Chương 73: Bữa thịnh soạn
Ngón tay chạm vào phần màu lục lam, sờ men theo hướng của các nét chữ.
Một chữ "Nam" trở thành dấu ấn không thể phai mờ, như thể đã khắc sâu vào sinh mệnh của Cung Thừa.
"Ngứa quá." Cung Thừa cười khẽ, lồng ngực rung động.
Hơi thở của gã phả vào tai Úc Nam, tai Úc Nam nóng rực.
Thế này vẫn chưa đủ, Cung Thừa nắm lấy tay Úc Nam bao trong tay mình, tựa trán vào trán cậu nói, "Nếu cách trở đại dương thì tôi sẽ thật sự lội qua nó. Tôi đã đợi lâu thế này, không muốn lãng phí cơ hội giữa chừng."
Úc Nam nhìn ánh mắt của gã, nơi ấy có thêm dục vọng muốn chiếm giữ cậu so với vẻ lịch sự của mấy ngày trước.
Bầu không khí ở lối vào bỗng nóng lên.
Úc Nam đỏ mặt, không biết nên tiếp nhận những câu đó như thế nào. Xích mích quá lâu, cách xa quá lâu, cậu đã không còn có thể thích ứng với Cung Thừa như đã từng.
Càng không cần nói đến chơi xấu, nũng nịu.
Cậu thoáng cứng đờ mặc Cung Thừa ôm mình, nắm một tay của mình tựa một con búp bê xinh đẹp, trên người toát ra cảm giác xa cách do không biết nên làm thế nào.
Đây là nhà trọ kiểu cũ, trần nhà rất cao, có thể nói không gian to lớn.
Thế mà Cung Thừa vừa đến thì dường như mỗi một chỗ đều nhỏ hẹp đi.
Có vẻ Cung Thừa không có ý định tiến thêm một bước, gã chỉ bình thản đi vào nhà, hỏi: "Nơi này... phải chăng tôi là người đầu tiên đến đây?"
Người đầu tiên.
Trước kia Úc Nam luôn hỏi mình có phải người đầu tiên không, còn giành giật mỗi một lần đầu tiên như thể nếu cậu là người đầu tiên thì chứng minh được điều gì đó, đủ để cậu thỏa mãn.
Tư duy của Úc Nam chậm một nhịp, gần như trả lời theo bản năng: "Không phải. Cha, anh hai, mẹ tôi đã đến. Thìm nấu ăn cho tôi cũng đến đây rồi, nên không phải là người đầu tiên."
Cung Thừa không ngại.
Gã hỏi: "Những cái đuôi của em thì sao? Có phải tôi là cây si đầu tiên đi vào đây?"
Mặt Úc Nam đỏ hơn, đáp lại nhỏ như muỗi kêu: "Ừ."
"Tốt lắm." Cung Thừa khen ngợi, môi gần như dán môi cậu nhưng không tùy tiện áp sát, thế này trái lại còn mờ ám hơn.
Còn tiếp tục như vậy Úc Nam sẽ tự đốt cháy chính mình.
Cậu cố gắng rút tay ra khỏi tay của Cung Thừa, vùng vẫy rơi người xuống, sửa lại áo len của mình: "Này, này, khuya như này rồi, chú vẫn chưa ăn gì hết đúng không?"
Chắc chắn không thể đến nhà hàng đã đặt chỗ.
Nhưng nhà bếp và tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn buổi chiều thím chuẩn bị mà chưa nấu, đã xắt, rửa sạch xong xuôi, chỉ cần bỏ vào nồi là ra món ăn, không cần lo không có đồ ăn.
Bây giờ Úc Nam là chủ, cậu phải thết đãi Cung Thừa.
Vậy là cậu đi vào nhà bếp trước, mở tủ lạnh muốn lấy đồ chế biến ra.
Đến nhà bếp, ở đây sáng sủa hơn, màu đỏ lựng ở sườn mặt và tai cậu không thoát khỏi mắt Cung Thừa.
Đúng là Úc Nam cao hơn, cao không nhiều nhưng giúp vóc dáng cậu dài hơn, càng mảnh khảnh xinh trai.
Mái tóc hơi dài che khuất nửa sau gáy, màu đen đối lập với màu trắng của da thịt khiến người ta muốn xoa nắn thịt mềm ở đó.
Cung Thừa bước vào, gã nhìn thấy bó hoa cát tường trên bàn, chạm vào cánh hoa: "Em đặc biệt mua cho hôm nay?"
Úc Nam quay đầu.
Cậu thấy nét cười trong mắt Cung Thừa, gã hơi dựa vào nó làm cho bó hoa khá buồn cười, cậu nói: "Không phải. Mua từ mấy hôm trước."
Cậu không nên mua bó hoa đó, có vẻ long trọng quá, đâm ra hơi hối hận.
Đang nghĩ lung tung thì lưng bỗng dán vào bờ ngực vững chãi.
Hai bàn tay vươn ra từ phía sau, đỉnh đầu bị hôn, Cung Thừa nói ở sau lưng: "Không cần phiền em, tôi tự làm."
Nguyên liệu trong tay bị lấy đi.
Cung Thừa gấp rút lên đường suốt mấy tiếng, đúng thật trên đường không ăn gì.
Gã vén tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc, thuần thục xử lý những thứ đồ này. Gã rất thích nấu nướng, ở phương diện này không cần tham khảo nhiều cũng có thể nấu ra một bàn đồ ăn ngon.
Úc Nam nhớ ra gã từng nói nếu gã không sinh ra ở Cung gia thì có thể sẽ làm một đầu bếp.
Gã đàn ông cao to trông như thể trời sinh không thuộc về nhà bếp hỏi: "Nguyên liệu phong phú lắm, tôi tính nấu mì ba vị, em muốn ăn không?"
(*) Mì ba vị: Thường bao gồm vị của tôm, của trứng, của rau.
Úc Nam gật đầu: "Ừ."
Thật ra cậu cũng chưa ăn tối, lúc này mới thấy đói bụng.
Hơn 20 phút, hai bát mì nóng hổi được làm xong.
Ngoài trời vẫn còn đổ tuyết, Úc Nam ăn mì trong căn phòng ấm áp, lần đầu tiên thấy cuộc sống du học sinh nước ngoài không cô độc.
Tay nghề của Cung Thừa thuộc diện không thể xoi mói, ngon hơn so với thím nấu nhiều lắm, đã lâu Úc Nam chưa ăn ngon như vậy.
Cậu ăn từ từ, đợi cậu ăn xong, Cung Thừa dọn mấy thứ này cho vào máy rửa bát.
Úc Nam thầm nghĩ vì sao dù ở địa bàn của cậu mà vẫn có ảo giác như nơi này là sân nhà của Cung Thừa.
Gần 12 giờ, bầu không khí mờ ám ban nãy bị ăn uống đánh bay, bây giờ dọn dẹp xong xuôi, trong căn nhà chỉ còn hai người, bầu không khí giằng co trở lại, chợt khá lúng túng.
Úc Nam không biết nên làm sao, bảo Cung Thừa đi khách sạn? Hay là ở lại đây... Nhưng cậu chỉ có một chiếc giường.
Cậu bất giác sầu não, hôm nay chuẩn bị cả ngày mà không nghĩ đến vấn đề này.
Cậu ra khỏi phòng, Cung Thừa đang ở phòng khách đọc sách của cậu.
Phòng này khá bừa bộn, đâu đâu cũng có sách vở, dụng cụ, còn có ít món đồ nhỏ vứt lung tung.
"Nghỉ sớm đi." Cung Thừa ngẩng đầu, gương mặt dày dặn vẫn cực kỳ hút mắt người ta, "Ngày mai em phải đi học."
"À... Chú, chú thì sao?" Úc Nam hỏi.
Úc Nam bối rối đứng đó như một chú mèo có phần căng thẳng, nhưng lại mong ngóng không cách quá xa.
Cung Thừa bỏ sách xuống, ngoắc tay: "Lại đây."
Lại như vậy.
Úc Nam luôn cảm thấy gã như đang gọi thú cưng nào đấy, nhưng cậu đã từng không thấy khó chịu vì hành động ấy, thực tế đối phương lớn hơn cậu rất nhiều, vốn dĩ nên là vậy.
Úc Nam bước tới.
Cậu vừa đi đến gần Cung Thừa thì bị Cung Thừa tóm lấy, bế ngồi lên đùi gã.
Cậu hoảng hốt giãy giụa nhưng Cung Thừa ghìm lại, ôm cậu trầm giọng: "Em đang sợ."
Úc Nam chớp mắt: "Có đâu."
Cung Thừa hôn môi cậu, chạm vào lùi ra ngay.
Úc Nam lại đỏ bừng mặt, đôi mắt đẹp cứ nhìn Cung Thừa không chớp mắt như đang chứng minh bản thân không sợ.
Cung Thừa không có ý định tiếp tục, gã hôn bé con trong lòng như một kiểu yêu thương hơn.
Tối nay lúc Cung Thừa đi vào nhà ôm Úc Nam thì nhận ra cơ thể Úc Nam thay đổi. Tất nhiên bản thân Cung Thừa cũng không tốt hơn là bao, đàn ông là động vật thẳng thắn, suy nghĩ bằng nửa thân dưới không phải là một câu nói dối, huống chi đối mặt với người yêu say đắm —— Nhưng gã muốn tiến từ từ.
"Nam Nam." Cung Thừa nói, "Tôi đến đây là muốn ở bên em."
Úc Nam: "Bên tôi?"
Cung Thừa: "Không sai. Bầu bạn với em, tạo cảm giác tồn tại. Chúng ta xa nhau lâu như thế, tôi cần phải cho em làm quen với tôi trước. Lỡ dọa em bỏ chạy thì biết làm sao bây giờ?"
Câu này gần như đi vào lòng Úc Nam. Cậu là con trai, thật ra không có gì đáng sợ. Nói kỹ hơn thì nỗi sợ sâu nhất của cậu là giống y như cũ, giẫm lên vết xe đổ.
Thật ra cậu đã không nhận ra cả hai không hẹn mà cùng đạt được nhận thức chung về điều này, bây giờ tình huống của họ thích hợp đi từng bước chậm rãi hơn.
"Vì sao chú đợi tôi?" Úc Nam lắp bắp hỏi, "Khi đó tôi, đã, đã nói đến mức đó."
Cậu không hiểu vì sao sau khi cậu nói ra những câu thế kia mà Cung Thừa còn sẽ đợi cậu.
Không một ai hiểu rõ hơn Úc Nam câu nói gắn mác tình cảm thành "Phức cảm Electra" tổn thương người ta như thế nào.
(*) Phức cảm Electra: Là một thuật ngữ phân tâm học dùng để mô tả cảm giác thù địch mà một bé gái với mẹ mình trong cuộc ganh đua tranh giành tình cảm của cha. Nó tương ứng với Phức cảm Oedipus ở nam giới.
Khoảng cách gần thế này có thể nhìn ra dấu hiệu tuổi tác từ khóe mắt người đàn ông, dù gã đang tuổi tráng niên cũng không thể phủ nhận gã thật sự có tuổi.
Cung Thừa nhìn sâu vào cậu: "Tôi lớn hơn em 18 tuổi là sự thật, đây là điều không thể thay đổi. Việc tôi cần làm mà người lớn hơn 18 tuổi nên làm là: Chờ đợi. Trừ nó ra, tôi không còn cách nào tốt hơn để gây xúc động với em."
"Nếu tôi không ngoảnh đầu thì sao?" Cậu không kìm được hỏi.
"Tôi từng nghĩ đến nó." Cung Thừa nói, "Ngày đó tôi đậu xe ở đầu hẻm còn đoán em có bằng lòng gặp tôi không."
—— "Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Để thực điện điều ấy, gã đàn ông đến tiệm xăm còn che kín mắt cậu lại.
Cậu nhớ lại tình huống lúc đó, bỗng thấy khó mà chấp nhận.
Nếu đổi thành cậu thì cũng khó mà làm được đến mức này.
"Nói thật lúc em tốt nghiệp, lúc xuất ngoại tôi đã muốn đến nhưng không có chỗ dành cho tôi. Lần đó em nói đúng, trước nay tôi luôn sắp đặt cho em theo ý của tôi, dù điểm xuất phát là nhằm để cứu vãn nhưng lại đẩy ra em ra xa hơn, em vẫn còn nhỏ, không có lý do không cho em ngắm nhìn thế giới bên ngoài." Cung Thừa nói, "Tôi buộc mình không tìm hiểu chuyện của em, sợ không cầm lòng được phá hoại cuộc sống của em, vì thế nhiều lần tôi tự khuyên mình là em không hề muốn nhìn thấy tôi."
Gã nói rủ rỉ, "Cuộc đời không tôi thể nào quên khoảnh khắc nhìn thấy em chạy ra từ trong hẻm."
Lần đầu tiên Úc Nam chăm chú lắng nghe suy nghĩ của gã.
Nếu trước kia cậu chịu lắng nghe, chịu tin tưởng một lần, biết đâu họ sẽ khác biệt.
"Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình đã đợi được em." Cung Thừa nói.
Úc Nam nhớ lại tình huống lúc ấy, nhưng không nghĩ giống vậy.
Bọn họ đi đến ngôi nhà kia mà biểu hiện của Cung Thừa rất xa cách, cùng lắm gọi là lịch sự, thế là cậu nói không phục: "Lúc tôi đến đó mà chú có hỏi số điện thoại của tôi đâu, còn nói tạm biệt nữa chứ."
Vừa nói dứt lời mới cảm thấy sai sai chỗ nào đó.
Y như dự đoán, Cung Thừa siết chặt vòng tay ôm ghì cậu hơn, cả hai dán nhau không có kẽ hở.
Úc Nam xấu hổ muốn nhích ra sau nhưng Cung Thừa tủm tỉm trêu: "Hóa ra Nam Nam đợi tôi xin số điện thoại, thảo nào nhìn có vẻ giận dỗi."
"Không hề!" Úc Nam không thừa nhận, "Là do chú quá hờ hững, không khớp với những gì chú miêu tả ở hiện tại. Chú đừng hòng gạt tôi, bây giờ tôi thấy chú có thủ đoạn lắm nhé."
Lúc ấy cậu không hề có suy nghĩ như thế, rõ ràng, rõ ràng là lúc ở sân bay cậu mới có suy nghĩ thử một lần.
Cung Thừa "Hử?" một tiếng, nói: "Thế thì em nhìn lầm rồi."
Trong nhà không có người khác, gã đàn ông chợt hạ trầm giọng.
"Còn nhớ tôi từng nói với em mặt tối của con người không?"
Trực giác mách bảo Úc Nam đây không phải lời nói tốt đẹp, cậu lập tức che tai cãi: "Tôi không nghe!"
Bịt tai lại là sẽ không nghe thấy mấy câu đó.
"Khi em đi theo tôi vào cửa, tôi đã nghĩ đến chuyện đè em ở cửa hành sự. Ban nãy sau khi tôi vào cửa cũng thế, tôi muốn để em khóc, để em rên, để em... không thể rời xa tôi nữa, vĩnh viễn chỉ yêu mình tôi."
Úc Nam bịt tai mắng: "Biến thái!"
Cung Thừa hôn cậu: "Nên tôi mới không thể hù em bỏ chạy."
Rốt cuộc Úc Nam được thả ra, cậu bò dậy khỏi đùi Cung Thừa, lùi lại hai bước thẹn quá hóa giận: "Biết trước vậy tôi sẽ không chạy ra ngoài con hẻm!"
Không thể phủ nhận dù những câu ấy nói quá kích thích, cậu không chịu nổi mức độ này nhưng cũng cảm nhận được ý muốn chiếm hữu sôi sùng sục của lão già thông qua chúng.
Nếu đó xuất phát từ tình yêu và tôn trọng thì thật ra đủ khiến người ta rung động.
Cung Thừa lại nhặt cuốn sách lên, đã nghĩ vô số lần: "Có được em đã là vận may của tôi. Nếu em không ra, tôi chỉ có thể cô độc sống hết phần đời này."
Úc Nam đứng ngây ra.
Cậu phát hiện bản thân còn lâu mới là đối thủ của người đàn ông này.
Cung Thừa không đợi cậu phản ứng đã nói tiếp: "Em đi ngủ đi, tôi bị lệch múi giờ. Ngày mai không làm mì ba vị, Nam Nam của chúng ta đang lớn, tôi nấu bữa thịnh soạn cho em."
Một chữ "Nam" trở thành dấu ấn không thể phai mờ, như thể đã khắc sâu vào sinh mệnh của Cung Thừa.
"Ngứa quá." Cung Thừa cười khẽ, lồng ngực rung động.
Hơi thở của gã phả vào tai Úc Nam, tai Úc Nam nóng rực.
Thế này vẫn chưa đủ, Cung Thừa nắm lấy tay Úc Nam bao trong tay mình, tựa trán vào trán cậu nói, "Nếu cách trở đại dương thì tôi sẽ thật sự lội qua nó. Tôi đã đợi lâu thế này, không muốn lãng phí cơ hội giữa chừng."
Úc Nam nhìn ánh mắt của gã, nơi ấy có thêm dục vọng muốn chiếm giữ cậu so với vẻ lịch sự của mấy ngày trước.
Bầu không khí ở lối vào bỗng nóng lên.
Úc Nam đỏ mặt, không biết nên tiếp nhận những câu đó như thế nào. Xích mích quá lâu, cách xa quá lâu, cậu đã không còn có thể thích ứng với Cung Thừa như đã từng.
Càng không cần nói đến chơi xấu, nũng nịu.
Cậu thoáng cứng đờ mặc Cung Thừa ôm mình, nắm một tay của mình tựa một con búp bê xinh đẹp, trên người toát ra cảm giác xa cách do không biết nên làm thế nào.
Đây là nhà trọ kiểu cũ, trần nhà rất cao, có thể nói không gian to lớn.
Thế mà Cung Thừa vừa đến thì dường như mỗi một chỗ đều nhỏ hẹp đi.
Có vẻ Cung Thừa không có ý định tiến thêm một bước, gã chỉ bình thản đi vào nhà, hỏi: "Nơi này... phải chăng tôi là người đầu tiên đến đây?"
Người đầu tiên.
Trước kia Úc Nam luôn hỏi mình có phải người đầu tiên không, còn giành giật mỗi một lần đầu tiên như thể nếu cậu là người đầu tiên thì chứng minh được điều gì đó, đủ để cậu thỏa mãn.
Tư duy của Úc Nam chậm một nhịp, gần như trả lời theo bản năng: "Không phải. Cha, anh hai, mẹ tôi đã đến. Thìm nấu ăn cho tôi cũng đến đây rồi, nên không phải là người đầu tiên."
Cung Thừa không ngại.
Gã hỏi: "Những cái đuôi của em thì sao? Có phải tôi là cây si đầu tiên đi vào đây?"
Mặt Úc Nam đỏ hơn, đáp lại nhỏ như muỗi kêu: "Ừ."
"Tốt lắm." Cung Thừa khen ngợi, môi gần như dán môi cậu nhưng không tùy tiện áp sát, thế này trái lại còn mờ ám hơn.
Còn tiếp tục như vậy Úc Nam sẽ tự đốt cháy chính mình.
Cậu cố gắng rút tay ra khỏi tay của Cung Thừa, vùng vẫy rơi người xuống, sửa lại áo len của mình: "Này, này, khuya như này rồi, chú vẫn chưa ăn gì hết đúng không?"
Chắc chắn không thể đến nhà hàng đã đặt chỗ.
Nhưng nhà bếp và tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn buổi chiều thím chuẩn bị mà chưa nấu, đã xắt, rửa sạch xong xuôi, chỉ cần bỏ vào nồi là ra món ăn, không cần lo không có đồ ăn.
Bây giờ Úc Nam là chủ, cậu phải thết đãi Cung Thừa.
Vậy là cậu đi vào nhà bếp trước, mở tủ lạnh muốn lấy đồ chế biến ra.
Đến nhà bếp, ở đây sáng sủa hơn, màu đỏ lựng ở sườn mặt và tai cậu không thoát khỏi mắt Cung Thừa.
Đúng là Úc Nam cao hơn, cao không nhiều nhưng giúp vóc dáng cậu dài hơn, càng mảnh khảnh xinh trai.
Mái tóc hơi dài che khuất nửa sau gáy, màu đen đối lập với màu trắng của da thịt khiến người ta muốn xoa nắn thịt mềm ở đó.
Cung Thừa bước vào, gã nhìn thấy bó hoa cát tường trên bàn, chạm vào cánh hoa: "Em đặc biệt mua cho hôm nay?"
Úc Nam quay đầu.
Cậu thấy nét cười trong mắt Cung Thừa, gã hơi dựa vào nó làm cho bó hoa khá buồn cười, cậu nói: "Không phải. Mua từ mấy hôm trước."
Cậu không nên mua bó hoa đó, có vẻ long trọng quá, đâm ra hơi hối hận.
Đang nghĩ lung tung thì lưng bỗng dán vào bờ ngực vững chãi.
Hai bàn tay vươn ra từ phía sau, đỉnh đầu bị hôn, Cung Thừa nói ở sau lưng: "Không cần phiền em, tôi tự làm."
Nguyên liệu trong tay bị lấy đi.
Cung Thừa gấp rút lên đường suốt mấy tiếng, đúng thật trên đường không ăn gì.
Gã vén tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc, thuần thục xử lý những thứ đồ này. Gã rất thích nấu nướng, ở phương diện này không cần tham khảo nhiều cũng có thể nấu ra một bàn đồ ăn ngon.
Úc Nam nhớ ra gã từng nói nếu gã không sinh ra ở Cung gia thì có thể sẽ làm một đầu bếp.
Gã đàn ông cao to trông như thể trời sinh không thuộc về nhà bếp hỏi: "Nguyên liệu phong phú lắm, tôi tính nấu mì ba vị, em muốn ăn không?"
(*) Mì ba vị: Thường bao gồm vị của tôm, của trứng, của rau.
Úc Nam gật đầu: "Ừ."
Thật ra cậu cũng chưa ăn tối, lúc này mới thấy đói bụng.
Hơn 20 phút, hai bát mì nóng hổi được làm xong.
Ngoài trời vẫn còn đổ tuyết, Úc Nam ăn mì trong căn phòng ấm áp, lần đầu tiên thấy cuộc sống du học sinh nước ngoài không cô độc.
Tay nghề của Cung Thừa thuộc diện không thể xoi mói, ngon hơn so với thím nấu nhiều lắm, đã lâu Úc Nam chưa ăn ngon như vậy.
Cậu ăn từ từ, đợi cậu ăn xong, Cung Thừa dọn mấy thứ này cho vào máy rửa bát.
Úc Nam thầm nghĩ vì sao dù ở địa bàn của cậu mà vẫn có ảo giác như nơi này là sân nhà của Cung Thừa.
Gần 12 giờ, bầu không khí mờ ám ban nãy bị ăn uống đánh bay, bây giờ dọn dẹp xong xuôi, trong căn nhà chỉ còn hai người, bầu không khí giằng co trở lại, chợt khá lúng túng.
Úc Nam không biết nên làm sao, bảo Cung Thừa đi khách sạn? Hay là ở lại đây... Nhưng cậu chỉ có một chiếc giường.
Cậu bất giác sầu não, hôm nay chuẩn bị cả ngày mà không nghĩ đến vấn đề này.
Cậu ra khỏi phòng, Cung Thừa đang ở phòng khách đọc sách của cậu.
Phòng này khá bừa bộn, đâu đâu cũng có sách vở, dụng cụ, còn có ít món đồ nhỏ vứt lung tung.
"Nghỉ sớm đi." Cung Thừa ngẩng đầu, gương mặt dày dặn vẫn cực kỳ hút mắt người ta, "Ngày mai em phải đi học."
"À... Chú, chú thì sao?" Úc Nam hỏi.
Úc Nam bối rối đứng đó như một chú mèo có phần căng thẳng, nhưng lại mong ngóng không cách quá xa.
Cung Thừa bỏ sách xuống, ngoắc tay: "Lại đây."
Lại như vậy.
Úc Nam luôn cảm thấy gã như đang gọi thú cưng nào đấy, nhưng cậu đã từng không thấy khó chịu vì hành động ấy, thực tế đối phương lớn hơn cậu rất nhiều, vốn dĩ nên là vậy.
Úc Nam bước tới.
Cậu vừa đi đến gần Cung Thừa thì bị Cung Thừa tóm lấy, bế ngồi lên đùi gã.
Cậu hoảng hốt giãy giụa nhưng Cung Thừa ghìm lại, ôm cậu trầm giọng: "Em đang sợ."
Úc Nam chớp mắt: "Có đâu."
Cung Thừa hôn môi cậu, chạm vào lùi ra ngay.
Úc Nam lại đỏ bừng mặt, đôi mắt đẹp cứ nhìn Cung Thừa không chớp mắt như đang chứng minh bản thân không sợ.
Cung Thừa không có ý định tiếp tục, gã hôn bé con trong lòng như một kiểu yêu thương hơn.
Tối nay lúc Cung Thừa đi vào nhà ôm Úc Nam thì nhận ra cơ thể Úc Nam thay đổi. Tất nhiên bản thân Cung Thừa cũng không tốt hơn là bao, đàn ông là động vật thẳng thắn, suy nghĩ bằng nửa thân dưới không phải là một câu nói dối, huống chi đối mặt với người yêu say đắm —— Nhưng gã muốn tiến từ từ.
"Nam Nam." Cung Thừa nói, "Tôi đến đây là muốn ở bên em."
Úc Nam: "Bên tôi?"
Cung Thừa: "Không sai. Bầu bạn với em, tạo cảm giác tồn tại. Chúng ta xa nhau lâu như thế, tôi cần phải cho em làm quen với tôi trước. Lỡ dọa em bỏ chạy thì biết làm sao bây giờ?"
Câu này gần như đi vào lòng Úc Nam. Cậu là con trai, thật ra không có gì đáng sợ. Nói kỹ hơn thì nỗi sợ sâu nhất của cậu là giống y như cũ, giẫm lên vết xe đổ.
Thật ra cậu đã không nhận ra cả hai không hẹn mà cùng đạt được nhận thức chung về điều này, bây giờ tình huống của họ thích hợp đi từng bước chậm rãi hơn.
"Vì sao chú đợi tôi?" Úc Nam lắp bắp hỏi, "Khi đó tôi, đã, đã nói đến mức đó."
Cậu không hiểu vì sao sau khi cậu nói ra những câu thế kia mà Cung Thừa còn sẽ đợi cậu.
Không một ai hiểu rõ hơn Úc Nam câu nói gắn mác tình cảm thành "Phức cảm Electra" tổn thương người ta như thế nào.
(*) Phức cảm Electra: Là một thuật ngữ phân tâm học dùng để mô tả cảm giác thù địch mà một bé gái với mẹ mình trong cuộc ganh đua tranh giành tình cảm của cha. Nó tương ứng với Phức cảm Oedipus ở nam giới.
Khoảng cách gần thế này có thể nhìn ra dấu hiệu tuổi tác từ khóe mắt người đàn ông, dù gã đang tuổi tráng niên cũng không thể phủ nhận gã thật sự có tuổi.
Cung Thừa nhìn sâu vào cậu: "Tôi lớn hơn em 18 tuổi là sự thật, đây là điều không thể thay đổi. Việc tôi cần làm mà người lớn hơn 18 tuổi nên làm là: Chờ đợi. Trừ nó ra, tôi không còn cách nào tốt hơn để gây xúc động với em."
"Nếu tôi không ngoảnh đầu thì sao?" Cậu không kìm được hỏi.
"Tôi từng nghĩ đến nó." Cung Thừa nói, "Ngày đó tôi đậu xe ở đầu hẻm còn đoán em có bằng lòng gặp tôi không."
—— "Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Để thực điện điều ấy, gã đàn ông đến tiệm xăm còn che kín mắt cậu lại.
Cậu nhớ lại tình huống lúc đó, bỗng thấy khó mà chấp nhận.
Nếu đổi thành cậu thì cũng khó mà làm được đến mức này.
"Nói thật lúc em tốt nghiệp, lúc xuất ngoại tôi đã muốn đến nhưng không có chỗ dành cho tôi. Lần đó em nói đúng, trước nay tôi luôn sắp đặt cho em theo ý của tôi, dù điểm xuất phát là nhằm để cứu vãn nhưng lại đẩy ra em ra xa hơn, em vẫn còn nhỏ, không có lý do không cho em ngắm nhìn thế giới bên ngoài." Cung Thừa nói, "Tôi buộc mình không tìm hiểu chuyện của em, sợ không cầm lòng được phá hoại cuộc sống của em, vì thế nhiều lần tôi tự khuyên mình là em không hề muốn nhìn thấy tôi."
Gã nói rủ rỉ, "Cuộc đời không tôi thể nào quên khoảnh khắc nhìn thấy em chạy ra từ trong hẻm."
Lần đầu tiên Úc Nam chăm chú lắng nghe suy nghĩ của gã.
Nếu trước kia cậu chịu lắng nghe, chịu tin tưởng một lần, biết đâu họ sẽ khác biệt.
"Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình đã đợi được em." Cung Thừa nói.
Úc Nam nhớ lại tình huống lúc ấy, nhưng không nghĩ giống vậy.
Bọn họ đi đến ngôi nhà kia mà biểu hiện của Cung Thừa rất xa cách, cùng lắm gọi là lịch sự, thế là cậu nói không phục: "Lúc tôi đến đó mà chú có hỏi số điện thoại của tôi đâu, còn nói tạm biệt nữa chứ."
Vừa nói dứt lời mới cảm thấy sai sai chỗ nào đó.
Y như dự đoán, Cung Thừa siết chặt vòng tay ôm ghì cậu hơn, cả hai dán nhau không có kẽ hở.
Úc Nam xấu hổ muốn nhích ra sau nhưng Cung Thừa tủm tỉm trêu: "Hóa ra Nam Nam đợi tôi xin số điện thoại, thảo nào nhìn có vẻ giận dỗi."
"Không hề!" Úc Nam không thừa nhận, "Là do chú quá hờ hững, không khớp với những gì chú miêu tả ở hiện tại. Chú đừng hòng gạt tôi, bây giờ tôi thấy chú có thủ đoạn lắm nhé."
Lúc ấy cậu không hề có suy nghĩ như thế, rõ ràng, rõ ràng là lúc ở sân bay cậu mới có suy nghĩ thử một lần.
Cung Thừa "Hử?" một tiếng, nói: "Thế thì em nhìn lầm rồi."
Trong nhà không có người khác, gã đàn ông chợt hạ trầm giọng.
"Còn nhớ tôi từng nói với em mặt tối của con người không?"
Trực giác mách bảo Úc Nam đây không phải lời nói tốt đẹp, cậu lập tức che tai cãi: "Tôi không nghe!"
Bịt tai lại là sẽ không nghe thấy mấy câu đó.
"Khi em đi theo tôi vào cửa, tôi đã nghĩ đến chuyện đè em ở cửa hành sự. Ban nãy sau khi tôi vào cửa cũng thế, tôi muốn để em khóc, để em rên, để em... không thể rời xa tôi nữa, vĩnh viễn chỉ yêu mình tôi."
Úc Nam bịt tai mắng: "Biến thái!"
Cung Thừa hôn cậu: "Nên tôi mới không thể hù em bỏ chạy."
Rốt cuộc Úc Nam được thả ra, cậu bò dậy khỏi đùi Cung Thừa, lùi lại hai bước thẹn quá hóa giận: "Biết trước vậy tôi sẽ không chạy ra ngoài con hẻm!"
Không thể phủ nhận dù những câu ấy nói quá kích thích, cậu không chịu nổi mức độ này nhưng cũng cảm nhận được ý muốn chiếm hữu sôi sùng sục của lão già thông qua chúng.
Nếu đó xuất phát từ tình yêu và tôn trọng thì thật ra đủ khiến người ta rung động.
Cung Thừa lại nhặt cuốn sách lên, đã nghĩ vô số lần: "Có được em đã là vận may của tôi. Nếu em không ra, tôi chỉ có thể cô độc sống hết phần đời này."
Úc Nam đứng ngây ra.
Cậu phát hiện bản thân còn lâu mới là đối thủ của người đàn ông này.
Cung Thừa không đợi cậu phản ứng đã nói tiếp: "Em đi ngủ đi, tôi bị lệch múi giờ. Ngày mai không làm mì ba vị, Nam Nam của chúng ta đang lớn, tôi nấu bữa thịnh soạn cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất