Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng
Chương 18: Bụng to (Play)
Edit: Pa
Lại thêm mấy tháng đã qua, tiết trời vào thu bắt đầu se lạnh, bụng của Thẩm Thanh cũng lớn dần lên. Tạng người cậu vốn đã gầy hơn người thường chỉ cần thêm lớp áo khoác dày cộp che chắn là người ngoài không thể nhìn ra sự thay đổi của cậu. Mỗi ngày hai buổi, Thẩm Thanh vẫn đều đặn đi dạy những đứa trẻ trên núi.
Từ sau khi trưởng thôn đến nói chuyện mai mối, hai người náo loạn vài ngày thì quên luôn, qua mấy tháng ông ấy cũng không nhắc lại nữa, vốn cứ tưởng chuyện đã dừng lại ở đó. Vậy mà hôm nay, Thẩm Thanh vừa bước vào sân liền thấy một cô gái đang ngồi cạnh Điền Dã, cậu đoán chắc đây là cái cô Lệ Lệ, nhà có đàn lợn ở thôn bên cạnh.
Tiết trời sang thu thổi đến những cơn gió heo may lạnh lẽo nhưng cô gái vẫn mặc một chiếc váy màu vàng tươi. Trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, rãnh ngực sâu hoắm, ẩn hiện theo từng cử động. Hai bím tóc đen, dày buông thõng qua vai; đôi mắt hí trên khuôn mặt dài [1] thanh tú; dáng vẻ được được cưng chiều từ nhỏ không hề giống với những đứa trẻ khác trong thôn.
Thẩm Thanh mới vừa đẩy cổng vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của phụ nữ, lồng ngực phập phồng khẽ nhói lên, cậu bỗng thấy hoa mắt.
"A, Thầy Thẩm tan lớp rồi à?" Điền Dã quay sang, ánh mắt bối rối. Trái lại, trưởng thôn đang ngồi ở xa đã nhận ra Thẩm Thanh từ khi cậu còn đứng ngoài cửa.
"Vâng, trưởng thôn, bác đến chơi ạ!" Thẩm Thanh cười lễ phép, cố ý làm như không nhìn thấy một màu vàng chói mắt.
"Thầy Thẩm, lại đây nói chuyện nào!"
Trưởng thôn vẫy tay với cậu, Thẩm Thanh cũng không tiện từ chối đành bước vào, cậu ngồi giữa ông và Điền Dã.
"Thầy Thẩm, cô bé này ở thôn bên cạnh, tên Lệ Lệ, nhà cô ấy muốn tôi giới thiệu để kết thân với nhà họ Điền, cậu nhìn xem có hợp không?"
Thẩm Thanh liếc sang thấy Điền Dã đang chăm chăm nhìn mình, cậu quay đầu cười nói với Lệ Lệ:
"Nếu anh Đại Dã cưới được một cô gái xinh đẹp như vậy thì đó chính là phúc của anh ấy!"
Cô gái đối diện cậu đỏ mặt trước lời khen ngợi ấy, cúi đầu rồi lén nhìn anh.
"Đúng vậy, nhà cô ấy..." Trưởng thôn đáp lại cậu, bô bô kể chuyện trên trời dưới đất về gia đình nhà cô gái, Điền Dã sững sờ không nói lên lời.
Thẩm Thanh giả vờ chăm chú lắng nghe, hết lần này tới lần khác gật đầu phối hợp. Thực ra, cậu cũng chẳng lọt vào đầu một lời nào, bụng bắt đầu cảm thấy nặng nề. Không lâu sau liền cảm thấy mệt mỏi, đợi trưởng thôn nói xong liền vỗ mông tìm cớ trốn vào nhà.
Trong phòng hơi lạnh, Thẩm Thanh dứt khoát cởi áo khoác leo lên giường, ngồi chấm bài tập của ngày hôm nay. Chẳng bao lâu cơn buồn ngủ kéo đến, từ khi có thai cậu thường xuyên gật gà gật gù, Thẩm Thanh nghiêng đầu dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, chỉ thấy lòng bàn chân nóng ran. Giẫm nhẹ một cái liền phát hiện ra là túi chườm anh ấy đặc biệt mua cho. Chàng trai đang ngồi bên cạnh xoa bóp chân cho cậu, mấy ngày nay chân của Thẩm Thanh hơi sưng, đứng một lúc lại càng sưng, mỗi tối đều phải có người xoa bóp thì mới đỡ hơn.
"Dứt khoát xin nghỉ đi, chân em sưng hơn cả hôm qua. Anh sợ là mấy hôm nữa đến giày em cũng không đi nổi."
"Đợi bảy tháng rồi nói, còn mấy ngày nữa thôi, xin nghỉ quá dài cũng ngại nói."
Tay của chàng trai dừng lại trên mắt cá chân, tiếp tục xoa xoa một hồi, sau đó giả bộ vô tình nói:
"Nói thật đi!"
Anh đem hai chân Thẩm Thanh áp vào túi chườm nóng bỏ vào trong chăn.
"Vẫn nên ăn ngay nói thật đi!"
Thẩm Thanh khó hiểu, không biết tại sao Điền Dã lại đột nhiên nói như vậy, dù trong thôn thưa thớt nhưng lời qua tiếng lại không hề ít. Tối hôm qua, ở phía đông có chó nhà ai sủa mấy tiếng hay phía tây có mấy con đực mấy con cái đều biết rõ ràng.
Thẩm Thanh từ lúc nhỏ đã phải chịu đựng những lời cay nghiệt của người khác. Cậu hiểu rõ hơn ai hết miệng lưỡi thế gian thật sự đáng sợ đến nhường nào, cậu không muốn thấy anh theo mình nhảy vào vũng bùn ấy.
"Nếu người khác không biết, đến một ngày anh có chết trên núi thì em cũng không thể túc trực bên linh cữu của anh"
Một nắm đấm giáng xuống ngực Điền Dã, Thẩm Thanh không thể tin được mà nhìn anh.
"Anh điên à? Anh nói linh tinh cái gì vậy?"
Điền Dã đem kéo người ôm vào trong ngực.
"Anh biết, em có những băn khoăn của em, nhưng chẳng nhẽ em lại bằng lòng nhìn anh mỗi ngày đứng trước mặt em rồi bàn chuyện cưới hỏi với người phụ nữ khác? Anh chỉ muốn mọi người biết anh đã có vợ rồi."
"Haiz..." Thẩm Thanh thở dài một hơi, giọng cậu dịu đi, ôm lấy người anh và thỏa hiệp: "Anh muốn làm gì thì làm!"
Điền Dã đã thành công, anh ôm Thẩm Thanh nói thêm một lúc lâu rồi mới bế cậu đi ăn cơm. Mãnh Tử lại sang nhà bà ngoại, trong nhà chỉ có hai người. Điền Dã luôn lo lắng Thẩm Thanh sẽ mệt mỏi, đến đường cũng không cho cậu tự đi, cứ ôm lên bế xuống mãi. Thẩm Thanh không đấu lại được, đành phải tuỳ ý anh.
Sau bữa tối, Thẩm Thanh được bế về giường để sửa nốt đống bài tập còn lại, Điền Dã ngồi trong sân sửa chữa đồ đạc cũ. Công việc của cậu đã xong xuôi mà ngoài hiên vẫn còn gõ gõ, đập đập. Qua cửa sổ, cậu vẫn có thể lờ mờ thấy bóng dáng của anh. Trước ngực bỗng nhói lên một cơn đau quen thuộc.
"Đại Dã!" Thẩm Thanh vừa cởi áo vừa hướng ra ngoài cửa mà gọi. Cởi lớp áo ngoài, bên trong còn mấy lần vải trắng bó lấy ngực để tránh sữa tràn ra áo. Phía trên còn lưu lại mấy vệt sữa trắng, chẳng biết đã chảy từ bao giờ, đều đã khô lại.
Điền Dã rửa tay sạch sẽ, hấp tấp bước vào.
"Sao thế, trướng à?"
"Vâng" Thẩm Thanh nắm lấy hai đầu v*: "Còn đau nữa, giúp em với."
Điền Dã bước lên giường, nắm lấy hai bầu vú mà bóp nhẹ, tất cả là do Điền Dã đã bồi bổ cho Thẩm Thanh quá tốt, vú nhỏ trước đây chỉ hơi nhô lên, giờ đã vun đầy, mềm như bông, bây giờ một bàn tay cũng không nắm hết được.
Thẩm Thanh mỗi khi mặc quần áo đều thấy vô cùng xấu hổ, còn Điền Dã lại rất tự hào về thành quả của mình, gảy gảy mấy cái, liền vội vàng há miệng ngậm lấy đầu v* đỏ tươi.
Dùng một tay ấn mạnh vào bầu vú để xoa bóp, đầu lưỡi liếm mút núm vú rồi chọc nhẹ lên hai lỗ ti, vừa nhấm nháp vừa hút mạnh rồi lại đưa đẩy, Thẩm Thanh ôm lấy cái đầu lù xù của chàng trai mà rên rỉ, một lúc sau liền phun ra một dòng sữa ấm.
Thẩm Thanh rất nhiều sữa, Điền Dã uống mấy ngụm lớn còn chưa cạn. Thẩm Thanh một bên vú khoan khoái, bên kia lại kêu gào đau đớn, lại phải nỉ non bảo anh mau đổi bên.
Đối với yêu cầu của Thẩm Thanh, Điền Dã tất nhiên đều đáp ứng. Ngậm lấy bé cưng còn lại vừa đá lưỡi vừa hút, cuối cùng cũng thông sữa. Hút mấy ngụm vẫn thấy chưa đủ phê liền ép hai bầu ngực chụm lại, há miệng ngậm cả hai núm vú mà hút. Mãi đến lúc một giọt cũng không còn mới nhả miệng, khẽ liếm láp sạch sẽ, còn vô tình ợ sữa [2].
Thẩm Thanh không khỏi bật cười, cười đến rung cả người. Điền Dã cũng không tức giận, còn nhoẻn miệng cười theo, hai tiếng cười hoà với nhau. Hai cái miệng cuốn lấy nhau, triệt tiêu luôn tiếng cười.
Khi đôi môi dày khô ráp áp vào miệng, Thẩm Thanh vẫn cười, khi chiếc lưỡi dày đẩy vào trong miệng, Thẩm Thanh vẫn cười. Đợi lúc đầu lưỡi bị anh ngậm lấy, Thẩm Thanh rốt cuộc không thể cười được nữa, môi kề môi, đầu lưỡi ướt át quấn chặt lấy nhau, trong phòng chỉ còn lại tiếng nước miếng mút mát cùng tiếng thở dốc của hai người.
Khi em bé trong bụng đã được ba tháng, cả hai dần dần khôi phục chuyện phòng the theo hướng dẫn của thầy lang, thế là cứ tự nhiên, trần trụi ôm lấy nhau.
Thẩm Thanh quay lưng dựa vào vòng tay của Điền Dã, cậu nằm nghiêng, một chân gác lên Điền Dã, con *** cứng ngắc của anh trượt dọc theo xương cụt của Thẩm Thanh luồn xuống rãnh mông sâu hun hút; anh đi một đường tới nụ cúc bé nhỏ; bé bướm cũng ướt át, run rẩy; cuối cùng lại trêu chọc chú chim non của Thẩm Thanh, khiến nó cũng dựng đứng lên.
Không phải Điền Dã không thấy sốt ruột, nhưng anh biết chỉ cần anh cọ xát thêm vài lần nữa thôi, anh nhất định sẽ nghe thấy tiếng cầu xin của Thẩm Thanh. Quả nhiên chẳng mấy chốc Thẩm Thanh liền ỉ ôi:
"Ưm... Chồng ơi, muốn... Chồng tốt nhất... Cắm vào đi mà... Nha... A~. Cắm, cắm vào trong..."
Giọng nói đó như được pha với mật ong, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, khiến trái tim Điền Dã tan chảy.
"A... Cắm vào được rồi. Thật, thật sướng... Chồng ơiii... Chồng... Aaa~"
dương v*t thô ngoan ngoãn nghe lời, mạnh mẽ cắm vào. Tới nửa đường liền giảm tốc độ rồi từ từ đi sâu vào, thăm dò tử cung. Vách thịt chín đỏ, mọng nước vừa gặp người quen cũ liền nịnh nọt vây quanh. Đem dương v*t bao bọc kín mít, co duỗi, mút mát từng đường gân xanh.
Thẩm Thanh co giật không ngừng, và tiếng rên rỉ dâm đãng trong miệng càng lớn hơn. Điền Dã biết mình đã tìm đúng chỗ, quy đầu gõ cửa, nghiền ép, cọ xát mấy cái. Tử cung như lũ đầu mùa, xối lên quy đầu một dòng nước xuân. dương v*t to lớn giật giật mấy cái, càng ngày càng thô.
Điền Dã vội vàng lùi về phía sau một chút, nước dâm theo đó tí tách trào ra không ngừng. Tiếp đó anh nhấc một chân cậu lên rồi nhanh chóng đâm ngược lên, đa phần nước dâm chảy ra đều bị dương v*t chặn lại, căng đầy trong động. dương v*t chẳng khác gì được ngâm suối nước nóng khiến Điền Dã cảm thấy cực kỳ khoan khoái. âm thanh xì xì càng lúc càng nhanh, địa phương hai người tiếp xúc đã biến thành một mớ hỗn độn, tích tụ thành những bọt nước trắng xoá
Thẩm Thanh dựa vào vòng tay nóng bỏng của chàng trai, hai tay đặt lên phần bụng đang nhô cao. Cơ thể mềm mại lắc lư và uốn éo theo chuyển động của người đàn ông dập dềnh như cây phù bình [3] Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là con *** cứng ngắc trong đoá hoa của mình và đám lông mu của anh đang chà xát lên âm vật.
"Hô... Aaaa... Chồng, chồng ơi... Muốn, đi... Ahaaa~..."
Thẩm Thanh không chịu nổi bị kích thích trong một thời gian dài, rất nhanh liền hét lên trong cao trào, đồng thời bắn tinh. Một dòng tinh dịch loãng vương trên bụng, chậm rãi lăn theo độ cong của bụng bầu trượt xuống dưới, nhỏ lên đám lông đen rậm.
Thẩm Thanh nghiêng người chu môi tìm anh, Điền Dã cắn một miếng rồi liếm mút một hồi, chờ thân thể Thẩm Thanh ngừng co rút thì dương v*t mới tiếp tục đều đều đưa đẩy. Thẩm Thanh phun ra bao nhiêu nước dâm cũng bị dương v*t chặn ở bên trong, toàn bộ vách thịt bị căng đầy, thọc vào rút ra còn có thể nghe được tiếng nước bì bõm.
Điền Dã một bên hôn bờ môi ngọt ngào, một bên chậm rãi đưa đẩy, Thẩm Thanh sợ anh nhịn bắn, đến lúc đó bướm nhỏ lại chịu khổ, thừa lúc anh không chú ý bướm nhỏ liền thít chặt, xoắn lấy dương v*t hướng hút vào trong. Khi chàng trai nhận ra đã muộn, anh rên rỉ, đưa đẩy vài chục cái trong vách thịt siết chặt, rồi bắn, tinh dịch đặc sệt nhắm chuẩn vào tử cung, Thẩm Thanh rùng mình một cái, phun ra một dòng nước dâm.
Bụng dưới căng đầy tinh dịch, Thẩm Thanh thực sự đã đến cực hạn, khi Điền Dã rút ***, chất lỏng màu trắng sữa đã chảy khắp mông, ướt cả ga giường.
"Em ngon đấy, dám bóp anh, giờ anh phải làm lại lần nữa."
Điền Dã nhìn cái em bướm bé nhỏ lẳng lơ đang phun phì nên kiếm cớ để làm nháy nữa nhưng Thẩm Thanh không chịu. Hai người chí choé tranh luận, anh đang đưa ra lý luận cực kỳ mạch lạc về trò chơi xấu của Thẩm Thanh, bỗng cậu hít một hơi thật thật mạnh khiến Điền Dã giật bắn mình.
"Cái gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh ngây người chỉ vào bụng mình nói: "Vừa rồi hình như có động tĩnh!"
Điền Dã sững sờ một lúc mới hiểu ra ý của Thẩm Thanh, hai người cùng đặt tay lên cái bụng hơi lạnh của cậu, cái bụng bỗng phập phồng nhô cao rồi hóp lại, chắc là đứa nhóc này vừa đạp một cái.
"Thật đấy, em đã chạm vào nó!"
"Đứa nhóc này ồn ào thật, lớn lên nó sẽ là một đứa nghịch ngợm!"
...
Hai người ôm chặt lấy nhau nói chuyện phiếm, lúc thì nói về dung mạo của đứa bé trong tương lai, lúc thì bàn về tên của đứa bé. Điền Dã cười vui vẻ, anh cũng đã quên luôn chuyện "phải làm lại lần nữa".
_____
[1] 长脸: phương ngữ Bắc Kinh, để chỉ khuôn mặt của một người đẹp và rạng rỡ. (Theo baidu)
Mặt dài chia thành mặt trái xoan, mặt hình trứng ngỗng, mặt dài. (zhuanlan.zhihu.com)
[2] Ợ sữa: Ợ hơi sau khi bú. Tình trạng trẻ sơ sinh ợ hơi sau khi ăn/ bú, vì quá trình ăn có quá nhiều không khí vào dạ dày.
[3] Cây phù bình
Lại thêm mấy tháng đã qua, tiết trời vào thu bắt đầu se lạnh, bụng của Thẩm Thanh cũng lớn dần lên. Tạng người cậu vốn đã gầy hơn người thường chỉ cần thêm lớp áo khoác dày cộp che chắn là người ngoài không thể nhìn ra sự thay đổi của cậu. Mỗi ngày hai buổi, Thẩm Thanh vẫn đều đặn đi dạy những đứa trẻ trên núi.
Từ sau khi trưởng thôn đến nói chuyện mai mối, hai người náo loạn vài ngày thì quên luôn, qua mấy tháng ông ấy cũng không nhắc lại nữa, vốn cứ tưởng chuyện đã dừng lại ở đó. Vậy mà hôm nay, Thẩm Thanh vừa bước vào sân liền thấy một cô gái đang ngồi cạnh Điền Dã, cậu đoán chắc đây là cái cô Lệ Lệ, nhà có đàn lợn ở thôn bên cạnh.
Tiết trời sang thu thổi đến những cơn gió heo may lạnh lẽo nhưng cô gái vẫn mặc một chiếc váy màu vàng tươi. Trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, rãnh ngực sâu hoắm, ẩn hiện theo từng cử động. Hai bím tóc đen, dày buông thõng qua vai; đôi mắt hí trên khuôn mặt dài [1] thanh tú; dáng vẻ được được cưng chiều từ nhỏ không hề giống với những đứa trẻ khác trong thôn.
Thẩm Thanh mới vừa đẩy cổng vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của phụ nữ, lồng ngực phập phồng khẽ nhói lên, cậu bỗng thấy hoa mắt.
"A, Thầy Thẩm tan lớp rồi à?" Điền Dã quay sang, ánh mắt bối rối. Trái lại, trưởng thôn đang ngồi ở xa đã nhận ra Thẩm Thanh từ khi cậu còn đứng ngoài cửa.
"Vâng, trưởng thôn, bác đến chơi ạ!" Thẩm Thanh cười lễ phép, cố ý làm như không nhìn thấy một màu vàng chói mắt.
"Thầy Thẩm, lại đây nói chuyện nào!"
Trưởng thôn vẫy tay với cậu, Thẩm Thanh cũng không tiện từ chối đành bước vào, cậu ngồi giữa ông và Điền Dã.
"Thầy Thẩm, cô bé này ở thôn bên cạnh, tên Lệ Lệ, nhà cô ấy muốn tôi giới thiệu để kết thân với nhà họ Điền, cậu nhìn xem có hợp không?"
Thẩm Thanh liếc sang thấy Điền Dã đang chăm chăm nhìn mình, cậu quay đầu cười nói với Lệ Lệ:
"Nếu anh Đại Dã cưới được một cô gái xinh đẹp như vậy thì đó chính là phúc của anh ấy!"
Cô gái đối diện cậu đỏ mặt trước lời khen ngợi ấy, cúi đầu rồi lén nhìn anh.
"Đúng vậy, nhà cô ấy..." Trưởng thôn đáp lại cậu, bô bô kể chuyện trên trời dưới đất về gia đình nhà cô gái, Điền Dã sững sờ không nói lên lời.
Thẩm Thanh giả vờ chăm chú lắng nghe, hết lần này tới lần khác gật đầu phối hợp. Thực ra, cậu cũng chẳng lọt vào đầu một lời nào, bụng bắt đầu cảm thấy nặng nề. Không lâu sau liền cảm thấy mệt mỏi, đợi trưởng thôn nói xong liền vỗ mông tìm cớ trốn vào nhà.
Trong phòng hơi lạnh, Thẩm Thanh dứt khoát cởi áo khoác leo lên giường, ngồi chấm bài tập của ngày hôm nay. Chẳng bao lâu cơn buồn ngủ kéo đến, từ khi có thai cậu thường xuyên gật gà gật gù, Thẩm Thanh nghiêng đầu dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, chỉ thấy lòng bàn chân nóng ran. Giẫm nhẹ một cái liền phát hiện ra là túi chườm anh ấy đặc biệt mua cho. Chàng trai đang ngồi bên cạnh xoa bóp chân cho cậu, mấy ngày nay chân của Thẩm Thanh hơi sưng, đứng một lúc lại càng sưng, mỗi tối đều phải có người xoa bóp thì mới đỡ hơn.
"Dứt khoát xin nghỉ đi, chân em sưng hơn cả hôm qua. Anh sợ là mấy hôm nữa đến giày em cũng không đi nổi."
"Đợi bảy tháng rồi nói, còn mấy ngày nữa thôi, xin nghỉ quá dài cũng ngại nói."
Tay của chàng trai dừng lại trên mắt cá chân, tiếp tục xoa xoa một hồi, sau đó giả bộ vô tình nói:
"Nói thật đi!"
Anh đem hai chân Thẩm Thanh áp vào túi chườm nóng bỏ vào trong chăn.
"Vẫn nên ăn ngay nói thật đi!"
Thẩm Thanh khó hiểu, không biết tại sao Điền Dã lại đột nhiên nói như vậy, dù trong thôn thưa thớt nhưng lời qua tiếng lại không hề ít. Tối hôm qua, ở phía đông có chó nhà ai sủa mấy tiếng hay phía tây có mấy con đực mấy con cái đều biết rõ ràng.
Thẩm Thanh từ lúc nhỏ đã phải chịu đựng những lời cay nghiệt của người khác. Cậu hiểu rõ hơn ai hết miệng lưỡi thế gian thật sự đáng sợ đến nhường nào, cậu không muốn thấy anh theo mình nhảy vào vũng bùn ấy.
"Nếu người khác không biết, đến một ngày anh có chết trên núi thì em cũng không thể túc trực bên linh cữu của anh"
Một nắm đấm giáng xuống ngực Điền Dã, Thẩm Thanh không thể tin được mà nhìn anh.
"Anh điên à? Anh nói linh tinh cái gì vậy?"
Điền Dã đem kéo người ôm vào trong ngực.
"Anh biết, em có những băn khoăn của em, nhưng chẳng nhẽ em lại bằng lòng nhìn anh mỗi ngày đứng trước mặt em rồi bàn chuyện cưới hỏi với người phụ nữ khác? Anh chỉ muốn mọi người biết anh đã có vợ rồi."
"Haiz..." Thẩm Thanh thở dài một hơi, giọng cậu dịu đi, ôm lấy người anh và thỏa hiệp: "Anh muốn làm gì thì làm!"
Điền Dã đã thành công, anh ôm Thẩm Thanh nói thêm một lúc lâu rồi mới bế cậu đi ăn cơm. Mãnh Tử lại sang nhà bà ngoại, trong nhà chỉ có hai người. Điền Dã luôn lo lắng Thẩm Thanh sẽ mệt mỏi, đến đường cũng không cho cậu tự đi, cứ ôm lên bế xuống mãi. Thẩm Thanh không đấu lại được, đành phải tuỳ ý anh.
Sau bữa tối, Thẩm Thanh được bế về giường để sửa nốt đống bài tập còn lại, Điền Dã ngồi trong sân sửa chữa đồ đạc cũ. Công việc của cậu đã xong xuôi mà ngoài hiên vẫn còn gõ gõ, đập đập. Qua cửa sổ, cậu vẫn có thể lờ mờ thấy bóng dáng của anh. Trước ngực bỗng nhói lên một cơn đau quen thuộc.
"Đại Dã!" Thẩm Thanh vừa cởi áo vừa hướng ra ngoài cửa mà gọi. Cởi lớp áo ngoài, bên trong còn mấy lần vải trắng bó lấy ngực để tránh sữa tràn ra áo. Phía trên còn lưu lại mấy vệt sữa trắng, chẳng biết đã chảy từ bao giờ, đều đã khô lại.
Điền Dã rửa tay sạch sẽ, hấp tấp bước vào.
"Sao thế, trướng à?"
"Vâng" Thẩm Thanh nắm lấy hai đầu v*: "Còn đau nữa, giúp em với."
Điền Dã bước lên giường, nắm lấy hai bầu vú mà bóp nhẹ, tất cả là do Điền Dã đã bồi bổ cho Thẩm Thanh quá tốt, vú nhỏ trước đây chỉ hơi nhô lên, giờ đã vun đầy, mềm như bông, bây giờ một bàn tay cũng không nắm hết được.
Thẩm Thanh mỗi khi mặc quần áo đều thấy vô cùng xấu hổ, còn Điền Dã lại rất tự hào về thành quả của mình, gảy gảy mấy cái, liền vội vàng há miệng ngậm lấy đầu v* đỏ tươi.
Dùng một tay ấn mạnh vào bầu vú để xoa bóp, đầu lưỡi liếm mút núm vú rồi chọc nhẹ lên hai lỗ ti, vừa nhấm nháp vừa hút mạnh rồi lại đưa đẩy, Thẩm Thanh ôm lấy cái đầu lù xù của chàng trai mà rên rỉ, một lúc sau liền phun ra một dòng sữa ấm.
Thẩm Thanh rất nhiều sữa, Điền Dã uống mấy ngụm lớn còn chưa cạn. Thẩm Thanh một bên vú khoan khoái, bên kia lại kêu gào đau đớn, lại phải nỉ non bảo anh mau đổi bên.
Đối với yêu cầu của Thẩm Thanh, Điền Dã tất nhiên đều đáp ứng. Ngậm lấy bé cưng còn lại vừa đá lưỡi vừa hút, cuối cùng cũng thông sữa. Hút mấy ngụm vẫn thấy chưa đủ phê liền ép hai bầu ngực chụm lại, há miệng ngậm cả hai núm vú mà hút. Mãi đến lúc một giọt cũng không còn mới nhả miệng, khẽ liếm láp sạch sẽ, còn vô tình ợ sữa [2].
Thẩm Thanh không khỏi bật cười, cười đến rung cả người. Điền Dã cũng không tức giận, còn nhoẻn miệng cười theo, hai tiếng cười hoà với nhau. Hai cái miệng cuốn lấy nhau, triệt tiêu luôn tiếng cười.
Khi đôi môi dày khô ráp áp vào miệng, Thẩm Thanh vẫn cười, khi chiếc lưỡi dày đẩy vào trong miệng, Thẩm Thanh vẫn cười. Đợi lúc đầu lưỡi bị anh ngậm lấy, Thẩm Thanh rốt cuộc không thể cười được nữa, môi kề môi, đầu lưỡi ướt át quấn chặt lấy nhau, trong phòng chỉ còn lại tiếng nước miếng mút mát cùng tiếng thở dốc của hai người.
Khi em bé trong bụng đã được ba tháng, cả hai dần dần khôi phục chuyện phòng the theo hướng dẫn của thầy lang, thế là cứ tự nhiên, trần trụi ôm lấy nhau.
Thẩm Thanh quay lưng dựa vào vòng tay của Điền Dã, cậu nằm nghiêng, một chân gác lên Điền Dã, con *** cứng ngắc của anh trượt dọc theo xương cụt của Thẩm Thanh luồn xuống rãnh mông sâu hun hút; anh đi một đường tới nụ cúc bé nhỏ; bé bướm cũng ướt át, run rẩy; cuối cùng lại trêu chọc chú chim non của Thẩm Thanh, khiến nó cũng dựng đứng lên.
Không phải Điền Dã không thấy sốt ruột, nhưng anh biết chỉ cần anh cọ xát thêm vài lần nữa thôi, anh nhất định sẽ nghe thấy tiếng cầu xin của Thẩm Thanh. Quả nhiên chẳng mấy chốc Thẩm Thanh liền ỉ ôi:
"Ưm... Chồng ơi, muốn... Chồng tốt nhất... Cắm vào đi mà... Nha... A~. Cắm, cắm vào trong..."
Giọng nói đó như được pha với mật ong, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, khiến trái tim Điền Dã tan chảy.
"A... Cắm vào được rồi. Thật, thật sướng... Chồng ơiii... Chồng... Aaa~"
dương v*t thô ngoan ngoãn nghe lời, mạnh mẽ cắm vào. Tới nửa đường liền giảm tốc độ rồi từ từ đi sâu vào, thăm dò tử cung. Vách thịt chín đỏ, mọng nước vừa gặp người quen cũ liền nịnh nọt vây quanh. Đem dương v*t bao bọc kín mít, co duỗi, mút mát từng đường gân xanh.
Thẩm Thanh co giật không ngừng, và tiếng rên rỉ dâm đãng trong miệng càng lớn hơn. Điền Dã biết mình đã tìm đúng chỗ, quy đầu gõ cửa, nghiền ép, cọ xát mấy cái. Tử cung như lũ đầu mùa, xối lên quy đầu một dòng nước xuân. dương v*t to lớn giật giật mấy cái, càng ngày càng thô.
Điền Dã vội vàng lùi về phía sau một chút, nước dâm theo đó tí tách trào ra không ngừng. Tiếp đó anh nhấc một chân cậu lên rồi nhanh chóng đâm ngược lên, đa phần nước dâm chảy ra đều bị dương v*t chặn lại, căng đầy trong động. dương v*t chẳng khác gì được ngâm suối nước nóng khiến Điền Dã cảm thấy cực kỳ khoan khoái. âm thanh xì xì càng lúc càng nhanh, địa phương hai người tiếp xúc đã biến thành một mớ hỗn độn, tích tụ thành những bọt nước trắng xoá
Thẩm Thanh dựa vào vòng tay nóng bỏng của chàng trai, hai tay đặt lên phần bụng đang nhô cao. Cơ thể mềm mại lắc lư và uốn éo theo chuyển động của người đàn ông dập dềnh như cây phù bình [3] Tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là con *** cứng ngắc trong đoá hoa của mình và đám lông mu của anh đang chà xát lên âm vật.
"Hô... Aaaa... Chồng, chồng ơi... Muốn, đi... Ahaaa~..."
Thẩm Thanh không chịu nổi bị kích thích trong một thời gian dài, rất nhanh liền hét lên trong cao trào, đồng thời bắn tinh. Một dòng tinh dịch loãng vương trên bụng, chậm rãi lăn theo độ cong của bụng bầu trượt xuống dưới, nhỏ lên đám lông đen rậm.
Thẩm Thanh nghiêng người chu môi tìm anh, Điền Dã cắn một miếng rồi liếm mút một hồi, chờ thân thể Thẩm Thanh ngừng co rút thì dương v*t mới tiếp tục đều đều đưa đẩy. Thẩm Thanh phun ra bao nhiêu nước dâm cũng bị dương v*t chặn ở bên trong, toàn bộ vách thịt bị căng đầy, thọc vào rút ra còn có thể nghe được tiếng nước bì bõm.
Điền Dã một bên hôn bờ môi ngọt ngào, một bên chậm rãi đưa đẩy, Thẩm Thanh sợ anh nhịn bắn, đến lúc đó bướm nhỏ lại chịu khổ, thừa lúc anh không chú ý bướm nhỏ liền thít chặt, xoắn lấy dương v*t hướng hút vào trong. Khi chàng trai nhận ra đã muộn, anh rên rỉ, đưa đẩy vài chục cái trong vách thịt siết chặt, rồi bắn, tinh dịch đặc sệt nhắm chuẩn vào tử cung, Thẩm Thanh rùng mình một cái, phun ra một dòng nước dâm.
Bụng dưới căng đầy tinh dịch, Thẩm Thanh thực sự đã đến cực hạn, khi Điền Dã rút ***, chất lỏng màu trắng sữa đã chảy khắp mông, ướt cả ga giường.
"Em ngon đấy, dám bóp anh, giờ anh phải làm lại lần nữa."
Điền Dã nhìn cái em bướm bé nhỏ lẳng lơ đang phun phì nên kiếm cớ để làm nháy nữa nhưng Thẩm Thanh không chịu. Hai người chí choé tranh luận, anh đang đưa ra lý luận cực kỳ mạch lạc về trò chơi xấu của Thẩm Thanh, bỗng cậu hít một hơi thật thật mạnh khiến Điền Dã giật bắn mình.
"Cái gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh ngây người chỉ vào bụng mình nói: "Vừa rồi hình như có động tĩnh!"
Điền Dã sững sờ một lúc mới hiểu ra ý của Thẩm Thanh, hai người cùng đặt tay lên cái bụng hơi lạnh của cậu, cái bụng bỗng phập phồng nhô cao rồi hóp lại, chắc là đứa nhóc này vừa đạp một cái.
"Thật đấy, em đã chạm vào nó!"
"Đứa nhóc này ồn ào thật, lớn lên nó sẽ là một đứa nghịch ngợm!"
...
Hai người ôm chặt lấy nhau nói chuyện phiếm, lúc thì nói về dung mạo của đứa bé trong tương lai, lúc thì bàn về tên của đứa bé. Điền Dã cười vui vẻ, anh cũng đã quên luôn chuyện "phải làm lại lần nữa".
_____
[1] 长脸: phương ngữ Bắc Kinh, để chỉ khuôn mặt của một người đẹp và rạng rỡ. (Theo baidu)
Mặt dài chia thành mặt trái xoan, mặt hình trứng ngỗng, mặt dài. (zhuanlan.zhihu.com)
[2] Ợ sữa: Ợ hơi sau khi bú. Tình trạng trẻ sơ sinh ợ hơi sau khi ăn/ bú, vì quá trình ăn có quá nhiều không khí vào dạ dày.
[3] Cây phù bình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất