Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Chương 25: Hiếu kính
【 ha ha ha đứa nhỏ Mạt Mạt quá đỉnh, có tiền giấy ẻm thật sự mua cho bốẻm á 】
【 mong đợi lâu như vậy, vì xem biểu cảm Yến Cửu ha ha ha ha ha, quả thực không làm tui thất vọng 】
【 không được, mẹ tui nói tui cười nữa sẽ ấn mặt tui xuống bàn phím sdjdsagfadfga】
【 thấy một màn như vậy toy cũng đã mỹ mãn! Toy sẽ gửi cho mọi người trong nhà ha ha ha 】
Mà lúc này trong biệt thự, không khí lại hình thành tương phản mãnh liệt cùng phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt.
Cả phòng yên tĩnh.
Cho dù là tổ chương trình hay khách quý còn lại ở đây, không một người dám hé răng.
Trái lại không phải bởi vì kiêng kị, mà cảnh tượng này đối bọn họ ở đây tới nói, đều không thể nghi ngờ là một khiêu chiến thật lớn.
Tuy rằng Mạt Mạt và bố luôn thay đổi nhận thức của mọi người, nhưng so ra, bọn họ hiển nhiên càng muốn giữ được công đức của mình, để lại vài phần mặt mũi đã sớm mất từ lâu cho Yến Cửu.
【 tôi cảm giác nhân viên công tác hiện trường nhịn quá mức vất vả, nếu tôi ở hiện trường, khẳng định cười đến mức Yến Cửu hận không thể bẻ răng tôi xuống】
【 ha ha ha tui phát hiện bọn họ thật sự hong ứ tiếng nào luôn, bọn họ là cục đá sao? Hay là bị cảnh cáo rồi?】
【 bọn họ một khi thật sự phát ra động tĩnh gì, công đức đời này khả năng đều sẽ cười đến hết. 】
Yến Cửu hoàn toàn không có chút phản ứng nào với người xung quanh, thẳng đến cầm xấp tiền giấy kia rồi đứng bất đồng tại chỗ, rơi vào trong tự hoài nghi thật sâu.
Cậu hẳn là còn sống, đúng không?
Nhưng vì sao con trai lớn ngoan của cậu lại tặng thứ này?
Cho nên cậu hẳn là không, đúng, khẳng định là không.
Huống chi, trường hợp hiện tại ...... Cậu còn công bằng không.
Loan Trì thiển cẩn thấy đã nhìn náo nhiệt đủ, đi tới vỗ vỗ bả vai Yến Cửu, còn phán thêm một câu: "Sao tôi cảm thấy....... Hình như còn không bằng phân của Việt Quất đâu, há, há, há."
Như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Đinh Tư Dận rốt cuộc giữ không được, "Xì" một cái cười lên.
Ý thức được mình như vậy khả năng không quá lễ phép với Yến Cửu, cậu chàng nhanh chóng thả người lên sô pha ở phòng khách, dùng gối ôm ấn tiếng mình lại, không coi ai ra gì mà cười ha hả: "Ha ha ha ha ha......"
【 tui sắp bị phản ứng của Đinh Tư Dận làm cười chết ha ha ha ha ha 】
【 công đức Đinh Tư Dận -1-1-1】
【 tui đây cười Yến Cửu xong lại cười Đinh Tư Dận, chẳng phải là công đức -2-2-2? 】
Thẳng đến Đinh Tư Dận cười đến từ sô pha lăn đến trên mặt đất, duỗi tay lấy hay tờ khăn giấy lau nước mắt bị cười ra, cuối cùng bày ra dáng vẻ "vừa rồi tui hong có cười" đi đến bên cạnh Yến Cửu, Yến Cửu còn chưa tỉnh lại từ suy đoán "Yến Cửu cậu tám phần là không có".
"Yến Tử, ý tốt của đứa nhỏ, mau cất vào trong túi đi." Đinh Tư Dận làm bộ muốn lấy tiền từ trong tay Yến Cửu, thay cậu cất vào trong túi.
Yến Cửu phục hồi tinh thần lại, giơ tay thục cho cậu chàng một cái, cười mắng: "Biến sang một bên đi."
【 vì sao muốn kêu Yến Tử a ha ha ha 】
【 hai người bọn họ đều đã làm ba, sao lại không thành thục một chút ha ha ha 】
【 Yến Tử, không có cưng anh biết sống như thế nào a ha ha ha 】
Cánh tay Mạt Mạt còn để trên rổ thái không buông ra, như cũ ngẩng đầu nhỏ, vui rạo rực nhìn Cửu Cửu, chờ đợi thu được phản hồi quà.
Đinh Tư Dận thích Mạt Mạt đến chết, lo lắng bảo bối nhỏ sẽ thất vọng, nhanh chóng chạy trước Yến Cửu nói với Mạt Mạt: "Chú Đinh cảm thấy, Mạt Mạt tặng món quà này cho bố con rất hay, sẽ để cho bố con nhiều năm sau nhớ đến ký ức vẫn còn mới mẻ(*)."
(*)Thành ngữ: 记忆犹新[jìyì yóuxīn] ký ức hãy còn mới mẻ
Mạt Mạt nghe không hiểu thành ngữ, chỉ bắt được những đoạn trong miệng chú Đinh như "cảm thấy" và "rất hay", vì thế chờ mong nhìn về phía Đinh Tư Dận: "Thiệt sao thú Đinh?"
Đinh Tư Dận che lại ngực: "Đương nhiên rồi bảo bối của chú, con siêu giỏi."
Mạt Mạt nhe răng cười: "Cảm ơn thú khen ạ ~"
Camera man hơi điều chỉnh tiêu cự, phóng lớn gương mặt tươi cười của Mạt Mạt, hơn nữa độ phân dải 8K75FPS cũng cung cấp đủ lực, thế nên lông mi dài nhỏ của Mạt Mạt phản xạ ra vầng sáng có thể thấy được rõ ràng.
Thình lình xuất hiện đặc tả làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đáng yêu tấn công.
【 đứa nhỏ mềm mềm ú ú a a a, sao lại có thể đáng yêu được vậy chứ!】
【 tui thật sự rất muốn sờ sờ mặt nhỏ của Mạt Mạt 】
【 tặng quay phim thêm đùi gà, tui phát hiện quay phim của Yến Cửu quá hiểu chúng ta muốn nhìn cái gì 】
【 kỳ thật có thể đổi cách nói, nhan sắc của Yến Cửu và Mạt Mạt, liền tính dùng máy bàn chụp cũng vẫn còn đẹp】
Khâu Khâu luôn có thói quen dễ sinh ra tâm lý tự ti, những lúc nhìn thấy mọi người đều vây quanh Mạt Mạt cười, trong lòng không khỏi càng hoảng loạn.
Cậu nhóc và Mạt Mạt nửa đường gặp được, phía trước hai người gặp nhau, em trai Mạt Mạt cũng đã mua xong quà tặng chú Tiểu Cửu rồi.
Lúc ấy cậu nhóc vội vàng mua nguyên liệu nấu ăn, nên không có để ý chuyện này, nhưng trở về mọi người đều khen ngợi em trai Mạt Mạt, thì có vẻ cậu nhóc một chút cũng không nhớ thương hay không mua quà cho ba.
Huống hồ, chờ về lúc đến nhà, bố khẳng định lại răn dạy cậu nhóc biểu hiện không tốt.
Nghĩ đến đây, Khâu Khâu nhịn không được quay người đi, lén lút lau đi nước mắt.
Thấy anh trai Khâu Khâu lại lén khóc, Mạt Mạt chu đáo vội buông giỏ rau đi qua, lo lắng giữ chặt tay cậu nhóc, oai đầu nhỏ hỏi: "Anh trai Khâu Khâu, anh làm sao vậy nha?"
Tâm tình oan khuất thường được người ta đối xử ôn nhu đạt tới tan chảy lớn nhất.
Nghe được câu hỏi Mạt Mạt mang theo ý quan tâm, Khâu Khâu rốt cuộc "Oa" một tiếng khóc lên: "Anh, anh không có mua quà cho ba ......"
Thì ra là như thế này nha, không sao đâu mà!
Mạt Mạt chớp mắt to, vụng về giúp Khâu Khâu lau nước mắt đã chảy đến, an ủi: "Anh trai Khâu Khâu không cần vội đâu , Mạt Mạt mua thật nhiều thật nhiều tiền mà, có thể chia cho anh một chút, đưa cho thú Hạ nha ~"
【 hu hu Khâu Khâu, bảo bối nhỏ ấm lòng của tui 】
【 ẻm thật sự rất yêu daddy của ẻm á, chỉ là thường xuyên lộ ra dáng vẻ rất sợ hãi, làm người ta dòm mà thương】
【 Khâu Khâu bảo bối đừng khóc, dì mở cửa hàng quà tặng, mau tới cửa hàng của dì chọn quà cho ba nha, con muuốn cái gì dì cũng tặng cho con】
【 Mạt Mạt cũng siêu tốt luôn, bé nhỏ thế, không biết tiền giấy là làm gì, cho nên lúc mua quà cho Cửu Cửu, bé thật sự coi tiền giấy là thứ tốt】
【 đúng vậy, cứ việc ẻm thật sự bằng lòng cho Khâu Khâu một phần, bé ngoan thật sự siêu cấp hào phóng 】
Khâu Khâu lau nước mắt, có điểm ngượng ngùng mà nhìn Mạt Mạt: "Nhưng kia đều là quà em đưa cho chú Tiểu Cửu...... Anh không thể lấy."
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn lên Yến Cửu: "Cửu Cửu, có thể hay không......"
Yến Cửu đang lo chính mình "tiêu không hết" nhiều tiền như vậy đâu nghe được Mạt Mạt nói, lập tức cười rộ: "Đương nhiên có thể, tùy tiện lấy."
Sắc mặt Hạ Vân Sanh trắng nhợt.
Đinh Tư Dận xoay người run rẩy bả vai, lại không thể nghẹn nổi, không cẩn thận cười như tiếng heo kêu.
【《 đương nhiên có thể, tùy tiện lấy 》】
【 Hạ Vân Sanh: Lúc ấy tôi cực kỳ sợ hãi】
【 ha ha ha Đinh Tư Dận có phải phát ra một tiếng heo kêu không? 】
【 cười chết tôi, Đinh Tư Dận anh còn có chút dáng vẻ nào của một đỉnh lưu không hả?】
Nghe được Cửu Cửu nguyện ý chia một phần cho anh trai Khâu Khâu, Mạt Mạt cực kỳ mừng rỡ, xoay người lộc cộc chạy về đến bên cạnh bàn, từ trong rổ chính mình móc ra một xấp tiền giấy đưa cho Khâu Khâu: "Mau, anh trai Khâu Khâu, đưa cho thú Hạ na ~"
Khâu Khâu như chạy đua tiếp sức, vội vàng nói cảm ơn Mạt Mạt, sau đó nhận lấy nhào về phía ba: "Ba cũng có! Yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, còn cho em trai Mạt Mạt!"
Thấy tình cảnh này, Hạ Vân Sanh luôn thong dong trấn định cuống quít xua xua tay, liên tục nói xin miễn: "Không không không......"
【 cười chết, Vân Sanh: Đừng dính tới con ơi 】
【 tui mẹ nó thật sự không được rồi, vì sao có dị thui sẽ trở thành drama thế a ha ha ha 】
【 Hạ Vân Sanh: Tôi không có cái phúc khí này】
Trong tiếng cười đùa, bóng dáng Nini cùng Phoebe rốt cuộc cũng tiến vào tầm mắt mọi người, lại nhìn một cái, phát hiện phía sau còn có một người.
"Ha ha ha, là tiểu tử kia nhà tôi," Miêu Trí Quân nở nụ cười, "Từ nhỏ nó đã thích làm tùy tùng cho mấy bé gái rồi."
Mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên là Daniel đi theo phía sau hai cô bé, chịu thương chịu khó xách theo giỏ rau.
Loan Trì tiến đến bên tai Đinh Tư Dận nói thầm nói: "Anh phát hiện không, váy trên người hai cô bé hình như đã đổi."
Đinh Tư Dận nặng nề gật đầu: "Nhưng anh còn kém hơn tôi. Nini còn đi một đôi giày blingbling mới."
【 công chúa nhỏ Phoebe của chúng tôi làm cái gì đều đúng! Cấm oán giận! 】
【 Đinh Tư Dận cẩn thận nghen, Nini đi theo ba mình tập võ không ít đâu, anh nói nhảm nhiều khi không chịu được hai đấm của ẻm đâu ha ha ha 】
【 a ha ha ha ha bỗng nhiên tui lại chờ mong Đinh Tư Dận bị đánh ghê! 】
【hai ba ba này giữa trưa khả năng không có cơm ăn 】
"Ba ba, váy con xinh không?"
Phoebe từ nhỏ luyện múa, cho dù là dáng người hay khí chất đều vô cùng quý phái, lúc này ăn mặc một chiếc váy ngọc lóng lánh màu xanh, vẫn xinh đẹp đến tỏa sáng.
Đinh Tư Dận bất chấp tất cả khen: "Đương nhiên rồi công chúa, con mua váy này quả nhiên tinh mắt mà, xinh đẹp đến mức bố cũng muốn mặc thử xem."
【Phoebe: Bố nghiêm túc hả? 】
Nini nhìn đến toàn bộ quá trình chị Phoebe được chú Đinh khen, không khỏi có chút hâm mộ.
Cô bé bước nhanh đi đến trước mặt ba ba, xoay vòng phía sau, vươn nhỏ mới trên gót chân: "Bố ơi, giày mới của con, có đẹp không?"
Loan Trì nhìn giày thủy tinh hồng nhạt sáng lấp lánh trên chân Nini, nhất thời có chút cạn lời.
"Bố ơi? Đẹp không ạ" Tốc độ nói của Nini không nhanh, nhưng động tác bày ra váy và giày mới lại nhanh nhẹn như người mẫu đổi tư thế liên tục.
"...... Bố cảm thấy," Loan Trì thật sự khen không ra miệng, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, anh ta nỗ lực học Đinh Tư Dận tùy cơ ứng biến, ngạc nhiên vui vẻ mà "Oa" một tiếng sau, nói, "...... Siêu đẹp, đẹp đến ba ba cũng muốn mua cho mẹ con một đôi."
Nini được đến đáp án vừa lòng, nhấc làn váy tránh ra.
Thừa dịp Nini và Phoebe lại tiến đến một khối bắt đầu so sánh vẻ đẹp, Loan Trì nói khẽ với Đinh Tư Dận: "Trước kia tôi còn thấy lạ, giày thủy tinh quái dị này bán cho ai, hôm nay tôi mới biết được, thì ra là bán cho tôi."
【 đúng ha ha ha, thứ tui cảm thấy vừa thô vừa xấu, con gái tui lại luôn khóc lóc la hét đòi, còn nói đó là giày công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới】
【 nếu như con gái tôi nhìn đến đôi giày này, cho dù mùa đông khắc nghiệt nhất thì con bé cũng muốn mang ra ngoài】
【ra là thẩm mỹ bé nhỏ đều giống nhau à, tui yên tâm rồi 】
【 hu hu hu, đối với người chưa từng được mặc giày hay quần áo xinh đẹp này như tôi, giày thủy tinh hồng nhạt chính là giấc mơ thuở nhỏ đó】
"Chúc mừng các bạn nhỏ đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ đầu tiên!" Tổng đạo diễn cầm tờ nhiệm vụ tuyên bố, "Vậy thì kế tiếp, các cha tới làm bữa trưa thôi!"
Đinh Tư Dận và Loan Trì nhìn thoáng qua giỏ rau rỗng tuếch trong tay đối phương, không hẹn mà cùng quơ quơ về phía tổng đạo diễn: "Tình huống chúng tôi thế này thì làm sao giờ?"
Tổng đạo diễn cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện thế này, chỉ có thể thương lượng một chút với trợ lý tạm thời, sau đó nói: "Có thể dùng tiền thừa mau ở chỗ nhân viên công tác, chỉ có điều giá cả gấp bốn lần thị trường."
Loan Trì vỗ vỗ trái tim, nhẹ nhàng thở ra: "Còn tốt còn tốt, còn có cơm ăn."
Trong lòng Đinh Tư Dận lại nảy lên một tia dự cảm không tốt: "Anh cảm thấy......Hai đứa tụi nó còn tiền thừa không?"
Nụ cười trên mặt Loan Trì cứng lại.
Tổng đạo diễn tiếp theo ra chủ ý: "Có thể mượn tiền của những vị khách khác có mặt, sau này làm nhiệm vụ, phải bồi thường gấp đôi."
Loan Trì là một người tập võ, vừa dứt lời, anh ta đã nhảy tới chỗ Miêu Chí Quân ở gần mình nhất: "Anh Miêu, xin cầu chi viện."
Anh ta vừa mới thấy Daniel trả lại tiền dư cho Miêu Trí Quân, cho nên anh ta nhất định phải nắm chặt cơ hội.
"Tổ tông nhà chúng tôi ỷ vào tiền nhiều, mua hai món đồ chơi, thiếu chút nữa chỉnh tôi thành phá sản," Miêu Trí Quân cười ha hả mà từ trong túi móc ra tiền giấy không còn bao nhiêu, toàn bộ đưa cho Loan Trì, "May mắn thằng bé cũng mua vài món, bằng không kết cục cũng tốt hơn cậu và Tiểu Đinh bao nhiêu."
Loan Trì nhìn trang phục Ultraman trong tay Daniel, lại lần nữa cảm kích hướng Miêu Trí Quân gật đầu: "Cảm tạ ơn cứu mạng của anh Miêu."
Đinh Tư Dận rơi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Loan Trì cầm đi toàn bộ gia sản của Miêu Trí Quân, cao hứng phấn chấn đi mua đồ ăn.
"Anh Trì, anh còn bao nhiêu có thể chừa cho tôi một ít không." Đinh Tư Dận chưa từ bỏ ý định mà đi theo, thấy rõ trong tay Loan Trì là hai mươi đồng, hai đồng một mảnh, anh lập tức bỏ cuộc.
22 tờ trừ bốn, xác thật không đủ mua hai phần nguyên liệu nấu ăn.
【 ha ha ha ha chua xót thiệt, 《nhà vô địch tán đả và ngôi sao giải trí hàng đầu trong nước lại làm ra chuyện như vậy 》】
【 Anh Trì: Lúc tôi lấy quán quân cũng chưa kích động đến thế】
【 Đinh Tư Dận quá thảm a ha ha ha 】
Con đường bên này bị chặn, Đinh Tư Dận chỉ có thể quay đầu đi tìm Yến Cửu.
Tuy rằng không xác định trong tay Yến Cửu còn có tiền dư hay không, nhưng tóm lại phải hỏi hỏi mới được.
Đinh Tư Dận vẻ mặt ngượng ngùng, mỉm cười đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt Yến Cửu: "Yến Tử~ có ở đây không ~"
Yến Cửu đang khom lưng rửa rau, nghe vậy ngước mắt liếc nhìn anh ta: "Nha, đây không phải Đinh công tử sao? Lại học hai tiếng heo kêu, tôi lập tức cho anh vay tiền."
Đinh Tư Dận, người chịu đựng sự sỉ nhục, ngay lập tức vặn lại: "Cậu xem nhẹ tình bạn sâu sắc giữa chúng ta như thế, tôi sẽ nhớ kỹ."
Có lẽ là đột nhiên lương tâm phát hiện, Yến Cửu lau khô tay, làm bộ muốn móc tiền từ trong túi ra.
Đinh Tư Dận lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Thế mới là anh em của tôi......."
Không đợi anh ta nói xong, Yến Cửu liền từ trong túi móc ra tiền giấy trước đó Đinh Tư Dận giúp cậu nhét vào đưa ra, hào phóng vẫy vẫy tay: "Với mệnh giá 980 tỷ, tùy tiện tiêu nè, ý tốt của tụi nhỏ, anh cũng có phần."
Đinh Tư Âm: ". . . . . . "
【 ủa má, mệnh giá thứ này lớn vậy sao? Tôi phải đi tra thử cái】
【《 tùy tiện tiêu nè 》】
【《 ý tốt của tụi nhỏ, anh cũng có phần》】
【 Yến Cửu người diễn hài kịch hả? Mẹ nó cười chết tui 】
【 Đinh Tư Dận: Hợp lại gác nơi này chờ trả thù tôi phải không ? 】
"Đừng quậy, Yến Tử, anh sốt ruột đi nấu nướng đây." Đinh Tư Dận làm bộ lơ đãng tùy ý lấy hai nhánh rau mùi từ mép thớt của Yến Cửu, tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại bị mắt sắc Yến Cửu không lưu tình chút nào mà vỗ tay đoạt trở về.
"Tiền dương gian một phân tôi cũng đều không có," Yến Cửu vỗ vỗ cái túi trống trơn của mình, "Đều bị con trai tôi cầm đi trước tiên hiếu kính tôi bên kia rồi."
【 ha ha cười chết, tôi bên kia, nói gì vậy ha ha ha 】
【 mong đợi lâu như vậy, vì xem biểu cảm Yến Cửu ha ha ha ha ha, quả thực không làm tui thất vọng 】
【 không được, mẹ tui nói tui cười nữa sẽ ấn mặt tui xuống bàn phím sdjdsagfadfga】
【 thấy một màn như vậy toy cũng đã mỹ mãn! Toy sẽ gửi cho mọi người trong nhà ha ha ha 】
Mà lúc này trong biệt thự, không khí lại hình thành tương phản mãnh liệt cùng phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt.
Cả phòng yên tĩnh.
Cho dù là tổ chương trình hay khách quý còn lại ở đây, không một người dám hé răng.
Trái lại không phải bởi vì kiêng kị, mà cảnh tượng này đối bọn họ ở đây tới nói, đều không thể nghi ngờ là một khiêu chiến thật lớn.
Tuy rằng Mạt Mạt và bố luôn thay đổi nhận thức của mọi người, nhưng so ra, bọn họ hiển nhiên càng muốn giữ được công đức của mình, để lại vài phần mặt mũi đã sớm mất từ lâu cho Yến Cửu.
【 tôi cảm giác nhân viên công tác hiện trường nhịn quá mức vất vả, nếu tôi ở hiện trường, khẳng định cười đến mức Yến Cửu hận không thể bẻ răng tôi xuống】
【 ha ha ha tui phát hiện bọn họ thật sự hong ứ tiếng nào luôn, bọn họ là cục đá sao? Hay là bị cảnh cáo rồi?】
【 bọn họ một khi thật sự phát ra động tĩnh gì, công đức đời này khả năng đều sẽ cười đến hết. 】
Yến Cửu hoàn toàn không có chút phản ứng nào với người xung quanh, thẳng đến cầm xấp tiền giấy kia rồi đứng bất đồng tại chỗ, rơi vào trong tự hoài nghi thật sâu.
Cậu hẳn là còn sống, đúng không?
Nhưng vì sao con trai lớn ngoan của cậu lại tặng thứ này?
Cho nên cậu hẳn là không, đúng, khẳng định là không.
Huống chi, trường hợp hiện tại ...... Cậu còn công bằng không.
Loan Trì thiển cẩn thấy đã nhìn náo nhiệt đủ, đi tới vỗ vỗ bả vai Yến Cửu, còn phán thêm một câu: "Sao tôi cảm thấy....... Hình như còn không bằng phân của Việt Quất đâu, há, há, há."
Như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Đinh Tư Dận rốt cuộc giữ không được, "Xì" một cái cười lên.
Ý thức được mình như vậy khả năng không quá lễ phép với Yến Cửu, cậu chàng nhanh chóng thả người lên sô pha ở phòng khách, dùng gối ôm ấn tiếng mình lại, không coi ai ra gì mà cười ha hả: "Ha ha ha ha ha......"
【 tui sắp bị phản ứng của Đinh Tư Dận làm cười chết ha ha ha ha ha 】
【 công đức Đinh Tư Dận -1-1-1】
【 tui đây cười Yến Cửu xong lại cười Đinh Tư Dận, chẳng phải là công đức -2-2-2? 】
Thẳng đến Đinh Tư Dận cười đến từ sô pha lăn đến trên mặt đất, duỗi tay lấy hay tờ khăn giấy lau nước mắt bị cười ra, cuối cùng bày ra dáng vẻ "vừa rồi tui hong có cười" đi đến bên cạnh Yến Cửu, Yến Cửu còn chưa tỉnh lại từ suy đoán "Yến Cửu cậu tám phần là không có".
"Yến Tử, ý tốt của đứa nhỏ, mau cất vào trong túi đi." Đinh Tư Dận làm bộ muốn lấy tiền từ trong tay Yến Cửu, thay cậu cất vào trong túi.
Yến Cửu phục hồi tinh thần lại, giơ tay thục cho cậu chàng một cái, cười mắng: "Biến sang một bên đi."
【 vì sao muốn kêu Yến Tử a ha ha ha 】
【 hai người bọn họ đều đã làm ba, sao lại không thành thục một chút ha ha ha 】
【 Yến Tử, không có cưng anh biết sống như thế nào a ha ha ha 】
Cánh tay Mạt Mạt còn để trên rổ thái không buông ra, như cũ ngẩng đầu nhỏ, vui rạo rực nhìn Cửu Cửu, chờ đợi thu được phản hồi quà.
Đinh Tư Dận thích Mạt Mạt đến chết, lo lắng bảo bối nhỏ sẽ thất vọng, nhanh chóng chạy trước Yến Cửu nói với Mạt Mạt: "Chú Đinh cảm thấy, Mạt Mạt tặng món quà này cho bố con rất hay, sẽ để cho bố con nhiều năm sau nhớ đến ký ức vẫn còn mới mẻ(*)."
(*)Thành ngữ: 记忆犹新[jìyì yóuxīn] ký ức hãy còn mới mẻ
Mạt Mạt nghe không hiểu thành ngữ, chỉ bắt được những đoạn trong miệng chú Đinh như "cảm thấy" và "rất hay", vì thế chờ mong nhìn về phía Đinh Tư Dận: "Thiệt sao thú Đinh?"
Đinh Tư Dận che lại ngực: "Đương nhiên rồi bảo bối của chú, con siêu giỏi."
Mạt Mạt nhe răng cười: "Cảm ơn thú khen ạ ~"
Camera man hơi điều chỉnh tiêu cự, phóng lớn gương mặt tươi cười của Mạt Mạt, hơn nữa độ phân dải 8K75FPS cũng cung cấp đủ lực, thế nên lông mi dài nhỏ của Mạt Mạt phản xạ ra vầng sáng có thể thấy được rõ ràng.
Thình lình xuất hiện đặc tả làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đáng yêu tấn công.
【 đứa nhỏ mềm mềm ú ú a a a, sao lại có thể đáng yêu được vậy chứ!】
【 tui thật sự rất muốn sờ sờ mặt nhỏ của Mạt Mạt 】
【 tặng quay phim thêm đùi gà, tui phát hiện quay phim của Yến Cửu quá hiểu chúng ta muốn nhìn cái gì 】
【 kỳ thật có thể đổi cách nói, nhan sắc của Yến Cửu và Mạt Mạt, liền tính dùng máy bàn chụp cũng vẫn còn đẹp】
Khâu Khâu luôn có thói quen dễ sinh ra tâm lý tự ti, những lúc nhìn thấy mọi người đều vây quanh Mạt Mạt cười, trong lòng không khỏi càng hoảng loạn.
Cậu nhóc và Mạt Mạt nửa đường gặp được, phía trước hai người gặp nhau, em trai Mạt Mạt cũng đã mua xong quà tặng chú Tiểu Cửu rồi.
Lúc ấy cậu nhóc vội vàng mua nguyên liệu nấu ăn, nên không có để ý chuyện này, nhưng trở về mọi người đều khen ngợi em trai Mạt Mạt, thì có vẻ cậu nhóc một chút cũng không nhớ thương hay không mua quà cho ba.
Huống hồ, chờ về lúc đến nhà, bố khẳng định lại răn dạy cậu nhóc biểu hiện không tốt.
Nghĩ đến đây, Khâu Khâu nhịn không được quay người đi, lén lút lau đi nước mắt.
Thấy anh trai Khâu Khâu lại lén khóc, Mạt Mạt chu đáo vội buông giỏ rau đi qua, lo lắng giữ chặt tay cậu nhóc, oai đầu nhỏ hỏi: "Anh trai Khâu Khâu, anh làm sao vậy nha?"
Tâm tình oan khuất thường được người ta đối xử ôn nhu đạt tới tan chảy lớn nhất.
Nghe được câu hỏi Mạt Mạt mang theo ý quan tâm, Khâu Khâu rốt cuộc "Oa" một tiếng khóc lên: "Anh, anh không có mua quà cho ba ......"
Thì ra là như thế này nha, không sao đâu mà!
Mạt Mạt chớp mắt to, vụng về giúp Khâu Khâu lau nước mắt đã chảy đến, an ủi: "Anh trai Khâu Khâu không cần vội đâu , Mạt Mạt mua thật nhiều thật nhiều tiền mà, có thể chia cho anh một chút, đưa cho thú Hạ nha ~"
【 hu hu Khâu Khâu, bảo bối nhỏ ấm lòng của tui 】
【 ẻm thật sự rất yêu daddy của ẻm á, chỉ là thường xuyên lộ ra dáng vẻ rất sợ hãi, làm người ta dòm mà thương】
【 Khâu Khâu bảo bối đừng khóc, dì mở cửa hàng quà tặng, mau tới cửa hàng của dì chọn quà cho ba nha, con muuốn cái gì dì cũng tặng cho con】
【 Mạt Mạt cũng siêu tốt luôn, bé nhỏ thế, không biết tiền giấy là làm gì, cho nên lúc mua quà cho Cửu Cửu, bé thật sự coi tiền giấy là thứ tốt】
【 đúng vậy, cứ việc ẻm thật sự bằng lòng cho Khâu Khâu một phần, bé ngoan thật sự siêu cấp hào phóng 】
Khâu Khâu lau nước mắt, có điểm ngượng ngùng mà nhìn Mạt Mạt: "Nhưng kia đều là quà em đưa cho chú Tiểu Cửu...... Anh không thể lấy."
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn lên Yến Cửu: "Cửu Cửu, có thể hay không......"
Yến Cửu đang lo chính mình "tiêu không hết" nhiều tiền như vậy đâu nghe được Mạt Mạt nói, lập tức cười rộ: "Đương nhiên có thể, tùy tiện lấy."
Sắc mặt Hạ Vân Sanh trắng nhợt.
Đinh Tư Dận xoay người run rẩy bả vai, lại không thể nghẹn nổi, không cẩn thận cười như tiếng heo kêu.
【《 đương nhiên có thể, tùy tiện lấy 》】
【 Hạ Vân Sanh: Lúc ấy tôi cực kỳ sợ hãi】
【 ha ha ha Đinh Tư Dận có phải phát ra một tiếng heo kêu không? 】
【 cười chết tôi, Đinh Tư Dận anh còn có chút dáng vẻ nào của một đỉnh lưu không hả?】
Nghe được Cửu Cửu nguyện ý chia một phần cho anh trai Khâu Khâu, Mạt Mạt cực kỳ mừng rỡ, xoay người lộc cộc chạy về đến bên cạnh bàn, từ trong rổ chính mình móc ra một xấp tiền giấy đưa cho Khâu Khâu: "Mau, anh trai Khâu Khâu, đưa cho thú Hạ na ~"
Khâu Khâu như chạy đua tiếp sức, vội vàng nói cảm ơn Mạt Mạt, sau đó nhận lấy nhào về phía ba: "Ba cũng có! Yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, còn cho em trai Mạt Mạt!"
Thấy tình cảnh này, Hạ Vân Sanh luôn thong dong trấn định cuống quít xua xua tay, liên tục nói xin miễn: "Không không không......"
【 cười chết, Vân Sanh: Đừng dính tới con ơi 】
【 tui mẹ nó thật sự không được rồi, vì sao có dị thui sẽ trở thành drama thế a ha ha ha 】
【 Hạ Vân Sanh: Tôi không có cái phúc khí này】
Trong tiếng cười đùa, bóng dáng Nini cùng Phoebe rốt cuộc cũng tiến vào tầm mắt mọi người, lại nhìn một cái, phát hiện phía sau còn có một người.
"Ha ha ha, là tiểu tử kia nhà tôi," Miêu Trí Quân nở nụ cười, "Từ nhỏ nó đã thích làm tùy tùng cho mấy bé gái rồi."
Mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên là Daniel đi theo phía sau hai cô bé, chịu thương chịu khó xách theo giỏ rau.
Loan Trì tiến đến bên tai Đinh Tư Dận nói thầm nói: "Anh phát hiện không, váy trên người hai cô bé hình như đã đổi."
Đinh Tư Dận nặng nề gật đầu: "Nhưng anh còn kém hơn tôi. Nini còn đi một đôi giày blingbling mới."
【 công chúa nhỏ Phoebe của chúng tôi làm cái gì đều đúng! Cấm oán giận! 】
【 Đinh Tư Dận cẩn thận nghen, Nini đi theo ba mình tập võ không ít đâu, anh nói nhảm nhiều khi không chịu được hai đấm của ẻm đâu ha ha ha 】
【 a ha ha ha ha bỗng nhiên tui lại chờ mong Đinh Tư Dận bị đánh ghê! 】
【hai ba ba này giữa trưa khả năng không có cơm ăn 】
"Ba ba, váy con xinh không?"
Phoebe từ nhỏ luyện múa, cho dù là dáng người hay khí chất đều vô cùng quý phái, lúc này ăn mặc một chiếc váy ngọc lóng lánh màu xanh, vẫn xinh đẹp đến tỏa sáng.
Đinh Tư Dận bất chấp tất cả khen: "Đương nhiên rồi công chúa, con mua váy này quả nhiên tinh mắt mà, xinh đẹp đến mức bố cũng muốn mặc thử xem."
【Phoebe: Bố nghiêm túc hả? 】
Nini nhìn đến toàn bộ quá trình chị Phoebe được chú Đinh khen, không khỏi có chút hâm mộ.
Cô bé bước nhanh đi đến trước mặt ba ba, xoay vòng phía sau, vươn nhỏ mới trên gót chân: "Bố ơi, giày mới của con, có đẹp không?"
Loan Trì nhìn giày thủy tinh hồng nhạt sáng lấp lánh trên chân Nini, nhất thời có chút cạn lời.
"Bố ơi? Đẹp không ạ" Tốc độ nói của Nini không nhanh, nhưng động tác bày ra váy và giày mới lại nhanh nhẹn như người mẫu đổi tư thế liên tục.
"...... Bố cảm thấy," Loan Trì thật sự khen không ra miệng, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, anh ta nỗ lực học Đinh Tư Dận tùy cơ ứng biến, ngạc nhiên vui vẻ mà "Oa" một tiếng sau, nói, "...... Siêu đẹp, đẹp đến ba ba cũng muốn mua cho mẹ con một đôi."
Nini được đến đáp án vừa lòng, nhấc làn váy tránh ra.
Thừa dịp Nini và Phoebe lại tiến đến một khối bắt đầu so sánh vẻ đẹp, Loan Trì nói khẽ với Đinh Tư Dận: "Trước kia tôi còn thấy lạ, giày thủy tinh quái dị này bán cho ai, hôm nay tôi mới biết được, thì ra là bán cho tôi."
【 đúng ha ha ha, thứ tui cảm thấy vừa thô vừa xấu, con gái tui lại luôn khóc lóc la hét đòi, còn nói đó là giày công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới】
【 nếu như con gái tôi nhìn đến đôi giày này, cho dù mùa đông khắc nghiệt nhất thì con bé cũng muốn mang ra ngoài】
【ra là thẩm mỹ bé nhỏ đều giống nhau à, tui yên tâm rồi 】
【 hu hu hu, đối với người chưa từng được mặc giày hay quần áo xinh đẹp này như tôi, giày thủy tinh hồng nhạt chính là giấc mơ thuở nhỏ đó】
"Chúc mừng các bạn nhỏ đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ đầu tiên!" Tổng đạo diễn cầm tờ nhiệm vụ tuyên bố, "Vậy thì kế tiếp, các cha tới làm bữa trưa thôi!"
Đinh Tư Dận và Loan Trì nhìn thoáng qua giỏ rau rỗng tuếch trong tay đối phương, không hẹn mà cùng quơ quơ về phía tổng đạo diễn: "Tình huống chúng tôi thế này thì làm sao giờ?"
Tổng đạo diễn cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện thế này, chỉ có thể thương lượng một chút với trợ lý tạm thời, sau đó nói: "Có thể dùng tiền thừa mau ở chỗ nhân viên công tác, chỉ có điều giá cả gấp bốn lần thị trường."
Loan Trì vỗ vỗ trái tim, nhẹ nhàng thở ra: "Còn tốt còn tốt, còn có cơm ăn."
Trong lòng Đinh Tư Dận lại nảy lên một tia dự cảm không tốt: "Anh cảm thấy......Hai đứa tụi nó còn tiền thừa không?"
Nụ cười trên mặt Loan Trì cứng lại.
Tổng đạo diễn tiếp theo ra chủ ý: "Có thể mượn tiền của những vị khách khác có mặt, sau này làm nhiệm vụ, phải bồi thường gấp đôi."
Loan Trì là một người tập võ, vừa dứt lời, anh ta đã nhảy tới chỗ Miêu Chí Quân ở gần mình nhất: "Anh Miêu, xin cầu chi viện."
Anh ta vừa mới thấy Daniel trả lại tiền dư cho Miêu Trí Quân, cho nên anh ta nhất định phải nắm chặt cơ hội.
"Tổ tông nhà chúng tôi ỷ vào tiền nhiều, mua hai món đồ chơi, thiếu chút nữa chỉnh tôi thành phá sản," Miêu Trí Quân cười ha hả mà từ trong túi móc ra tiền giấy không còn bao nhiêu, toàn bộ đưa cho Loan Trì, "May mắn thằng bé cũng mua vài món, bằng không kết cục cũng tốt hơn cậu và Tiểu Đinh bao nhiêu."
Loan Trì nhìn trang phục Ultraman trong tay Daniel, lại lần nữa cảm kích hướng Miêu Trí Quân gật đầu: "Cảm tạ ơn cứu mạng của anh Miêu."
Đinh Tư Dận rơi xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Loan Trì cầm đi toàn bộ gia sản của Miêu Trí Quân, cao hứng phấn chấn đi mua đồ ăn.
"Anh Trì, anh còn bao nhiêu có thể chừa cho tôi một ít không." Đinh Tư Dận chưa từ bỏ ý định mà đi theo, thấy rõ trong tay Loan Trì là hai mươi đồng, hai đồng một mảnh, anh lập tức bỏ cuộc.
22 tờ trừ bốn, xác thật không đủ mua hai phần nguyên liệu nấu ăn.
【 ha ha ha ha chua xót thiệt, 《nhà vô địch tán đả và ngôi sao giải trí hàng đầu trong nước lại làm ra chuyện như vậy 》】
【 Anh Trì: Lúc tôi lấy quán quân cũng chưa kích động đến thế】
【 Đinh Tư Dận quá thảm a ha ha ha 】
Con đường bên này bị chặn, Đinh Tư Dận chỉ có thể quay đầu đi tìm Yến Cửu.
Tuy rằng không xác định trong tay Yến Cửu còn có tiền dư hay không, nhưng tóm lại phải hỏi hỏi mới được.
Đinh Tư Dận vẻ mặt ngượng ngùng, mỉm cười đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt Yến Cửu: "Yến Tử~ có ở đây không ~"
Yến Cửu đang khom lưng rửa rau, nghe vậy ngước mắt liếc nhìn anh ta: "Nha, đây không phải Đinh công tử sao? Lại học hai tiếng heo kêu, tôi lập tức cho anh vay tiền."
Đinh Tư Dận, người chịu đựng sự sỉ nhục, ngay lập tức vặn lại: "Cậu xem nhẹ tình bạn sâu sắc giữa chúng ta như thế, tôi sẽ nhớ kỹ."
Có lẽ là đột nhiên lương tâm phát hiện, Yến Cửu lau khô tay, làm bộ muốn móc tiền từ trong túi ra.
Đinh Tư Dận lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Thế mới là anh em của tôi......."
Không đợi anh ta nói xong, Yến Cửu liền từ trong túi móc ra tiền giấy trước đó Đinh Tư Dận giúp cậu nhét vào đưa ra, hào phóng vẫy vẫy tay: "Với mệnh giá 980 tỷ, tùy tiện tiêu nè, ý tốt của tụi nhỏ, anh cũng có phần."
Đinh Tư Âm: ". . . . . . "
【 ủa má, mệnh giá thứ này lớn vậy sao? Tôi phải đi tra thử cái】
【《 tùy tiện tiêu nè 》】
【《 ý tốt của tụi nhỏ, anh cũng có phần》】
【 Yến Cửu người diễn hài kịch hả? Mẹ nó cười chết tui 】
【 Đinh Tư Dận: Hợp lại gác nơi này chờ trả thù tôi phải không ? 】
"Đừng quậy, Yến Tử, anh sốt ruột đi nấu nướng đây." Đinh Tư Dận làm bộ lơ đãng tùy ý lấy hai nhánh rau mùi từ mép thớt của Yến Cửu, tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại bị mắt sắc Yến Cửu không lưu tình chút nào mà vỗ tay đoạt trở về.
"Tiền dương gian một phân tôi cũng đều không có," Yến Cửu vỗ vỗ cái túi trống trơn của mình, "Đều bị con trai tôi cầm đi trước tiên hiếu kính tôi bên kia rồi."
【 ha ha cười chết, tôi bên kia, nói gì vậy ha ha ha 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất