[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!
Chương 85: Tiểu kí chủ, ta quét được boss trùm!
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
| Boss lớn sắp ra rồi nè bà con ớiiiii ~ |
\*\*\*\*
Mặt trời ngả dần về tây, bóng chiều tà hắt lên mấy dáng người cao thấp bước đi trên đống đổ nát của Lục Phủ.
Lục Trì Mạn vừa đi vừa cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ ban sáng đối chiếu với thực tại, cơ mà có vẻ khó khăn lắm, Lục Phủ đã hỏng đến không thể hỏng hơn được nữa như vậy làm sao tìm?
Đây chẳng phải là đang thách thức hào quang nhân vật chính của ta sao?
Diệu Diệu đầy nghi hoặc: \[Tiểu kí chủ! Ngài có thể cho ta biết hai chuyện này có điểm nào liên quan?\]
Không có liên quan! Ta thích suy nghĩ sao thì nghĩ, ngươi quản nhiều như vậy?
\[…xin lỗi vì đã làm phiền!\] Nó tò mò thôi mà!
"A!" Lục Trì Mạn mừng rỡ kêu lên: "Thấy rồi!"
Đó! Hào quang bùng nổ rồi nè, thấy chưa?
\[…\] …
Cánh cửa mật thất được ám vệ mở ra, bốn người Lục Trì Mạn nối đuôi đi xuống, nến được đốt hết lên phác họa ra khung cảnh tráng lệ của mật thất, nguy nga như một đại điện xa hoa lộng lẫy khắp nơi trưng bày kim tàng bảo vật, dẫm trên nền đá trong sáng như gương cũng cảm thấy đang dẫm lên tiền.
"Oa! ~ Một nơi đáng tiền như thế này mà mười năm qua chưa bị cướp qua sao?" An Mịch bị sự choáng ngợp của mật thất chiếu đến sững sờ, tung tăng tung tẩy sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái phấn khích, tất cả đều là tiền a!
Cái sự giàu có chết tiệt này!
Lý Dư là một nam nhân hiện đại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng thế này, tâm trạng không cách nào miêu tả, cái gọi là chết lặng chính là như vậy!
Lý Dư: "…" Bây giờ ta muốn đầu thai lại có được không?
Lý đại công tử này cơ bản đã quên Lý Gia lại là một thương nhân giàu có như thế nào rồi!
Hoa Lạc Vũ rất có phong phạm của nam chính đã trải qua sự đời, một chút bảo bối này không đủ phân lượng để lọt vào mắt, y hỏi: "Vật mà tiểu nương tử nói ở nơi nào?"
"Để ta nhớ lại đã!" Thật sự là trong mơ rất mơ hồ, rất khó để biết được chính xác là nơi nào, góc nào trong cái đại điện to đùng như này luôn đó, hiểu không?
Không còn cách nào!
Lục Trì Mạn nói: "Ta chỉ nhớ là nó nằm ở góc phòng nhưng không biết chính xác là góc nào. Chúng ta chia ra mỗi người tìm một góc, tìm kĩ một chút nha!"
"Được!"
...
Bên ngoài mật thất, hai hắc y nhân đồng loạt xuất hiện, một đeo mặt nạ một đeo khăn đen, một bên lộ nửa mặt một bên chỉ lòi ra đôi mắt.
Hắc y nhân lộ mắt cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, bên trong là một con bọ hình thù kì lạ đang ưỡn bụng nằm im, mười cái chân nhỏ giãy đành đạnh không hiểu là vì muốn lật người hay là đang làm nũng.
Hắc y nhân đeo khăn đen nói: "Chính là nơi này!"
Hắc y nhân đeo mặt nạ có một tia nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn?" Có biết bao nhiêu lần hỏng chuyện rồi biết không?
"Chắc chắn!"
\_
Trên một tán cây xum xuê cành lá, bốn ám vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh bốn người chiếm lấy bốn cành cây mà nằm, ngồi, vắt vẻo, uốn éo.
Bốn ám vệ cùng phóng tầm mắt về phía hai hắc y nhân vừa xuất hiện.
Ám vệ Giáp cảm thán: "Chủ tử với phu nhân dường như lại sắp gặp chuyện!"
Ám vệ Ất lạnh nhạt: "Nói thừa! Cũng không nhìn xem chủ tử cùng phu nhân có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu tài giỏi, có bao nhiêu ân ái khiên người người ghen tị..."
Ám vệ Bính vỗ cây phát biểu ý kiến: "Các ngươi ở đây nói nhảm không bằng đi xuống mà giúp phu nhân với chủ tử chặn lại kẻ thù, ngồi nhìn có tác dụng gì?"
Ám vệ Giáp, Ất cùng ám vệ Đinh hiếm khi có cùng suy nghĩ đồng loạt nhìn sang ám vệ Bính khinh bỉ: "Vậy ngươi cũng ngồi đây nói nhảm làm gì?"
"…"
\_
Trên một tán cây khác, Mộng Khinh Vân ngồi xổm trên cành cây đem tầm mắt bao quát tất cả, than thở: "Chuyện này bao giờ mới dứt nha!"
"Ngươi cũng không phải làm gì, kêu la cái gì ghê vậy?" Lam Chân đứng một bên liếc sang, cả ngày thấy than thở mệt mỏi các thứ, nhi tức (con dâu) ở nơi nào còn không mau hốt cái của nợ này đi?
Trăm phiền vạn phiền không bằng thằng con rơi rớt này!
"Hắttttt - xì!" Mạc Phi ở cách đó không xa xoa xoa cánh mũi nghi hoặc, con bà nó, đồ điên nói xấu ta?
Hừm!
\_
Ở một nơi khác trong bạt ngàn rừng cây cao bóng, một huyền y nam tử khuôn mặt anh tuấn tỏa ra sự lạnh lẽo vô hạn đang cấp tốc sử dụng khinh công thượng thừa đạp bước, người này chính là Tam Vương điện hạ Mộc Thiên Kỳ.
Mộc Thiên Kỳ lẩm bẩm một câu bị gió cuốn đi không rõ ràng, giống như là: "Mạn Nhi! Chờ ta!"
\_
Ở một nơi khác nữa, nam nhân đeo mặt nạ lông vũ cũng đang đạp cây mà đi, mà hướng đi chính là Lục Phủ.
Niệm Dao Nhi theo sát phía sau có hơi mệt, lại bởi vì sợ mất dấu Dương Tịch Diễm mà cắn răng đuổi theo, nàng thầm mắng chết tiệt cái đồ dở hơi nào báo tin Mạn Mạn gặp chuyện mà không báo sớm một tí, sát đến tận mông rồi mới dí, tức chết nàng rồi!
Ayzaaaa...đồ chết dẫm nào muốn hại Mạn Mạn của lão nương, mau đưa dao chọc tiết lợn đây, lão nương muốn xiên nó!
...
"Kẹtttt...rầm"
Lục Trì Mạn giật mình lùi về sau hai bước ôm ngực tự an ủi, đậu nội nó chứ giật hết cả mình!
Bức tường trước mặt mở ra một căn phòng, đúng là căn phòng đá trong giấc mơ, trống rỗng chỉ có một cái bàn và một hộp gỗ ở trên.
Hoa Lạc Vũ, An Mịch, Lý Dư ba người từ ba góc phòng thấy thế liền chạy sang, ở phía sau hóng nhìn cho rõ thứ được giấu ở bên trong.
Lục Trì Mạn hoàn hồn xong bước về phía trước hai bước, cẩn thận chuẩn bị đi vào trong, sau đó hắn dừng lại.
Hoa Lạc Vũ ở phía sau nghi hoặc: "Sao vậy?"
Lục Trì Mạn đáp: "Có mùi nguy hiểm!"
"…" Hoa Lạc Vũ càng thêm nghi hoặc, có mùi nguy hiểm là kiểu gì? Nguy hiểm còn có thể ngửi?
An Mịch nghe thế hít hà một hơi thật sâu bảo: "Dường như đúng là có mùi khác thường!"
Lý Dư bình tĩnh nhìn trần nhà bằng đá: "…" Ta vẫn muốn nói ta không quen người này, các ngươi có thể nhắm một mắt mở một mắt mà đồng tình với ta sao?
Hoa Lạc Vũ lại hỏi: "Vậy bây giờ có đi vào không?"
"Vào!" Lục Trì Mạn nói đi vào nhưng cơ thể hắn không động, hắn ở trong đầu gọi Diệu Diệu, bảo nó quét radar xem có phải có nguy hiểm chờ hắn hay không?
Diệu Diệu ngoi lên bằng một câu hỏi: \[Tiểu kí chủ! Ngài có thể nói cho ta biết ngài căn cứ vào đâu mà nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm đang chờ ngài không?\]
Ừm! Câu hỏi rất hay!
Ta chính là dựa vào kinh nghiệm cày drama nhiều năm của mình mà rút ra kết luận, thường thì những chi tiết và sự vật áp chót kiểu này chắc chắn sẽ có nguy hiểm kề cận, hơn nữa, với một cái mác nhân vật chính sáng chói lóa trên đầu này của ta có bao giờ không thu hút các loại nguy cơ bất chợt đâu?
Đề phòng cẩn thận vẫn hơn mà, đúng không?
Ta yếu ớt lắm, không chịu nổi đau đớn đâu!
\[…\] Từ đầu đến giờ ngài đã phải chịu đau đớn lần nào đâu? Suốt ngày kêu gào chính mình yếu đuối, mẹ nó một dàn nhân vật chống lưng cho ngài chết hết rồi chắc?
Lục Trì Mạn chờ thêm một chút, trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống, đặc biệt có vài phần khó miêu tả: \[Tiểu kí chủ, ta quét được boss trùm!\]
Lục Trì Mạn: "…" Cái gì gọi là quét được boss trùm? Nói chuyện đàng hoàng xem nào?
Diệu Diệu giải thích: \[Ta rất đàng hoàng nha tiểu kí chủ, ta quét được boss trùm ở trong cái hộp đó!\]
Làm sao mi biết đó là boss lớn?
\[Này có gì khó đâu?\] Diệu Diệu rất mực tự hào: \[Ta nhìn thấy bảng tên đỏ chói lóa trên nắp hộp á.\]
"…" Tùy tiện như vậy cũng được?
Được rồi, mẹ ruột từ đầu đến giờ vẫn luôn tùy tiện như thế! Chỉ là...con bà nó boss trùm sao lại nằm ở trong hộp? Đây là cái thiết lập đặc biệt gì cơ chứ?
Quả nhiên, sống lâu hơn người khác một chút mới biết chỉ có chuyện mà ngươi không nghĩ ra, chứ không có chuyện gì là không thể xảy ra!
Vậy nên là...bây giờ ta có thể không mở nắp hộp không? Ta mà mở ra thì có khác nào thả boss trùm ra, tự mình hại mình?
\[Phải mở nha tiểu kí chủ!\] Diệu Diệu tỉnh như ruồi thông báo một tin không hề bất ngờ: \[Nhiệm vụ phụ tuyến cuối cùng của ngài đó!\]
\[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời tiểu kí chủ ngay lập tức mở ra chiếc hộp, thu thập Trích Thủy Vô Ngân!
Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức!\]
\[Tiểu kí chủ, mời bắt đầu!\]
"…" Chết tiệt! Loại tình tiết cẩu huyết này nữa!
Lục Trì Mạn nhìn từng dòng thông báo hiện lên mà đáy lòng tuôn trào ngàn vạn câu mắng chửi không hợp với hình tượng của nhân vật chính, thật sự là tức chết hắn rồi!
"...Tiểu nương tử?"
"Ừ!" Lục Trì Mạn tạm thời nhịn xuống cơn tức giận, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, ôm tâm trạng hồi hộp như mở ra chiếc hộp Pandora, hắn nhìn hộp gỗ trong phòng quyết tâm.
Sau đó, nắm lấy tay của Hoa Lạc Vũ để an ủi một chút, hắn kéo y đi vào luôn, có nam chính vạn năng ở bên cạnh, đỡ sợ hơn hẳn luôn á!
Hoa Lạc Vũ không hiểu lắm nhưng y rất vui vẻ nắm lại, theo bước chân của hắn đi vào trong, để lại phu phu hai người phía sau trợn mắt nổ đom đóm, đại khái là đột nhiên bị ném cẩu lương vào mặt nên có chút không vui a.
...
Lục Trì Mạn: Mẹ à mẹ có thể cho đứa con ruột này một lời giải thích boss trùm vì sao lại ở trong hộp hay không?
Diệu Diệu: ... \*hóng hớt\*
Mễ Ly Hi Mộc: Đó là khi ý tưởng không kịp báo trước ập đến...và ta lại ha ha, các ngươi hiểu mà (^~^)
*Chúc các bấy bì đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành*! ^^
| Boss lớn sắp ra rồi nè bà con ớiiiii ~ |
\*\*\*\*
Mặt trời ngả dần về tây, bóng chiều tà hắt lên mấy dáng người cao thấp bước đi trên đống đổ nát của Lục Phủ.
Lục Trì Mạn vừa đi vừa cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ ban sáng đối chiếu với thực tại, cơ mà có vẻ khó khăn lắm, Lục Phủ đã hỏng đến không thể hỏng hơn được nữa như vậy làm sao tìm?
Đây chẳng phải là đang thách thức hào quang nhân vật chính của ta sao?
Diệu Diệu đầy nghi hoặc: \[Tiểu kí chủ! Ngài có thể cho ta biết hai chuyện này có điểm nào liên quan?\]
Không có liên quan! Ta thích suy nghĩ sao thì nghĩ, ngươi quản nhiều như vậy?
\[…xin lỗi vì đã làm phiền!\] Nó tò mò thôi mà!
"A!" Lục Trì Mạn mừng rỡ kêu lên: "Thấy rồi!"
Đó! Hào quang bùng nổ rồi nè, thấy chưa?
\[…\] …
Cánh cửa mật thất được ám vệ mở ra, bốn người Lục Trì Mạn nối đuôi đi xuống, nến được đốt hết lên phác họa ra khung cảnh tráng lệ của mật thất, nguy nga như một đại điện xa hoa lộng lẫy khắp nơi trưng bày kim tàng bảo vật, dẫm trên nền đá trong sáng như gương cũng cảm thấy đang dẫm lên tiền.
"Oa! ~ Một nơi đáng tiền như thế này mà mười năm qua chưa bị cướp qua sao?" An Mịch bị sự choáng ngợp của mật thất chiếu đến sững sờ, tung tăng tung tẩy sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái phấn khích, tất cả đều là tiền a!
Cái sự giàu có chết tiệt này!
Lý Dư là một nam nhân hiện đại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng thế này, tâm trạng không cách nào miêu tả, cái gọi là chết lặng chính là như vậy!
Lý Dư: "…" Bây giờ ta muốn đầu thai lại có được không?
Lý đại công tử này cơ bản đã quên Lý Gia lại là một thương nhân giàu có như thế nào rồi!
Hoa Lạc Vũ rất có phong phạm của nam chính đã trải qua sự đời, một chút bảo bối này không đủ phân lượng để lọt vào mắt, y hỏi: "Vật mà tiểu nương tử nói ở nơi nào?"
"Để ta nhớ lại đã!" Thật sự là trong mơ rất mơ hồ, rất khó để biết được chính xác là nơi nào, góc nào trong cái đại điện to đùng như này luôn đó, hiểu không?
Không còn cách nào!
Lục Trì Mạn nói: "Ta chỉ nhớ là nó nằm ở góc phòng nhưng không biết chính xác là góc nào. Chúng ta chia ra mỗi người tìm một góc, tìm kĩ một chút nha!"
"Được!"
...
Bên ngoài mật thất, hai hắc y nhân đồng loạt xuất hiện, một đeo mặt nạ một đeo khăn đen, một bên lộ nửa mặt một bên chỉ lòi ra đôi mắt.
Hắc y nhân lộ mắt cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, bên trong là một con bọ hình thù kì lạ đang ưỡn bụng nằm im, mười cái chân nhỏ giãy đành đạnh không hiểu là vì muốn lật người hay là đang làm nũng.
Hắc y nhân đeo khăn đen nói: "Chính là nơi này!"
Hắc y nhân đeo mặt nạ có một tia nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn?" Có biết bao nhiêu lần hỏng chuyện rồi biết không?
"Chắc chắn!"
\_
Trên một tán cây xum xuê cành lá, bốn ám vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh bốn người chiếm lấy bốn cành cây mà nằm, ngồi, vắt vẻo, uốn éo.
Bốn ám vệ cùng phóng tầm mắt về phía hai hắc y nhân vừa xuất hiện.
Ám vệ Giáp cảm thán: "Chủ tử với phu nhân dường như lại sắp gặp chuyện!"
Ám vệ Ất lạnh nhạt: "Nói thừa! Cũng không nhìn xem chủ tử cùng phu nhân có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu tài giỏi, có bao nhiêu ân ái khiên người người ghen tị..."
Ám vệ Bính vỗ cây phát biểu ý kiến: "Các ngươi ở đây nói nhảm không bằng đi xuống mà giúp phu nhân với chủ tử chặn lại kẻ thù, ngồi nhìn có tác dụng gì?"
Ám vệ Giáp, Ất cùng ám vệ Đinh hiếm khi có cùng suy nghĩ đồng loạt nhìn sang ám vệ Bính khinh bỉ: "Vậy ngươi cũng ngồi đây nói nhảm làm gì?"
"…"
\_
Trên một tán cây khác, Mộng Khinh Vân ngồi xổm trên cành cây đem tầm mắt bao quát tất cả, than thở: "Chuyện này bao giờ mới dứt nha!"
"Ngươi cũng không phải làm gì, kêu la cái gì ghê vậy?" Lam Chân đứng một bên liếc sang, cả ngày thấy than thở mệt mỏi các thứ, nhi tức (con dâu) ở nơi nào còn không mau hốt cái của nợ này đi?
Trăm phiền vạn phiền không bằng thằng con rơi rớt này!
"Hắttttt - xì!" Mạc Phi ở cách đó không xa xoa xoa cánh mũi nghi hoặc, con bà nó, đồ điên nói xấu ta?
Hừm!
\_
Ở một nơi khác trong bạt ngàn rừng cây cao bóng, một huyền y nam tử khuôn mặt anh tuấn tỏa ra sự lạnh lẽo vô hạn đang cấp tốc sử dụng khinh công thượng thừa đạp bước, người này chính là Tam Vương điện hạ Mộc Thiên Kỳ.
Mộc Thiên Kỳ lẩm bẩm một câu bị gió cuốn đi không rõ ràng, giống như là: "Mạn Nhi! Chờ ta!"
\_
Ở một nơi khác nữa, nam nhân đeo mặt nạ lông vũ cũng đang đạp cây mà đi, mà hướng đi chính là Lục Phủ.
Niệm Dao Nhi theo sát phía sau có hơi mệt, lại bởi vì sợ mất dấu Dương Tịch Diễm mà cắn răng đuổi theo, nàng thầm mắng chết tiệt cái đồ dở hơi nào báo tin Mạn Mạn gặp chuyện mà không báo sớm một tí, sát đến tận mông rồi mới dí, tức chết nàng rồi!
Ayzaaaa...đồ chết dẫm nào muốn hại Mạn Mạn của lão nương, mau đưa dao chọc tiết lợn đây, lão nương muốn xiên nó!
...
"Kẹtttt...rầm"
Lục Trì Mạn giật mình lùi về sau hai bước ôm ngực tự an ủi, đậu nội nó chứ giật hết cả mình!
Bức tường trước mặt mở ra một căn phòng, đúng là căn phòng đá trong giấc mơ, trống rỗng chỉ có một cái bàn và một hộp gỗ ở trên.
Hoa Lạc Vũ, An Mịch, Lý Dư ba người từ ba góc phòng thấy thế liền chạy sang, ở phía sau hóng nhìn cho rõ thứ được giấu ở bên trong.
Lục Trì Mạn hoàn hồn xong bước về phía trước hai bước, cẩn thận chuẩn bị đi vào trong, sau đó hắn dừng lại.
Hoa Lạc Vũ ở phía sau nghi hoặc: "Sao vậy?"
Lục Trì Mạn đáp: "Có mùi nguy hiểm!"
"…" Hoa Lạc Vũ càng thêm nghi hoặc, có mùi nguy hiểm là kiểu gì? Nguy hiểm còn có thể ngửi?
An Mịch nghe thế hít hà một hơi thật sâu bảo: "Dường như đúng là có mùi khác thường!"
Lý Dư bình tĩnh nhìn trần nhà bằng đá: "…" Ta vẫn muốn nói ta không quen người này, các ngươi có thể nhắm một mắt mở một mắt mà đồng tình với ta sao?
Hoa Lạc Vũ lại hỏi: "Vậy bây giờ có đi vào không?"
"Vào!" Lục Trì Mạn nói đi vào nhưng cơ thể hắn không động, hắn ở trong đầu gọi Diệu Diệu, bảo nó quét radar xem có phải có nguy hiểm chờ hắn hay không?
Diệu Diệu ngoi lên bằng một câu hỏi: \[Tiểu kí chủ! Ngài có thể nói cho ta biết ngài căn cứ vào đâu mà nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm đang chờ ngài không?\]
Ừm! Câu hỏi rất hay!
Ta chính là dựa vào kinh nghiệm cày drama nhiều năm của mình mà rút ra kết luận, thường thì những chi tiết và sự vật áp chót kiểu này chắc chắn sẽ có nguy hiểm kề cận, hơn nữa, với một cái mác nhân vật chính sáng chói lóa trên đầu này của ta có bao giờ không thu hút các loại nguy cơ bất chợt đâu?
Đề phòng cẩn thận vẫn hơn mà, đúng không?
Ta yếu ớt lắm, không chịu nổi đau đớn đâu!
\[…\] Từ đầu đến giờ ngài đã phải chịu đau đớn lần nào đâu? Suốt ngày kêu gào chính mình yếu đuối, mẹ nó một dàn nhân vật chống lưng cho ngài chết hết rồi chắc?
Lục Trì Mạn chờ thêm một chút, trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống, đặc biệt có vài phần khó miêu tả: \[Tiểu kí chủ, ta quét được boss trùm!\]
Lục Trì Mạn: "…" Cái gì gọi là quét được boss trùm? Nói chuyện đàng hoàng xem nào?
Diệu Diệu giải thích: \[Ta rất đàng hoàng nha tiểu kí chủ, ta quét được boss trùm ở trong cái hộp đó!\]
Làm sao mi biết đó là boss lớn?
\[Này có gì khó đâu?\] Diệu Diệu rất mực tự hào: \[Ta nhìn thấy bảng tên đỏ chói lóa trên nắp hộp á.\]
"…" Tùy tiện như vậy cũng được?
Được rồi, mẹ ruột từ đầu đến giờ vẫn luôn tùy tiện như thế! Chỉ là...con bà nó boss trùm sao lại nằm ở trong hộp? Đây là cái thiết lập đặc biệt gì cơ chứ?
Quả nhiên, sống lâu hơn người khác một chút mới biết chỉ có chuyện mà ngươi không nghĩ ra, chứ không có chuyện gì là không thể xảy ra!
Vậy nên là...bây giờ ta có thể không mở nắp hộp không? Ta mà mở ra thì có khác nào thả boss trùm ra, tự mình hại mình?
\[Phải mở nha tiểu kí chủ!\] Diệu Diệu tỉnh như ruồi thông báo một tin không hề bất ngờ: \[Nhiệm vụ phụ tuyến cuối cùng của ngài đó!\]
\[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời tiểu kí chủ ngay lập tức mở ra chiếc hộp, thu thập Trích Thủy Vô Ngân!
Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức!\]
\[Tiểu kí chủ, mời bắt đầu!\]
"…" Chết tiệt! Loại tình tiết cẩu huyết này nữa!
Lục Trì Mạn nhìn từng dòng thông báo hiện lên mà đáy lòng tuôn trào ngàn vạn câu mắng chửi không hợp với hình tượng của nhân vật chính, thật sự là tức chết hắn rồi!
"...Tiểu nương tử?"
"Ừ!" Lục Trì Mạn tạm thời nhịn xuống cơn tức giận, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, ôm tâm trạng hồi hộp như mở ra chiếc hộp Pandora, hắn nhìn hộp gỗ trong phòng quyết tâm.
Sau đó, nắm lấy tay của Hoa Lạc Vũ để an ủi một chút, hắn kéo y đi vào luôn, có nam chính vạn năng ở bên cạnh, đỡ sợ hơn hẳn luôn á!
Hoa Lạc Vũ không hiểu lắm nhưng y rất vui vẻ nắm lại, theo bước chân của hắn đi vào trong, để lại phu phu hai người phía sau trợn mắt nổ đom đóm, đại khái là đột nhiên bị ném cẩu lương vào mặt nên có chút không vui a.
...
Lục Trì Mạn: Mẹ à mẹ có thể cho đứa con ruột này một lời giải thích boss trùm vì sao lại ở trong hộp hay không?
Diệu Diệu: ... \*hóng hớt\*
Mễ Ly Hi Mộc: Đó là khi ý tưởng không kịp báo trước ập đến...và ta lại ha ha, các ngươi hiểu mà (^~^)
*Chúc các bấy bì đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành*! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất