Chương 16
Chương 16
Vương Thiếu Đình từ lúc cậu đi không còn tâm trạng ngày ngày đi chơi đến đêm mới về nữa. Hắn tận lực làm việc đến sức cùng lực kiệt mới quay về nhà ngủ một giấc dài. Hắn sợ mình sẽ nhớ đến cậu, nên chọn cách điên cuồng làm việc không ngờ trong giấc mơ bóng dáng cậu cũng không buông tha hắn.
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy cậu của những ngày mới quen biết, cậu nhát gan luôn sợ hắn. Nụ cười trong sáng của cậu từ lâu đã mất lại hiện về.
Hắn thấy cậu đang đứng trước một con đường lớn, trong tay còn cầm chiếc dù bảy sắc, quay về phía hắn cười rạng rỡ, còn vẫy tay với hắn. Nhưng khi hắn vừa tiến lên phía trước một bước thì có một chiếc xe không người lái chạy đến, cậu bước lên xe ngồi vào trong đó đi mất không hề quay đầu lại nhìn hắn. (giấc mơ nhảm ruồi :v )
Vương Thiếu Đình từ trong giấc mơ thức dậy, cái bóng vốn luôn theo hắn đuổi cũng không đi nay đã rời bỏ hắn, hắn phải làm sao đây? Tại sao cậu lại bỏ cuộc ngay khi hắn bắt đầu rung động vì cậu? Nhưng hắn là một người cao cao tại thượng làm sao có thể hạ mình đi tìm cậu, như thế còn đâu mặt mũi của hắn.
Mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, có lẽ một thời gian nữa hắn cũng sẽ quên thôi.
Cũng qua một thời gian không liên lạc, hắn không có hứng thú chuyện nam nữ nữa, hắn chỉ chăm chú vào công việc, về nhà rất đúng giờ. Căn phòng của cậu hắn vẫn để nguyên, tin tưởng một ngày nào đó người kia sẽ trở về.
Vương Kiến Dật thấy hắn gần đây biểu hiện tốt, ông nghĩ hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành hiểu chuyện. Hôm đó ông gọi hắn về nhà bàn một số chuyện.
Ngồi trong bầu không khí vô cùng nghiêm nghị hắn đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ "Ba! Hôm nay gọi con về đây là có chuyện gì ?"
Vương Kiến Dật im lặng một hồi nhìn chằm chằm vào hắn, bỏ tờ báo trên tay xuống bàn "Năm nay con cũng đã 24 tuổi , có phải nên thành gia lập thất rồi không ?!"
Vương Thiếu Đình dừng lại động tác, lâm vào trầm mặc. Hắn vốn không hề muốn lấy vợ, tâm hắn sớm đã không còn ở chỗ hắn, làm sao có thể yêu thêm ai đó, nếu không có tình yêu, hôn nhân này là gì ? Là một cuộc giao dịch ? Nếu vậy hắn không ngại, chỉ cần kết hôn. Sau khi đạt được mục đích rồi thì ly hôn cũng không muộn, huống hồ người hắn lấy làm vợ không ai xa lạ chính là Trần Tuyết Sa, bạn gái trước đây của hắn, người mà hắn hiểu vô cùng rõ.
Hoa Phi Phi sau khi đi khỏi Vương gia, nhà cũng không thể quay về. Cậu không dám liên lạc với chị mình nên đã tự đi tìm chỗ ở. Cậu cũng xin nghỉ ở công ty cũ từ chối sự giúp đỡ của đồng nghiệp (nam xém phụ), đến làm việc tại một khu thương mại sầm uất, cậu làm nhân viên trong một cửa hàng sách lớn. Hiện tại cậu hài lòng với cuộc sống của mình.
Hoa Phi Phi thường xuyên liên lạc với Hứa Thiên Ân, anh là đồng nghiệp cũ của cậu tại chỗ làm trước, cậu không nhận sự giúp đỡ của anh nên anh bất đắt dĩ cùng cậu trở thành bạn thân, ngày ngày cùng cậu gặp mặt. Thực sự không nhờ anh cậu đã sớm chống đỡ không nổi. Hứa Thiên Ân cũng đã rất bất ngờ khi phát hiện ra thân thể cậu không bình thường, hiện tại lại còn đang mang thai, nhưng anh không hề để ý, vẫn đối cậu rất tốt.
"Tiểu Phi! Em hôm nay đi làm sớm vậy ? Có cần ang chở đi không ?" Anh đang trong bếp làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân liền ló đầu ra.
Hoa Phi Phi xách túi xách đi ra cửa "Cảm ơn anh, Ân ca! Không cần đâu. Anh cũng sớm một chút đi làm đi, chúc anh ngày may mắn!" Nói xong một tràng cậu mở cửa đi ra ngoài. (2 người đó sống chung !!!!!!)
Hôm nay trời thật đẹp, những đám mây trắng bồng bềnh đủ hình thù vui mắt. Con đường lớn nhộn nhịp cũng không bị ùn tắc như mọi ngày, cậu hít thở không khí trong lành, vừa đi vừa hát thầm một khúc ca. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Vương Thiếu Đình từ lúc cậu đi không còn tâm trạng ngày ngày đi chơi đến đêm mới về nữa. Hắn tận lực làm việc đến sức cùng lực kiệt mới quay về nhà ngủ một giấc dài. Hắn sợ mình sẽ nhớ đến cậu, nên chọn cách điên cuồng làm việc không ngờ trong giấc mơ bóng dáng cậu cũng không buông tha hắn.
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy cậu của những ngày mới quen biết, cậu nhát gan luôn sợ hắn. Nụ cười trong sáng của cậu từ lâu đã mất lại hiện về.
Hắn thấy cậu đang đứng trước một con đường lớn, trong tay còn cầm chiếc dù bảy sắc, quay về phía hắn cười rạng rỡ, còn vẫy tay với hắn. Nhưng khi hắn vừa tiến lên phía trước một bước thì có một chiếc xe không người lái chạy đến, cậu bước lên xe ngồi vào trong đó đi mất không hề quay đầu lại nhìn hắn. (giấc mơ nhảm ruồi :v )
Vương Thiếu Đình từ trong giấc mơ thức dậy, cái bóng vốn luôn theo hắn đuổi cũng không đi nay đã rời bỏ hắn, hắn phải làm sao đây? Tại sao cậu lại bỏ cuộc ngay khi hắn bắt đầu rung động vì cậu? Nhưng hắn là một người cao cao tại thượng làm sao có thể hạ mình đi tìm cậu, như thế còn đâu mặt mũi của hắn.
Mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, có lẽ một thời gian nữa hắn cũng sẽ quên thôi.
Cũng qua một thời gian không liên lạc, hắn không có hứng thú chuyện nam nữ nữa, hắn chỉ chăm chú vào công việc, về nhà rất đúng giờ. Căn phòng của cậu hắn vẫn để nguyên, tin tưởng một ngày nào đó người kia sẽ trở về.
Vương Kiến Dật thấy hắn gần đây biểu hiện tốt, ông nghĩ hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành hiểu chuyện. Hôm đó ông gọi hắn về nhà bàn một số chuyện.
Ngồi trong bầu không khí vô cùng nghiêm nghị hắn đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ "Ba! Hôm nay gọi con về đây là có chuyện gì ?"
Vương Kiến Dật im lặng một hồi nhìn chằm chằm vào hắn, bỏ tờ báo trên tay xuống bàn "Năm nay con cũng đã 24 tuổi , có phải nên thành gia lập thất rồi không ?!"
Vương Thiếu Đình dừng lại động tác, lâm vào trầm mặc. Hắn vốn không hề muốn lấy vợ, tâm hắn sớm đã không còn ở chỗ hắn, làm sao có thể yêu thêm ai đó, nếu không có tình yêu, hôn nhân này là gì ? Là một cuộc giao dịch ? Nếu vậy hắn không ngại, chỉ cần kết hôn. Sau khi đạt được mục đích rồi thì ly hôn cũng không muộn, huống hồ người hắn lấy làm vợ không ai xa lạ chính là Trần Tuyết Sa, bạn gái trước đây của hắn, người mà hắn hiểu vô cùng rõ.
Hoa Phi Phi sau khi đi khỏi Vương gia, nhà cũng không thể quay về. Cậu không dám liên lạc với chị mình nên đã tự đi tìm chỗ ở. Cậu cũng xin nghỉ ở công ty cũ từ chối sự giúp đỡ của đồng nghiệp (nam xém phụ), đến làm việc tại một khu thương mại sầm uất, cậu làm nhân viên trong một cửa hàng sách lớn. Hiện tại cậu hài lòng với cuộc sống của mình.
Hoa Phi Phi thường xuyên liên lạc với Hứa Thiên Ân, anh là đồng nghiệp cũ của cậu tại chỗ làm trước, cậu không nhận sự giúp đỡ của anh nên anh bất đắt dĩ cùng cậu trở thành bạn thân, ngày ngày cùng cậu gặp mặt. Thực sự không nhờ anh cậu đã sớm chống đỡ không nổi. Hứa Thiên Ân cũng đã rất bất ngờ khi phát hiện ra thân thể cậu không bình thường, hiện tại lại còn đang mang thai, nhưng anh không hề để ý, vẫn đối cậu rất tốt.
"Tiểu Phi! Em hôm nay đi làm sớm vậy ? Có cần ang chở đi không ?" Anh đang trong bếp làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân liền ló đầu ra.
Hoa Phi Phi xách túi xách đi ra cửa "Cảm ơn anh, Ân ca! Không cần đâu. Anh cũng sớm một chút đi làm đi, chúc anh ngày may mắn!" Nói xong một tràng cậu mở cửa đi ra ngoài. (2 người đó sống chung !!!!!!)
Hôm nay trời thật đẹp, những đám mây trắng bồng bềnh đủ hình thù vui mắt. Con đường lớn nhộn nhịp cũng không bị ùn tắc như mọi ngày, cậu hít thở không khí trong lành, vừa đi vừa hát thầm một khúc ca. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất