Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Chương 42: Tủ quần áo
Biên dịch : Yên Hy
Phòng ngủ Yến Cửu, bao gồm phòng thay đồ và phòng tắm, rộng gần ba mươi mét vuông, cậu chạy ra ngoài, trong lúc đó cậu còn quay người về phía tủ quần áo, đá vào cánh cửa tủ nơi Tư Việt đang đứng trốn, trình độ này đối với người vừa khỏi bệnh nặng như cậu mà nói, không tính là nhỏ.
Bởi vậy khi người tổ làm phim đẩy ra cửa phòng ngủ cậu, Yến Cửu đang mang vẻ mặt mệt mỏi đỡ tủ quần áo, thở hồng hộc hoãn khí.
Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, giọt nước hơi lạnh theo ngọn tóc nhỏ màu đen bóng trơn bóng nhỏ giọt xuống, "Lạch cạch" một chút rớt trên vai, cuối cùng trượt vào cổ áo, lạnh đến mức Yến Cửu khẽ run lên.
【 ôi...... Không khí bỗng nhiên trở nên thiệt lạ 】
【 cầu xin, vì tôi muốn vợ xinh đẹp, mọc ra đến đây rồi, thật sự cầu xin 】
【 có cảm giác vô lực như thái giám dạo thanh lâu】
【 thấy một màn như vậy, tui đột nhiên có điểm hoài nghi Yến Cửu không có vợ 】
【 vậy Mạt Mạt từ đâu tới? 】
【...... Phía trước có chị em nói là, kỳ thật Mạt Mạt có thể là Yến Cửu sinh? 】
Có Mạt Mạt kêu Yến Cửu "bố" trước đây, cá biệt người xem phòng phát sóng trực tiếp suy đoán tự nhiên nháy mắt đã bị bao phủ ở khu bình luận.
"Cửu Cửu ~" Mạt Mạt nâng di động đưa đến trước mặt Yến Cửu, "Nó vẫn luôn ca hát ~"
"Cảm ơn Mạt Mạt giúp bố đem điện thoại lại đây," Yến Cửu từ trong tay Mạt Mạt lấy di động qua, trực tiếp nhấn nhận, "Alo, anh Thi làm sao vậy?"
"Tiểu Yến, tôi mang cơm trưa đến cho cậu và Mạt Mạt," tưởng tượng đến sắp được nhìn thấy Mạt Mạt, trong thanh âm Thi Hách Nhân lộ ra vui sướng khó có thể che giấu, "Hiện tại sắp đến tiểu khu rồi, cậu chuẩn bị nghênh đón tôi đi ~"
"Hiện tại?" Yến Cửu kinh ngạc hỏi ngược lại, "Nhưng mà anh Thi, hiện tại......"
Thi Hách Nhân liền trước cậu một bước mở miệng: "Ai Tiểu Yến, bên tôi có điện thoại, từ bên trường học, tôi tắt mắt trước nha, cậu cứ cầm chén đũa cbi trước đi."
Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Yến Cửu một câu "Tổ chương trình đang ở nhà tôi" cứ vậy nghẹn vào.
Trong chốc lát chỉ có thể làm người quay phim chú ý một chút, đừng quay đến anh Thi thôi.
【 sư ca(*)? Chẳng lẽ Yến Cửu còn tập võ? 】
(*)施哥[shī gē] Thi ca – anh Thi, bị nhầm thành 师哥[shī gē]sư ca.
【 có thể là tiền bối cùng công ty Yến Cửu không?】
【 thôi đi, chỉ bằng thứ như Yến Cửu, tiền bối nào có thể nguyện ý lui tới với cậu ta cơ chứ? 】
Thấy Yến Cửu cắt đứt điện thoại, Mạt Mạt nhanh chóng ôm đùi, ngửa đầu hỏi: "Tựa sei?"
Cửu Cửu cười đến vui vẻ, hẳn là bạn nhỏ còn đáng yêu hơn Mạt Mạt gọi điện thoại tới!
Yến Cửu ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt: "Là bác Thi tới đưa đồ ăn ngon cho Mạt Mạt nha."
Tâm tư bé con nhà cậu mẫn cảm, phải trấn an thích hợp một chút nhóc mới không nghĩ loạn.
Nghe được Cửu Cửu nói, bàn tay nhỏ khẩn trương của Mạt Mạt khẩn lập tức buông lỏng ra, cười nhảy vào trong lòng ngực Cửu Cửu cọ cọ lỗ tai cậu, làm nũng nói: "Dạ được ~~~"
Nhân viên công tác thấy thế lập tức thay khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dò hỏi: "Xin hỏi sư ca của thầy Yến là vị nào?"
Yến Cửu khẽ cười: "Là một người bạn tốt của tôi thôi, tới đưa cơm trưa cho tôi cùng Mạt Mạt."
Bởi vì chột dạ, Yến Cửu dù cho nhận điện thoại, hay nhân viên công tác đưa ra câu hỏi gì với mình, lúc cậu trả lời, tay vẫn luôn không rời khỏi cửa tủ.
【 sao ổng vẫn luôn duy trì tư thế kia dị a ha ha ha 】
【 không biết còn tưởng rằng tủ quần áo cậu ấy giấu người nào đâu 】
【mặt anh ấy hồng ghê luôn, giốn như bị người ta làm gì gì á 】
【 ha ha ha cũng không dám nói bậy nha chị em 】
Nhân viên công tác phía trước đi theo Nhậm Trát nam chinh bắc chiến, gặp qua nhiều ít trường hợp lớn, động tác nhỏ này của Yến Cửu ở trong mắt cô tự nhiên cực kỳ rõ ràng.
Huống chi, cô lúc nào cũng có thể nhìn đến làn đạn phòng phát sóng trực tiếp, căn cứ theo ý kiến của mọi người để điều chỉnh tiến độ quay chụp: "Kia thầy Yến ......"
Chân Hòa Lý giơ tay đánh gãy lời của nhân viên công tác: "Tiểu Cửu mới vừa tắm rửa xong, nếu cậu ấy đã nhận điện thoại xong, chúng ta liền đi ra ngoài chờ cậu ấy đi."
Tương tự người quay phim không muốn để nhân viên công tác làm Yến Cửu khó xử, vì thế cau mày ra hiệu với các cô, ý bảo mọi người hẳn nên rời khỏi phòng Yến Cửu.
Nhớ tới việc Nhậm Trát cùng Phí Nhân thình lình xảy ra từ chức, nhân viên công tác đi theo cũng phản ứng lại, đi theo người quay phim tốt bụng nhắc nhở hai cô dẫn đầu rời khỏi phòng Yến Cửu.
Cửa phòng ngủ vừa mới được đóng lại, Yến Cửu nhanh chóng mở cửa tủ ra, khẩn trương ngồi xổm người xuống hỏi: "Chồng, anh thế nào rồi?"
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhét vào tủ quần áo trốn như vậy nửa ngày đều sẽ không vui vẻ, huống chi là vai công chính có thể dễ như trở bàn tay muốn mạng nhỏ của cậu, nhưng không được nói vài câu dễ nghe dỗ người ta?
Câu 'chồng' này của Yến Cửu kêu thật sự thuận thục, thế cho nên làm Tư Việt đang nghẹn khuất không thôi trở nên rộng thoáng rất nhiều, huống chi, trước khi cậu đóng cửa tủ lại, hắn còn hôn được Cửu Cửu, quả thực là kiếm ngược.
Nghĩ đến đây, Tư Việt rộng lượng lắc lắc đầu, xua tay nói: "Không có việc gì."
Yến Cửu lo lắng Tư Việt ở bên trong co đến tê chân, vì thế thật cẩn thận đỡ người ra, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi: "Trước khi tôi cùng Mạt Mạt và tổ quay phim rời đi, chỉ có thể làm phiền anh vẫn luôn ở trong phòng ngủ."
Bằng không những nỗ lực vừa mới làm liền đều uổng phí.
Nếu Tư Việt bại lộ ở màn ảnh, rất có thể sẽ kích thích hành vi ghen tuông của Bạch Lạc, kế tiếp thậm chí còn sẽ dẫn phát ra phản ứng dây chuyền càng không tốt.
Cũng may Tư Việt còn tính phối hợp gật gật đầu, Yến Cửu cũng an tâm thoải mái nhẹ nhàng thở ra: "Vậy...... Anh cố gắng đừng phát ra tiếng gì, tôi ra ngoài trước, chồng."
"Cửu Cửu," Tư Việt đi đến ngồi xuống bên sô pha lùn ở đuôi giường, không yên tâm dặn dò, "Lúc quay chương trình, phải chú ý an toàn."
Yến Cửu ở ánh mắt cậu cảm nhận được quan tâm thiệt tình thực lòng, trong lòng căng thẳng, vội vã lung tung lên tiếng, theo sau vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
*
Yến Cửu vừa tới đến phòng khách, truyền đến tiếng đập cửa từ phía cửa vào.
Thi Hách Nhân tuy rằng có trao quyền vân tay, nhưng chủ ở nhà, y trực tiếp mở cửa tiến vào cũng không tốt.
Yến Cửu đi qua, phía trước mở cửa, làm tốt chuẩn bị ngăn trở màn ảnh giúp Thi Hách Nhân.
"Mạt Mạt, nhìn xem bác mang đến cái gì cho cháu nè ~"
Thi Hách Nhân mới vừa lộ diện, màn ảnh camera đã bị Yến Cửu duỗi tay đè xuống: "Xin lỗi a, bạn tôi là người ngoài, không thích bị quay."
"Được thầy Yến." Người quay phim trực tiếp chuyển hướng màn ảnh, chỉ để khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe được tiếng Yến Cửu nói chuyện với bạn bè.
Nhưng dù vậy, Thi Hách Nhân vẫn không có thể chạy thoát được kiểm tra của dân mạng thần thông quảng đại.
【người vừa mới tới! Còn có tiếng nói chuyện hiện tại, hình như là thầy của tụi tui! 】
【 thiệt hay giả vậy, màn ảnh chợt lóe mà qua mà thôi, chỗ nào có thể xem đến rõ ràng như vậy? 】
【 hẳn là ổng, bởi vì tui chưa từng thấy giáo viên đại học đẹp trai dị, năm trước tui từng học lớp của ổng, khi đó ổng chỉ là phó giáo sư 】
Thi Hách Nhân không biết việc bản thân xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến cho sóng to gió lớn, ôm Mạt Mạt không chịu buông tay, ngẩng đầu hỏi Yến Cửu: "Không phải nói ngày mai quay sao?"
Yến Cửu nhận lấy đồ ăn trong tay y đi vào phòng bếp, ngại đang phát sóng trực tiếp, cũng không nói quá nhiều: "Ừa, chỉ là quay trước một ngày, vẫn được."
"Đêm qua cậu còn sốt không?" Thi Hách Nhân hỏi xong, lệ thường kiểm tra giơ tay thử trán Yến Cửu, "Còn được, không có vấn đề quá lớn."
【 hiện tại tôi có thể xác nhận, chính là ổng! Thầy Thi Hách Nhân】
【 thật sự, thời điểm ông giảng bài cho tui tui, tự tin tương đương, nói trong lúc đi học, hết thảy lý luận lấy ông làm chuẩn, trong ban có người thấy ổng trẻ tuổi, liền khiêu khích ổng, hỏi ổng có tư cách gì, chẳng lẽ tài liệu giảng dạy cho ổng biên soạn à? 】
【 sau đó thì sao sau đó thì sao? 】
【 sau đó ổng thật sự để chúng tôi mở trang lót một tài liệu ra, lại chỉ họ tên giáo sư đảm nhiệm khóa trên màn hình—— Thi Hách Nhân 】
【 trời đ*, thật sự sướng đến tui, thiệt đẹp giai quá 】
【người trâu bò như vậy sao có thể làm bạn với Yến Cửu chứ, cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà 】
【 y có thể làm bạn cùng Yến Cửu, cũng vừa lúc chứng minh được Yến Cửu cũng rất ưu tú nhỉ? 】
"Mọi người cùng nhau ăn đi, cũng đến giờ cơm rồi," Thi Hách Nhân là người nhiệt tình, ngại để tổ làm phim nhìn bọn họ ăn cơm, "Tôi mang theo không ít đồ ăn lại đây đâu, đủ cho thật nhiều người ăn."
Nhân viên công tác làm lơ ánh mắt khát vọng của người quay phim, quyết đoán mở miệng từ chối: "Cảm ơn, không cần, chúng tôi lát nữa sẽ cùng nhau đặt đồ ăn."
Mà khi bọn họ nhìn đến Thi Hách Nhân từ trong hộp giữ nhiệt một mâm bưng ra từng món ăn một, vẫn không nhịn được sôi nổi dán lên.
Phát hiện hương vị đồ ăn nghe tựa như rất quý, bọn họ lập tức sửa lại miệng: "Vậy cảm ơn sư ca."
Không biết người hảo tâm này tên họ là gì, cũng chỉ có thể đi theo cách xưng hô của Yến Cửu.
"Khách khí cái gì, đều là bạn bè," Thi Hách Nhân giúp bọn họ xới cơm xong, giống như lơ đãng nói, "Còn muốn nhờ mọi người trên tiết mục quan tâm với Tiểu Yến và Mạt Mạt nhiều hơn."
Dì Yến thế nào cũng phải làm y mang lại nhiều đồ ăn một chút, nói là sợ Cửu Cửu cùng Mạt Mạt kén ăn, cho nên mỗi món đều mang một ít, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.
Ăn ké chột dạ, nhân viên công tác vừa mới ở trong phòng ngủ có ý đồ làm Yến Cửu khó xử không khỏi đỏ mặt đồng ý: "...... Được, đó là nhất định."
【 thật không hổ là giáo viên, dăm ba câu là có thể làm người ta mất mặt không thể từ chối ý định của mình】
【giáo viên này đã khơi dậy dục vọng tình yêu tri thức của tui 】
【sao anh ta lại quan tâm đến Yến Cửu như vậy nha, hai người bọn họ có thể nào là ... 】
【oa chà, CP kỳ quái lại tăng thêm rồi 】
Yến Cửu cân nhắc trong chốc lát phải mặc quần áo gì cho Mạt Mạt xuyên, liền hỏi Thi Hách Nhân một câu: "Bên ngoài có lạnh không?"
Thi Hách Nhân dùng đũa gắp tôm đã bóc vỏ cho Mạt Mạt, trả lời Yến Cửu: "Tôi vừa định nói, bên ngoài còn rất lạnh, lát nữa cậu phải mang thêm vài áo khoác cho Mạt Mạt mới được, cậu cũng mặc thêm vài món đi."
"Bá Thi măm thịt thịt ~ Cửu Cửu măm thịt thịt ~" Mạt Mạt gần nhất đang nỗ lực học tập dùng đũa, lúc gắp đồ ăn cho hai người, vậy mà trực tiếp xuyên lát thịt trên chiếc đũi, lúc dừng ở trong chén Cửu Cửu, sao cũng không đẩy xuống được.
Thấy thế, Mạt Mạt có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nhe răng cười: "Thiệt nà...... Dính gòi......"
Thi Hách Nhân thật sự quá thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạt Mạt, thấy tình huống này của bảo bối, y nhanh chóng ra tay hỗ trợ: "Tới, bác Thi giúp cháu lấy xuống nhé."
Mạt Mạt thấy lát thịt bị bé chọc đến náy, cũng không thể để Cửu Cửu và bá Thi măm măm được, liền trực tiếp lấy về trong chén mình, dẩu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thịt hư hư~"
Thi Hách Nhân vẫn luôn chú ý nghe được rõ ràng, nghe vậy, cũng cùng Mạt Mạt oán giận một câu: "Đúng vậy đúng vậy, thịt hư hư, hại Mạt Mạt chúng ta không vui."
Yến Cửu nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Tính của anh Thi thật là quá trẻ con.
【 a a a nụ cười này cũng quá cưng chiều rồi! Quan hệ Yến Cửu cùng giáo sư tuyệt đối không đơn giản! 】
【tui cũng muốn được thầy giáo dùng âm thanh dịu dàng như vậy dỗ 】
【hu hu màn ảnh có thể chếch đi tí tẹo được không, để chúng tôi nhìn xem giáo viên trông như thế nào hong? 】
【ổng thật sự siêu đẹp, tuy rằng sẽ kém hơn Yến Cửu một chút...... Nhưng phóng tầm mắt trong giưới giải trí, lại có mấy nghệ sĩ đẹp hơn Yến Cửu đâu 】
【 đương nhiên là có nha, Bạch Lạc không thể đẹp hơn Yến Cửu? 】
【người qua đường thuần, tôi thật đúng là cảm thấy Bạch Lạc không đẹp bằng Yến Cửu】
"Tôi cho rằng cậu ngày hôm qua muốn tôi hôm nay lại đây, là bởi vì muốn thảo luận với tôi......" Thi Hách Nhân tự động nuốt trở về từ mẫn cảm "Cưỡng chế yêu", "Vậy gì đâu, không nghĩ tới hôm nay cậu bắt đầu quay rồi."
Yến Cửu gắp cà rốt cho Mạt Mạt, lên tiếng: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn anh sang đây giúp tôi cho chó mèo ăn hai ngày."
Thi Hách Nhân cạn lời: "...... Tôi ở trong lòng cậu chỉ có một chút giá trị như vậy sao?"
Cũng chỉ xứng hỗ trợ đút chó mèo ăn?
Yến Cửu ra lệnh với Mạt Mạt: "Bé ngoan, con phát động tấn công làm nũng với bác Thi đi nào."
Binh lính Mạt Mạt trung thành nghe tiếng mà động, mở ra hai tay thịt nhỏ nhào tới phía bá Thi: "Làm ơn làm ơn ~ Bá Thi ~ Việt Quất không măm măm cơm sẽ thèm khóc á ~"
Thi Hách Nhân chỗ nào chịu được cái này, duỗi tay ôm bé con vào trong lòng ngực, như trúng cổ, người ta nói gì y sẽ đồng ý cái đó: "Được được được, bá Thi giúp Mạt Mạt đút nhóm Việt Quất măm măm cơm nha, không cho nó thèm khóc được không?"
Mạt Mạt chíp chip nói cảm ơn: "Dạ ~ cảm ơn bá Thi~"
【 Việt Quất:??? Chớ cue】
【 ha ha ha ha ha cười chết tôi, Yến Cửu rốt cuộc có biết người đưa tên cho cậu ấy rốt cuộc có địa vị gì không? 】
【Đệt mợ, tui đi tra thử, phí đăng ký giáo sư Thi ở Học viện thứ chín là một nghìn hai.]
【nhiều bao nhiêu đều không có chỗ dùng ha ha, ở trước mặt Yến Cửu cũng chỉ có thể lưu lạc đến giúp ảnh đút chó mèo hai này, tui thiệt là cười chết quá ha ha ha 】
Yến Cửu gắp gọi món ăn đặt trong chén, theo sau bưng chén vào phòng, quay đầu lại giải thích với Thi Hách Nhân cùng tổ làm phim: "Tôi vào nhà sắp xếp hành lý một chút, rất nhanh sẽ xong việc."
Nhìn vào thao tác mê mang của cậu, Thi Hách Nhân không khỏi tò mò hỏi: "Cậu sắp xếp hành lý, mang chén cơm vào làm gì?"
Sắc mặt Yến Cửu có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mạnh miệng giảo biện: "Vừa rồi tôi không ăn no, muốn đi vào lại ăn hai miếng, không được à?"
Thi Hách Nhân buông tay: "Cậu vui vẻ là được."
Tiễn đi Yến Cửu rồi, Thi Hách Nhân được ủy lấy trọng trách tùy tiện ngồi ở trên sô pha, cảm thấy mỹ mãn ôm Ni Ni, một cái tay khác chút không chút có vuốt ve đầu Gia Gia, bên người vây quanh một vòng chó phe phẩy đuôi xếp hàng chờ sờ.
Trên thế giới lại chó sinh vật đán yêu như bé mèo bé chó, sinh hoạt quả thật quá là tốt đẹp.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ Yến Cửu bị chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, người đàn ông thân hình cao lớn nắm thắt lưng từ bên trong đi ra, một khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến lợi hại.
Thi Hách Nhân nghe thấy động tĩnh mở to mắt, chỉ thiếu chút nữa sợ tè quần: "Cậu, cậu, cậu chui ra từ chỗ nào?!"
Thời gian này, Tư Việt không phải hẳn ở trong công ty sao? Như thế nào sẽ ở nhà?
Huống hồ từ lúc đi vào trong nhà Tiểu Yến đến bây giờ, đã ba tiếng, trong lúc này Tư Việt đều đang làm gì?
Còn có, trong tay hắn vì cái gì nắm một chiếc...... Thắt lưng?
Tâm tình Tư Việt hiển nhiên giống nhau, chẳng qua vẫn trả lời câu hỏi Thi Hách Nhân: "Tủ quần áo."
Thi Hách Nhân: "???"
Phòng ngủ Yến Cửu, bao gồm phòng thay đồ và phòng tắm, rộng gần ba mươi mét vuông, cậu chạy ra ngoài, trong lúc đó cậu còn quay người về phía tủ quần áo, đá vào cánh cửa tủ nơi Tư Việt đang đứng trốn, trình độ này đối với người vừa khỏi bệnh nặng như cậu mà nói, không tính là nhỏ.
Bởi vậy khi người tổ làm phim đẩy ra cửa phòng ngủ cậu, Yến Cửu đang mang vẻ mặt mệt mỏi đỡ tủ quần áo, thở hồng hộc hoãn khí.
Cậu mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, giọt nước hơi lạnh theo ngọn tóc nhỏ màu đen bóng trơn bóng nhỏ giọt xuống, "Lạch cạch" một chút rớt trên vai, cuối cùng trượt vào cổ áo, lạnh đến mức Yến Cửu khẽ run lên.
【 ôi...... Không khí bỗng nhiên trở nên thiệt lạ 】
【 cầu xin, vì tôi muốn vợ xinh đẹp, mọc ra đến đây rồi, thật sự cầu xin 】
【 có cảm giác vô lực như thái giám dạo thanh lâu】
【 thấy một màn như vậy, tui đột nhiên có điểm hoài nghi Yến Cửu không có vợ 】
【 vậy Mạt Mạt từ đâu tới? 】
【...... Phía trước có chị em nói là, kỳ thật Mạt Mạt có thể là Yến Cửu sinh? 】
Có Mạt Mạt kêu Yến Cửu "bố" trước đây, cá biệt người xem phòng phát sóng trực tiếp suy đoán tự nhiên nháy mắt đã bị bao phủ ở khu bình luận.
"Cửu Cửu ~" Mạt Mạt nâng di động đưa đến trước mặt Yến Cửu, "Nó vẫn luôn ca hát ~"
"Cảm ơn Mạt Mạt giúp bố đem điện thoại lại đây," Yến Cửu từ trong tay Mạt Mạt lấy di động qua, trực tiếp nhấn nhận, "Alo, anh Thi làm sao vậy?"
"Tiểu Yến, tôi mang cơm trưa đến cho cậu và Mạt Mạt," tưởng tượng đến sắp được nhìn thấy Mạt Mạt, trong thanh âm Thi Hách Nhân lộ ra vui sướng khó có thể che giấu, "Hiện tại sắp đến tiểu khu rồi, cậu chuẩn bị nghênh đón tôi đi ~"
"Hiện tại?" Yến Cửu kinh ngạc hỏi ngược lại, "Nhưng mà anh Thi, hiện tại......"
Thi Hách Nhân liền trước cậu một bước mở miệng: "Ai Tiểu Yến, bên tôi có điện thoại, từ bên trường học, tôi tắt mắt trước nha, cậu cứ cầm chén đũa cbi trước đi."
Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Yến Cửu một câu "Tổ chương trình đang ở nhà tôi" cứ vậy nghẹn vào.
Trong chốc lát chỉ có thể làm người quay phim chú ý một chút, đừng quay đến anh Thi thôi.
【 sư ca(*)? Chẳng lẽ Yến Cửu còn tập võ? 】
(*)施哥[shī gē] Thi ca – anh Thi, bị nhầm thành 师哥[shī gē]sư ca.
【 có thể là tiền bối cùng công ty Yến Cửu không?】
【 thôi đi, chỉ bằng thứ như Yến Cửu, tiền bối nào có thể nguyện ý lui tới với cậu ta cơ chứ? 】
Thấy Yến Cửu cắt đứt điện thoại, Mạt Mạt nhanh chóng ôm đùi, ngửa đầu hỏi: "Tựa sei?"
Cửu Cửu cười đến vui vẻ, hẳn là bạn nhỏ còn đáng yêu hơn Mạt Mạt gọi điện thoại tới!
Yến Cửu ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt: "Là bác Thi tới đưa đồ ăn ngon cho Mạt Mạt nha."
Tâm tư bé con nhà cậu mẫn cảm, phải trấn an thích hợp một chút nhóc mới không nghĩ loạn.
Nghe được Cửu Cửu nói, bàn tay nhỏ khẩn trương của Mạt Mạt khẩn lập tức buông lỏng ra, cười nhảy vào trong lòng ngực Cửu Cửu cọ cọ lỗ tai cậu, làm nũng nói: "Dạ được ~~~"
Nhân viên công tác thấy thế lập tức thay khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dò hỏi: "Xin hỏi sư ca của thầy Yến là vị nào?"
Yến Cửu khẽ cười: "Là một người bạn tốt của tôi thôi, tới đưa cơm trưa cho tôi cùng Mạt Mạt."
Bởi vì chột dạ, Yến Cửu dù cho nhận điện thoại, hay nhân viên công tác đưa ra câu hỏi gì với mình, lúc cậu trả lời, tay vẫn luôn không rời khỏi cửa tủ.
【 sao ổng vẫn luôn duy trì tư thế kia dị a ha ha ha 】
【 không biết còn tưởng rằng tủ quần áo cậu ấy giấu người nào đâu 】
【mặt anh ấy hồng ghê luôn, giốn như bị người ta làm gì gì á 】
【 ha ha ha cũng không dám nói bậy nha chị em 】
Nhân viên công tác phía trước đi theo Nhậm Trát nam chinh bắc chiến, gặp qua nhiều ít trường hợp lớn, động tác nhỏ này của Yến Cửu ở trong mắt cô tự nhiên cực kỳ rõ ràng.
Huống chi, cô lúc nào cũng có thể nhìn đến làn đạn phòng phát sóng trực tiếp, căn cứ theo ý kiến của mọi người để điều chỉnh tiến độ quay chụp: "Kia thầy Yến ......"
Chân Hòa Lý giơ tay đánh gãy lời của nhân viên công tác: "Tiểu Cửu mới vừa tắm rửa xong, nếu cậu ấy đã nhận điện thoại xong, chúng ta liền đi ra ngoài chờ cậu ấy đi."
Tương tự người quay phim không muốn để nhân viên công tác làm Yến Cửu khó xử, vì thế cau mày ra hiệu với các cô, ý bảo mọi người hẳn nên rời khỏi phòng Yến Cửu.
Nhớ tới việc Nhậm Trát cùng Phí Nhân thình lình xảy ra từ chức, nhân viên công tác đi theo cũng phản ứng lại, đi theo người quay phim tốt bụng nhắc nhở hai cô dẫn đầu rời khỏi phòng Yến Cửu.
Cửa phòng ngủ vừa mới được đóng lại, Yến Cửu nhanh chóng mở cửa tủ ra, khẩn trương ngồi xổm người xuống hỏi: "Chồng, anh thế nào rồi?"
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhét vào tủ quần áo trốn như vậy nửa ngày đều sẽ không vui vẻ, huống chi là vai công chính có thể dễ như trở bàn tay muốn mạng nhỏ của cậu, nhưng không được nói vài câu dễ nghe dỗ người ta?
Câu 'chồng' này của Yến Cửu kêu thật sự thuận thục, thế cho nên làm Tư Việt đang nghẹn khuất không thôi trở nên rộng thoáng rất nhiều, huống chi, trước khi cậu đóng cửa tủ lại, hắn còn hôn được Cửu Cửu, quả thực là kiếm ngược.
Nghĩ đến đây, Tư Việt rộng lượng lắc lắc đầu, xua tay nói: "Không có việc gì."
Yến Cửu lo lắng Tư Việt ở bên trong co đến tê chân, vì thế thật cẩn thận đỡ người ra, trong giọng nói tràn ngập xin lỗi: "Trước khi tôi cùng Mạt Mạt và tổ quay phim rời đi, chỉ có thể làm phiền anh vẫn luôn ở trong phòng ngủ."
Bằng không những nỗ lực vừa mới làm liền đều uổng phí.
Nếu Tư Việt bại lộ ở màn ảnh, rất có thể sẽ kích thích hành vi ghen tuông của Bạch Lạc, kế tiếp thậm chí còn sẽ dẫn phát ra phản ứng dây chuyền càng không tốt.
Cũng may Tư Việt còn tính phối hợp gật gật đầu, Yến Cửu cũng an tâm thoải mái nhẹ nhàng thở ra: "Vậy...... Anh cố gắng đừng phát ra tiếng gì, tôi ra ngoài trước, chồng."
"Cửu Cửu," Tư Việt đi đến ngồi xuống bên sô pha lùn ở đuôi giường, không yên tâm dặn dò, "Lúc quay chương trình, phải chú ý an toàn."
Yến Cửu ở ánh mắt cậu cảm nhận được quan tâm thiệt tình thực lòng, trong lòng căng thẳng, vội vã lung tung lên tiếng, theo sau vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
*
Yến Cửu vừa tới đến phòng khách, truyền đến tiếng đập cửa từ phía cửa vào.
Thi Hách Nhân tuy rằng có trao quyền vân tay, nhưng chủ ở nhà, y trực tiếp mở cửa tiến vào cũng không tốt.
Yến Cửu đi qua, phía trước mở cửa, làm tốt chuẩn bị ngăn trở màn ảnh giúp Thi Hách Nhân.
"Mạt Mạt, nhìn xem bác mang đến cái gì cho cháu nè ~"
Thi Hách Nhân mới vừa lộ diện, màn ảnh camera đã bị Yến Cửu duỗi tay đè xuống: "Xin lỗi a, bạn tôi là người ngoài, không thích bị quay."
"Được thầy Yến." Người quay phim trực tiếp chuyển hướng màn ảnh, chỉ để khán giả phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe được tiếng Yến Cửu nói chuyện với bạn bè.
Nhưng dù vậy, Thi Hách Nhân vẫn không có thể chạy thoát được kiểm tra của dân mạng thần thông quảng đại.
【người vừa mới tới! Còn có tiếng nói chuyện hiện tại, hình như là thầy của tụi tui! 】
【 thiệt hay giả vậy, màn ảnh chợt lóe mà qua mà thôi, chỗ nào có thể xem đến rõ ràng như vậy? 】
【 hẳn là ổng, bởi vì tui chưa từng thấy giáo viên đại học đẹp trai dị, năm trước tui từng học lớp của ổng, khi đó ổng chỉ là phó giáo sư 】
Thi Hách Nhân không biết việc bản thân xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến cho sóng to gió lớn, ôm Mạt Mạt không chịu buông tay, ngẩng đầu hỏi Yến Cửu: "Không phải nói ngày mai quay sao?"
Yến Cửu nhận lấy đồ ăn trong tay y đi vào phòng bếp, ngại đang phát sóng trực tiếp, cũng không nói quá nhiều: "Ừa, chỉ là quay trước một ngày, vẫn được."
"Đêm qua cậu còn sốt không?" Thi Hách Nhân hỏi xong, lệ thường kiểm tra giơ tay thử trán Yến Cửu, "Còn được, không có vấn đề quá lớn."
【 hiện tại tôi có thể xác nhận, chính là ổng! Thầy Thi Hách Nhân】
【 thật sự, thời điểm ông giảng bài cho tui tui, tự tin tương đương, nói trong lúc đi học, hết thảy lý luận lấy ông làm chuẩn, trong ban có người thấy ổng trẻ tuổi, liền khiêu khích ổng, hỏi ổng có tư cách gì, chẳng lẽ tài liệu giảng dạy cho ổng biên soạn à? 】
【 sau đó thì sao sau đó thì sao? 】
【 sau đó ổng thật sự để chúng tôi mở trang lót một tài liệu ra, lại chỉ họ tên giáo sư đảm nhiệm khóa trên màn hình—— Thi Hách Nhân 】
【 trời đ*, thật sự sướng đến tui, thiệt đẹp giai quá 】
【người trâu bò như vậy sao có thể làm bạn với Yến Cửu chứ, cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà 】
【 y có thể làm bạn cùng Yến Cửu, cũng vừa lúc chứng minh được Yến Cửu cũng rất ưu tú nhỉ? 】
"Mọi người cùng nhau ăn đi, cũng đến giờ cơm rồi," Thi Hách Nhân là người nhiệt tình, ngại để tổ làm phim nhìn bọn họ ăn cơm, "Tôi mang theo không ít đồ ăn lại đây đâu, đủ cho thật nhiều người ăn."
Nhân viên công tác làm lơ ánh mắt khát vọng của người quay phim, quyết đoán mở miệng từ chối: "Cảm ơn, không cần, chúng tôi lát nữa sẽ cùng nhau đặt đồ ăn."
Mà khi bọn họ nhìn đến Thi Hách Nhân từ trong hộp giữ nhiệt một mâm bưng ra từng món ăn một, vẫn không nhịn được sôi nổi dán lên.
Phát hiện hương vị đồ ăn nghe tựa như rất quý, bọn họ lập tức sửa lại miệng: "Vậy cảm ơn sư ca."
Không biết người hảo tâm này tên họ là gì, cũng chỉ có thể đi theo cách xưng hô của Yến Cửu.
"Khách khí cái gì, đều là bạn bè," Thi Hách Nhân giúp bọn họ xới cơm xong, giống như lơ đãng nói, "Còn muốn nhờ mọi người trên tiết mục quan tâm với Tiểu Yến và Mạt Mạt nhiều hơn."
Dì Yến thế nào cũng phải làm y mang lại nhiều đồ ăn một chút, nói là sợ Cửu Cửu cùng Mạt Mạt kén ăn, cho nên mỗi món đều mang một ít, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.
Ăn ké chột dạ, nhân viên công tác vừa mới ở trong phòng ngủ có ý đồ làm Yến Cửu khó xử không khỏi đỏ mặt đồng ý: "...... Được, đó là nhất định."
【 thật không hổ là giáo viên, dăm ba câu là có thể làm người ta mất mặt không thể từ chối ý định của mình】
【giáo viên này đã khơi dậy dục vọng tình yêu tri thức của tui 】
【sao anh ta lại quan tâm đến Yến Cửu như vậy nha, hai người bọn họ có thể nào là ... 】
【oa chà, CP kỳ quái lại tăng thêm rồi 】
Yến Cửu cân nhắc trong chốc lát phải mặc quần áo gì cho Mạt Mạt xuyên, liền hỏi Thi Hách Nhân một câu: "Bên ngoài có lạnh không?"
Thi Hách Nhân dùng đũa gắp tôm đã bóc vỏ cho Mạt Mạt, trả lời Yến Cửu: "Tôi vừa định nói, bên ngoài còn rất lạnh, lát nữa cậu phải mang thêm vài áo khoác cho Mạt Mạt mới được, cậu cũng mặc thêm vài món đi."
"Bá Thi măm thịt thịt ~ Cửu Cửu măm thịt thịt ~" Mạt Mạt gần nhất đang nỗ lực học tập dùng đũa, lúc gắp đồ ăn cho hai người, vậy mà trực tiếp xuyên lát thịt trên chiếc đũi, lúc dừng ở trong chén Cửu Cửu, sao cũng không đẩy xuống được.
Thấy thế, Mạt Mạt có chút ngượng ngùng thè lưỡi, nhe răng cười: "Thiệt nà...... Dính gòi......"
Thi Hách Nhân thật sự quá thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạt Mạt, thấy tình huống này của bảo bối, y nhanh chóng ra tay hỗ trợ: "Tới, bác Thi giúp cháu lấy xuống nhé."
Mạt Mạt thấy lát thịt bị bé chọc đến náy, cũng không thể để Cửu Cửu và bá Thi măm măm được, liền trực tiếp lấy về trong chén mình, dẩu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thịt hư hư~"
Thi Hách Nhân vẫn luôn chú ý nghe được rõ ràng, nghe vậy, cũng cùng Mạt Mạt oán giận một câu: "Đúng vậy đúng vậy, thịt hư hư, hại Mạt Mạt chúng ta không vui."
Yến Cửu nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Tính của anh Thi thật là quá trẻ con.
【 a a a nụ cười này cũng quá cưng chiều rồi! Quan hệ Yến Cửu cùng giáo sư tuyệt đối không đơn giản! 】
【tui cũng muốn được thầy giáo dùng âm thanh dịu dàng như vậy dỗ 】
【hu hu màn ảnh có thể chếch đi tí tẹo được không, để chúng tôi nhìn xem giáo viên trông như thế nào hong? 】
【ổng thật sự siêu đẹp, tuy rằng sẽ kém hơn Yến Cửu một chút...... Nhưng phóng tầm mắt trong giưới giải trí, lại có mấy nghệ sĩ đẹp hơn Yến Cửu đâu 】
【 đương nhiên là có nha, Bạch Lạc không thể đẹp hơn Yến Cửu? 】
【người qua đường thuần, tôi thật đúng là cảm thấy Bạch Lạc không đẹp bằng Yến Cửu】
"Tôi cho rằng cậu ngày hôm qua muốn tôi hôm nay lại đây, là bởi vì muốn thảo luận với tôi......" Thi Hách Nhân tự động nuốt trở về từ mẫn cảm "Cưỡng chế yêu", "Vậy gì đâu, không nghĩ tới hôm nay cậu bắt đầu quay rồi."
Yến Cửu gắp cà rốt cho Mạt Mạt, lên tiếng: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn anh sang đây giúp tôi cho chó mèo ăn hai ngày."
Thi Hách Nhân cạn lời: "...... Tôi ở trong lòng cậu chỉ có một chút giá trị như vậy sao?"
Cũng chỉ xứng hỗ trợ đút chó mèo ăn?
Yến Cửu ra lệnh với Mạt Mạt: "Bé ngoan, con phát động tấn công làm nũng với bác Thi đi nào."
Binh lính Mạt Mạt trung thành nghe tiếng mà động, mở ra hai tay thịt nhỏ nhào tới phía bá Thi: "Làm ơn làm ơn ~ Bá Thi ~ Việt Quất không măm măm cơm sẽ thèm khóc á ~"
Thi Hách Nhân chỗ nào chịu được cái này, duỗi tay ôm bé con vào trong lòng ngực, như trúng cổ, người ta nói gì y sẽ đồng ý cái đó: "Được được được, bá Thi giúp Mạt Mạt đút nhóm Việt Quất măm măm cơm nha, không cho nó thèm khóc được không?"
Mạt Mạt chíp chip nói cảm ơn: "Dạ ~ cảm ơn bá Thi~"
【 Việt Quất:??? Chớ cue】
【 ha ha ha ha ha cười chết tôi, Yến Cửu rốt cuộc có biết người đưa tên cho cậu ấy rốt cuộc có địa vị gì không? 】
【Đệt mợ, tui đi tra thử, phí đăng ký giáo sư Thi ở Học viện thứ chín là một nghìn hai.]
【nhiều bao nhiêu đều không có chỗ dùng ha ha, ở trước mặt Yến Cửu cũng chỉ có thể lưu lạc đến giúp ảnh đút chó mèo hai này, tui thiệt là cười chết quá ha ha ha 】
Yến Cửu gắp gọi món ăn đặt trong chén, theo sau bưng chén vào phòng, quay đầu lại giải thích với Thi Hách Nhân cùng tổ làm phim: "Tôi vào nhà sắp xếp hành lý một chút, rất nhanh sẽ xong việc."
Nhìn vào thao tác mê mang của cậu, Thi Hách Nhân không khỏi tò mò hỏi: "Cậu sắp xếp hành lý, mang chén cơm vào làm gì?"
Sắc mặt Yến Cửu có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mạnh miệng giảo biện: "Vừa rồi tôi không ăn no, muốn đi vào lại ăn hai miếng, không được à?"
Thi Hách Nhân buông tay: "Cậu vui vẻ là được."
Tiễn đi Yến Cửu rồi, Thi Hách Nhân được ủy lấy trọng trách tùy tiện ngồi ở trên sô pha, cảm thấy mỹ mãn ôm Ni Ni, một cái tay khác chút không chút có vuốt ve đầu Gia Gia, bên người vây quanh một vòng chó phe phẩy đuôi xếp hàng chờ sờ.
Trên thế giới lại chó sinh vật đán yêu như bé mèo bé chó, sinh hoạt quả thật quá là tốt đẹp.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ Yến Cửu bị chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, người đàn ông thân hình cao lớn nắm thắt lưng từ bên trong đi ra, một khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến lợi hại.
Thi Hách Nhân nghe thấy động tĩnh mở to mắt, chỉ thiếu chút nữa sợ tè quần: "Cậu, cậu, cậu chui ra từ chỗ nào?!"
Thời gian này, Tư Việt không phải hẳn ở trong công ty sao? Như thế nào sẽ ở nhà?
Huống hồ từ lúc đi vào trong nhà Tiểu Yến đến bây giờ, đã ba tiếng, trong lúc này Tư Việt đều đang làm gì?
Còn có, trong tay hắn vì cái gì nắm một chiếc...... Thắt lưng?
Tâm tình Tư Việt hiển nhiên giống nhau, chẳng qua vẫn trả lời câu hỏi Thi Hách Nhân: "Tủ quần áo."
Thi Hách Nhân: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất