn, cũng thừa nhận những đóa hoa hồng là nhằm để che đi những mảng sẹo bị bỏng.
Theo một cách nói khác thì hình xăm của cậu ấy là xăm vì người trong lòng, nhưng có lẽ họ đã chia tay nên bức họa được vẽ theo chủ đề《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Cách nói ấy không được Úc Nam chứng thực, cũng chỉ như lời đồn đại râu ria về người đoạt giải.
"Chẳng lẽ anh không có ý kiến gì với em về chuyện này?" Lý Phong Lam lo lắng hỏi.
Cả hai bước đi song song, Úc Nam còn nâng cao ô hơn để che cho Lý Phong Lam, hành động này khiến tim Lý Phong Lam đập loạn xạ.
Úc Nam suy nghĩ rồi đáp: "Nếu em có thể làm tốt hơn thì em không cần để tâm cái nhìn của người khác về em."
Lý Phong Lam bật thốt: "Em để ý cái nhìn của anh về em!"
Úc Nam chưa kịp nói thì Lý Phong Lam không kìm chế được nắm vai cậu, nói kích động: "Em thích anh!"
Úc Nam dừng chân, nhìn sang y.
Lý Phong Lam bị nhìn mà sục sôi máu nóng, y quên luôn tiếng Trung, nói bằng tiếng mẹ đẻ: "Em rất thích anh, muốn quen anh, muốn cùng vẽ với anh, mỗi ngày đưa anh về nhà."
Sau khi xuất ngoại, đây là lần đầu tiên có người thổ lộ nghiêm túc với cậu.
Lâu lắm rồi Úc Nam không từ chối người ta, cậu mở miệng: "Anh không thích em."
Trong phút chốc Lý Phong Lam như bị tạt nước lạnh xuống đầu: "Tại sao?"
"Em không phải tuýp anh thích." Úc Nam nhìn đồng hồ, "8 giờ 20 phút anh còn phải gọi video với bạn."
Nói xong cậu vô tình rút ô về tiếp tục bước đi.
Lý Phong Lam nói với ở phía sau: "Có phải anh vẫn còn nhung nhớ người làm anh xăm hình không? Hai người vẫn còn bên nhau chứ?"
Trong gió lạnh, Úc Nam không ngoảnh đầu: "Không."
Lý Phong Lam ngớ ra một, hai giây.
Cái từ không đó rốt cuộc là nói anh ấy không còn nhớ người kia hay là nói bọn họ không còn bên nhau?
*
Úc Nam quay về nhà trọ, hơi ấm trong phòng sưởi cho tay chân lạnh cóng của cậu.
Rõ ràng mùa đông ở Sương Sơn lạnh hơn mùa đông ở Hilly nhiều nhưng cậu vẫn không chịu nổi, có lẽ đây là chỗ khác biệt giữa tấn công bằng ma thuật và tấn công bằng vật lý.
Nhà là do Nghiêm Tư Nguy bay đến nước F thuê cho cậu, ban đầu tính mua luôn nhưng Úc Nam thấy phí tiền.
Nghiêm Tư Nguy ký hợp đồng thuê với chủ nhà trọ, tiện tay chọn thêm một phòng làm phòng vẽ tranh cho cậu. Trong phòng vẽ tranh có cửa sổ, ngoài phòng có vườn hoa nhỏ, trùng hợp làm sao chủ nhà trồng cực nhiều hoa hồng đỏ. Vào cuối hè lúc Úc Nam chuyển tới, mỗi lần vẽ tranh luôn có thể nhìn thấy vườn hồng nở rộ.
Dư Thâm đã đến đây một lần, ông tỏ vẻ hoàn cảnh du học của Úc Nam tốt hơn ông nhiều, khi đó ông chỉ thuê nổi một căn gác xép.
Phải học thạc sĩ ba năm, Úc Nam tốt nghiệp xong sẽ quay về phòng vẽ tranh của Dư Thâm.
Sống ở nước ngoài sẽ chênh lệch múi giờ với bạn bè trong nước.
Sau khi tốt nghiệp Đàm Nhạc Phong cũng học thạc sĩ nhưng chuyển hướng, mai sau có lẽ làm nghề khác liên quan đến mỹ thuật.
Mối liên lạc giữa hai người không ít đi, nhưng tối nay người Úc Nam gọi video không phải Đàm Nhạc Phong mà là người khác —— Đoàn Dụ Hàn.
Cả hai đã không liên lạc hơn một năm.
Mấy ngày trước Úc Nam nhận được mail Đoàn Dụ Hàn gửi vào hòm thư mình, đối phương còn cười trêu bọn họ là bạn bè "đứt quãng".
Hẹn nhau gọi vào lúc 8 giờ 20 cũng là do lệch múi giờ.
Khi cuộc gọi video được bắt máy thì phía bên Úc Nam là buổi tối, còn bên Đoàn Dụ Hàn là buổi sáng.
"Chà." Đoàn Dụ Hàn khẽ thốt lên, "Tóc cậu dài rồi."
Đúng là tóc Úc Nam dài hơn, trước kia cậu để đầu bob, giờ đã hơi khuất mắt. Vì về nhà nên cậu cột tóc chỏm qua loa, vừa trẻ trung vừa đáng yêu.
Bạn cũ gặp lại, Úc Nam vắt óc mới nói một câu: "Cậu mập hơn."
Đoàn Dụ Hàn: "..."
Úc Nam tốt bụng bổ sung: "Chỉ mập tí ti thôi."
Thật ra cả hai đều có cảm giác như đang mơ.
Đoàn Dụ Hàn kể tóm tắt tình huống của bản thân.
Lần bỏ trốn đó không mang lại thay đổi gì cho cuộc sống hắn, hắn vẫn quay về học kiến trúc, tính ra còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp. Hắn nói như đang mỉa mai sự phản kháng và đấu tranh lần đó cuối cùng chỉ đổi lấy hậu quả từ chối nhập cảnh nước M vĩnh viễn.
Hắn còn xin lỗi Úc Nam, lúc đó không chăm sóc cậu tốt. Chap mới luôn có tại [ tru mtruyeИ.VЛ ]
Tất nhiên Đoàn Dụ Hàn không biết chuyện cụ Nghiêm, hắn cũng không biết mọi chuyện xảy ra lúc đó đã tạo thành thay đổi thế nào với Úc Nam.
Úc Nam lắc đầu: "Cậu không cần xin lỗi mình. Nhưng cha cậu đáng sợ thật, mình nghe thầy Dư nói ông ấy đến nước M để bắt cậu."
Đoàn Dụ Hàn "chậc", không muốn tán gẫu về người cha bảo thủ, có lẽ kiếp này mối quan hệ của hai cha con không thể hòa hợp, hắn nói: "Vị kia nhà cậu cũng đáng sợ lắm."
Úc Nam biết hắn nói ai, hơi xúc động.
Cậu ngỡ mình sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên này nữa, nào ngờ một năm rưỡi trôi qua, chỉ trong một ngày có tới hai người nhắc đến ở trước mặt cậu.
Đoàn Dụ Hàn không phát hiện: "Chú ta là Cung Thừa nhỉ?"
Úc Nam: "Ừm."
Đoàn Dụ Hàn trêu: "Thảo nào cậu thờ ơ không rung động trước trai đẹp đẳng cấp như mình, hóa ra là có trai đẹp còn cao cấp hơn ~" Hắn nói tiếp, "Thật ra lúc chúng ta còn ở C&C mình đã gặp chú ta, khi ấy chỉ thấy quen mắt, sau mới nhớ ra đã thấy ở trên tin tức và tạp chí. Cậu biết vì sao mình thấy chú ta đáng sợ không?"
Úc Nam sưởi ấm bên lò sưởi tường, trong mắt là sự bình thản, phản chiếu lửa trong lò sưởi.
"Vì sao?"
"Chú ta vác cậu đi xong gọi ba người đến bắt mình!" Đoàn Dụ Hàn kể, "Nhốt mình trong khách sạn, bịt kín miệng, thủ đoạn chuyên nghiệp lắm kìa! Mình còn tưởng mình cũng bị xã hội đen diệt khẩu, ai ngờ vừa mình mới ở trong phòng thì chú ta đấm vào mặt mình. Mình suýt bị dọa lìa đời, chú ta trông... khá điên cuồng, bộ dạng rất tuyệt vọng."
Úc Nam không hay biết còn có chuyện thế này.
Cậu nghe xong, nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu đêm đó của Cung Thừa.
Biểu cảm của cậu dần thay đổi, gượng gạo hỏi: "Hả?"
"Khụ, không hẳn là đánh nghiêm trọng. Dù sao lúc đó mình đáng bị đánh." Đoàn Dụ Hàn lúng túng ho nhẹ, "Mình tưởng chú ta là trưởng bối nhà cậu, sau mới nghĩ ra hình như chú ta tưởng mình lên giường với cậu nên mới tức thế. Chú ta nhịn giỏi đó, nếu đổi thành mình chắc mình giết người thật luôn."
Tối ấy với Úc Nam là một sự hỗn loạn, trong trí nhớ chỉ có nước ở phòng tắm, nụ hôn hung hăng và một cái bạt tai vào mặt Cung Thừa.
Ngoài ra... chỉ có mu bàn tay không hiểu sao tróc da tróc thịt của Cung Thừa cùng với vết máu trên vách tường ở hành lang.
Anh tiểu Chu nói là do Cung Thừa làm, gã đứng đó bình tâm lại hơn một tiếng.
Hóa ra là vậy.
Tim Úc Nam từ từ bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Cung Thừa nhẫn nhịn bằng cách nào?
Cậu còn nhớ người đã nổi trận lôi đình vì cậu ăn mặc phong phanh ở lễ hội ACGN.
Do thời gian, khoảng cách đất nước mà ký ức trở nên xa xăm đóng bụi.
Có cảm giác tựa như vật đổi sao dời.
Cậu nghe thấy mình hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đoàn Dụ Hàn nói: "Sáng hôm sau cha mình đến bắt mình đi."
Úc Nam hỏi câu đó xong mới chợt nhận ra ý cậu muốn hỏi là chuyện kia sau đó ra sao.
Tất nhiên cuối cùng Cung Thừa cũng ngầm chịu đựng sau khi tìm ra cậu, sấy tóc, đút thuốc cho cậu, hôm sau dẫn đến biệt thự cạnh biển. Cậu không biết khi ấy Cung Thừa có tâm trạng thế nào, khi cậu lên án Cung Thừa muốn nhốt cậu thì gã mới dọa cậu. Nhẫn nhịn muốn phát điên mà không hề nhắc tới, cũng chưa từng đối xử tồi tệ với cậu, chỉ đợi đến khi tỉnh giấc giữa đêm mới hỏi cậu có từng ôm ai khác ngủ không.
"Bây giờ hai người thế nào?" Đoàn Dụ Hàn hỏi.
Bây giờ?
Úc Nam nói: "Bọn mình chia tay lâu rồi."
Đoàn Dụ Hàn: "...Xin lỗi nha, mình lắm lời."
Sau đó họ hàn huyên chuyện khác.
Cả quá trình gọi online Úc Nam gần như không hề bị chủ đề kia ảnh hưởng tâm trạng, còn kể vài chuyện lý thú với Đoàn Dụ Hàn.
Sau khi cúp máy, trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng thuộc về cô đơn chiếc bóng.
Úc Nam nằm sấp trên sofa một lúc lâu, vẫn cầm điện thoại, nhấp vào tên của Cung Thừa.
Gần đây rất hiếm thấy tin tức về Cung Thừa, có nhiều cái Úc Nam đọc không hiểu, gì mà cải cách phương hướng, gì mà thay đổi như chong chóng, gì mà công nghiệp mới, ảnh đính kèm toàn là cảnh Cung Thừa ở giữa đám người chen chúc.
Gã đàn ông nhìn không có gì thay đổi.
Vành môi kiên định, trong con ngươi sâu thẳm là vẻ hờ hững, tàn nhẫn.
Gã đã 39 tuổi, khí thế càng đậm đặc hơn quá khứ, như thể bị gã liếc mắt nhìn thôi cũng sẽ không nén được nguyện làm bề tôi của gã.
[Tôi đợi em.]
Đây là tin nhắn cuối cùng gã nhắn cho Úc Nam.
Úc Nam thậm chí không trả lời.
Đã một năm rưỡi.
Có lẽ... Cung Thừa đã quên cậu rồi.
Hillary.
"Xoảng", tượng thần Venus cùng giá trưng bày bằng nhung đỏ rơi ngã xuống đất.
Tuần triển lãm tác phẩm mỹ thuật của sinh viên Học viện Mỹ thuật Hilly mùa thu đầu tiên, còn chưa trưng bày đồ vật đúng chỗ thì tác phẩm kinh điển ở trung tâm đã vỡ thành mấy mảnh. Tượng Venus này là tác phẩm của sinh viên Học viện Quốc tế tham dự triển lãm, sợ xảy ra sự cố nên cố gắng đợi đến ngày cuối mới đặt vào, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện.
"Đây có tính là định luật Murphy không?"
(*) Định luật Murphuy: Thuật ngữ này có nghĩa là nếu một việc xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, vào thời điểm tệ nhất! (Anything that can go wrong, will go wrong). Hiểu nôm na là trong cái rủi có cái xui, hoa vô đơn chí. Ví dụ: Cả năm ngày nào cũng học bài, đúng hôm không học bài thì bị giáo viên gọi lên bảng,...
Lý Phong Lam ngơ người.
Cậu bạn tóc vàng mắt xanh bước tới, sau khi im lặng thì nói: "Cậu đừng nhắc gì mà định luật Murphy, chi bằng nghĩ xem lát nữa Nan tới thì nên làm sao. Mình đoán anh ấy sẽ không nghe định luật mà cậu nói có tỷ lệ xảy ra lớn cỡ nào."
Lý Phong Lam theo thói quen vuốt mái tóc đen của mình ra sau: "Trời ơi."
Bạn học: "Chắc chắn lần này cậu không đuổi kịp anh ấy."
Lý Phong Lam ngồi xổm xuống: "Mình có thể ghép chúng lại không?"
Bạn học: "Nhìn tình huống thì... không thể."
Lý Phong Lam khóc không ra nước mắt, ngoài phòng triển lãm đã truyền đến giọng nói.
Bạn học: "Tiêu đời cậu, anh ấy tới rồi."
Hôm nay đổ mưa thu, bầu trời u ám.
Người bên ngoài phòng triển lãm vừa nói chuyện với sinh viên Học viện Quốc tế vừa tiến vào, rõ ràng người ấy mảnh khảnh nhất nhưng dễ dàng thu hút ánh mắt của Lý Phong Lam.
Người đến là cậu thạc sĩ năm nhất phụ trách tổ triển lãm của Học viện Quốc tế, từ ngày vào trường cậu là nhân vật huyền thoại.
Cậu ấy còn giành được hạng nhất trong cuộc thi quốc tế vẽ tranh sơn dầu và tranh acrylic vào mùa hè ở nước M, nhận được tiền thưởng, chưa kể đến 20 tác phẩm đạt điểm cao của cậu ấy trong hồ sơ ứng tuyển. Không cần bàn tới trình độ cảm nhận màu sắc tuyệt đối huyền thoại, nội khuôn mặt đẹp của cậu thôi cũng đủ làm người ta trầm trộ.
Lý Phong Lam là người lai, y gặp không ít người châu Á có ngoại hình đẹp, y cũng gặp khá nhiều người Caucasus nhưng chưa từng ngây ngẩn trước vẻ đẹp của người nào.
(*) Người Caucasus/Caucasian: Đồng nghĩa với người da trắng hoặc người gốc Âu, Trung Đông hoặc Bắc Phi.
Vẻ đẹp của người đó như một đóa hồng đến từ phương Đông, kín đáo tao nhã nhưng rực rỡ chói mắt.
Nhưng người đó... không dễ nói chuyện, luôn đánh giá tùy theo sự việc, sẽ không thiên vị cho bất cứ ai có quan hệ tốt với mình.
Quả nhiên, khi Úc Nam đi vào nhìn thấy tượng Venus dưới đất thì hỏi không khách sáo: "Này là ai làm vỡ?"
Tiếng Anh của cậu không tốt nên lúc nói khá chậm, nghe có vẻ đượm chất trẻ con.
Rõ ràng Lý Phong Lam nhỏ hơn cậu 2 tuổi mà ở trước mặt cậu, y trông trưởng thành hơn nhiều.
"Là em..." Lý Phong Lam đau đớn nói, "Em không cố ý. Nan, tha lỗi cho em nha."
Úc Nam cau mày, cầm quyển sổ kiểm kê đồ vật đánh một dấu chéo ở phía cuối của hàng tượng Venus.
"Ê —— anh đừng làm vậy!" Lý Phong Lam cằn nhằn.
Úc Nam lấy bút gõ bàn tay tính làm loạn của y, trong đôi mắt đen tròn là sự nghiêm túc.
Lúc cậu nhìn người ta luôn rất thẳng thắn, không hiểu cách che giấu cảm xúc của bản thân, Lý Phong Lam nhìn ra được cậu đã bực.
Lý Phong Lam nói: "Em sẽ bồi thường! Em bồi thường tiền là được mà. Anh nể mặt mấy hôm nay em cực khổ chạy đôn đáo hỗ trợ, có thể không tính sổ với em không? Nếu làm vậy lần sau em sẽ không thể gia nhập tổ của anh."
"Lúc em xin gia nhập còn nói với anh phẩm chất riêng của em là cực kỳ tỉ mỉ." Úc Nam trần thuật mạch lạc, "Nhưng mấy ngày nay em đã làm hư một cái ấm rót nước, một chiếc thẻ ghi âm. Bây giờ còn thêm một tượng Venus, anh thấy em không cẩn thận tí nào."
Lý Phong Lam cao hơn cậu khá nhiều, bị cậu nói mà cúi gằm đầu như một chú chó lớn bị dạy bảo.
Không phải Úc Nam chĩa mũi dùi vào y nênsẽ không quở trách thêm.
Cậu liên lạc với người bạn làm tác phẩm này xong phụ những người khác dọn dẹp sạch sẽ các mảnh thạch cao vỡ. Cuối cùng đổi một tác phẩm 3D khác phủ vải nhung đỏ lên thay thế cho vị trí đó.
Sau khi làm xong mọi chuyện đã 7 giờ tối, ở Hillary trời nhanh tối, ngoài trời đen kịt.
Úc Nam ở nhà trọ cách Học viện không xa, cậu che ô dự định về.
Mới đi không bao lâu thì có người gọi: "Úc Nam!"
Lần này dùng tiếng Trung.
Ở trường cũng chỉ có mỗi Lý Phong Lam con lai là dùng tiếng Trung giao tiếp với cậu, Úc Nam ngoái đầu thì thấy là y đúng như dự doán: "Sao?"
Lý Phong Lam bị mưa xối ướt, áo khoác bomber ướt sũng nước mưa.
Lông mi y cũng đọng nước, môi trắng bệnh, trông chật vật khổ sở: "Anh còn giận em hả?"
Úc Nam hỏi khó hiểu: "Vì sao anh phải giận em?"
Lý Phong Lam: "Thì em làm vỡ tượng đó? Ban nãy anh hung như thế, chẳng lẽ không phải giận em?"
"Anh không giận, anh bực vì em làm hỏng chuyện chứ không phải giận em." Úc Nam lắc đầu, "Người nên giận là chủ nhân tác phẩm mới đúng."
Dưới màn mưa trong bóng đêm, ánh đèn neon đỏ được vũng nước phản chiếu, Úc Nam có khí chất tươi mới ướt át khiến người đứng bên bất giác có suy nghĩ muốn bảo vệ.
Lý Phong Lam nhớ đến tác phẩm đoạt giải năm trước của Úc Nam.
《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Đó là một bức chân dung Úc Nam tự họa.
Úc Nam bỏ qua chủ nghĩa tả thực theo chủ nghĩa truyền thống, nét vẽ phóng khoáng trừu tượng, cơ thể trần trụi được thể hiện dưới dạng mờ ảo. Hoa hồng bắt đầu nở rộ từ lòng bàn chân, bò lên theo làn da trắng tuyết, tiến vào cơ thể, đến khuôn mặt thì dung hợp tạo nên cảm giác hoa hồng đẹp rực rỡ ngất ngây.
Bức họa đã phá vỡ sự bế tắc suốt bao năm qua của giải thưởng này, không còn bị nhà nghệ thuật thế hệ trước gọi là đề thi vô hồn, được ca ngợi không ngớt ở trong và ngoài nước.
Mà điều làm người ta thích thú với người đoạt giải đó là cậu ấy thừa nhận đúng thật trên người mình có hình xăm hoa hồng diện tích lớn, cũng thừa nhận những đóa hoa hồng là nhằm để che đi những mảng sẹo bị bỏng.
Theo một cách nói khác thì hình xăm của cậu ấy là xăm vì người trong lòng, nhưng có lẽ họ đã chia tay nên bức họa được vẽ theo chủ đề《Giấc Mộng Đêm Hè》.
Cách nói ấy không được Úc Nam chứng thực, cũng chỉ như lời đồn đại râu ria về người đoạt giải.
"Chẳng lẽ anh không có ý kiến gì với em về chuyện này?" Lý Phong Lam lo lắng hỏi.
Cả hai bước đi song song, Úc Nam còn nâng cao ô hơn để che cho Lý Phong Lam, hành động này khiến tim Lý Phong Lam đập loạn xạ.
Úc Nam suy nghĩ rồi đáp: "Nếu em có thể làm tốt hơn thì em không cần để tâm cái nhìn của người khác về em."
Lý Phong Lam bật thốt: "Em để ý cái nhìn của anh về em!"
Úc Nam chưa kịp nói thì Lý Phong Lam không kìm chế được nắm vai cậu, nói kích động: "Em thích anh!"
Úc Nam dừng chân, nhìn sang y.
Lý Phong Lam bị nhìn mà sục sôi máu nóng, y quên luôn tiếng Trung, nói bằng tiếng mẹ đẻ: "Em rất thích anh, muốn quen anh, muốn cùng vẽ với anh, mỗi ngày đưa anh về nhà."
Sau khi xuất ngoại, đây là lần đầu tiên có người thổ lộ nghiêm túc với cậu.
Lâu lắm rồi Úc Nam không từ chối người ta, cậu mở miệng: "Anh không thích em."
Trong phút chốc Lý Phong Lam như bị tạt nước lạnh xuống đầu: "Tại sao?"
"Em không phải tuýp anh thích." Úc Nam nhìn đồng hồ, "8 giờ 20 phút anh còn phải gọi video với bạn."
Nói xong cậu vô tình rút ô về tiếp tục bước đi.
Lý Phong Lam nói với ở phía sau: "Có phải anh vẫn còn nhung nhớ người làm anh xăm hình không? Hai người vẫn còn bên nhau chứ?"
Trong gió lạnh, Úc Nam không ngoảnh đầu: "Không."
Lý Phong Lam ngớ ra một, hai giây.
Cái từ không đó rốt cuộc là nói anh ấy không còn nhớ người kia hay là nói bọn họ không còn bên nhau?
*
Úc Nam quay về nhà trọ, hơi ấm trong phòng sưởi cho tay chân lạnh cóng của cậu.
Rõ ràng mùa đông ở Sương Sơn lạnh hơn mùa đông ở Hilly nhiều nhưng cậu vẫn không chịu nổi, có lẽ đây là chỗ khác biệt giữa tấn công bằng ma thuật và tấn công bằng vật lý.
Nhà là do Nghiêm Tư Nguy bay đến nước F thuê cho cậu, ban đầu tính mua luôn nhưng Úc Nam thấy phí tiền.
Nghiêm Tư Nguy ký hợp đồng thuê với chủ nhà trọ, tiện tay chọn thêm một phòng làm phòng vẽ tranh cho cậu. Trong phòng vẽ tranh có cửa sổ, ngoài phòng có vườn hoa nhỏ, trùng hợp làm sao chủ nhà trồng cực nhiều hoa hồng đỏ. Vào cuối hè lúc Úc Nam chuyển tới, mỗi lần vẽ tranh luôn có thể nhìn thấy vườn hồng nở rộ.
Dư Thâm đã đến đây một lần, ông tỏ vẻ hoàn cảnh du học của Úc Nam tốt hơn ông nhiều, khi đó ông chỉ thuê nổi một căn gác xép.
Phải học thạc sĩ ba năm, Úc Nam tốt nghiệp xong sẽ quay về phòng vẽ tranh của Dư Thâm.
Sống ở nước ngoài sẽ chênh lệch múi giờ với bạn bè trong nước.
Sau khi tốt nghiệp Đàm Nhạc Phong cũng học thạc sĩ nhưng chuyển hướng, mai sau có lẽ làm nghề khác liên quan đến mỹ thuật.
Mối liên lạc giữa hai người không ít đi, nhưng tối nay người Úc Nam gọi video không phải Đàm Nhạc Phong mà là người khác —— Đoàn Dụ Hàn.
Cả hai đã không liên lạc hơn một năm.
Mấy ngày trước Úc Nam nhận được mail Đoàn Dụ Hàn gửi vào hòm thư mình, đối phương còn cười trêu bọn họ là bạn bè "đứt quãng".
Hẹn nhau gọi vào lúc 8 giờ 20 cũng là do lệch múi giờ.
Khi cuộc gọi video được bắt máy thì phía bên Úc Nam là buổi tối, còn bên Đoàn Dụ Hàn là buổi sáng.
"Chà." Đoàn Dụ Hàn khẽ thốt lên, "Tóc cậu dài rồi."
Đúng là tóc Úc Nam dài hơn, trước kia cậu để đầu bob, giờ đã hơi khuất mắt. Vì về nhà nên cậu cột tóc chỏm qua loa, vừa trẻ trung vừa đáng yêu.
Bạn cũ gặp lại, Úc Nam vắt óc mới nói một câu: "Cậu mập hơn."
Đoàn Dụ Hàn: "..."
Úc Nam tốt bụng bổ sung: "Chỉ mập tí ti thôi."
Thật ra cả hai đều có cảm giác như đang mơ.
Đoàn Dụ Hàn kể tóm tắt tình huống của bản thân.
Lần bỏ trốn đó không mang lại thay đổi gì cho cuộc sống hắn, hắn vẫn quay về học kiến trúc, tính ra còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp. Hắn nói như đang mỉa mai sự phản kháng và đấu tranh lần đó cuối cùng chỉ đổi lấy hậu quả từ chối nhập cảnh nước M vĩnh viễn.
Hắn còn xin lỗi Úc Nam, lúc đó không chăm sóc cậu tốt. Chap mới luôn có tại [ tru mtruyeИ.VЛ ]
Tất nhiên Đoàn Dụ Hàn không biết chuyện cụ Nghiêm, hắn cũng không biết mọi chuyện xảy ra lúc đó đã tạo thành thay đổi thế nào với Úc Nam.
Úc Nam lắc đầu: "Cậu không cần xin lỗi mình. Nhưng cha cậu đáng sợ thật, mình nghe thầy Dư nói ông ấy đến nước M để bắt cậu."
Đoàn Dụ Hàn "chậc", không muốn tán gẫu về người cha bảo thủ, có lẽ kiếp này mối quan hệ của hai cha con không thể hòa hợp, hắn nói: "Vị kia nhà cậu cũng đáng sợ lắm."
Úc Nam biết hắn nói ai, hơi xúc động.
Cậu ngỡ mình sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên này nữa, nào ngờ một năm rưỡi trôi qua, chỉ trong một ngày có tới hai người nhắc đến ở trước mặt cậu.
Đoàn Dụ Hàn không phát hiện: "Chú ta là Cung Thừa nhỉ?"
Úc Nam: "Ừm."
Đoàn Dụ Hàn trêu: "Thảo nào cậu thờ ơ không rung động trước trai đẹp đẳng cấp như mình, hóa ra là có trai đẹp còn cao cấp hơn ~" Hắn nói tiếp, "Thật ra lúc chúng ta còn ở C&C mình đã gặp chú ta, khi ấy chỉ thấy quen mắt, sau mới nhớ ra đã thấy ở trên tin tức và tạp chí. Cậu biết vì sao mình thấy chú ta đáng sợ không?"
Úc Nam sưởi ấm bên lò sưởi tường, trong mắt là sự bình thản, phản chiếu lửa trong lò sưởi.
"Vì sao?"
"Chú ta vác cậu đi xong gọi ba người đến bắt mình!" Đoàn Dụ Hàn kể, "Nhốt mình trong khách sạn, bịt kín miệng, thủ đoạn chuyên nghiệp lắm kìa! Mình còn tưởng mình cũng bị xã hội đen diệt khẩu, ai ngờ vừa mình mới ở trong phòng thì chú ta đấm vào mặt mình. Mình suýt bị dọa lìa đời, chú ta trông... khá điên cuồng, bộ dạng rất tuyệt vọng."
Úc Nam không hay biết còn có chuyện thế này.
Cậu nghe xong, nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu đêm đó của Cung Thừa.
Biểu cảm của cậu dần thay đổi, gượng gạo hỏi: "Hả?"
"Khụ, không hẳn là đánh nghiêm trọng. Dù sao lúc đó mình đáng bị đánh." Đoàn Dụ Hàn lúng túng ho nhẹ, "Mình tưởng chú ta là trưởng bối nhà cậu, sau mới nghĩ ra hình như chú ta tưởng mình lên giường với cậu nên mới tức thế. Chú ta nhịn giỏi đó, nếu đổi thành mình chắc mình giết người thật luôn."
Tối ấy với Úc Nam là một sự hỗn loạn, trong trí nhớ chỉ có nước ở phòng tắm, nụ hôn hung hăng và một cái bạt tai vào mặt Cung Thừa.
Ngoài ra... chỉ có mu bàn tay không hiểu sao tróc da tróc thịt của Cung Thừa cùng với vết máu trên vách tường ở hành lang.
Anh tiểu Chu nói là do Cung Thừa làm, gã đứng đó bình tâm lại hơn một tiếng.
Hóa ra là vậy.
Tim Úc Nam từ từ bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Cung Thừa nhẫn nhịn bằng cách nào?
Cậu còn nhớ người đã nổi trận lôi đình vì cậu ăn mặc phong phanh ở lễ hội ACGN.
Do thời gian, khoảng cách đất nước mà ký ức trở nên xa xăm đóng bụi.
Có cảm giác tựa như vật đổi sao dời.
Cậu nghe thấy mình hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đoàn Dụ Hàn nói: "Sáng hôm sau cha mình đến bắt mình đi."
Úc Nam hỏi câu đó xong mới chợt nhận ra ý cậu muốn hỏi là chuyện kia sau đó ra sao.
Tất nhiên cuối cùng Cung Thừa cũng ngầm chịu đựng sau khi tìm ra cậu, sấy tóc, đút thuốc cho cậu, hôm sau dẫn đến biệt thự cạnh biển. Cậu không biết khi ấy Cung Thừa có tâm trạng thế nào, khi cậu lên án Cung Thừa muốn nhốt cậu thì gã mới dọa cậu. Nhẫn nhịn muốn phát điên mà không hề nhắc tới, cũng chưa từng đối xử tồi tệ với cậu, chỉ đợi đến khi tỉnh giấc giữa đêm mới hỏi cậu có từng ôm ai khác ngủ không.
"Bây giờ hai người thế nào?" Đoàn Dụ Hàn hỏi.
Bây giờ?
Úc Nam nói: "Bọn mình chia tay lâu rồi."
Đoàn Dụ Hàn: "...Xin lỗi nha, mình lắm lời."
Sau đó họ hàn huyên chuyện khác.
Cả quá trình gọi online Úc Nam gần như không hề bị chủ đề kia ảnh hưởng tâm trạng, còn kể vài chuyện lý thú với Đoàn Dụ Hàn.
Sau khi cúp máy, trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng thuộc về cô đơn chiếc bóng.
Úc Nam nằm sấp trên sofa một lúc lâu, vẫn cầm điện thoại, nhấp vào tên của Cung Thừa.
Gần đây rất hiếm thấy tin tức về Cung Thừa, có nhiều cái Úc Nam đọc không hiểu, gì mà cải cách phương hướng, gì mà thay đổi như chong chóng, gì mà công nghiệp mới, ảnh đính kèm toàn là cảnh Cung Thừa ở giữa đám người chen chúc.
Gã đàn ông nhìn không có gì thay đổi.
Vành môi kiên định, trong con ngươi sâu thẳm là vẻ hờ hững, tàn nhẫn.
Gã đã 39 tuổi, khí thế càng đậm đặc hơn quá khứ, như thể bị gã liếc mắt nhìn thôi cũng sẽ không nén được nguyện làm bề tôi của gã.
[Tôi đợi em.]
Đây là tin nhắn cuối cùng gã nhắn cho Úc Nam.
Úc Nam thậm chí không trả lời.
Đã một năm rưỡi.
Có lẽ... Cung Thừa đã quên cậu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất