Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 47: Em Tư

Trước Sau
Biên dịch : Yên Hy

Không biết qua bao lâu, trong phòng bếp bỗng nhiên vang lên một tiếng "Bang" giòn vang, ngay sau đó, Khâu Khâu liền thấp giọng hô lên: "Xin lỗi ạ......"

Nhìn đến anh trai Khâu Khâu kinh hoảng thất thố, Mạt Mạt vội vàng từ thảm thượng bò lên, chạy tới giữ chặt tay nhóc: "Anh trai Khâu Khâu, sao thế ?"

"Anh muốn rót chút nước cho chú Tiểu Cửu...... chỉ là...... chỉ là không cẩn thận làm rơi vỡ ly." Khâu Khâu bẹp bẹp miệng, mắt thấy liền sợ hãi đến khóc lên.

Này nếu ở trong nhà, bố khẳng định đã bắt đầu phê bình mình, cho nên chú Tiểu Cửu khẳng định cũng sẽ phê bình mình.

Mạt Mạt lôi kéo cậu nhóc tránh đi mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, theo sau xoay chuyển tròng mắt, cười tủm tỉm an ủi Khâu Khâu: "Không sao đâu anh Khâu Khâu, anh lui lại, là Mạt Mạt làm vỡ!"

"Chỉ là chú Tiểu Cửu sẽ đánh em." Khâu Khâu nhịn không được khóc lên.

"Sẽ không đâu!" Mạt Mạt nâng lên tay thịt nhỏ xoa nước mắt cho nhóc, "Cửu Cửu sẽ không đánh em đâu!"

Khâu Khâu lấp lánh nước mắt nhìn Mạt Mạt: "Thật vậy chăng?"

Chú Tiểu Cửu thật là người bố tốt nhất nhóc từng gặp, so với bố nhóc tốt hơn một ngàn lần, không, là một ngàn lẻ một lần!

Mạt Mạt chắc chắn gật đầu: "Đún nha! Không phải sợ! Anh Khâu Khâu lại đây, là Mạt Mạt làm vỡ ly!"

Khâu Khâu sùng bái nhìn bé.

Em trai Mạt Mạt thật sự lợi hại quá.

Quả thực còn muốn lợi hại hơn so với hoạt hình siêu nhân vũ trụ!

Mạt Mạt tự hào ưỡn ngực, "Giống sói nà, em giống ngỗng tử ca của á ~

【 vừa muốn khóc, nước mắt lập tức nghẹn về 】

【 ha ha ha đúng vậy, vốn đang cho rằng không khí muốn trở nên ôn nhu chứ 】

【 tui vô cùng cảm động ha ha ha ha ha 】

【 tôi cũng thế, cho rằng Mạt Mạt muốn bắt đầu giảng cho Khâu Khâu nghe, của là bố kiên nhẫn hòa ái cỡ nào ha ha ha 】

【 bất quá mặc kệ như thế nào, Mạt Mạt hiển nhiên sẽ thay Khâu Khâu gánh trách nhiệm này】

【 hu hu tui thật sự rất thích Mạt Mạt, rốt cuộc thông qua con đường gì mới có thể được em bé như Mạt Mạt chứ 】

*

Chơi cùng Phoebe, Nini và Anh Đào phối xong màu sắc váy búp bê Barbie, Yến Cửu về tới phòng, một đầu chui vào trong ổ chăn.

Bé gái thật sự rất dễ trở nên vui vẻ, vừa rồi cậu chỉ khen một câu các bé gái thật xinh đẹp, Anh Đào cùng Nini đã vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, một hai phải nhảy hai điệu tỏ vẻ cảm ơn cậu, các cô bé nhảy xong, cậu lại bị kéo tay về nghe xong Phoebe hát xong bài hát tiếng Anh mới học mới được thả đi.

Ngày hôm qua ban đêm ngủ cũng không phải quá ngoan, như cũ mơ thấy Tư Việt, nhưng khiến Yến Cửu cảm thấy thập phần hoảng sợ, Tư Việt chẳng những không nói lời ác độc với cậu, thậm chí còn...... Ôm cậu hôn một cái.

Cảm giác kinh khủng đến đáng sợ không khác hiện trường cậu thấy Hương Hương nhận Việt Quất thành anh cả làm bao.

Yến Cửu uể oải ngáp một cái, móc di động ra nhìn thời gian, lại đột nhiên phát hiện Thanh Nhiệm Vụ có bạn tốt trên diễn đàn gửi tin nhắn cho cậu.

Thế mà là trả lời từ Người Thích Văn Học Cưỡng Chế.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Tôi hết bận rồi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện phiếm 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Rái cá biển vỗ tay.GIF】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Xin chào, còn ở đó không? 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Rái cá biển vỗ tay.GIF】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: tôi đã xem xong《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》, cảm giác rất ổn, chúng ta có thể giao lưu một chút 】

Ngoài lúc đọc tiểu thuyết ra, Yến Cửu không có thói quen thường xuyên xem di động, bởi vậy liền xem nhẹ tin nhắn Người Thích Văn Học Cưỡng Chế gửi tới, cứ vậy bị kéo dài ra lâu đến vậy.

Lúc này nhìn đến người ta gửi tin nhắn đầy chân thành, Yến Cửu khó tránh khỏi có điểm ngượng ngùng, vì thế nhanh tay trả lời.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Thiệt ngại quá, mấy ngày nay tôi hơi bận, không có thời gian lướt diễn đàn xem tiểu thuyết, xin lỗi nha 】

Vốn tưởng rằng thời gian trả lời là vào lúc nghỉ trưa, thể nào đến buổi chiều người ta mới trả lời, không nghĩ tới đối phương rất nhanh đã gửi tin nhắn lại.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Không có gì, mỗi người đều có lúc bận, vừa lúc tôi trong lúc xong《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》cậu đề cử rồi, tôi cảm thấy câu chuyện này cực kỳ rung động lòng người, cảnh lôi cuốn ngoạn mục 】



Xét thấy không biết tuổi tác cùng giới tính đối phương, Yến Cửu thật sự lo lắng y là đứa nhỏ, hơn nữa rất dễ lầm đường lạc lối, quá mức mê luyến tính cách biến thái bệnh kiều này.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Nhóc, nhưng cảnh ngoạn mục này không thịnh hành đâu, nếu trong hiện thực gặp được tình huống này, nhất định phải chạy nhanh chạy, đánh xe chạy, ngàn vạn đừng do dự 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Tôi là con trai, đã thành niên 】

Xem xong câu trả lời này, Yến Cửu trời sinh thích nhọc lòng lại trở nên không yên ổn.

Vừa mới lo lắng đối phương bị phạm tội, nhưng hiện tại lại lo lắng y sẽ phạm tội.

Khó làm ghế.

Cậu ngẫm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nhiều lời hai câu.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Nhóc, cậu xác định cậu chỉ xem "văn học Cưỡng chế" coi như một loại hình tiểu thuyết thích xem thôi đúng không 】

Nào biết đối phương căn bản không có trả lời vấn đề này.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Anh, anh xem cái này, là bởi vì thích thích cảm giác vô nhân tính sao? Anh thích roi hay là gậy gỗ? 】

Sau lưng Yến Cửu tức khắc dâng lên một tầng mồ hôi lạnh.

Sợ là trễ rồi, đã bắt đầu thảo luận vấn đề nhân tính, roi cùng gậy gỗ.

Thấy Yến Cửu nửa ngày không trả lời, đối phương lại đã gửi một tin nhắn mới lại đây, nhưng đổi đề tài.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Tôi chỉ tùy tiện hỏi nhằm vào cốt truyện, bản thân tôi đối với loại hành vi này căm thù đến tận xương tuỷ 】

Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra.

Vậy là tốt rồi, chẳng qua vẫn không thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Có đôi khi...... Có lẽ chỉ có thể nói ra lời trong lòng với những người xa lạ 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Kỳ thật lòng tôi vẫn luôn có một người thích 】

Thật là một câu ngây thơ.

Đầu ngón tay Yến Cửu lướt nhanh trên màn hình.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Cậu là học sinh? 】

Đối phương nhanh chóng trả lời.

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Không thể sao? 】

Xem ra là học sinh.

Yến Cửu không khỏi bớt chút phòng bị với cậu ấy.

Thừa dịp cậu nhóc còn nhỏ, để cho thiếu gia tiểu Yến cậu tới ngăn cơn sóng dữ này đi.

Chỉ cần cậu dùng phương thức hợp lý hợp pháp chọc được người trong lòng vui, vậy tâm lý cậu nhóc sẽ không thay đổi đến vặn vẹo

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Người cậu thích là con trai hay con gái? 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Là con trai 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Vậy người đó lớn hơn hay nhỏ hơn cậu 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Lớn hơn tôi 】

Yến Cửu nhướng mày.

Chậc, còn là theo niên hạ chó nữa chứ.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Tính cách người đó thế nào? 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Tính cách anh ấy rất tốt, hiền hoà lại đáng yêu, chẳng qua...... Tôi cảm thấy hiện tại ảnh không thể thích tôi 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Cái ....... này tự dùng thật sự là lạ, anh ta trước kia từng thích cậu ?】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Đúng vậy, chúng tôi đã từng yêu nhau 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Anh ấy, chính là duy nhất của tôi】



??? Chơi khó xử vậy luôn?

Yến Cửu bị phi chủ lưu này dùng từ lôi ra một thân nổi da gà, nhưng niệm tình người trẻ còn nguyện ý tâm sự với mình, cậu vẫn nỗ lực nhịn lại xúc động nổi da gà.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi:...... Nhìn ra được cậu rất cần anh ta 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Đúng vậy anh, cho nên anh cảm thấy tôi nên làm thế nào đã có được tâm anh ấy lần nữa? 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Hóa ra, tôi hèn nhát đến nỗi, ngay cả nói "tôi yêu anh ấy" cũng khó mở miệnh 】

Yến Cửu: "......" Nhịn.

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Vậy cậu thử giả bộ nhu nhược, giả bộ tiểu bạch hoa, tranh thủ đồng tình anh ta, làm anh ta thương cậu 】

【 Người Thích Văn Học Cưỡng Chế: Giả bộ nhu nhược...... Hữu dụng không? 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Nếu anh ta từng thích cậu, tính cách lại rất hiền hoà, cậu giả bộ nhu nhược khẳng định có chỗ dùng, rốt cuộc không ai có thể cự tuyệt niên hạ ngây thơ liếm chó 】

【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: A không phải, tôi nói sai rồi, không ai có thể cự tuyệt chó con niên hạ ngây thơ】

Nghe được dưới lầu truyền đến tiếng ly nước vỡ toang, Yến Cửu nhanh chóng bỏ qua di động, như cá chép lộn mình từ trên giuờng nhảy lên, cao giọng hô về dưới lầu: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Cậu đang muốn nhanh chóng chạy xuống lầu xem xét tình huống, nhưng mới vừa đứng dậy, đã bị cảm giác choáng váng chợt đánh úp lại đánh bại, bị bắt ngồi ở mép giường nghỉ một chốc, mới cất di động, vừa chạy xuống vừa an ủi: " Không phải sợ, chú Cửu lập tức tới đây!"

Yến Cửu bay nhanh xuống lầu, vận động biên độ kịch liệt làm cậu không nhịn xuống ho nhẹ vài tiếng.

"Cửu Cửu ~ con không cẩn thận làm vỡ cái ly......" Mạt Mạt xoắn ngón tay, ánh mắt mơ hồ, không dám ngẩng đầu xem đôi mắt Cửu Cửu.

Yến Cửu đương nhiên hiểu biết bé con nhà mình ấu tể nhà mình nhất, nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên này của Mạt Mạt, lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.

"Hai đứa không có bị thương chứ?" Vẫn phải loại khả năng này trước.

Hai bé con lắc lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Không có......"

Yến Cửu vẫn không quá tin tưởng, ôm hai đứa ngồi lên sô pha kiểm tra tay chân, phát hiện xác thật không bị thương, mới yên lòng.

Mạt Mạt sợ Cửu Cửu thông minh sẽ phát hiện chân tướng sự tình, vì thế lại cường điệu một lần: "Mạt Mạt không cẩn thận làm vỡ ly, sau này nhất định không bị nữa!"

Yến Cửu vừa muốn cười trả lời một tiếng "Được", chuẩn bị đi dọn dẹp mảnh vụn thủy tinh, đem chuyện này cứ vậy lược đi, nhưng Khâu Khâu chung quy vẫn không để em trai Mạt Mạt khiêng cái tội này cho mình.

Nhóc tiến lên túm chặt ngón tay chú Tiểu Cửu, khóc lóc thẳng thắn: "Hu hu...... Chú Tiểu, là con... ... Là con không cẩn thận làm vỡ ly."

Mạt Mạt khẩn trương nắm chặt tay thịt nhỏ.

Tuy rằng Cửu Cửu sẽ không vì việc vỡ ly mà dạy dỗ bé, nhưng sẽ trách bé vì việc lại nói dối!

Hu hu, ngoài việc giúp anh trai Khâu Khâu, Mạt Mạt về sau không bao giờ nói dối nữa!

"Không sao đâu Khâu Khâu, mặc kệ là ai làm vỡ, chỉ cần không phải cố ý, sẽ không bị trách," Yến Cửu sờ sờ đầu dưa của Khâu Khâu cùng Mạt Mạt, "Bời vì trong lòng hai đứa rất khổ sở, hơn nữa về sau lúc làm cũng sẽ cẩn thận hơn, cho nên sẽ không có ai phê bình mấy đứa, không phải sợ."

【thì ra làm sai có thể không cần bị mắng, rơi lệ 】

【 tôi lại nghĩ tới khi còn nhỏ không cẩn thận làm đổ chai nước tương, ba tôi một chân đá tôi vào trong đống củi 】

【 bảo bối Khâu Khâu thật sự quá đáng thương, tui vì sao luôn cảm thấy nhóc ở trong nhà cũng không quá hạnh phúc? 】

【 tôi cũng cho là như vậy, nhóc hình như chỉ có khi ở bên cạnh Mạt Mạt cùng Cửu Cửu mới có thể thả lỏng lại một chút 】

【 Yến Cửu thật sự dịu dàng quá, tôi thật sự sẽ ở thời gian bất đồng lặp lại yêu cậu ấy 】

Yến Cửu đặt điện thoại ở trên bàn trà, cầm cái ky và cây chổi đến phòng bếp dọn đi mảnh vụn thủy tinh.

Mạt Mạt đột nhiên nâng di động chạy tới: "Cửu Cửu ~ đang ong ong ong nè ~"

Lòng bàn tay thịt nhỏ lơ đãng xẹt qua màn hình điện thoại, trực tiếp nhận điện thoại.

Giọng Tư Việt truyền đến từ ống nghe: "Cửu Cửu, thời gian này anh gọi điện thoại cho em, sẽ không quấy rầy em chứ."

Mạt Mạt sau khi nghe thấy, vui mừng nhe răng: "B......"

Yến Cửu sợ Mạt Mạt trước màn ảnh gọi Tư Việt là ba, vội vàng vươn tay, cực kỳ kịp thời ấn câu 'ba' trong miệng Mạt Mạt trở về, ở bên tai nhỏ giọng nhắc nhở Mạt Mạt: "Gọi em trai, emTư."

Mạt Mạt không chút do dự nói với microphone, giọng sữa mềm mềm hô: "Em Tư~"

Tư Việt: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau