[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!
Chương 8: Không ngoài ý muốn.
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
| Có một số chuyện chỉ cần suy đoán một chút là có thể đoán được cái kết! |
\*\*\*\*
Con người sống trên đời này sẽ vì điều gì đó mà bất chấp tất cả, còn bây giờ Lục Trì Mạn hắn chỉ vì ăn mà bất chấp hình tượng dùng tay bốc thức ăn.
Hết cách!
Bởi vì Hoa Lạc Vũ, nam chính thêm thắt của chúng ta vẫn chưa tha cho cái tay của hắn, đáng giận nhất là y rõ ràng đã trở lại bình thường, còn ăn cơm đến là ngon kia mà!
Không cần thắc mắc hắn vì sao lại không thể tự ăn cơm, bởi vì, y cầm chính là tay phải của hắn!
Cho nên, ăn cơm còn cầm tay là cái phong cách độc đáo gì cơ chứ?
Các ngươi biết không?
"Tiểu nương tử đừng bốc như thế, sẽ bị bẩn tay!" Hoa Lạc Vũ giả vờ nghiêm mặt, nhưng nụ cười lưu manh kia lại cực kì chói mắt, ỷ vào việc trong tay có đũa liền gắp đủ thứ đưa tới: "Phu quân đút ngươi ăn, thế nào?"
"…" Không thế nào cả! Rốt cuộc thì tại sao hắn lại phải nhịn cái tên lưu manh này cơ chứ?
\[Vì nhiệm vụ đó!\]
\[Mi câm miệng!\] Đừng có suốt ngày chạy ra thêm đất diễn!
\[…\] Hừ! Chỉ biết mắng nó thôi!
Lục Trì Mạn nuốt xuống một miếng thịt, nuốt xuống cả xúc động muốn mắng người.
Nhiệm vụ x1
Nhiệm vụ x2
Nhiệm vụ x3
Nhiệm vụ x...
Hắn mỉm cười hết sức thân thiện: "Ngươi bỏ tay ta ra không được sao?"
"Không được!" Hoa Lạc Vũ lắc đầu, nghiêm túc như trẻ con nắm chặt hơn một chút nói: "Ta phải nắm tay tiểu nương tử thật chặt, nếu không có người xấu bắt mất tiểu nương tử thì ta phải làm sao đây?"
"…" Bổ não quá nhiều là không tốt đâu, nghĩ nhiều tóc sẽ bạc đấy! Hắn chìa tay trái của mình ra thương lượng: "Nếu không thì ngươi nắm tay bên này đi!"
Nào ngờ vừa nghe hắn nói thế, phản ứng của Hoa Lạc Vũ giống như gặp phải boss lớn, kinh hãi kêu lên: "Sao tiểu nương tử lại muốn ta cầm tay này?...A! Chẳng lẽ là tiểu nương tử muốn đút cho ta? Không được, không được,...tiểu nương tử là để sủng ái, sao có thể làm việc này cơ chứ! Ngươi làm như thế ta làm sao có thể chịu được? Ta một đấng nam nhi khỏe mạnh làm sao có thể ngồi yên tâm để ngươi đút được? Vẫn là ta đút cho tiểu nương tử ăn mới đúng!"
Lục Trì Mạn: "???"
Lục Trì Mạn: "!!!"
Lục Trì Mạn: "…"
Hắn mẹ nó muốn đút cho y lúc nào? Hắn chỉ muốn có tay để ăn cơm thôi mà! Hắn mới nói một câu như thế, người này lấy từ đâu ra một cái kết luận xa tới bên ngoài những năm ánh sáng như này?
Suy nghĩ có thể đừng mười tám tuyến như vậy không được à?
Ai đến nói cho hắn biết, nam chính cỡ này thì chơi kiểu nào cho vừa???
Lục Trì Mạn cuối cùng từ bỏ giãy giụa, yên lặng để Hoa Lạc Vũ đút cơm, thôi thì đỡ đi khoản gắp, chỉ cần ngồi nhai.
Không thiệt! Không gấp!
Không thể ủy khuất chính mình!
Tương lai còn dài, một chút chuyện nhỏ này không cần phải xoắn xuýt!
Người làm việc lớn sẽ không câu nệ một chút chuyện nhỏ này!
Ừm. Chính là như vậy!
Nhưng mà, y cứ như thế này thì hôm nay hắn tắm cái kiểu gì đây???
Có đào giả thật phiền!
Còn may là chưa có đào thật.
...
Triệu phủ.
"Ngươi nói cái gì? Phu nhân chết rồi?" nam nhân trung niên đứng bật dậy từ trên ghế không thể tin được hỏi, bộ dạng hoảng hốt như xảy ra chuyện lớn: "Sao có thể như thế được? Không có khả năng! Rõ ràng lúc nàng ta đi còn khỏe mạnh như thế cơ mà? Sao các ngươi nói với ta là nàng ta chỉ bị cảm mạo, bây giờ nàng ta chết ta phải làm gì đây? Chuyện này tính cho ai hả? Chỉ còn mấy hôm nữa là đệ đệ nàng ta trở về, ta làm sao nói với hắn! Ta chỉ nói các ngươi làm chút chuyện để nàng ta biết khó mà trở về, nhưng các ngươi đã làm gì hả? Hả?"
Một đầy tớ sợ hãi quỳ dưới đất dập đầu: "Xin lỗi lão gia, tiểu nhân cũng không biết vì sao lại như thế, rõ ràng tiểu nhân đã xem qua phu nhân chỉ là bị cảm mạo mà thôi, cho đến khi nãy có người tới nói với tiểu nhân phu nhân đã ..., tiểu nhân vội vã chạy đi xem thì phu nhân thật sự đã không còn, tiểu nhân liền chạy về đây nói với ngài luôn. Lão gia, bây giờ phải làm sao ạ?"
"Làm sao ta biết được chứ? Chết tiệt! Là ai âm thầm giờ trò sau lưng ta, đừng để ta biết được ta sẽ không tha cho kẻ đó!" Triệu Cảnh tức giận vô cùng, bây giờ Lý Ngọc chết, người xui xẻo không ai khác chính là ông ta, trước không nói đến Vân Nam thành không phải do ông ta làm chủ, nhưng tiểu công chúa sẽ không quản đến chuyện này. Đáng lo nhất chính là đệ đệ của nàng ta Lý Dư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta, đây mới là vấn đề ông ta lo sợ nhất!
Triệu Cảnh đang rối rắm lo sợ, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh mềm dịu ngọt ngào đầy mê hoặc.
"Có chuyện gì vậy lão gia?" Nữ tử một thân y phục hoa lệ mỏng manh mê người, áo yếm ôm lấy vòng ngực đầy đặn lộ ra bờ ngực thấp thoáng trắng muốt non mềm. Nữ tử lắc chiếc eo thon gọn mảnh khảnh đi tới, đôi môi nhỏ nhắn khép mở lại mỉm cười.
Nhìn thấy nữ tử, Triệu Cảnh giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vã đi tới kéo nữ tử vào, vui mừng nói: "May quá, Lan nhi tới rồi! Có chuyện lớn rồi đây này, nàng xem làm sao giúp ta đi! Nếu không ta sẽ chết đó, ta chết rồi thì ai lo cho nàng đây?"
"Lão gia bình tĩnh một chút đã, lão gia không nói chuyện gì xảy ra, thiếp làm sao giúp đây?" Kim Lan nhỏ nhẹ đỡ Triệu Cảnh ngồi xuống, trong lòng khinh bỉ vô cùng, mẹ nó lão già ngươi chết mới tốt, chết rồi cả Triệu phủ này còn không phải là của nàng ta sao? Nàng ta nhịn nhục hầu hạ lão già này bao lâu nay sớm đã ghê tởm đến nhìn thấy là buồn nôn rồi, nếu không phải lão già này nhiều tiền thì nàng ta còn phải ủy khuất ở chỗ này sao? Nhưng mà lúc này nàng ta còn chưa ngồi lên chính thất, lão già này chưa thể chết được.
"Lan nhi, Lý Ngọc nàng ta chết rồi!" Triệu Cảnh nói, nắm lấy bàn tay thon gọn trắng mềm của nữ tử: "Chỉ còn mấy hôm nữa là đệ đệ nàng ta trở về, ta phải làm sao đây?"
"Chết rồi?" Kim Lan nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, đáy mắt có tia sáng khác thường lóe lên, nàng ta mừng thầm trong lòng, bên ngoài lại tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng trợn tròn mắt đẹp: "Sao lại thế được? Không phải nói phu nhân chỉ bị cảm mạo thôi sao?"
"Ta làm sao biết được? Giờ phải làm sao đây?" Triệu Cảnh đứng ngồi không yên lo lắng hỏi, cho nên mới nói con người ta trước khi làm việc đều sẽ không suy xét đến hậu quả, đến khi chuyện đã đi quá giới hạn mới lo giải quyết hậu quả thì đã muộn.
Kim Lan giả vờ suy nghĩ một chút mới nói: "Bây giờ chúng ta cần đưa người về phủ trước rồi mời một đại phu đến, sau đó như thế...như thế..."
Một bước nữa là nàng ta đi lên chính thất còn cần lão già này, nếu không nàng ta sớm đã giết chết lão già vô dụng này rồi, rõ ràng người khác xuyên không đều gặp mỹ nam tử khốc soái tài giỏi mà nàng ta lại xui xẻo như vậy cơ chứ, mỹ nam không thấy chỉ thấy một lão già vô dụng bám váy nữ nhân.
...
Khi Lục Trì Mạn thức dậy Hoa Lạc Vũ đã không thấy bóng dáng, cuối cùng thì cái tay đã được giải thoát, hắn vui mừng phấn khởi tắm rửa sửa soạn lại quần áo đầu tóc cùng cái ngực giả...rồi mới yên tâm ra ngoài.
Nếu không phải có đệ đệ chứng minh giới tính còn sờ sờ bên dưới thì hắn sẽ tưởng rằng đã xuyên thành nữ nhân thật đấy! Yết hầu cũng sờ không thấy, mẹ ruột rốt cuộc có cái âm mưu gì nha? Thật mama nó đau não!
"Tiểu muội muội bảo bối, chào buổi sáng!" Mộc Thiên Phàm ngồi vắt vẻo trên ghế, xòe ra gấp vào quạt xếp, thấy hắn tới thì vẫy tay.
"Nhị ca? Sao huynh lại ở đây?" Lục Trì Mạn khó hiểu, quay đầu nhìn nắng đã cao đến đỉnh đầu mà nghĩ trưa rồi còn chào buổi sáng cái gì? Hơn nữa người này không ngồi ở trà lâu hóng hớt chuyện thiên hạ lại chạy tới phủ của hắn là muốn ăn ké bữa trưa sao? Vừa đi một Hoa Lạc Vũ lại tới một Mộc Thiên Phàm, sao mấy người này lại thích tranh cơm của hắn vậy nè?
"Dĩ nhiên là có chuyện muốn nói cho tiểu muội muội biết nha! Có muốn nghe hay không? Liên quan đến Triệu phủ!" Mộc Thiên Phàm nháy mắt, cười cười, tỏ vẻ 'có thấy nhị ca của muội tốt với muội ghê chưa?'
"A!" Chuyện Triệu phủ cái gì?...Nhưng mà không phải đến ăn ké cơm của hắn là được rồi, nói nhảm gì đó hắn nguyện ý nghe!!!
"Muội nghe đây, huynh nói đi!"
Lục Trì Mạn ngồi xuống ghế, một bộ dáng nghiêm túc nghe chuyện, chuẩn bị tinh thần đầy đủ rồi Mộc Thiên Phàm lại hỏi một câu chẳng liên quan.
"Ủa? Mà Hoa phong chủ đâu rồi?"
"…" Trọng điểm cần nói là chuyện này sao?
Lục Trì Mạn trong lòng ba chấm quay vòng, đúng sự thật đáp lại: "Không biết nữa! Muội cũng không phải nương y, muội làm sao biết y đi chỗ nào?"
"Ồ!" Mộc Thiên Phàm gật gù, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, đi vào chủ đề chính: "Ta muốn nói với muội chính là về cái chết của Triệu phu nhân, hôm qua muội nói là bà ấy bị trúng độc đúng không? Nhưng sáng sớm hôm nay đại phu khắp thành Vân Nam đều vội vã chạy tới Triệu phủ, lúc đi ra khắp nơi đều nói Triệu phu nhân mắc bệnh nan y không qua khỏi, chuẩn bị hậu táng cho bà ấy ngay hôm nay đấy! Thấy sao? Tin tức đáng nghe chứ?"
"Cũng được!" Lục Trì Mạn qua loa đáp, không có một chút ngoài ý muốn nào, hắn đã sớm đoán ra được: "Tiểu công tử kia thì sao? Nó có nói gì không?"
"Không có!" Mộc Thiên Phàm lắc đầu, khẽ nhếch môi một cái nói tiếp: "Dù sao lão hồ ly Triệu Cảnh kia chắc chắn sẽ nhốt nó lại thôi, hoặc đe dọa gì đó, một đứa bé mà thôi, có thể gây ra được sóng gió gì chứ?"
Lục Trì Mạn cũng không biểu tình cái gì, là một tín đồ cổ trang chân chính không thể không từng xem các loại cung đấu tranh quyền đoạt vị, một đứa bé không quyền không thế không cha nương bao bọc đều sẽ như vậy, bất lực, chẳng thể bảo vệ được thứ mà nó coi trọng.
Phim ảnh cũng vậy mà thực tế cũng thế cả thôi!
| Có một số chuyện chỉ cần suy đoán một chút là có thể đoán được cái kết! |
\*\*\*\*
Con người sống trên đời này sẽ vì điều gì đó mà bất chấp tất cả, còn bây giờ Lục Trì Mạn hắn chỉ vì ăn mà bất chấp hình tượng dùng tay bốc thức ăn.
Hết cách!
Bởi vì Hoa Lạc Vũ, nam chính thêm thắt của chúng ta vẫn chưa tha cho cái tay của hắn, đáng giận nhất là y rõ ràng đã trở lại bình thường, còn ăn cơm đến là ngon kia mà!
Không cần thắc mắc hắn vì sao lại không thể tự ăn cơm, bởi vì, y cầm chính là tay phải của hắn!
Cho nên, ăn cơm còn cầm tay là cái phong cách độc đáo gì cơ chứ?
Các ngươi biết không?
"Tiểu nương tử đừng bốc như thế, sẽ bị bẩn tay!" Hoa Lạc Vũ giả vờ nghiêm mặt, nhưng nụ cười lưu manh kia lại cực kì chói mắt, ỷ vào việc trong tay có đũa liền gắp đủ thứ đưa tới: "Phu quân đút ngươi ăn, thế nào?"
"…" Không thế nào cả! Rốt cuộc thì tại sao hắn lại phải nhịn cái tên lưu manh này cơ chứ?
\[Vì nhiệm vụ đó!\]
\[Mi câm miệng!\] Đừng có suốt ngày chạy ra thêm đất diễn!
\[…\] Hừ! Chỉ biết mắng nó thôi!
Lục Trì Mạn nuốt xuống một miếng thịt, nuốt xuống cả xúc động muốn mắng người.
Nhiệm vụ x1
Nhiệm vụ x2
Nhiệm vụ x3
Nhiệm vụ x...
Hắn mỉm cười hết sức thân thiện: "Ngươi bỏ tay ta ra không được sao?"
"Không được!" Hoa Lạc Vũ lắc đầu, nghiêm túc như trẻ con nắm chặt hơn một chút nói: "Ta phải nắm tay tiểu nương tử thật chặt, nếu không có người xấu bắt mất tiểu nương tử thì ta phải làm sao đây?"
"…" Bổ não quá nhiều là không tốt đâu, nghĩ nhiều tóc sẽ bạc đấy! Hắn chìa tay trái của mình ra thương lượng: "Nếu không thì ngươi nắm tay bên này đi!"
Nào ngờ vừa nghe hắn nói thế, phản ứng của Hoa Lạc Vũ giống như gặp phải boss lớn, kinh hãi kêu lên: "Sao tiểu nương tử lại muốn ta cầm tay này?...A! Chẳng lẽ là tiểu nương tử muốn đút cho ta? Không được, không được,...tiểu nương tử là để sủng ái, sao có thể làm việc này cơ chứ! Ngươi làm như thế ta làm sao có thể chịu được? Ta một đấng nam nhi khỏe mạnh làm sao có thể ngồi yên tâm để ngươi đút được? Vẫn là ta đút cho tiểu nương tử ăn mới đúng!"
Lục Trì Mạn: "???"
Lục Trì Mạn: "!!!"
Lục Trì Mạn: "…"
Hắn mẹ nó muốn đút cho y lúc nào? Hắn chỉ muốn có tay để ăn cơm thôi mà! Hắn mới nói một câu như thế, người này lấy từ đâu ra một cái kết luận xa tới bên ngoài những năm ánh sáng như này?
Suy nghĩ có thể đừng mười tám tuyến như vậy không được à?
Ai đến nói cho hắn biết, nam chính cỡ này thì chơi kiểu nào cho vừa???
Lục Trì Mạn cuối cùng từ bỏ giãy giụa, yên lặng để Hoa Lạc Vũ đút cơm, thôi thì đỡ đi khoản gắp, chỉ cần ngồi nhai.
Không thiệt! Không gấp!
Không thể ủy khuất chính mình!
Tương lai còn dài, một chút chuyện nhỏ này không cần phải xoắn xuýt!
Người làm việc lớn sẽ không câu nệ một chút chuyện nhỏ này!
Ừm. Chính là như vậy!
Nhưng mà, y cứ như thế này thì hôm nay hắn tắm cái kiểu gì đây???
Có đào giả thật phiền!
Còn may là chưa có đào thật.
...
Triệu phủ.
"Ngươi nói cái gì? Phu nhân chết rồi?" nam nhân trung niên đứng bật dậy từ trên ghế không thể tin được hỏi, bộ dạng hoảng hốt như xảy ra chuyện lớn: "Sao có thể như thế được? Không có khả năng! Rõ ràng lúc nàng ta đi còn khỏe mạnh như thế cơ mà? Sao các ngươi nói với ta là nàng ta chỉ bị cảm mạo, bây giờ nàng ta chết ta phải làm gì đây? Chuyện này tính cho ai hả? Chỉ còn mấy hôm nữa là đệ đệ nàng ta trở về, ta làm sao nói với hắn! Ta chỉ nói các ngươi làm chút chuyện để nàng ta biết khó mà trở về, nhưng các ngươi đã làm gì hả? Hả?"
Một đầy tớ sợ hãi quỳ dưới đất dập đầu: "Xin lỗi lão gia, tiểu nhân cũng không biết vì sao lại như thế, rõ ràng tiểu nhân đã xem qua phu nhân chỉ là bị cảm mạo mà thôi, cho đến khi nãy có người tới nói với tiểu nhân phu nhân đã ..., tiểu nhân vội vã chạy đi xem thì phu nhân thật sự đã không còn, tiểu nhân liền chạy về đây nói với ngài luôn. Lão gia, bây giờ phải làm sao ạ?"
"Làm sao ta biết được chứ? Chết tiệt! Là ai âm thầm giờ trò sau lưng ta, đừng để ta biết được ta sẽ không tha cho kẻ đó!" Triệu Cảnh tức giận vô cùng, bây giờ Lý Ngọc chết, người xui xẻo không ai khác chính là ông ta, trước không nói đến Vân Nam thành không phải do ông ta làm chủ, nhưng tiểu công chúa sẽ không quản đến chuyện này. Đáng lo nhất chính là đệ đệ của nàng ta Lý Dư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta, đây mới là vấn đề ông ta lo sợ nhất!
Triệu Cảnh đang rối rắm lo sợ, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh mềm dịu ngọt ngào đầy mê hoặc.
"Có chuyện gì vậy lão gia?" Nữ tử một thân y phục hoa lệ mỏng manh mê người, áo yếm ôm lấy vòng ngực đầy đặn lộ ra bờ ngực thấp thoáng trắng muốt non mềm. Nữ tử lắc chiếc eo thon gọn mảnh khảnh đi tới, đôi môi nhỏ nhắn khép mở lại mỉm cười.
Nhìn thấy nữ tử, Triệu Cảnh giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vã đi tới kéo nữ tử vào, vui mừng nói: "May quá, Lan nhi tới rồi! Có chuyện lớn rồi đây này, nàng xem làm sao giúp ta đi! Nếu không ta sẽ chết đó, ta chết rồi thì ai lo cho nàng đây?"
"Lão gia bình tĩnh một chút đã, lão gia không nói chuyện gì xảy ra, thiếp làm sao giúp đây?" Kim Lan nhỏ nhẹ đỡ Triệu Cảnh ngồi xuống, trong lòng khinh bỉ vô cùng, mẹ nó lão già ngươi chết mới tốt, chết rồi cả Triệu phủ này còn không phải là của nàng ta sao? Nàng ta nhịn nhục hầu hạ lão già này bao lâu nay sớm đã ghê tởm đến nhìn thấy là buồn nôn rồi, nếu không phải lão già này nhiều tiền thì nàng ta còn phải ủy khuất ở chỗ này sao? Nhưng mà lúc này nàng ta còn chưa ngồi lên chính thất, lão già này chưa thể chết được.
"Lan nhi, Lý Ngọc nàng ta chết rồi!" Triệu Cảnh nói, nắm lấy bàn tay thon gọn trắng mềm của nữ tử: "Chỉ còn mấy hôm nữa là đệ đệ nàng ta trở về, ta phải làm sao đây?"
"Chết rồi?" Kim Lan nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, đáy mắt có tia sáng khác thường lóe lên, nàng ta mừng thầm trong lòng, bên ngoài lại tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng trợn tròn mắt đẹp: "Sao lại thế được? Không phải nói phu nhân chỉ bị cảm mạo thôi sao?"
"Ta làm sao biết được? Giờ phải làm sao đây?" Triệu Cảnh đứng ngồi không yên lo lắng hỏi, cho nên mới nói con người ta trước khi làm việc đều sẽ không suy xét đến hậu quả, đến khi chuyện đã đi quá giới hạn mới lo giải quyết hậu quả thì đã muộn.
Kim Lan giả vờ suy nghĩ một chút mới nói: "Bây giờ chúng ta cần đưa người về phủ trước rồi mời một đại phu đến, sau đó như thế...như thế..."
Một bước nữa là nàng ta đi lên chính thất còn cần lão già này, nếu không nàng ta sớm đã giết chết lão già vô dụng này rồi, rõ ràng người khác xuyên không đều gặp mỹ nam tử khốc soái tài giỏi mà nàng ta lại xui xẻo như vậy cơ chứ, mỹ nam không thấy chỉ thấy một lão già vô dụng bám váy nữ nhân.
...
Khi Lục Trì Mạn thức dậy Hoa Lạc Vũ đã không thấy bóng dáng, cuối cùng thì cái tay đã được giải thoát, hắn vui mừng phấn khởi tắm rửa sửa soạn lại quần áo đầu tóc cùng cái ngực giả...rồi mới yên tâm ra ngoài.
Nếu không phải có đệ đệ chứng minh giới tính còn sờ sờ bên dưới thì hắn sẽ tưởng rằng đã xuyên thành nữ nhân thật đấy! Yết hầu cũng sờ không thấy, mẹ ruột rốt cuộc có cái âm mưu gì nha? Thật mama nó đau não!
"Tiểu muội muội bảo bối, chào buổi sáng!" Mộc Thiên Phàm ngồi vắt vẻo trên ghế, xòe ra gấp vào quạt xếp, thấy hắn tới thì vẫy tay.
"Nhị ca? Sao huynh lại ở đây?" Lục Trì Mạn khó hiểu, quay đầu nhìn nắng đã cao đến đỉnh đầu mà nghĩ trưa rồi còn chào buổi sáng cái gì? Hơn nữa người này không ngồi ở trà lâu hóng hớt chuyện thiên hạ lại chạy tới phủ của hắn là muốn ăn ké bữa trưa sao? Vừa đi một Hoa Lạc Vũ lại tới một Mộc Thiên Phàm, sao mấy người này lại thích tranh cơm của hắn vậy nè?
"Dĩ nhiên là có chuyện muốn nói cho tiểu muội muội biết nha! Có muốn nghe hay không? Liên quan đến Triệu phủ!" Mộc Thiên Phàm nháy mắt, cười cười, tỏ vẻ 'có thấy nhị ca của muội tốt với muội ghê chưa?'
"A!" Chuyện Triệu phủ cái gì?...Nhưng mà không phải đến ăn ké cơm của hắn là được rồi, nói nhảm gì đó hắn nguyện ý nghe!!!
"Muội nghe đây, huynh nói đi!"
Lục Trì Mạn ngồi xuống ghế, một bộ dáng nghiêm túc nghe chuyện, chuẩn bị tinh thần đầy đủ rồi Mộc Thiên Phàm lại hỏi một câu chẳng liên quan.
"Ủa? Mà Hoa phong chủ đâu rồi?"
"…" Trọng điểm cần nói là chuyện này sao?
Lục Trì Mạn trong lòng ba chấm quay vòng, đúng sự thật đáp lại: "Không biết nữa! Muội cũng không phải nương y, muội làm sao biết y đi chỗ nào?"
"Ồ!" Mộc Thiên Phàm gật gù, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, đi vào chủ đề chính: "Ta muốn nói với muội chính là về cái chết của Triệu phu nhân, hôm qua muội nói là bà ấy bị trúng độc đúng không? Nhưng sáng sớm hôm nay đại phu khắp thành Vân Nam đều vội vã chạy tới Triệu phủ, lúc đi ra khắp nơi đều nói Triệu phu nhân mắc bệnh nan y không qua khỏi, chuẩn bị hậu táng cho bà ấy ngay hôm nay đấy! Thấy sao? Tin tức đáng nghe chứ?"
"Cũng được!" Lục Trì Mạn qua loa đáp, không có một chút ngoài ý muốn nào, hắn đã sớm đoán ra được: "Tiểu công tử kia thì sao? Nó có nói gì không?"
"Không có!" Mộc Thiên Phàm lắc đầu, khẽ nhếch môi một cái nói tiếp: "Dù sao lão hồ ly Triệu Cảnh kia chắc chắn sẽ nhốt nó lại thôi, hoặc đe dọa gì đó, một đứa bé mà thôi, có thể gây ra được sóng gió gì chứ?"
Lục Trì Mạn cũng không biểu tình cái gì, là một tín đồ cổ trang chân chính không thể không từng xem các loại cung đấu tranh quyền đoạt vị, một đứa bé không quyền không thế không cha nương bao bọc đều sẽ như vậy, bất lực, chẳng thể bảo vệ được thứ mà nó coi trọng.
Phim ảnh cũng vậy mà thực tế cũng thế cả thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất